Kiềm Chế Là Không Thể
Chương 3
“Không có.” Môi Hứa Tinh Không run run, phủ nhận.
Người đàn ông bên cạnh khẽ cười ra tiếng.
Bầu trời đêm mưa tối mịt, Hoài Kinh rũ mắt quan sát cô, trên môi mang theo nụ cười nhẹ. Mặc dù tiếng cười hòa vào tiếng mưa, nhưng vẫn có thể nghe ra được sự hứng thú trong đó.
“Vậy xem ra tôi không nhận sai người rồi.” Hoài Kinh khẳng định.
Trong tiếng mưa tầm tã, bầu không khí lạnh lẽo bao trùm lấy hai người. Hứa Tinh Không ngơ ngác nhìn những giọt mưa rơi trên bậc thềm trước mặt, tâm tình vô cùng hỗn loạn.
Thật may tình huống này không duy trì lâu vì tiếng chuông điện thoại của Hoài Kinh vang lên, anh lấy điện thoại ra bắt máy.
“Hoài tổng, tổng giám Fynn vẫn đang chờ ngài đấy.”
“Ừ, tôi đến ngay.” Hoài Kinh đáp.
Trong lúc Hoài Kinh nghe điện thoại, Hứa Tinh Không mới dám nhìn lên, người đàn ông bên cạnh dù đang nghe điện thoại nhưng vẫn cầm ô che cho cô.
Anh muốn làm gì?
Não bộ của Hứa Tinh Không mới vừa vận hành đến đây thì Hoài Kinh đã nghe điện thoại xong. Anh cất điện thoại rồi đưa cây ô trên tay tới, kèm theo đó còn có một tấm danh thiếp.
“Tôi có một số việc cần xử lý, đây là số điện thoại riêng của tôi.”
Hứa Tinh Không nhìn dãy số trên đó, cổ họng run lên, lắc đầu nói: “Không… Không cần.”
Ánh mắt Hoài Kinh dừng lại, cúi đầu nhìn mũi chân của Hứa Tinh Không, đuôi mày hơi nhướng lên.
“Hử?”
Hoài Kinh vừa dứt lời, thì người phụ nữ trước mặt nhỏ giọng nói một câu “Xin lỗi” rồi nhanh chóngcầm túi xách xông vào màn mưa.
Hứa Tinh Không ướt đẫm, đúng lúc nhìn thấy một chiếc taxi chạy tới, cô đưa tay đón lại, rồi hoảng loạn lên xe, nói với tài xế: “Sư phụ, làm phiền đi đến nhà trọ Hòa Phong.”
Mười lăm phút sau thì đến nơi, Hứa Tinh Không xuống xe, chạy vào khu trọ của cô.
Cầm chìa khóa mở cửa, Hứa Tinh Không vịn lấy tủ giày, ổn định lại nhịp tim mình, rồi thay giày mở đèn phòng khách lên.
Một tháng trước Hứa Tinh Không đến Hạ Thành, Trần Uyển Uyển đã dẫn cô đi mướn chỗ này. Căn phòng này gồm một phòng ngủ và một phòng khách, được trang trí rất ấm áp, thanh nhã, có đầy đủ mọi vật dụng trong gia đình.
Tiền thuê căn phòng này không thấp, lúc đó Hứa Tinh Không cũng hơi đau lòng, nhưng Trần Uyển Uyển lại nói số tiền và phòng ốc cô hưởng sau khi ly hôn có thể đủ cho cô sống thoải mái hết nửa đời sau, cho nên cô không cần thấy áp lực, tiền kiếm được cứ dùng để chi tiêu hằng ngày.
Trong nhà có hơi lạnh, Hứa Tinh Không cởi quần áo ướt ra rồiđi vào phòng tắm. Sau khi tắm, cô làm cơm ăn rồi pha chén trà hoa hồng, lấy một quyển sách nằm trên ghế sa lon trong phòng khách đọc.
Quyển sách cô chọn là sách chuyên ngành đá quý tiếng Đức, bình thường đã thấy rất khó hiểu, hôm nay tâm trạng của Hứa Tinh Không còn đặc biệt rối loạn nên càng đọc không vào.
Trong đầu toàn là hình ảnh của người đàn ông kia, Hứa Tinh Không cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa lo sợ.
Cái tính bảo thủ đã ăn sâu vào máu cô, nhưng con thỏ tức giận cũng biết cắn người. Ngày đó cô đụng phải xe của Hoài Kinh, Hoài Kinh nói muốn người, trong lúc nhất thời cô đã đồng ý.
Đó là trải nghiệm về tình yêu và tình dục mà cô chưa bao giờ có được, thân thể người đàn ông quấn lấy cô, khiến cho tất cả dục vọng trong người cô cháy lên, khiến cô cảm thấy mình chưa bao giờ vui sướng như đêm hôm đó.
Tình dục mà không có tình yêu thì rất ngượng ngùng, sáng hôm sau khi tỉnh lại, cảm giác đó càng rõ ràng hơn, vì thế Hứa Tinh Không đã hốt hoảng trốn chạy. Vốn là người bảo thủ, cho nên trải nghiệm này giống như một cái gai trong lòng cô.
Mặc dù chuyện này chỉ là một đêm tình nguyện giữa nam nữ độc thân, thế nhưng Hứa Tinh Không vẫn nhận định đó là do cô không thể kiềm chế nên vẫn không ngừng hổ thẹn. Vì trốn tránh chuyện này và chuyện xem mắt do người nhà an bài mà cô đã chuyển từ Hoài Thành đến Hạ Thành, vốn tưởng rằng có thể chôn vùi tất cả, không ngờ lại gặp phải anh ta ở Hạ Thành, hơn nữa còn là ông chủ của cô.
Trong lòng Hứa Tinh Không vô cùng rối loạn, cô vùi mặt vào quyển sách, nhắm hai mắt lại.
Vì sao anh ta lại đưa cho cô số điên thoại riêng?
Hứa Tinh Không nhớ lại ánh mắt của người đàn ông kia. Đôi mắt anh rất đẹp, nhưng ngay cả khi động tình nhất, lúc đắm chìm trong ham muốn ánh mắt ấy vẫn ẩn chứa chút lạnh lùng. Người như thế rất bạc tình, sau này cô phải cách xa anh ta một chút.
Cũng may chức vụ của hai người cách rất xa, mấy ngày kế tiếp đi làm, Hứa Tinh Không không hề gặp lại anh ta, cho nên cô cũng dần dần bình tĩnh lại.
Thứ sáu tan sở khá sớm, để tiết tiết kiệm thời gian, Hứa Tinh Không không về nhà thay quần áo mà đi thẳng đến khu chợ bán thức ăn gần nhà trọ.
Hứa Tinh Không thích nấu ăn, bình thường đều tự nấu nướng, cuối tuần nhiều thời gian, cho nên cô có thể làm vài món cầu kì, hoặc tìm tòi học làm món mới.
Đây được coi là một trong những sở thích ít ỏi của cô.
Giờ cao điểm chiều thứ sáu cũng là lúc chợ bán thức ăn rất ồn ào đông đúc. Hôm nay Hứa Tinh Không mặc trang phục công sở đi làm, Trần Uyển Uyển đã đi mua cùng cô. Trần Uyển Uyển bảo quần áo đi làm trước kia của cô trông vừa già vừa bảo thủ, nên dẫn cô đi mua vài bộ. Nhưng chứng nào tật nấy, mặc dù là đồ mới, chân váy vẫn dài tới bắp chân.
Đây đã là tiến bộ, cô vốn còn muốn mua quần, nhưng bị Trần Uyển Uyển ngăn cản.
Hứa Tinh Không rất biết thân biết phận, năm nay cô đã hai mươi tám tuổi, hơn nữa còn vừa ly hôn, dù sao ở cổ đại thì cô chính là phụ nữ bị chồng bỏ. Bây giờ cô ăn mặc chưng diện, xinh đẹp cũng đâu có tác dụng gì. Hơn nữa, cô cũng không tự tin với ngoại hình của mình.
Cô vừa nói ra suy nghĩ này thì đã bị Trần Uyển Uyển mắng một trận. Bây giờ đã là thời đại nào rồi, sao một người phụ nữ hiện đại như cô có thể nghĩ về bản thân mình như vậy.
Mặc dù ngoài miệng Trần Uyển Uyển mắng Hứa Tinh Không, thế nhưng cách thuyết phục lại càng nhỏ nhẹ hơn. Hai người đã ở cùng nhau bốn năm đại học, cho nên Trần Uyển Uyển hiểu rất rõ tính tình của cô. Cách nghĩ của Hứa Tinh Không đúng là bảo thủ phong kiến, nhưng đó không phải là bản tính của cô. Sở dĩ cô như vậy cũng một phần là vì tập tục và phương thức giáo dục ở Hoài Thành.
Hai ngày nay đều có mưa, sáng sớm hôm nay mới tạnh, nước đọng khắp trên mặt đường, Hứa Tinh Không cẩn thận đi vào chợ bán thức ăn.
Khu chợ này rất lớn phụ trách cung cấp thực phẩm cho ba khu dân cư xung quanh. Hứa Tinh Không ở đây một tháng nên đã khá quen thuộc với nơi này. Cô đi qua khu rau cải tới khu thuỷ sản, cuối tuần này cô muốn làm món cá chép kho.
Trong tất cả các loại thịt, Hứa Tinh Không thích ăn cá nhất, người bán cá là một anh trai cường tráng, hiện tại đang cầm dao nhanh nhẹn xử lý con cá lóc trên tay, cắt đầu, lóc xương rồi cắt miếng, về nhà người mua có thể trực tiếp chế biến món cá thái chua.
“Tan việc rồi à.” Anh trai bán cá nhìn thấy Hứa Tinh Không liền nhiệt tình chào hỏi.
Hứa Tinh Không chỉ cười, rồi nhìn sang thau nước bên cạnh chứ không nhìn anh ta, nói: “Tôi muốn mua cá chép.”
“Có ngay.” Anh trai bán cá đưa tay vào thau cá, bắt một con cá chép lớn ra, hỏi: “Con này được không, rất mập, kho hay hấp đều ngon cả.”
“Được.” Hứa Tinh Không gật đầu, cười nói tiếng cảm ơn.
Sau khi anh trai bán cá xử lý con cá sạch sẽ thì đưa cho Hứa Tinh Không, cô trả tiền rồi chờ người bán trả tiền thừa.
Cô đang nhận lại tiền thừa thì đột nhiên phía sau có người la lên “Cẩn thận”, Hứa Tinh Không quay lại thì thấy phía sau có một chiếc xe đẩy nhỏ chất đầy các giỏ nhựa, trong giỏ toàn là cua. Bởi vì trên xe chất quá nhiều đồ nên người đẩy xe không khống chế được, đi loạng choạng về phía Hứa Tinh Không.
Hứa Tinh Không vừa di chuyển một cái thì cơ thể bị ngã về phía thau cá, cô di chuyển quá nhanh nên dưới chân vang lên một tiếng ‘rắc’, đau đớn từ cổ chân truyền đến, sau khi chiếc xe đẩy đi qua, Hứa Tinh Không liền ngồi xổm xuống.
Chợ bán thức ăn nhiều người, không ai chú ý tới cô, chỉ có người bán cá thấy được, nên hơi lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của Hứa Tinh Không, ân cần hỏi: “Cô không sao chứ?”
Hỏi xong, anh ta còn gọi người đẩy xe vừa rồi lại, Hứa Tinh Không nhanh chóng xua tay, nói: “Tôi không sao.”
Tuy nói như vậy, nhưng Hứa Tinh Không vừa nhúc nhích chân một chút đã thấy vô cùng đau đớn, cô cắn chặt môi dưới, mỗi lần bước đi đều đau như muối xát.
Chắc là bị trật chân rồi, Hứa Tinh Không cau mày, vậy làm sao về nhà bây giờ?
Bỗng nhiên, túi cá trên tay cô bị lấy đi, sau đó cả người bị nhấc lên, một mùi nước hoa dễ chịu hoàn toàn đối lập với mùi chợ búa bay vào mũi.
Hứa Tinh Không giật mình nhìn lên, thì thấy đường quai hàm tinh tế và đôi mắt nâu nhạt của người đàn ông.
Hoài Kinh bế Hứa Tinh Không kiểu công chúa, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người xung quanh, làm Hứa Tinh Không cứng đờ cả người.
Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, cô hốt hoảng kháng cự, vừa giãy giụa vừa hạ giọng nói khẽ: “Thả tôi xuống.”
Trên đỉnh đầu, Hoài Kinh nhướng mày, bờ môi gợi lên một nụ cười, mặc cho Hứa Tinh Không giãy giụa, anh lại càng ôm cô chặt hơn. Anh vẫn mặc âu phục, có điều không đeo cà vạt, áo sơ mi trắng mở hai nút cổ, lộ ra một đoạn xương quai xanh đẹp mắt.
“Không phải chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi sao?” Hoài Kinh nói.
Cằm của Hứa Tinh Không căng ra, như điện giật, nhớ lại khung cảnh da thịt hai người kề cận đêmđó, mặt cô đỏ như rỉ máu, bị Hoài Kinh ôm khỏi chợ, lên xe của anh.
Hứa Tinh Không cảm thấy Hoài Kinh giống như cơn ác mộng, cứ ngay lúc cô sắp quên đi, thì anh lại xuất hiện.
Ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, chân Hứa Tinh Không dễ chịu không ít, cô dè dặt nói cảm ơn rồi cúi đầu hỏi một câu: “Sao Hoài tổng lại ở chỗ này vậy?”
“Tôi theo dõi em.” Hoài Kinh dựa vào ghế ngồi, bộ dáng lười biếng, giọng nói thản nhiên.
Hứa Tinh Không ngây người, trong mắt mang theo khiếp sợ, dường như không ngờ anh lại không biết xấu hổ cũng không cần mặt mũi mà nói với giọng điệu hiển nhiên như thế.
Thấy người phụ nữ bên cạnh dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn mình, tâm tình Hoài Kinh rất tốt, ngón tay anh gõ trên tay lái một cái, nhìn xuống cổ chân sưng đỏ của Hứa Tinh Không, nói: “Đi bệnh viện thôi.”
“Không cần, không cần…” Hứa Tinh Không vội vã xua tay, khi đối diện với ánh mắt của Hoài Kinh, cô lại giật mình dời mắt, nhỏ giọng nói: “Chỉ bị trật thôi, chườm nóng một chút là được rồi.”
Cô gái ngồi ở vị trí phó lái vẫn mặc bộ đồ công sở bảo thủ, cả người chỉ lộ ra bắp chân trắng nõn bóng loáng và phần bàn chân không bị đôi giày cao gót bao phủ.
Cô hơi cúi đầu, cái cổ trắng ngần thon dài, đường cong hàm dịu dàng trầm tĩnh, một bên má trắng hồng, đôi mi cong dài rung rung, bán đứng sự bất an trong lòng cô.
“Sợ tôi sao?” Hoài Kinh khẽ cười, rũ mắt xuống, nói: “Đêm đó bị tôi cắn sợ?”
Cơ thể Hứa Tinh Không cứng đờ.
Hoài Kinh nhìn Hứa Tinh Không xấu hổ đến đỏ ửng cả cổ, lại nở nụ cười, dáng vẻ xấu hổ không chịu được khi bị trêu chọc của cô thật thú vị.
Nghe tiếng cười của người đàn ông bên cạnh, Hứa Tinh Không trầm mặc một lúc, sau cùng lên tiếng hỏi.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Hoài Kinh nhìn Hứa Tinh Không, trả lời rất thẳng thắn.
“Tôi muốn bao nuôi em.”
Đầu óc Hứa Tinh Không vốn đang hỗn loạn, trong nháy mắt lại trở nên trống rỗng.
Người đàn ông bên cạnh khẽ cười ra tiếng.
Bầu trời đêm mưa tối mịt, Hoài Kinh rũ mắt quan sát cô, trên môi mang theo nụ cười nhẹ. Mặc dù tiếng cười hòa vào tiếng mưa, nhưng vẫn có thể nghe ra được sự hứng thú trong đó.
“Vậy xem ra tôi không nhận sai người rồi.” Hoài Kinh khẳng định.
Trong tiếng mưa tầm tã, bầu không khí lạnh lẽo bao trùm lấy hai người. Hứa Tinh Không ngơ ngác nhìn những giọt mưa rơi trên bậc thềm trước mặt, tâm tình vô cùng hỗn loạn.
Thật may tình huống này không duy trì lâu vì tiếng chuông điện thoại của Hoài Kinh vang lên, anh lấy điện thoại ra bắt máy.
“Hoài tổng, tổng giám Fynn vẫn đang chờ ngài đấy.”
“Ừ, tôi đến ngay.” Hoài Kinh đáp.
Trong lúc Hoài Kinh nghe điện thoại, Hứa Tinh Không mới dám nhìn lên, người đàn ông bên cạnh dù đang nghe điện thoại nhưng vẫn cầm ô che cho cô.
Anh muốn làm gì?
Não bộ của Hứa Tinh Không mới vừa vận hành đến đây thì Hoài Kinh đã nghe điện thoại xong. Anh cất điện thoại rồi đưa cây ô trên tay tới, kèm theo đó còn có một tấm danh thiếp.
“Tôi có một số việc cần xử lý, đây là số điện thoại riêng của tôi.”
Hứa Tinh Không nhìn dãy số trên đó, cổ họng run lên, lắc đầu nói: “Không… Không cần.”
Ánh mắt Hoài Kinh dừng lại, cúi đầu nhìn mũi chân của Hứa Tinh Không, đuôi mày hơi nhướng lên.
“Hử?”
Hoài Kinh vừa dứt lời, thì người phụ nữ trước mặt nhỏ giọng nói một câu “Xin lỗi” rồi nhanh chóngcầm túi xách xông vào màn mưa.
Hứa Tinh Không ướt đẫm, đúng lúc nhìn thấy một chiếc taxi chạy tới, cô đưa tay đón lại, rồi hoảng loạn lên xe, nói với tài xế: “Sư phụ, làm phiền đi đến nhà trọ Hòa Phong.”
Mười lăm phút sau thì đến nơi, Hứa Tinh Không xuống xe, chạy vào khu trọ của cô.
Cầm chìa khóa mở cửa, Hứa Tinh Không vịn lấy tủ giày, ổn định lại nhịp tim mình, rồi thay giày mở đèn phòng khách lên.
Một tháng trước Hứa Tinh Không đến Hạ Thành, Trần Uyển Uyển đã dẫn cô đi mướn chỗ này. Căn phòng này gồm một phòng ngủ và một phòng khách, được trang trí rất ấm áp, thanh nhã, có đầy đủ mọi vật dụng trong gia đình.
Tiền thuê căn phòng này không thấp, lúc đó Hứa Tinh Không cũng hơi đau lòng, nhưng Trần Uyển Uyển lại nói số tiền và phòng ốc cô hưởng sau khi ly hôn có thể đủ cho cô sống thoải mái hết nửa đời sau, cho nên cô không cần thấy áp lực, tiền kiếm được cứ dùng để chi tiêu hằng ngày.
Trong nhà có hơi lạnh, Hứa Tinh Không cởi quần áo ướt ra rồiđi vào phòng tắm. Sau khi tắm, cô làm cơm ăn rồi pha chén trà hoa hồng, lấy một quyển sách nằm trên ghế sa lon trong phòng khách đọc.
Quyển sách cô chọn là sách chuyên ngành đá quý tiếng Đức, bình thường đã thấy rất khó hiểu, hôm nay tâm trạng của Hứa Tinh Không còn đặc biệt rối loạn nên càng đọc không vào.
Trong đầu toàn là hình ảnh của người đàn ông kia, Hứa Tinh Không cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa lo sợ.
Cái tính bảo thủ đã ăn sâu vào máu cô, nhưng con thỏ tức giận cũng biết cắn người. Ngày đó cô đụng phải xe của Hoài Kinh, Hoài Kinh nói muốn người, trong lúc nhất thời cô đã đồng ý.
Đó là trải nghiệm về tình yêu và tình dục mà cô chưa bao giờ có được, thân thể người đàn ông quấn lấy cô, khiến cho tất cả dục vọng trong người cô cháy lên, khiến cô cảm thấy mình chưa bao giờ vui sướng như đêm hôm đó.
Tình dục mà không có tình yêu thì rất ngượng ngùng, sáng hôm sau khi tỉnh lại, cảm giác đó càng rõ ràng hơn, vì thế Hứa Tinh Không đã hốt hoảng trốn chạy. Vốn là người bảo thủ, cho nên trải nghiệm này giống như một cái gai trong lòng cô.
Mặc dù chuyện này chỉ là một đêm tình nguyện giữa nam nữ độc thân, thế nhưng Hứa Tinh Không vẫn nhận định đó là do cô không thể kiềm chế nên vẫn không ngừng hổ thẹn. Vì trốn tránh chuyện này và chuyện xem mắt do người nhà an bài mà cô đã chuyển từ Hoài Thành đến Hạ Thành, vốn tưởng rằng có thể chôn vùi tất cả, không ngờ lại gặp phải anh ta ở Hạ Thành, hơn nữa còn là ông chủ của cô.
Trong lòng Hứa Tinh Không vô cùng rối loạn, cô vùi mặt vào quyển sách, nhắm hai mắt lại.
Vì sao anh ta lại đưa cho cô số điên thoại riêng?
Hứa Tinh Không nhớ lại ánh mắt của người đàn ông kia. Đôi mắt anh rất đẹp, nhưng ngay cả khi động tình nhất, lúc đắm chìm trong ham muốn ánh mắt ấy vẫn ẩn chứa chút lạnh lùng. Người như thế rất bạc tình, sau này cô phải cách xa anh ta một chút.
Cũng may chức vụ của hai người cách rất xa, mấy ngày kế tiếp đi làm, Hứa Tinh Không không hề gặp lại anh ta, cho nên cô cũng dần dần bình tĩnh lại.
Thứ sáu tan sở khá sớm, để tiết tiết kiệm thời gian, Hứa Tinh Không không về nhà thay quần áo mà đi thẳng đến khu chợ bán thức ăn gần nhà trọ.
Hứa Tinh Không thích nấu ăn, bình thường đều tự nấu nướng, cuối tuần nhiều thời gian, cho nên cô có thể làm vài món cầu kì, hoặc tìm tòi học làm món mới.
Đây được coi là một trong những sở thích ít ỏi của cô.
Giờ cao điểm chiều thứ sáu cũng là lúc chợ bán thức ăn rất ồn ào đông đúc. Hôm nay Hứa Tinh Không mặc trang phục công sở đi làm, Trần Uyển Uyển đã đi mua cùng cô. Trần Uyển Uyển bảo quần áo đi làm trước kia của cô trông vừa già vừa bảo thủ, nên dẫn cô đi mua vài bộ. Nhưng chứng nào tật nấy, mặc dù là đồ mới, chân váy vẫn dài tới bắp chân.
Đây đã là tiến bộ, cô vốn còn muốn mua quần, nhưng bị Trần Uyển Uyển ngăn cản.
Hứa Tinh Không rất biết thân biết phận, năm nay cô đã hai mươi tám tuổi, hơn nữa còn vừa ly hôn, dù sao ở cổ đại thì cô chính là phụ nữ bị chồng bỏ. Bây giờ cô ăn mặc chưng diện, xinh đẹp cũng đâu có tác dụng gì. Hơn nữa, cô cũng không tự tin với ngoại hình của mình.
Cô vừa nói ra suy nghĩ này thì đã bị Trần Uyển Uyển mắng một trận. Bây giờ đã là thời đại nào rồi, sao một người phụ nữ hiện đại như cô có thể nghĩ về bản thân mình như vậy.
Mặc dù ngoài miệng Trần Uyển Uyển mắng Hứa Tinh Không, thế nhưng cách thuyết phục lại càng nhỏ nhẹ hơn. Hai người đã ở cùng nhau bốn năm đại học, cho nên Trần Uyển Uyển hiểu rất rõ tính tình của cô. Cách nghĩ của Hứa Tinh Không đúng là bảo thủ phong kiến, nhưng đó không phải là bản tính của cô. Sở dĩ cô như vậy cũng một phần là vì tập tục và phương thức giáo dục ở Hoài Thành.
Hai ngày nay đều có mưa, sáng sớm hôm nay mới tạnh, nước đọng khắp trên mặt đường, Hứa Tinh Không cẩn thận đi vào chợ bán thức ăn.
Khu chợ này rất lớn phụ trách cung cấp thực phẩm cho ba khu dân cư xung quanh. Hứa Tinh Không ở đây một tháng nên đã khá quen thuộc với nơi này. Cô đi qua khu rau cải tới khu thuỷ sản, cuối tuần này cô muốn làm món cá chép kho.
Trong tất cả các loại thịt, Hứa Tinh Không thích ăn cá nhất, người bán cá là một anh trai cường tráng, hiện tại đang cầm dao nhanh nhẹn xử lý con cá lóc trên tay, cắt đầu, lóc xương rồi cắt miếng, về nhà người mua có thể trực tiếp chế biến món cá thái chua.
“Tan việc rồi à.” Anh trai bán cá nhìn thấy Hứa Tinh Không liền nhiệt tình chào hỏi.
Hứa Tinh Không chỉ cười, rồi nhìn sang thau nước bên cạnh chứ không nhìn anh ta, nói: “Tôi muốn mua cá chép.”
“Có ngay.” Anh trai bán cá đưa tay vào thau cá, bắt một con cá chép lớn ra, hỏi: “Con này được không, rất mập, kho hay hấp đều ngon cả.”
“Được.” Hứa Tinh Không gật đầu, cười nói tiếng cảm ơn.
Sau khi anh trai bán cá xử lý con cá sạch sẽ thì đưa cho Hứa Tinh Không, cô trả tiền rồi chờ người bán trả tiền thừa.
Cô đang nhận lại tiền thừa thì đột nhiên phía sau có người la lên “Cẩn thận”, Hứa Tinh Không quay lại thì thấy phía sau có một chiếc xe đẩy nhỏ chất đầy các giỏ nhựa, trong giỏ toàn là cua. Bởi vì trên xe chất quá nhiều đồ nên người đẩy xe không khống chế được, đi loạng choạng về phía Hứa Tinh Không.
Hứa Tinh Không vừa di chuyển một cái thì cơ thể bị ngã về phía thau cá, cô di chuyển quá nhanh nên dưới chân vang lên một tiếng ‘rắc’, đau đớn từ cổ chân truyền đến, sau khi chiếc xe đẩy đi qua, Hứa Tinh Không liền ngồi xổm xuống.
Chợ bán thức ăn nhiều người, không ai chú ý tới cô, chỉ có người bán cá thấy được, nên hơi lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của Hứa Tinh Không, ân cần hỏi: “Cô không sao chứ?”
Hỏi xong, anh ta còn gọi người đẩy xe vừa rồi lại, Hứa Tinh Không nhanh chóng xua tay, nói: “Tôi không sao.”
Tuy nói như vậy, nhưng Hứa Tinh Không vừa nhúc nhích chân một chút đã thấy vô cùng đau đớn, cô cắn chặt môi dưới, mỗi lần bước đi đều đau như muối xát.
Chắc là bị trật chân rồi, Hứa Tinh Không cau mày, vậy làm sao về nhà bây giờ?
Bỗng nhiên, túi cá trên tay cô bị lấy đi, sau đó cả người bị nhấc lên, một mùi nước hoa dễ chịu hoàn toàn đối lập với mùi chợ búa bay vào mũi.
Hứa Tinh Không giật mình nhìn lên, thì thấy đường quai hàm tinh tế và đôi mắt nâu nhạt của người đàn ông.
Hoài Kinh bế Hứa Tinh Không kiểu công chúa, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người xung quanh, làm Hứa Tinh Không cứng đờ cả người.
Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, cô hốt hoảng kháng cự, vừa giãy giụa vừa hạ giọng nói khẽ: “Thả tôi xuống.”
Trên đỉnh đầu, Hoài Kinh nhướng mày, bờ môi gợi lên một nụ cười, mặc cho Hứa Tinh Không giãy giụa, anh lại càng ôm cô chặt hơn. Anh vẫn mặc âu phục, có điều không đeo cà vạt, áo sơ mi trắng mở hai nút cổ, lộ ra một đoạn xương quai xanh đẹp mắt.
“Không phải chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi sao?” Hoài Kinh nói.
Cằm của Hứa Tinh Không căng ra, như điện giật, nhớ lại khung cảnh da thịt hai người kề cận đêmđó, mặt cô đỏ như rỉ máu, bị Hoài Kinh ôm khỏi chợ, lên xe của anh.
Hứa Tinh Không cảm thấy Hoài Kinh giống như cơn ác mộng, cứ ngay lúc cô sắp quên đi, thì anh lại xuất hiện.
Ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, chân Hứa Tinh Không dễ chịu không ít, cô dè dặt nói cảm ơn rồi cúi đầu hỏi một câu: “Sao Hoài tổng lại ở chỗ này vậy?”
“Tôi theo dõi em.” Hoài Kinh dựa vào ghế ngồi, bộ dáng lười biếng, giọng nói thản nhiên.
Hứa Tinh Không ngây người, trong mắt mang theo khiếp sợ, dường như không ngờ anh lại không biết xấu hổ cũng không cần mặt mũi mà nói với giọng điệu hiển nhiên như thế.
Thấy người phụ nữ bên cạnh dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn mình, tâm tình Hoài Kinh rất tốt, ngón tay anh gõ trên tay lái một cái, nhìn xuống cổ chân sưng đỏ của Hứa Tinh Không, nói: “Đi bệnh viện thôi.”
“Không cần, không cần…” Hứa Tinh Không vội vã xua tay, khi đối diện với ánh mắt của Hoài Kinh, cô lại giật mình dời mắt, nhỏ giọng nói: “Chỉ bị trật thôi, chườm nóng một chút là được rồi.”
Cô gái ngồi ở vị trí phó lái vẫn mặc bộ đồ công sở bảo thủ, cả người chỉ lộ ra bắp chân trắng nõn bóng loáng và phần bàn chân không bị đôi giày cao gót bao phủ.
Cô hơi cúi đầu, cái cổ trắng ngần thon dài, đường cong hàm dịu dàng trầm tĩnh, một bên má trắng hồng, đôi mi cong dài rung rung, bán đứng sự bất an trong lòng cô.
“Sợ tôi sao?” Hoài Kinh khẽ cười, rũ mắt xuống, nói: “Đêm đó bị tôi cắn sợ?”
Cơ thể Hứa Tinh Không cứng đờ.
Hoài Kinh nhìn Hứa Tinh Không xấu hổ đến đỏ ửng cả cổ, lại nở nụ cười, dáng vẻ xấu hổ không chịu được khi bị trêu chọc của cô thật thú vị.
Nghe tiếng cười của người đàn ông bên cạnh, Hứa Tinh Không trầm mặc một lúc, sau cùng lên tiếng hỏi.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Hoài Kinh nhìn Hứa Tinh Không, trả lời rất thẳng thắn.
“Tôi muốn bao nuôi em.”
Đầu óc Hứa Tinh Không vốn đang hỗn loạn, trong nháy mắt lại trở nên trống rỗng.
Tác giả :
Tây Phương Kinh Tế Học