Kiếm Ảnh Trọng Lâu
Chương 48
Không dám tìm kiếm, chỉ vì thật không có can đảm kia, cho nên dù là phải một mực chờ đợi cũng không sao. Dù kết quả cuối cùng là lừa mình dối người.
Cũng không biết là bởi vì quan hệ bất đồng nên quan tâm sẽ bị loạn hay không, Lam Như Tất cùng Lan Âm cũng không có sầu lo. Nếu nói là hai người này không quan tâm Hoàng Di Nguyệt thì lại không có khả năng. Nguyên nhân duy nhất chỉ ở tại…… Đối với Mộc Thanh Lưu mà nói, hắn chỉ là yêu thích cũng hy vọng có thể bảo vệ người mà thôi, hắn không cường, nhưng không có gì làm không được.
Lam Như Tất ban đầu còn nhẫn nại cùng Mộc Thanh Lưu ở Phù Liễu thành ba bốn ngày, càng về sau lại càng đứng ngồi bất an muốn rục rịch, cuối cùng rốt cục ngả bài: Tiểu Thanh Lưu, chúng ta đều chờ như vậy cũng không phải biện pháp, không bằng ta cùng Lan Âm bốn phía tìm xem xem? Tiểu Thanh Lưu ngươi cũng đừng đi theo đến, mang ngươi bốn phía chạy loạn ta sẽ bị Nhị sư huynh giết.
Vì vậy Lam Như Tất lôi kéo Lan Âm dưới mỉm cười của Mộc Thanh Lưu cùng khinh khỉnh của Lan Âm cũng không quay đầu lại rời đi.
Mộc Thanh Lưu tưởng tượng, Tư Không phủ hiện tại không có người, hắn tốn bạc ở khách *** còn không bằng mượn bảo địa (đất quý) dùng một lát. Cuối cùng một người một bao y phục chuyển vào nơi to như vậy, cũng chỉ có một mình hắn ở Tư Không phủ, hưởng thụ lấy một hồi đãi ngộ quý tộc. (đây là nhược thụ…..)
Mỗi ngày dương quang vẫn tĩnh hảo, trên đường phố lui tới người đi đường như nước chảy. Yên tĩnh, mà ồn ào náo động. Mộc Thanh Lưu mỗi ngày tưới hoa cắt cỏ, cuộc sống bình thản yên ổn, sớm đã không biết thế sự. Hoặc là không bằng nói buộc chính mình trở nên chết lặng không chịu nổi.
Ở giữa mảnh đất Bà La môn giáo oanh oanh liệt liệt một đống người, gióng trống khua chiên cuốc xẻng bới đào cuối cùng tìm thấy tòa kiến trúc nào đó triệt để bị san thành bình địa. Bảo là muốn tìm di thể thần sử Đái Cửu Khuyết dưới một người trên vạn người của đạo Bà La môn.
Mộc Thanh Lưu ở một bên giám sát công tác so với quản sự Bà La môn giáo còn nhiệt tâm hơn, từ sáng đến muộn, mưa gió không ngừng. Nếu có người hỏi thăm, hắn sẽ luôn trưng vẻ mặt thê thảm trầm thống trả lời: Sư bá tuy……(tĩnh lược) nhưng lúc còn bé đối với ta vô cùng tốt, ta vẫn muốn nhìn thấy mặt hắn lần cuối cùng. (=]]])
Ruột gan đứt từng khúc, huyết lệ theo từng câu từng câu chảy xuống. Diễn xuất chân tình, hơn nữa khuôn mặt còn trẻ non nớt, mặc cho ai cũng làm cho người ta tin tưởng không nghi ngờ lời hắn nói, dẫn tới người bên ngoài thổn thức không thôi. (= =|||)
Trời mới biết khi còn bé là lúc nào.
Lý do thực sự có lẽ chỉ có chính hắn biết rõ.
Lúc thi thể được đào ra ngược lại cũng thực sự liếc nhìn. Miệng vết thương cắt trên động mạch cổ ngắn mà chỉnh tề, thủ pháp sát thủ không lãng phí bất luận một tia khí lực nào. Quả nhiên là phong cách người nọ.
Trong phế tích không còn đào ra cái gì khác. Mộc Thanh Lưu thả tâm, tiếp tục chăm hoa cỏ của hắn.
Trong lúc bất tri bất giác, cứ như vậy ngây ngây ngốc ngốc qua một tháng. Nhưng hắn cảm thấy, nếu như lại tiếp tục như vậy — không có một chút tin tức cũng không có một tia hy vọng…… Có lẽ đến khi Hoàng Di Nguyệt trở lại, thì hắn đã điên rồi.
Trong hoàng hôn tỏa tứ bề, hắn khép lại đại môn Tư Không phủ. Không truyền thư cáo tri Lam Như Tất, cũng không có ý định hỏi đến Thiên Không, mà muốn dựa vào tin tức trong những lời lơ đãng đề cập từ sư phụ cùng phụ thân tự mình đi tìm Bạch Mi cốc vô cùng thần bí.
Hắn có dự cảm, tại đó nhất định có thể nhìn thấy sư phụ. Mà sư phụ Hồng Ức luôn luôn có biện pháp dùng một hai câu khiến cho tâm tình của hắn hoàn toàn vững vàng.
Lại là một tháng sau, hắn may mắn từ trong các loại cơ quan trận pháp phù chú bố trí chung quanh Bạch Mi cốc mà còn sống sót.
Hai chân bước vào tiểu cốc lục thảo như nhân hoa đóa như vân, trong bích thủy hồ của tiểu cốc rõ ràng còn xây một tòa lầu các, lâu và bóng ảnh trong nước tương liên cùng một chỗ, nhất thời không phân biệt thực huyễn. Quả nhiên như Hồng Ức vô số lần giảng thuật mang theo hoài niệm, tựa như tiên cảnh.
Mỹ nhân kim phát lam mâu đứng lặng tại bên hồ, quay đầu trông thấy hắn đi tới, cười nhạt một tiếng.
Chỉ cùng Tư Không Huân gặp mặt rải rác mấy lần, trong trí nhớ người này chỉ có lúc đối mặt với sư phụ mới có thể mỉm cười. Lúc khác ngược lại là thanh lãnh cao ngạo có chút giống như Hoàng Di Nguyệt.
Tâm thần Mộc Thanh Lưu trầm xuống, thần sắc ngưng trọng hỏi:” Sư phụ đâu? Hắn đã xảy ra chuyện đúng hay không?”
Từ lúc tiến vào địa giới Bạch Mi cốc thì cũng cảm giác không đúng. Nghe nói thủy kính trong hồ có thể phản chiếu ra tình huống người xông vào cốc, nếu sư phụ ở trong cốc, thấy hắn xông vào như thế nào không đến tiếp ứng?
Trừ phi sư phụ kỳ thật cũng không ở trong cốc.
Chính là cũng trong lúc này nhìn thấy Tư Không Huân, làm sao lại không có Hồng Ức ở đây.
Tư Không Huân trầm ngâm một lát, đột nhiên đi tới kéo Mộc Thanh Lưu phi thân từ trên mặt hồ lao đi, nhảy vào lâu các trong hồ.” Y…… từ ngày đó, vẫn là cái dạng kia……”
Hai người từ bậc thang trong lâu xuống hạ tầng, hạ tầng được xây trong nước, thủy đang lưu động ở ngoài tường, phát ra thanh âm hồn hậu mà trầm thấp. Nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp, ngay cả trên vách tường đều kết một tầng băng dày đặc.
Thân thể Mộc Thanh Lưu không còn như lúc trước, chỉ có thể dựa vào Tư Không Huân không ngừng mà chuyển vận chân khí cho hắn mới không bị lạnh đến hôn mê.
Phía dưới cùng là một tầng băng, Mộc Thanh Lưu ở dưới đó gặp được sư phụ Hồng Ức của hắn. Hồng y phiêu nhiên, mi mục như họa, một vòng tiếu dung bên môi mỹ hảo động lòng người.
“…… Sư phụ?” Mộc Thanh Lưu thoáng chốc im bặt, không dám tin quay đầu nhìn Tư Không Huân.
Hắn không nói một từ, cúi đầu ngưng mắt nhìn mục quang lại ôn nhu như vậy.
Ngón tay sờ xuống cảm giác băng lạnh thấu xương, chạm hồi lâu, đầu ngón tay ngay cả một chút tri giác đều không có. Người dưới băng chỉ cách ba ngón tay, cũng vĩnh viễn chỉ có khoảng cách ba ngón tay.
” Là ngươi……?” Mộc Thanh Lưu do dự. Người trước mắt đã là thần sắc như thế, cứ như lại không cho phép người khác có thêm một câu chỉ trích.
Vì vậy hắn lựa chọn thông minh chờ đợi. Thật lâu, mỹ nhân kim phát ngẩng đầu. Mộc Thanh Lưu rốt cục phát hiện, nguyên lai hắn mỉm cười, thần sắc nơi đáy mắt đã là gần như chết lặng.
” Ngày ấy y bảo vệ ngươi, muốn cùng ta có một trận chiến, ta…… khi đó thật sự rất thương tâm.”
” Võ công của ta gần đây so với y không bằng, cho nên, lời y nói giống như đang muốn đẩy ta vào chỗ chết. Ta cũng tự nhiên là dùng toàn lực. Nhưng……”
” Y không biết vì cái gì, linh lực đã còn lại không đến một tầng, ta, ta……”
Mộc Thanh Lưu nhất thời không biết là tâm tình gì.
Tỉnh lại thì thấy thần tượng ngã ở bên cạnh hắn. Từ trong miệng của Thiên Không biết được phương pháp vận tác chính là hao hết toàn thân linh lực để duy trì thần tượng……
Mộc Thanh Lưu không tính là trì độn, hiểu Hồng Ức sẽ không vô duyên vô cớ mất đi linh lực, hiển nhiên sự tình chỉ có một giải thích.
Sư phụ, nhất định là sư phụ…… Sư phụ lại……
Rốt cuộc lại là chính mình liên lụy đến nhiều người như vậy.
Tư Không Huân cúi nửa người trên mặt băng. Tư thái hôm nay ở Mộc Thanh Lưu xem ra, trông như hắn áy náy yếu ớt không thôi.
“…… Ta kịp thời dẫn y trở lại Bạch Mi cốc, dùng hết linh dược bảo trụ tánh mạng của y. Chính là…… Y phải ở dưới băng đợi thân thể hoàn toàn khang phục……”
Thì thào tự nói. Người nghe là Mộc Thanh Lưu, người nói lại tối hao tổn tinh thần.
Mộc Thanh Lưu nhìn kỹ Hồng Ức ở dưới băng, cuối cùng bất lực thở dài.” Không được, Lam sư thúc dù có ở đây cũng không được…… Dạng như vậy không ngoài hai mươi năm, sư phụ đại khái sẽ không……” Thương thế như vậy, khoan nói hai mươi năm, có thể thật sự vĩnh viễn không tỉnh lại.
Cũng không biết là bởi vì quan hệ bất đồng nên quan tâm sẽ bị loạn hay không, Lam Như Tất cùng Lan Âm cũng không có sầu lo. Nếu nói là hai người này không quan tâm Hoàng Di Nguyệt thì lại không có khả năng. Nguyên nhân duy nhất chỉ ở tại…… Đối với Mộc Thanh Lưu mà nói, hắn chỉ là yêu thích cũng hy vọng có thể bảo vệ người mà thôi, hắn không cường, nhưng không có gì làm không được.
Lam Như Tất ban đầu còn nhẫn nại cùng Mộc Thanh Lưu ở Phù Liễu thành ba bốn ngày, càng về sau lại càng đứng ngồi bất an muốn rục rịch, cuối cùng rốt cục ngả bài: Tiểu Thanh Lưu, chúng ta đều chờ như vậy cũng không phải biện pháp, không bằng ta cùng Lan Âm bốn phía tìm xem xem? Tiểu Thanh Lưu ngươi cũng đừng đi theo đến, mang ngươi bốn phía chạy loạn ta sẽ bị Nhị sư huynh giết.
Vì vậy Lam Như Tất lôi kéo Lan Âm dưới mỉm cười của Mộc Thanh Lưu cùng khinh khỉnh của Lan Âm cũng không quay đầu lại rời đi.
Mộc Thanh Lưu tưởng tượng, Tư Không phủ hiện tại không có người, hắn tốn bạc ở khách *** còn không bằng mượn bảo địa (đất quý) dùng một lát. Cuối cùng một người một bao y phục chuyển vào nơi to như vậy, cũng chỉ có một mình hắn ở Tư Không phủ, hưởng thụ lấy một hồi đãi ngộ quý tộc. (đây là nhược thụ…..)
Mỗi ngày dương quang vẫn tĩnh hảo, trên đường phố lui tới người đi đường như nước chảy. Yên tĩnh, mà ồn ào náo động. Mộc Thanh Lưu mỗi ngày tưới hoa cắt cỏ, cuộc sống bình thản yên ổn, sớm đã không biết thế sự. Hoặc là không bằng nói buộc chính mình trở nên chết lặng không chịu nổi.
Ở giữa mảnh đất Bà La môn giáo oanh oanh liệt liệt một đống người, gióng trống khua chiên cuốc xẻng bới đào cuối cùng tìm thấy tòa kiến trúc nào đó triệt để bị san thành bình địa. Bảo là muốn tìm di thể thần sử Đái Cửu Khuyết dưới một người trên vạn người của đạo Bà La môn.
Mộc Thanh Lưu ở một bên giám sát công tác so với quản sự Bà La môn giáo còn nhiệt tâm hơn, từ sáng đến muộn, mưa gió không ngừng. Nếu có người hỏi thăm, hắn sẽ luôn trưng vẻ mặt thê thảm trầm thống trả lời: Sư bá tuy……(tĩnh lược) nhưng lúc còn bé đối với ta vô cùng tốt, ta vẫn muốn nhìn thấy mặt hắn lần cuối cùng. (=]]])
Ruột gan đứt từng khúc, huyết lệ theo từng câu từng câu chảy xuống. Diễn xuất chân tình, hơn nữa khuôn mặt còn trẻ non nớt, mặc cho ai cũng làm cho người ta tin tưởng không nghi ngờ lời hắn nói, dẫn tới người bên ngoài thổn thức không thôi. (= =|||)
Trời mới biết khi còn bé là lúc nào.
Lý do thực sự có lẽ chỉ có chính hắn biết rõ.
Lúc thi thể được đào ra ngược lại cũng thực sự liếc nhìn. Miệng vết thương cắt trên động mạch cổ ngắn mà chỉnh tề, thủ pháp sát thủ không lãng phí bất luận một tia khí lực nào. Quả nhiên là phong cách người nọ.
Trong phế tích không còn đào ra cái gì khác. Mộc Thanh Lưu thả tâm, tiếp tục chăm hoa cỏ của hắn.
Trong lúc bất tri bất giác, cứ như vậy ngây ngây ngốc ngốc qua một tháng. Nhưng hắn cảm thấy, nếu như lại tiếp tục như vậy — không có một chút tin tức cũng không có một tia hy vọng…… Có lẽ đến khi Hoàng Di Nguyệt trở lại, thì hắn đã điên rồi.
Trong hoàng hôn tỏa tứ bề, hắn khép lại đại môn Tư Không phủ. Không truyền thư cáo tri Lam Như Tất, cũng không có ý định hỏi đến Thiên Không, mà muốn dựa vào tin tức trong những lời lơ đãng đề cập từ sư phụ cùng phụ thân tự mình đi tìm Bạch Mi cốc vô cùng thần bí.
Hắn có dự cảm, tại đó nhất định có thể nhìn thấy sư phụ. Mà sư phụ Hồng Ức luôn luôn có biện pháp dùng một hai câu khiến cho tâm tình của hắn hoàn toàn vững vàng.
Lại là một tháng sau, hắn may mắn từ trong các loại cơ quan trận pháp phù chú bố trí chung quanh Bạch Mi cốc mà còn sống sót.
Hai chân bước vào tiểu cốc lục thảo như nhân hoa đóa như vân, trong bích thủy hồ của tiểu cốc rõ ràng còn xây một tòa lầu các, lâu và bóng ảnh trong nước tương liên cùng một chỗ, nhất thời không phân biệt thực huyễn. Quả nhiên như Hồng Ức vô số lần giảng thuật mang theo hoài niệm, tựa như tiên cảnh.
Mỹ nhân kim phát lam mâu đứng lặng tại bên hồ, quay đầu trông thấy hắn đi tới, cười nhạt một tiếng.
Chỉ cùng Tư Không Huân gặp mặt rải rác mấy lần, trong trí nhớ người này chỉ có lúc đối mặt với sư phụ mới có thể mỉm cười. Lúc khác ngược lại là thanh lãnh cao ngạo có chút giống như Hoàng Di Nguyệt.
Tâm thần Mộc Thanh Lưu trầm xuống, thần sắc ngưng trọng hỏi:” Sư phụ đâu? Hắn đã xảy ra chuyện đúng hay không?”
Từ lúc tiến vào địa giới Bạch Mi cốc thì cũng cảm giác không đúng. Nghe nói thủy kính trong hồ có thể phản chiếu ra tình huống người xông vào cốc, nếu sư phụ ở trong cốc, thấy hắn xông vào như thế nào không đến tiếp ứng?
Trừ phi sư phụ kỳ thật cũng không ở trong cốc.
Chính là cũng trong lúc này nhìn thấy Tư Không Huân, làm sao lại không có Hồng Ức ở đây.
Tư Không Huân trầm ngâm một lát, đột nhiên đi tới kéo Mộc Thanh Lưu phi thân từ trên mặt hồ lao đi, nhảy vào lâu các trong hồ.” Y…… từ ngày đó, vẫn là cái dạng kia……”
Hai người từ bậc thang trong lâu xuống hạ tầng, hạ tầng được xây trong nước, thủy đang lưu động ở ngoài tường, phát ra thanh âm hồn hậu mà trầm thấp. Nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp, ngay cả trên vách tường đều kết một tầng băng dày đặc.
Thân thể Mộc Thanh Lưu không còn như lúc trước, chỉ có thể dựa vào Tư Không Huân không ngừng mà chuyển vận chân khí cho hắn mới không bị lạnh đến hôn mê.
Phía dưới cùng là một tầng băng, Mộc Thanh Lưu ở dưới đó gặp được sư phụ Hồng Ức của hắn. Hồng y phiêu nhiên, mi mục như họa, một vòng tiếu dung bên môi mỹ hảo động lòng người.
“…… Sư phụ?” Mộc Thanh Lưu thoáng chốc im bặt, không dám tin quay đầu nhìn Tư Không Huân.
Hắn không nói một từ, cúi đầu ngưng mắt nhìn mục quang lại ôn nhu như vậy.
Ngón tay sờ xuống cảm giác băng lạnh thấu xương, chạm hồi lâu, đầu ngón tay ngay cả một chút tri giác đều không có. Người dưới băng chỉ cách ba ngón tay, cũng vĩnh viễn chỉ có khoảng cách ba ngón tay.
” Là ngươi……?” Mộc Thanh Lưu do dự. Người trước mắt đã là thần sắc như thế, cứ như lại không cho phép người khác có thêm một câu chỉ trích.
Vì vậy hắn lựa chọn thông minh chờ đợi. Thật lâu, mỹ nhân kim phát ngẩng đầu. Mộc Thanh Lưu rốt cục phát hiện, nguyên lai hắn mỉm cười, thần sắc nơi đáy mắt đã là gần như chết lặng.
” Ngày ấy y bảo vệ ngươi, muốn cùng ta có một trận chiến, ta…… khi đó thật sự rất thương tâm.”
” Võ công của ta gần đây so với y không bằng, cho nên, lời y nói giống như đang muốn đẩy ta vào chỗ chết. Ta cũng tự nhiên là dùng toàn lực. Nhưng……”
” Y không biết vì cái gì, linh lực đã còn lại không đến một tầng, ta, ta……”
Mộc Thanh Lưu nhất thời không biết là tâm tình gì.
Tỉnh lại thì thấy thần tượng ngã ở bên cạnh hắn. Từ trong miệng của Thiên Không biết được phương pháp vận tác chính là hao hết toàn thân linh lực để duy trì thần tượng……
Mộc Thanh Lưu không tính là trì độn, hiểu Hồng Ức sẽ không vô duyên vô cớ mất đi linh lực, hiển nhiên sự tình chỉ có một giải thích.
Sư phụ, nhất định là sư phụ…… Sư phụ lại……
Rốt cuộc lại là chính mình liên lụy đến nhiều người như vậy.
Tư Không Huân cúi nửa người trên mặt băng. Tư thái hôm nay ở Mộc Thanh Lưu xem ra, trông như hắn áy náy yếu ớt không thôi.
“…… Ta kịp thời dẫn y trở lại Bạch Mi cốc, dùng hết linh dược bảo trụ tánh mạng của y. Chính là…… Y phải ở dưới băng đợi thân thể hoàn toàn khang phục……”
Thì thào tự nói. Người nghe là Mộc Thanh Lưu, người nói lại tối hao tổn tinh thần.
Mộc Thanh Lưu nhìn kỹ Hồng Ức ở dưới băng, cuối cùng bất lực thở dài.” Không được, Lam sư thúc dù có ở đây cũng không được…… Dạng như vậy không ngoài hai mươi năm, sư phụ đại khái sẽ không……” Thương thế như vậy, khoan nói hai mươi năm, có thể thật sự vĩnh viễn không tỉnh lại.
Tác giả :
Mẫn Chúng Sinh