Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức
Chương 28: Không nỡ buông bỏ em
Edit: Thố Lạt
Ánh mắt khó xử của Lâm Tĩnh Hảo đảo qua tất cả mọi người ở đây, vô cùng ngại ngùng,mày ngài cũng run rẩy, nhỏ giọng trách anh: “ANh... Anh bỏ em xuống đi, mọi người đang nhìn đấy. Hơn nữa em bị thương ở trán, không phải chân, em có thể đi được.”
“Anh chỉ muốn ôm em một chút, khó khăn lắm mới có cơ hội như vậy, em đừng giành với anh.” Cố Hạo Thần khẽ cười, ánh mắt tương giao với cô, vẻ sủng nịnh hiện lên trong ánh mắt.
Ánh mắt dịu dàng tình ý, trực diện như vậy khiến Lâm Tĩnh Hảo thẹn thùng bối rối. Ánh mắt của cô cũng vô tình đụng phải Hứa Châu đang đứng lên từ bàn làm việc. Hứa Châu nhìn theo bóng lưng chàng trai dịu dàng nhưng cũng không kém phần ngang ngược kia ôm Lâm Tĩnh Hảo rời đi, khó môi gợi lên nụ cười nhẹ, xem ra cô rất hạnh phúc.
“Nhìn gì thế, chuyên chú như vậy?” Đồng nghiệp vỗ vai Hứa Châu, nhìn theo ánh mắt của anh.
Hứa Châu nhanh chóng thu mắt mại, lấy tài liệu đồng nghiệp đưa đến: “Không nhìn gì hết.”
“Tiểu tử không phải cậu đã động xuân tâm rồi đấy chứ?” Đồng nghiệp nhìn bóng lưng Cố Hạo Thần và Lâm Tĩnh Hảo đã khuất xa như tìm ra manh mối gì, cười trêu ghẹo, “Nhưng người ta là hoa đã có chủ, cậu đừng đoán mò nữa.”
“Cậu mới đoán mò b ấy.” Khuân mặt tuấn tú của Hứa Châu lập tức kết băng, “Làm chuyện của cậu đi.”
Cố Hạo Thần đã ôm Lâm Tĩnh Hảo rời khỏi cục cảnh sát, ngoài cửa, đậu một chiếc xe ferrari màu trắng, thân xe hình giọi nước phối với màu đen bóng, trong sự khiêm tốn lộ ra vẻ tôn quý. Rất hợp với tính cách luôn lạnh nhạt của Cố Hạo Thần.
Cố Hạo Thần đặt cô và ghế phụ, cơ thể ở vào tư thế khom lưng về phía trước, kề rất sát mặt cô, hương lan trắng bạc hà trên người anh và hương sen thanh thuần trên người cô hoà vào nhau.
Hai chóp mũi như chạm vào nhau, khảng cách tiếp xúc gần như vậy khiến Lâm Tĩnh Hảo hoảng loạn bất an, tay chân luống cuống khiến cô chỉ có thể gượng cười, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng để giảm cảm giác nặng nề và căng thẳng.
Đôi mắt tinh tường của Cố Hạo Thần nhìn thấy nỗi bất an của cô, sau đó hai tay nhẹ nhà đặt lên vai cô, dịu dàng mang theo sứcmạnh khiến người ca cảm thấy yên lòng, như nước suối róc rách chảy vào lòng cô: “Đừng căng thẳng, anh không ăn thịt người đâu.”
“Vậy anh có thể cách xa em chút không.” Cô lén hít sâu, cảm giác tồn tại mạnh mẽ của anh khiến cô không có cách nào hít thở, rõ ràng không nóng, nhưng mồ hôi lại phủ trên trán.
“Anh thật sự không nỡ buông bỏ em.” Trọng giọng nói của Cố Hạo Thần lộ ra sự không nỡ và vô cùng bất đắc dĩ.
Anh lại nhìn vào mắt cô thật sâu, lui người ra, giúp cô đóng cửa lại. Lúc này Lâm Tĩnh Hảo mới thở hắt ra, nhìn bóng dáng cao thẳng của anh đi vòng qua thân xe, ngồi xuống cạnh cô.”
Chúng ta đi đâu đây?” Khi anh lái xe lên đường, cơ mới phá vỡ sự yên tĩnh.
“Đến bệnh viện kiểm tra vết thương của em, bây giờ thời tiết ẩm ướt, phải xử lí cẩn thận.” Cố Hạo Thần nhìn chằm chằm phía trước, thuận tay bẻ lái, đi về phía bệnh viện nhân dân.
Cố Hạo Thần đăng kí xong đưa thẳng Lâm Tĩnh Hảo đến phòng làm việc của bác sĩ khoa ngoại. Anh gõ cửa rồi đi vào: “Đại mĩ nữ, con đến gặp dì đây.”
Cô Hạo Thần buông tay Lâm Tĩnh Hảo, tiến lên thân mật ôm bác sĩ kia: “Dì nhớ con muốn chết rồi đúng không. Nhiều ngày không gặp như vậy, dì ngày càng quyến rũ đó.”
Lâm Tĩnh Hảo đứng đó nhìn họ ôm nhau thắm thiết, trong lòng bỗng thấy ghen tức khó chịu. Xấu hổ dời mắt đi nơi khác.
Con đừng làm dì nghèo thêm nữa.” Bác sĩ nữ khoảng ba hai, ba ba tuổi, xinh đẹp lịch sự, có khí chất khác người. Cô đẩy Cố Hạo Thần ra, nhìn Lâm Tĩnh Hảo phía sau anh, “Con không giới thiệu đi.”
“Đây là bạn con, Lâm Tĩnh Hảo. Tĩnh Hảo, đây là dì nhỏ của anh bác sĩ Trịnh Tú Lệ.” Cố Hạo Thần ôm vai Trịnh Tú Lệ, ý cười rất rõ ràng, đương nhiên. Trịnh Tú Lệ cũng nhìn ra, nói rất thân thiện, “Cô Lâm, mời ngồi.”
Dì nhỏ như vậy? Lâm Tĩnh Hảo nghe Cố Hạo Thần giải thích xong thầm kinh ngạc, vẻ mặt có chút mất mát ban nãy biến mất, ngay bản thân cô cũng không thấy sự thay đổi của mình. Trong lòng bỗng có cảm giác thoải mái.
“Dì nhỏ kiểm tra giúp cô ấy đi.” Cô Hạo Thân lại đi đến sau người Lâm Tĩnh Hảo, đứng thẳng.
Trịnh Tú Lệ giúp cô rửa vết thương trước, sau đó đưa cô đi chụp, xác định không có gì đáng ngại, xử lí miệng vết thương xong, sau đó bôi thuốc là được.
Cố Hạo Thần để Lâm Tĩnh Hảo chờ trong phòng đi lấy thuốc, Trịnh Tú Lệ cũng theo anh ra ngoài, hai người sóng vai: “Con nghiêm túc à, mẹ con có biết không?”
“Không biết.” Cố Hạo Thần lắc đầu, nụ cười hiện chút chua xót, “Con và cô ấy vẫn chỉ là bạn bè. Nên...”
Ánh mắt khó xử của Lâm Tĩnh Hảo đảo qua tất cả mọi người ở đây, vô cùng ngại ngùng,mày ngài cũng run rẩy, nhỏ giọng trách anh: “ANh... Anh bỏ em xuống đi, mọi người đang nhìn đấy. Hơn nữa em bị thương ở trán, không phải chân, em có thể đi được.”
“Anh chỉ muốn ôm em một chút, khó khăn lắm mới có cơ hội như vậy, em đừng giành với anh.” Cố Hạo Thần khẽ cười, ánh mắt tương giao với cô, vẻ sủng nịnh hiện lên trong ánh mắt.
Ánh mắt dịu dàng tình ý, trực diện như vậy khiến Lâm Tĩnh Hảo thẹn thùng bối rối. Ánh mắt của cô cũng vô tình đụng phải Hứa Châu đang đứng lên từ bàn làm việc. Hứa Châu nhìn theo bóng lưng chàng trai dịu dàng nhưng cũng không kém phần ngang ngược kia ôm Lâm Tĩnh Hảo rời đi, khó môi gợi lên nụ cười nhẹ, xem ra cô rất hạnh phúc.
“Nhìn gì thế, chuyên chú như vậy?” Đồng nghiệp vỗ vai Hứa Châu, nhìn theo ánh mắt của anh.
Hứa Châu nhanh chóng thu mắt mại, lấy tài liệu đồng nghiệp đưa đến: “Không nhìn gì hết.”
“Tiểu tử không phải cậu đã động xuân tâm rồi đấy chứ?” Đồng nghiệp nhìn bóng lưng Cố Hạo Thần và Lâm Tĩnh Hảo đã khuất xa như tìm ra manh mối gì, cười trêu ghẹo, “Nhưng người ta là hoa đã có chủ, cậu đừng đoán mò nữa.”
“Cậu mới đoán mò b ấy.” Khuân mặt tuấn tú của Hứa Châu lập tức kết băng, “Làm chuyện của cậu đi.”
Cố Hạo Thần đã ôm Lâm Tĩnh Hảo rời khỏi cục cảnh sát, ngoài cửa, đậu một chiếc xe ferrari màu trắng, thân xe hình giọi nước phối với màu đen bóng, trong sự khiêm tốn lộ ra vẻ tôn quý. Rất hợp với tính cách luôn lạnh nhạt của Cố Hạo Thần.
Cố Hạo Thần đặt cô và ghế phụ, cơ thể ở vào tư thế khom lưng về phía trước, kề rất sát mặt cô, hương lan trắng bạc hà trên người anh và hương sen thanh thuần trên người cô hoà vào nhau.
Hai chóp mũi như chạm vào nhau, khảng cách tiếp xúc gần như vậy khiến Lâm Tĩnh Hảo hoảng loạn bất an, tay chân luống cuống khiến cô chỉ có thể gượng cười, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng để giảm cảm giác nặng nề và căng thẳng.
Đôi mắt tinh tường của Cố Hạo Thần nhìn thấy nỗi bất an của cô, sau đó hai tay nhẹ nhà đặt lên vai cô, dịu dàng mang theo sứcmạnh khiến người ca cảm thấy yên lòng, như nước suối róc rách chảy vào lòng cô: “Đừng căng thẳng, anh không ăn thịt người đâu.”
“Vậy anh có thể cách xa em chút không.” Cô lén hít sâu, cảm giác tồn tại mạnh mẽ của anh khiến cô không có cách nào hít thở, rõ ràng không nóng, nhưng mồ hôi lại phủ trên trán.
“Anh thật sự không nỡ buông bỏ em.” Trọng giọng nói của Cố Hạo Thần lộ ra sự không nỡ và vô cùng bất đắc dĩ.
Anh lại nhìn vào mắt cô thật sâu, lui người ra, giúp cô đóng cửa lại. Lúc này Lâm Tĩnh Hảo mới thở hắt ra, nhìn bóng dáng cao thẳng của anh đi vòng qua thân xe, ngồi xuống cạnh cô.”
Chúng ta đi đâu đây?” Khi anh lái xe lên đường, cơ mới phá vỡ sự yên tĩnh.
“Đến bệnh viện kiểm tra vết thương của em, bây giờ thời tiết ẩm ướt, phải xử lí cẩn thận.” Cố Hạo Thần nhìn chằm chằm phía trước, thuận tay bẻ lái, đi về phía bệnh viện nhân dân.
Cố Hạo Thần đăng kí xong đưa thẳng Lâm Tĩnh Hảo đến phòng làm việc của bác sĩ khoa ngoại. Anh gõ cửa rồi đi vào: “Đại mĩ nữ, con đến gặp dì đây.”
Cô Hạo Thần buông tay Lâm Tĩnh Hảo, tiến lên thân mật ôm bác sĩ kia: “Dì nhớ con muốn chết rồi đúng không. Nhiều ngày không gặp như vậy, dì ngày càng quyến rũ đó.”
Lâm Tĩnh Hảo đứng đó nhìn họ ôm nhau thắm thiết, trong lòng bỗng thấy ghen tức khó chịu. Xấu hổ dời mắt đi nơi khác.
Con đừng làm dì nghèo thêm nữa.” Bác sĩ nữ khoảng ba hai, ba ba tuổi, xinh đẹp lịch sự, có khí chất khác người. Cô đẩy Cố Hạo Thần ra, nhìn Lâm Tĩnh Hảo phía sau anh, “Con không giới thiệu đi.”
“Đây là bạn con, Lâm Tĩnh Hảo. Tĩnh Hảo, đây là dì nhỏ của anh bác sĩ Trịnh Tú Lệ.” Cố Hạo Thần ôm vai Trịnh Tú Lệ, ý cười rất rõ ràng, đương nhiên. Trịnh Tú Lệ cũng nhìn ra, nói rất thân thiện, “Cô Lâm, mời ngồi.”
Dì nhỏ như vậy? Lâm Tĩnh Hảo nghe Cố Hạo Thần giải thích xong thầm kinh ngạc, vẻ mặt có chút mất mát ban nãy biến mất, ngay bản thân cô cũng không thấy sự thay đổi của mình. Trong lòng bỗng có cảm giác thoải mái.
“Dì nhỏ kiểm tra giúp cô ấy đi.” Cô Hạo Thân lại đi đến sau người Lâm Tĩnh Hảo, đứng thẳng.
Trịnh Tú Lệ giúp cô rửa vết thương trước, sau đó đưa cô đi chụp, xác định không có gì đáng ngại, xử lí miệng vết thương xong, sau đó bôi thuốc là được.
Cố Hạo Thần để Lâm Tĩnh Hảo chờ trong phòng đi lấy thuốc, Trịnh Tú Lệ cũng theo anh ra ngoài, hai người sóng vai: “Con nghiêm túc à, mẹ con có biết không?”
“Không biết.” Cố Hạo Thần lắc đầu, nụ cười hiện chút chua xót, “Con và cô ấy vẫn chỉ là bạn bè. Nên...”
Tác giả :
Diệp Thanh Hoan