Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 97: Ngươi muốn thì cho ngươi (6)
Editor: Lam Tuyết Hàn
“Chủ tử!” Niếp Nghị vẻ mặt trầm trọng đi đến trước mặt Phong Đạc, cung kính thi lễ một cái.
Phong Đạc nhàn nhạt “Ân” một tiếng, lập tức hỏi, “Mặc Nhi đâu?”
Chứng kiến bộ dáng Niếp Nghị như vậy, hắn đã đoán được vài phần, bọn họ ở trên đường sợ là đã xảy ra chuyện!
Niếp Nghị đáy lòng hơi rối rắm, lập tức quỳ gối xuống trước mặt Phong Đạc, áy náy nói, “Chủ tử, là thuộc hạ vô năng, không có lưu lại được vương phi, thỉnh chủ tử trách phạt!”
Phong Đạc lông mày nhăn lại, trầm giọng hỏi, “Ngươi nói 'Lưu' ? Chẳng lẽ là chính nàng muốn đi ?”
“... Là.”
“Đến cùng chuyện gì xảy ra?” Phong Đạc thanh âm lạnh lùng, cảm thấy không khỏi có chút bối rối.
Niếp Nghị đem tất cả mọi chuyện phát sinh trên đường nhất nhất nói cho Phong Đạc, duy nhất không dám nói ra khỏi miệng, chính là câu nói kia của Tô Mặc Nhi, chuẩn bị tốt hưu thư!
“Người nam nhân kia... Là ai?” Phong Đạc chậm rãi hỏi, trên khuôn mặt tuấn tú nhìn không ra vẻ mặt gì.
Niếp Nghị giải thích, “Thuộc hạ cũng chưa bao giờ thấy qua hắn, chỉ là nghe vương phi gọi hắn là 'Thiên Chi' . Lúc thuộc hạ cửa thành nhìn thấy vương phi, người nọ cũng đã ở bên cạnh vương phi. Hơn nữa, hắn gọi vương phi là 'Chủ nhân' !”
Phong Đạc ngưng mi suy nghĩ sâu xa, lại cuối cùng nghĩ không ra.
Không nói đến Tô Mặc Nhi từ trong Mê Vụ Lâm đi ra đã từng mất trí nhớ, chỉ nói nàng một tiểu thư khuê các, tại sao có thể có người cam nguyện nhận thức nàng là chủ nhân?
“Ngươi có biết, bọn họ đi nơi nào?” Phong Đạc hỏi.
Niếp Nghị cúi đầu, vẻ mặt không cam lòng, lại không thể làm gì, “Thuộc hạ cũng không biết. Là thuộc hạ tài nghệ không bằng người, thời điểm muốn ngăn vương phi lại... Bị hắn điểm huyệt đạo.”
Huyệt đạo là bị hắn cưỡng chế giải khai, rất hiển nhiên, người nọ chỉ là không muốn hắn theo sau, cũng không hạ tử thủ, nhưng hắn cũng mất hết nửa ngày mới giải được.
“Đứng lên đi.”
“Tạ chủ tử.”
“Hồi phủ lại nói.” Phong Đạc đè xuống đáy lòng bất an, quay người về phía cửa đại môn đi đến.
“Phong Đạc!” Thanh âm Tô Mặc Nhi bỗng nhiên vang lên sau lưng hắn.
Phong Đạc bước chân ngừng lại, trong nháy mắt xoay người nhìn lại.
Tô Mặc Nhi một thân bạch y, sợi tóc bị gió thổi có chút thất thần, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, phảng phất như tiên tử hạ phàm.
Phong Đạc ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, con mắt lộng lẫy ánh sáng lung linh, khóe môi cũng không tự giác dương lên, “Mặc Nhi, ngươi trở lại rồi!”
Tô Mặc Nhi siết chặt ở trong tay gì đó, nhẹ nhàng cười một tiếng, nhẹ giọng đáp, “Ta đã trở về.”
Phong Đạc ba bước thành hai đi tới trước mặt nàng, còn chưa nói chuyện đã thấy trong mắt đẹp của Tô Mặc Nhi đột nhiên lộ ra vài phần trào phúng.
Niếp Nghị ở một bên nhìn, thấy vậy, trong lòng lập tức dâng lên một loại dự cảm xấu.
Quả nhiên, Tô Mặc Nhi vẫn là thanh âm giải thích dễ hiểu nói, “Không biết Tam vương gia có hay không đã chuẩn bị tốt hưu thư?”
Phong Đạc tuấn nhan cứng đờ, vui vẻ đọng lại ở khóe môi.
Hắn có chút luống cuống cười cười, tái nhợt tươi cười đâm vào tim làm Tô Mặc Nhi thấy đau.
“Mặc Nhi, ngươi đang nói cái gì? Trước theo bản vương hồi phủ, giằng co một đêm, chắc hẳn ngươi cũng đã sớm mệt mỏi...” Phong Đạc nói, lập tức kéo bàn tay nhỏ bé của Tô Mặc Nhi, hướng trong phủ đi đến.
Cũng không ngờ, Tô Mặc Nhi trực tiếp tránh ra tay của hắn, không nhúc nhích đứng nguyên chỗ tại, “Ngươi không có nghe sai. Ta trở lại, chỉ là muốn cùng ngươi làm một vụ giao dịch thôi.”
Phong Đạc chỉ cảm thấy ngực ê ẩm đau, một hồi lâu, mới hỏi, “Giao dịch gì?”
Tô Mặc Nhi mở ra tay tâm, một ngọc bội bích sắc đang lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay nàng, ánh mặt trời chiếu xuống, tỏ ra óng ánh trong suốt.
Phong Đạc đồng tử co lại, khiếp sợ nhìn tấm ngọc bội kia, trong nháy mắt sáng tỏ hết thảy.
“Ngươi lúc trước, là vì nó, mới chịu hao tâm tổn trí như thế giữ ta ở tam vương phủ?”
“Chủ tử!” Niếp Nghị vẻ mặt trầm trọng đi đến trước mặt Phong Đạc, cung kính thi lễ một cái.
Phong Đạc nhàn nhạt “Ân” một tiếng, lập tức hỏi, “Mặc Nhi đâu?”
Chứng kiến bộ dáng Niếp Nghị như vậy, hắn đã đoán được vài phần, bọn họ ở trên đường sợ là đã xảy ra chuyện!
Niếp Nghị đáy lòng hơi rối rắm, lập tức quỳ gối xuống trước mặt Phong Đạc, áy náy nói, “Chủ tử, là thuộc hạ vô năng, không có lưu lại được vương phi, thỉnh chủ tử trách phạt!”
Phong Đạc lông mày nhăn lại, trầm giọng hỏi, “Ngươi nói 'Lưu' ? Chẳng lẽ là chính nàng muốn đi ?”
“... Là.”
“Đến cùng chuyện gì xảy ra?” Phong Đạc thanh âm lạnh lùng, cảm thấy không khỏi có chút bối rối.
Niếp Nghị đem tất cả mọi chuyện phát sinh trên đường nhất nhất nói cho Phong Đạc, duy nhất không dám nói ra khỏi miệng, chính là câu nói kia của Tô Mặc Nhi, chuẩn bị tốt hưu thư!
“Người nam nhân kia... Là ai?” Phong Đạc chậm rãi hỏi, trên khuôn mặt tuấn tú nhìn không ra vẻ mặt gì.
Niếp Nghị giải thích, “Thuộc hạ cũng chưa bao giờ thấy qua hắn, chỉ là nghe vương phi gọi hắn là 'Thiên Chi' . Lúc thuộc hạ cửa thành nhìn thấy vương phi, người nọ cũng đã ở bên cạnh vương phi. Hơn nữa, hắn gọi vương phi là 'Chủ nhân' !”
Phong Đạc ngưng mi suy nghĩ sâu xa, lại cuối cùng nghĩ không ra.
Không nói đến Tô Mặc Nhi từ trong Mê Vụ Lâm đi ra đã từng mất trí nhớ, chỉ nói nàng một tiểu thư khuê các, tại sao có thể có người cam nguyện nhận thức nàng là chủ nhân?
“Ngươi có biết, bọn họ đi nơi nào?” Phong Đạc hỏi.
Niếp Nghị cúi đầu, vẻ mặt không cam lòng, lại không thể làm gì, “Thuộc hạ cũng không biết. Là thuộc hạ tài nghệ không bằng người, thời điểm muốn ngăn vương phi lại... Bị hắn điểm huyệt đạo.”
Huyệt đạo là bị hắn cưỡng chế giải khai, rất hiển nhiên, người nọ chỉ là không muốn hắn theo sau, cũng không hạ tử thủ, nhưng hắn cũng mất hết nửa ngày mới giải được.
“Đứng lên đi.”
“Tạ chủ tử.”
“Hồi phủ lại nói.” Phong Đạc đè xuống đáy lòng bất an, quay người về phía cửa đại môn đi đến.
“Phong Đạc!” Thanh âm Tô Mặc Nhi bỗng nhiên vang lên sau lưng hắn.
Phong Đạc bước chân ngừng lại, trong nháy mắt xoay người nhìn lại.
Tô Mặc Nhi một thân bạch y, sợi tóc bị gió thổi có chút thất thần, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, phảng phất như tiên tử hạ phàm.
Phong Đạc ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, con mắt lộng lẫy ánh sáng lung linh, khóe môi cũng không tự giác dương lên, “Mặc Nhi, ngươi trở lại rồi!”
Tô Mặc Nhi siết chặt ở trong tay gì đó, nhẹ nhàng cười một tiếng, nhẹ giọng đáp, “Ta đã trở về.”
Phong Đạc ba bước thành hai đi tới trước mặt nàng, còn chưa nói chuyện đã thấy trong mắt đẹp của Tô Mặc Nhi đột nhiên lộ ra vài phần trào phúng.
Niếp Nghị ở một bên nhìn, thấy vậy, trong lòng lập tức dâng lên một loại dự cảm xấu.
Quả nhiên, Tô Mặc Nhi vẫn là thanh âm giải thích dễ hiểu nói, “Không biết Tam vương gia có hay không đã chuẩn bị tốt hưu thư?”
Phong Đạc tuấn nhan cứng đờ, vui vẻ đọng lại ở khóe môi.
Hắn có chút luống cuống cười cười, tái nhợt tươi cười đâm vào tim làm Tô Mặc Nhi thấy đau.
“Mặc Nhi, ngươi đang nói cái gì? Trước theo bản vương hồi phủ, giằng co một đêm, chắc hẳn ngươi cũng đã sớm mệt mỏi...” Phong Đạc nói, lập tức kéo bàn tay nhỏ bé của Tô Mặc Nhi, hướng trong phủ đi đến.
Cũng không ngờ, Tô Mặc Nhi trực tiếp tránh ra tay của hắn, không nhúc nhích đứng nguyên chỗ tại, “Ngươi không có nghe sai. Ta trở lại, chỉ là muốn cùng ngươi làm một vụ giao dịch thôi.”
Phong Đạc chỉ cảm thấy ngực ê ẩm đau, một hồi lâu, mới hỏi, “Giao dịch gì?”
Tô Mặc Nhi mở ra tay tâm, một ngọc bội bích sắc đang lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay nàng, ánh mặt trời chiếu xuống, tỏ ra óng ánh trong suốt.
Phong Đạc đồng tử co lại, khiếp sợ nhìn tấm ngọc bội kia, trong nháy mắt sáng tỏ hết thảy.
“Ngươi lúc trước, là vì nó, mới chịu hao tâm tổn trí như thế giữ ta ở tam vương phủ?”
Tác giả :
Thanh Canh Điểu