Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 23-1: Mạng treo lơ lửng (1)
Tô Mặc Nhi nhìn thấy Phong Đạc chạy trốn, vốn là cười cũng dừng lại không được.
Tuyết Ngao còn muốn đuổi theo, Tô Mặc Nhi chỉ hô một tiếng, đã khiến nó trở lại.
Mấy ngày này buồn bực đều được quét sạch, Phong Đạc đem Tuyết Ngao đưa tới nơi của nàng, không nghĩ tới lại vì người khác mà làm đồ cưới.
Chuyện tiền mất tật mang như vậy, chỉ sợ là vị gia này từ nhỏ đến lớn cũng chưa trải qua đi!
Nhìn hắn về sau còn dám tùy tiện vào gian phòng của nàng hay không.
Mấy ngày kế tiếp, Phong Đạc có ý như vô ý bày mưu đặt kế, mỗi phu nhân mỗi phòng lại lần nữa đến Thủy Vân Các.
Cửa Thủy Vân Các vốn là được thị vệ trông coi Tô Mặc Nhi, đều được Phong Đạc cho “bỏ chạy” rồi, chỉ để lại ám vệ giám thị ẩn ở trong bóng tối.
Tô Mặc Nhi không còn cách nào, không có người giúp nàng chắn hết những nữ nhân kia, nàng chỉ có thể đi gặp các nàng.
Bên cạnh, là Tuyết Ngao đi theo, nàng cho nó một cái tên, gọi là Tiểu Bạch.
Nguyệt Bích có lần nghe nàng gọi Tuyết Ngao như vậy, thái dương không khỏi xuất hiện hắc tuyến.
Nó đứng lên cao cũng có thể so với người, vương phi cũng thật sự là không biết xấu hổ mà gọi nó là Tiểu Bạch...
Đều nói cẩu là động vật trung thành nhất, một con này của Phong Đạc, thế nhưng lại vì thức ăn mà tạo phản, cũng chỉ có thể tính là hắn xúi quẩy.
Vì vậy, có Tiểu Bạch đi theo bên cạnh Tô Mặc Nhi, những phu nhân kia muốn nghĩ giương oai tại nơi này với nàng, cũng nên nghĩ kĩ trước phân lượng của chính mình.
Cùng so với Tiểu Bạch, các nàng quả thực quá nhu nhược, cũng không đủ xem!
Phong Đạc nghe được Nguyệt Bích bẩm báo tình huống mấy ngày nay của Tô Mặc Nhi, tay hắn cứng rắn bóp gãy một cây bút lông, vặn vẹo nở nụ cười.
"Lâm Sơ Tuyết mấy ngày nay ngược lại rất yên tĩnh." Phong Đạc đột nhiên nói ra.
Nguyệt Bích khóe môi kéo ra, trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ của Phong Đạc.
Niếp Nghị ở một bên cũng có chút không biết nói gì, hắn đi theo chủ tử nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy chủ tử hắn vì nữ nhân nào mà phát điên. Vương phi này, coi như là lợi hại!
Rất nhanh, Lâm Sơ Tuyết được Nguyệt Bích mời đến vương phủ.
Vừa mới tiến vào phòng khách chính, chỉ thấy Niếp Nghị từ cửa bên hông đi vào.
Lâm Sơ Tuyết còn nhớ sự tình lần trước, đối với Niếp Nghị tự nhiên cũng sẽ không có sắc mặt tốt, "Phong Đạc ca ca ở đâu?"
Niếp Nghị theo lời chủ tử hắn giao phó đáp, "Một lát chủ tử sẽ đi đến chỗ của vương phi."
Sắc mặt Lâm Sơ Tuyết trầm xuống, hừ lạnh nói, "Mang theo ta đi chỗ của Tô Mặc Nhi!"
Dừng một chút, thần sắc nàng thêm kiêu ngạo, nhìn xem Nguyệt Bích với Niếp Nghị nói, "Lúc này là Phong Đạc ca ca mời ta đến! Các ngươi còn dám không cho ta thấy hắn sao?"
"Là. Lâm tiểu thư mời đi cùng nô tỳ." Nguyệt Bích cúi thấp đầu, bộ dáng ra vẻ cung kính.
Trong lòng nhưng là âm thầm so Lâm Sơ Tuyết với Tô Mặc Nhi, nữ nhân này nhưng không bằng một điểm của vương phi.
Tô Mặc Nhi đang hóng mát dưới tàng cây hợp hoan, Lâm Sơ Tuyết lèm nhèm xông vào.
Tiểu Bạch gầm nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm kẻ xông vào.
Lâm Sơ Tuyết không nghĩ tới sẽ thấy tình cảnh này, trực tiếp bị ánh mắt của Tiểu Bạch hù dọa lui về phía sau mấy bước.
Nguyệt Bích cùng Niếp Nghị đều ở ngoài viện, cũng không có tiến lên.
Tô Mặc Nhi nghe thấy động tĩnh, lười biếng mở mắt.
Chỉ là, vừa nhìn thấy mặt Lâm Sơ Tuyết, lông mày nàng chưa phát giác ra lại cau lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Sơ Tuyết trắng bệch, nhưng khí thế rất là cao ngạo, cách khoảng cách rất xa vênh váo đắc ý hỏi Tô Mặc Nhi, "Phong Đạc ca ca đâu?"
Tô Mặc Nhi nhìn nàng dường như bị ngu ngốc một cái, đùa cợt nói, "Hắn ở nơi nào ta làm sao biết rõ? Ngươi đến nơi này chỉ là hỏi chuyện này thôi?"
"Phong Đạc ca ca ở tại nơi này của ngươi, ngươi đem hắn giấu ở nơi nào rồi?" Ánh mắt Lâm Sơ Tuyết oán hận nhìn Tô Mặc Nhi.
Nàng thích Phong Đạc rất nhiều năm, Phong Đạc cũng không có để ý nàng như thế nào, dựa vào cái gì mà nữ nhân này có thể trở thành vương phi của hắn? Nàng thật sự rất không cam tâm!
Tô Mặc Nhi thoáng nhìn ánh mắt Lâm Sơ Tuyết, đáy lòng tràn ngập một trận chán ghét.
Mấy ngày nay chăm sóc đám nữ nhân kia cũng đã làm cho nàng mệt mỏi không chịu được, lúc này, nữ nhân kia không có đầu óc thế nhưng cũng đến dây vào! Nàng cũng không tin việc này cùng cái người Phong Đạc kia không có quan hệ!
"Hắn xác thực không có ở chỗ của ta!"
Tuyết Ngao còn muốn đuổi theo, Tô Mặc Nhi chỉ hô một tiếng, đã khiến nó trở lại.
Mấy ngày này buồn bực đều được quét sạch, Phong Đạc đem Tuyết Ngao đưa tới nơi của nàng, không nghĩ tới lại vì người khác mà làm đồ cưới.
Chuyện tiền mất tật mang như vậy, chỉ sợ là vị gia này từ nhỏ đến lớn cũng chưa trải qua đi!
Nhìn hắn về sau còn dám tùy tiện vào gian phòng của nàng hay không.
Mấy ngày kế tiếp, Phong Đạc có ý như vô ý bày mưu đặt kế, mỗi phu nhân mỗi phòng lại lần nữa đến Thủy Vân Các.
Cửa Thủy Vân Các vốn là được thị vệ trông coi Tô Mặc Nhi, đều được Phong Đạc cho “bỏ chạy” rồi, chỉ để lại ám vệ giám thị ẩn ở trong bóng tối.
Tô Mặc Nhi không còn cách nào, không có người giúp nàng chắn hết những nữ nhân kia, nàng chỉ có thể đi gặp các nàng.
Bên cạnh, là Tuyết Ngao đi theo, nàng cho nó một cái tên, gọi là Tiểu Bạch.
Nguyệt Bích có lần nghe nàng gọi Tuyết Ngao như vậy, thái dương không khỏi xuất hiện hắc tuyến.
Nó đứng lên cao cũng có thể so với người, vương phi cũng thật sự là không biết xấu hổ mà gọi nó là Tiểu Bạch...
Đều nói cẩu là động vật trung thành nhất, một con này của Phong Đạc, thế nhưng lại vì thức ăn mà tạo phản, cũng chỉ có thể tính là hắn xúi quẩy.
Vì vậy, có Tiểu Bạch đi theo bên cạnh Tô Mặc Nhi, những phu nhân kia muốn nghĩ giương oai tại nơi này với nàng, cũng nên nghĩ kĩ trước phân lượng của chính mình.
Cùng so với Tiểu Bạch, các nàng quả thực quá nhu nhược, cũng không đủ xem!
Phong Đạc nghe được Nguyệt Bích bẩm báo tình huống mấy ngày nay của Tô Mặc Nhi, tay hắn cứng rắn bóp gãy một cây bút lông, vặn vẹo nở nụ cười.
"Lâm Sơ Tuyết mấy ngày nay ngược lại rất yên tĩnh." Phong Đạc đột nhiên nói ra.
Nguyệt Bích khóe môi kéo ra, trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ của Phong Đạc.
Niếp Nghị ở một bên cũng có chút không biết nói gì, hắn đi theo chủ tử nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy chủ tử hắn vì nữ nhân nào mà phát điên. Vương phi này, coi như là lợi hại!
Rất nhanh, Lâm Sơ Tuyết được Nguyệt Bích mời đến vương phủ.
Vừa mới tiến vào phòng khách chính, chỉ thấy Niếp Nghị từ cửa bên hông đi vào.
Lâm Sơ Tuyết còn nhớ sự tình lần trước, đối với Niếp Nghị tự nhiên cũng sẽ không có sắc mặt tốt, "Phong Đạc ca ca ở đâu?"
Niếp Nghị theo lời chủ tử hắn giao phó đáp, "Một lát chủ tử sẽ đi đến chỗ của vương phi."
Sắc mặt Lâm Sơ Tuyết trầm xuống, hừ lạnh nói, "Mang theo ta đi chỗ của Tô Mặc Nhi!"
Dừng một chút, thần sắc nàng thêm kiêu ngạo, nhìn xem Nguyệt Bích với Niếp Nghị nói, "Lúc này là Phong Đạc ca ca mời ta đến! Các ngươi còn dám không cho ta thấy hắn sao?"
"Là. Lâm tiểu thư mời đi cùng nô tỳ." Nguyệt Bích cúi thấp đầu, bộ dáng ra vẻ cung kính.
Trong lòng nhưng là âm thầm so Lâm Sơ Tuyết với Tô Mặc Nhi, nữ nhân này nhưng không bằng một điểm của vương phi.
Tô Mặc Nhi đang hóng mát dưới tàng cây hợp hoan, Lâm Sơ Tuyết lèm nhèm xông vào.
Tiểu Bạch gầm nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm kẻ xông vào.
Lâm Sơ Tuyết không nghĩ tới sẽ thấy tình cảnh này, trực tiếp bị ánh mắt của Tiểu Bạch hù dọa lui về phía sau mấy bước.
Nguyệt Bích cùng Niếp Nghị đều ở ngoài viện, cũng không có tiến lên.
Tô Mặc Nhi nghe thấy động tĩnh, lười biếng mở mắt.
Chỉ là, vừa nhìn thấy mặt Lâm Sơ Tuyết, lông mày nàng chưa phát giác ra lại cau lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Sơ Tuyết trắng bệch, nhưng khí thế rất là cao ngạo, cách khoảng cách rất xa vênh váo đắc ý hỏi Tô Mặc Nhi, "Phong Đạc ca ca đâu?"
Tô Mặc Nhi nhìn nàng dường như bị ngu ngốc một cái, đùa cợt nói, "Hắn ở nơi nào ta làm sao biết rõ? Ngươi đến nơi này chỉ là hỏi chuyện này thôi?"
"Phong Đạc ca ca ở tại nơi này của ngươi, ngươi đem hắn giấu ở nơi nào rồi?" Ánh mắt Lâm Sơ Tuyết oán hận nhìn Tô Mặc Nhi.
Nàng thích Phong Đạc rất nhiều năm, Phong Đạc cũng không có để ý nàng như thế nào, dựa vào cái gì mà nữ nhân này có thể trở thành vương phi của hắn? Nàng thật sự rất không cam tâm!
Tô Mặc Nhi thoáng nhìn ánh mắt Lâm Sơ Tuyết, đáy lòng tràn ngập một trận chán ghét.
Mấy ngày nay chăm sóc đám nữ nhân kia cũng đã làm cho nàng mệt mỏi không chịu được, lúc này, nữ nhân kia không có đầu óc thế nhưng cũng đến dây vào! Nàng cũng không tin việc này cùng cái người Phong Đạc kia không có quan hệ!
"Hắn xác thực không có ở chỗ của ta!"
Tác giả :
Thanh Canh Điểu