Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 119: Nhất định phải cứu hắn (2)
Editor: Tử Sắc Y
"Chuyện gì xảy ra?" Lông màu Phong Đạc cau lại, nghi hoặc nhìn hai người trước mặt, không biết bọn họ đang nói cái gì.
Mà Tô Mặc Nhi bỗng nhiên bị hỏi lại cảm thấy cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Diệp Ánh Hàn.
Trong mắt Diệp Ánh Hàn loe loé lên ánh sáng, đối mặt với ánh mắt dò xét của Phong Đạc với ánh mắt không biết phải làm sao của Tô Mặc Nhi, sờ sờ mũi, xoay đầu nghiêng về phía một bên.
"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Ai cho bản vương một lời giải thích!" Phong Đạc thấy dáng vẻ né tránh của bọn họ, theo trực giác biết được chuyện này không đơn giản.
Lúc trên đường đến đây, Tô Mặc Nhi không chỉ một lần hỏi đến chuyện của con hồ ly kia.
Nhưng làm hắn không hiểu nhất là, làm sao mà Diệp Ánh Hàn lại biết rõ ràng những chuyện đã phát sinh trong hoàng cung như thế?
Ánh mắt Phong Đạc như có nước, có chút giận dỗi.
Lặng im một hồi lâu sau, mới đột nhiên hỏi, "Hôm đó người ở trước cửa phủ đả thương bản vương, chính là con hồ yêu bị bắt kia phải không?"
Hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện trước đây xảy ra không lâu ở Từ Vân tự, người nam nhân kia chẳng những có thể hư không tiêu thất, hơn nữa lại còn có thể cách một khoảng cách xa như vậy, tay không đả thương đến cổ tay của hắn.
Loại công phu, không phải người bình thường muốn là có thể có được!
Quan trọng nhất là, người nam nhân kia, dường như đối xử với Tô Mặc Nhi cũng không tệ lắm!
Ngày đó hắn nghe rõ ràng rành mạch là, hắn ta xưng hô với Tô Mặc Nhi là "Chủ nhân"!
Mặt Tô Mặc Nhi liền biến sắc, chống lại ánh mắt của hắn, chỉ trong chớp mắt liền dời đi ánh mắt hoảng loạn.
Phong Đạc càng thêm xác định suy đoán của mình là đúng.
"Được rồi, bổn công tử nói rồi. Ngươi nói không sai, hắn chính là con hồ ly đó." Diệp Ánh Hàn tự biết là lừa gạt không nổi nữa, liền hào phóng thừa nhận.
Phong Đạc ngước mắt nhìn về phía Tô Mặc Nhi, nhàn nhạt hỏi, "Ngươi muốn cứu hắn?"
"Ân. Ta nhất định phải cứu hắn." Tô Mặc Nhi kiên định nói.
Thiên Chi nàng nhất định phải cứu, không chỉ bởi vì hắn nhận nàng làm chủ nhân, chỉ nói đến hắn đã giúp nàng nhiều chuyện như vậy, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn xem hắn gặp chuyện không may!
"Ngươi muốn cứu thế nào?" Phong Đạc biểu hiện rất tỉnh táo so với Tô Mặc Nhi, trên dung nhan tuyệt thế chỉ là một vẻ trấn định.
Nếu nàng đã nói muốn cứu hắn, vậy hắn không có khả năng ngồi yên không thèm để ý tới, chỉ là thấy nàng để tâm với nam nhân khác như vậy, trong lòng hắn có biết bao nhiêu ê ẩm.
"Ta còn chưa nghĩ ra." Tô Mặc Nhi trong phút chốc lại quay đầu nhìn Diệp Ánh Hàn hỏi, "Ngươi biết Thiên Chi bị nhốt ở đâu sao?"
"Bổn công tử cũng không phải là người vạn năng, tự nhiên là không biết. Nhưng mà nghe nói tối nay có tiên tử bay xuống hoàng cung..." Diệp Ánh Hàn dừng lại một chút.
Tô Mặc Nhi vội la lên, "Vậy thì thế nào?"
Khoé môi Phong Đạc từ từ kéo ra, bên trong mắt phượng tràn đầy ánh sáng tà mị, "Ý tứ của hắn là, đã có tiên tử bay xuống, vậy hồ yêu tuyệt đối sẽ giao cho tiên tử xử lý. Nếu như bản vương là quốc sư, chắc chắn tối nay sẽ mượn chuyện hồ yêu, để cho tiên tử ra tay giải quyết, từ đó cũng khiến cho chúng thần tin phục tiên tử triệt để!"
Đuôi lông mày Diệp Ánh Hàn khẽ nhíu lại, tán đồng gật đầu nhẹ.
"Nói như vậy, hiện tại Thiên Chi đang gặp nguy hiểm!" Trong nháy mắt lòng Tô Mặc Nhi căng thẳng.
Vốn còn tưởng rằng có thời gian để cho nàng chuẩn bị, nhưng xem ra hôm nay, không, tối nay nếu không thể cứu Thiên Chi ra, vậy tuyệt đối tính mạng của Thiên Chi sẽ gặp nguy hiểm!
"Không được! Ta phải đi về!" Tô Mặc Nhi không nói hai lời lập tức muốn rời khỏi.
Phong Đạc đột nhiên giữ tay nàng lại, an ủi, "Đừng nóng vội. Nếu ngươi tùy tiện xông vào cung, chỉ sợ là còn chưa đến gần Thanh Hà Viên thì đã bị người bắt lại. Trước hết chúng ta phải nghĩ ra một kế sách đầy đủ, dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của chúng ta."
"Đúng đó. Cùng lắm thì bổn công tử đi tới hỗ trợ là được."
Trong lòng Tô Mặc Nhi vô cùng lo lắng, nghe được lời nhắc nhở của bọn họ, chỉ có thể bắt mình tĩnh tâm xuống, "Cám ơn ngươi."
"Không có gì." Diệp Ánh Hàn hào phóng cười một tiếng, nói, "Chỉ cần ngươi nhớ rõ là ngươi thiếu bổn công tử một nhân tình là được!"
"Được."
"Ngươi đi lấy giấy bút đi." Phong Đạc nói với Diệp Ánh Hàn.
"..."
…
"Chuyện gì xảy ra?" Lông màu Phong Đạc cau lại, nghi hoặc nhìn hai người trước mặt, không biết bọn họ đang nói cái gì.
Mà Tô Mặc Nhi bỗng nhiên bị hỏi lại cảm thấy cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Diệp Ánh Hàn.
Trong mắt Diệp Ánh Hàn loe loé lên ánh sáng, đối mặt với ánh mắt dò xét của Phong Đạc với ánh mắt không biết phải làm sao của Tô Mặc Nhi, sờ sờ mũi, xoay đầu nghiêng về phía một bên.
"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Ai cho bản vương một lời giải thích!" Phong Đạc thấy dáng vẻ né tránh của bọn họ, theo trực giác biết được chuyện này không đơn giản.
Lúc trên đường đến đây, Tô Mặc Nhi không chỉ một lần hỏi đến chuyện của con hồ ly kia.
Nhưng làm hắn không hiểu nhất là, làm sao mà Diệp Ánh Hàn lại biết rõ ràng những chuyện đã phát sinh trong hoàng cung như thế?
Ánh mắt Phong Đạc như có nước, có chút giận dỗi.
Lặng im một hồi lâu sau, mới đột nhiên hỏi, "Hôm đó người ở trước cửa phủ đả thương bản vương, chính là con hồ yêu bị bắt kia phải không?"
Hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện trước đây xảy ra không lâu ở Từ Vân tự, người nam nhân kia chẳng những có thể hư không tiêu thất, hơn nữa lại còn có thể cách một khoảng cách xa như vậy, tay không đả thương đến cổ tay của hắn.
Loại công phu, không phải người bình thường muốn là có thể có được!
Quan trọng nhất là, người nam nhân kia, dường như đối xử với Tô Mặc Nhi cũng không tệ lắm!
Ngày đó hắn nghe rõ ràng rành mạch là, hắn ta xưng hô với Tô Mặc Nhi là "Chủ nhân"!
Mặt Tô Mặc Nhi liền biến sắc, chống lại ánh mắt của hắn, chỉ trong chớp mắt liền dời đi ánh mắt hoảng loạn.
Phong Đạc càng thêm xác định suy đoán của mình là đúng.
"Được rồi, bổn công tử nói rồi. Ngươi nói không sai, hắn chính là con hồ ly đó." Diệp Ánh Hàn tự biết là lừa gạt không nổi nữa, liền hào phóng thừa nhận.
Phong Đạc ngước mắt nhìn về phía Tô Mặc Nhi, nhàn nhạt hỏi, "Ngươi muốn cứu hắn?"
"Ân. Ta nhất định phải cứu hắn." Tô Mặc Nhi kiên định nói.
Thiên Chi nàng nhất định phải cứu, không chỉ bởi vì hắn nhận nàng làm chủ nhân, chỉ nói đến hắn đã giúp nàng nhiều chuyện như vậy, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn xem hắn gặp chuyện không may!
"Ngươi muốn cứu thế nào?" Phong Đạc biểu hiện rất tỉnh táo so với Tô Mặc Nhi, trên dung nhan tuyệt thế chỉ là một vẻ trấn định.
Nếu nàng đã nói muốn cứu hắn, vậy hắn không có khả năng ngồi yên không thèm để ý tới, chỉ là thấy nàng để tâm với nam nhân khác như vậy, trong lòng hắn có biết bao nhiêu ê ẩm.
"Ta còn chưa nghĩ ra." Tô Mặc Nhi trong phút chốc lại quay đầu nhìn Diệp Ánh Hàn hỏi, "Ngươi biết Thiên Chi bị nhốt ở đâu sao?"
"Bổn công tử cũng không phải là người vạn năng, tự nhiên là không biết. Nhưng mà nghe nói tối nay có tiên tử bay xuống hoàng cung..." Diệp Ánh Hàn dừng lại một chút.
Tô Mặc Nhi vội la lên, "Vậy thì thế nào?"
Khoé môi Phong Đạc từ từ kéo ra, bên trong mắt phượng tràn đầy ánh sáng tà mị, "Ý tứ của hắn là, đã có tiên tử bay xuống, vậy hồ yêu tuyệt đối sẽ giao cho tiên tử xử lý. Nếu như bản vương là quốc sư, chắc chắn tối nay sẽ mượn chuyện hồ yêu, để cho tiên tử ra tay giải quyết, từ đó cũng khiến cho chúng thần tin phục tiên tử triệt để!"
Đuôi lông mày Diệp Ánh Hàn khẽ nhíu lại, tán đồng gật đầu nhẹ.
"Nói như vậy, hiện tại Thiên Chi đang gặp nguy hiểm!" Trong nháy mắt lòng Tô Mặc Nhi căng thẳng.
Vốn còn tưởng rằng có thời gian để cho nàng chuẩn bị, nhưng xem ra hôm nay, không, tối nay nếu không thể cứu Thiên Chi ra, vậy tuyệt đối tính mạng của Thiên Chi sẽ gặp nguy hiểm!
"Không được! Ta phải đi về!" Tô Mặc Nhi không nói hai lời lập tức muốn rời khỏi.
Phong Đạc đột nhiên giữ tay nàng lại, an ủi, "Đừng nóng vội. Nếu ngươi tùy tiện xông vào cung, chỉ sợ là còn chưa đến gần Thanh Hà Viên thì đã bị người bắt lại. Trước hết chúng ta phải nghĩ ra một kế sách đầy đủ, dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của chúng ta."
"Đúng đó. Cùng lắm thì bổn công tử đi tới hỗ trợ là được."
Trong lòng Tô Mặc Nhi vô cùng lo lắng, nghe được lời nhắc nhở của bọn họ, chỉ có thể bắt mình tĩnh tâm xuống, "Cám ơn ngươi."
"Không có gì." Diệp Ánh Hàn hào phóng cười một tiếng, nói, "Chỉ cần ngươi nhớ rõ là ngươi thiếu bổn công tử một nhân tình là được!"
"Được."
"Ngươi đi lấy giấy bút đi." Phong Đạc nói với Diệp Ánh Hàn.
"..."
…
Tác giả :
Thanh Canh Điểu