Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 112: Mặc Nhi tự xin phế truất (6)
Editor: Tử Sắc Y
Đêm lạnh như nước, trên không trung là một màu mực xanh lam có mấy viên chấm nhỏ lóng lánh. Gió thu lướt qua, để lại một mảnh khí lạnh.
Trong Thanh Hà Viên, cung nữ nội thị đứng phân ra hai bên, cung kính cúi thấp đầu.
Mỗi người đều cầm theo một chiếc đèn lồng màu đỏ, từ cửa vườn kéo dài liên tục đến trước mặt hoàng đế, khiến cho trời đất ở một phương này sáng rực như ban ngày.
Trong lòng tất cả mọi người đều kích động, chờ tiên tử đến.
Tô Mặc Nhi thừa dịp không có người chú ý đến nàng, lặng lẽ kề sát Phong Kỳ, hiếu kỳ hỏi, "Phong Kỳ, ngươi cảm thấy lời quốc sư nói là thật sao?"
Nhắc tới quốc sư, vẻ mặt Phong Kỳ lập tức hiện lên sự sùng kính, đè giọng xuống trả lời, "Đương nhiên là thật rồi, quốc sư nói, không hề giả dối."
"Thật sự là thần kỳ như vậy sao?" Tô Mặc Nhi nhỏ giọng lầm bầm.
Bả vai nàng bỗng dưng bị người vỗ nhẹ lên, Tô Mặc Nhi nghi hoặc ngẩng đầu, vừa vặn lại đối mắt với đôi mắt thâm thuý của Phong Đạc.
Phong Đạc trầm mặc nhìn nàng, "Lúc mới tiến cung, lời bản vương nói cho ngươi, ngươi không nhớ kỹ sao!"
Tô Mặc Nhi ngẩn ngơ, thấp giọng nói, "Ta biết rồi."
"Tốt nhất là như vậy!" Phong Đạc nói xong, cũng không hề nhìn nàng nữa.
Phong Kỳ nhìn thấy tất cả ở trong mắt, trong lòng suy nghĩ, lại nghĩ đến lời Phong Dương nói, hắn cũng không dám nói thêm cái gì nữa.
Tô Mặc Nhi cảm thấy lòng hơi chua sót, trên mặt khẽ cười an ủi với Phong Kỳ.
Có một số chuyện đặt dưới đáy lòng, mà nàng không dám đụng vào, đó chính là về hắn và nàng.
Có câu nói, hắn đã nói hai lần, mỗi lần đều khiến cho nàng động tâm, nhưng nàng lại không dám nhìn thẳng đối diện.
Mãi đến ngày đó, đêm đó, lúc nàng thật sự muốn thật lòng đối đãi với hắn, thì không nghĩ đến lại nhận được lá thư này, hoàn toàn phá vỡ đi hi vọng mơ mộng của nàng.
Phong thư kia không biết là do người ở phương nào bắn vào trong xe, viết tỉ mỉ rõ ràng mục đích lúc ban đầu của Phong Đạc, viết hắn làm sao để thử dò xét nàng, lợi dụng nàng.
Nàng vốn cũng không muốn tin, nhưng khi ở trong phủ tướng quân tìm được một khối Ngưng Bích Lưu Quang khác, thì nàng thật sự không thể không tin...
Giờ Tuất vừa tới, tinh thần mọi người đều vô cùng phấn chấn nhìn lên bầu trời đêm, mong đợi tiên tử bay xuống.
Bỗng dưng, gió nhẹ đột nhiên nổi lên, nương theo là một trận tiếng sáo rõ ràng, lướt qua bên tai mọi người.
Trên bầu trời phảng phất rơi xuống một trận mưa hoa, một lát sau, cánh hoa màu đỏ như lửa kia rơi xuống đầy đất, như đang trải thảm đỏ ở một phương.
Vào lúc mọi người sợ hãi than lên, thì thấy bốn vị tiên nữ mặc sa y hồng phấn tay cầm sáo ngọc, và một đầu của nhuyễn kiệu, từ phía chân trời nhanh bay tới.
Trong chớp mắt, nhuyễn kiệu lập tức được đặt xuống đất, khiến cho những cánh hoa kia bay lên trong không trung, không ngừng lay động lòng người.
Tiên tử kia từng bước từng bước từ trong nhuyễn kiệu đi ra, lúc này mọi người khó khăn lắm mới hoàn hồn, thì trong nháy mắt nhanh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào nàng, sợ sẽ quấy nhiễu đến thần linh.
Hoàng đế cũng sững sờ tại chỗ, một hồi lâu mới hoàn hồn, vội vàng nói, "Tiên tử bay xuống, thật là vinh hanh cho Phong Lan của ta, trẫm dẫn các thần tử đặc biệt tới đây nghênh đón."
"Bảo vệ dân chúng bình an, vốn là chức trách của tiểu tiên." Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của tiên tử mang theo sự nhẹ nhàng vui vẻ.
"Mời tiên tử đi vào trong điện, trẫm đã vì tiên tử mà tổ chức đón gió tẩy trần." Thái độ hoàng đế kính sợ nói.
Tô Mặc Nhi lén lút nhìn trộm vị tiên tử kia, thấy nàng hoàn toàn đảm đương được hai chữ 'Mỹ nhân' kia, mặc dù thấy nàng cười, nhưng khí chất trên người nàng giống như bẩm sinh, tự có một cỗ khí chất tuyệt trần trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Mà khí chất này, trái lại rất giống với quốc sư.
Ngẩn ra, tất cả mọi người đều theo hoàng đế đi vào trong đại điện.
Tô Mặc Nhi vội vàng đi nhanh vài bước, đi theo bên người Phong Đạc.
Phong Đạc nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, không lên tiếng.
Hoàng đế sai người bố trí một vị trí ngồi ở bên cạnh ngôi vị của hoàng đế, kính cẩn mời tiên tử ngồi xuống.
"Trẫm đã nghe quốc sư nói đến, tiên tử không thể ở lại trần gian lâu dài được. Chỉ là, yêu nghiệt sắp xuất hiện, cũng là giờ phút Phong Lan quốc chúng ta cần tiên tử giúp đỡ. Mong tiên tử chớ từ chối, mà giúp cho Phong Lan chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này!"
Đêm lạnh như nước, trên không trung là một màu mực xanh lam có mấy viên chấm nhỏ lóng lánh. Gió thu lướt qua, để lại một mảnh khí lạnh.
Trong Thanh Hà Viên, cung nữ nội thị đứng phân ra hai bên, cung kính cúi thấp đầu.
Mỗi người đều cầm theo một chiếc đèn lồng màu đỏ, từ cửa vườn kéo dài liên tục đến trước mặt hoàng đế, khiến cho trời đất ở một phương này sáng rực như ban ngày.
Trong lòng tất cả mọi người đều kích động, chờ tiên tử đến.
Tô Mặc Nhi thừa dịp không có người chú ý đến nàng, lặng lẽ kề sát Phong Kỳ, hiếu kỳ hỏi, "Phong Kỳ, ngươi cảm thấy lời quốc sư nói là thật sao?"
Nhắc tới quốc sư, vẻ mặt Phong Kỳ lập tức hiện lên sự sùng kính, đè giọng xuống trả lời, "Đương nhiên là thật rồi, quốc sư nói, không hề giả dối."
"Thật sự là thần kỳ như vậy sao?" Tô Mặc Nhi nhỏ giọng lầm bầm.
Bả vai nàng bỗng dưng bị người vỗ nhẹ lên, Tô Mặc Nhi nghi hoặc ngẩng đầu, vừa vặn lại đối mắt với đôi mắt thâm thuý của Phong Đạc.
Phong Đạc trầm mặc nhìn nàng, "Lúc mới tiến cung, lời bản vương nói cho ngươi, ngươi không nhớ kỹ sao!"
Tô Mặc Nhi ngẩn ngơ, thấp giọng nói, "Ta biết rồi."
"Tốt nhất là như vậy!" Phong Đạc nói xong, cũng không hề nhìn nàng nữa.
Phong Kỳ nhìn thấy tất cả ở trong mắt, trong lòng suy nghĩ, lại nghĩ đến lời Phong Dương nói, hắn cũng không dám nói thêm cái gì nữa.
Tô Mặc Nhi cảm thấy lòng hơi chua sót, trên mặt khẽ cười an ủi với Phong Kỳ.
Có một số chuyện đặt dưới đáy lòng, mà nàng không dám đụng vào, đó chính là về hắn và nàng.
Có câu nói, hắn đã nói hai lần, mỗi lần đều khiến cho nàng động tâm, nhưng nàng lại không dám nhìn thẳng đối diện.
Mãi đến ngày đó, đêm đó, lúc nàng thật sự muốn thật lòng đối đãi với hắn, thì không nghĩ đến lại nhận được lá thư này, hoàn toàn phá vỡ đi hi vọng mơ mộng của nàng.
Phong thư kia không biết là do người ở phương nào bắn vào trong xe, viết tỉ mỉ rõ ràng mục đích lúc ban đầu của Phong Đạc, viết hắn làm sao để thử dò xét nàng, lợi dụng nàng.
Nàng vốn cũng không muốn tin, nhưng khi ở trong phủ tướng quân tìm được một khối Ngưng Bích Lưu Quang khác, thì nàng thật sự không thể không tin...
Giờ Tuất vừa tới, tinh thần mọi người đều vô cùng phấn chấn nhìn lên bầu trời đêm, mong đợi tiên tử bay xuống.
Bỗng dưng, gió nhẹ đột nhiên nổi lên, nương theo là một trận tiếng sáo rõ ràng, lướt qua bên tai mọi người.
Trên bầu trời phảng phất rơi xuống một trận mưa hoa, một lát sau, cánh hoa màu đỏ như lửa kia rơi xuống đầy đất, như đang trải thảm đỏ ở một phương.
Vào lúc mọi người sợ hãi than lên, thì thấy bốn vị tiên nữ mặc sa y hồng phấn tay cầm sáo ngọc, và một đầu của nhuyễn kiệu, từ phía chân trời nhanh bay tới.
Trong chớp mắt, nhuyễn kiệu lập tức được đặt xuống đất, khiến cho những cánh hoa kia bay lên trong không trung, không ngừng lay động lòng người.
Tiên tử kia từng bước từng bước từ trong nhuyễn kiệu đi ra, lúc này mọi người khó khăn lắm mới hoàn hồn, thì trong nháy mắt nhanh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào nàng, sợ sẽ quấy nhiễu đến thần linh.
Hoàng đế cũng sững sờ tại chỗ, một hồi lâu mới hoàn hồn, vội vàng nói, "Tiên tử bay xuống, thật là vinh hanh cho Phong Lan của ta, trẫm dẫn các thần tử đặc biệt tới đây nghênh đón."
"Bảo vệ dân chúng bình an, vốn là chức trách của tiểu tiên." Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của tiên tử mang theo sự nhẹ nhàng vui vẻ.
"Mời tiên tử đi vào trong điện, trẫm đã vì tiên tử mà tổ chức đón gió tẩy trần." Thái độ hoàng đế kính sợ nói.
Tô Mặc Nhi lén lút nhìn trộm vị tiên tử kia, thấy nàng hoàn toàn đảm đương được hai chữ 'Mỹ nhân' kia, mặc dù thấy nàng cười, nhưng khí chất trên người nàng giống như bẩm sinh, tự có một cỗ khí chất tuyệt trần trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Mà khí chất này, trái lại rất giống với quốc sư.
Ngẩn ra, tất cả mọi người đều theo hoàng đế đi vào trong đại điện.
Tô Mặc Nhi vội vàng đi nhanh vài bước, đi theo bên người Phong Đạc.
Phong Đạc nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, không lên tiếng.
Hoàng đế sai người bố trí một vị trí ngồi ở bên cạnh ngôi vị của hoàng đế, kính cẩn mời tiên tử ngồi xuống.
"Trẫm đã nghe quốc sư nói đến, tiên tử không thể ở lại trần gian lâu dài được. Chỉ là, yêu nghiệt sắp xuất hiện, cũng là giờ phút Phong Lan quốc chúng ta cần tiên tử giúp đỡ. Mong tiên tử chớ từ chối, mà giúp cho Phong Lan chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này!"
Tác giả :
Thanh Canh Điểu