Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 109: Mặc Nhi tự xin phế truất (3)
Editor: Tử Sắc Y
Lúc này trong Thanh Hà Viên cũng tương đối náo nhiệt, không chút nào kém hơn tình cảnh của buổi săn thú là bao, dường như chúng thần ở trong triều đều đã đến hết rồi.
Tô Mặc Nhi cẩn thận để ý đến, những đại thần kia cũng đều dẫn theo gia quyến đi tiến cung.
Nàng khẽ nhíu nhíu mày, trong đáy lòng nghi ngờ càng sâu hơn.
Vừa mới đi vào Thanh Hà Viên, thì đã đối mặt với Tô Diễn và phu nhân của hắn, sau lưng hắn còn có một đôi trai gái con của vợ cả.
Tô Diễn thấy đám người Phong Đạc, vốn trên mặt mang theo nụ cười, lại lập tức trầm xuống, nhưng vẫn thi lễ một cái, "Vi thần gặp qua Tam vương gia, Tứ vương gia, Thất vương gia."
"Bản vương đã nói qua chuyện này rồi, có phải là Tô tướng quân chưa bao giờ để vào trong lòng hay không?" Ánh mắt Phong Đạc ngoan lệ, đột nhiên lạnh giọng nói ra.
Tô Diễn ngẩn người, dư quang trong khóe mắt lại quét qua Tô Mặc Nhi ở sau lưng Phong Đạc, không cam tâm tình nguyện nói, "Vi thần gặp qua tam vương phi."
"Tô tướng quân miễn lễ." Tô Mặc Nhi đi lên hai bước, đứng sóng vai với Phong Đạc, hỏi, "Không biết... Thương thế của Tô tướng quân đã khỏi chưa?"
Tô Diễn nghe vậy, trong nháy mắt vẻ mặt đen lại, cắn răng nói, "Đa tạ vương phi đã quan tâm, thần đã không còn trở ngại nữa!"
"Vậy là tốt rồi." Tô Mặc Nhi vô tội cười một tiếng.
"A? Tướng quân bị thương? Làm sao mà bản vương chưa từng nghe Mặc Nhi nói qua?" Phong Đạc như cười như không nhìn về phía Tô Mặc Nhi.
"Ta..." Gương mặt Tô Mặc Nhi trắng bệch, lập tức sửa lời nói, "Nô tì nghĩ, đoán chừng là tướng quân không muốn cho người khác biết rõ làm sao hắn bị thương."
Phong Đạc nghe thấy nàng tự xưng là nô tì, bất giác mày khẽ nhíu lại, tim như bị một tảng đá lớn đè lên, buồn bực có chút khó chịu.
"Nói như vậy, là chính mắt Mặc Nhi thấy được Tô tướng quân bị thương sao?"
Khoé môi Tô Mặc Nhi thoáng giương lên một đường cong, trong đôi mắt đẹp đều tràn đầy ý cười trào phúng, "Đây là tự nhiên, ngày đó phụ thân đại nhân là..."
"Mặc Nhi!" Tô Diễn bỗng dưng cắt đứt lời của nàng, trên khuôn mặt giả vờ ý cười nói, "Kể từ sau ngày thành thân Mặc Nhi cũng chưa từng lại mặt nhìn vi phụ một cái. Nếu gần đây có thời gian rảnh rỗi, không bằng về phủ tướng quân đi, trong nhà vài di nương, đều rất nhớ ngươi đó."
Tô Diễn đứng ở một bên nháy mắt với phu nhân và một đôi trai gái sau lưng, sau một lúc bọn họ cũng bắt đầu phụ họa theo, "Lão gia nói rất đúng, Mặc Nhi, ngươi rất lâu đã không trở lại rồi, nương ta cũng rất nhớ ngươi đó."
"Đúng, đúng. Cả ngày Diệu Quân cũng đều ngóng trông tỷ tỷ và tỷ phu về phủ." Trong mắt hạnh của Tô Diệu Quân hiện lên sóng thu dịu dàng, không chút nào che dấu nhìn về phía Phong Đạc, biểu lộ ý tứ ái mộ rõ ràng.
Mà ánh mắt của Phong Đạc cũng chỉ nhàn nhạt quét qua người nàng một cái, không chút nào để nàng vào mắt.
Tô Mặc Nhi chợt cảm thấy buồn cười, "Đại phu nhân chê cười rồi, từ khi ra đời tới nay thời gian Mặc Nhi ở chung với đại phu nhân nếu cộng lại cũng không đủ một canh giờ. Khi nào mà đại phu nhân để ý đến Mặc Nhi như thế? Còn có... Tô Diệu Quân? Cho tới bây giờ làm sao mà ta không nhớ rõ là ta đã có một muội muội như ngươi đây?"
Lập tức đại phu nhân nghẹn ở ngực một hơi, sắc mặt tái xanh thay đổi liên tục, nửa ngày không nói nên lời.
Nụ cười của Tô Diệu quân cũng đọng lại ở trên khóe miệng, oán hận nhìn Tô Mặc Nhi một cái.
Phong Đạc khẽ nhíu mày cười một tiếng, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi, "Đa tạ ý tốt của Tướng quân, nhưng bản vương nghĩ, gần đây Mặc Nhi chắc là không có thời gian để về phủ tướng quân đâu."
"Đã như vậy, vi thần cũng không ép buộc nữa."
Thân thể Phong Đạc nghiêng về phía trước, nghiêng đến trước mặt Tô Diễn, dùng giọng nói mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được nói, "Bản vương còn chưa tạ ơn Tô tướng quân..."
Tô Diễn sững sờ, không biết hắn nói câu này là có ý gì.
Chỉ thấy khoé môi Phong Đạc cong lên, tiếp tục nói, "Tặng cho bản vương động phòng hoa chúc!"
Tô Diễn ngẩng đầu mạnh lên, chống lại đôi mắt phượng tĩnh mịch của Phong đang nhìn mình, không hiểu sao trong bất giác sóng lưng lại lạnh run.
Trong đầu, chỉ xoay quanh một lời nói Phong Đạc biết hôm đó hắn bắt cóc Tô Mặc Nhi!
Lúc này trong Thanh Hà Viên cũng tương đối náo nhiệt, không chút nào kém hơn tình cảnh của buổi săn thú là bao, dường như chúng thần ở trong triều đều đã đến hết rồi.
Tô Mặc Nhi cẩn thận để ý đến, những đại thần kia cũng đều dẫn theo gia quyến đi tiến cung.
Nàng khẽ nhíu nhíu mày, trong đáy lòng nghi ngờ càng sâu hơn.
Vừa mới đi vào Thanh Hà Viên, thì đã đối mặt với Tô Diễn và phu nhân của hắn, sau lưng hắn còn có một đôi trai gái con của vợ cả.
Tô Diễn thấy đám người Phong Đạc, vốn trên mặt mang theo nụ cười, lại lập tức trầm xuống, nhưng vẫn thi lễ một cái, "Vi thần gặp qua Tam vương gia, Tứ vương gia, Thất vương gia."
"Bản vương đã nói qua chuyện này rồi, có phải là Tô tướng quân chưa bao giờ để vào trong lòng hay không?" Ánh mắt Phong Đạc ngoan lệ, đột nhiên lạnh giọng nói ra.
Tô Diễn ngẩn người, dư quang trong khóe mắt lại quét qua Tô Mặc Nhi ở sau lưng Phong Đạc, không cam tâm tình nguyện nói, "Vi thần gặp qua tam vương phi."
"Tô tướng quân miễn lễ." Tô Mặc Nhi đi lên hai bước, đứng sóng vai với Phong Đạc, hỏi, "Không biết... Thương thế của Tô tướng quân đã khỏi chưa?"
Tô Diễn nghe vậy, trong nháy mắt vẻ mặt đen lại, cắn răng nói, "Đa tạ vương phi đã quan tâm, thần đã không còn trở ngại nữa!"
"Vậy là tốt rồi." Tô Mặc Nhi vô tội cười một tiếng.
"A? Tướng quân bị thương? Làm sao mà bản vương chưa từng nghe Mặc Nhi nói qua?" Phong Đạc như cười như không nhìn về phía Tô Mặc Nhi.
"Ta..." Gương mặt Tô Mặc Nhi trắng bệch, lập tức sửa lời nói, "Nô tì nghĩ, đoán chừng là tướng quân không muốn cho người khác biết rõ làm sao hắn bị thương."
Phong Đạc nghe thấy nàng tự xưng là nô tì, bất giác mày khẽ nhíu lại, tim như bị một tảng đá lớn đè lên, buồn bực có chút khó chịu.
"Nói như vậy, là chính mắt Mặc Nhi thấy được Tô tướng quân bị thương sao?"
Khoé môi Tô Mặc Nhi thoáng giương lên một đường cong, trong đôi mắt đẹp đều tràn đầy ý cười trào phúng, "Đây là tự nhiên, ngày đó phụ thân đại nhân là..."
"Mặc Nhi!" Tô Diễn bỗng dưng cắt đứt lời của nàng, trên khuôn mặt giả vờ ý cười nói, "Kể từ sau ngày thành thân Mặc Nhi cũng chưa từng lại mặt nhìn vi phụ một cái. Nếu gần đây có thời gian rảnh rỗi, không bằng về phủ tướng quân đi, trong nhà vài di nương, đều rất nhớ ngươi đó."
Tô Diễn đứng ở một bên nháy mắt với phu nhân và một đôi trai gái sau lưng, sau một lúc bọn họ cũng bắt đầu phụ họa theo, "Lão gia nói rất đúng, Mặc Nhi, ngươi rất lâu đã không trở lại rồi, nương ta cũng rất nhớ ngươi đó."
"Đúng, đúng. Cả ngày Diệu Quân cũng đều ngóng trông tỷ tỷ và tỷ phu về phủ." Trong mắt hạnh của Tô Diệu Quân hiện lên sóng thu dịu dàng, không chút nào che dấu nhìn về phía Phong Đạc, biểu lộ ý tứ ái mộ rõ ràng.
Mà ánh mắt của Phong Đạc cũng chỉ nhàn nhạt quét qua người nàng một cái, không chút nào để nàng vào mắt.
Tô Mặc Nhi chợt cảm thấy buồn cười, "Đại phu nhân chê cười rồi, từ khi ra đời tới nay thời gian Mặc Nhi ở chung với đại phu nhân nếu cộng lại cũng không đủ một canh giờ. Khi nào mà đại phu nhân để ý đến Mặc Nhi như thế? Còn có... Tô Diệu Quân? Cho tới bây giờ làm sao mà ta không nhớ rõ là ta đã có một muội muội như ngươi đây?"
Lập tức đại phu nhân nghẹn ở ngực một hơi, sắc mặt tái xanh thay đổi liên tục, nửa ngày không nói nên lời.
Nụ cười của Tô Diệu quân cũng đọng lại ở trên khóe miệng, oán hận nhìn Tô Mặc Nhi một cái.
Phong Đạc khẽ nhíu mày cười một tiếng, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi, "Đa tạ ý tốt của Tướng quân, nhưng bản vương nghĩ, gần đây Mặc Nhi chắc là không có thời gian để về phủ tướng quân đâu."
"Đã như vậy, vi thần cũng không ép buộc nữa."
Thân thể Phong Đạc nghiêng về phía trước, nghiêng đến trước mặt Tô Diễn, dùng giọng nói mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được nói, "Bản vương còn chưa tạ ơn Tô tướng quân..."
Tô Diễn sững sờ, không biết hắn nói câu này là có ý gì.
Chỉ thấy khoé môi Phong Đạc cong lên, tiếp tục nói, "Tặng cho bản vương động phòng hoa chúc!"
Tô Diễn ngẩng đầu mạnh lên, chống lại đôi mắt phượng tĩnh mịch của Phong đang nhìn mình, không hiểu sao trong bất giác sóng lưng lại lạnh run.
Trong đầu, chỉ xoay quanh một lời nói Phong Đạc biết hôm đó hắn bắt cóc Tô Mặc Nhi!
Tác giả :
Thanh Canh Điểu