Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 107: Mặc Nhi tự xin phế truất (1) (Phế truất: cách chức)
Editor: Tử Sắc Y
Khoé môi vui vẻ của Phong Đạc lập tức cứng đờ lại, ánh mắt cũng nhanh có chút ảm đạm, "Ngươi biết thứ bản vương muốn không phải là cái này."
"Đúng, ta biết rõ. Ngưng Bích Lưu Quang mới là thứ ngươi muốn lấy được từ ta, không phải sao?" Tô Mặc Nhi lạnh lùng nói ra, "Từ lúc vừa mới bắt đầu, không phải ngươi cưới ta là vì muốn lấy được nó sao?"
"Mặc kệ mục đích ngươi giải độc cho ta rốt cuộc là gì, nhưng dù sao ngươi cũng đã cứu ta một mạng, cho nên ta nói muốn lời cám ơn. Hơn nữa trước khi thương thế của ngươi tốt lên ta sẽ không rời đi, bởi vì đây là ta nợ ngươi ."
"Ý của ngươi là, chờ sau khi thương thế của bản vương lành thì sẽ rời đi?" Phong Đạc chau mày, trầm giọng hỏi.
"Phải." Tô Mặc Nhi trả lời vô cùng kiên định.
Phong Đạc nhắm lại mắt, trong lòng chợt dâng lên khổ sở, "Mặc Nhi, ngươi cứ... Thật sự không thể cho bản vương thêm một cơ hội nữa sao?"
"Chúng ta vốn không có quan hệ gì với nhau, ta có cho ngươi cơ hội hay không, thì có cái gì khác nhau chứ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì.
"A! Không có vấn đề gì? Vậy đêm qua..."
"Đêm qua chỉ là ngoài ý muốn."Tô Mặc Nhi đột nhiên ngắt lời hắn, thản nhiên nói, "Ta không để ở trong lòng, ngươi cũng không cần phải chú ý."
"Được! Rất tốt! Tô Mặc Nhi, bản vương thật sự rất tò mò, lòng của ngươi đến cùng có phải là được làm từ sắt đá hay không! Vậy mà d.iienn.da/nlle,d.oo.nn lại có thể hành động quyết tuyệt như thế!" Ánh mắt Phong Đạc bén nhọn nhìn xem nàng, dường như muốn nhìn thấu trong lòng nàng.
Lông mi Tô Mặc Nhi khẽ chớp, không để lại dấu vết mà tránh né ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn.
"Nếu ngươi muốn đi, vậy thì bây giờ cút đi cho bản vương! Bản vương không cần ngươi báo ân!" Phong Đạc lên giọng, rống nàng.
Một hồi lâu, có chút nản lòng nằm ngã xuống giường, thanh âm khàn khàn từ trong màn che truyền ra, "Ngươi đã làm vậy, bản vương cứu ngươi cũng chỉ vì Ngưng Bích Lưu Quang, chưa từng thật lòng đối với ngươi."
Tô Mặc Nhi kinh ngạc đứng ở giữa đống lộn xộn, trong lòng không hiểu sao lại giống như bị một thanh đao cùn (không bén) từ từ cắt.
"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi phân phó cho người sắc một chén dược đến."
"..."
"Hoàng thượng hạ chỉ, ba ngày sau chúng ta sẽ tiến cung. Thánh chỉ ở chỗ của Niếp Nghị, ngươi nhớ xem qua một lần đi."
"..."
"Ta tạm thời vẫn ở trong Thủy Vân Các, nếu ngươi có chuyện gì thì sai người đi tìm ta."
"..."
Vài lời nói ra đều không thấy Phong Đạc đáp lại, Tô Mặc Nhi cũng không nhiều lời nữa, mà thay hắn đóng lại cửa, nhanh rời khỏi.
Trong phòng, Phong Đạc đột nhiên lớn tiếng nở nụ cười, cho đến khi nước mắt không khống chế nổi mà trượt xuống từ khóe mắt, mới từ từ ngừng cười.
Tô Mặc Nhi nghe thấy tiếng cười mang theo nỗi bi thương kia, tim không tự giác lại đau...
Thời gian ba ngày chỉ nhoáng một cái đã qua rồi.
Mấy ngày nay, Tô Mặc Nhi đều chưa gặp Phong Đạc.
Mỗi lần đi sang sân nhỏ muốn xem thương thế của hắn, thì đều bị Niếp Nghị dùng tất cả các lý do ngăn cản.
Nhiều lần như vậy, Tô Mặc Nhi cũng không tự đi sang nữa.
Mà từ ngày đó Thiên Chi cũng biến mất, không thấy trở về. Tô Mặc Nhi nghĩ, chắc là hắn trở về lấy Tị Trần Châu rồi.
Mà Diệp Ánh Hàn ngược lại thì thường xuyên đi đến vương phủ, d.iienn.da/nlle,d.oo.nn có khi cũng tới Thủy Vân Các của nàng ngồi trong chốc lát, Tô Mặc Nhi chưa bao giờ nhìn thấy hắn có hành động hay cảm xúc gì khác lạ.
Phần lớn nhiều thời gian, đều là Tiểu Bạch ở cùng với Tô Mặc Nhi.
Gần đây, ngay cả Nguyệt Bích và Vân Phàm cũng không biết đã đi sang nơi nào.
Trong vương phủ to như vậy nay lại có chút vắng lạnh.
Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, bởi vì bọn họ biết rõ, tính tình gần đây của chủ tử bọn họ đều thật sự là hỉ nộ vô thường (vui mừng bất chợt).
Có mấy nô tài đã gặp xấu, những người khác cũng sợ có một ngày sẽ đắc tội đến chủ tử, rơi vào kết cục không tốt.
Vào chạng vạng hôm nay, có mấy nha hoàn bưng đến vài món y phục hoa lệ và một ít đồ trang sức đeo tay quý giá, đi tới Thủy Vân Các.
Tô Mặc Nhi thoáng kinh ngạc, lại thấy các nàng cung kính hành lễ với nàng, cúi thấp đầu nói, "Vương gia mệnh chúng nô tỳ đến hầu hạ vương phi trang điểm, sau nửa canh giờ sẽ đi đến hoàng cung."
Khoé môi vui vẻ của Phong Đạc lập tức cứng đờ lại, ánh mắt cũng nhanh có chút ảm đạm, "Ngươi biết thứ bản vương muốn không phải là cái này."
"Đúng, ta biết rõ. Ngưng Bích Lưu Quang mới là thứ ngươi muốn lấy được từ ta, không phải sao?" Tô Mặc Nhi lạnh lùng nói ra, "Từ lúc vừa mới bắt đầu, không phải ngươi cưới ta là vì muốn lấy được nó sao?"
"Mặc kệ mục đích ngươi giải độc cho ta rốt cuộc là gì, nhưng dù sao ngươi cũng đã cứu ta một mạng, cho nên ta nói muốn lời cám ơn. Hơn nữa trước khi thương thế của ngươi tốt lên ta sẽ không rời đi, bởi vì đây là ta nợ ngươi ."
"Ý của ngươi là, chờ sau khi thương thế của bản vương lành thì sẽ rời đi?" Phong Đạc chau mày, trầm giọng hỏi.
"Phải." Tô Mặc Nhi trả lời vô cùng kiên định.
Phong Đạc nhắm lại mắt, trong lòng chợt dâng lên khổ sở, "Mặc Nhi, ngươi cứ... Thật sự không thể cho bản vương thêm một cơ hội nữa sao?"
"Chúng ta vốn không có quan hệ gì với nhau, ta có cho ngươi cơ hội hay không, thì có cái gì khác nhau chứ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì.
"A! Không có vấn đề gì? Vậy đêm qua..."
"Đêm qua chỉ là ngoài ý muốn."Tô Mặc Nhi đột nhiên ngắt lời hắn, thản nhiên nói, "Ta không để ở trong lòng, ngươi cũng không cần phải chú ý."
"Được! Rất tốt! Tô Mặc Nhi, bản vương thật sự rất tò mò, lòng của ngươi đến cùng có phải là được làm từ sắt đá hay không! Vậy mà d.iienn.da/nlle,d.oo.nn lại có thể hành động quyết tuyệt như thế!" Ánh mắt Phong Đạc bén nhọn nhìn xem nàng, dường như muốn nhìn thấu trong lòng nàng.
Lông mi Tô Mặc Nhi khẽ chớp, không để lại dấu vết mà tránh né ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn.
"Nếu ngươi muốn đi, vậy thì bây giờ cút đi cho bản vương! Bản vương không cần ngươi báo ân!" Phong Đạc lên giọng, rống nàng.
Một hồi lâu, có chút nản lòng nằm ngã xuống giường, thanh âm khàn khàn từ trong màn che truyền ra, "Ngươi đã làm vậy, bản vương cứu ngươi cũng chỉ vì Ngưng Bích Lưu Quang, chưa từng thật lòng đối với ngươi."
Tô Mặc Nhi kinh ngạc đứng ở giữa đống lộn xộn, trong lòng không hiểu sao lại giống như bị một thanh đao cùn (không bén) từ từ cắt.
"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi phân phó cho người sắc một chén dược đến."
"..."
"Hoàng thượng hạ chỉ, ba ngày sau chúng ta sẽ tiến cung. Thánh chỉ ở chỗ của Niếp Nghị, ngươi nhớ xem qua một lần đi."
"..."
"Ta tạm thời vẫn ở trong Thủy Vân Các, nếu ngươi có chuyện gì thì sai người đi tìm ta."
"..."
Vài lời nói ra đều không thấy Phong Đạc đáp lại, Tô Mặc Nhi cũng không nhiều lời nữa, mà thay hắn đóng lại cửa, nhanh rời khỏi.
Trong phòng, Phong Đạc đột nhiên lớn tiếng nở nụ cười, cho đến khi nước mắt không khống chế nổi mà trượt xuống từ khóe mắt, mới từ từ ngừng cười.
Tô Mặc Nhi nghe thấy tiếng cười mang theo nỗi bi thương kia, tim không tự giác lại đau...
Thời gian ba ngày chỉ nhoáng một cái đã qua rồi.
Mấy ngày nay, Tô Mặc Nhi đều chưa gặp Phong Đạc.
Mỗi lần đi sang sân nhỏ muốn xem thương thế của hắn, thì đều bị Niếp Nghị dùng tất cả các lý do ngăn cản.
Nhiều lần như vậy, Tô Mặc Nhi cũng không tự đi sang nữa.
Mà từ ngày đó Thiên Chi cũng biến mất, không thấy trở về. Tô Mặc Nhi nghĩ, chắc là hắn trở về lấy Tị Trần Châu rồi.
Mà Diệp Ánh Hàn ngược lại thì thường xuyên đi đến vương phủ, d.iienn.da/nlle,d.oo.nn có khi cũng tới Thủy Vân Các của nàng ngồi trong chốc lát, Tô Mặc Nhi chưa bao giờ nhìn thấy hắn có hành động hay cảm xúc gì khác lạ.
Phần lớn nhiều thời gian, đều là Tiểu Bạch ở cùng với Tô Mặc Nhi.
Gần đây, ngay cả Nguyệt Bích và Vân Phàm cũng không biết đã đi sang nơi nào.
Trong vương phủ to như vậy nay lại có chút vắng lạnh.
Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, bởi vì bọn họ biết rõ, tính tình gần đây của chủ tử bọn họ đều thật sự là hỉ nộ vô thường (vui mừng bất chợt).
Có mấy nô tài đã gặp xấu, những người khác cũng sợ có một ngày sẽ đắc tội đến chủ tử, rơi vào kết cục không tốt.
Vào chạng vạng hôm nay, có mấy nha hoàn bưng đến vài món y phục hoa lệ và một ít đồ trang sức đeo tay quý giá, đi tới Thủy Vân Các.
Tô Mặc Nhi thoáng kinh ngạc, lại thấy các nàng cung kính hành lễ với nàng, cúi thấp đầu nói, "Vương gia mệnh chúng nô tỳ đến hầu hạ vương phi trang điểm, sau nửa canh giờ sẽ đi đến hoàng cung."
Tác giả :
Thanh Canh Điểu