Khuynh Thế Thiên Tài
Chương 135: Chui đầu vào rọ
" Các ngươi mau mau sắp xếp a! Hôm nay là ngày tôn tử bảo bối trưởng thành, các ngươi dám gây chuyện thị phi liền không nể nang các ngươi!"
Lăng Hựu Thừa sau khi trúng độc tỉnh dậy, không biết vì sao, tinh thần so với trước đây càng muốn thêm vài phần phấn chấn. Tỉ như bây giờ, ông đang tập trung mười phần sức sống sắp xếp cho tiệc trưởng thành của Lăng Ngạo.
Lão ngoan đồng đứng chống nạnh, một tay phe phẩy chiết phiến, một tay thì hết chỉ đông lại chỉ tây, ra hiệu cho những nam đinh làm việc không một phút ngơi nghỉ. Khoé miệng thổi thổi bộ râu trắng bay bay, lâu lâu lại quát lên vài tiếng. Tình huống đúng là nhộn nhịp.
So với Lăng Hựu Thừa hưng phấn, hứng chí thì lúc này có một nhóm người đứng đằng xa, mỗi người mang theo một tâm trạng, không biết là đang vui hay đang buồn.
Lăng Bá Khiêm đan hai bàn tay vào nhau, khoanh lại trước ngực. Đôi mắt sâu lắng nhìn quang cảnh nhộn nhịp phía trước, không biết suy nghĩ đến điều gì lại thâm trầm xuống, che giấu không được tiếng thở dài.
Hoàng Phủ Yên Yên lại tiếp tục trang thành dáng vẻ nhu nhược, an tĩnh đứng đằng sau Lăng Bá Khiêm. Ánh mắt nàng ta chẳng biết vô tình hay cố ý chạm vào hình ảnh Lăng Hựu Thừa tràn đầy sức sống lại trở nên vô cùng âm độc. Bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm chặt khăn tay, khiến chiếc khăn tay thêu hoa mẫu đơn ngậm sương mai đã sớm nhàu nát, cơ hồ còn bị xé rách đến nơi.
Bất quá, chỉ trong chốc lát, ánh mắt Hoàng Phủ Yên Yên lại lần nữa thay đổi, vẫn nhu thuận dịu dàng như thường ngày. Chỉ là, khoé môi mỏng mềm mại nhẹ nhàng nhếch lên, mĩ cảnh này không khiến người ta dễ chịu, ngược lại còn phảng phất một hồi âm mưu.
Lăng Bá Khiêm, Hoàng Phủ Yên Yên đã vậy, nhưng khó chịu nhất hẳn là Lăng Chính Thành. Hắn một mực nghe lời mẫu thân, không đến tìm Lăng Ngạo phiền toái. Chỉ là, hắn chờ đợi được cái gì? Rõ ràng là chờ đến ngày Lăng Ngạo đáng chết đó làm lễ trưởng thành. Chiếu theo tính cách của lão gia gia kia, chỉ sợ trong nay mai, tên tiểu tử đáng chết kia liền được lên làm Thiếu trang chủ, không bao lâu liền hất cẳng phụ thân đi.
Hắn không cam lòng!
Lăng Chính Thành hắn thật không cam lòng!
Mưu tính lâu như vậy, lẽ nào lại để thua trong phút chốc như vậy sao?
Lăng Chính Thành nắm chặt tay, khớp xương trắng bệch hiện ra vô cùng rõ ràng. Ánh mắt âm độc nhìn Lăng Ngạo và nhóm bằng hữu ở phía xa, khoé môi nhẹ câu lên một đường cong nhàn nhạt.
Ta sẽ chờ! Chờ xem ngươi đắc ý được bao lâu! Ngươi... Cũng không sống quá được hôm nay!
Lăng Ngạo hơi ngẩng đầu, cùng với ánh mắt của Lăng Chính Thành đối đầu trên không trung, không một chút lùi bước. Hắn cười khẩy một tiếng, quay đầu không tiếp tục nhìn Lăng Chính Thành khiến ánh mắt hắn ta càng toé lửa, gần như chạm đến mức bùng nổ.
Lăng Ngạo đối với Lăng Chính Thần nổi giận đến mức gương mặt vặn vẹo cũng không để tâm. Hắn chỉ cười nhợt nhạt một tiếng, khinh thường trong đáy mắt không chút nào che giấu.
Giận lên đi! Như vậy rất tốt a! Ngươi càng tức giận, ngươi càng dễ hành động sai lầm! Ngươi... Vẫn là tiếp tục giận đi thôi!
" Ngạo ca, ngươi rất không lương thiện!"
Ngạn Hữu đứng một bên hết nhìn Lăng Chính Thành lại nhìn Lăng Ngạo, không mặn không nhạt đánh giá một câu.
Kỳ Phong cười gượng ha ha vài tiếng, vẫn là rất phối hợp gật gật đầu. Giống như cảm thấy hiệu ứng không đủ, còn vỗ vỗ vai Ngạn Hữu, đôi mắt mị lên, loạn đảo vài cái. Ý bảo, ngươi a! Người bên cạnh tỉ tỉ có thể lương thiện sao? Có sao?
Dĩ nhiên là không a!
Lăng Ngạo liếc mắt nhìn Kỳ Phong và Ngạn Hữu. Hắn trực tiếp khinh thường trêu cợt lướt qua trong đôi mắt hai đứa nhỏ. Trong lòng lại thầm nhủ vài tiếng, đồng ngôn vô kị, rồi quay lưng đi về phía Lạc Y và Lãnh Hàn Thần.
" Lão đại, hôm nay, sẽ xảy ra thật sao?"
Lăng Ngạo xoắn xít hai bàn tay vào nhau. Vẫn là lo lắng mọi chuyện xảy ra sẽ không đi theo quỹ đạo dự toán. Như vậy, rất không hay nha!
Lạc Y đối với việc Lăng Ngạo không có chủ kiến khinh thường hừ một cái, liếc mắt nhìn hắn, không nghe ra vui giận mấp máy môi, nói nhỏ.
" Nếu hôm nay không xảy ra, thì Hoàng Phủ Yên Yên thật là đủ không có đầu óc. Ngươi nói, nàng ta là kiểu người không có nếp nhăn trên vỏ não hay sao?"
Lăng Ngạo vò vò mái tóc cười gượng gạo vài tiếng. Hoàng Phủ Yên Yên đương nhiên có đầu óc. Không, phải nói là vô cùng có đầu óc! Hẳn là lão đại phán đoán không sai đâu!
Lạc Y thở dài một tiếng. Trong lòng nghĩ muốn vỗ vỗ vai Lăng Ngạo an ủi tâm hồn tổn thương của hắn một chút. Bất quá, ánh mắt liếc nhìn người đang ôm chặt eo nhỏ, ép bản thân ngồi trên đùi hắn nói chuyện hai người thì thấy vẫn là thôi đi.
Lạc Y không dấu vết rút tay ngược trở về, lại rất tự nhiên vòng lên cổ Lãnh Hàn Thần, dụi đầu vài cổ hắn tạo nên hình tượng tiểu nữ nhân làm nũng. Hình ảnh này quả thật khiến nhiều người nhức mắt.
Vừa rồi, lúc Lạc Y vươn tay định vỗ vai Lăng Ngạo, ánh mắt Lãnh Hàn Thần đã vô ý thức nhíu lại, đen tối một mảnh. Bất quá, khi nàng vòng tay lên cổ hắn, lại dụi dụi lên người hắn khiến nai con trong lòng Lãnh Hàn Thần không ngừng chạy loạn. Đôi thuỷ mâu tử sắc híp lại, loé ra tia sáng thoả mãn, hài lòng vuốt vuốt lưng của Lạc Y, mượn cơ hội ăn đậu hủ miễn phí.
Lạc Y trong lòng Lãnh Hàn Thần cũng không bài xích, nàng sớm đã bị Lãnh Hàn Thần mặt dày dạy hỏng rồi. Thậm chí, nàng xem đó là một việc hết sức kinh thiên địa nghĩa.
Lăng Ngạo nhìn hai người không coi ai ra gì, trước mặt toàn dân thiên hạ làm những việc trẻ con không nên thấy mà cảm thấy mắc nghẹn. Hắn bất lực quay đầu đi, lại thấy được vẻ mặt xem kịch vui của hai đứa trẻ, không chút suy nghĩ liền tiến lên, tóm cổ hai đứa trẻ rời đi.
Lăng Ngạo cùng với Kỳ Phong bị lôi đi cảm thấy rất bất mãn, không ngừng liếc mắt nhìn Lăng Ngạo giống như muốn đâm trên mặt hắn vài cái lỗ. Trong lòng còn thầm mắng.
Ngạo ca, ngươi quả thật không có tiền đồ! Người ta mới chỉ ôm ôm, vẫn còn chưa đến mức trẻ con không nên nhìn đâu!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Chập tối - Lăng phủ.
Hôm nay, sau lễ tế thần, các lão thủ tịch tại Tô Uyển Sơn Trang chính thức ghi tên tuổi của Lăng Ngạo vào sổ nhân khẩu trong trang. Đây cũng là một trong những nghi thức quan trọng nhất, quyết định một đứa trẻ trưởng thành.
Lúc này, rất nhiều người lại tập hợp tại Lăng Phủ. Đây đều là những người có danh vọng trong Tô Uyển Sơn Trang, đến là dựa theo lời mời của Lăng Hựu Thừa.
Những người này, trước khi đến đây cũng thầm hiểu với nhau. Hôm nay, Tiền trang chủ hẳn là muốn công báo một chuyện rất quan trọng đi, chẳng lẽ là lập Thiếu trang chủ?
Mọi người trong trang đều biết, Lăng Hựu Thừa không đồng ý đương gia chủ mẫu tại Lăng phủ bây giờ. Vậy nên lại càng không có chuyện hắn để nhi tử của nàng ta trở thành Thiếu trang chủ. Vận số tốt kia hẳn là rơi xuống đầu tiểu tử Lăng Ngạo không sai.
Mặc dù đã ngầm hiểu như vậy. Bất quá bọn họ đều không nói một lời, vui vui vẻ vẻ đến dự. Thật ra, trong lòng bọn họ rất đồng ý với quan điểm của Lăng Hựu Thừa. Bởi lẽ, bọn hắn cũng không yêu thích Lăng Chính Thành - quá gian xảo, lại không có chí làm nghiệp lớn.
Hết cách a!
Lăng Hựu Thừa nhìn mọi người rất nể mặt, đều đã đến đông đủ thì cười híp mắt. Ông vuốt vuốt chòm râu ngắn củn, vung tay ra hiệu cho nha đầu bưng rượu và thức ăn lên.
Nhóm người Lạc Y đi theo Lăng Ngạo ngồi xuống ghế. Vị trí chỉ dưới Lăng Hựu Thừa - một vị trí vô cùng tốt.
Lạc Y nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, khẽ hít vào một hơi, ánh mắt lộ ra nghiền ngẫm.
Không tệ! Loại rượu nhưỡng từ một loại linh quả không xem là quá hiếm có, nhưng nói thế nào vẫn là loại thượng phẩm đi. Chỉ là... Từ sớm đã sớm bị người động tay.
Tiếc a!
Lạc Y cười nhạt một tiếng, âm thầm đem tinh thần lực tản ra, kiểm tra rượu của tất cả mọi người. Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, không một người tránh khỏi.
Bản sự của Hoàng Phủ Yên Yên vẫn là không chê được!
Lạc Y ý vị nhìn Hoàng Phủ Yên Yên một cái, rất nhanh liền rời đi. Ánh mắt nhìn về Lãnh Hàn Thần, hai người không nói một câu, nhưng đôi mắt khẽ híp lại, cũng đủ đạt thành nhận thức chung.
Lạc Y cười khẽ một tiếng, không tiếp tục nhìn Lãng Hàn Thần. Chuyển mắt đi, cẩn thận nhắc nhở nhóm Lăng Ngạo còn có Lăng Hựu Thừa ngồi ở vị trí chủ toạ, rằng không cần uống rượu thật.
Nhóm Lăng Ngạo cùng Lăng Hựu Thừa hơi cúi đầu, đôi mắt khẽ híp lại. Không cần nói cũng hiểu,đã có người tự chui đầu vào rọ...
Lăng Hựu Thừa sau khi trúng độc tỉnh dậy, không biết vì sao, tinh thần so với trước đây càng muốn thêm vài phần phấn chấn. Tỉ như bây giờ, ông đang tập trung mười phần sức sống sắp xếp cho tiệc trưởng thành của Lăng Ngạo.
Lão ngoan đồng đứng chống nạnh, một tay phe phẩy chiết phiến, một tay thì hết chỉ đông lại chỉ tây, ra hiệu cho những nam đinh làm việc không một phút ngơi nghỉ. Khoé miệng thổi thổi bộ râu trắng bay bay, lâu lâu lại quát lên vài tiếng. Tình huống đúng là nhộn nhịp.
So với Lăng Hựu Thừa hưng phấn, hứng chí thì lúc này có một nhóm người đứng đằng xa, mỗi người mang theo một tâm trạng, không biết là đang vui hay đang buồn.
Lăng Bá Khiêm đan hai bàn tay vào nhau, khoanh lại trước ngực. Đôi mắt sâu lắng nhìn quang cảnh nhộn nhịp phía trước, không biết suy nghĩ đến điều gì lại thâm trầm xuống, che giấu không được tiếng thở dài.
Hoàng Phủ Yên Yên lại tiếp tục trang thành dáng vẻ nhu nhược, an tĩnh đứng đằng sau Lăng Bá Khiêm. Ánh mắt nàng ta chẳng biết vô tình hay cố ý chạm vào hình ảnh Lăng Hựu Thừa tràn đầy sức sống lại trở nên vô cùng âm độc. Bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm chặt khăn tay, khiến chiếc khăn tay thêu hoa mẫu đơn ngậm sương mai đã sớm nhàu nát, cơ hồ còn bị xé rách đến nơi.
Bất quá, chỉ trong chốc lát, ánh mắt Hoàng Phủ Yên Yên lại lần nữa thay đổi, vẫn nhu thuận dịu dàng như thường ngày. Chỉ là, khoé môi mỏng mềm mại nhẹ nhàng nhếch lên, mĩ cảnh này không khiến người ta dễ chịu, ngược lại còn phảng phất một hồi âm mưu.
Lăng Bá Khiêm, Hoàng Phủ Yên Yên đã vậy, nhưng khó chịu nhất hẳn là Lăng Chính Thành. Hắn một mực nghe lời mẫu thân, không đến tìm Lăng Ngạo phiền toái. Chỉ là, hắn chờ đợi được cái gì? Rõ ràng là chờ đến ngày Lăng Ngạo đáng chết đó làm lễ trưởng thành. Chiếu theo tính cách của lão gia gia kia, chỉ sợ trong nay mai, tên tiểu tử đáng chết kia liền được lên làm Thiếu trang chủ, không bao lâu liền hất cẳng phụ thân đi.
Hắn không cam lòng!
Lăng Chính Thành hắn thật không cam lòng!
Mưu tính lâu như vậy, lẽ nào lại để thua trong phút chốc như vậy sao?
Lăng Chính Thành nắm chặt tay, khớp xương trắng bệch hiện ra vô cùng rõ ràng. Ánh mắt âm độc nhìn Lăng Ngạo và nhóm bằng hữu ở phía xa, khoé môi nhẹ câu lên một đường cong nhàn nhạt.
Ta sẽ chờ! Chờ xem ngươi đắc ý được bao lâu! Ngươi... Cũng không sống quá được hôm nay!
Lăng Ngạo hơi ngẩng đầu, cùng với ánh mắt của Lăng Chính Thành đối đầu trên không trung, không một chút lùi bước. Hắn cười khẩy một tiếng, quay đầu không tiếp tục nhìn Lăng Chính Thành khiến ánh mắt hắn ta càng toé lửa, gần như chạm đến mức bùng nổ.
Lăng Ngạo đối với Lăng Chính Thần nổi giận đến mức gương mặt vặn vẹo cũng không để tâm. Hắn chỉ cười nhợt nhạt một tiếng, khinh thường trong đáy mắt không chút nào che giấu.
Giận lên đi! Như vậy rất tốt a! Ngươi càng tức giận, ngươi càng dễ hành động sai lầm! Ngươi... Vẫn là tiếp tục giận đi thôi!
" Ngạo ca, ngươi rất không lương thiện!"
Ngạn Hữu đứng một bên hết nhìn Lăng Chính Thành lại nhìn Lăng Ngạo, không mặn không nhạt đánh giá một câu.
Kỳ Phong cười gượng ha ha vài tiếng, vẫn là rất phối hợp gật gật đầu. Giống như cảm thấy hiệu ứng không đủ, còn vỗ vỗ vai Ngạn Hữu, đôi mắt mị lên, loạn đảo vài cái. Ý bảo, ngươi a! Người bên cạnh tỉ tỉ có thể lương thiện sao? Có sao?
Dĩ nhiên là không a!
Lăng Ngạo liếc mắt nhìn Kỳ Phong và Ngạn Hữu. Hắn trực tiếp khinh thường trêu cợt lướt qua trong đôi mắt hai đứa nhỏ. Trong lòng lại thầm nhủ vài tiếng, đồng ngôn vô kị, rồi quay lưng đi về phía Lạc Y và Lãnh Hàn Thần.
" Lão đại, hôm nay, sẽ xảy ra thật sao?"
Lăng Ngạo xoắn xít hai bàn tay vào nhau. Vẫn là lo lắng mọi chuyện xảy ra sẽ không đi theo quỹ đạo dự toán. Như vậy, rất không hay nha!
Lạc Y đối với việc Lăng Ngạo không có chủ kiến khinh thường hừ một cái, liếc mắt nhìn hắn, không nghe ra vui giận mấp máy môi, nói nhỏ.
" Nếu hôm nay không xảy ra, thì Hoàng Phủ Yên Yên thật là đủ không có đầu óc. Ngươi nói, nàng ta là kiểu người không có nếp nhăn trên vỏ não hay sao?"
Lăng Ngạo vò vò mái tóc cười gượng gạo vài tiếng. Hoàng Phủ Yên Yên đương nhiên có đầu óc. Không, phải nói là vô cùng có đầu óc! Hẳn là lão đại phán đoán không sai đâu!
Lạc Y thở dài một tiếng. Trong lòng nghĩ muốn vỗ vỗ vai Lăng Ngạo an ủi tâm hồn tổn thương của hắn một chút. Bất quá, ánh mắt liếc nhìn người đang ôm chặt eo nhỏ, ép bản thân ngồi trên đùi hắn nói chuyện hai người thì thấy vẫn là thôi đi.
Lạc Y không dấu vết rút tay ngược trở về, lại rất tự nhiên vòng lên cổ Lãnh Hàn Thần, dụi đầu vài cổ hắn tạo nên hình tượng tiểu nữ nhân làm nũng. Hình ảnh này quả thật khiến nhiều người nhức mắt.
Vừa rồi, lúc Lạc Y vươn tay định vỗ vai Lăng Ngạo, ánh mắt Lãnh Hàn Thần đã vô ý thức nhíu lại, đen tối một mảnh. Bất quá, khi nàng vòng tay lên cổ hắn, lại dụi dụi lên người hắn khiến nai con trong lòng Lãnh Hàn Thần không ngừng chạy loạn. Đôi thuỷ mâu tử sắc híp lại, loé ra tia sáng thoả mãn, hài lòng vuốt vuốt lưng của Lạc Y, mượn cơ hội ăn đậu hủ miễn phí.
Lạc Y trong lòng Lãnh Hàn Thần cũng không bài xích, nàng sớm đã bị Lãnh Hàn Thần mặt dày dạy hỏng rồi. Thậm chí, nàng xem đó là một việc hết sức kinh thiên địa nghĩa.
Lăng Ngạo nhìn hai người không coi ai ra gì, trước mặt toàn dân thiên hạ làm những việc trẻ con không nên thấy mà cảm thấy mắc nghẹn. Hắn bất lực quay đầu đi, lại thấy được vẻ mặt xem kịch vui của hai đứa trẻ, không chút suy nghĩ liền tiến lên, tóm cổ hai đứa trẻ rời đi.
Lăng Ngạo cùng với Kỳ Phong bị lôi đi cảm thấy rất bất mãn, không ngừng liếc mắt nhìn Lăng Ngạo giống như muốn đâm trên mặt hắn vài cái lỗ. Trong lòng còn thầm mắng.
Ngạo ca, ngươi quả thật không có tiền đồ! Người ta mới chỉ ôm ôm, vẫn còn chưa đến mức trẻ con không nên nhìn đâu!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Chập tối - Lăng phủ.
Hôm nay, sau lễ tế thần, các lão thủ tịch tại Tô Uyển Sơn Trang chính thức ghi tên tuổi của Lăng Ngạo vào sổ nhân khẩu trong trang. Đây cũng là một trong những nghi thức quan trọng nhất, quyết định một đứa trẻ trưởng thành.
Lúc này, rất nhiều người lại tập hợp tại Lăng Phủ. Đây đều là những người có danh vọng trong Tô Uyển Sơn Trang, đến là dựa theo lời mời của Lăng Hựu Thừa.
Những người này, trước khi đến đây cũng thầm hiểu với nhau. Hôm nay, Tiền trang chủ hẳn là muốn công báo một chuyện rất quan trọng đi, chẳng lẽ là lập Thiếu trang chủ?
Mọi người trong trang đều biết, Lăng Hựu Thừa không đồng ý đương gia chủ mẫu tại Lăng phủ bây giờ. Vậy nên lại càng không có chuyện hắn để nhi tử của nàng ta trở thành Thiếu trang chủ. Vận số tốt kia hẳn là rơi xuống đầu tiểu tử Lăng Ngạo không sai.
Mặc dù đã ngầm hiểu như vậy. Bất quá bọn họ đều không nói một lời, vui vui vẻ vẻ đến dự. Thật ra, trong lòng bọn họ rất đồng ý với quan điểm của Lăng Hựu Thừa. Bởi lẽ, bọn hắn cũng không yêu thích Lăng Chính Thành - quá gian xảo, lại không có chí làm nghiệp lớn.
Hết cách a!
Lăng Hựu Thừa nhìn mọi người rất nể mặt, đều đã đến đông đủ thì cười híp mắt. Ông vuốt vuốt chòm râu ngắn củn, vung tay ra hiệu cho nha đầu bưng rượu và thức ăn lên.
Nhóm người Lạc Y đi theo Lăng Ngạo ngồi xuống ghế. Vị trí chỉ dưới Lăng Hựu Thừa - một vị trí vô cùng tốt.
Lạc Y nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, khẽ hít vào một hơi, ánh mắt lộ ra nghiền ngẫm.
Không tệ! Loại rượu nhưỡng từ một loại linh quả không xem là quá hiếm có, nhưng nói thế nào vẫn là loại thượng phẩm đi. Chỉ là... Từ sớm đã sớm bị người động tay.
Tiếc a!
Lạc Y cười nhạt một tiếng, âm thầm đem tinh thần lực tản ra, kiểm tra rượu của tất cả mọi người. Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, không một người tránh khỏi.
Bản sự của Hoàng Phủ Yên Yên vẫn là không chê được!
Lạc Y ý vị nhìn Hoàng Phủ Yên Yên một cái, rất nhanh liền rời đi. Ánh mắt nhìn về Lãnh Hàn Thần, hai người không nói một câu, nhưng đôi mắt khẽ híp lại, cũng đủ đạt thành nhận thức chung.
Lạc Y cười khẽ một tiếng, không tiếp tục nhìn Lãng Hàn Thần. Chuyển mắt đi, cẩn thận nhắc nhở nhóm Lăng Ngạo còn có Lăng Hựu Thừa ngồi ở vị trí chủ toạ, rằng không cần uống rượu thật.
Nhóm Lăng Ngạo cùng Lăng Hựu Thừa hơi cúi đầu, đôi mắt khẽ híp lại. Không cần nói cũng hiểu,đã có người tự chui đầu vào rọ...
Tác giả :
Lạc Y Thần