Khuynh Thế Thiên Tài
Chương 102: Bí pháp tà công
Đêm khuya. Huyền quốc Càn Thanh cung.
Hai bóng người lẩn khuất vào trong đêm tối, nương theo những con đường ngoằn nghèo hoa hoa lệ lệ dẫn đến Càn Thanh cung - Phòng ngủ của Đế Vương.
Lạc Y đưa mắt nhìn xung quanh đảm bảo không có ai mới nắm lấy tay Lãnh Hàn Thần, dưới chân nhẹ điểm vũ động vô cùng mềm mại, hai ngươi đã hoàn hảo yên vị trên nóc Càn Thanh cung.
Lạc Y ghé tai áp sát vào mặt ngói, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên dưới. Lãnh Hàn Thần nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh, dùng khẩu ngữ nói với nàng.
" Nàng có nghe thấy động tĩnh gì không?"
" Có, những âm thanh kì lạ, giống như tiếng mèo con..." Lạc Y nhíu mày nói, chính nàng cũng không biết tại sao lại nghe âm thanh kì lạ như vậy.
Tiếng mèo con? Ở đâu ra có tiếng mèo con?
Lãnh Hàn Thần nghi hoặc lật ra hai khối ngói, cẩn thận đưa nhìn từng vị trí trong phòng.
Án thư? Không có!
Bàn trà? Không có!
Kệ sách? Không có!
Vậy là... Trên giường?
Lãnh Hàn Thần đưa mắt nhìn về phía Long kỉ chạm khắc hình rồng ngạo nghễ uốn lượn vô cùng tinh tế, bên ngoài được một tấm mành lụa màu vàng kim mềm mại rũ xuống hoàn toàn che đi cảnh quan bên trong.
Tấm mành lụa bay phất phơ, nương theo tiết tấu rung lắc của Long kỉ không ngừng vũ động. Bên trong quả nhiên truyền ra âm thanh tương tự tiếng mèo kêu vô cùng tinh tế, yêu kiều tận xương.
Lạc Y tò mò ló đầu vào bên trong, cố gắng muốn xem những gì đang xảy ra. Gương mặt chính là ngây ngô vô tà đến cực điểm.
Sắc mặt Lãnh Hàn Thần đã sớm tối tăm. Con ngựa đực động dục lung tung Đông Phương Dực kia quả thật quá phận, lại dám làm chuyện đó trước mặt nương tử nhà hắn.
Chuyện này không thể tha thứ!
" A?"
Lạc Y đưa hai tay lên muốn gỡ bàn tay to lớn ấm áp đang che trên mắt mình. Khoé môi vô tội khẽ bĩu ra, rất không hài lòng khi bị ai đó phá đám.
" Không cần nhìn! Chờ nàng lớn chúng ta liền có thể!"
Giọng nói tà mị trầm lắng của Lãnh Hàn Thần vang lên. Hơi nóng phả vào vành tai mẫn cảm khiến Lạc Y theo bản năng rụt cổ lại.
Chẳng lẽ dưới kia là đang...?
Trong phút chốc, hai gò má của Lạc Y đều nhuộm thành gấc chín, đến cổ trắng nõn cũng không may mắn thoát khỏi số mệnh.
Nàng không phải là không nghe nói qua, nhưng thực tế trông thấy thì vẫn chưa từng. Kiếp trước khi làm sát thủ cũng không ít lần trá hình đi vào những nơi truỵ lạc điên cuồng. Có điều tất cả phòng bao ở đó đều có cách âm vô cùng tốt, nàng quả thật chưa bao giờ nghe qua thứ âm thanh mềm mại, suy nhuyễn này nha!
Lãnh Hàn Thần vuốt ve đầu nhỏ của Lạc Y thay lời an ủi nàng. Trong lòng cũng không khỏi buồn phiền. Nàng chừng nào mới lớn đây a!
Lạc Y khó khăn lắm mới khôi phục lại vẻ mặt bình thưởng thản nhiên. Tốc độ này nhanh đến mức khiến người khác nghi hoặc, phải chăng những gì vừa rồi chỉ la ảo giác.
Lãnh Hàn Thần lấy ra một gói thuốc bột, vung tay vẫy toàn bộ thuốc vào trong phòng.
Thuốc bột này là do hắn và Lạc Y cùng nhau điều chế. Đây là một loại mê dược vô cùng lợi hại, lấy bột Huyết Vụ làm dược liệu chính. Thông qua sơ chế làm thuốc bột khi để lộ ra ngoài không khí trở thành dược vô sắc, vô vị, vô hương, đầu độc người khác trong vô thanh vô thức.
Quả nhiên, sau khi thuốc bột vẩy vào, bên trong phòng ngay lập tức không còn tiếng động.
Lạc Y nhếch lên khoé môi tạo thành một nụ cười xinh đẹp. Nàng vốn đang định nhảy xuống thì lại bị Lãnh Hàn Thần mạnh mẽ giữ lại.
" Để cho ta! Nàng ở đây chờ một lát!"
Lãnh Hàn Thần không đợi Lạc Y kịp ý kiến gì, nhanh chân gỡ thêm vài mảnh ngói, theo đường lỗ hổng nhảy vào phòng.
Lãnh Hàn Thần giựt một tấm mành che trước Long kỉ, vung tay khiến tấm mành che phủ lên hai người không một mảnh vải.
Nếu không phải không muốn Lạc Y trông thấy những cảnh tượng bẩn thỉu này thì hắn có chết cũng chịu ủy khuất mình như vậy.
Lãnh Hàn Thần chuyển mắt nhìn xuống ngón tay cái của Đông Phương Dực, đem chiếc nhẫn cổ lưu lại trận pháp lấy ra.
Lạc Y từ trên nóc nhà nhìn những hành động kì quái của Lãnh Hàn Thần, cuối cùng cũng đoán ra được mục đích của hắn.
Trong lòng nàng cảm thấy rất thông cảm a! Lấy tính cách của Lãnh Hàn Thần, chịu để cho nàng nhìn nam nhân khác... Mới là lạ!
Lạc Y điểm chân, nhảy vào trong phòng. Từ đầu đến cuối chưa bao giờ nhìn về phía Long kỉ lấy một lần.
Cuộc sống truỵ lạc của hôn quân, thật dơ bẩn!
" Chàng tìm ra được cách mở trận pháp sao?"
Lãnh Hàn Thần xoay xoay chiếc nhẫn vài vòng, cẩn thận xem xét từng đường ám văn lưu lại bên trên nhưng lại hoàn toàn không nhận ra chút điểm bất thường nào.
" Không tìm ra mấu chốt!"
Lãnh Hàn Thần nhíu chặt hai hàng chân mày, đưa chiếc nhẫn sang cho Lạc Y.
Lạc Y nhận lấy chiếc nhẫn, đột nhiên lại liên tưởng đến Không gian chi giới của nàng. Phải chăng cũng là dùng máu để khởi động.
Lạc Y khao khát tìm ra câu trả lời, không kịp suy nghĩ nhiều liền đem chiếc nhẫn tiến về Long kỉ, muốn thử nghiệm suy nghĩ một chút.
Chính là, nàng đi còn chưa được hai bước, Lãnh Hàn Thần từ phía sau đã đem nàng ôm chặt, trong giọng nói tràn ngập đề phòng.
" Nàng là muốn làm gì?"
" A? Là lấy máu thử nghiệm a!"
Lạc Y vẫn chưa nhận ra Lãnh Hàn Thần có điểm không thích hợp thì chiếc nhẫn vốn đang nằm trên tay nàng đã bị Lãnh Hàn Thần không lưu tình đoạt đi.
" Nàng đó, hắn ta còn không có mặc đồ đâu!"
" Ách..."
Trên đầu Lạc Y lập tức chảy xuống ba vạch hắc tuyến. Nàng không khỏi chuyển đôi mắt xinh đẹp về phía Long kỉ, cao thấp phải trái đánh giá một lần. Chỉ thấy trên đó nổi lên một cục lớn, bị tấm mành che đi hoàn toàn chỉ lộ ra một bàn tay.
Cái này cũng có thể tính là loã thể sao?
Lãnh Hàn Thần không nhìn thấy Lạc Y rối rắm. Chẳng qua, hắn không muốn nhìn nàng có đụng chạm với nam nhân khác. Trích máu nếu vô ý cũng có thể đụng chạm a!
Trong lòng mỗ nam tử nào đó giấm chua lại muốn đổ ra.
Lãnh Hàn Thần cầm chiếc nhẫn tiến lại, trong tay bất ngờ xuất hiện một thanh đoản đao, lưỡi mỏng như cánh ve, vô cùng sắc bén.
Đoản đao trong tay vung lên, vẽ lên một đường cong hoàn mĩ trong không khí, nhắm thẳng ngón tay của Đông Phương Dực động thủ.
Không biết Lãnh Hàn Thần vô ý hay là do đoản đao quá sắc bén mà vết cắt trên tay Đông Phương Dực đi vào rất sâu. Máu tươi ồ ạt chảy ra nhỏ thành một vũng nhỏ dưới nền đất loang lỗ thành từng đoá hoa máu mang theo vẻ đẹp huyết tinh, ma mị.
Lãnh Hàn Thần hứng lấy một giọt máu, rồi mặc kệ tay Đông Phương Dực vẫn đang chảy máu không ngừng, trực tiếp tiến về phía Lạc Y.
Giọt máu tươi đong đầy trên mặt nhẫn, từ từ ngấm vào, lan dần ra những ám văn, khiến những ám văn đều trở thành màu đỏ, toát ra ánh sáng huyết hồng yêu dị.
Đúng lúc này, dị tượng nổi lên!
Mặt đất dưới chân Lạc Y và Lãnh Hàn Thần bắt đầu rung động mãnh liệt. So với lúc mở ra cấm địa thì còn muốn dữ dội hơn.
Lạc Y không hề lo lắng Đông Phương Dực sẽ tỉnh dậy. Trúng phải Huyết Vụ mê dược của nàng, trừ ngủ đủ mười ngày nữa tháng thì không còn cách nào giải dược được.
Nàng lúc này là suy nghĩ động tĩnh như vậy có khi nào sẽ thu hút sự chú ý của ám vệ hoàng cung hay không? Nếu để chuyện loan truyền ra hay đến tai người của Thánh Điện thì quả thật không tốt.
Sự thật chứng minh, Lạc Y rõ ràng đã lo lắng thừa. Vì Đông Phương Dực sớm đã ra lệnh không cho phép ai đến gần khi Càn Thanh cung xuất hiện động tĩnh.
Điều này thật vừa vặn là đỡ gây rắc rối cho nàng!
Đợi khoảng chừng một khắc, động tĩnh rốt cuộc lắng xuống. Lạc Y nhìn Lãnh Hàn Thần, đưa mắt ra hiệu cùng nhau bước vào mật thất.
Mật thất này khác hẳn với cấm địa. Lần này cầu thang dẫn xuống rất dài. Trên đường đi xuống ngẫu nhiên sẽ thấy được những thanh đao, mũi tên cắm xuống nền đất. Những thứ này hẳn là xuất ra khi phá bỏ trận pháp trên chiếc nhẫn kia.
Đi xuống khỏi những bậc thang tối hun hút, hai người đứng ở giữa không gian phủ bằng thiết chì sáng choang. Cả không gian này đều sáng bừng bởi hơn chục cây đuốc đang cháy rừng rực.
Lạc Y đưa mắt nhìn quanh, đánh giá không gian mật thất. Khắp nơi trong này đều được dán rất nhiều bùa phép. Ngoài ra còn có những tờ giấy ghi lại giấc mộng xưng bá thiên hạ của Đông Phương Dực.
Nhìn thấy những thứ này, trong lòng Lạc Y không khỏi mắng thầm Đông Phương Dực tâm lí thật đủ biến thái. Có lẽ cũng chỉ có kẻ biến thái như vậy mới có thể dùng bí pháp tà môn như vậy hại người.
Hành vi của hắn ngay cả người đã từng là một sát thủ như nàng cũng không thể chấp nhận được.
Ít ra sát thủ vẫn còn có quy tắc!
Ánh mắt Lạc Y cuối cùng cũng dừng trên lại một cái khay phủ vải đen, được đặt trên một bàn thờ. Hai bên còn đốt hai ngọn nến lớn giống như đang tế thờ quốc bảo trân quý.
Lãnh Hàn Thần đồng thời cũng chú ý đến thứ này. Hai người cũng tiến lại, cao thấp đánh giá chung quanh một hồi. Khi chắc chắn không có gì nguy hiểm mới đem tấm vải đen lật ra.
Bên trong quả nhiên có một cuốn bí tịch. Phía trên còn ghi một dòng chữ bằng máu.
Oán Linh tà công...
Hai bóng người lẩn khuất vào trong đêm tối, nương theo những con đường ngoằn nghèo hoa hoa lệ lệ dẫn đến Càn Thanh cung - Phòng ngủ của Đế Vương.
Lạc Y đưa mắt nhìn xung quanh đảm bảo không có ai mới nắm lấy tay Lãnh Hàn Thần, dưới chân nhẹ điểm vũ động vô cùng mềm mại, hai ngươi đã hoàn hảo yên vị trên nóc Càn Thanh cung.
Lạc Y ghé tai áp sát vào mặt ngói, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên dưới. Lãnh Hàn Thần nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh, dùng khẩu ngữ nói với nàng.
" Nàng có nghe thấy động tĩnh gì không?"
" Có, những âm thanh kì lạ, giống như tiếng mèo con..." Lạc Y nhíu mày nói, chính nàng cũng không biết tại sao lại nghe âm thanh kì lạ như vậy.
Tiếng mèo con? Ở đâu ra có tiếng mèo con?
Lãnh Hàn Thần nghi hoặc lật ra hai khối ngói, cẩn thận đưa nhìn từng vị trí trong phòng.
Án thư? Không có!
Bàn trà? Không có!
Kệ sách? Không có!
Vậy là... Trên giường?
Lãnh Hàn Thần đưa mắt nhìn về phía Long kỉ chạm khắc hình rồng ngạo nghễ uốn lượn vô cùng tinh tế, bên ngoài được một tấm mành lụa màu vàng kim mềm mại rũ xuống hoàn toàn che đi cảnh quan bên trong.
Tấm mành lụa bay phất phơ, nương theo tiết tấu rung lắc của Long kỉ không ngừng vũ động. Bên trong quả nhiên truyền ra âm thanh tương tự tiếng mèo kêu vô cùng tinh tế, yêu kiều tận xương.
Lạc Y tò mò ló đầu vào bên trong, cố gắng muốn xem những gì đang xảy ra. Gương mặt chính là ngây ngô vô tà đến cực điểm.
Sắc mặt Lãnh Hàn Thần đã sớm tối tăm. Con ngựa đực động dục lung tung Đông Phương Dực kia quả thật quá phận, lại dám làm chuyện đó trước mặt nương tử nhà hắn.
Chuyện này không thể tha thứ!
" A?"
Lạc Y đưa hai tay lên muốn gỡ bàn tay to lớn ấm áp đang che trên mắt mình. Khoé môi vô tội khẽ bĩu ra, rất không hài lòng khi bị ai đó phá đám.
" Không cần nhìn! Chờ nàng lớn chúng ta liền có thể!"
Giọng nói tà mị trầm lắng của Lãnh Hàn Thần vang lên. Hơi nóng phả vào vành tai mẫn cảm khiến Lạc Y theo bản năng rụt cổ lại.
Chẳng lẽ dưới kia là đang...?
Trong phút chốc, hai gò má của Lạc Y đều nhuộm thành gấc chín, đến cổ trắng nõn cũng không may mắn thoát khỏi số mệnh.
Nàng không phải là không nghe nói qua, nhưng thực tế trông thấy thì vẫn chưa từng. Kiếp trước khi làm sát thủ cũng không ít lần trá hình đi vào những nơi truỵ lạc điên cuồng. Có điều tất cả phòng bao ở đó đều có cách âm vô cùng tốt, nàng quả thật chưa bao giờ nghe qua thứ âm thanh mềm mại, suy nhuyễn này nha!
Lãnh Hàn Thần vuốt ve đầu nhỏ của Lạc Y thay lời an ủi nàng. Trong lòng cũng không khỏi buồn phiền. Nàng chừng nào mới lớn đây a!
Lạc Y khó khăn lắm mới khôi phục lại vẻ mặt bình thưởng thản nhiên. Tốc độ này nhanh đến mức khiến người khác nghi hoặc, phải chăng những gì vừa rồi chỉ la ảo giác.
Lãnh Hàn Thần lấy ra một gói thuốc bột, vung tay vẫy toàn bộ thuốc vào trong phòng.
Thuốc bột này là do hắn và Lạc Y cùng nhau điều chế. Đây là một loại mê dược vô cùng lợi hại, lấy bột Huyết Vụ làm dược liệu chính. Thông qua sơ chế làm thuốc bột khi để lộ ra ngoài không khí trở thành dược vô sắc, vô vị, vô hương, đầu độc người khác trong vô thanh vô thức.
Quả nhiên, sau khi thuốc bột vẩy vào, bên trong phòng ngay lập tức không còn tiếng động.
Lạc Y nhếch lên khoé môi tạo thành một nụ cười xinh đẹp. Nàng vốn đang định nhảy xuống thì lại bị Lãnh Hàn Thần mạnh mẽ giữ lại.
" Để cho ta! Nàng ở đây chờ một lát!"
Lãnh Hàn Thần không đợi Lạc Y kịp ý kiến gì, nhanh chân gỡ thêm vài mảnh ngói, theo đường lỗ hổng nhảy vào phòng.
Lãnh Hàn Thần giựt một tấm mành che trước Long kỉ, vung tay khiến tấm mành che phủ lên hai người không một mảnh vải.
Nếu không phải không muốn Lạc Y trông thấy những cảnh tượng bẩn thỉu này thì hắn có chết cũng chịu ủy khuất mình như vậy.
Lãnh Hàn Thần chuyển mắt nhìn xuống ngón tay cái của Đông Phương Dực, đem chiếc nhẫn cổ lưu lại trận pháp lấy ra.
Lạc Y từ trên nóc nhà nhìn những hành động kì quái của Lãnh Hàn Thần, cuối cùng cũng đoán ra được mục đích của hắn.
Trong lòng nàng cảm thấy rất thông cảm a! Lấy tính cách của Lãnh Hàn Thần, chịu để cho nàng nhìn nam nhân khác... Mới là lạ!
Lạc Y điểm chân, nhảy vào trong phòng. Từ đầu đến cuối chưa bao giờ nhìn về phía Long kỉ lấy một lần.
Cuộc sống truỵ lạc của hôn quân, thật dơ bẩn!
" Chàng tìm ra được cách mở trận pháp sao?"
Lãnh Hàn Thần xoay xoay chiếc nhẫn vài vòng, cẩn thận xem xét từng đường ám văn lưu lại bên trên nhưng lại hoàn toàn không nhận ra chút điểm bất thường nào.
" Không tìm ra mấu chốt!"
Lãnh Hàn Thần nhíu chặt hai hàng chân mày, đưa chiếc nhẫn sang cho Lạc Y.
Lạc Y nhận lấy chiếc nhẫn, đột nhiên lại liên tưởng đến Không gian chi giới của nàng. Phải chăng cũng là dùng máu để khởi động.
Lạc Y khao khát tìm ra câu trả lời, không kịp suy nghĩ nhiều liền đem chiếc nhẫn tiến về Long kỉ, muốn thử nghiệm suy nghĩ một chút.
Chính là, nàng đi còn chưa được hai bước, Lãnh Hàn Thần từ phía sau đã đem nàng ôm chặt, trong giọng nói tràn ngập đề phòng.
" Nàng là muốn làm gì?"
" A? Là lấy máu thử nghiệm a!"
Lạc Y vẫn chưa nhận ra Lãnh Hàn Thần có điểm không thích hợp thì chiếc nhẫn vốn đang nằm trên tay nàng đã bị Lãnh Hàn Thần không lưu tình đoạt đi.
" Nàng đó, hắn ta còn không có mặc đồ đâu!"
" Ách..."
Trên đầu Lạc Y lập tức chảy xuống ba vạch hắc tuyến. Nàng không khỏi chuyển đôi mắt xinh đẹp về phía Long kỉ, cao thấp phải trái đánh giá một lần. Chỉ thấy trên đó nổi lên một cục lớn, bị tấm mành che đi hoàn toàn chỉ lộ ra một bàn tay.
Cái này cũng có thể tính là loã thể sao?
Lãnh Hàn Thần không nhìn thấy Lạc Y rối rắm. Chẳng qua, hắn không muốn nhìn nàng có đụng chạm với nam nhân khác. Trích máu nếu vô ý cũng có thể đụng chạm a!
Trong lòng mỗ nam tử nào đó giấm chua lại muốn đổ ra.
Lãnh Hàn Thần cầm chiếc nhẫn tiến lại, trong tay bất ngờ xuất hiện một thanh đoản đao, lưỡi mỏng như cánh ve, vô cùng sắc bén.
Đoản đao trong tay vung lên, vẽ lên một đường cong hoàn mĩ trong không khí, nhắm thẳng ngón tay của Đông Phương Dực động thủ.
Không biết Lãnh Hàn Thần vô ý hay là do đoản đao quá sắc bén mà vết cắt trên tay Đông Phương Dực đi vào rất sâu. Máu tươi ồ ạt chảy ra nhỏ thành một vũng nhỏ dưới nền đất loang lỗ thành từng đoá hoa máu mang theo vẻ đẹp huyết tinh, ma mị.
Lãnh Hàn Thần hứng lấy một giọt máu, rồi mặc kệ tay Đông Phương Dực vẫn đang chảy máu không ngừng, trực tiếp tiến về phía Lạc Y.
Giọt máu tươi đong đầy trên mặt nhẫn, từ từ ngấm vào, lan dần ra những ám văn, khiến những ám văn đều trở thành màu đỏ, toát ra ánh sáng huyết hồng yêu dị.
Đúng lúc này, dị tượng nổi lên!
Mặt đất dưới chân Lạc Y và Lãnh Hàn Thần bắt đầu rung động mãnh liệt. So với lúc mở ra cấm địa thì còn muốn dữ dội hơn.
Lạc Y không hề lo lắng Đông Phương Dực sẽ tỉnh dậy. Trúng phải Huyết Vụ mê dược của nàng, trừ ngủ đủ mười ngày nữa tháng thì không còn cách nào giải dược được.
Nàng lúc này là suy nghĩ động tĩnh như vậy có khi nào sẽ thu hút sự chú ý của ám vệ hoàng cung hay không? Nếu để chuyện loan truyền ra hay đến tai người của Thánh Điện thì quả thật không tốt.
Sự thật chứng minh, Lạc Y rõ ràng đã lo lắng thừa. Vì Đông Phương Dực sớm đã ra lệnh không cho phép ai đến gần khi Càn Thanh cung xuất hiện động tĩnh.
Điều này thật vừa vặn là đỡ gây rắc rối cho nàng!
Đợi khoảng chừng một khắc, động tĩnh rốt cuộc lắng xuống. Lạc Y nhìn Lãnh Hàn Thần, đưa mắt ra hiệu cùng nhau bước vào mật thất.
Mật thất này khác hẳn với cấm địa. Lần này cầu thang dẫn xuống rất dài. Trên đường đi xuống ngẫu nhiên sẽ thấy được những thanh đao, mũi tên cắm xuống nền đất. Những thứ này hẳn là xuất ra khi phá bỏ trận pháp trên chiếc nhẫn kia.
Đi xuống khỏi những bậc thang tối hun hút, hai người đứng ở giữa không gian phủ bằng thiết chì sáng choang. Cả không gian này đều sáng bừng bởi hơn chục cây đuốc đang cháy rừng rực.
Lạc Y đưa mắt nhìn quanh, đánh giá không gian mật thất. Khắp nơi trong này đều được dán rất nhiều bùa phép. Ngoài ra còn có những tờ giấy ghi lại giấc mộng xưng bá thiên hạ của Đông Phương Dực.
Nhìn thấy những thứ này, trong lòng Lạc Y không khỏi mắng thầm Đông Phương Dực tâm lí thật đủ biến thái. Có lẽ cũng chỉ có kẻ biến thái như vậy mới có thể dùng bí pháp tà môn như vậy hại người.
Hành vi của hắn ngay cả người đã từng là một sát thủ như nàng cũng không thể chấp nhận được.
Ít ra sát thủ vẫn còn có quy tắc!
Ánh mắt Lạc Y cuối cùng cũng dừng trên lại một cái khay phủ vải đen, được đặt trên một bàn thờ. Hai bên còn đốt hai ngọn nến lớn giống như đang tế thờ quốc bảo trân quý.
Lãnh Hàn Thần đồng thời cũng chú ý đến thứ này. Hai người cũng tiến lại, cao thấp đánh giá chung quanh một hồi. Khi chắc chắn không có gì nguy hiểm mới đem tấm vải đen lật ra.
Bên trong quả nhiên có một cuốn bí tịch. Phía trên còn ghi một dòng chữ bằng máu.
Oán Linh tà công...
Tác giả :
Lạc Y Thần