Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 79: Mùi dấm bay khắp nơi(thượng)
Lộng Nguyệt nâng mâu, chỉ thấy dưới gốc đào hoa thụ một mạt yêu hồng lẳng lặng đứng, hồng mâu diễm liễm lấp lánh quang hoa yêu dị, tản mát phong tình vô hạn. Dung nhan tuyệt mỹ mị hoặc lòng người gợi lên một tầng sóng gợn như si như túy, câu nhân nhiếp phách.
Tiêu Dạ có chút ngẩn ngơ, sớm nghe nói Hách Liên Cô Tuyết tuyệt sắc xuất trần, hôm nay vừa thấy, dung nhan yêu mỹ kia quả thực khiến người ta rung động.
“Thế nào? Có phải ta đã quấy rầy nhã hứng của nhị vị?” (nghiến a, nghiến a)
Lộng Nguyệt tà mị khẽ nhướn phượng mâu, “Hách Liên cung chủ, bổn tọa chờ ngươi đã lâu rồi.”
Hách Liên Cô Tuyết nhếch môi cười, “Thật không? Nhật Nguyệt giáo chủ, ta sao lại có cảm giác mình đến không đúng thời điểm a.”
Lộng Nguyệt nhìn chăm chú hồng y nam tử trước mặt, không nói tiếp. Dung nhan yêu mị hơi có vẻ tái nhợt vẫn tuấn mỹ khiến người ta lóa mắt.
“Làm sao có thể?” Tiêu Dạ đạm nhiên như gió, “Tiêu mỗ không nghĩ tới Hách Liên cung chủ sẽ đến hôm nay, là Tiêu mỗ không tiếp đón từ xa.”
“Tối nay ánh trăng mờ ảo, quả thực rất thích hợp uống rượu ngắm trăng.” Nụ cười mị hoặc của Hách Liên Cô Tuyết tản mát hàn ý lạnh lùng, “Vẫn là Tiêu thành chủ có phúc khí, có thể nghe được Nhật Nguyệt giáo chủ tự mình thổi một khúc tiêu, cơ hội ngàn năm một thuở đó không phải ai cũng có a.”
Tiêu Dạ cả kinh, không biết thế nào đáp lời, con ngươi màu đạm trà lại không dám nhìn thẳng vào cặp lãnh mâu hồng sắc của hắn.
“Hách Liên cung chủ dường như khí sắc không được tốt, có thể cho bổn tọa xem một chút hay không?”
Lộng Nguyệt cười nhạt, vừa muốn chạm vào cổ tay Hách Liên Cô Tuyết đã bị hắn dùng phương thức linh hoạt tránh được.
“Không cần!” Ngữ khí băng lãnh từ cánh môi mỏng tái nhợt tràn ra, trong hồng mâu chợt lóe một tia lửa giận, “Không chết được!”
Mùi thuốc súng nặng nề. . .
Trong hai đôi mắt yêu dị mị hoặc kia, phảng phất trừ bỏ đối phương căn bản không tồn tại bất kỳ ai khác.
Thiên hạ này, ai sẽ khiến ánh mắt Lộng Nguyệt tràn ngập ôn nhu?
Lại có ai, sẽ khiến Hách Liên Cô Tuyết bình tĩnh trấn định không hề cố kỵ nói ra những lời tức giận tùy hứng?
Tiêu Dạ rũ mắt, mang theo vài phần thoải mái: ta sớm nên nghĩ tới. . .
“Sắc trời đã tối, chẳng hay Hách Liên cung chủ có nguyện ý đến Lưu Dạ thành của ta nghỉ một đêm hay không, Tiêu mỗ cũng tận đạo làm chủ.”
“Lưu Dạ thành của ngươi?” Hách Liên Cô Tuyết cười lãnh phúng, nghiêng đầu nhìn cặp tử sắc phượng mâu sâu thẳm, “Theo ta thấy, tòa thành này sớm đã đổi chủ.”
Tiêu Dạ kinh ngạc, lập tức cười tự giễu.
“Người nào đó luôn thích sau lưng ngoạn âm mưu, nếu công tử Tiêu Dạ ngươi không cam lòng, ta có thể giúp ngươi đoạt lại Lưu Dạ thành.” Khóe môi Cô Tuyết vạch nên một đường cong đầy tự tin.
“Không phải là không cam lòng.” Thần sắc Tiêu Dạ vẫn đạm mạc như trước, “Mà là, tự nguyện.”
Băng lãnh cùng hỏa quang đan xen cuộn trào trong hồng mâu, nháy mắt tràn ngập sát khí thị huyết, mang theo một tia không thể tin, nhưng rất nhanh tan thành mây khói.
“Huyễn thủy hàn, Lưu Dạ thành, công tử Tiêu Dạ, chỉ vì một tên gia hỏa sớm nên bị thiên đao vạn quả?” (thiên đao vạn quả: róc xương lóc thịt/ lăng trì *__*)
Thiên đao vạn quả? Khóe môi Lộng Nguyệt lộ ra tiếu dung vạn năm không đổi: Tuyết bảo bối của ta, hôm nay ngươi nói chuyện thế nào lại tàn bạo như vậy?
“Chỉ vì trong lòng ta, tồn tại độc nhất vô nhị.”
Tiêu Dạ khẽ nhếch miệng, giống như đang âm thầm tuyên cáo điều gì, kiên định như thế, quyết tuyệt như thế.
Hách Liên Cô Tuyết bỗng nhiên cười ra tiếng, nhưng đôi hồng mâu yêu dị rét lạnh như có thể bắn xuyên tâm tạng, “Nhật Nguyệt giáo chủ, ngươi nghe thấy không? Ngay cả một người ngoài cuộc như ta đây cũng bị tấm tình si của Tiêu thành chủ làm cảm động rồi đó.” (nghiến, nghiến lolz)
Lộng Nguyệt chỉ trầm mặc, góc áo bằng lụa mỏng màu tuyết trắng theo gió vũ động, tử mâu chợt lóe một đạo quang mang.
Hỏa hồng trường phát buông xuống, che khuất gương mặt tuyệt mỹ, tản mát mê hoặc cùng tà khí.
“Ta đã bắt đầu chán ghét ngươi, ‘công tử Tiêu Dạ’.” Hách Liên Cô Tuyết tiến đến bên tai thanh sam nam tử, giọng nói mị nhân khiêu khích tràn ra: “Phải trả đại giới thế nào, trong lòng ngươi rất rõ ràng.”
Thanh âm không một tia tình cảm, hồng mâu lãnh liệt như vậy, tựa hồ ngay sau đó sẽ đem Tiêu Dạ bóp nát. (đổ mồ hôi lạnh ‘__’)
Cô Tuyết đột nhiên rút ra bạch ngọc địch từ trong tay Lộng Nguyệt, xoay người rời đi, thanh âm băng lãnh tuyệt tình văng vẳng trong gió:
“Nghỉ lại thì miễn đi, vạn nhất ta không khống chế tốt bản thân, nói không chừng trong một đêm sẽ khiến Lưu Dạ thành thay đổi một loại màu sắc!” (trắng trợn dằn mặt ‘___’)
Tử mâu hơi khép, tiếu ý tà mị thâm trầm hiện lên.
Con ngươi màu đạm trà của Tiêu Dạ lấp lánh hào quang ôn hòa: kỳ thật, ta chỉ muốn chứng thực một chút, vị trí của ngươi trong tâm Hách Liên Cô Tuyết mà thôi.
Lúc này xem ra, có vẻ không cần thiết. . .
***
Tiêu Dạ có chút ngẩn ngơ, sớm nghe nói Hách Liên Cô Tuyết tuyệt sắc xuất trần, hôm nay vừa thấy, dung nhan yêu mỹ kia quả thực khiến người ta rung động.
“Thế nào? Có phải ta đã quấy rầy nhã hứng của nhị vị?” (nghiến a, nghiến a)
Lộng Nguyệt tà mị khẽ nhướn phượng mâu, “Hách Liên cung chủ, bổn tọa chờ ngươi đã lâu rồi.”
Hách Liên Cô Tuyết nhếch môi cười, “Thật không? Nhật Nguyệt giáo chủ, ta sao lại có cảm giác mình đến không đúng thời điểm a.”
Lộng Nguyệt nhìn chăm chú hồng y nam tử trước mặt, không nói tiếp. Dung nhan yêu mị hơi có vẻ tái nhợt vẫn tuấn mỹ khiến người ta lóa mắt.
“Làm sao có thể?” Tiêu Dạ đạm nhiên như gió, “Tiêu mỗ không nghĩ tới Hách Liên cung chủ sẽ đến hôm nay, là Tiêu mỗ không tiếp đón từ xa.”
“Tối nay ánh trăng mờ ảo, quả thực rất thích hợp uống rượu ngắm trăng.” Nụ cười mị hoặc của Hách Liên Cô Tuyết tản mát hàn ý lạnh lùng, “Vẫn là Tiêu thành chủ có phúc khí, có thể nghe được Nhật Nguyệt giáo chủ tự mình thổi một khúc tiêu, cơ hội ngàn năm một thuở đó không phải ai cũng có a.”
Tiêu Dạ cả kinh, không biết thế nào đáp lời, con ngươi màu đạm trà lại không dám nhìn thẳng vào cặp lãnh mâu hồng sắc của hắn.
“Hách Liên cung chủ dường như khí sắc không được tốt, có thể cho bổn tọa xem một chút hay không?”
Lộng Nguyệt cười nhạt, vừa muốn chạm vào cổ tay Hách Liên Cô Tuyết đã bị hắn dùng phương thức linh hoạt tránh được.
“Không cần!” Ngữ khí băng lãnh từ cánh môi mỏng tái nhợt tràn ra, trong hồng mâu chợt lóe một tia lửa giận, “Không chết được!”
Mùi thuốc súng nặng nề. . .
Trong hai đôi mắt yêu dị mị hoặc kia, phảng phất trừ bỏ đối phương căn bản không tồn tại bất kỳ ai khác.
Thiên hạ này, ai sẽ khiến ánh mắt Lộng Nguyệt tràn ngập ôn nhu?
Lại có ai, sẽ khiến Hách Liên Cô Tuyết bình tĩnh trấn định không hề cố kỵ nói ra những lời tức giận tùy hứng?
Tiêu Dạ rũ mắt, mang theo vài phần thoải mái: ta sớm nên nghĩ tới. . .
“Sắc trời đã tối, chẳng hay Hách Liên cung chủ có nguyện ý đến Lưu Dạ thành của ta nghỉ một đêm hay không, Tiêu mỗ cũng tận đạo làm chủ.”
“Lưu Dạ thành của ngươi?” Hách Liên Cô Tuyết cười lãnh phúng, nghiêng đầu nhìn cặp tử sắc phượng mâu sâu thẳm, “Theo ta thấy, tòa thành này sớm đã đổi chủ.”
Tiêu Dạ kinh ngạc, lập tức cười tự giễu.
“Người nào đó luôn thích sau lưng ngoạn âm mưu, nếu công tử Tiêu Dạ ngươi không cam lòng, ta có thể giúp ngươi đoạt lại Lưu Dạ thành.” Khóe môi Cô Tuyết vạch nên một đường cong đầy tự tin.
“Không phải là không cam lòng.” Thần sắc Tiêu Dạ vẫn đạm mạc như trước, “Mà là, tự nguyện.”
Băng lãnh cùng hỏa quang đan xen cuộn trào trong hồng mâu, nháy mắt tràn ngập sát khí thị huyết, mang theo một tia không thể tin, nhưng rất nhanh tan thành mây khói.
“Huyễn thủy hàn, Lưu Dạ thành, công tử Tiêu Dạ, chỉ vì một tên gia hỏa sớm nên bị thiên đao vạn quả?” (thiên đao vạn quả: róc xương lóc thịt/ lăng trì *__*)
Thiên đao vạn quả? Khóe môi Lộng Nguyệt lộ ra tiếu dung vạn năm không đổi: Tuyết bảo bối của ta, hôm nay ngươi nói chuyện thế nào lại tàn bạo như vậy?
“Chỉ vì trong lòng ta, tồn tại độc nhất vô nhị.”
Tiêu Dạ khẽ nhếch miệng, giống như đang âm thầm tuyên cáo điều gì, kiên định như thế, quyết tuyệt như thế.
Hách Liên Cô Tuyết bỗng nhiên cười ra tiếng, nhưng đôi hồng mâu yêu dị rét lạnh như có thể bắn xuyên tâm tạng, “Nhật Nguyệt giáo chủ, ngươi nghe thấy không? Ngay cả một người ngoài cuộc như ta đây cũng bị tấm tình si của Tiêu thành chủ làm cảm động rồi đó.” (nghiến, nghiến lolz)
Lộng Nguyệt chỉ trầm mặc, góc áo bằng lụa mỏng màu tuyết trắng theo gió vũ động, tử mâu chợt lóe một đạo quang mang.
Hỏa hồng trường phát buông xuống, che khuất gương mặt tuyệt mỹ, tản mát mê hoặc cùng tà khí.
“Ta đã bắt đầu chán ghét ngươi, ‘công tử Tiêu Dạ’.” Hách Liên Cô Tuyết tiến đến bên tai thanh sam nam tử, giọng nói mị nhân khiêu khích tràn ra: “Phải trả đại giới thế nào, trong lòng ngươi rất rõ ràng.”
Thanh âm không một tia tình cảm, hồng mâu lãnh liệt như vậy, tựa hồ ngay sau đó sẽ đem Tiêu Dạ bóp nát. (đổ mồ hôi lạnh ‘__’)
Cô Tuyết đột nhiên rút ra bạch ngọc địch từ trong tay Lộng Nguyệt, xoay người rời đi, thanh âm băng lãnh tuyệt tình văng vẳng trong gió:
“Nghỉ lại thì miễn đi, vạn nhất ta không khống chế tốt bản thân, nói không chừng trong một đêm sẽ khiến Lưu Dạ thành thay đổi một loại màu sắc!” (trắng trợn dằn mặt ‘___’)
Tử mâu hơi khép, tiếu ý tà mị thâm trầm hiện lên.
Con ngươi màu đạm trà của Tiêu Dạ lấp lánh hào quang ôn hòa: kỳ thật, ta chỉ muốn chứng thực một chút, vị trí của ngươi trong tâm Hách Liên Cô Tuyết mà thôi.
Lúc này xem ra, có vẻ không cần thiết. . .
***
Tác giả :
Tự Thủy Kiêu Dương