Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 57: Nghiệt hỏa phần sinh
Hận đời
Quang mang cường liệt chói mắt bất ngờ điểm sáng đại đường tối đen, khiến chúng nhân có chút không thích ứng nhắm chặt mắt.
Đại đường cực kỳ xa hoa, trong không khí tĩnh lặng lộ ra khí tức quỷ bí âm u.
Làn u hương nhàn nhạt pha lẫn lửa nóng liêu nhân tràn ngập trong đám người, hương vị tô cốt ma dã bao phủ toàn bộ điện phủ.
“Không tốt!” Có người kinh hô.
Đám lão giang hồ thần sắc bỗng nhiên tối sầm, “Nghiệt hỏa phần sinh. . . Chẳng lẽ không đúng. . .”
Chúng nhân dị thường khẩn trương, ngay lúc đó, từng trận âm thanh giao đấu truyền vào đại sảnh, đao quang kiếm ảnh thắp sáng lớp màn hắc ám.
“Đừng bước vào, đó là bẫy!” Mạc Thất vừa hô vừa hướng cửa lao tới.
Đám người bắt đầu huyên náo, tiếng nổ lớn chợt vang, người ở phía ngoài còn chưa kịp phản ứng, một cỗ cuồng phong mạnh mẽ thổi qua đỉnh đầu trăm người, đại môn đỏ thẫm ‘Thịch!” một tiếng nháy mắt khép kín!
Đó phảng phất ranh giới của quỷ môn quan, đem chúng nhân giam vào ám ngục.
Một giọng nói thanh lãng truyền tới, “Không nghĩ đến Thất đại danh kiếm danh chấn giang hồ lại tin tưởng lời đồn ‘Nghiệt hỏa phần sinh’ này, thật sự là ngu xuẩn a.”
Ngữ thanh biếng nhác mang theo khinh miệt cùng trào phúng.
Bỗng nhiên, chúng nhân cảm thấy toàn thân nhất thời mềm yếu vô lực, giống như hết thảy khí lực tiêu thất, đều quỳ rạp xuống nền đại sảnh.
Thiếp cốt tán. . .
Khinh sa màu tuyết bạch như màn ảnh buông xuống, gió lạnh quanh quẩn trong đại đường, thâm tử sắc trường phát tựa quỷ mị phiêu linh, bị sa liêm che khuất tung bay tán loạn. (khinh sa: lụa mỏng)
“Thánh thủ độc tiên!”
Lời vừa nói ra, chúng nhân rốt cuộc từ trong hoảng hốt lâm vào run rẩy, lúc này mới ý thức được bản thân đã lọt vào bẫy rập.
“Lộng Nguyệt! ‘Nghiệt hỏa phần sinh’ bốn chữ này nguyên lai là ngươi thả ra, thủ đoạn thật hèn hạ!” Mạc Thất phẫn hận nói.
“Băng thiên hỏa liên đến tột cùng ở nơi nào ?!” Lam Ngũ tức giận nghiến răng.
Tinh Hồn lạnh lùng: “Các ngươi trước hết vẫn nên lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình rồi nói sau!”
Lam Ngũ cười nhạt, “Hừ, chúng ta ba ngày chưa về, Đỉnh Kiếm Các nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, đến khi đó ai cũng đừng mong rời khỏi Xích Hỏa Tháp!”
Nguyệt Hồn thầm buồn cười, trong ánh mắt tràn đầy mỉa mai, “Chỉ e Đỉnh Kiếm Các tra không ra chân tướng.”
“Có ý tứ gì ?!” Lam Ngũ chợt cảm thấy một cỗ hoảng sợ khiến người ta kinh hãi lưu động trong huyết dịch.
“Ý tứ chính là. . .” Nguyệt Hồn giương mắt, “Đỉnh Kiếm Các đã đổi chủ.”
Bảy người nhất thời lảo đảo, tê liệt ngã xuống đất, trong ánh mắt ngập tràn hối hận, đầy một bụng sát khí.
“Là các ngươi! Là đám yêu nhân các ngươi gây nên!”
Trái tim chúng nhân như nổi trống vang dội ── thu phục Đỉnh Kiếm Các, chẳng khác nào nắm trong tay một phần ba thế lực võ lâm bạch đạo, đó không chỉảnh hưởng đến sự cân bằng trong võ lâm, còn là đả kích trí mạng đối với Thiên Địa Minh!
Đỉnh Kiếm Các nếu không có Thất đại danh kiếm chống đỡ, giống như túi da thổi phồng, mà điều Lộng Nguyệt chờ đợi chính là một thời cơ phá tan túi da kia.
Tiếng quát tháo của Lam Ngũ vang khắp đại đường: “Lộng Nguyệt! Yêu ma ngươi xứng đáng bị thiên đao vạn quả! Lão tử. . .”
Lời của hắn nghẹn trong cổ họng, rốt cuộc không thể nói ra.
Một mai ám khí hình ngôi sao xuyên thấu yết hầu Lam Ngũ, huyết quang phun trào đầy đất.
“Lão ngũ!” Sáu người còn lại tê tâm lực kiệt hô to, bởi vì thân trúng Thiếp cốt tán không cách nào di động nửa bước.
Tinh Hồn lạnh giọng nói: “Chỉ cần các ngươi quy thuận Nhật Nguyệt Giáo, giáo chủ của chúng ta có thể tha cho các ngươi một con đường sống.”
Giờ phút này, mọi người rốt cuộc minh bạch, nguyên lai ‘Nghiệt hỏa phần sinh’ chỉ là ngụy trang, lợi dụng lòng tư dục của đám võ lâm nhân sĩ tranh đoạt Băng thiên hỏa liên, dẫn bọn họ đến Xích Hỏa Tháp, một lưới bắt gọn.
Song người tham ngộ thấu hàm nghĩa trong bốn chữ ‘Nghiệt hỏa phần sinh’ cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, bởi vậy Lộng Nguyệt không mất bao nhiêu công sức liền mời chào được đông đảo võ lâm cao thủ, vì hắn cống hiến sức lực!
Chúng nhân nhìn lên yêu tà nam tử phía sau sa liêm, phẫn hận trong lòng cuộn sóng dâng trào, nhưng lại không thể không cúi đầu trước kế sách ‘Đóng cửa đánh chó’, ‘Lạt mềm buộc chặt’ này.
(Quan môn đả cẩu = Đóng cửa đánh chó, Dục cầm cố túng = Lạt mềm buộc chặt, vờ thả để bắt)
Mạc Thất hai mắt vằn lên đỏ tươi, không đành lòng nhìn thi thể Lam Ngũ, “Hừ, đừng hòng mơ tưởng chúng ta quy thuận ma đầu ngươi!”
Lộng Nguyệt cười khẽ, ngữ thanh êm ái khiến người ta run rẩy, “Quả thật là hảo cẩu bên người Tư Đồ Không Thành.”
Mạc Thất cười to, tựa hồ nhìn thấu sinh tử, “Cho dù chết, ta cũng sẽ không phản bội thiếu minh chủ.”
Lộng Nguyệt ra vẻ tán thưởng vỗ tay hoan nghênh, trong tử mâu lại hiện lên nhàn nhạt lãnh phúng, “Một đầu trung khuyển nên hảo hảo bồi dưỡng, chỉ bất quá là loài khuyển trung thành sai chủ, không bằng nhanh chóng biến mất!”
Lời vừa dứt, một đoàn quang mang đen sẫm từ sau sa liêm lao ra, tốc độ cực hạn hoa mắt chúng nhân.
“A ──” Tiếng thét thê thảm quanh quẩn khắp đại đường lạnh như băng.
Chỉ thấy trên trăm con hắc sắc tiểu xà quấn quanh thân thể Mạc Thất, lưỡi rắn màu ám hồng linh hoạt phun ra nuốt vào, hắc xà lẫn trong da thịt vặn vẹo xà thân mềm dẻo, không chút kiêng nể hút vào huyết dịch cam thuần.(cam=ngọt, thuần=thanh thuần)
Hắc xà lúc nhúc điên cuồng lưu động trên thân thể Mạc Thất, bò quanh đầu, cổ, ngực, tứ chi. . . cắn xé, gặm nhấm, hấp duyện lấy huyết nhục mỹ vị.
Mạc Thất không ngừng lăn lộn quằn quại trên mặt đất, tiếng cuồng khiếu tê tâm liệt phế đem sự khủng hoảng trong lòng chúng nhân tăng lên cực điểm.
“Vật nhỏ, kiềm chế một chút, còn rất nhiều a.” Lộng Nguyệt đùa nghịch móng tay thon dài sắc bén đen thẫm của mình, lãnh quang tà mị xuyên qua khinh sa dị thường sáng ngời.
Máu tươi như suối từ thân thể Mạc Thất lan tràn, hắc sắc huyết xà phủ kín toàn bộ thi thể, chen lấn đắm mình trong huyết dịch, từng đôi xà nhãn màu bích lục giữa đêm đen phóng xuất ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta kinh hãi hít thở không thông.
Mùi huyết tinh tràn ngập đại đường, đám người không thể chịu nổi cảm giác dạ dày nhộn nhạo, đều quỳ xuống thần phục.
Mấy ngày trước, Thiên Trì ẩn sĩ, Tam Nhận môn chủ, Phù Ba kiếm khách cùng đông đảo võ lâm cao thủ khi tìm kiếm Băng thiên hỏa liên không rõ vì sao liên tiếp mất tích, hiện tại chúng nhân chứng kiến cảnh tượng trước mắt rốt cuộc đã biết được đáp án.
Khóe môi yêu tà nam tử nổi lên một mạt tiếu ý đầy trào phúng.
Xem ra cái gọi là ‘xích đảm trung tâm’, ở trước tính mạng thật sự không đỡ nổi một kích.
Bỗng nhiên, từng chùm hồng mang phá cửa sổ đánh vào, phảng phất một đầu hỏa long cực nóng, theo gió uốn lượn trên bầy huyết xà, nhất thời đem mấy trăm huyết xà bao vây trong biển lửa.
Hồng mang yêu diễm như ngàn thanh lợi nhận, tầng tầng quỷ mị, mang theo hàn khí băng lãnh tuyết phong, ở trong lửa nóng ngưng lãnh thành sương.
Hồng mang vọt lên, đám huyết xà lác đác rơi rụng từ không trung, xà thân nhung nhúc bị đốt cháy thành đoạn, xà nhãn màu bích lục đột ngột trợn to như chuông đồng cực đại, vệt máu trên độc nha dữ tợn chói mắt. (độc nha: nanh độc)
Đợi đám người hoàn hồn, một bãi huyết xà cắt thành vạn đoạn bầy nhầy nhuyễn nhục bị hàn băng ngưng kết, huyết thủy thành sương.
Huyền Băng Chưởng!
Tử mâu híp lại, lóe lên lưu quang nhàn nhạt.
Đại môn đỏ thẫm ‘Thịch’ một tiếng bị đá văng, vài sợi tóc màu hỏa hồng lướt qua hồng đồng yêu mị, ở trong làn gió lạnh phiêu động bay tán loạn.
“Nếu ai dám thần phục Nhật Nguyệt Giáo, đừng mơ tưởng có thể sống sót ly khai Xích Hỏa Tháp!”
Quang mang cường liệt chói mắt bất ngờ điểm sáng đại đường tối đen, khiến chúng nhân có chút không thích ứng nhắm chặt mắt.
Đại đường cực kỳ xa hoa, trong không khí tĩnh lặng lộ ra khí tức quỷ bí âm u.
Làn u hương nhàn nhạt pha lẫn lửa nóng liêu nhân tràn ngập trong đám người, hương vị tô cốt ma dã bao phủ toàn bộ điện phủ.
“Không tốt!” Có người kinh hô.
Đám lão giang hồ thần sắc bỗng nhiên tối sầm, “Nghiệt hỏa phần sinh. . . Chẳng lẽ không đúng. . .”
Chúng nhân dị thường khẩn trương, ngay lúc đó, từng trận âm thanh giao đấu truyền vào đại sảnh, đao quang kiếm ảnh thắp sáng lớp màn hắc ám.
“Đừng bước vào, đó là bẫy!” Mạc Thất vừa hô vừa hướng cửa lao tới.
Đám người bắt đầu huyên náo, tiếng nổ lớn chợt vang, người ở phía ngoài còn chưa kịp phản ứng, một cỗ cuồng phong mạnh mẽ thổi qua đỉnh đầu trăm người, đại môn đỏ thẫm ‘Thịch!” một tiếng nháy mắt khép kín!
Đó phảng phất ranh giới của quỷ môn quan, đem chúng nhân giam vào ám ngục.
Một giọng nói thanh lãng truyền tới, “Không nghĩ đến Thất đại danh kiếm danh chấn giang hồ lại tin tưởng lời đồn ‘Nghiệt hỏa phần sinh’ này, thật sự là ngu xuẩn a.”
Ngữ thanh biếng nhác mang theo khinh miệt cùng trào phúng.
Bỗng nhiên, chúng nhân cảm thấy toàn thân nhất thời mềm yếu vô lực, giống như hết thảy khí lực tiêu thất, đều quỳ rạp xuống nền đại sảnh.
Thiếp cốt tán. . .
Khinh sa màu tuyết bạch như màn ảnh buông xuống, gió lạnh quanh quẩn trong đại đường, thâm tử sắc trường phát tựa quỷ mị phiêu linh, bị sa liêm che khuất tung bay tán loạn. (khinh sa: lụa mỏng)
“Thánh thủ độc tiên!”
Lời vừa nói ra, chúng nhân rốt cuộc từ trong hoảng hốt lâm vào run rẩy, lúc này mới ý thức được bản thân đã lọt vào bẫy rập.
“Lộng Nguyệt! ‘Nghiệt hỏa phần sinh’ bốn chữ này nguyên lai là ngươi thả ra, thủ đoạn thật hèn hạ!” Mạc Thất phẫn hận nói.
“Băng thiên hỏa liên đến tột cùng ở nơi nào ?!” Lam Ngũ tức giận nghiến răng.
Tinh Hồn lạnh lùng: “Các ngươi trước hết vẫn nên lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình rồi nói sau!”
Lam Ngũ cười nhạt, “Hừ, chúng ta ba ngày chưa về, Đỉnh Kiếm Các nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, đến khi đó ai cũng đừng mong rời khỏi Xích Hỏa Tháp!”
Nguyệt Hồn thầm buồn cười, trong ánh mắt tràn đầy mỉa mai, “Chỉ e Đỉnh Kiếm Các tra không ra chân tướng.”
“Có ý tứ gì ?!” Lam Ngũ chợt cảm thấy một cỗ hoảng sợ khiến người ta kinh hãi lưu động trong huyết dịch.
“Ý tứ chính là. . .” Nguyệt Hồn giương mắt, “Đỉnh Kiếm Các đã đổi chủ.”
Bảy người nhất thời lảo đảo, tê liệt ngã xuống đất, trong ánh mắt ngập tràn hối hận, đầy một bụng sát khí.
“Là các ngươi! Là đám yêu nhân các ngươi gây nên!”
Trái tim chúng nhân như nổi trống vang dội ── thu phục Đỉnh Kiếm Các, chẳng khác nào nắm trong tay một phần ba thế lực võ lâm bạch đạo, đó không chỉảnh hưởng đến sự cân bằng trong võ lâm, còn là đả kích trí mạng đối với Thiên Địa Minh!
Đỉnh Kiếm Các nếu không có Thất đại danh kiếm chống đỡ, giống như túi da thổi phồng, mà điều Lộng Nguyệt chờ đợi chính là một thời cơ phá tan túi da kia.
Tiếng quát tháo của Lam Ngũ vang khắp đại đường: “Lộng Nguyệt! Yêu ma ngươi xứng đáng bị thiên đao vạn quả! Lão tử. . .”
Lời của hắn nghẹn trong cổ họng, rốt cuộc không thể nói ra.
Một mai ám khí hình ngôi sao xuyên thấu yết hầu Lam Ngũ, huyết quang phun trào đầy đất.
“Lão ngũ!” Sáu người còn lại tê tâm lực kiệt hô to, bởi vì thân trúng Thiếp cốt tán không cách nào di động nửa bước.
Tinh Hồn lạnh giọng nói: “Chỉ cần các ngươi quy thuận Nhật Nguyệt Giáo, giáo chủ của chúng ta có thể tha cho các ngươi một con đường sống.”
Giờ phút này, mọi người rốt cuộc minh bạch, nguyên lai ‘Nghiệt hỏa phần sinh’ chỉ là ngụy trang, lợi dụng lòng tư dục của đám võ lâm nhân sĩ tranh đoạt Băng thiên hỏa liên, dẫn bọn họ đến Xích Hỏa Tháp, một lưới bắt gọn.
Song người tham ngộ thấu hàm nghĩa trong bốn chữ ‘Nghiệt hỏa phần sinh’ cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, bởi vậy Lộng Nguyệt không mất bao nhiêu công sức liền mời chào được đông đảo võ lâm cao thủ, vì hắn cống hiến sức lực!
Chúng nhân nhìn lên yêu tà nam tử phía sau sa liêm, phẫn hận trong lòng cuộn sóng dâng trào, nhưng lại không thể không cúi đầu trước kế sách ‘Đóng cửa đánh chó’, ‘Lạt mềm buộc chặt’ này.
(Quan môn đả cẩu = Đóng cửa đánh chó, Dục cầm cố túng = Lạt mềm buộc chặt, vờ thả để bắt)
Mạc Thất hai mắt vằn lên đỏ tươi, không đành lòng nhìn thi thể Lam Ngũ, “Hừ, đừng hòng mơ tưởng chúng ta quy thuận ma đầu ngươi!”
Lộng Nguyệt cười khẽ, ngữ thanh êm ái khiến người ta run rẩy, “Quả thật là hảo cẩu bên người Tư Đồ Không Thành.”
Mạc Thất cười to, tựa hồ nhìn thấu sinh tử, “Cho dù chết, ta cũng sẽ không phản bội thiếu minh chủ.”
Lộng Nguyệt ra vẻ tán thưởng vỗ tay hoan nghênh, trong tử mâu lại hiện lên nhàn nhạt lãnh phúng, “Một đầu trung khuyển nên hảo hảo bồi dưỡng, chỉ bất quá là loài khuyển trung thành sai chủ, không bằng nhanh chóng biến mất!”
Lời vừa dứt, một đoàn quang mang đen sẫm từ sau sa liêm lao ra, tốc độ cực hạn hoa mắt chúng nhân.
“A ──” Tiếng thét thê thảm quanh quẩn khắp đại đường lạnh như băng.
Chỉ thấy trên trăm con hắc sắc tiểu xà quấn quanh thân thể Mạc Thất, lưỡi rắn màu ám hồng linh hoạt phun ra nuốt vào, hắc xà lẫn trong da thịt vặn vẹo xà thân mềm dẻo, không chút kiêng nể hút vào huyết dịch cam thuần.(cam=ngọt, thuần=thanh thuần)
Hắc xà lúc nhúc điên cuồng lưu động trên thân thể Mạc Thất, bò quanh đầu, cổ, ngực, tứ chi. . . cắn xé, gặm nhấm, hấp duyện lấy huyết nhục mỹ vị.
Mạc Thất không ngừng lăn lộn quằn quại trên mặt đất, tiếng cuồng khiếu tê tâm liệt phế đem sự khủng hoảng trong lòng chúng nhân tăng lên cực điểm.
“Vật nhỏ, kiềm chế một chút, còn rất nhiều a.” Lộng Nguyệt đùa nghịch móng tay thon dài sắc bén đen thẫm của mình, lãnh quang tà mị xuyên qua khinh sa dị thường sáng ngời.
Máu tươi như suối từ thân thể Mạc Thất lan tràn, hắc sắc huyết xà phủ kín toàn bộ thi thể, chen lấn đắm mình trong huyết dịch, từng đôi xà nhãn màu bích lục giữa đêm đen phóng xuất ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta kinh hãi hít thở không thông.
Mùi huyết tinh tràn ngập đại đường, đám người không thể chịu nổi cảm giác dạ dày nhộn nhạo, đều quỳ xuống thần phục.
Mấy ngày trước, Thiên Trì ẩn sĩ, Tam Nhận môn chủ, Phù Ba kiếm khách cùng đông đảo võ lâm cao thủ khi tìm kiếm Băng thiên hỏa liên không rõ vì sao liên tiếp mất tích, hiện tại chúng nhân chứng kiến cảnh tượng trước mắt rốt cuộc đã biết được đáp án.
Khóe môi yêu tà nam tử nổi lên một mạt tiếu ý đầy trào phúng.
Xem ra cái gọi là ‘xích đảm trung tâm’, ở trước tính mạng thật sự không đỡ nổi một kích.
Bỗng nhiên, từng chùm hồng mang phá cửa sổ đánh vào, phảng phất một đầu hỏa long cực nóng, theo gió uốn lượn trên bầy huyết xà, nhất thời đem mấy trăm huyết xà bao vây trong biển lửa.
Hồng mang yêu diễm như ngàn thanh lợi nhận, tầng tầng quỷ mị, mang theo hàn khí băng lãnh tuyết phong, ở trong lửa nóng ngưng lãnh thành sương.
Hồng mang vọt lên, đám huyết xà lác đác rơi rụng từ không trung, xà thân nhung nhúc bị đốt cháy thành đoạn, xà nhãn màu bích lục đột ngột trợn to như chuông đồng cực đại, vệt máu trên độc nha dữ tợn chói mắt. (độc nha: nanh độc)
Đợi đám người hoàn hồn, một bãi huyết xà cắt thành vạn đoạn bầy nhầy nhuyễn nhục bị hàn băng ngưng kết, huyết thủy thành sương.
Huyền Băng Chưởng!
Tử mâu híp lại, lóe lên lưu quang nhàn nhạt.
Đại môn đỏ thẫm ‘Thịch’ một tiếng bị đá văng, vài sợi tóc màu hỏa hồng lướt qua hồng đồng yêu mị, ở trong làn gió lạnh phiêu động bay tán loạn.
“Nếu ai dám thần phục Nhật Nguyệt Giáo, đừng mơ tưởng có thể sống sót ly khai Xích Hỏa Tháp!”
Tác giả :
Tự Thủy Kiêu Dương