Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 200: Thật giả “Quỷ Cơ”
Bóng đêm u lãnh loáng thoáng vang lên tiếng quỷ khóc than, vầng huyết nguyệt treo giữa bầu trời phản chiếu trên mặt hồ tạo thành một bóng ảnh vặn vẹo lờ mờ.
Hoàng thành tĩnh lặng đến đáng sợ, đâu đó có ngọn đèn dầu chớp tắt lúc sáng lúc tối, soi rõ một tràng giết chóc khiến người ta run rẩy sợ hãi.
Thân ảnh tuyết trắng bỗng nhiên lao ra khỏi một gian phòng, hệt như u linh không có hô hấp, lướt qua trong đêm thành từng tuyến cong cong mơ hồ. Quanh thân hắn tản mát ra quang mang u lam, mái tóc dài đen như mực theo gió bay múa, bạch y phiêu dật không nhiễm một hạt bụi.
Bạch y quỷ diện nhân di chuyển vài lần lên xuống liền biến mất trong đêm đen u ám. (bạch y quỷ diện: áo trắng mặt quỷ, chắc là đeo mặt nạ)
Lộng Nguyệt và Cô Tuyết thoáng nhìn nhau, vội tăng tốc đuổi theo thân ảnh của người nọ.
Tiếng kêu la tê tâm liệt phế vang vọng khắp đường phố, máu tươi chảy trên mặt đất hội tụ thành một dòng suối nhỏ, giống như kinh mạch cơ thể tứ phân ngũ liệt, khủng bố nhiếp nhân.
Phàm là nơi mà bạch y quỷ diện nhân kia đi qua đều rải rác từng mảnh thi thể không trọn vẹn. Vô số đoạn tay chân gãy lìa hóa thành đoàn đoàn sương mụ đậm mùi huyết tinh, lan tràn khắp nơi báo hiệu một đêm không hề yên tĩnh.
“Ngươi, ngươi là. . . là Quỷ Cơ ?!”
“Quái vật giết người không chớp mắt đã đến đây ──── a a a ────”
Tiếng hét thảm thiết chấn động màng tai, vô số vong linh trong đêm tối phát ra thanh âm thống khổ bi minh. Bạch y quỷ diện nhân tựa như cương thi không có thính giác, vẫn thản nhiên cất bước tiến về phía trước.
Hắn giống như ma quỷ đạp lên máu tươi mà đến, đôi giày trắng tinh cũng bị máu nhuộm đỏ, nhưng bạch y khoác trên người lại thuần tịnh sạch sẽ không có lấy nửa điểm ô bẩn.
“Quỷ Cơ diệt cả nhà ta, hôm nay ta muốn báo thù !” Một đại hán mặc áo xám tay nâng cao đại phủ, chém thẳng vào đầu bạch y nhân. (đại phủ: chiếc búa lớn)
“Cạch ──── a ────”
Thân thể của bạch y quỷ diện nhân phảng phất được đúc từ kim cương, căn bản không sợ đao kiếm. Hắn linh hoạt biến chưởng thành trảo, nháy mắt móc ra trái tim của đại hán áo xám. . .
Máu tươi chảy dọc theo ngón tay thon dài của hắn.
Đám võ lâm nhân sĩ vây công chung quanh sợ hãi đến mức tay chân đều run rẩy. Quỷ diện nhân trước mặt hệt như Tu La thị huyết bước ra từ địa ngục, không hề chảy máu, không có tử huyệt. . .
Cách đó không xa, trên một nhánh cây to cao cứng cáp, hai thân ảnh yêu diễm lẳng lặng ngắm nhìn cảnh tượng đẫm máu.
Tử y phiêu dật, hồng y rực rỡ, hai đôi mắt tà mị gắt gao theo dõi nhất cử nhất động của bạch y nhân.
Lộng Nguyệt hơi buông mắt, tà tứ cười khẽ, “Hảo một chữ ‘Mộc’.”
Bỗng nhiên, ngay khi bạch y quỷ diện nhân chuẩn bị khai mở sát giới, một thân ảnh thanh lam nháy mắt xông đến, chặn trước mặt bạch y nhân.
Con ngươi đen kịt như cô nguyệt hạo hải, nhộn nhạo tình tự phức tạp khó có thể áp chế. Hắn lẳng lặng nhìn chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn khủng bố, khóe môi khẽ giật giật.
Đồng tử trong mắt Cô Tuyết chợt co rút ──── Thương Lạc.
“Nếu ta không đoán nhầm, ngươi nhất định là Quỷ Cơ.”
Bạch y quỷ diện nhân vẫn lặng yên không nói, quanh thân tản ra quang mang u lam quỷ mị, tràn ngập tầm mắt Thương Lạc.
“Một canh giờ trước, ngươi giết Tử San. . .” Thanh âm của Thương Lạc có chút khàn khàn.
“Đừng để ta tháo xuống mặt nạ của ngươi.” Trong mắt Thương Lạc ẩn ẩn mang theo nỗi bi thống, “Ta sợ phải nhìn thấy người mà ta không muốn nghĩ tới nhất.”
Bạch y quỷ diện nhân đột nhiên ra tay, giống như mãnh thú ngang ngược vươn trảo nhằm hướng trái tim Thương Lạc móc tới. . .
Thương Lạc chuyển thân né tránh một trảo trí mạng của quỷ diện nhân.
“Ngươi thật sự không biết ta sao ?” Cánh tay của Thương Lạc không ngừng run lên nhè nhẹ, “Hay là ngoại trừ việc giết người, trong lòng ngươi đã không còn bất cứ thứ gì khác. . .”
Bạch y quỷ diện nhân chợt dừng thế công, cứng đờ giương mắt nhìn Thương Lạc ở đối diện, lại vẫn không nói nửa lời.
“Ta không nói, nhưng không có nghĩa là ta không biết. . .” Thương Lạc chậm rãi mở miệng, “Ngươi cho rằng một trăm danh quan viên triều đình kia thật sự đã bỏ mạng một cách mạc danh kỳ diệu như vậy sao ?” Hắn ngừng một chút, “Tối hôm đó ngươi đã làm gì, không phải là ta không thấy. Ta gạt thành chủ, gạt Hách Liên cung chủ, chỉ là không muốn vạch trần, bởi vì ta tin tưởng. . . Ngươi vẫn còn nhân tính. . .”
“Đừng đánh mất chút lương tri cuối cùng của ngươi. . . Vì sao ngươi lại biến thành cái dạng này ?!” Thương Lạc đã không thể kìm nén tâm tình bản thân.
Bạch y quỷ diện nhân đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, giống như bị kích thích. Hắn vung mạnh song chưởng, vô số quang mang u lam từ trong thân thể hắn bắn ra ngoài, muốn xỏ xuyên qua kinh mạch toàn thân Thương Lạc, chiêu thức ngoan độc mà trí mạng !
Song Thương Lạc lại không hề né tránh, lẳng lặng đứng nhìn thân ảnh tuyết trắng đối diện, tựa hồ chẳng màng đến sinh tử.
Đúng lúc đó, hai đạo thân ảnh từ không trung lao xuống, tung chưởng bổ về phía Thiên linh cái của bạch y quỷ diện nhân !
“Không được giết hắn !” Thương Lạc cả kinh, vừa muốn ngăn cản, nhưng sự tình khiến hắn hối hận vạn phần đã xảy ra. . .
Toàn thân cao thấp của bạch y quỷ diện nhân phun trào yêu khí quỷ lãnh, phảng phất ngàn vạn thanh lợi kiếm sắc bén từng nghiền nát vô số thi thể hướng Tinh Hồn và Tiêu Dạ đâm tới. . .
Âm thanh trầm đục bởi da thịt bị cắt nghiền cơ hồ làm cho Thương Lạc khiếp sợ đến mức không dám mở to mắt.
Bạch y quỷ diện nhân tựa như một đầu liệt thú phát cuồng, xé tan thân thể của Tinh Hồn và Tiêu Dạ. Máu đỏ tươi bắn khắp khoảng không như cơn mưa âm trầm tô điểm cho màn đêm u tối, lôi kéo cả phiến không gian vào nơi Địa ngục vạn ác chi nguyên.
Thương Lạc phẫn hận nắm chặt quyền đầu, hai mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm bạch y quỷ diện nhân hờ hững đứng trước mặt hắn, “Ngươi thật sự điên rồi !”
Bạch y quỷ diện nhân không hề để ý đến lời của Thương Lạc, mải mê chìm đắm vào trong khoái cảm giết chóc.
Thương Lạc phất áo, phi thân nhảy lên. Lực lượng cường đại từ trong cơ thể hắn bạo phát ra ngoài, muốn xông đến kéo xuống chiếc mặt nạ của quỷ diện nhân, “Mộ Vân Khuynh. . .!”
Trong giây lát, hai thân ảnh chói mắt bỗng nhiên xuất hiện, đánh văng Thương Lạc qua một bên. Lộng Nguyệt và Cô Tuyết xoay mình giữa không trung, ngay khi quỷ diện nhân chuẩn bị đào thoát, tử mang cùng hồng mang ngưng tụ thành một đoàn ánh sáng rực rỡ phân biệt đâm vào hai huyệt Phong Trì và Thiên Trụ của quỷ diện nhân !
“A ────” Bạch y nhân co rút, toàn thân cao thấp giống như bị linh hồn lực khổng lồ xuyên thủng. Quang mang u lam tản mát quanh thân chậm rãi rút đi, đôi mắt tràn ngập huyết sắc dữ tợn dần tan rã, biến trở lại thành một màu đen thuần túy. Hết thảy đều khôi phục yên tĩnh.
“Đi !” Lộng Nguyệt và Cô Tuyết trao đổi một ánh mắt, đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội mang theo Thương Lạc cùng bạch y nhân vừa gục ngã xuống đất, chẳng mấy chốc đã biến mất trong đêm đen thê lãnh. . .
.
Ngày thứ hai, khi Dạ Phi Yến chạy vội đến Thần Nguyệt Cung, chứng kiến tòa cung điện thanh lãnh tiêu điều, bất giác hắn chợt ngưng bước.
Hoa đào thưa thớt rơi lả tả xuống nền đất, rải đầy khắp Thần Nguyệt Cung, tựa như từng mảnh lông vũ bạt xuống từ thân Thần thú, thánh khiết không nhiễm một tia tạp chất. Bầu không khí lành lạnh ẩn ẩn mang theo chút cô thương hiu quạnh len lỏi ngấm sâu vào nội tâm làm cho nỗi lòng thoáng chốc trầm trọng hơn vài phần.
Tìm kiếm hồi lâu, Dạ Phi Yến mới gặp được một cung nữ, vội vàng hỏi, “Cung chủ của các ngươi đâu? Tứ đại tòa sử đâu ?”
“Cung chủ đã lâu ngày chưa hồi cung, còn Tứ đại tòa sử đã. . .”
Một cỗ hàn ý đột nhiên lan tràn khắp sống lưng Dạ Phi Yến, thuận thế lao thẳng lên đỉnh đầu, cảm giác khủng hoảng mạc danh kỳ diệu kéo đến khiến tâm tình hắn dấy lên gợn sóng.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ?”
Cung nữ sợ hãi đáp, “Công tử sao lại không biết? Nửa tháng này, võ lâm sớm đã rối loạn đến long trời lở đất, Ma yểm càn quét khắp giang hồ, Quỷ Cơ chiếm lấy một nửa giang sơn võ lâm. Mỗi ngày đều diễn ra giết chóc không ngừng, nơi nơi máu chảy thành sông. Như hôm qua, chỉ trong một ngày, Tuyết Sơn Phái, Kỳ Lân sơn trang, tam giáo thất cung toàn bộ bị Ma yểm tiêu diệt. . . Nghe đồn Quỷ Cơ có được thân thể vĩnh sinh bất tử, Ma yểm lại không cách nào tìm được tử huyệt, tất cả những người đối kháng với Ma yểm cùng Phệ Mộng Cảnh đều tử trận, không một ai sống sót. . .”
Tâm trí Dạ Phi Yến nhất thời rối loạn, “Cung chủ của các ngươi đâu? Hắn và Thánh thủ độc tiên không có hành động nào cả sao ?”
“Đã nửa tháng nay chúng ta không thấy bóng dáng cung chủ, càng không biết cung chủ hiện tại ở nơi nào. Nghe nói Thánh Tuyết vương thành lúc này đây cũng hỗn loạn vô cùng: Đoạt mệnh song hồn đã chết, Đại tế ti Thương Lạc mất tích, Tử San cô nương cùng tế tự Tiêu Dạ đang làm nhiệm vụ thì bị giết, thi cốt vô tồn. . .”
Thanh âm của cung nữ lộ ra vẻ bi thương không thể ức chế.
“Tứ đại tòa sử thì sao ?” Dạ Phi Yến giống như nổi điên dùng sức lay động bả vai cung nữ, “Nói, Ám tòa của các ngươi đâu? Tuyệt Ảnh ở nơi nào? Con mẹ nó đều đi đâu hết rồi ?”
Dạ Phi Yến tựa hồ vừa trải qua một cơn ác mộng, từ Sa mạc chi manh trở về, hắn dường như đã ngủ say một lúc lâu. Nửa tháng nay rốt cuộc bao nhiêu chuyện đã xảy ra, hắn vốn dĩ không hề biết đến.
“Tứ đại tòa sử vì chuyện liên quan đến Quỷ Cơ mà dẫn phát nội loạn, tất cả đều. . .”
Thân thể của Dạ Phi Yến chợt run lên nhè nhẹ, “Tất cả đều. . . ra sao ?”
Cung nữ bi thống nói, “Địa tòa Điệp Triệt và Minh tòa Tập Phong chết thảm trong tay Quỷ Cơ, Ám tòa sử kết luận là Huyết la sát Phong Hành Vô Lệ đã hạ thủ, vì thế. . . giết chết Phong Hành Vô Lệ.”
“Sau. . . sau đó thì thế nào ?”
“Sau đó. . . nghe nói. . .” Cung nữ gục đầu xuống, đã không dám nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Dạ Phi Yến, “Thiên tòa Vô Nhai vô cùng bi thương, thay ca ca hắn báo thù, ra tay giết Ám tòa. . .”
Dạ Phi Yến như thể vừa nghe bên tai nổ vang một tiếng, trước mắt trống rỗng, giống như tất cả đều bị một màn sương trắng sềnh sệch bao phủ, cảnh tượng mơ hồ vô pháp thấy rõ.
“Vô Nhai đâu?” Đầu ngón tay của hắn đâm sâu vào da thịt ứa máu, “Vô Nhai đã chết chưa ?!”
Ngọn lửa phẫn hận thiêu đốt toàn thân, cơ hồ muốn đốt trụi toàn bộ cốt cách lẫn mạch lạc !
Thanh âm của cung nữ ngày càng thấp, “Ba ngày trước, có người báo lại, nói rằng ở bên huyền nhai phát hiện thi thể của Thiên tòa Vô Nhai, đã. . . hoàn toàn biến dạng. . .”
Dạ Phi Yến bỗng nhiên bật cười, hắn phải tựa lưng vào trụ đá mới có thể miễn cưỡng ổn định thân thể của mình.
Thở dài trào phúng vận mệnh cùng sự bất công của thiên địa. Ai thán trần thế thê lương, chốn hồng trần thăng trầm giao thác. Oán trách chỉ vài ngày ngắn ngủi, sinh mệnh đã trải qua những biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Đã chết. . . Toàn bộ đều chết hết rồi sao. . . ?”
Vì sao hắn vừa tỉnh lại, hết thảy chung quanh đều lâm vào rối loạn ?!
Những ân oán tình cừu trên thế gian này, ai có thể nói rõ ?
“Tuyệt Ảnh chôn ở nơi nào ?” Dạ Phi Yến không rơi lệ, chỉ thản nhiên hỏi một câu.
Giữa bọn họ đã định sẵn phải bỏ lỡ đối phương sao? Trải qua bao nhiêu sinh ly tử biệt, chẳng lẽ hiện tại lại phải đối mặt với nó một lần nữa ?
“Ở. . . dưới chân núi Ngọc Linh Sơn.” Cung nữ run run đáp, “Phàm là người của Thần Nguyệt Cung, sau khi chết đều được mai táng tại Ngọc Linh Sơn. Cung chủ nói, Ngọc Linh Sơn có thể siêu độ cho những vong hồn Thần Nguyệt Cung chúng ta.”
Dạ Phi Yến vừa muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên từ đâu đó bay tới một ngọn ám khí, nháy mắt đã lọt vào tay hắn.
Hắn vội vàng mở ra mật tín giấu trong ám khí, ánh mắt xẹt qua một tia khiếp sợ pha lẫn không dám tin tưởng.
Dạ Phi Yến vận lực nghiền nát mảnh giấy, đưa mắt nhìn dãy núi xanh ngắt nơi phương xa. Mục quang thâm thúy tiêu điều, vô bi vô hỉ.
Song lúc này hắn không chú ý tới thần sắc của vị cung nữ phía sau lộ ra vài phần quỷ dị.
“Nghe nói đêm qua Quỷ Cơ hiện thân ?”
Cung nữ đột nhiên ngẩng đầu, lập tức lại cúi gằm xuống, “Hiện giờ giang hồ đang có tin đồn, nói Quỷ Cơ chính là. . .”
“Là lâu chủ Phi Vân Lâu ?”
Cung nữ gật đầu thừa nhận.
“Hảo, ta hiểu được.” Dạ Phi Yến lạnh lùng nheo mắt, chín ngọn hỏa diễm nơi đuôi mắt bỗng chốc thiêu đốt, dữ tợn mà tàn khốc dị thường.
Nhìn theo thân ảnh phẫn nộ rời đi của Dạ Phi Yến, cung nữ nọ nở nụ cười càng lúc càng khủng bố, khiến người ta khó có thể cân nhắc.
.
Gió rít gào kéo theo từng mảnh băng lăng sắc bén, phất qua bên tai hai người lạnh buốt.
Bạch sam nam tử đứng dưới một gốc cây hoa đào, hai tròng mắt sâu thẳm mà tĩnh mịch, không nhìn ra nửa phần ánh sáng.
“Ngươi có biết ngươi đã giết bao nhiêu người không ?” Thương Lạc đưa mắt nhìn Mộ Vân Khuynh thần sắc hờ hững không chút biểu tình, mở miệng hỏi.
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Mộ Vân Khuynh vẫn không quay đầu hồi đáp, ánh mắt lạnh lùng không hề dao động.
“Nếu ngươi chính là Quỷ Cơ, hãy mau thu tay lại đi.”
“Có quan hệ gì với ngươi sao ?” Mộ Vân Khuynh xoay người đối diện với Thương Lạc, gương mặt tuấn dật lúc này đã không còn vẻ tiêu sái đạm mạc như gió, mà tràn ngập vô tận sát khí lẫn ham muốn giết chóc điên cuồng.
Đồng tử trong mắt Thương Lạc chợt co rút, hai tay hắn chộp lấy bả vai của bạch sam nam tử, nhìn thẳng vào mắt đối phương, “Ngươi! Vì sao ngươi lại biến thành cái dạng này ?!”
“Ta thích.”
Mộ Vân Khuynh không nhìn Thương Lạc, xoay người rời đi.
“Mộ Vân Khuynh, nếu ngươi còn cố chấp, ta sẽ tự tay chấm dứt ngươi !”
“Hảo a, có bản lĩnh ngươi cứ thử xem !” Ngữ khí của bạch sam nam tử tràn đầy khinh thường.
Thương Lạc tức giận rút kiếm, không có nửa điểm lưu tình nhằm hướng Mộ Vân Khuynh đánh tới.
Âm thanh binh khí đâm xuyên qua cơ thể rơi vào tai Mộ Vân Khuynh cùng Thương Lạc.
Lồng ngực của thanh y nam tử bị mũi kiếm sắc bén đâm thủng, máu tươi bắn ra vẽ nên đóa đóa hoa hồng đỏ rực trên chiếc trường sam tuyết trắng.
Ánh mắt của Mộ Vân Khuynh vẫn không có chút động dung, tựa hồ đứng trước mặt hắn lúc này chỉ là một vật chết, mục quang vô tình đến đáng sợ.
Thương Lạc nắm chặt lưỡi kiếm đâm xuyên qua trước ngực, khẽ cười ra tiếng, khóe mắt chảy xuống một dòng lệ.
“Ngươi biết, ta căn bản không giết được ngươi, thế nhưng. . . Ta không thể tha thứ cho tất cả những việc mà ngươi đã làm. . .” Thương Lạc ngẩng đầu nhìn bạch sam nam tử, khuôn mặt như ngọc tái nhợt không còn chút máu.
Mộ Vân Khuynh hung hăng rút mạnh lưỡi kiếm còn đang cắm trong người Thương Lạc, thoáng khép hờ hai mắt. Cảnh tượng thanh y nam tử ngã xuống thủy chung vẫn không lọt vào mắt hắn.
“Đồng quy vu tận đi, Mộ lâu chủ, hoặc phải gọi ngươi là. . . Quỷ Cơ. . .” Thanh âm lãnh khốc vang lên từ phía sau bạch sam nam tử.
Mộ Vân Khuynh còn chưa kịp phản ứng, đập vào mắt hắn là chín ngọn hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt !
“Huyết diễm sát chủ !”
“A a. . .” Dạ Phi Yến cười to, “Vì tội lỗi của ngươi, phải trả giá đại giới. . .”
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên chấn rung cả sơn cốc. Đất đá sụp đổ, gió lạnh rít gào, huyết sắc nhiễm đỏ bầu trời. . .
Từng mảnh nhỏ của thi thể lẫn lộn cát bụi bắn lên không trung, hệt như một tràng pháo hoa đỏ thẫm đang nở rộ. . .
Tro bụi theo gió chậm rãi tan đi, mà trên mặt đất lúc này chỉ còn lại một đống đổ nát.
.
Phương xa. . .
Hai nam tử tuấn mỹ chứng kiến cả một khoảng trời đỏ rực, hờ hững khép mắt lại.
Biểu tình của hai người bình tĩnh đến đáng sợ, phảng phất thế gian này đã không còn bất cứ thứ gì có thể khiến họ lâm vào động dung.
***
Hoàng thành tĩnh lặng đến đáng sợ, đâu đó có ngọn đèn dầu chớp tắt lúc sáng lúc tối, soi rõ một tràng giết chóc khiến người ta run rẩy sợ hãi.
Thân ảnh tuyết trắng bỗng nhiên lao ra khỏi một gian phòng, hệt như u linh không có hô hấp, lướt qua trong đêm thành từng tuyến cong cong mơ hồ. Quanh thân hắn tản mát ra quang mang u lam, mái tóc dài đen như mực theo gió bay múa, bạch y phiêu dật không nhiễm một hạt bụi.
Bạch y quỷ diện nhân di chuyển vài lần lên xuống liền biến mất trong đêm đen u ám. (bạch y quỷ diện: áo trắng mặt quỷ, chắc là đeo mặt nạ)
Lộng Nguyệt và Cô Tuyết thoáng nhìn nhau, vội tăng tốc đuổi theo thân ảnh của người nọ.
Tiếng kêu la tê tâm liệt phế vang vọng khắp đường phố, máu tươi chảy trên mặt đất hội tụ thành một dòng suối nhỏ, giống như kinh mạch cơ thể tứ phân ngũ liệt, khủng bố nhiếp nhân.
Phàm là nơi mà bạch y quỷ diện nhân kia đi qua đều rải rác từng mảnh thi thể không trọn vẹn. Vô số đoạn tay chân gãy lìa hóa thành đoàn đoàn sương mụ đậm mùi huyết tinh, lan tràn khắp nơi báo hiệu một đêm không hề yên tĩnh.
“Ngươi, ngươi là. . . là Quỷ Cơ ?!”
“Quái vật giết người không chớp mắt đã đến đây ──── a a a ────”
Tiếng hét thảm thiết chấn động màng tai, vô số vong linh trong đêm tối phát ra thanh âm thống khổ bi minh. Bạch y quỷ diện nhân tựa như cương thi không có thính giác, vẫn thản nhiên cất bước tiến về phía trước.
Hắn giống như ma quỷ đạp lên máu tươi mà đến, đôi giày trắng tinh cũng bị máu nhuộm đỏ, nhưng bạch y khoác trên người lại thuần tịnh sạch sẽ không có lấy nửa điểm ô bẩn.
“Quỷ Cơ diệt cả nhà ta, hôm nay ta muốn báo thù !” Một đại hán mặc áo xám tay nâng cao đại phủ, chém thẳng vào đầu bạch y nhân. (đại phủ: chiếc búa lớn)
“Cạch ──── a ────”
Thân thể của bạch y quỷ diện nhân phảng phất được đúc từ kim cương, căn bản không sợ đao kiếm. Hắn linh hoạt biến chưởng thành trảo, nháy mắt móc ra trái tim của đại hán áo xám. . .
Máu tươi chảy dọc theo ngón tay thon dài của hắn.
Đám võ lâm nhân sĩ vây công chung quanh sợ hãi đến mức tay chân đều run rẩy. Quỷ diện nhân trước mặt hệt như Tu La thị huyết bước ra từ địa ngục, không hề chảy máu, không có tử huyệt. . .
Cách đó không xa, trên một nhánh cây to cao cứng cáp, hai thân ảnh yêu diễm lẳng lặng ngắm nhìn cảnh tượng đẫm máu.
Tử y phiêu dật, hồng y rực rỡ, hai đôi mắt tà mị gắt gao theo dõi nhất cử nhất động của bạch y nhân.
Lộng Nguyệt hơi buông mắt, tà tứ cười khẽ, “Hảo một chữ ‘Mộc’.”
Bỗng nhiên, ngay khi bạch y quỷ diện nhân chuẩn bị khai mở sát giới, một thân ảnh thanh lam nháy mắt xông đến, chặn trước mặt bạch y nhân.
Con ngươi đen kịt như cô nguyệt hạo hải, nhộn nhạo tình tự phức tạp khó có thể áp chế. Hắn lẳng lặng nhìn chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn khủng bố, khóe môi khẽ giật giật.
Đồng tử trong mắt Cô Tuyết chợt co rút ──── Thương Lạc.
“Nếu ta không đoán nhầm, ngươi nhất định là Quỷ Cơ.”
Bạch y quỷ diện nhân vẫn lặng yên không nói, quanh thân tản ra quang mang u lam quỷ mị, tràn ngập tầm mắt Thương Lạc.
“Một canh giờ trước, ngươi giết Tử San. . .” Thanh âm của Thương Lạc có chút khàn khàn.
“Đừng để ta tháo xuống mặt nạ của ngươi.” Trong mắt Thương Lạc ẩn ẩn mang theo nỗi bi thống, “Ta sợ phải nhìn thấy người mà ta không muốn nghĩ tới nhất.”
Bạch y quỷ diện nhân đột nhiên ra tay, giống như mãnh thú ngang ngược vươn trảo nhằm hướng trái tim Thương Lạc móc tới. . .
Thương Lạc chuyển thân né tránh một trảo trí mạng của quỷ diện nhân.
“Ngươi thật sự không biết ta sao ?” Cánh tay của Thương Lạc không ngừng run lên nhè nhẹ, “Hay là ngoại trừ việc giết người, trong lòng ngươi đã không còn bất cứ thứ gì khác. . .”
Bạch y quỷ diện nhân chợt dừng thế công, cứng đờ giương mắt nhìn Thương Lạc ở đối diện, lại vẫn không nói nửa lời.
“Ta không nói, nhưng không có nghĩa là ta không biết. . .” Thương Lạc chậm rãi mở miệng, “Ngươi cho rằng một trăm danh quan viên triều đình kia thật sự đã bỏ mạng một cách mạc danh kỳ diệu như vậy sao ?” Hắn ngừng một chút, “Tối hôm đó ngươi đã làm gì, không phải là ta không thấy. Ta gạt thành chủ, gạt Hách Liên cung chủ, chỉ là không muốn vạch trần, bởi vì ta tin tưởng. . . Ngươi vẫn còn nhân tính. . .”
“Đừng đánh mất chút lương tri cuối cùng của ngươi. . . Vì sao ngươi lại biến thành cái dạng này ?!” Thương Lạc đã không thể kìm nén tâm tình bản thân.
Bạch y quỷ diện nhân đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, giống như bị kích thích. Hắn vung mạnh song chưởng, vô số quang mang u lam từ trong thân thể hắn bắn ra ngoài, muốn xỏ xuyên qua kinh mạch toàn thân Thương Lạc, chiêu thức ngoan độc mà trí mạng !
Song Thương Lạc lại không hề né tránh, lẳng lặng đứng nhìn thân ảnh tuyết trắng đối diện, tựa hồ chẳng màng đến sinh tử.
Đúng lúc đó, hai đạo thân ảnh từ không trung lao xuống, tung chưởng bổ về phía Thiên linh cái của bạch y quỷ diện nhân !
“Không được giết hắn !” Thương Lạc cả kinh, vừa muốn ngăn cản, nhưng sự tình khiến hắn hối hận vạn phần đã xảy ra. . .
Toàn thân cao thấp của bạch y quỷ diện nhân phun trào yêu khí quỷ lãnh, phảng phất ngàn vạn thanh lợi kiếm sắc bén từng nghiền nát vô số thi thể hướng Tinh Hồn và Tiêu Dạ đâm tới. . .
Âm thanh trầm đục bởi da thịt bị cắt nghiền cơ hồ làm cho Thương Lạc khiếp sợ đến mức không dám mở to mắt.
Bạch y quỷ diện nhân tựa như một đầu liệt thú phát cuồng, xé tan thân thể của Tinh Hồn và Tiêu Dạ. Máu đỏ tươi bắn khắp khoảng không như cơn mưa âm trầm tô điểm cho màn đêm u tối, lôi kéo cả phiến không gian vào nơi Địa ngục vạn ác chi nguyên.
Thương Lạc phẫn hận nắm chặt quyền đầu, hai mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm bạch y quỷ diện nhân hờ hững đứng trước mặt hắn, “Ngươi thật sự điên rồi !”
Bạch y quỷ diện nhân không hề để ý đến lời của Thương Lạc, mải mê chìm đắm vào trong khoái cảm giết chóc.
Thương Lạc phất áo, phi thân nhảy lên. Lực lượng cường đại từ trong cơ thể hắn bạo phát ra ngoài, muốn xông đến kéo xuống chiếc mặt nạ của quỷ diện nhân, “Mộ Vân Khuynh. . .!”
Trong giây lát, hai thân ảnh chói mắt bỗng nhiên xuất hiện, đánh văng Thương Lạc qua một bên. Lộng Nguyệt và Cô Tuyết xoay mình giữa không trung, ngay khi quỷ diện nhân chuẩn bị đào thoát, tử mang cùng hồng mang ngưng tụ thành một đoàn ánh sáng rực rỡ phân biệt đâm vào hai huyệt Phong Trì và Thiên Trụ của quỷ diện nhân !
“A ────” Bạch y nhân co rút, toàn thân cao thấp giống như bị linh hồn lực khổng lồ xuyên thủng. Quang mang u lam tản mát quanh thân chậm rãi rút đi, đôi mắt tràn ngập huyết sắc dữ tợn dần tan rã, biến trở lại thành một màu đen thuần túy. Hết thảy đều khôi phục yên tĩnh.
“Đi !” Lộng Nguyệt và Cô Tuyết trao đổi một ánh mắt, đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội mang theo Thương Lạc cùng bạch y nhân vừa gục ngã xuống đất, chẳng mấy chốc đã biến mất trong đêm đen thê lãnh. . .
.
Ngày thứ hai, khi Dạ Phi Yến chạy vội đến Thần Nguyệt Cung, chứng kiến tòa cung điện thanh lãnh tiêu điều, bất giác hắn chợt ngưng bước.
Hoa đào thưa thớt rơi lả tả xuống nền đất, rải đầy khắp Thần Nguyệt Cung, tựa như từng mảnh lông vũ bạt xuống từ thân Thần thú, thánh khiết không nhiễm một tia tạp chất. Bầu không khí lành lạnh ẩn ẩn mang theo chút cô thương hiu quạnh len lỏi ngấm sâu vào nội tâm làm cho nỗi lòng thoáng chốc trầm trọng hơn vài phần.
Tìm kiếm hồi lâu, Dạ Phi Yến mới gặp được một cung nữ, vội vàng hỏi, “Cung chủ của các ngươi đâu? Tứ đại tòa sử đâu ?”
“Cung chủ đã lâu ngày chưa hồi cung, còn Tứ đại tòa sử đã. . .”
Một cỗ hàn ý đột nhiên lan tràn khắp sống lưng Dạ Phi Yến, thuận thế lao thẳng lên đỉnh đầu, cảm giác khủng hoảng mạc danh kỳ diệu kéo đến khiến tâm tình hắn dấy lên gợn sóng.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ?”
Cung nữ sợ hãi đáp, “Công tử sao lại không biết? Nửa tháng này, võ lâm sớm đã rối loạn đến long trời lở đất, Ma yểm càn quét khắp giang hồ, Quỷ Cơ chiếm lấy một nửa giang sơn võ lâm. Mỗi ngày đều diễn ra giết chóc không ngừng, nơi nơi máu chảy thành sông. Như hôm qua, chỉ trong một ngày, Tuyết Sơn Phái, Kỳ Lân sơn trang, tam giáo thất cung toàn bộ bị Ma yểm tiêu diệt. . . Nghe đồn Quỷ Cơ có được thân thể vĩnh sinh bất tử, Ma yểm lại không cách nào tìm được tử huyệt, tất cả những người đối kháng với Ma yểm cùng Phệ Mộng Cảnh đều tử trận, không một ai sống sót. . .”
Tâm trí Dạ Phi Yến nhất thời rối loạn, “Cung chủ của các ngươi đâu? Hắn và Thánh thủ độc tiên không có hành động nào cả sao ?”
“Đã nửa tháng nay chúng ta không thấy bóng dáng cung chủ, càng không biết cung chủ hiện tại ở nơi nào. Nghe nói Thánh Tuyết vương thành lúc này đây cũng hỗn loạn vô cùng: Đoạt mệnh song hồn đã chết, Đại tế ti Thương Lạc mất tích, Tử San cô nương cùng tế tự Tiêu Dạ đang làm nhiệm vụ thì bị giết, thi cốt vô tồn. . .”
Thanh âm của cung nữ lộ ra vẻ bi thương không thể ức chế.
“Tứ đại tòa sử thì sao ?” Dạ Phi Yến giống như nổi điên dùng sức lay động bả vai cung nữ, “Nói, Ám tòa của các ngươi đâu? Tuyệt Ảnh ở nơi nào? Con mẹ nó đều đi đâu hết rồi ?”
Dạ Phi Yến tựa hồ vừa trải qua một cơn ác mộng, từ Sa mạc chi manh trở về, hắn dường như đã ngủ say một lúc lâu. Nửa tháng nay rốt cuộc bao nhiêu chuyện đã xảy ra, hắn vốn dĩ không hề biết đến.
“Tứ đại tòa sử vì chuyện liên quan đến Quỷ Cơ mà dẫn phát nội loạn, tất cả đều. . .”
Thân thể của Dạ Phi Yến chợt run lên nhè nhẹ, “Tất cả đều. . . ra sao ?”
Cung nữ bi thống nói, “Địa tòa Điệp Triệt và Minh tòa Tập Phong chết thảm trong tay Quỷ Cơ, Ám tòa sử kết luận là Huyết la sát Phong Hành Vô Lệ đã hạ thủ, vì thế. . . giết chết Phong Hành Vô Lệ.”
“Sau. . . sau đó thì thế nào ?”
“Sau đó. . . nghe nói. . .” Cung nữ gục đầu xuống, đã không dám nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Dạ Phi Yến, “Thiên tòa Vô Nhai vô cùng bi thương, thay ca ca hắn báo thù, ra tay giết Ám tòa. . .”
Dạ Phi Yến như thể vừa nghe bên tai nổ vang một tiếng, trước mắt trống rỗng, giống như tất cả đều bị một màn sương trắng sềnh sệch bao phủ, cảnh tượng mơ hồ vô pháp thấy rõ.
“Vô Nhai đâu?” Đầu ngón tay của hắn đâm sâu vào da thịt ứa máu, “Vô Nhai đã chết chưa ?!”
Ngọn lửa phẫn hận thiêu đốt toàn thân, cơ hồ muốn đốt trụi toàn bộ cốt cách lẫn mạch lạc !
Thanh âm của cung nữ ngày càng thấp, “Ba ngày trước, có người báo lại, nói rằng ở bên huyền nhai phát hiện thi thể của Thiên tòa Vô Nhai, đã. . . hoàn toàn biến dạng. . .”
Dạ Phi Yến bỗng nhiên bật cười, hắn phải tựa lưng vào trụ đá mới có thể miễn cưỡng ổn định thân thể của mình.
Thở dài trào phúng vận mệnh cùng sự bất công của thiên địa. Ai thán trần thế thê lương, chốn hồng trần thăng trầm giao thác. Oán trách chỉ vài ngày ngắn ngủi, sinh mệnh đã trải qua những biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Đã chết. . . Toàn bộ đều chết hết rồi sao. . . ?”
Vì sao hắn vừa tỉnh lại, hết thảy chung quanh đều lâm vào rối loạn ?!
Những ân oán tình cừu trên thế gian này, ai có thể nói rõ ?
“Tuyệt Ảnh chôn ở nơi nào ?” Dạ Phi Yến không rơi lệ, chỉ thản nhiên hỏi một câu.
Giữa bọn họ đã định sẵn phải bỏ lỡ đối phương sao? Trải qua bao nhiêu sinh ly tử biệt, chẳng lẽ hiện tại lại phải đối mặt với nó một lần nữa ?
“Ở. . . dưới chân núi Ngọc Linh Sơn.” Cung nữ run run đáp, “Phàm là người của Thần Nguyệt Cung, sau khi chết đều được mai táng tại Ngọc Linh Sơn. Cung chủ nói, Ngọc Linh Sơn có thể siêu độ cho những vong hồn Thần Nguyệt Cung chúng ta.”
Dạ Phi Yến vừa muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên từ đâu đó bay tới một ngọn ám khí, nháy mắt đã lọt vào tay hắn.
Hắn vội vàng mở ra mật tín giấu trong ám khí, ánh mắt xẹt qua một tia khiếp sợ pha lẫn không dám tin tưởng.
Dạ Phi Yến vận lực nghiền nát mảnh giấy, đưa mắt nhìn dãy núi xanh ngắt nơi phương xa. Mục quang thâm thúy tiêu điều, vô bi vô hỉ.
Song lúc này hắn không chú ý tới thần sắc của vị cung nữ phía sau lộ ra vài phần quỷ dị.
“Nghe nói đêm qua Quỷ Cơ hiện thân ?”
Cung nữ đột nhiên ngẩng đầu, lập tức lại cúi gằm xuống, “Hiện giờ giang hồ đang có tin đồn, nói Quỷ Cơ chính là. . .”
“Là lâu chủ Phi Vân Lâu ?”
Cung nữ gật đầu thừa nhận.
“Hảo, ta hiểu được.” Dạ Phi Yến lạnh lùng nheo mắt, chín ngọn hỏa diễm nơi đuôi mắt bỗng chốc thiêu đốt, dữ tợn mà tàn khốc dị thường.
Nhìn theo thân ảnh phẫn nộ rời đi của Dạ Phi Yến, cung nữ nọ nở nụ cười càng lúc càng khủng bố, khiến người ta khó có thể cân nhắc.
.
Gió rít gào kéo theo từng mảnh băng lăng sắc bén, phất qua bên tai hai người lạnh buốt.
Bạch sam nam tử đứng dưới một gốc cây hoa đào, hai tròng mắt sâu thẳm mà tĩnh mịch, không nhìn ra nửa phần ánh sáng.
“Ngươi có biết ngươi đã giết bao nhiêu người không ?” Thương Lạc đưa mắt nhìn Mộ Vân Khuynh thần sắc hờ hững không chút biểu tình, mở miệng hỏi.
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Mộ Vân Khuynh vẫn không quay đầu hồi đáp, ánh mắt lạnh lùng không hề dao động.
“Nếu ngươi chính là Quỷ Cơ, hãy mau thu tay lại đi.”
“Có quan hệ gì với ngươi sao ?” Mộ Vân Khuynh xoay người đối diện với Thương Lạc, gương mặt tuấn dật lúc này đã không còn vẻ tiêu sái đạm mạc như gió, mà tràn ngập vô tận sát khí lẫn ham muốn giết chóc điên cuồng.
Đồng tử trong mắt Thương Lạc chợt co rút, hai tay hắn chộp lấy bả vai của bạch sam nam tử, nhìn thẳng vào mắt đối phương, “Ngươi! Vì sao ngươi lại biến thành cái dạng này ?!”
“Ta thích.”
Mộ Vân Khuynh không nhìn Thương Lạc, xoay người rời đi.
“Mộ Vân Khuynh, nếu ngươi còn cố chấp, ta sẽ tự tay chấm dứt ngươi !”
“Hảo a, có bản lĩnh ngươi cứ thử xem !” Ngữ khí của bạch sam nam tử tràn đầy khinh thường.
Thương Lạc tức giận rút kiếm, không có nửa điểm lưu tình nhằm hướng Mộ Vân Khuynh đánh tới.
Âm thanh binh khí đâm xuyên qua cơ thể rơi vào tai Mộ Vân Khuynh cùng Thương Lạc.
Lồng ngực của thanh y nam tử bị mũi kiếm sắc bén đâm thủng, máu tươi bắn ra vẽ nên đóa đóa hoa hồng đỏ rực trên chiếc trường sam tuyết trắng.
Ánh mắt của Mộ Vân Khuynh vẫn không có chút động dung, tựa hồ đứng trước mặt hắn lúc này chỉ là một vật chết, mục quang vô tình đến đáng sợ.
Thương Lạc nắm chặt lưỡi kiếm đâm xuyên qua trước ngực, khẽ cười ra tiếng, khóe mắt chảy xuống một dòng lệ.
“Ngươi biết, ta căn bản không giết được ngươi, thế nhưng. . . Ta không thể tha thứ cho tất cả những việc mà ngươi đã làm. . .” Thương Lạc ngẩng đầu nhìn bạch sam nam tử, khuôn mặt như ngọc tái nhợt không còn chút máu.
Mộ Vân Khuynh hung hăng rút mạnh lưỡi kiếm còn đang cắm trong người Thương Lạc, thoáng khép hờ hai mắt. Cảnh tượng thanh y nam tử ngã xuống thủy chung vẫn không lọt vào mắt hắn.
“Đồng quy vu tận đi, Mộ lâu chủ, hoặc phải gọi ngươi là. . . Quỷ Cơ. . .” Thanh âm lãnh khốc vang lên từ phía sau bạch sam nam tử.
Mộ Vân Khuynh còn chưa kịp phản ứng, đập vào mắt hắn là chín ngọn hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt !
“Huyết diễm sát chủ !”
“A a. . .” Dạ Phi Yến cười to, “Vì tội lỗi của ngươi, phải trả giá đại giới. . .”
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên chấn rung cả sơn cốc. Đất đá sụp đổ, gió lạnh rít gào, huyết sắc nhiễm đỏ bầu trời. . .
Từng mảnh nhỏ của thi thể lẫn lộn cát bụi bắn lên không trung, hệt như một tràng pháo hoa đỏ thẫm đang nở rộ. . .
Tro bụi theo gió chậm rãi tan đi, mà trên mặt đất lúc này chỉ còn lại một đống đổ nát.
.
Phương xa. . .
Hai nam tử tuấn mỹ chứng kiến cả một khoảng trời đỏ rực, hờ hững khép mắt lại.
Biểu tình của hai người bình tĩnh đến đáng sợ, phảng phất thế gian này đã không còn bất cứ thứ gì có thể khiến họ lâm vào động dung.
***
Tác giả :
Tự Thủy Kiêu Dương