Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 196: Thức tỉnh • Mị tình
Bên trong băng thất lạnh như băng, hắc bạch lão giả dồn hết toàn lực đem Thiên linh lực tự thân truyền vào cơ thể hồng y nam tử, song khí tức mỏng manh kia vẫn lặng lẽ yếu đi. . .
Thân thể lạnh lẽo ngày càng giảm bớt độ ấm, dung nhan yêu mị tái nhợt gần như trong suốt, hi vọng dần dần tan biến. . .
Hắc phát lão giả chậm rãi thu hồi chưởng lực, trong mắt toát ra vẻ bất đắc dĩ pha lẫn bi thương, “Bạch lão đầu, chúng ta đã cố hết sức. . .”
Bạch phát lão giả khẽ nhắm hai mắt, than nhẹ một tiếng.
Bỗng nhiên, cánh cửa băng thất bị đẩy ra. Làn gió ấm áp như mộc xuân phong ùa tới, quét sạch bầu không khí áp lực buốt lạnh.
“Nguyệt nhi. . .” Hắc bạch lão giả khiếp sợ giương mắt nhìn yêu tà nam tử bước vội vào băng thất, nhãn thần dấy lên quang mang kinh hỉ.
Đóa Bạch liên tuyết trắng nằm trong tay Lộng Nguyệt đang tản mát bạch mang thánh khiết.
Bạch bào nhiễm đầy vết huyết ô rải rác, dung nhan phong hoa yêu diễm phiếm vẻ tái nhợt, tử phát mềm mại như nước có chút rối loạn.
Nhưng mà dù vậy, sống lưng của hắn vẫn thẳng tắp tựa tiêu thương, tư thái cao ngạo không cho phép khinh nhờn.
Hai lão giả nhìn thấy bộ dáng Lộng Nguyệt phong trần mệt mỏi, ánh mắt tràn đầy thương tiếc, tâm linh trong khoảnh khắc dường như bị thứ gì đó đâm đau nhói.
Ngay tại thời điểm bọn hắn muốn buông tha, đôi tử mâu kia vẫn khăng khăng một mực đến mức cố chấp, mang theo niềm tin kiên định không lùi bước nửa phần !
“Tiền bối, thỉnh đi ra ngoài một lát được chứ ?”
Hai lão giả đưa mắt nhìn thoáng qua hồng y nam tử an tĩnh nằm trên tháp, lại nhìn về phía cặp tử mâu trong suốt đối diện, trầm mặc đôi chút rồi lập tức bước ra băng thất.
Lộng Nguyệt đi đến bên băng tháp, vẻ u lãnh trong mắt dần liễm đi, chỉ còn lại thần sắc chứa chan nhu tình cùng chờ mong.
Hắn giơ tay lên, cắt qua lòng bàn tay của mình. Cửu Diệp Băng Liên đặt trên ***g ngực hồng y nam tử chậm rãi nở rộ. Máu tươi nhỏ giọt trên chín phiến cánh hoa, giống như một mạt ửng hồng yêu diễm từng bước cắn nuốt sắc trắng thánh khiết thuần tịnh.
Bỗng nhiên, bạch liên tản ra vầng sáng bảy sắc, nháy mắt chiếu rọi cả tòa băng thất. Thứ ánh sáng giống như thần tích đó chậm rãi vây quanh thân thể hồng y nam tử. Một đoàn tiên vụ thủy sắc từ ***g ngực Cô Tuyết lan tràn, lướt qua khuôn mặt, cổ, thân thể, tứ chi. . . Toàn thân cao thấp đều bao phủ trong màn sương trắng mờ ảo, tựa như những đường gân ngang dọc trên cánh hoa sen, tuần hoàn qua lại đầy phức tạp, khuếch tán, hội tụ. . . dần thức tỉnh một linh hồn đang say ngủ.
Ánh sáng rực rỡ sáng lạn ngưng tụ trên cánh hoa nhiễm đỏ máu tươi, nhật nguyệt tinh khí từ từ dung nhập vào thân thể hồng y nam tử. Dung nhan tuyệt mị dưới quang mang thánh khiết kinh diễm đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Lộng Nguyệt khẽ phất tay áo, tử mang yêu diễm thông qua mi tâm truyền vào thân thể Cô Tuyết, tụ tập lại Thiên nguyên khí đang khuếch tán trong người hắn, đem linh lực tự thân dung hợp với Cửu Diệp Băng Liên, làm cho sinh mệnh lực thần thánh lập tức bao phủ lấy vết thương.
Yêu dung tuyệt mị tái nhợt dần có chút huyết sắc, hàng mi như cánh bướm nhẹ nhàng rung động. Tử mang gia tăng cường độ dung hợp, lực lượng cường đại hoàn toàn vây kín thân thể trên băng tháp. Linh khí tản ra chung quanh tựa hồ không hề yếu bớt nửa phần, cẩn thận xâm nhập vào từng tấc da thịt toàn thân Cô Tuyết.
Tử mang chiếu sáng cả tòa băng thất, Cửu Diệp Băng Liên chậm rãi tan thành hơi nước. Mãi cho đến khi một giọt sương cuối cùng rơi xuống ***g ngực hồng y nam tử, cánh hoa sen trong suốt như lưu ly chìm vào bên trong mạt yêu hỏa đỏ rực lúc này lại bắt đầu tỏa sáng.
Ngay khi Lộng Nguyệt chuẩn bị đem linh lực dung nhập vào tâm mạch Cô Tuyết. Đôi mắt hỏa hồng chợt mở ra, một khắc kia, tựa hồ cả thế gian đều thiêu đốt.
Hồng mâu vẫn yêu mỹ như xưa, băng lãnh mà cháy bỏng, yêu diễm mà ma dã.
Lộng Nguyệt cả kinh, tử mang nơi tay vẫn chưa thối lui. Hồng y nam tử nhanh tay chế trụ cổ tay hắn, đem Lộng Nguyệt ôm vào lòng, gắt gao kề sát ***g ngực, ngăn cản hắn lại tiêu hao chân khí.
“Ngươi hao nhiều chân khí như vậy làm gì ?” Thanh âm lạnh như băng lộ ra một tia trách cứ cùng bất mãn, nhưng càng nhiều là ân cần pha lẫn thương tiếc.
Chân khí của yêu tinh này gần như cạn sạch. . . Thật đúng là thiếu giáo huấn mà. Cô Tuyết thầm nghĩ.
Ánh mắt Lộng Nguyệt xẹt qua vài phần nhu hòa, trong gian phòng lạnh lẽo, vòng tay ấm áp của người trước mặt làm cho trái tim khô héo của hắn nháy mắt sống lại.
“Tỉnh ?” Lộng Nguyệt thản nhiên mở miệng, vừa muốn ngồi dậy, chẳng ngờ lại bị Cô Tuyết ôm chặt thêm.
“Vết thương trên người ngươi là từ đâu ra ?” Cô Tuyết gằn giọng hỏi, hắn chế trụ thắt lưng yêu tà nam tử, xoay người đặt Lộng Nguyệt dưới thân, hồng mâu lấp lóe quang mang lãnh liệt.
Băng khí vờn quanh hai người hệt như tiên vụ mờ ảo, bồng bềnh phiêu hốt lúc ẩn lúc hiện, luồn qua làn tóc tím đỏ đan xen vào nhau tăng thêm vài phần diễm sắc.
Lộng Nguyệt tà mị cười khẽ, hắn nâng cằm hồng y nam tử, chăm chú nhìn vào đôi mị nhãn thâm hồng, “Không có gì đáng ngại.”
“Ta không phải người mù.” Cô Tuyết nhẹ tay vuốt ve vết máu thấm ướt bạch y, ánh mắt chứa đầy thương tiếc, giống như những vết thương này đều hiện trên thân mình, ***g ngực lạnh buốt đau đớn.
Cô Tuyết ghé sát vào gương mặt của yêu tà nam tử, hơi thở nóng rực thiêu đốt từng tấc da thịt trên người hắn, “Ngươi đã làm gì ?”
Đầu ngón tay Lộng Nguyệt phất qua đường nét tuấn mỹ trên mặt Cô Tuyết, giống như đang cố gắng chạm đến thứ gì đó. Chỉ có tự mình lấy tay cảm nhận, đích thân thể nghiệm, hắn mới có thể thuyết phục chính mình rằng người trước mặt đây không phải ảo giác, mà là Cô Tuyết của hắn. . .
“Ngươi đã làm gì ?” Lộng Nguyệt nhướn mắt hỏi ngược lại, nhãn thần lóe lên một tia quang mang tà mị, lại ẩn ẩn mang theo tức giận.
Cô Tuyệt yên lặng, không biết nên đáp lại thế nào.
Phảng phất hắn đã ngủ một giấc say, bồi hồi trong bóng đêm thật lâu. Giữa những mộng cảnh, hắn loáng thoáng nghe thấy một thanh âm rất nhẹ vang lên không ngừng như đang hô hoán ai đó, song hắn lại không thể nhìn đến thân ảnh của người kia. . .
Hắn chỉ nhớ rõ sự tình xảy ra ở đại mạc Tái Bắc. Hắn khống chế được Ma huyết trong cơ thể yêu tinh này, khống chế được Ma tính của Diệt thế phục ma đao, sau đó là cảm giác đau đớn bởi thân mình bị xé rách.
Cô Tuyết nhún vai ra vẻ không quan tâm, nghiêng người nằm xuống bên cạnh yêu tà nam tử, một lời cũng không nói.
Phỏng chừng yêu tinh vốn lòng dạ hẹp hòi này lại sinh khí với mình. . .
“Ngươi đếm thử xem, từ nhỏ đến lớn, ngươi chống lại ý ta bao nhiêu lần ?!” Lộng Nguyệt đột nhiên trở thân, chế trụ eo lưng hồng y nam tử, ngữ khí có chút nén giận.
“Có sao ?” Yêu nghiệt nào đó cố tình giả ngu.
“Còn dám nói ngươi không có ?!” Lộng Nguyệt nhíu chặt hai hàng mi, sóng mắt lưu chuyển hỏa diễm phẫn nộ, “Ngươi cho rằng ngươi là thần ma hóa thân, đao thương bất nhập có phải không? Hách Liên Cô Tuyết, yêu nghiệt ngươi thật đáng giận !”
Dứt lời liền hung hăng ngậm lấy phiến môi của yêu nghiệt dưới thân, đầu lưỡi căm tức ngang ngược quấy phá một phen.
Cô Tuyết bị nụ hôn cường thế của Lộng Nguyệt làm cho đầu óc choáng váng, cơ hồ sắp sửa không thở được. Song hắn vẫn ôm chặt yêu tinh đang áp chặt trên thân, gia tăng lực đạo, tận tình thỏa mãn đối phương cướp đoạt hô hấp của mình.
“Nhưng vì sao ta Nam Cung Lộng Nguyệt lúc nào cũng thua trong tay gia hỏa đáng ghét nhà ngươi. . .”
Đôi tay Cô Tuyết vòng qua cổ yêu tà nam tử, ngón tay thon dài cẩn thận chải vuốt mái tóc tím sẫm bừa bộn rối tung.
Nguyệt của hắn vì sao lại chật vật như vậy? Vì sao toàn thân đều là vết thương ?
Là vì hắn sao ?
Cô Tuyết đã không dám hỏi yêu tinh này xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, thậm chí không dám tưởng tượng trong khoảng thời gian mình ngủ say, yêu tà nam tử đã phải chịu đựng bao nhiêu dày vò cùng tra tấn.
Linh hồn khế hợp sớm đã không còn ngăn cách, tư vị thống khổ khi mất đi ái nhân, Cô Tuyết cũng không phải chưa từng thể hội. . .
Động tác dịu dàng dần bình ổn tâm tình xao động của Lộng Nguyệt, hắn cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay chậm rãi lan tràn giữa những lọn tóc, lúc này hắn rốt cuộc mới minh bạch chính mình vẫn còn sống.
Cái mạng này của hắn, chỉ vì Cô Tuyết mà tồn tại. . .
“Ta đã sớm thua dưới tay ngươi. . .” Cô Tuyết nhếch môi mỉm cười, “Chúng ta huề nhau.”
“Ngươi vẫn còn cười được ?!” Lộng Nguyệt nheo mắt, ngữ khí tràn đầy giận dỗi, “Nếu yêu nghiệt ngươi thích đi tìm chết, vậy cũng đừng chết trước mặt ta, rõ chưa? Hoặc là sau này chờ ta chết đi rồi, ngươi muốn chết thế nào cũng được, đến lúc đó không ai thèm quản ngươi !”
Nụ cười của Cô Tuyết không giảm, mắt nhìn bộ dáng tức giận của yêu tinh kia, trong lòng chợt dấy lên cảm giác ấm áp thỏa mãn mà từ trước đến nay chưa từng có, ra vẻ không sao cả đáp, “Ta không chết được.”
“Có ta ở đây, ngươi đương nhiên không thể chết.” Lộng Nguyệt khẽ nhướn tử mâu, trong mắt tràn đầy cuồng ngạo pha lẫn kiên định không cho phép nghi ngờ.
Cô Tuyết bổ sung một câu: “Thế nhưng nếu ngươi chết, ta đây nhất định sẽ không sống được.”
Lộng Nguyệt hừ lạnh một tiếng, “Ta cũng vậy.”
“Nói cho ta biết. . .” Cô Tuyết lo lắng nhìn yêu tà nam tử toàn thân trải đầy vết thương rướm máu, “Thương tích trên người ngươi từ đâu mà đến? Ai khiến ngươi bị thương ?” Hồng mâu xẹt qua một tia lạnh lẽo, Cô Tuyết thì thào nói, “Đem ngươi bị thương thành như vậy, khẳng định không phải là nhân vật đơn giản, ta nhất định sẽ giết chết hắn.”
Lộng Nguyệt cười khẽ ──── Quả đúng là Cô Tuyết của hắn, vừa mở miệng liền muốn giết người diệt khẩu. . .
“Là Tà Hoàng ?”
“Lão quỷ kia đã chết.” Lộng Nguyệt thản nhiên đáp, “Không chỉ như vậy, trong những kẻ đến đại mạc chỉ có hai chúng ta trở về, những người còn lại đều mất tích.”
“Vậy là ai ?” Cô Tuyết gặng hỏi, tựa hồ không có ý buông tha.
“Ngươi không cần phải biết.” Lộng Nguyệt cười khẽ, “Huống chi, dù biết hay không, với ngươi hay ta mà nói đều không có ý nghĩa.”
Hồng mâu đối diện tử mâu, cảm giác mơ hồ tràn ngập nơi đáy lòng. Nhưng nhìn tử mâu trong suốt mà kiên định, Cô Tuyết chợt nghĩ, với hai người bọn họ chỉ như vậy cũng đủ rồi.
Cô Tuyết đột nhiên chế trụ mạch đập nơi cổ tay của Lộng Nguyệt, nhãn mâu băng hồng lộ ra tiếu ý nhàn nhạt, chăm chú nhìn sâu vào đôi tử mâu trước mắt, khẽ nâng cằm hắn, đơn giản nói một câu, “Máu chảy trong người chúng ta đều giống nhau !”
Lộng Nguyệt vỗ nhẹ gò má yêu mị của hồng y nam tử, ***g ngực nóng cháy gắt gao thiếp hợp, thậm chí có thể nghe được nhịp tim đập của đối phương.
Cho đến bây giờ, Cô Tuyết của hắn vẫn không hề nhắc đến Ma huyết. . .
Đối với Lộng Nguyệt mà nói, Ma huyết là một thứ sỉ nhục, làm cho hắn điên cuồng, làm cho hắn mất đi lý trí. . .
Dù cho lúc đó Lộng Nguyệt bị Ma huyết khống chế, dù cho ngày ấy ở đại mạc Tái Bắc trong đầu hắn không có nửa điểm ấn tượng, song hắn vẫn có thể tưởng tượng được chính mình nhất định chẳng khác nào thị huyết cuồng ma, bị thế nhân phỉ nhổ căm hận.
Nhưng vô luận thế nhân đối đãi với hắn thế nào, Lộng Nguyệt căn bản không hề để tâm, chỉ là hắn không đủ dũng khí mở miệng hỏi yêu nghiệt trước mắt khi chứng kiến hắn thị huyết vô tình hệt như ác ma đó, trong lòng rốt cuộc đã phải chịu đựng bao nhiêu mất mát cùng khiếp sợ ?
Lộng Nguyệt rất rõ ràng, thảm trạng ở đại mạc Tái Bắc toàn bộ là do hắn tạo thành.
Vậy mà đến hôm nay, yêu nghiệt này vẫn bình tĩnh nói với hắn: máu chảy trong người chúng ta là giống nhau. . .
Cô Tuyết tựa hồ cũng nhìn ra tâm tư của Lộng Nguyệt, hắn liền minh bạch, yêu tinh kiêu ngạo này nhất định lại canh cánh trong lòng chuyện Ma huyết.
“Ta không muốn nhìn thấy Diệt thế phục ma đao lần thứ hai.” Thanh âm băng lãnh vang lên, hồng mâu lấp lóe hỏa mang ngạo nghễ, vẫn duy trì tư thái cao ngạo trước đối phương, không lộ ra nửa điểm thương tiếc đồng tình.
Bởi vì Nguyệt của hắn chán ghét nhất là bị kẻ khác thương hại.
Có thể càn rỡ, có thể cuồng ngạo, có thể miệt thị. . . Nhưng trong mắt bọn họ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện sự đồng tình dành cho đối phương.
Lộng Nguyệt tà mị mỉm cười, khẽ liếm phiến môi ướt át của người dưới thân, “Ta cũng tuyệt không cho phép ngươi nhìn thấy nó lần thứ hai.” Tử mâu tràn ngập thần thái kiên quyết lăng lệ.
Cô Tuyết bật cười, “Nhịn không được sao ?” Cảm thụ được một tia dục hỏa liêu nhân nơi khố hạ của yêu tà nam tử đang thiêu đốt, nụ cười tuyệt mỹ lại đậm thêm vài phần.
“Ta không tin ngươi cũng có thể nhẫn nại !” Vừa dứt lời hắn liền vươn tay kéo xuống vạt áo đỏ rực, cúi đầu tạo nên từng vết ô mai nóng bỏng trên phần cổ trắng nõn mê người.
Cô Tuyết đột nhiên nhíu mi, vai trái chợt dấy lên một trận buốt nhói. Bất quá càng đau đớn hắn càng vui vẻ, càng tê dại hắn lại càng thỏa mãn.
Đầu ngón tay Lộng Nguyệt đặt trên vai trái của hồng y nam tử, cảm thụ đồ vật cứng rắn ẩn dưới làn da, khóe môi không tự giác kéo lên thành nụ cười tà mị.
Đó là khắc ấn linh hồn của Tam Sinh Thạch. . .
Khắc vào thân thể, trọn kiếp không quên.
Đó là thứ trân quý duy nhất mà chuyến du hành tái ngoại lần này trao cho bọn họ. . .
Bỗng nhiên ────
Băng thất phủ đầy sương trắng truyền vào một tiếng vang rất nhỏ, giống như thanh âm pháo hiệu bắn lên không trung, vang vọng khắp bầu trời.
Tử mâu thoáng nheo lại, xẹt qua một tia quang mang sắc lạnh.
Cô Tuyết nhìn thần sắc quỷ dị chợt hiện trong tử mâu, ánh mắt cũng lui đi ấm áp, trước sau chỉ còn là cảnh giác.
“Xem chừng hoàng thành bên kia đã xảy ra chuyện. . .”
Thân thể lạnh lẽo ngày càng giảm bớt độ ấm, dung nhan yêu mị tái nhợt gần như trong suốt, hi vọng dần dần tan biến. . .
Hắc phát lão giả chậm rãi thu hồi chưởng lực, trong mắt toát ra vẻ bất đắc dĩ pha lẫn bi thương, “Bạch lão đầu, chúng ta đã cố hết sức. . .”
Bạch phát lão giả khẽ nhắm hai mắt, than nhẹ một tiếng.
Bỗng nhiên, cánh cửa băng thất bị đẩy ra. Làn gió ấm áp như mộc xuân phong ùa tới, quét sạch bầu không khí áp lực buốt lạnh.
“Nguyệt nhi. . .” Hắc bạch lão giả khiếp sợ giương mắt nhìn yêu tà nam tử bước vội vào băng thất, nhãn thần dấy lên quang mang kinh hỉ.
Đóa Bạch liên tuyết trắng nằm trong tay Lộng Nguyệt đang tản mát bạch mang thánh khiết.
Bạch bào nhiễm đầy vết huyết ô rải rác, dung nhan phong hoa yêu diễm phiếm vẻ tái nhợt, tử phát mềm mại như nước có chút rối loạn.
Nhưng mà dù vậy, sống lưng của hắn vẫn thẳng tắp tựa tiêu thương, tư thái cao ngạo không cho phép khinh nhờn.
Hai lão giả nhìn thấy bộ dáng Lộng Nguyệt phong trần mệt mỏi, ánh mắt tràn đầy thương tiếc, tâm linh trong khoảnh khắc dường như bị thứ gì đó đâm đau nhói.
Ngay tại thời điểm bọn hắn muốn buông tha, đôi tử mâu kia vẫn khăng khăng một mực đến mức cố chấp, mang theo niềm tin kiên định không lùi bước nửa phần !
“Tiền bối, thỉnh đi ra ngoài một lát được chứ ?”
Hai lão giả đưa mắt nhìn thoáng qua hồng y nam tử an tĩnh nằm trên tháp, lại nhìn về phía cặp tử mâu trong suốt đối diện, trầm mặc đôi chút rồi lập tức bước ra băng thất.
Lộng Nguyệt đi đến bên băng tháp, vẻ u lãnh trong mắt dần liễm đi, chỉ còn lại thần sắc chứa chan nhu tình cùng chờ mong.
Hắn giơ tay lên, cắt qua lòng bàn tay của mình. Cửu Diệp Băng Liên đặt trên ***g ngực hồng y nam tử chậm rãi nở rộ. Máu tươi nhỏ giọt trên chín phiến cánh hoa, giống như một mạt ửng hồng yêu diễm từng bước cắn nuốt sắc trắng thánh khiết thuần tịnh.
Bỗng nhiên, bạch liên tản ra vầng sáng bảy sắc, nháy mắt chiếu rọi cả tòa băng thất. Thứ ánh sáng giống như thần tích đó chậm rãi vây quanh thân thể hồng y nam tử. Một đoàn tiên vụ thủy sắc từ ***g ngực Cô Tuyết lan tràn, lướt qua khuôn mặt, cổ, thân thể, tứ chi. . . Toàn thân cao thấp đều bao phủ trong màn sương trắng mờ ảo, tựa như những đường gân ngang dọc trên cánh hoa sen, tuần hoàn qua lại đầy phức tạp, khuếch tán, hội tụ. . . dần thức tỉnh một linh hồn đang say ngủ.
Ánh sáng rực rỡ sáng lạn ngưng tụ trên cánh hoa nhiễm đỏ máu tươi, nhật nguyệt tinh khí từ từ dung nhập vào thân thể hồng y nam tử. Dung nhan tuyệt mị dưới quang mang thánh khiết kinh diễm đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Lộng Nguyệt khẽ phất tay áo, tử mang yêu diễm thông qua mi tâm truyền vào thân thể Cô Tuyết, tụ tập lại Thiên nguyên khí đang khuếch tán trong người hắn, đem linh lực tự thân dung hợp với Cửu Diệp Băng Liên, làm cho sinh mệnh lực thần thánh lập tức bao phủ lấy vết thương.
Yêu dung tuyệt mị tái nhợt dần có chút huyết sắc, hàng mi như cánh bướm nhẹ nhàng rung động. Tử mang gia tăng cường độ dung hợp, lực lượng cường đại hoàn toàn vây kín thân thể trên băng tháp. Linh khí tản ra chung quanh tựa hồ không hề yếu bớt nửa phần, cẩn thận xâm nhập vào từng tấc da thịt toàn thân Cô Tuyết.
Tử mang chiếu sáng cả tòa băng thất, Cửu Diệp Băng Liên chậm rãi tan thành hơi nước. Mãi cho đến khi một giọt sương cuối cùng rơi xuống ***g ngực hồng y nam tử, cánh hoa sen trong suốt như lưu ly chìm vào bên trong mạt yêu hỏa đỏ rực lúc này lại bắt đầu tỏa sáng.
Ngay khi Lộng Nguyệt chuẩn bị đem linh lực dung nhập vào tâm mạch Cô Tuyết. Đôi mắt hỏa hồng chợt mở ra, một khắc kia, tựa hồ cả thế gian đều thiêu đốt.
Hồng mâu vẫn yêu mỹ như xưa, băng lãnh mà cháy bỏng, yêu diễm mà ma dã.
Lộng Nguyệt cả kinh, tử mang nơi tay vẫn chưa thối lui. Hồng y nam tử nhanh tay chế trụ cổ tay hắn, đem Lộng Nguyệt ôm vào lòng, gắt gao kề sát ***g ngực, ngăn cản hắn lại tiêu hao chân khí.
“Ngươi hao nhiều chân khí như vậy làm gì ?” Thanh âm lạnh như băng lộ ra một tia trách cứ cùng bất mãn, nhưng càng nhiều là ân cần pha lẫn thương tiếc.
Chân khí của yêu tinh này gần như cạn sạch. . . Thật đúng là thiếu giáo huấn mà. Cô Tuyết thầm nghĩ.
Ánh mắt Lộng Nguyệt xẹt qua vài phần nhu hòa, trong gian phòng lạnh lẽo, vòng tay ấm áp của người trước mặt làm cho trái tim khô héo của hắn nháy mắt sống lại.
“Tỉnh ?” Lộng Nguyệt thản nhiên mở miệng, vừa muốn ngồi dậy, chẳng ngờ lại bị Cô Tuyết ôm chặt thêm.
“Vết thương trên người ngươi là từ đâu ra ?” Cô Tuyết gằn giọng hỏi, hắn chế trụ thắt lưng yêu tà nam tử, xoay người đặt Lộng Nguyệt dưới thân, hồng mâu lấp lóe quang mang lãnh liệt.
Băng khí vờn quanh hai người hệt như tiên vụ mờ ảo, bồng bềnh phiêu hốt lúc ẩn lúc hiện, luồn qua làn tóc tím đỏ đan xen vào nhau tăng thêm vài phần diễm sắc.
Lộng Nguyệt tà mị cười khẽ, hắn nâng cằm hồng y nam tử, chăm chú nhìn vào đôi mị nhãn thâm hồng, “Không có gì đáng ngại.”
“Ta không phải người mù.” Cô Tuyết nhẹ tay vuốt ve vết máu thấm ướt bạch y, ánh mắt chứa đầy thương tiếc, giống như những vết thương này đều hiện trên thân mình, ***g ngực lạnh buốt đau đớn.
Cô Tuyết ghé sát vào gương mặt của yêu tà nam tử, hơi thở nóng rực thiêu đốt từng tấc da thịt trên người hắn, “Ngươi đã làm gì ?”
Đầu ngón tay Lộng Nguyệt phất qua đường nét tuấn mỹ trên mặt Cô Tuyết, giống như đang cố gắng chạm đến thứ gì đó. Chỉ có tự mình lấy tay cảm nhận, đích thân thể nghiệm, hắn mới có thể thuyết phục chính mình rằng người trước mặt đây không phải ảo giác, mà là Cô Tuyết của hắn. . .
“Ngươi đã làm gì ?” Lộng Nguyệt nhướn mắt hỏi ngược lại, nhãn thần lóe lên một tia quang mang tà mị, lại ẩn ẩn mang theo tức giận.
Cô Tuyệt yên lặng, không biết nên đáp lại thế nào.
Phảng phất hắn đã ngủ một giấc say, bồi hồi trong bóng đêm thật lâu. Giữa những mộng cảnh, hắn loáng thoáng nghe thấy một thanh âm rất nhẹ vang lên không ngừng như đang hô hoán ai đó, song hắn lại không thể nhìn đến thân ảnh của người kia. . .
Hắn chỉ nhớ rõ sự tình xảy ra ở đại mạc Tái Bắc. Hắn khống chế được Ma huyết trong cơ thể yêu tinh này, khống chế được Ma tính của Diệt thế phục ma đao, sau đó là cảm giác đau đớn bởi thân mình bị xé rách.
Cô Tuyết nhún vai ra vẻ không quan tâm, nghiêng người nằm xuống bên cạnh yêu tà nam tử, một lời cũng không nói.
Phỏng chừng yêu tinh vốn lòng dạ hẹp hòi này lại sinh khí với mình. . .
“Ngươi đếm thử xem, từ nhỏ đến lớn, ngươi chống lại ý ta bao nhiêu lần ?!” Lộng Nguyệt đột nhiên trở thân, chế trụ eo lưng hồng y nam tử, ngữ khí có chút nén giận.
“Có sao ?” Yêu nghiệt nào đó cố tình giả ngu.
“Còn dám nói ngươi không có ?!” Lộng Nguyệt nhíu chặt hai hàng mi, sóng mắt lưu chuyển hỏa diễm phẫn nộ, “Ngươi cho rằng ngươi là thần ma hóa thân, đao thương bất nhập có phải không? Hách Liên Cô Tuyết, yêu nghiệt ngươi thật đáng giận !”
Dứt lời liền hung hăng ngậm lấy phiến môi của yêu nghiệt dưới thân, đầu lưỡi căm tức ngang ngược quấy phá một phen.
Cô Tuyết bị nụ hôn cường thế của Lộng Nguyệt làm cho đầu óc choáng váng, cơ hồ sắp sửa không thở được. Song hắn vẫn ôm chặt yêu tinh đang áp chặt trên thân, gia tăng lực đạo, tận tình thỏa mãn đối phương cướp đoạt hô hấp của mình.
“Nhưng vì sao ta Nam Cung Lộng Nguyệt lúc nào cũng thua trong tay gia hỏa đáng ghét nhà ngươi. . .”
Đôi tay Cô Tuyết vòng qua cổ yêu tà nam tử, ngón tay thon dài cẩn thận chải vuốt mái tóc tím sẫm bừa bộn rối tung.
Nguyệt của hắn vì sao lại chật vật như vậy? Vì sao toàn thân đều là vết thương ?
Là vì hắn sao ?
Cô Tuyết đã không dám hỏi yêu tinh này xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, thậm chí không dám tưởng tượng trong khoảng thời gian mình ngủ say, yêu tà nam tử đã phải chịu đựng bao nhiêu dày vò cùng tra tấn.
Linh hồn khế hợp sớm đã không còn ngăn cách, tư vị thống khổ khi mất đi ái nhân, Cô Tuyết cũng không phải chưa từng thể hội. . .
Động tác dịu dàng dần bình ổn tâm tình xao động của Lộng Nguyệt, hắn cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay chậm rãi lan tràn giữa những lọn tóc, lúc này hắn rốt cuộc mới minh bạch chính mình vẫn còn sống.
Cái mạng này của hắn, chỉ vì Cô Tuyết mà tồn tại. . .
“Ta đã sớm thua dưới tay ngươi. . .” Cô Tuyết nhếch môi mỉm cười, “Chúng ta huề nhau.”
“Ngươi vẫn còn cười được ?!” Lộng Nguyệt nheo mắt, ngữ khí tràn đầy giận dỗi, “Nếu yêu nghiệt ngươi thích đi tìm chết, vậy cũng đừng chết trước mặt ta, rõ chưa? Hoặc là sau này chờ ta chết đi rồi, ngươi muốn chết thế nào cũng được, đến lúc đó không ai thèm quản ngươi !”
Nụ cười của Cô Tuyết không giảm, mắt nhìn bộ dáng tức giận của yêu tinh kia, trong lòng chợt dấy lên cảm giác ấm áp thỏa mãn mà từ trước đến nay chưa từng có, ra vẻ không sao cả đáp, “Ta không chết được.”
“Có ta ở đây, ngươi đương nhiên không thể chết.” Lộng Nguyệt khẽ nhướn tử mâu, trong mắt tràn đầy cuồng ngạo pha lẫn kiên định không cho phép nghi ngờ.
Cô Tuyết bổ sung một câu: “Thế nhưng nếu ngươi chết, ta đây nhất định sẽ không sống được.”
Lộng Nguyệt hừ lạnh một tiếng, “Ta cũng vậy.”
“Nói cho ta biết. . .” Cô Tuyết lo lắng nhìn yêu tà nam tử toàn thân trải đầy vết thương rướm máu, “Thương tích trên người ngươi từ đâu mà đến? Ai khiến ngươi bị thương ?” Hồng mâu xẹt qua một tia lạnh lẽo, Cô Tuyết thì thào nói, “Đem ngươi bị thương thành như vậy, khẳng định không phải là nhân vật đơn giản, ta nhất định sẽ giết chết hắn.”
Lộng Nguyệt cười khẽ ──── Quả đúng là Cô Tuyết của hắn, vừa mở miệng liền muốn giết người diệt khẩu. . .
“Là Tà Hoàng ?”
“Lão quỷ kia đã chết.” Lộng Nguyệt thản nhiên đáp, “Không chỉ như vậy, trong những kẻ đến đại mạc chỉ có hai chúng ta trở về, những người còn lại đều mất tích.”
“Vậy là ai ?” Cô Tuyết gặng hỏi, tựa hồ không có ý buông tha.
“Ngươi không cần phải biết.” Lộng Nguyệt cười khẽ, “Huống chi, dù biết hay không, với ngươi hay ta mà nói đều không có ý nghĩa.”
Hồng mâu đối diện tử mâu, cảm giác mơ hồ tràn ngập nơi đáy lòng. Nhưng nhìn tử mâu trong suốt mà kiên định, Cô Tuyết chợt nghĩ, với hai người bọn họ chỉ như vậy cũng đủ rồi.
Cô Tuyết đột nhiên chế trụ mạch đập nơi cổ tay của Lộng Nguyệt, nhãn mâu băng hồng lộ ra tiếu ý nhàn nhạt, chăm chú nhìn sâu vào đôi tử mâu trước mắt, khẽ nâng cằm hắn, đơn giản nói một câu, “Máu chảy trong người chúng ta đều giống nhau !”
Lộng Nguyệt vỗ nhẹ gò má yêu mị của hồng y nam tử, ***g ngực nóng cháy gắt gao thiếp hợp, thậm chí có thể nghe được nhịp tim đập của đối phương.
Cho đến bây giờ, Cô Tuyết của hắn vẫn không hề nhắc đến Ma huyết. . .
Đối với Lộng Nguyệt mà nói, Ma huyết là một thứ sỉ nhục, làm cho hắn điên cuồng, làm cho hắn mất đi lý trí. . .
Dù cho lúc đó Lộng Nguyệt bị Ma huyết khống chế, dù cho ngày ấy ở đại mạc Tái Bắc trong đầu hắn không có nửa điểm ấn tượng, song hắn vẫn có thể tưởng tượng được chính mình nhất định chẳng khác nào thị huyết cuồng ma, bị thế nhân phỉ nhổ căm hận.
Nhưng vô luận thế nhân đối đãi với hắn thế nào, Lộng Nguyệt căn bản không hề để tâm, chỉ là hắn không đủ dũng khí mở miệng hỏi yêu nghiệt trước mắt khi chứng kiến hắn thị huyết vô tình hệt như ác ma đó, trong lòng rốt cuộc đã phải chịu đựng bao nhiêu mất mát cùng khiếp sợ ?
Lộng Nguyệt rất rõ ràng, thảm trạng ở đại mạc Tái Bắc toàn bộ là do hắn tạo thành.
Vậy mà đến hôm nay, yêu nghiệt này vẫn bình tĩnh nói với hắn: máu chảy trong người chúng ta là giống nhau. . .
Cô Tuyết tựa hồ cũng nhìn ra tâm tư của Lộng Nguyệt, hắn liền minh bạch, yêu tinh kiêu ngạo này nhất định lại canh cánh trong lòng chuyện Ma huyết.
“Ta không muốn nhìn thấy Diệt thế phục ma đao lần thứ hai.” Thanh âm băng lãnh vang lên, hồng mâu lấp lóe hỏa mang ngạo nghễ, vẫn duy trì tư thái cao ngạo trước đối phương, không lộ ra nửa điểm thương tiếc đồng tình.
Bởi vì Nguyệt của hắn chán ghét nhất là bị kẻ khác thương hại.
Có thể càn rỡ, có thể cuồng ngạo, có thể miệt thị. . . Nhưng trong mắt bọn họ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện sự đồng tình dành cho đối phương.
Lộng Nguyệt tà mị mỉm cười, khẽ liếm phiến môi ướt át của người dưới thân, “Ta cũng tuyệt không cho phép ngươi nhìn thấy nó lần thứ hai.” Tử mâu tràn ngập thần thái kiên quyết lăng lệ.
Cô Tuyết bật cười, “Nhịn không được sao ?” Cảm thụ được một tia dục hỏa liêu nhân nơi khố hạ của yêu tà nam tử đang thiêu đốt, nụ cười tuyệt mỹ lại đậm thêm vài phần.
“Ta không tin ngươi cũng có thể nhẫn nại !” Vừa dứt lời hắn liền vươn tay kéo xuống vạt áo đỏ rực, cúi đầu tạo nên từng vết ô mai nóng bỏng trên phần cổ trắng nõn mê người.
Cô Tuyết đột nhiên nhíu mi, vai trái chợt dấy lên một trận buốt nhói. Bất quá càng đau đớn hắn càng vui vẻ, càng tê dại hắn lại càng thỏa mãn.
Đầu ngón tay Lộng Nguyệt đặt trên vai trái của hồng y nam tử, cảm thụ đồ vật cứng rắn ẩn dưới làn da, khóe môi không tự giác kéo lên thành nụ cười tà mị.
Đó là khắc ấn linh hồn của Tam Sinh Thạch. . .
Khắc vào thân thể, trọn kiếp không quên.
Đó là thứ trân quý duy nhất mà chuyến du hành tái ngoại lần này trao cho bọn họ. . .
Bỗng nhiên ────
Băng thất phủ đầy sương trắng truyền vào một tiếng vang rất nhỏ, giống như thanh âm pháo hiệu bắn lên không trung, vang vọng khắp bầu trời.
Tử mâu thoáng nheo lại, xẹt qua một tia quang mang sắc lạnh.
Cô Tuyết nhìn thần sắc quỷ dị chợt hiện trong tử mâu, ánh mắt cũng lui đi ấm áp, trước sau chỉ còn là cảnh giác.
“Xem chừng hoàng thành bên kia đã xảy ra chuyện. . .”
Tác giả :
Tự Thủy Kiêu Dương