Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 194: Ái chi thống, tâm giao tụy
Ma huyết cuồng loạn trong cơ thể Lộng Nguyệt vẫn chưa lui đi, phượng mâu tím sẫm lóe lên huyết quang bi thương. Lộng Nguyệt nhẹ nhàng buông hồng y nam tử, phẫn hận nhìn chằm chằm Tà Hoàng lúc này đã thụ trọng thương. Nhãn thần ngoan độc như muốn hủy diệt tất cả thiên địa vạn vật.
Lộng Nguyệt phất tay áo, bày ra kết giới bảo hộ chung quanh thân thể hồng y nam tử, lại rải thêm bên ngoài độc dược trí mạng.
Ai cũng không được đến gần Cô Tuyết của hắn. . .
Tà Hoàng gắng gượng đứng dậy, ánh mắt căm hận chỉ muốn phanh thây Lộng Nguyệt. Hai nam nhân mắt lạnh nhìn nhau, áng mây đỏ như máu chiếu khắp đại mạc, gió cát cuộn trào, lạnh lẽo thê lương.
Làn tóc yêu tử hoàn toàn che lấp biểu tình lúc này của Lộng Nguyệt, vệt huyết hồng rơi trên tử bào mị hoặc mà diễm lệ. Hắn lẳng lặng đứng trên cồn cát, tâm trí đông cứng đến tê dại, ngoại trừ việc phải đem nam nhân trước mặt bầm thây vạn đoạn, Lộng Nguyệt vô pháp nghĩ ra biện pháp nào khác có thể giúp hắn phát tiết nỗi bi thống.
Hắn đã thấy rất rõ. . .
Lão quỷ này cầm Diệt thế phục ma đao đâm xuyên qua ***g ngực hồng y nam tử. . .
Đó là Cô Tuyết của hắn a. . .
Người mà hắn trân ái, cho dù chỉ là một sợi tóc cũng không nỡ để kẻ khác chạm vào, lại vì bảo vệ hắn khiến chính mình bị Tà Hoàng thương tổn.
.
Huyết vân mờ mịt, một hồi giao chiến âm thầm bùng nổ ngay khi hai nam nhân ngẩng đầu đối mặt.
Đá vụn tung bay, cát vàng cuồn cuộn.
“Lộng Nguyệt, hôm nay ta và ngươi phải có một kẻ kết thúc.” Tà Hoàng nắm chặt quyền đầu, cảnh tượng Tư Đồ Không Thành bị xé thành mảnh nhỏ tràn ngập tâm trí hắn, cừu hận trải rộng khắp toàn thân.
Lộng Nguyệt khẽ nhắm mắt, hoàn toàn xem thường nam nhân điên cuồng phía đối diện. Từ khi chứng kiến mạt yêu hồng kia tiêu tán ngay trước mặt mình, lý trí của hắn cơ hồ sắp sửa hỏng mất.
“A a. . .” Tà Hoàng bật cười đầy trào phúng, “Ta cao hứng nhất là. . . Hách Liên Cô Tuyết cũng không sống được bao lâu, ha ha. . . Người bị Thượng cổ Thần Khí gây thương tích không một ai có thể sống sót, cho hắn theo bồi Thành nhi của ta, ha ha ha. . .”
“Cô Tuyết chỉ có thể ở bên ta !”
Làn tóc tím hồng cuồng vũ khắp bốn phía, Lộng Nguyệt ngẩng đầu, phát ra tiếng gầm bi thống nhất từ sâu trong đáy lòng, lấy tốc độ nhanh như thiểm điện nắm chặt Diệt thế phục ma đao, nhằm hướng Tà Hoàng đột nhiên đánh tới.
Tà Hoàng nháy mắt phản ứng, hắn nhặt lên Thương sóc cuồng uyên kiếm rơi trên mặt đất để chống đỡ. Lưỡi kiếm cùng thân đao va chạm lóe ra kim mang chói mắt.
Lộng Nguyệt linh hoạt tự nhiên khống chế Diệt thế phục ma đao, tử mâu nhộn nhạo bi thương pha lẫn hận ý cuồng dã.
Thanh ma đao này đã từng uống máu của người mà hắn yêu nhất. . .
Mà Nam Cung Lộng Nguyệt hắn, cũng nhờ máu của Cô Tuyết mới có thể thức tỉnh. . .
Cô Tuyết, hôm nay ta nhất định phải giết Tà Hoàng !
Dùng đầu của hắn, thân thể hồn phách của hắn để hiến tế cho huyết dịch mà ngươi đã trao ra. . .
.
Cát vàng đầy trời hoàn toàn che lấp thân ảnh của hai nam nhân, chỉ có quang mang do đao kiếm giao tranh không ngừng chớp lóe.
Tà Hoàng tựa hồ không thể nắm giữ lực lượng của Thương sóc cuồng uyên kiếm, hắn không thể ngờ tới Lộng Nguyệt có khả năng bộc phát ra sức mạnh kinh khủng đến vậy. Tà Hoàng thậm chí cảm giác, Lộng Nguyệt giờ phút này so với vừa rồi bị Ma huyết khống chế càng thêm đáng sợ !
Lộng Nguyệt nâng Diệt thế phục ma đao, quang mang huyết sắc bắn khắp bốn phía, mang theo lực đạo ngoan tuyệt âm độc đến cực hạn nhằm hướng huyệt Thiên linh cái của Tà Hoàng chém tới.
“Bang ────” một tiếng, Tà Hoàng dùng cự kiếm ngăn cản thế công mãnh liệt của Lộng Nguyệt. Yêu tà nam tử nhân cơ hội đoạt lại Thương sóc cuồng uyên kiếm, toàn thân lấp lánh quang hoa thần thánh !
Binh khí trong tay đã mất, Tà Hoàng vươn song chưởng, dồn tất cả Huyễn thuật, Nhẫn thuật cùng với U ám chi thuật toàn bộ đều bạo phát ra ngoài, trực tiếp chống lại lực lượng vô pháp kháng cự của Lộng Nguyệt !
Lộng Nguyệt ngẩng đầu, hai tay hắn lần lượt cầm Diệt thế phục ma đao cùng Thương sóc cuồng uyên kiếm. Tiếng gầm phẫn nộ quét ngang bầu trời, hắn giương Thượng cổ Thần Khí lên cao, hấp thu Thánh linh khí. Hào quang bao phủ trên đỉnh đầu hắn, tựa hồ báo hiệu một tràng hạo kiếp hủy diệt sắp sửa diễn ra !
Đao kiếm khế hợp, gắt gao gắn bó cùng một chỗ tưởng chừng như không thể phân tách. Một đao một kiếm ngạo thị thiên địa !
Lộng Nguyệt phi thân nhảy lên, tử bào tung bay tựa nhành liễu phiêu dật không chút sức nặng, ở trong gió vạch nên từng đường cong mỹ lệ. Đao cùng kiếm va chạm với chưởng phong của Tà Hoàng. Một khắc kia, thiên địa biến sắc. . .
“A a ────” Tiếng hét thảm đột ngột vang vọng khắp đại mạc cuồng sa, chỉ thấy Lộng Nguyệt nhẹ nhàng trở tay, một đao một kiếm hoàn toàn đâm thẳng vào đầu Tà Hoàng, xỏ xuyên qua đến tận cùng! Đem thân thể hắn ngạnh sinh xé thành hai mảnh !
“Tà Hoàng! Hôm nay ta chắc chắn sẽ không để ngươi được chết toàn thây, tuyệt không cho ngươi cơ hội trọng sinh!”
Tà Hoàng, kẻ dám tổn thương người của Nam Cung Lộng Nguyệt ta nhất định phải trả giá đại giới !
Ta muốn biến ngươi thành cô hồn dã quỷ không có hồn phách, vạn kiếp không được siêu sinh! Ta muốn ngươi không thể tồn tại ở nhân gian, càng vô pháp xuống Địa ngục! Ta muốn ngươi nhận hết thống khổ tội nghiệt tra tấn! Không được luân hồi !
Lộng Nguyệt tựa như một tia thiểm điện tím sẫm, cùng đao kiếm kết hợp thành một thể từ trong thân Tà Hoàng lao thẳng ra ngoài !
Thiên linh khí, tất cả Huyễn thuật, Nhẫn thuật đều bị Lộng Nguyệt đánh tan không có nửa điểm dư thừa!
Một tiếng nứt rạn vang lên từ cơ thể lão nhân, từng mảnh nhỏ của thi thể giống như thủy tinh vỡ vụn, lập tức hóa thành tro cốt phiêu tán trong gió. . .
Cát vàng bay múa phảng phất tiếng ca vĩnh viễn không ngừng, xướng lên giai điệu ngân nga trầm bổng, bất đắc dĩ mà tràn ngập bi thương.
Da thịt truyền đến cảm giác tê dại nhoi nhói, tử phát tán loạn phất qua gò má, đao quang kiếm ảnh chớp lóe liên miên không dứt. Một chiêu vừa rồi mang theo lực lượng cường đại, trong khoảnh khắc đã nghiền nát tro cốt của Tà Hoàng, chặt đứt mọi cơ hội mà Tà Hoàng có thể trọng tổ linh hồn sống lại.
Song không chỉ như vậy, ngoại trừ hồng y nam tử lặng im bất động nằm trong kết giới bảo hộ, đại mạc Tái Bắc lúc này đã không còn bóng người, ngay cả một nhành cây ngọn cỏ cũng không tồn tại.
Hủy diệt toàn bộ. . .
Không đến một khắc, tất cả sinh linh trên đại mạc đã bị Lộng Nguyệt tiêu diệt sạch sẽ.
Cô Tuyết. . .
Tà Hoàng lão quỷ kia đã bị ta giết chết, đám người ở đây cũng bị ta diệt, ngươi có thể tỉnh rồi.
Đến khi chúng ta trở lại Trung Nguyên, ta muốn nhìn thấy ngươi tỉnh, bằng không. . .
Lộng Nguyệt cắn chặt môi, hung hăng đè nén niềm bi thương ngập tràn tâm trí. Hắn nhanh chóng thu hồi kết giới phòng hộ, ôm lấy hồng y nam tử lập tức chuyển mình rời khỏi đại mạc Tái Bắc. . .
.
Lộng Nguyệt cầm theo Thượng cổ Thần Khí, vội vàng tìm đến Thiên Cơ tổ sư, tử mâu ẩn chứa tuyệt vọng bi thống.
“Ngươi nói cái gì ?!” Nhị vị lão giả tựa hồ nghe được tiếng sấm vang vọng bên tai, “Cô Tuyết bị Diệt thế phục ma đao gây thương tích ?”
Lộng Nguyệt buông mắt, né tránh tia nhìn đầy nghi vấn của lão nhân.
“Một khi Thượng cổ Thần Khí đã nhiễm máu, người bị thương nhất định sẽ chết !” Hắc phát lão giả tàn nhẫn mở miệng, “Đặc biệt là nhiễm phải máu của hai người các ngươi, càng là vô pháp cứu chữa!”
Thân mình Lộng Nguyệt đột nhiên run lên, một trận đau đớn buốt lạnh đến tận xương lan tràn khắp tứ chi bách hài như muốn đem hắn xé thành ngàn vạn mảnh nhỏ.
Bạch phát lão giả thoáng thở dài, “Nếu công lực của chúng ta không tiêu hao, có lẽ đã cứu được hắn. Thế nhưng hiện giờ công lực cả hai hợp lại cũng không bằng hai thành như trước. . . Xem ra hết cách. . .”
Hắc phát lão giả mờ mịt nhìn về phía Lộng Nguyệt lúc này mang theo biểu tình gần như sụp đổ, vô lực nói, “Nguyệt nhi, đây là vận mệnh đã được chú định, ai cũng không thể tránh khỏi.”
“Vận mệnh cái gì ?!” Lộng Nguyệt phẫn nộ gầm lớn, ngữ khí tràn ngập không cam lòng, “Mệnh kiếp của hắn đã được ta sửa lại, lần này rốt cuộc tính là cái gì ?!”
Tử mâu nhộn nhạo huyết sắc bi thương, Lộng Nguyệt đã không cách nào khống chế tâm tình của bản thân, không cách nào áp chế nỗi bi cuồng không ngừng gào thét sâu trong nội tâm.
“Ai cũng đừng hòng cướp hắn khỏi ta! Bất kỳ ai đều không được! Tử thần cũng mơ tưởng !”
Lộng Nguyệt phẫn nộ rời đi, căn bản không còn nửa điểm lý trí, lưu lại hai lão giả trong gian phòng lặng lẽ thở dài đầy bi thương. . .
Hai lão nhân nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nhưng không cách nào xem thấu những bi hoan ly hợp, hỉ nộ ái ố chốn hồng trần.
“Bạch lão đầu, thượng thiên phải chăng đã quá tàn nhẫn với hai hài tử này. . .?” Hắc phát lão giả nhàn nhạt mở miệng, trái tim chưa một lần xúc động suốt trăm năm qua vào lúc này bỗng nhiên lạnh ngắt.
“Quả thật. . . quá tàn nhẫn. . .” Bạch phát lão giả nhắm chặt hai mắt, thoáng ngẩng đầu, lại vô pháp cảm nhận được ánh nắng ấm áp.
Nếu thiên mệnh đã an bài không thể gần nhau, vì sao còn muốn cho bọn họ gặp mặt? Vì sao còn để hai người yêu nhau bất hối ?
Hai lão giả đều không biết. . .
.
Lộng Nguyệt nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đá của mật thất, chậm rãi đi vào. Cước bộ của hắn rất nhẹ, tựa hồ e sợ quấy nhiễu đến một linh hồn đang yên nghỉ.
Mật thất hàn băng một màu tuyết bạch thần thánh mà thanh lãnh. Giữa gian phòng băng, trên một chiếc băng tháp cự đại loáng thoáng sương lạnh vờn quanh, một hồng y nam tử lẳng lặng nằm đó như đang say ngủ. . .
Diệt thế phục ma đao vốn thuần dương, hỏa tính kịch liệt, phải dùng hàn khí cực hạn mới có thể áp chế cỗ liệt viêm kia tàn phá cơ thể.
Lộng Nguyệt đến gần băng tháp, khẽ ngồi bên cạnh hồng y nam tử. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng phất qua dung nhan của người nằm trên tháp, tử mâu chứa đầy ôn nhu lưu luyến.
Làn tóc hỏa hồng xõa tung trên băng tháp bị sương mờ bao phủ, dung nhan tuyệt mị giống như băng tuyết hàn sương không một tia huyết sắc, tái nhợt tựa lưu ly trong suốt, phảng phất một hài đồng tinh thuần không nhiễm bụi trần, lặng yên mà trầm tĩnh.
Da thịt của hồng y nam tử cơ hồ hòa cùng một thể với sương trắng chung quanh, thuần túy như hoa tuyết, chỉ có làn tóc đỏ rực yêu diễm kia thi thoảng lấp lóe yêu hỏa thần thánh.
“Từ trước đến nay ta chưa từng nhìn thấy bộ dáng ngươi an tĩnh như vậy. . .” Lộng Nguyệt vươn tay vuốt nhẹ gò má Cô Tuyết, thoáng nghiêng thân, cố gắng nhẫn nại nỗi bi thống cực hạn, nhếch môi mỉm cười, “Ta có chút không thích ứng. . .”
Hô hấp của nam tử rất mỏng manh, tựa hồ sắp sửa biến mất, thậm chí không thể nắm bắt.
“Ngươi là vì sinh khí mới không thèm để ý đến ta có phải không ?” Lộng Nguyệt hôn lên mi tâm của vị nam tử say ngủ, vành mắt lấp lánh thủy quang trong suốt, “Nếu Tuyết nhi của ta đã hết giận, có thể mở mắt nhìn xem ta được chứ ?”
Ngữ khí tràn ngập sủng nịch như đang âu yếm gọi một tiểu hài tử bướng bỉnh không muốn tỉnh lại.
Lộng Nguyệt gắt gao ôm hồng y nam tử vào ngực, dùng ngón tay ôn nhuận chậm rãi lau đi sương giá đông kết trên hai hàng mi của người trong lòng, dùng phiến môi ướt át hòa tan lạnh lẽo. . .
“Ngươi đừng nói là ta lại phải chịu đựng nỗi thống khổ mất đi ngươi! Ta không muốn nghe !” Lộng Nguyệt niết mạnh cằm hồng y nam tử, hung hăng ngậm lấy cánh môi hắn. Đầu lưỡi ngang ngược điên cuồng quấn chặt phần lưỡi căn bản không có ý thức của đối phương, giống như muốn đánh thức hồn phách đang say ngủ sắp sửa rời hắn mà đi. Dây dưa, níu giữ, hồi lâu vẫn chưa dừng lại.
“Ngươi đừng giả vờ !”
“Không phải ngươi bình thường rất mạnh sao? Không phải khí lực của ngươi rất lớn sao? Biểu tình ngoan độc mỗi khi giết người của ngươi đâu? Làm sao mà chỉ một cái hôn cũng không thể? Ân ?”
“Đừng có diễn trò trước mặt ta, biết không ?!”
“Ai bảo ngươi giúp ta đỡ một đao đó? Ngươi cho rằng mình rất lợi hại sao? Ngươi cho rằng không gì là ngươi không làm được, cho rằng ta không làm gì được ngươi có phải hay không ?!”
“Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, phải bảo vệ tốt bản thân, đừng để mình bị thương tổn, vì sao ngươi lúc nào cũng ngỗ nghịch ta ?!”
“Chống lại Nam Cung Lộng Nguyệt ta, ngươi rất thích ý, có đúng không ?!”
Lộng Nguyệt căm giận rít gào, chẳng hề để ý người trong lòng có thể nghe được hay không.
Hắn cạy mở hàm răng của người đang say ngủ, một phen dây dưa giao triền với chiếc lưỡi lạnh lẽo không chút khí lực kia, truyền lại hơi ấm nóng cháy, giống như đang trừng phạt một nửa linh hồn làm cho hắn cả đời này bị giam cầm vô pháp trốn thoát.
Người khiến hắn đau lòng, khiến hắn phẫn nộ, khiến hắn dù khuynh tẫn sinh mệnh cũng yêu không đủ, bao giờ cũng tra tấn hắn không ngớt.
Cô Tuyết, nếu ngươi cố ý, cầu ngươi đừng tiếp tục gạt ta, có được không. . .
Ta Lộng Nguyệt đã không thể chịu đựng. . .
Tâm của ta không phải làm bằng sắt, chịu không nổi ngươi liên miên dày vò, chịu không nổi ngươi hành hạ tra tấn.
Tuyết nhi của ta.
Bao nhiêu lần giãy dụa bên ranh giới sinh tử chúng ta đều đã vượt qua, lúc này đây ngươi không thể vùng thoát hay sao?
Tuyết nhi của ta.
Nếu lần này ta phải tranh đoạt ngươi với Tử thần, ngươi nhất định phải đứng bên cạnh ta !
Ta lệnh cho ngươi !
Đứng bên người Nam Cung Lộng Nguyệt ta, bồi ta đến khi tóc bạc da mồi. . .
Lộng Nguyệt cúi đầu ấn lên môi người trong lòng một nụ hôn nồng ấm, nhẹ nhàng đem hồng y nam tử đặt lại trên băng tháp. Động tác dịu dàng ôn nhu như thể e ngại làm tổn thương đến bảo vật trân quý nhất.
Cô Tuyết, ta nhất định sẽ cứu ngươi. . .
Năm năm trước, ta có thể đem ngươi trở về từ cõi chết, lần này cũng không có gì là không thể !
Chưa hề có việc gì mà Lộng Nguyệt ta không làm được !
Cho tới bây giờ vẫn không có. . .
Đầu ngón tay Lộng Nguyệt đã lạnh băng không chút ấm áp, hắn xoay người rời khỏi gian phòng trắng xóa, bóng lưng đạm mạc tràn đầy cô tịch.
Ngay khi hắn vừa bước ra khỏi mật thất, một thanh âm hưng phấn bỗng truyền đến:
“Tiểu Nguyệt nhi ──── Tiểu Nguyệt nhi ──── gia gia nghĩ ra ──── gia gia ta đã nghĩ ra biện pháp có thể cứu Tiểu Tuyết nhi ────”
***
Lộng Nguyệt phất tay áo, bày ra kết giới bảo hộ chung quanh thân thể hồng y nam tử, lại rải thêm bên ngoài độc dược trí mạng.
Ai cũng không được đến gần Cô Tuyết của hắn. . .
Tà Hoàng gắng gượng đứng dậy, ánh mắt căm hận chỉ muốn phanh thây Lộng Nguyệt. Hai nam nhân mắt lạnh nhìn nhau, áng mây đỏ như máu chiếu khắp đại mạc, gió cát cuộn trào, lạnh lẽo thê lương.
Làn tóc yêu tử hoàn toàn che lấp biểu tình lúc này của Lộng Nguyệt, vệt huyết hồng rơi trên tử bào mị hoặc mà diễm lệ. Hắn lẳng lặng đứng trên cồn cát, tâm trí đông cứng đến tê dại, ngoại trừ việc phải đem nam nhân trước mặt bầm thây vạn đoạn, Lộng Nguyệt vô pháp nghĩ ra biện pháp nào khác có thể giúp hắn phát tiết nỗi bi thống.
Hắn đã thấy rất rõ. . .
Lão quỷ này cầm Diệt thế phục ma đao đâm xuyên qua ***g ngực hồng y nam tử. . .
Đó là Cô Tuyết của hắn a. . .
Người mà hắn trân ái, cho dù chỉ là một sợi tóc cũng không nỡ để kẻ khác chạm vào, lại vì bảo vệ hắn khiến chính mình bị Tà Hoàng thương tổn.
.
Huyết vân mờ mịt, một hồi giao chiến âm thầm bùng nổ ngay khi hai nam nhân ngẩng đầu đối mặt.
Đá vụn tung bay, cát vàng cuồn cuộn.
“Lộng Nguyệt, hôm nay ta và ngươi phải có một kẻ kết thúc.” Tà Hoàng nắm chặt quyền đầu, cảnh tượng Tư Đồ Không Thành bị xé thành mảnh nhỏ tràn ngập tâm trí hắn, cừu hận trải rộng khắp toàn thân.
Lộng Nguyệt khẽ nhắm mắt, hoàn toàn xem thường nam nhân điên cuồng phía đối diện. Từ khi chứng kiến mạt yêu hồng kia tiêu tán ngay trước mặt mình, lý trí của hắn cơ hồ sắp sửa hỏng mất.
“A a. . .” Tà Hoàng bật cười đầy trào phúng, “Ta cao hứng nhất là. . . Hách Liên Cô Tuyết cũng không sống được bao lâu, ha ha. . . Người bị Thượng cổ Thần Khí gây thương tích không một ai có thể sống sót, cho hắn theo bồi Thành nhi của ta, ha ha ha. . .”
“Cô Tuyết chỉ có thể ở bên ta !”
Làn tóc tím hồng cuồng vũ khắp bốn phía, Lộng Nguyệt ngẩng đầu, phát ra tiếng gầm bi thống nhất từ sâu trong đáy lòng, lấy tốc độ nhanh như thiểm điện nắm chặt Diệt thế phục ma đao, nhằm hướng Tà Hoàng đột nhiên đánh tới.
Tà Hoàng nháy mắt phản ứng, hắn nhặt lên Thương sóc cuồng uyên kiếm rơi trên mặt đất để chống đỡ. Lưỡi kiếm cùng thân đao va chạm lóe ra kim mang chói mắt.
Lộng Nguyệt linh hoạt tự nhiên khống chế Diệt thế phục ma đao, tử mâu nhộn nhạo bi thương pha lẫn hận ý cuồng dã.
Thanh ma đao này đã từng uống máu của người mà hắn yêu nhất. . .
Mà Nam Cung Lộng Nguyệt hắn, cũng nhờ máu của Cô Tuyết mới có thể thức tỉnh. . .
Cô Tuyết, hôm nay ta nhất định phải giết Tà Hoàng !
Dùng đầu của hắn, thân thể hồn phách của hắn để hiến tế cho huyết dịch mà ngươi đã trao ra. . .
.
Cát vàng đầy trời hoàn toàn che lấp thân ảnh của hai nam nhân, chỉ có quang mang do đao kiếm giao tranh không ngừng chớp lóe.
Tà Hoàng tựa hồ không thể nắm giữ lực lượng của Thương sóc cuồng uyên kiếm, hắn không thể ngờ tới Lộng Nguyệt có khả năng bộc phát ra sức mạnh kinh khủng đến vậy. Tà Hoàng thậm chí cảm giác, Lộng Nguyệt giờ phút này so với vừa rồi bị Ma huyết khống chế càng thêm đáng sợ !
Lộng Nguyệt nâng Diệt thế phục ma đao, quang mang huyết sắc bắn khắp bốn phía, mang theo lực đạo ngoan tuyệt âm độc đến cực hạn nhằm hướng huyệt Thiên linh cái của Tà Hoàng chém tới.
“Bang ────” một tiếng, Tà Hoàng dùng cự kiếm ngăn cản thế công mãnh liệt của Lộng Nguyệt. Yêu tà nam tử nhân cơ hội đoạt lại Thương sóc cuồng uyên kiếm, toàn thân lấp lánh quang hoa thần thánh !
Binh khí trong tay đã mất, Tà Hoàng vươn song chưởng, dồn tất cả Huyễn thuật, Nhẫn thuật cùng với U ám chi thuật toàn bộ đều bạo phát ra ngoài, trực tiếp chống lại lực lượng vô pháp kháng cự của Lộng Nguyệt !
Lộng Nguyệt ngẩng đầu, hai tay hắn lần lượt cầm Diệt thế phục ma đao cùng Thương sóc cuồng uyên kiếm. Tiếng gầm phẫn nộ quét ngang bầu trời, hắn giương Thượng cổ Thần Khí lên cao, hấp thu Thánh linh khí. Hào quang bao phủ trên đỉnh đầu hắn, tựa hồ báo hiệu một tràng hạo kiếp hủy diệt sắp sửa diễn ra !
Đao kiếm khế hợp, gắt gao gắn bó cùng một chỗ tưởng chừng như không thể phân tách. Một đao một kiếm ngạo thị thiên địa !
Lộng Nguyệt phi thân nhảy lên, tử bào tung bay tựa nhành liễu phiêu dật không chút sức nặng, ở trong gió vạch nên từng đường cong mỹ lệ. Đao cùng kiếm va chạm với chưởng phong của Tà Hoàng. Một khắc kia, thiên địa biến sắc. . .
“A a ────” Tiếng hét thảm đột ngột vang vọng khắp đại mạc cuồng sa, chỉ thấy Lộng Nguyệt nhẹ nhàng trở tay, một đao một kiếm hoàn toàn đâm thẳng vào đầu Tà Hoàng, xỏ xuyên qua đến tận cùng! Đem thân thể hắn ngạnh sinh xé thành hai mảnh !
“Tà Hoàng! Hôm nay ta chắc chắn sẽ không để ngươi được chết toàn thây, tuyệt không cho ngươi cơ hội trọng sinh!”
Tà Hoàng, kẻ dám tổn thương người của Nam Cung Lộng Nguyệt ta nhất định phải trả giá đại giới !
Ta muốn biến ngươi thành cô hồn dã quỷ không có hồn phách, vạn kiếp không được siêu sinh! Ta muốn ngươi không thể tồn tại ở nhân gian, càng vô pháp xuống Địa ngục! Ta muốn ngươi nhận hết thống khổ tội nghiệt tra tấn! Không được luân hồi !
Lộng Nguyệt tựa như một tia thiểm điện tím sẫm, cùng đao kiếm kết hợp thành một thể từ trong thân Tà Hoàng lao thẳng ra ngoài !
Thiên linh khí, tất cả Huyễn thuật, Nhẫn thuật đều bị Lộng Nguyệt đánh tan không có nửa điểm dư thừa!
Một tiếng nứt rạn vang lên từ cơ thể lão nhân, từng mảnh nhỏ của thi thể giống như thủy tinh vỡ vụn, lập tức hóa thành tro cốt phiêu tán trong gió. . .
Cát vàng bay múa phảng phất tiếng ca vĩnh viễn không ngừng, xướng lên giai điệu ngân nga trầm bổng, bất đắc dĩ mà tràn ngập bi thương.
Da thịt truyền đến cảm giác tê dại nhoi nhói, tử phát tán loạn phất qua gò má, đao quang kiếm ảnh chớp lóe liên miên không dứt. Một chiêu vừa rồi mang theo lực lượng cường đại, trong khoảnh khắc đã nghiền nát tro cốt của Tà Hoàng, chặt đứt mọi cơ hội mà Tà Hoàng có thể trọng tổ linh hồn sống lại.
Song không chỉ như vậy, ngoại trừ hồng y nam tử lặng im bất động nằm trong kết giới bảo hộ, đại mạc Tái Bắc lúc này đã không còn bóng người, ngay cả một nhành cây ngọn cỏ cũng không tồn tại.
Hủy diệt toàn bộ. . .
Không đến một khắc, tất cả sinh linh trên đại mạc đã bị Lộng Nguyệt tiêu diệt sạch sẽ.
Cô Tuyết. . .
Tà Hoàng lão quỷ kia đã bị ta giết chết, đám người ở đây cũng bị ta diệt, ngươi có thể tỉnh rồi.
Đến khi chúng ta trở lại Trung Nguyên, ta muốn nhìn thấy ngươi tỉnh, bằng không. . .
Lộng Nguyệt cắn chặt môi, hung hăng đè nén niềm bi thương ngập tràn tâm trí. Hắn nhanh chóng thu hồi kết giới phòng hộ, ôm lấy hồng y nam tử lập tức chuyển mình rời khỏi đại mạc Tái Bắc. . .
.
Lộng Nguyệt cầm theo Thượng cổ Thần Khí, vội vàng tìm đến Thiên Cơ tổ sư, tử mâu ẩn chứa tuyệt vọng bi thống.
“Ngươi nói cái gì ?!” Nhị vị lão giả tựa hồ nghe được tiếng sấm vang vọng bên tai, “Cô Tuyết bị Diệt thế phục ma đao gây thương tích ?”
Lộng Nguyệt buông mắt, né tránh tia nhìn đầy nghi vấn của lão nhân.
“Một khi Thượng cổ Thần Khí đã nhiễm máu, người bị thương nhất định sẽ chết !” Hắc phát lão giả tàn nhẫn mở miệng, “Đặc biệt là nhiễm phải máu của hai người các ngươi, càng là vô pháp cứu chữa!”
Thân mình Lộng Nguyệt đột nhiên run lên, một trận đau đớn buốt lạnh đến tận xương lan tràn khắp tứ chi bách hài như muốn đem hắn xé thành ngàn vạn mảnh nhỏ.
Bạch phát lão giả thoáng thở dài, “Nếu công lực của chúng ta không tiêu hao, có lẽ đã cứu được hắn. Thế nhưng hiện giờ công lực cả hai hợp lại cũng không bằng hai thành như trước. . . Xem ra hết cách. . .”
Hắc phát lão giả mờ mịt nhìn về phía Lộng Nguyệt lúc này mang theo biểu tình gần như sụp đổ, vô lực nói, “Nguyệt nhi, đây là vận mệnh đã được chú định, ai cũng không thể tránh khỏi.”
“Vận mệnh cái gì ?!” Lộng Nguyệt phẫn nộ gầm lớn, ngữ khí tràn ngập không cam lòng, “Mệnh kiếp của hắn đã được ta sửa lại, lần này rốt cuộc tính là cái gì ?!”
Tử mâu nhộn nhạo huyết sắc bi thương, Lộng Nguyệt đã không cách nào khống chế tâm tình của bản thân, không cách nào áp chế nỗi bi cuồng không ngừng gào thét sâu trong nội tâm.
“Ai cũng đừng hòng cướp hắn khỏi ta! Bất kỳ ai đều không được! Tử thần cũng mơ tưởng !”
Lộng Nguyệt phẫn nộ rời đi, căn bản không còn nửa điểm lý trí, lưu lại hai lão giả trong gian phòng lặng lẽ thở dài đầy bi thương. . .
Hai lão nhân nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nhưng không cách nào xem thấu những bi hoan ly hợp, hỉ nộ ái ố chốn hồng trần.
“Bạch lão đầu, thượng thiên phải chăng đã quá tàn nhẫn với hai hài tử này. . .?” Hắc phát lão giả nhàn nhạt mở miệng, trái tim chưa một lần xúc động suốt trăm năm qua vào lúc này bỗng nhiên lạnh ngắt.
“Quả thật. . . quá tàn nhẫn. . .” Bạch phát lão giả nhắm chặt hai mắt, thoáng ngẩng đầu, lại vô pháp cảm nhận được ánh nắng ấm áp.
Nếu thiên mệnh đã an bài không thể gần nhau, vì sao còn muốn cho bọn họ gặp mặt? Vì sao còn để hai người yêu nhau bất hối ?
Hai lão giả đều không biết. . .
.
Lộng Nguyệt nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đá của mật thất, chậm rãi đi vào. Cước bộ của hắn rất nhẹ, tựa hồ e sợ quấy nhiễu đến một linh hồn đang yên nghỉ.
Mật thất hàn băng một màu tuyết bạch thần thánh mà thanh lãnh. Giữa gian phòng băng, trên một chiếc băng tháp cự đại loáng thoáng sương lạnh vờn quanh, một hồng y nam tử lẳng lặng nằm đó như đang say ngủ. . .
Diệt thế phục ma đao vốn thuần dương, hỏa tính kịch liệt, phải dùng hàn khí cực hạn mới có thể áp chế cỗ liệt viêm kia tàn phá cơ thể.
Lộng Nguyệt đến gần băng tháp, khẽ ngồi bên cạnh hồng y nam tử. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng phất qua dung nhan của người nằm trên tháp, tử mâu chứa đầy ôn nhu lưu luyến.
Làn tóc hỏa hồng xõa tung trên băng tháp bị sương mờ bao phủ, dung nhan tuyệt mị giống như băng tuyết hàn sương không một tia huyết sắc, tái nhợt tựa lưu ly trong suốt, phảng phất một hài đồng tinh thuần không nhiễm bụi trần, lặng yên mà trầm tĩnh.
Da thịt của hồng y nam tử cơ hồ hòa cùng một thể với sương trắng chung quanh, thuần túy như hoa tuyết, chỉ có làn tóc đỏ rực yêu diễm kia thi thoảng lấp lóe yêu hỏa thần thánh.
“Từ trước đến nay ta chưa từng nhìn thấy bộ dáng ngươi an tĩnh như vậy. . .” Lộng Nguyệt vươn tay vuốt nhẹ gò má Cô Tuyết, thoáng nghiêng thân, cố gắng nhẫn nại nỗi bi thống cực hạn, nhếch môi mỉm cười, “Ta có chút không thích ứng. . .”
Hô hấp của nam tử rất mỏng manh, tựa hồ sắp sửa biến mất, thậm chí không thể nắm bắt.
“Ngươi là vì sinh khí mới không thèm để ý đến ta có phải không ?” Lộng Nguyệt hôn lên mi tâm của vị nam tử say ngủ, vành mắt lấp lánh thủy quang trong suốt, “Nếu Tuyết nhi của ta đã hết giận, có thể mở mắt nhìn xem ta được chứ ?”
Ngữ khí tràn ngập sủng nịch như đang âu yếm gọi một tiểu hài tử bướng bỉnh không muốn tỉnh lại.
Lộng Nguyệt gắt gao ôm hồng y nam tử vào ngực, dùng ngón tay ôn nhuận chậm rãi lau đi sương giá đông kết trên hai hàng mi của người trong lòng, dùng phiến môi ướt át hòa tan lạnh lẽo. . .
“Ngươi đừng nói là ta lại phải chịu đựng nỗi thống khổ mất đi ngươi! Ta không muốn nghe !” Lộng Nguyệt niết mạnh cằm hồng y nam tử, hung hăng ngậm lấy cánh môi hắn. Đầu lưỡi ngang ngược điên cuồng quấn chặt phần lưỡi căn bản không có ý thức của đối phương, giống như muốn đánh thức hồn phách đang say ngủ sắp sửa rời hắn mà đi. Dây dưa, níu giữ, hồi lâu vẫn chưa dừng lại.
“Ngươi đừng giả vờ !”
“Không phải ngươi bình thường rất mạnh sao? Không phải khí lực của ngươi rất lớn sao? Biểu tình ngoan độc mỗi khi giết người của ngươi đâu? Làm sao mà chỉ một cái hôn cũng không thể? Ân ?”
“Đừng có diễn trò trước mặt ta, biết không ?!”
“Ai bảo ngươi giúp ta đỡ một đao đó? Ngươi cho rằng mình rất lợi hại sao? Ngươi cho rằng không gì là ngươi không làm được, cho rằng ta không làm gì được ngươi có phải hay không ?!”
“Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, phải bảo vệ tốt bản thân, đừng để mình bị thương tổn, vì sao ngươi lúc nào cũng ngỗ nghịch ta ?!”
“Chống lại Nam Cung Lộng Nguyệt ta, ngươi rất thích ý, có đúng không ?!”
Lộng Nguyệt căm giận rít gào, chẳng hề để ý người trong lòng có thể nghe được hay không.
Hắn cạy mở hàm răng của người đang say ngủ, một phen dây dưa giao triền với chiếc lưỡi lạnh lẽo không chút khí lực kia, truyền lại hơi ấm nóng cháy, giống như đang trừng phạt một nửa linh hồn làm cho hắn cả đời này bị giam cầm vô pháp trốn thoát.
Người khiến hắn đau lòng, khiến hắn phẫn nộ, khiến hắn dù khuynh tẫn sinh mệnh cũng yêu không đủ, bao giờ cũng tra tấn hắn không ngớt.
Cô Tuyết, nếu ngươi cố ý, cầu ngươi đừng tiếp tục gạt ta, có được không. . .
Ta Lộng Nguyệt đã không thể chịu đựng. . .
Tâm của ta không phải làm bằng sắt, chịu không nổi ngươi liên miên dày vò, chịu không nổi ngươi hành hạ tra tấn.
Tuyết nhi của ta.
Bao nhiêu lần giãy dụa bên ranh giới sinh tử chúng ta đều đã vượt qua, lúc này đây ngươi không thể vùng thoát hay sao?
Tuyết nhi của ta.
Nếu lần này ta phải tranh đoạt ngươi với Tử thần, ngươi nhất định phải đứng bên cạnh ta !
Ta lệnh cho ngươi !
Đứng bên người Nam Cung Lộng Nguyệt ta, bồi ta đến khi tóc bạc da mồi. . .
Lộng Nguyệt cúi đầu ấn lên môi người trong lòng một nụ hôn nồng ấm, nhẹ nhàng đem hồng y nam tử đặt lại trên băng tháp. Động tác dịu dàng ôn nhu như thể e ngại làm tổn thương đến bảo vật trân quý nhất.
Cô Tuyết, ta nhất định sẽ cứu ngươi. . .
Năm năm trước, ta có thể đem ngươi trở về từ cõi chết, lần này cũng không có gì là không thể !
Chưa hề có việc gì mà Lộng Nguyệt ta không làm được !
Cho tới bây giờ vẫn không có. . .
Đầu ngón tay Lộng Nguyệt đã lạnh băng không chút ấm áp, hắn xoay người rời khỏi gian phòng trắng xóa, bóng lưng đạm mạc tràn đầy cô tịch.
Ngay khi hắn vừa bước ra khỏi mật thất, một thanh âm hưng phấn bỗng truyền đến:
“Tiểu Nguyệt nhi ──── Tiểu Nguyệt nhi ──── gia gia nghĩ ra ──── gia gia ta đã nghĩ ra biện pháp có thể cứu Tiểu Tuyết nhi ────”
***
Tác giả :
Tự Thủy Kiêu Dương