Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 19: Âm thầm trắc ẩn tâm
“Đi ra ngoài.”
Hắc y nữ tử còn chưa tiến vào đại môn tẩm cung đã nghe thấy từ bên trong một thanh âm lạnh lùng truyền đến, nhưng nữ tử không để ý, lập tức đi vào.
“Ta bảo ngươi đi ra ngoài ngươi không nghe thấy sao?” Hách Liên Cô Tuyết mí mắt cũng không nâng, cánh môi mỏng hé mở, thập phần tức giận.
“. . . A. . .” Hắc y nữ tử còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Hách Liên Cô Tuyết phất lên tay áo, toàn bộ thân thể nữ tử như một trận gió bị cuốn bay ra ngoài.
“Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là mẫu thân hắn ta không dám động ngươi.”
Hắc y nữ tử chậm rãi đứng dậy, tuy rằng bị đẩy ra bên ngoài mấy chục thước, nhưng nàng không cảm giác được đau đớn.
Hách Liên Cô Tuyết đến gần hắc y nữ tử, thô bạo nâng lên cằm nàng, hồng mâu híp lại, “Ngươi có phải ghiền làm cái trò này?”
“Cô Tuyết, ngươi. . . Không muốn nhìn thấy ta như vậy sao?”
Hách Liên Cô Tuyết khóe miệng cong lên, vẻ mỉa mai càng thêm sâu, “Ta vừa nhìn thấy ngươi toàn thân liền không thoải mái, càng hận không thể khiến ngươi lập tức biến mất trước mắt ta.”
Hắc y nữ tử thân thể hơi chút cứng đờ, hai mắt lấp lánh dịch thể nóng rực.
Hách Liên Cô Tuyết xoay người lạnh lùng nói, “Trước khi nước mắt ngươi chảy xuống mau cút đi, đừng để ta thấy mặt.”
“Ta sẽ đi.” Hắc y nữ tử thanh âm bình đạm như nước, “Cô Tuyết, nghe ta nói một câu cuối cùng được chứ?”
Hồng phát như liên, an tĩnh trên hồng bào nở rộ, không một tia dao động.
“Sáng Thần cửu thức, không cần luyện nữa.”
Tiếng cười thanh thúy vang lên, Hách Liên Cô Tuyết xoay người, khóe miệng cong lên thành một tia cười trào phúng lạnh lùng, “Sở phu nhân thật đúng là người hay quên a.”
Hồng mâu khẽ nâng, tràn đầy khinh thường, “Lúc trước, ngươi quên là ai bức ta luyện sao?”
“Dừng lại đúng lúc, Cô Tuyết.” Ngữ thanh hắc y nữ tử pha lẫn van cầu, “Ta biết, hết thảy đều là lỗi của cha ngươi, nhưng nếu ngươi thực sự luyện đến đệ cửu trọng, chỉ cần hơi chút vô ý, ta sợ ngươi sẽ . . .”
“Sở phu nhân.” Hách Liên Cô Tuyết ngắt lời hắc y nữ tử, khẽ cười nhẹ, lãnh ý xa xăm, “Lúc này không cần vờ vĩnh nói với ta những lời như vậy, nếu lúc trước ngươi ngăn cản may ra còn có tác dụng, nhưng mà hiện giờ. . .” Hắn tiến đến bên tai nữ tử, nhẹ giọng miêu tả: “Đã quá muộn rồi.”
“Cô Tuyết. . .”
Hắc y nữ tử lời còn chưa nói xong, Hách Liên Cô Tuyết đã một tay vòng qua thắt lưng, đem nàng dán lên ngực mình, hồng mâu nhộn nhạo thần sắc làm người ta khó hiểu, “Các ngươi những người này thật dễ thay đổi a.”
Hắc y nữ tử nhìn cặp mắt yêu mị kia, trái tim đập liên hồi.
Hách Liên Cô Tuyết vươn ngón tay dài nhỏ vuốt ve làn lông mày lá liễu, cười quyến rũ nói, “Ngươi mặt dày mày dạn ở lại nơi đây, làm bộ quan tâm đến ta, hay là có ý đồ gì a?”
“Ngươi. . . Cô Tuyết, ngươi. . .” Nữ tử bỗng nhiên cảm giác được hơi thở của Hách Liên Cô Tuyết bắt đầu biến hóa, nóng rực mà mị hoặc.
“Muốn bản cung sủng hạnh ngươi sao? Ân?”
Hắc y nữ tử đột nhiên mở to hai mắt, liều mạng muốn giãy dụa khỏi vòng tay ôm ấp của nam tử trước mặt, nhưng chỉ phí công.
“Ta từ trước đến nay không thích cùng nữ nhân làm chuyện đó, bất quá nếu là ngươi. . . ta thực muốn thử một lần.”
“Ngươi không thể!” Hắc y nữ tử vừa muốn giơ tay lên, lại bị Hách Liên Cô Tuyết dễ dàng chế trụ.
“Làm sao vậy? Sợ?” Hách Liên Cô Tuyết mỉm cười, tựa hồ rất yêu thích bộ dáng thất kinh của nữ tử trước mặt, “Sở Vân Sương, tình cảnh này có phải ngươi cảm thấy rất quen thuộc?”
Sở Vân Sương cả người chấn động, đầu não nóng lên, khóe miệng không ngừng run rẩy.
Trong đầu quanh quẩn thật lâu tiếng kêu thê lương của một hài tử:
Sở a di, cứu ta ── Sở a di ──
Nàng không hề ngăn cản, cũng không lưu lại, chỉ yên lặng rời đi, lựa chọn trầm mặc.
Nhưng mà một màn kia, đã mọc rễ rất lâu trong lòng hài tử, nàng vẫn nhớ rõ ánh mắt sau cùng kia, giống như một ngọn hỏa diễm thiêu đốt nhân tâm, pha lẫn tiếng than thở tuyệt vọng, linh hồn thuần tịnh trong nháy mắt đã biến thành luyện ngục cừu hận.
Hách Liên Cô Tuyết xoay người một cái, phần lưng của nữ tử liền gắt gao dán lên bạch ngọc thạch trụ, không thể di dộng mảy may.
“Ta thật sự không rõ, súc sinh kia vì sao lại thu lưu một nữ nhân lẳng lơ *** đãng như ngươi?” Hơi thở mị hoặc của Hách Liên Cô Tuyết quét qua toàn thân nữ tử. Sợ hãi, chưa bao giờ nàng sợ hãi như vậy.
“Nếu Tư Đồ Không Thành biết mẫu thân hắn không chết, ngược lại cùng nam nhân khác thượng giường, ngươi cảm thấy tin tức đó sẽ khiến hắn rung động đến mức nào đây?” Ngón tay thon dài lướt qua từng đường nét của nữ tử, cho đến chỗ che lại bằng hắc sa của nàng.
“Không cần! A. . .” Nữ tử tê dại ngã trên mặt đất, vội vàng che khuất khuôn mặt bị hắc sa phủ kín.
Hoàn hảo, còn chưa rơi xuống. . .
Sắc mặt âm tình bất định của Hách Liên Cô Tuyết khiến nữ tử toàn thân co rúm, hắn lạnh lùng nhìn xuống nàng, hoàn toàn không có thần thái đùa giỡn như vừa rồi.
“Hoảng cái gì? Ngươi thực sự cho rằng ta sẽ chạm vào ngươi?”
Hồng mâu diễm liễm, thoáng hiện vô tận mỉa mai.
“Cho dù cách một trăm tấm hắc sa nhìn ngươi, ta đều cảm thấy ghê tởm.”
Nữ tử nhắm lại hai mắt, móng tay nhập sâu trong da thịt, bắt đầu nhỏ máu.
Nàng chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy, hít sâu một hơi, thản nhiên nói, “Hảo hảo chiếu cố chính mình.”
Hách Liên Cô Tuyết không xoay người, nhưng có thể cảm giác được rõ ràng ánh mắt của nữ tử phía sau.
“Đi tìm nhi tử của ngươi thôi.”
Một trận lệ phong mãnh liệt thổi qua, đem toàn bộ thân thể nữ tử ném ra bên ngoài đại điện, vô tung vô ảnh.
Gió nhẹ phất qua vạt áo hỏa hồng, tiếng bước chân quen thuộc chậm rãi tới gần tẩm cung, hồng mâu phù quang chợt lóe, chốc lát giấu đi hết thảy tình tự trong đáy mắt.
Trong mắt ngoại nhân, hắn vĩnh viễn đều là Ngạo Thần Cung cung chủ yêu diễm thị huyết, một Hách Liên Cô Tuyết nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào.
Vô Nhai đã đến, cúi đầu lễ bái, “Cung chủ, Tuyệt Ảnh đã trở lại.”
Hách Liên Cô Tuyết hơi rũ mắt, lông mi thật dài ở đuôi mắt tản ra nhàn nhạt hồng ảnh, khóe môi cong lên, “Trở về thật đúng lúc.”
Hắn chợt xoay người, hồng bào lay động rồi biến mất, “Nói cho Tập Phong, không cần tiếp tục tìm Mặc Lân Đồ.”
***
Hắc y nữ tử còn chưa tiến vào đại môn tẩm cung đã nghe thấy từ bên trong một thanh âm lạnh lùng truyền đến, nhưng nữ tử không để ý, lập tức đi vào.
“Ta bảo ngươi đi ra ngoài ngươi không nghe thấy sao?” Hách Liên Cô Tuyết mí mắt cũng không nâng, cánh môi mỏng hé mở, thập phần tức giận.
“. . . A. . .” Hắc y nữ tử còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Hách Liên Cô Tuyết phất lên tay áo, toàn bộ thân thể nữ tử như một trận gió bị cuốn bay ra ngoài.
“Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là mẫu thân hắn ta không dám động ngươi.”
Hắc y nữ tử chậm rãi đứng dậy, tuy rằng bị đẩy ra bên ngoài mấy chục thước, nhưng nàng không cảm giác được đau đớn.
Hách Liên Cô Tuyết đến gần hắc y nữ tử, thô bạo nâng lên cằm nàng, hồng mâu híp lại, “Ngươi có phải ghiền làm cái trò này?”
“Cô Tuyết, ngươi. . . Không muốn nhìn thấy ta như vậy sao?”
Hách Liên Cô Tuyết khóe miệng cong lên, vẻ mỉa mai càng thêm sâu, “Ta vừa nhìn thấy ngươi toàn thân liền không thoải mái, càng hận không thể khiến ngươi lập tức biến mất trước mắt ta.”
Hắc y nữ tử thân thể hơi chút cứng đờ, hai mắt lấp lánh dịch thể nóng rực.
Hách Liên Cô Tuyết xoay người lạnh lùng nói, “Trước khi nước mắt ngươi chảy xuống mau cút đi, đừng để ta thấy mặt.”
“Ta sẽ đi.” Hắc y nữ tử thanh âm bình đạm như nước, “Cô Tuyết, nghe ta nói một câu cuối cùng được chứ?”
Hồng phát như liên, an tĩnh trên hồng bào nở rộ, không một tia dao động.
“Sáng Thần cửu thức, không cần luyện nữa.”
Tiếng cười thanh thúy vang lên, Hách Liên Cô Tuyết xoay người, khóe miệng cong lên thành một tia cười trào phúng lạnh lùng, “Sở phu nhân thật đúng là người hay quên a.”
Hồng mâu khẽ nâng, tràn đầy khinh thường, “Lúc trước, ngươi quên là ai bức ta luyện sao?”
“Dừng lại đúng lúc, Cô Tuyết.” Ngữ thanh hắc y nữ tử pha lẫn van cầu, “Ta biết, hết thảy đều là lỗi của cha ngươi, nhưng nếu ngươi thực sự luyện đến đệ cửu trọng, chỉ cần hơi chút vô ý, ta sợ ngươi sẽ . . .”
“Sở phu nhân.” Hách Liên Cô Tuyết ngắt lời hắc y nữ tử, khẽ cười nhẹ, lãnh ý xa xăm, “Lúc này không cần vờ vĩnh nói với ta những lời như vậy, nếu lúc trước ngươi ngăn cản may ra còn có tác dụng, nhưng mà hiện giờ. . .” Hắn tiến đến bên tai nữ tử, nhẹ giọng miêu tả: “Đã quá muộn rồi.”
“Cô Tuyết. . .”
Hắc y nữ tử lời còn chưa nói xong, Hách Liên Cô Tuyết đã một tay vòng qua thắt lưng, đem nàng dán lên ngực mình, hồng mâu nhộn nhạo thần sắc làm người ta khó hiểu, “Các ngươi những người này thật dễ thay đổi a.”
Hắc y nữ tử nhìn cặp mắt yêu mị kia, trái tim đập liên hồi.
Hách Liên Cô Tuyết vươn ngón tay dài nhỏ vuốt ve làn lông mày lá liễu, cười quyến rũ nói, “Ngươi mặt dày mày dạn ở lại nơi đây, làm bộ quan tâm đến ta, hay là có ý đồ gì a?”
“Ngươi. . . Cô Tuyết, ngươi. . .” Nữ tử bỗng nhiên cảm giác được hơi thở của Hách Liên Cô Tuyết bắt đầu biến hóa, nóng rực mà mị hoặc.
“Muốn bản cung sủng hạnh ngươi sao? Ân?”
Hắc y nữ tử đột nhiên mở to hai mắt, liều mạng muốn giãy dụa khỏi vòng tay ôm ấp của nam tử trước mặt, nhưng chỉ phí công.
“Ta từ trước đến nay không thích cùng nữ nhân làm chuyện đó, bất quá nếu là ngươi. . . ta thực muốn thử một lần.”
“Ngươi không thể!” Hắc y nữ tử vừa muốn giơ tay lên, lại bị Hách Liên Cô Tuyết dễ dàng chế trụ.
“Làm sao vậy? Sợ?” Hách Liên Cô Tuyết mỉm cười, tựa hồ rất yêu thích bộ dáng thất kinh của nữ tử trước mặt, “Sở Vân Sương, tình cảnh này có phải ngươi cảm thấy rất quen thuộc?”
Sở Vân Sương cả người chấn động, đầu não nóng lên, khóe miệng không ngừng run rẩy.
Trong đầu quanh quẩn thật lâu tiếng kêu thê lương của một hài tử:
Sở a di, cứu ta ── Sở a di ──
Nàng không hề ngăn cản, cũng không lưu lại, chỉ yên lặng rời đi, lựa chọn trầm mặc.
Nhưng mà một màn kia, đã mọc rễ rất lâu trong lòng hài tử, nàng vẫn nhớ rõ ánh mắt sau cùng kia, giống như một ngọn hỏa diễm thiêu đốt nhân tâm, pha lẫn tiếng than thở tuyệt vọng, linh hồn thuần tịnh trong nháy mắt đã biến thành luyện ngục cừu hận.
Hách Liên Cô Tuyết xoay người một cái, phần lưng của nữ tử liền gắt gao dán lên bạch ngọc thạch trụ, không thể di dộng mảy may.
“Ta thật sự không rõ, súc sinh kia vì sao lại thu lưu một nữ nhân lẳng lơ *** đãng như ngươi?” Hơi thở mị hoặc của Hách Liên Cô Tuyết quét qua toàn thân nữ tử. Sợ hãi, chưa bao giờ nàng sợ hãi như vậy.
“Nếu Tư Đồ Không Thành biết mẫu thân hắn không chết, ngược lại cùng nam nhân khác thượng giường, ngươi cảm thấy tin tức đó sẽ khiến hắn rung động đến mức nào đây?” Ngón tay thon dài lướt qua từng đường nét của nữ tử, cho đến chỗ che lại bằng hắc sa của nàng.
“Không cần! A. . .” Nữ tử tê dại ngã trên mặt đất, vội vàng che khuất khuôn mặt bị hắc sa phủ kín.
Hoàn hảo, còn chưa rơi xuống. . .
Sắc mặt âm tình bất định của Hách Liên Cô Tuyết khiến nữ tử toàn thân co rúm, hắn lạnh lùng nhìn xuống nàng, hoàn toàn không có thần thái đùa giỡn như vừa rồi.
“Hoảng cái gì? Ngươi thực sự cho rằng ta sẽ chạm vào ngươi?”
Hồng mâu diễm liễm, thoáng hiện vô tận mỉa mai.
“Cho dù cách một trăm tấm hắc sa nhìn ngươi, ta đều cảm thấy ghê tởm.”
Nữ tử nhắm lại hai mắt, móng tay nhập sâu trong da thịt, bắt đầu nhỏ máu.
Nàng chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy, hít sâu một hơi, thản nhiên nói, “Hảo hảo chiếu cố chính mình.”
Hách Liên Cô Tuyết không xoay người, nhưng có thể cảm giác được rõ ràng ánh mắt của nữ tử phía sau.
“Đi tìm nhi tử của ngươi thôi.”
Một trận lệ phong mãnh liệt thổi qua, đem toàn bộ thân thể nữ tử ném ra bên ngoài đại điện, vô tung vô ảnh.
Gió nhẹ phất qua vạt áo hỏa hồng, tiếng bước chân quen thuộc chậm rãi tới gần tẩm cung, hồng mâu phù quang chợt lóe, chốc lát giấu đi hết thảy tình tự trong đáy mắt.
Trong mắt ngoại nhân, hắn vĩnh viễn đều là Ngạo Thần Cung cung chủ yêu diễm thị huyết, một Hách Liên Cô Tuyết nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào.
Vô Nhai đã đến, cúi đầu lễ bái, “Cung chủ, Tuyệt Ảnh đã trở lại.”
Hách Liên Cô Tuyết hơi rũ mắt, lông mi thật dài ở đuôi mắt tản ra nhàn nhạt hồng ảnh, khóe môi cong lên, “Trở về thật đúng lúc.”
Hắn chợt xoay người, hồng bào lay động rồi biến mất, “Nói cho Tập Phong, không cần tiếp tục tìm Mặc Lân Đồ.”
***
Tác giả :
Tự Thủy Kiêu Dương