Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 166: Chấp niệm tàng tâm • Dạ nhược ẩn
Thần Nguyệt Cung, sương trắng lượn lờ, cơn gió xoáy hắc bạch đan xen đột nhiên xuất hiện có vẻ phá lệ bắt mắt. Gió lạnh vờn quanh hiển lộ một phần xuân ý dồi dào.
Hắc bạch lão giả thở hổn hển đáp xuống Mộc Tuyết Các, trên trán đầm đìa mồ hôi.
“Ta nói Bạch lão đầu, Tiểu Tuyết nhi rốt cuộc giấu Ngọc linh châu ở chỗ nào ?”
Hai vị lão giả lại tiến hành ‘tẩy lễ’ trong Mộc Tuyết Các thêm lần nữa, hai đạo nhân ảnh tựa kiếm quang qua lại như con thoi tìm khắp tẩm cung, kết quả vẫn tay không mà về.
“Hai vị tiền bối đang tìm gì vậy ?” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên, phảng phất không nhiễm khói lửa hồng trần.
Hắc bạch lão giả kinh hãi, đột nhiên quay đầu. Chỉ thấy hồng y nam tử đang đứng ở cửa, hàng mi như kiểu nguyệt, lãnh khí bức nhân.
“Ta nói Tuyết nhi tôn tôn, lâu rồi không thấy, lúc nãy mới gặp chúng ta ngươi lại làm gì a ?”
Hách Liên Cô Tuyết chậm rãi đi đến trước hai vị lão giả, lạnh nhạt nhếch môi, “Nhị vị tiền bối tới nơi này có việc gì ?”
“Chúng ta đến đây tìm. . .” Bạch phát lão giả không biết nên làm thế nào đáp lại.
Ngọc linh châu là vật cần thiết để Thượng cổ Thần Khí xuất vỏ, Thượng cổ Thần Khí một ngày chưa xuất hiện, Ngọc linh châu một ngày cũng không thể rời khỏi lòng bàn tay hai người bọn hắn !
“Tìm cái gì ?”
Hắc phát lão giả cười khổ: “Tuyết nhi tôn tôn, nếu ngươi cầm vật gì đó của hai vị gia gia thì mau trả, thứ đó không có gì hảo ngoạn. Nếu Tuyết nhi tôn tôn thích hạt châu, gia gia có thể mua cho ngươi ngàn vạn hạt. Ngươi đem hạt châu không đáng giá kia trả lại cho chúng ta, được không ?”
Bạch phát lão giả biểu tình tràn đầy hoài nghi: “Ta nói Hắc lão đầu, ngươi lấy đâu ra ngân lượng? Còn đòi mua cả ngàn vạn? Tiền rượu ngày hôm qua do ta trả, ta còn đang ghi nợ đây !”
Hách Liên Cô Tuyết lấy ra hai túi gấm, giơ trước mắt hai lão giả đung đưa qua lại, “Vật mà nhị vị tiền bối nói chính là thứ gì đó trong túi gấm sao ?”
Hai lão giả kinh hãi, vừa muốn nhào tới, không ngờ lại bị hồng y nam tử nháy mắt chuyển thân né tránh.
“Nhị vị tiền bối, tại hạ rất thích hạt châu trong này. Nếu nhị vị tiền bối nói vật bên trong cũng không đáng giá, vậy thuận tiện tặng cho tại hạ, có gì không được ?”
Bạch phát lão giả nóng nảy: “Ngọc linh châu đương nhiên là vô giá! Đó chính là Thượng cổ Thần Khí. . .”
“Lại là Thượng cổ Thần Khí ?” Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng nheo mắt, nhãn mâu lóe lên dị quang, “Nhị vị tiền bối mỗi lần mở miệng đều nhắc đến Thượng cổ Thần Khí, xem ra người ba lần bốn lượt truyền tín hàm cho tại hạ nhất định không thoát khỏi quan hệ với nhị vị tiền bối !”
Hai lão giả nghẹn họng ──── Tôn nhi yêu nghiệt của bọn hắn thiên tư thông minh, thật sự không phải đối tượng dễ lừa gạt !
Thanh âm trấn định lại vang lên, “Vô luận tiền bối có sâu xa gì với tại hạ và Nam Cung Lộng Nguyệt, tại hạ đều sẽ khuynh tẫn toàn lực tìm về Thượng cổ Thần Khí, thỉnh nhị vị tiền bối yên tâm !”
Hai lão giả tiếp tục nghẹn họng.
Nhãn mâu băng hồng lãnh tịch như sương, Cô Tuyết hờ hững nói, “Tại hạ biết, nhị vị tiền bối có nỗi khổ trong lòng, Lộng Nguyệt không xuất hiện cũng có lý do của hắn. Nếu nhị vị tiền bối thấy Lộng Nguyệt, nói cho hắn biết. . .”
Hồng y nam tử khẽ ngẩng đầu, ngước nhìn vầng trăng mông lung, ngữ khí quyết tuyệt vô hối:
“Ta Hách Liên Cô Tuyết đang chờ hắn, năm năm, mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm, một trăm năm. . . Ta cũng sẽ chờ hắn! Vô luận hắn biến thành bộ dáng gì đi nữa, hắn vĩnh viễn đều là Nam Cung Lộng Nguyệt của Hách Liên Cô Tuyết! Đây là sự thật không ai có thể thay đổi !”
Nguyệt, ta đang ở trên thế gian này.
Nỗ lực sống sót.
Dùng tính mạng ngươi cho ta, trân trọng mà sống sót.
Ta muốn ngươi biết,
Ta Hách Liên Cô Tuyết chưa bao giờ khiến ngươi thất vọng.
Ta muốn ngươi biết,
Ta Hách Liên Cô Tuyết chưa bao giờ thay đổi. . .
.
Trăng chưa lên cao, ánh sao như đuốc.
Ngân bạch trường phát thoáng hiện quang hoa nhàn nhạt, ánh mắt của hắn vô hỉ vô bi, giống như không có bất kỳ tâm tình hỉ nộ ái ố nào trên thế gian.
Trăng sao trên trời lấp lánh giao hòa, nhưng không ai có thể cùng hắn thấp giọng trò chuyện, nỗi tương tư tịch mịch luôn bao phủ quanh thân, từng chút một xâm nhập vào cốt tủy. . . Năm năm, hắn sớm đã quen một mình ngẩng đầu ngắm trăng.
Hồng trần cuồn cuộn, với Hách Liên Cô Tuyết mà nói, phàm là người sở hữu một tình yêu khuynh tẫn sinh mệnh, thì khi đó mới gọi là chân chính là tồn tại trên đời. . .
Hai lão giả nhìn theo bóng lưng dần khuất của hồng y nam tử, hốc mắt khô khốc có chút ướt át. . .
.
Dưới tinh không bao la, ánh trăng rải trên cánh hoa đào.
Một tuyết y nam tử chắp tay mà đứng, hoa đào đỏ thắm rơi trên bạch bào của hắn, tô điểm cho mị sắc yêu dã.
Huyễn thủy hàn trong tay hắn tản mát quang mang tinh lam, hoa văn huyết sắc như ẩn như hiện, nhiếp nhân tâm phách.
Hắc sa che mặt theo gió tung bay, hắn lẳng lặng nhìn hồ sen trước mắt, hồi lâu vẫn chưa rời đi.
Minh Tà khẽ đặt bạch ngọc địch lên môi, ngón tay bay múa thả ra từng âm phù mỹ lệ trong đêm đen cô tịch.
Cô Tuyết, trong thiên hạ kẻ tàn nhẫn nhất là ta, kẻ không thủ tín nhất là ta, kẻ bạc tình bạc nghĩa tuyệt không thể tha thứ cũng là ta. . .
Cô Tuyết, ba vật mà ta lấy đi, ngươi có hiểu được không. . .
Cô Tuyết, ngươi vừa tuấn mỹ vừa cường đại, ta Nam Cung Lộng Nguyệt sớm đã không còn là Thánh thủ độc tiên trước đây, nào có thể diện mà gặp lại ngươi ?
Cô Tuyết, đừng nghĩ rằng thế gian này chỉ có ngươi một mình cô độc. Ngươi phải biết rằng, ta Nam Cung Lộng Nguyệt vẫn ở bên cạnh ngươi, dõi theo ngươi. . .
Cô Tuyết. . .
Tuyết nhi của ta. . .
Ta đã không biết bản thân mình hiện tại rốt cuộc có còn tư cách để hôn ngươi không nữa. . .
.
Tuyết y tung bay, cơ hồ muốn hòa tan vào màn sương trong đêm, tản ra khí tức thê diễm mê ly.
Tiếng địch réo rắt ngân nga, lưu lại hương sen thanh lãnh ngấm vào hắc ám.
“Thành chủ. . .” Một thanh âm yểu điệu khe khẽ truyền đến, khiêm hòa như gió.
Tuyết y nam tử xoay người, chỉ thấy một nữ tử khuynh thành đứng trước mặt hắn. Mi mục như lá liễu, phiến môi kiều diễm ướt át, mỹ nhân dưới ánh trăng phá lệ mị hoặc động lòng người.
“Ngươi tới làm gì ?” Ngữ khí của Minh Tà lạnh lùng mà bình thản, ẩn ẩn lộ ra một tia bất mãn.
Nhược Vân đột nhiên nâng mâu, hai gò má nổi lên một mạt hồng nhuận ngượng ngùng, “Là thành chủ lệnh Nhược Vân đến hầu hạ ngài. . . Thị tẩm. . .”
Minh Tà cẩn thận thu hồi bạch ngọc địch ──── vậy mà hắn đã quên mất chuyện này. . .
Tuyết y nam tử đi đến trước mặt Nhược Vân, khẽ nâng lên cằm nàng, giọng nói du dương mị nhân vang lên, “Ngươi có bản sự gì có thể khiến bổn tọa hài lòng ?”
Cho dù không nhìn thấy dung mạo của nam tử trước mặt, trái tim Nhược Vân vẫn run lên nhè nhẹ, đôi mắt long lanh nhộn nhạo quang mang mị nhân, “Nhược Vân. . . Cầm kì thi họa mọi thứ đều tinh thông, đặc biệt quen thuộc với cổ cầm. Nếu thành chủ không chê, Nhược Vân có thể vì ngài mà dâng lên một khúc.”
“Tử San, chuẩn bị cầm !”
Tử y thiếu nữ đem một chiếc cổ cầm đặt trên bàn đá, sau đó cung kính thối lui.
Minh Tà căn bản không đến gần Nhược Vân nửa bước, phong tư tuấn lãng khiến nữ tử không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
“Bổn tọa cần phải nói trước, nếu tiếng đàn của ngươi không đả động được bổn tọa, vậy phải chịu phạt. . .”
Nhược Vân ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo vài phần tự tin, “Thành chủ có thể yên tâm, Nhược Vân từng bái Cổ cầm thánh nhân Nhược Hề làm sư phụ, sớm đã hiểu rõ tinh túy.”
Nhược Hề. . .
Minh Tà không khỏi khinh miệt bật cười, “Chẳng lẽ ngươi không biết tài đánh đàn của sư phụ ngươi so với một người thậm chí ngay cả nửa phần cũng không bằng sao ?”
“Là. . . chủ nhân của Hồng ngọc phượng vĩ cầm phải không ?” Thần sắc Nhược Vân vẫn trấn định, “Sư phụ cũng từng nói qua, hắn tự cảm thấy thẹn với tài năng của chủ nhân Hồng ngọc phượng vĩ cầm.”
“Trước đó vài ngày, đại tế ti bán cổ cầm tại Vân Thủy Lâu, Nhược Vân mới biết Hồng ngọc phượng vĩ cầm thuộc về Thần Nguyệt cung chủ. Thần Nguyệt cung chủ còn nói rằng trong thiên hạ chỉ có một người xứng nghe hắn đánh đàn.”
Nhược Vân đột nhiên cảm thấy khí tức của tuyết y nam tử trước mặt trở nên hỗn loạn.
“Thần Nguyệt cung chủ nói. . . là Nam Cung Lộng Nguyệt !”
“Cách ────” Cành đào mà Minh Tà nắm chặt trong tay chợt gãy vụn, thanh âm thanh thúy vang lên khiến nữ tử thầm run sợ.
Hắc sa che mặt tung bay, loáng thoáng hiển lộ một tia quang mang yêu tử sắc.
“Thành chủ ?” Nhược Vân khẽ gọi tuyết y nam tử đang thất thần, vốn dĩ tưởng rằng vị thành chủ thần bí khó lường căn bản vô tâm vô dục, nào ngờ chỉ một khắc sau, tình tự của nam nhân này lại dao động.
“Ta nghe được. . .” Thanh âm thản nhiên vang lên, mờ ảo như gió.
Ta nghe được cái tên đó. . .
Đốt xương tay của Minh Tà vì siết chặt mà trở nên trắng bệch. Ngày đó tại Vân Thủy Lâu, hắn ở phía trên đỉnh các, nhìn dung nhan ngày đêm mong nhớ kia, cảm thụ khí tức quen thuộc cùng mùi hương cơ thể. . .
Cô Tuyết của hắn vẫn đẹp như thế. . .
Đẹp đến mức làm cho người ta không dám tiếp cận.
Chỉ có làn tóc ngân bạch đâm nhói hai mắt hắn.
Một khắc kia, thiếu chút nữa hắn không thể khống chế chính mình. Một khắc kia, hắn hận không thể đem hồng y nam tử gắt gao ôm chặt vào lòng, bù lại năm năm tương tư, hoàn lại năm năm đau thương ly biệt !
Nhưng hắn không thể. . .
Hiện tại hắn là cái dạng này, làm sao có thể đối diện với Cô Tuyết ?
Tiếng đàn du dương truyền đến, phiêu tán bên bờ hồ an tĩnh. Sương hoa mông lung rơi xuống, âm thầm kết mối tương tư. . .
Là một khúc ‘Kim lũ y’. . .
Năm đó, hắn cầm tất lật, vì hồng y thiếu niên thổi một khúc biệt ly cuối cùng.
Năm đó, hắn đứng trước mộ bia, đánh nát tất lật nhiễm đậm sắc tang thương.
Năm đó, nếu không phải một màn ‘Hồng đoạn tố triền phát’ kia, nếu không phải một khắc hiếu kỳ thoáng lướt qua, phải chăng sẽ không dẫn đến nhiều gút mắc như vậy, phải chăng sẽ không có nỗi si cuồng vạn kiếp bất phục vĩnh viễn vô hối ấy ?
Không tin chú ngôn, không tin mệnh kiếp, không tin thiên địa, không tin quỷ thần.
Chỉ tin tưởng chính bản thân hắn.
Tin tưởng chính mình có thể nắm chặt số mệnh trong tay.
Mà nay, mệnh kiếp đã sửa, hắn cùng Cô Tuyết phải chăng chưa hết tình trái dây dưa, phải chăng có thể kéo dài mối tình này đến vĩnh hằng ?
“Thành chủ, Nhược Vân cam nguyện chịu phạt.”
Minh Tà từ trong trầm tư hoàn hồn, “Vì sao ?”
“Thành chủ căn bản không nghe tiếng đàn của Nhược Vân, hẳn là Nhược Vân tài sơ học thiển, không thể so sánh với Thần Nguyệt cung chủ.”
“Ngươi đương nhiên thua kém. . .”
Minh Tà nương theo bản năng phản ứng thốt ra một câu, lại khiến trong tâm nữ tử khuynh thành nổi lên một trận chua xót.
Bỗng nhiên, tuyết y nam tử như nhận ra điều gì, hắn nhìn về phía Nhược Vân, lạnh lùng nói, “Một canh giờ sau lại đến đây !”
Nhược Vân không cam lòng rời đi, nàng đường đường là công chúa Lưu quốc, thế mà lại bị người muốn gọi phải đến muốn đuổi phải đi.
Song không biết tại sao, mỗi khi nàng nhìn thấy tuyết y nam tử, căn bản không thể kháng cự mị lực cùng khí tức phong hoa tuyệt đại tản ra từ trong tận cốt cách của nam nhân này.
Làm cho nàng luân hãm si mê.
.
Lúc này, bên trong tẩm cung, hắc bạch lão giả đã đợi sẵn.
“Tiền bối. . .” Minh Tà chắp tay thi lễ.
Hắc phát lão giả có chút xấu hổ nói, “Tiểu Nguyệt nhi a, là gia gia vô năng, không thể chữa cho ngươi khỏi hẳn, mới khiến ngươi và Tiểu Tuyết nhi. . .”
“Không ngại.” Ngữ khí của Minh Tà vẫn bình tĩnh như trước, “Năm đó là tại hạ tự mình tạo nghiệt, nên phải gánh chịu hậu quả như vậy. Ân đức của nhị vị tiền bối đối với ta Nam Cung Lộng Nguyệt, tại hạ trọn đời không quên !”
“Tiểu Nguyệt nhi a, ngươi ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Ngươi và Tiểu Tuyết nhi đều là tôn tử bảo bối của chúng ta, hiện giờ chỉ hy vọng hai đại Thần Khí có thể nhanh chóng tìm được, hai người các ngươi mới có thể nhất thống thiên hạ. . .”
“Bất quá Tiểu Nguyệt nhi, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, trong cơ thể ngươi vẫn đang chảy xuôi Ma huyết của bộ tộc Ma Già, công lực hiện tại vô pháp khắc chế cuồng khí của Ma huyết. Cho nên trước khi ngươi hoàn toàn khôi phục, tuyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không hậu quả sẽ không cách nào lường được !”
Hắc sa che mặt phiêu diêu lay động, thanh lãnh như sương.
Minh Tà trầm mặc không nói, Huyễn thủy hàn trong tay bị hắn siết thật chặt !
Bạch phát lão giả tựa hồ có chút khó xử, “Tiểu Nguyệt nhi, hai vị gia gia cần nhờ ngươi làm một việc.”
“Tiền bối thỉnh nói !”
Bạch phát lão giả sờ sờ đầu, “Cái này. . . Ngọc linh châu để hai đại Thần Khí xuất vỏ đã rơi vào tay Tiểu Tuyết nhi. Ta và Hắc lão đầu nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy lo lắng, Tiểu Tuyết nhi trong võ lâm có đông đảo kẻ thù, chỉ cần hơi chút sai lầm, ta e. . .”
“Nhị vị tiền bối muốn đoạt Ngọc linh châu từ tay Cô Tuyết phải không ?”
“A. . . Ha ha, vẫn là Tiểu Nguyệt nhi nhanh nhạy, nói nửa điểm liền thông a. . .”
Minh Tà thoáng chốc trầm tư, thản nhiên nói, “Ta sẽ giúp nhị vị tiền bối đoạt lại Ngọc linh châu.”
Hai lão giả nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Hắc phát lão giả đi đến bên cạnh tuyết y nam tử, nặng nề thở dài, “Vừa rồi chúng ta gặp Tiểu Tuyết nhi, hắn nhờ chúng ta chuyển lời cho ngươi. . .”
Minh Tà đột nhiên ngẩng đầu, ngay cả hô hấp cũng có chút phát run.
Khỏa tâm vốn bình tĩnh nay lại dấy lên mồi lửa kích động.
Hắn nói, hắn sẽ chờ ngươi. . .
Hắn nói, ngươi vĩnh viễn là Nam Cung Lộng Nguyệt của Hách Liên Cô Tuyết.
Hắn nói, vô luận ngươi có biến thành bộ dạng gì đi nữa. . .
Ngươi vĩnh viễn đều là Lộng Nguyệt của Hách Liên Cô Tuyết. . .
Vĩnh viễn.
***
Hắc bạch lão giả thở hổn hển đáp xuống Mộc Tuyết Các, trên trán đầm đìa mồ hôi.
“Ta nói Bạch lão đầu, Tiểu Tuyết nhi rốt cuộc giấu Ngọc linh châu ở chỗ nào ?”
Hai vị lão giả lại tiến hành ‘tẩy lễ’ trong Mộc Tuyết Các thêm lần nữa, hai đạo nhân ảnh tựa kiếm quang qua lại như con thoi tìm khắp tẩm cung, kết quả vẫn tay không mà về.
“Hai vị tiền bối đang tìm gì vậy ?” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên, phảng phất không nhiễm khói lửa hồng trần.
Hắc bạch lão giả kinh hãi, đột nhiên quay đầu. Chỉ thấy hồng y nam tử đang đứng ở cửa, hàng mi như kiểu nguyệt, lãnh khí bức nhân.
“Ta nói Tuyết nhi tôn tôn, lâu rồi không thấy, lúc nãy mới gặp chúng ta ngươi lại làm gì a ?”
Hách Liên Cô Tuyết chậm rãi đi đến trước hai vị lão giả, lạnh nhạt nhếch môi, “Nhị vị tiền bối tới nơi này có việc gì ?”
“Chúng ta đến đây tìm. . .” Bạch phát lão giả không biết nên làm thế nào đáp lại.
Ngọc linh châu là vật cần thiết để Thượng cổ Thần Khí xuất vỏ, Thượng cổ Thần Khí một ngày chưa xuất hiện, Ngọc linh châu một ngày cũng không thể rời khỏi lòng bàn tay hai người bọn hắn !
“Tìm cái gì ?”
Hắc phát lão giả cười khổ: “Tuyết nhi tôn tôn, nếu ngươi cầm vật gì đó của hai vị gia gia thì mau trả, thứ đó không có gì hảo ngoạn. Nếu Tuyết nhi tôn tôn thích hạt châu, gia gia có thể mua cho ngươi ngàn vạn hạt. Ngươi đem hạt châu không đáng giá kia trả lại cho chúng ta, được không ?”
Bạch phát lão giả biểu tình tràn đầy hoài nghi: “Ta nói Hắc lão đầu, ngươi lấy đâu ra ngân lượng? Còn đòi mua cả ngàn vạn? Tiền rượu ngày hôm qua do ta trả, ta còn đang ghi nợ đây !”
Hách Liên Cô Tuyết lấy ra hai túi gấm, giơ trước mắt hai lão giả đung đưa qua lại, “Vật mà nhị vị tiền bối nói chính là thứ gì đó trong túi gấm sao ?”
Hai lão giả kinh hãi, vừa muốn nhào tới, không ngờ lại bị hồng y nam tử nháy mắt chuyển thân né tránh.
“Nhị vị tiền bối, tại hạ rất thích hạt châu trong này. Nếu nhị vị tiền bối nói vật bên trong cũng không đáng giá, vậy thuận tiện tặng cho tại hạ, có gì không được ?”
Bạch phát lão giả nóng nảy: “Ngọc linh châu đương nhiên là vô giá! Đó chính là Thượng cổ Thần Khí. . .”
“Lại là Thượng cổ Thần Khí ?” Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng nheo mắt, nhãn mâu lóe lên dị quang, “Nhị vị tiền bối mỗi lần mở miệng đều nhắc đến Thượng cổ Thần Khí, xem ra người ba lần bốn lượt truyền tín hàm cho tại hạ nhất định không thoát khỏi quan hệ với nhị vị tiền bối !”
Hai lão giả nghẹn họng ──── Tôn nhi yêu nghiệt của bọn hắn thiên tư thông minh, thật sự không phải đối tượng dễ lừa gạt !
Thanh âm trấn định lại vang lên, “Vô luận tiền bối có sâu xa gì với tại hạ và Nam Cung Lộng Nguyệt, tại hạ đều sẽ khuynh tẫn toàn lực tìm về Thượng cổ Thần Khí, thỉnh nhị vị tiền bối yên tâm !”
Hai lão giả tiếp tục nghẹn họng.
Nhãn mâu băng hồng lãnh tịch như sương, Cô Tuyết hờ hững nói, “Tại hạ biết, nhị vị tiền bối có nỗi khổ trong lòng, Lộng Nguyệt không xuất hiện cũng có lý do của hắn. Nếu nhị vị tiền bối thấy Lộng Nguyệt, nói cho hắn biết. . .”
Hồng y nam tử khẽ ngẩng đầu, ngước nhìn vầng trăng mông lung, ngữ khí quyết tuyệt vô hối:
“Ta Hách Liên Cô Tuyết đang chờ hắn, năm năm, mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm, một trăm năm. . . Ta cũng sẽ chờ hắn! Vô luận hắn biến thành bộ dáng gì đi nữa, hắn vĩnh viễn đều là Nam Cung Lộng Nguyệt của Hách Liên Cô Tuyết! Đây là sự thật không ai có thể thay đổi !”
Nguyệt, ta đang ở trên thế gian này.
Nỗ lực sống sót.
Dùng tính mạng ngươi cho ta, trân trọng mà sống sót.
Ta muốn ngươi biết,
Ta Hách Liên Cô Tuyết chưa bao giờ khiến ngươi thất vọng.
Ta muốn ngươi biết,
Ta Hách Liên Cô Tuyết chưa bao giờ thay đổi. . .
.
Trăng chưa lên cao, ánh sao như đuốc.
Ngân bạch trường phát thoáng hiện quang hoa nhàn nhạt, ánh mắt của hắn vô hỉ vô bi, giống như không có bất kỳ tâm tình hỉ nộ ái ố nào trên thế gian.
Trăng sao trên trời lấp lánh giao hòa, nhưng không ai có thể cùng hắn thấp giọng trò chuyện, nỗi tương tư tịch mịch luôn bao phủ quanh thân, từng chút một xâm nhập vào cốt tủy. . . Năm năm, hắn sớm đã quen một mình ngẩng đầu ngắm trăng.
Hồng trần cuồn cuộn, với Hách Liên Cô Tuyết mà nói, phàm là người sở hữu một tình yêu khuynh tẫn sinh mệnh, thì khi đó mới gọi là chân chính là tồn tại trên đời. . .
Hai lão giả nhìn theo bóng lưng dần khuất của hồng y nam tử, hốc mắt khô khốc có chút ướt át. . .
.
Dưới tinh không bao la, ánh trăng rải trên cánh hoa đào.
Một tuyết y nam tử chắp tay mà đứng, hoa đào đỏ thắm rơi trên bạch bào của hắn, tô điểm cho mị sắc yêu dã.
Huyễn thủy hàn trong tay hắn tản mát quang mang tinh lam, hoa văn huyết sắc như ẩn như hiện, nhiếp nhân tâm phách.
Hắc sa che mặt theo gió tung bay, hắn lẳng lặng nhìn hồ sen trước mắt, hồi lâu vẫn chưa rời đi.
Minh Tà khẽ đặt bạch ngọc địch lên môi, ngón tay bay múa thả ra từng âm phù mỹ lệ trong đêm đen cô tịch.
Cô Tuyết, trong thiên hạ kẻ tàn nhẫn nhất là ta, kẻ không thủ tín nhất là ta, kẻ bạc tình bạc nghĩa tuyệt không thể tha thứ cũng là ta. . .
Cô Tuyết, ba vật mà ta lấy đi, ngươi có hiểu được không. . .
Cô Tuyết, ngươi vừa tuấn mỹ vừa cường đại, ta Nam Cung Lộng Nguyệt sớm đã không còn là Thánh thủ độc tiên trước đây, nào có thể diện mà gặp lại ngươi ?
Cô Tuyết, đừng nghĩ rằng thế gian này chỉ có ngươi một mình cô độc. Ngươi phải biết rằng, ta Nam Cung Lộng Nguyệt vẫn ở bên cạnh ngươi, dõi theo ngươi. . .
Cô Tuyết. . .
Tuyết nhi của ta. . .
Ta đã không biết bản thân mình hiện tại rốt cuộc có còn tư cách để hôn ngươi không nữa. . .
.
Tuyết y tung bay, cơ hồ muốn hòa tan vào màn sương trong đêm, tản ra khí tức thê diễm mê ly.
Tiếng địch réo rắt ngân nga, lưu lại hương sen thanh lãnh ngấm vào hắc ám.
“Thành chủ. . .” Một thanh âm yểu điệu khe khẽ truyền đến, khiêm hòa như gió.
Tuyết y nam tử xoay người, chỉ thấy một nữ tử khuynh thành đứng trước mặt hắn. Mi mục như lá liễu, phiến môi kiều diễm ướt át, mỹ nhân dưới ánh trăng phá lệ mị hoặc động lòng người.
“Ngươi tới làm gì ?” Ngữ khí của Minh Tà lạnh lùng mà bình thản, ẩn ẩn lộ ra một tia bất mãn.
Nhược Vân đột nhiên nâng mâu, hai gò má nổi lên một mạt hồng nhuận ngượng ngùng, “Là thành chủ lệnh Nhược Vân đến hầu hạ ngài. . . Thị tẩm. . .”
Minh Tà cẩn thận thu hồi bạch ngọc địch ──── vậy mà hắn đã quên mất chuyện này. . .
Tuyết y nam tử đi đến trước mặt Nhược Vân, khẽ nâng lên cằm nàng, giọng nói du dương mị nhân vang lên, “Ngươi có bản sự gì có thể khiến bổn tọa hài lòng ?”
Cho dù không nhìn thấy dung mạo của nam tử trước mặt, trái tim Nhược Vân vẫn run lên nhè nhẹ, đôi mắt long lanh nhộn nhạo quang mang mị nhân, “Nhược Vân. . . Cầm kì thi họa mọi thứ đều tinh thông, đặc biệt quen thuộc với cổ cầm. Nếu thành chủ không chê, Nhược Vân có thể vì ngài mà dâng lên một khúc.”
“Tử San, chuẩn bị cầm !”
Tử y thiếu nữ đem một chiếc cổ cầm đặt trên bàn đá, sau đó cung kính thối lui.
Minh Tà căn bản không đến gần Nhược Vân nửa bước, phong tư tuấn lãng khiến nữ tử không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
“Bổn tọa cần phải nói trước, nếu tiếng đàn của ngươi không đả động được bổn tọa, vậy phải chịu phạt. . .”
Nhược Vân ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo vài phần tự tin, “Thành chủ có thể yên tâm, Nhược Vân từng bái Cổ cầm thánh nhân Nhược Hề làm sư phụ, sớm đã hiểu rõ tinh túy.”
Nhược Hề. . .
Minh Tà không khỏi khinh miệt bật cười, “Chẳng lẽ ngươi không biết tài đánh đàn của sư phụ ngươi so với một người thậm chí ngay cả nửa phần cũng không bằng sao ?”
“Là. . . chủ nhân của Hồng ngọc phượng vĩ cầm phải không ?” Thần sắc Nhược Vân vẫn trấn định, “Sư phụ cũng từng nói qua, hắn tự cảm thấy thẹn với tài năng của chủ nhân Hồng ngọc phượng vĩ cầm.”
“Trước đó vài ngày, đại tế ti bán cổ cầm tại Vân Thủy Lâu, Nhược Vân mới biết Hồng ngọc phượng vĩ cầm thuộc về Thần Nguyệt cung chủ. Thần Nguyệt cung chủ còn nói rằng trong thiên hạ chỉ có một người xứng nghe hắn đánh đàn.”
Nhược Vân đột nhiên cảm thấy khí tức của tuyết y nam tử trước mặt trở nên hỗn loạn.
“Thần Nguyệt cung chủ nói. . . là Nam Cung Lộng Nguyệt !”
“Cách ────” Cành đào mà Minh Tà nắm chặt trong tay chợt gãy vụn, thanh âm thanh thúy vang lên khiến nữ tử thầm run sợ.
Hắc sa che mặt tung bay, loáng thoáng hiển lộ một tia quang mang yêu tử sắc.
“Thành chủ ?” Nhược Vân khẽ gọi tuyết y nam tử đang thất thần, vốn dĩ tưởng rằng vị thành chủ thần bí khó lường căn bản vô tâm vô dục, nào ngờ chỉ một khắc sau, tình tự của nam nhân này lại dao động.
“Ta nghe được. . .” Thanh âm thản nhiên vang lên, mờ ảo như gió.
Ta nghe được cái tên đó. . .
Đốt xương tay của Minh Tà vì siết chặt mà trở nên trắng bệch. Ngày đó tại Vân Thủy Lâu, hắn ở phía trên đỉnh các, nhìn dung nhan ngày đêm mong nhớ kia, cảm thụ khí tức quen thuộc cùng mùi hương cơ thể. . .
Cô Tuyết của hắn vẫn đẹp như thế. . .
Đẹp đến mức làm cho người ta không dám tiếp cận.
Chỉ có làn tóc ngân bạch đâm nhói hai mắt hắn.
Một khắc kia, thiếu chút nữa hắn không thể khống chế chính mình. Một khắc kia, hắn hận không thể đem hồng y nam tử gắt gao ôm chặt vào lòng, bù lại năm năm tương tư, hoàn lại năm năm đau thương ly biệt !
Nhưng hắn không thể. . .
Hiện tại hắn là cái dạng này, làm sao có thể đối diện với Cô Tuyết ?
Tiếng đàn du dương truyền đến, phiêu tán bên bờ hồ an tĩnh. Sương hoa mông lung rơi xuống, âm thầm kết mối tương tư. . .
Là một khúc ‘Kim lũ y’. . .
Năm đó, hắn cầm tất lật, vì hồng y thiếu niên thổi một khúc biệt ly cuối cùng.
Năm đó, hắn đứng trước mộ bia, đánh nát tất lật nhiễm đậm sắc tang thương.
Năm đó, nếu không phải một màn ‘Hồng đoạn tố triền phát’ kia, nếu không phải một khắc hiếu kỳ thoáng lướt qua, phải chăng sẽ không dẫn đến nhiều gút mắc như vậy, phải chăng sẽ không có nỗi si cuồng vạn kiếp bất phục vĩnh viễn vô hối ấy ?
Không tin chú ngôn, không tin mệnh kiếp, không tin thiên địa, không tin quỷ thần.
Chỉ tin tưởng chính bản thân hắn.
Tin tưởng chính mình có thể nắm chặt số mệnh trong tay.
Mà nay, mệnh kiếp đã sửa, hắn cùng Cô Tuyết phải chăng chưa hết tình trái dây dưa, phải chăng có thể kéo dài mối tình này đến vĩnh hằng ?
“Thành chủ, Nhược Vân cam nguyện chịu phạt.”
Minh Tà từ trong trầm tư hoàn hồn, “Vì sao ?”
“Thành chủ căn bản không nghe tiếng đàn của Nhược Vân, hẳn là Nhược Vân tài sơ học thiển, không thể so sánh với Thần Nguyệt cung chủ.”
“Ngươi đương nhiên thua kém. . .”
Minh Tà nương theo bản năng phản ứng thốt ra một câu, lại khiến trong tâm nữ tử khuynh thành nổi lên một trận chua xót.
Bỗng nhiên, tuyết y nam tử như nhận ra điều gì, hắn nhìn về phía Nhược Vân, lạnh lùng nói, “Một canh giờ sau lại đến đây !”
Nhược Vân không cam lòng rời đi, nàng đường đường là công chúa Lưu quốc, thế mà lại bị người muốn gọi phải đến muốn đuổi phải đi.
Song không biết tại sao, mỗi khi nàng nhìn thấy tuyết y nam tử, căn bản không thể kháng cự mị lực cùng khí tức phong hoa tuyệt đại tản ra từ trong tận cốt cách của nam nhân này.
Làm cho nàng luân hãm si mê.
.
Lúc này, bên trong tẩm cung, hắc bạch lão giả đã đợi sẵn.
“Tiền bối. . .” Minh Tà chắp tay thi lễ.
Hắc phát lão giả có chút xấu hổ nói, “Tiểu Nguyệt nhi a, là gia gia vô năng, không thể chữa cho ngươi khỏi hẳn, mới khiến ngươi và Tiểu Tuyết nhi. . .”
“Không ngại.” Ngữ khí của Minh Tà vẫn bình tĩnh như trước, “Năm đó là tại hạ tự mình tạo nghiệt, nên phải gánh chịu hậu quả như vậy. Ân đức của nhị vị tiền bối đối với ta Nam Cung Lộng Nguyệt, tại hạ trọn đời không quên !”
“Tiểu Nguyệt nhi a, ngươi ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Ngươi và Tiểu Tuyết nhi đều là tôn tử bảo bối của chúng ta, hiện giờ chỉ hy vọng hai đại Thần Khí có thể nhanh chóng tìm được, hai người các ngươi mới có thể nhất thống thiên hạ. . .”
“Bất quá Tiểu Nguyệt nhi, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, trong cơ thể ngươi vẫn đang chảy xuôi Ma huyết của bộ tộc Ma Già, công lực hiện tại vô pháp khắc chế cuồng khí của Ma huyết. Cho nên trước khi ngươi hoàn toàn khôi phục, tuyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không hậu quả sẽ không cách nào lường được !”
Hắc sa che mặt phiêu diêu lay động, thanh lãnh như sương.
Minh Tà trầm mặc không nói, Huyễn thủy hàn trong tay bị hắn siết thật chặt !
Bạch phát lão giả tựa hồ có chút khó xử, “Tiểu Nguyệt nhi, hai vị gia gia cần nhờ ngươi làm một việc.”
“Tiền bối thỉnh nói !”
Bạch phát lão giả sờ sờ đầu, “Cái này. . . Ngọc linh châu để hai đại Thần Khí xuất vỏ đã rơi vào tay Tiểu Tuyết nhi. Ta và Hắc lão đầu nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy lo lắng, Tiểu Tuyết nhi trong võ lâm có đông đảo kẻ thù, chỉ cần hơi chút sai lầm, ta e. . .”
“Nhị vị tiền bối muốn đoạt Ngọc linh châu từ tay Cô Tuyết phải không ?”
“A. . . Ha ha, vẫn là Tiểu Nguyệt nhi nhanh nhạy, nói nửa điểm liền thông a. . .”
Minh Tà thoáng chốc trầm tư, thản nhiên nói, “Ta sẽ giúp nhị vị tiền bối đoạt lại Ngọc linh châu.”
Hai lão giả nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Hắc phát lão giả đi đến bên cạnh tuyết y nam tử, nặng nề thở dài, “Vừa rồi chúng ta gặp Tiểu Tuyết nhi, hắn nhờ chúng ta chuyển lời cho ngươi. . .”
Minh Tà đột nhiên ngẩng đầu, ngay cả hô hấp cũng có chút phát run.
Khỏa tâm vốn bình tĩnh nay lại dấy lên mồi lửa kích động.
Hắn nói, hắn sẽ chờ ngươi. . .
Hắn nói, ngươi vĩnh viễn là Nam Cung Lộng Nguyệt của Hách Liên Cô Tuyết.
Hắn nói, vô luận ngươi có biến thành bộ dạng gì đi nữa. . .
Ngươi vĩnh viễn đều là Lộng Nguyệt của Hách Liên Cô Tuyết. . .
Vĩnh viễn.
***
Tác giả :
Tự Thủy Kiêu Dương