Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 156: Cô Hoàng vẫn lạc
Tinh quang ngọc toái, cát bay đá chạy, hoa đào phủ đầy khoảng không quét ngang biển lửa ngàn dặm, thiêu đốt cả màn đêm. Cuồng phong lăng loạn khắp bốn phía, vong linh không ngừng tan biến khỏi thế gian. . .
Ánh sao rực rỡ nơi chân trời xa xăm chiếu lên trường bào hỏa hồng, không ai nhìn rõ cảnh sắc phía trên đỉnh núi, chỉ thấy từng đoàn ánh sáng lấp lóe bên dưới Cô Hoàng tinh.
Huyền cổ địa lăng trải qua huyết sắc tẩy lễ giờ đây nằm yên dưới đại địa. Tiếng gầm thét cuồng loạn vang lên bốn phía, tất cả những người bị vây trong địa lăng đều táng thân nơi biển lửa, thi cốt vô tồn.
Hỏa quang chói mắt phá tan chín tầng trời, ánh lửa phản chiếu khiến hoa đào càng thêm rực rỡ, từng sinh linh bị chốn Tu La vấy máu từ nay hóa thành một nhúm cát khô cằn.
Hồng y như lửa cuồng tứ thiêu đốt, hỏa hồng trường phát dưới ánh sao chiếu rọi thoáng hiện tội ác ma tính.
Hồng y nam tử đứng giữa biển lửa, tà mị như Mạn đà la nở rộ trong đêm, tản mát vẻ yêu diễm cổ hoặc một lần cuối cùng.
Tiếu ý yêu mị vương bên khóe môi, lọn tóc tuyết trắng lưu chuyển ngân mang lóa mắt. Hách Liên Cô Tuyết vươn hai tay, vô số quang mang từ trên người hắn phát ra, giống như Phượng Hoàng giương cánh thiêu đốt cả thiên địa.
“Liệt phách phần thân !” Tà Hoàng kinh ngạc bật thốt, “Trách không được đến bây giờ ngươi còn chưa chết, nguyên lai ngươi vận dụng Liệt phách phần thân !” (phần: thiêu đốt)
“Bây giờ ngươi mới biết thì đã quá muộn.”
Tà Hoàng cười điên cuồng, “Hách Liên Cô Tuyết, đây là ngươi tự tìm chết, thức cuối cùng của Sáng Thần Cửu Thức ──── Liệt phách phần thân chính là thuật phá hồn. Ngươi tự nguyện nhận liệt diễm phần tâm, hồn phá liệt thể, cho dù xuống địa ngục nhất định cũng phải chịu đựng nỗi thống khổ bị lửa hủy thân. Một khi vận dụng nghĩa là đã bước trên tuyệt lộ trọn kiếp không được siêu sinh !”
Hách Liên Cô Tuyết lãnh mị nhếch môi, “Ta nguyên bản không tính toán trốn tránh, đêm nay, vô luận thế nào ta cũng sẽ sống lâu hơn ngươi một hơi, tiễn Tà Hoàng ngươi vào địa ngục !”
“Loài yêu nghiệt hoặc thế như ngươi không đáng được tồn tại, còn mấy canh giờ nữa Cô Hoàng tinh sẽ vẫn lạc, mệnh kiếp buông xuống, Hách Liên Cô Tuyết ngươi chắc chắn sẽ biến mất vĩnh viễn !”
“Mệnh kiếp là cái gì? Ta sớm đã không quan tâm !”
Hách Liên Cô Tuyết nở nụ cười tà tứ, hắn biết, đây là trận chiến cuối cùng trong cuộc đời này, cũng là khoảnh khắc tối hậu hắn lưu lại trên thế gian.
Hỏa mang tuôn ra khỏi thân thể, Hách Liên Cô Tuyết giơ cao tay, viêm mang hoặc hồng ngưng tụ thành một đoàn hỏa diễm thật lớn, hệt như loài hoa yêu độc bung cánh nở rộ, tận lực áp súc tất cả lực lượng.
Hắc ám hàng lâm, trong Huyền cổ địa lăng chỉ còn trơ lại một đống xương khô, đám người đông nghịt dũng mãnh tràn vào. Nơi nơi một mảnh núi đao biển lửa, máu chảy thành sông.
Huyết sắc nhiễm đỏ mặt đất, hỏa hồng trường phát tuyệt nhiên không mang theo một tia bụi bặm. Đôi cánh Phượng Hoàng từ phía sau hồng y nam tử giương ra, rồi đột nhiên vô số mỏm đá sụp đổ, gió cát quay cuồng, trời đêm tràn ngập một phiến huyết quang. Huyết sát cô tinh lấp lóe nơi chân trời u ám sáng lên quang mang rực rỡ nhất, chói mắt khiến người ta không dám ngước nhìn.
Hồng mang chói lóa che mờ hai mắt chúng nhân giống như một đoàn tà ác chi hỏa lặng lẽ thiêu đốt. Giờ khắc này, thân thể mọi người chợt nổi lên một trận nóng rực đau đớn khó chịu.
Tiếng cười càn rỡ quét ngang thiên địa, nam nhân như ma quỷ bị hỏa mang quấn quanh. Đó là tà hỏa giằng co cùng hắc ám, âm lãnh hãi nhiên. Thình lình Hách Liên Cô Tuyết hợp thành một thể với liệt hỏa Phượng Hoàng, thân ảnh ma mị tà lãnh mê hoặc giữa một phiến đỏ rực vang lên tiếng rít gào chói tai.
Tà Hoàng khiếp sợ đến mức không thể cử động, đó rốt cuộc là loại lực lượng thần bí như thế nào? Không ngờ. . . Không ngờ lại có khả năng cùng Phượng Hoàng hợp thể ?
Tiếng cười lãnh mị vang vọng bên tai Tà Hoàng, cùng lúc đó, thanh âm tê minh trầm thấp kéo đến. Hư ảnh Phượng Hoàng bay lượn bị liệt hỏa thiêu cánh giữa biển lửa bộc phát ra lực lượng cuối cùng.
“Ngươi. . . Ngươi rốt cuộc là người hay là ma. . . ?” Sức mạnh bất khả tư nghị khiến toàn thân Tà Hoàng đều phát run, cơ thể hắn giống như bị giam cầm. Liệt hỏa hừng hực thiêu đốt khiến U ám nhẫn thuật cùng những ảo thuật khác của hắn vô pháp thi triển.
“Ta cái gì cũng không phải. . .” Thanh âm băng lãnh rót vào trong tai Tà Hoàng, “Ta đến để giết ngươi !”
Một tiếng nổ vang, đoàn hỏa mang từ trên trời giáng xuống, chỉ thấy bóng liệt hỏa Phượng Hoàng giữa không trung mang theo tốc độ cực hạn xuyên qua thân thể Tà Hoàng. . .
“A a a. . .” Ngọn lửa lao ra khỏi thân thể hắc y nam nhân, lại một tiếng ầm ầm bạo liệt. Ngay sau một khắc liệt diễm xuyên thể, thân hình Tà Hoàng dưới ánh sao chiếu rọi nổ tung thành mảnh nhỏ, hóa thành tro bụi ngã xuống biển lửa. . .
Hoa đào phiêu tán, tà hỏa cuồng loạn khắp bốn phía. Ngọn lửa hung bạo nuốt trọn từng mảnh thi thể, ngay cả một giọt máu tươi cũng không lưu lại trên thế gian.
Mọi người nhìn một màn phía trên đoạn nhai, khiếp sợ đến mức không nói nên lời.
Hách Liên Cô Tuyết cứ như vậy mà giết Tà Hoàng !
.
Hồng y nam tử nhìn xuống đám người đông nghịt bên dưới, một trận cười thoải mái an tâm quanh quẩn trên đỉnh đoạn nhai. Hai cánh của hư ảnh Phượng Hoàng phía sau hắn bị liệt hỏa đốt cháy chảy xuống máu tươi, hệt như từng giọt huyết lệ. . .
Hắn cầm lấy bốn bức thánh đồ giấu sau người, ném lên không trung. . .
Tứ linh đồ giữa trời đêm hình thành một đường cong hoàn mỹ, dung nhập một thể với ánh sao. Trong chớp mắt, tinh quang rực rỡ chiếu sáng thánh vật, từng tia chói lòa lấp lóe lu mờ hai mắt chúng nhân.
“Tứ linh. . . Là tứ linh. . .”
Mọi người kinh ngạc bật thốt. Lân, Phượng, Quy, Long ──── Tứ linh trong truyền thuyết vào thời khắc này như muốn phá tan phong ấn, rít gào mãnh liệt dưới bầu trời đêm.
Hách Liên Cô Tuyết nắm lấy trường kiếm, hồng mâu lóe lên sắc thái lạnh lùng, lặng yên vô hối.
Nguyệt, tha thứ cho ta. . .
Trường kiếm vạch nên một đường trong gió, Hách Liên Cô Tuyết nâng tay, quyết tuyệt đâm xuyên qua trái tim. . .
Một mảnh đỏ tươi từ ***g ngực hồng y nam tử trào ra, vấy lên Tứ linh đồ. Một khắc kia, thiên quang vạn trượng, tứ linh thánh đồ bị máu tươi nhuộm đẫm dần dần bừng sáng. Quang hoa rực rỡ chiếu rọi nơi chân trời, phong ấn bị đóa đóa huyết hoa hòa tan, tứ linh thần thể ngủ say trăm năm rốt cuộc đã trọng sinh. . .
Cô Hoàng linh huyết. . .
Bạch y nam tử thống khổ nhắm mắt lại, không đủ can đảm để tiếp tục nhìn một màn phía trên đoạn nhai.
Nguyên lai Cô Hoàng linh huyết để khai mở Tứ linh đồ chính là tâm linh chi huyết của Hách Liên Cô Tuyết. . .
Bạch y nam tử cắn chặt môi, từng giọt lệ bi thống không ngừng ướt tràn khóe mi. Những gì xảy ra đều lọt vào mắt hắn, nhưng hắn lại bất lực.
Việc duy nhất hắn có thể làm đó là tuân thủ lời hứa ngày trước.
.
Hồng y nam tử quỳ rạp trong hỏa diễm, máu từ ***g ngực từng giọt một nhỏ xuống biển lửa lóe lên điểm điểm yêu hoặc.
Hoa đào đầy trời rơi vào biển lửa, khô quăn, tan biến. . .
Bỗng nhiên, tứ linh xoay chuyển trên không trung chậm rãi hiện rõ thân hình. Chúng nó rống giận đầy dữ tợn, phẫn nộ giãy dụa, tựa hồ không tìm thấy chủ nhân dẫn dắt. Hào quang từ trên thân tứ linh hạ xuống, xỏ xuyên qua nền đất tạo thành vô số hỏa động. Tinh tượng hỗn loạn, cuồng phong nổi lên, mọi người vội vàng chạy trốn, một tràng hạo kiếp vào lúc này chính thức mở màn.
“Các ngươi đừng náo loạn được không. . .” Hách Liên Cô Tuyết gắt gao ôm chặt ***g ngực đang ứa máu của mình, cảnh vật trước mắt ngày càng trở nên mơ hồ, thanh âm suy yếu nhưng không mất uy nghiêm vang vọng, “Các ngươi nghe, chủ nhân của các ngươi là Nam Cung Lộng Nguyệt! Vĩnh thế chi chủ là Nam Cung Lộng Nguyệt !”
Giờ khắc này, bốn đầu thần thú buồn bực bất an tựa hồ cảm ứng được điều gì, chậm rãi bình ổn lửa giận. Hách Liên Cô Tuyết cố gắng đứng dậy, hắn giơ cao tay, đem chút lực lượng cuối cùng của mình dung nhập vào một đạo quang mang hỏa hồng, bắn lên thân thể của tứ linh đang xoay quanh trên không.
Bốn tiếng rít gào vang vọng khắp thiên địa, cùng lúc đó, một đóa tuyết liên hỏa hồng như tạo vật của thần linh dần nở rộ giữa không trung. Dưới chân trời, cánh hoa bung ra đỏ rực như bị thiêu đốt, lại như thiên quang độ hóa chúng sinh, lan tràn khắp bốn phía, vạch trên bầu trời ám lam từng đạo yêu mang lưu hồng.
Trên bầu trời đêm, ánh sao rực rỡ, bốn đầu thần thú vờn quanh Hồng Liên, hệt như đang bảo vệ chủ nhân của mình. Linh quang yêu tử giữa liên tâm xoay tròn rồi đột ngột lao thẳng lên trời, phá tan chín tầng mây, nở rộ sinh mệnh lực vô cùng cường hãn ! (liên tâm: tâm sen, cái cụm chứa hạt màu xanh ở giữa hoa sen ấy)
“Huyết liên. . . Là Huyết liên. . . !” Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, trong tâm chợt vang lên một thanh âm cổ lão thần thánh.
Liên sinh, Hoàng vẫn. . . (vẫn = vẫn lạc = tử vong)
Hách Liên Cô Tuyết trầm thấp cười ra tiếng, máu tươi trong miệng trào ra không ngớt. Liệt hỏa đang thiêu đốt thân thể hắn, đôi cánh Phượng Hoàng sau lưng chảy xuống từng giọt huyết lệ. . .
“Yêu nghiệt! Thiêu chết yêu nghiệt hoặc thế kia !”
“Trưởng lão của chúng ta bị yêu nghiệt kia hại chết, hoặc thế yêu nghiệt không thể lưu !”
“Huyết liên đã sinh, nhất định sẽ có tội phạt buông xuống, yêu nghiệt loạn thế không được đồ độc nhân gian !”
Vô số đao kiếm hướng mạt hồng ảnh phía trên đoạn nhai đâm tới, Hách Liên Cô Tuyết mỉm cười, căn bản không đem mục quang phẫn nộ của những người kia để vào trong mắt.
Cùng lúc đó nơi phương xa, mật thất bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ nháy mắt phá tan. Đồ đằng sau lưng yêu tà nam tử vào lúc này đột nhiên tản mát sắc thái quỷ dị. Tà mâu tử hồng sắc thoáng mở, tử phát yêu dã loạn vũ trong gió, ma tính tà khí quanh thân yêu tà nam tử lan ra bốn phía, băng lãnh nhiếp nhân.
──── Cô Tuyết !
Yêu tà nam tử phi thân nhảy lên, giống như một đoàn mây tím lưu chuyển, chậm rãi cùng Huyết liên dung nhập thành một thể, hướng đoạn nhai tới gần. . .
.
────【 Tuyết • Ức 】──── (ức: nhớ lại)
Phía trên đoạn nhai, ánh lửa ngập trời, liệt hỏa hừng hực vây quanh thiêu đốt toàn thân hồng y nam tử, như thể Phượng Hoàng gãy cánh đang lưu lại vũ điệu mị hoặc cuối cùng trong nhân thế.
Hồng y nam tử nhàn nhạt mỉm cười, hồng phát bay tán loạn, hồng mâu lóe lên quang mang trong suốt tuyệt nhiên chưa bao giờ có.
Chẳng hề lưu luyến loạn thế hồng trần, hư ảo ẩn hiện đi vào giấc mộng, âm thầm tìm kiếm những thứ đã mất đi.
Ký ức như giấc mộng thoáng hiện trong đầu tạo thành từng hình ảnh rời rạc nhưng rõ ràng. Liệt hỏa đốt cháy thân thể hắn, đâu đâu cũng một màu đỏ rực như máu, không phân biệt rõ là mây đỏ hay lửa thiêu.
Phù sinh nhất mộng, hắn sớm biết tính mạng của mình tối nay sẽ chấm dứt, lúc này có thể thản nhiên đối mặt với tất cả, chỉ lưu luyến một đôi mắt thâm tử sắc. . .
Thân thể thiêu đốt trong hỏa diễm , hết thảy nhất định sẽ kết thúc vào đêm nay.
.
Ta chưa nói cho hắn biết, nghiệt hỏa thiêu trụi Cô Hoàng huyết đó là hồn diệt phách tán. Ta chưa nói cho hắn biết,quang minh tối nay là ân huệ cuối cùng trời cao ban cho ta.
Những gì ta còn nhớ rõ, những gì còn sót lại trong mảnh ký ức vụn vặt này chỉ là đôi mắt thâm tử sắc kia.
Sáng ngời mà cô tịch.
.
Từ trước đến nay ta vốn là một kẻ lãnh huyết bạc tình, nhưng hết lần này tới lần khác trong tâm vẫn không buông bỏ được hắn.
Hắn tốt như vậy, đẹp như vậy. . . đến mức trái tim bạc tình của ta cũng vỡ vụn. . .
Ta nợ hắn rất nhiều.
Thiếu hắn mười năm chờ đợi, thiếu hắn một ước định vĩnh viễn bên nhau.
.
Liên sinh, Hoàng vẫn. . .
Ta Hách Liên Cô Tuyết đã định trước vì hắn mà chảy cạn tiên huyết trọn đời. . .
Nhưng ta chưa từng hối hận.
Thân thể càng đau đớn chứng minh ta càng yêu hắn.
Nỗi đau thấu tận linh hồn, đau đến mức khiến ta mất đi cảm giác.
Suốt hai mươi mốt năm, ta chưa bao giờ có nhiều ngày vui vẻ như vậy.
Nếu không có Huyết dạ yêu la, ta căn bản không thể biết được.
Nguyệt của ta a. . .
Hắn đã được ta khắc sâu vào trong cốt tủy.
.
Nguyệt,
Khi ngươi lấy thân phận vĩnh thế chi chủ nhìn xuống thiên hạ,
Nhất định phải nhớ rõ trên đời này từng có một người gọi là Hách Liên Cô Tuyết.
Ta muốn ngươi mỗi khi nhìn đến từng tấc đất trong thiên hạ sẽ nhớ tới ta,
Nhớ tới quá khứ của chúng ta, nhớ tới khoảng thời gian chúng ta ở cùng một chỗ.
Ngươi nhất định, sẽ không quên ta. . .
.
Nguyệt,
Nếu có kiếp sau,
Ta thật sự hy vọng chính mình có thể hảo hảo sống được một lần trọn vẹn.
Mang theo ký ức về ngươi,
Hảo hảo sống một lần.
.
Tràng pháo tuyết kia,
Thật sự đẹp quá.
Đẹp đến mức ta không đành lòng dứt khỏi giấc mộng này,
Nguyệt,
Có lẽ ngươi lại muốn trách ta tự quyết định, trách ta làm chuyện điên rồ.
Thế nhưng ta thật sự không thể đứng yên mà nhìn bộ dáng thống khổ của ngươi.
Ta không chịu được ngươi ở trước mặt ta gắng gượng mỉm cười, càng không chịu được nỗi bi thương ngươi ẩn nhẫn giấu trong lòng không thể phóng thích.
Ta không quan tâm thế gian có bao nhiêu tội phạt hàng lâm lên thân ta, càng không quan tâm sinh mệnh của mình đến khi nào sẽ chấm dứt.
Ta chỉ biết,
Thế gian này có một người gọi là Nam Cung Lộng Nguyệt,
Ta nguyện vì hắn,
Dốc hết tính mạng. . .
.
Ngọn lửa vẫn như cũ thiêu đốt, không trung thâm lam một màu u ám, tất cả mọi người nhìn đến, khỏa Cô Hoàng tinh sáng ngời kia ngay tại một khắc hồng y nam tử nhắm mắt lại, vẫn lạc. . .
***
Ánh sao rực rỡ nơi chân trời xa xăm chiếu lên trường bào hỏa hồng, không ai nhìn rõ cảnh sắc phía trên đỉnh núi, chỉ thấy từng đoàn ánh sáng lấp lóe bên dưới Cô Hoàng tinh.
Huyền cổ địa lăng trải qua huyết sắc tẩy lễ giờ đây nằm yên dưới đại địa. Tiếng gầm thét cuồng loạn vang lên bốn phía, tất cả những người bị vây trong địa lăng đều táng thân nơi biển lửa, thi cốt vô tồn.
Hỏa quang chói mắt phá tan chín tầng trời, ánh lửa phản chiếu khiến hoa đào càng thêm rực rỡ, từng sinh linh bị chốn Tu La vấy máu từ nay hóa thành một nhúm cát khô cằn.
Hồng y như lửa cuồng tứ thiêu đốt, hỏa hồng trường phát dưới ánh sao chiếu rọi thoáng hiện tội ác ma tính.
Hồng y nam tử đứng giữa biển lửa, tà mị như Mạn đà la nở rộ trong đêm, tản mát vẻ yêu diễm cổ hoặc một lần cuối cùng.
Tiếu ý yêu mị vương bên khóe môi, lọn tóc tuyết trắng lưu chuyển ngân mang lóa mắt. Hách Liên Cô Tuyết vươn hai tay, vô số quang mang từ trên người hắn phát ra, giống như Phượng Hoàng giương cánh thiêu đốt cả thiên địa.
“Liệt phách phần thân !” Tà Hoàng kinh ngạc bật thốt, “Trách không được đến bây giờ ngươi còn chưa chết, nguyên lai ngươi vận dụng Liệt phách phần thân !” (phần: thiêu đốt)
“Bây giờ ngươi mới biết thì đã quá muộn.”
Tà Hoàng cười điên cuồng, “Hách Liên Cô Tuyết, đây là ngươi tự tìm chết, thức cuối cùng của Sáng Thần Cửu Thức ──── Liệt phách phần thân chính là thuật phá hồn. Ngươi tự nguyện nhận liệt diễm phần tâm, hồn phá liệt thể, cho dù xuống địa ngục nhất định cũng phải chịu đựng nỗi thống khổ bị lửa hủy thân. Một khi vận dụng nghĩa là đã bước trên tuyệt lộ trọn kiếp không được siêu sinh !”
Hách Liên Cô Tuyết lãnh mị nhếch môi, “Ta nguyên bản không tính toán trốn tránh, đêm nay, vô luận thế nào ta cũng sẽ sống lâu hơn ngươi một hơi, tiễn Tà Hoàng ngươi vào địa ngục !”
“Loài yêu nghiệt hoặc thế như ngươi không đáng được tồn tại, còn mấy canh giờ nữa Cô Hoàng tinh sẽ vẫn lạc, mệnh kiếp buông xuống, Hách Liên Cô Tuyết ngươi chắc chắn sẽ biến mất vĩnh viễn !”
“Mệnh kiếp là cái gì? Ta sớm đã không quan tâm !”
Hách Liên Cô Tuyết nở nụ cười tà tứ, hắn biết, đây là trận chiến cuối cùng trong cuộc đời này, cũng là khoảnh khắc tối hậu hắn lưu lại trên thế gian.
Hỏa mang tuôn ra khỏi thân thể, Hách Liên Cô Tuyết giơ cao tay, viêm mang hoặc hồng ngưng tụ thành một đoàn hỏa diễm thật lớn, hệt như loài hoa yêu độc bung cánh nở rộ, tận lực áp súc tất cả lực lượng.
Hắc ám hàng lâm, trong Huyền cổ địa lăng chỉ còn trơ lại một đống xương khô, đám người đông nghịt dũng mãnh tràn vào. Nơi nơi một mảnh núi đao biển lửa, máu chảy thành sông.
Huyết sắc nhiễm đỏ mặt đất, hỏa hồng trường phát tuyệt nhiên không mang theo một tia bụi bặm. Đôi cánh Phượng Hoàng từ phía sau hồng y nam tử giương ra, rồi đột nhiên vô số mỏm đá sụp đổ, gió cát quay cuồng, trời đêm tràn ngập một phiến huyết quang. Huyết sát cô tinh lấp lóe nơi chân trời u ám sáng lên quang mang rực rỡ nhất, chói mắt khiến người ta không dám ngước nhìn.
Hồng mang chói lóa che mờ hai mắt chúng nhân giống như một đoàn tà ác chi hỏa lặng lẽ thiêu đốt. Giờ khắc này, thân thể mọi người chợt nổi lên một trận nóng rực đau đớn khó chịu.
Tiếng cười càn rỡ quét ngang thiên địa, nam nhân như ma quỷ bị hỏa mang quấn quanh. Đó là tà hỏa giằng co cùng hắc ám, âm lãnh hãi nhiên. Thình lình Hách Liên Cô Tuyết hợp thành một thể với liệt hỏa Phượng Hoàng, thân ảnh ma mị tà lãnh mê hoặc giữa một phiến đỏ rực vang lên tiếng rít gào chói tai.
Tà Hoàng khiếp sợ đến mức không thể cử động, đó rốt cuộc là loại lực lượng thần bí như thế nào? Không ngờ. . . Không ngờ lại có khả năng cùng Phượng Hoàng hợp thể ?
Tiếng cười lãnh mị vang vọng bên tai Tà Hoàng, cùng lúc đó, thanh âm tê minh trầm thấp kéo đến. Hư ảnh Phượng Hoàng bay lượn bị liệt hỏa thiêu cánh giữa biển lửa bộc phát ra lực lượng cuối cùng.
“Ngươi. . . Ngươi rốt cuộc là người hay là ma. . . ?” Sức mạnh bất khả tư nghị khiến toàn thân Tà Hoàng đều phát run, cơ thể hắn giống như bị giam cầm. Liệt hỏa hừng hực thiêu đốt khiến U ám nhẫn thuật cùng những ảo thuật khác của hắn vô pháp thi triển.
“Ta cái gì cũng không phải. . .” Thanh âm băng lãnh rót vào trong tai Tà Hoàng, “Ta đến để giết ngươi !”
Một tiếng nổ vang, đoàn hỏa mang từ trên trời giáng xuống, chỉ thấy bóng liệt hỏa Phượng Hoàng giữa không trung mang theo tốc độ cực hạn xuyên qua thân thể Tà Hoàng. . .
“A a a. . .” Ngọn lửa lao ra khỏi thân thể hắc y nam nhân, lại một tiếng ầm ầm bạo liệt. Ngay sau một khắc liệt diễm xuyên thể, thân hình Tà Hoàng dưới ánh sao chiếu rọi nổ tung thành mảnh nhỏ, hóa thành tro bụi ngã xuống biển lửa. . .
Hoa đào phiêu tán, tà hỏa cuồng loạn khắp bốn phía. Ngọn lửa hung bạo nuốt trọn từng mảnh thi thể, ngay cả một giọt máu tươi cũng không lưu lại trên thế gian.
Mọi người nhìn một màn phía trên đoạn nhai, khiếp sợ đến mức không nói nên lời.
Hách Liên Cô Tuyết cứ như vậy mà giết Tà Hoàng !
.
Hồng y nam tử nhìn xuống đám người đông nghịt bên dưới, một trận cười thoải mái an tâm quanh quẩn trên đỉnh đoạn nhai. Hai cánh của hư ảnh Phượng Hoàng phía sau hắn bị liệt hỏa đốt cháy chảy xuống máu tươi, hệt như từng giọt huyết lệ. . .
Hắn cầm lấy bốn bức thánh đồ giấu sau người, ném lên không trung. . .
Tứ linh đồ giữa trời đêm hình thành một đường cong hoàn mỹ, dung nhập một thể với ánh sao. Trong chớp mắt, tinh quang rực rỡ chiếu sáng thánh vật, từng tia chói lòa lấp lóe lu mờ hai mắt chúng nhân.
“Tứ linh. . . Là tứ linh. . .”
Mọi người kinh ngạc bật thốt. Lân, Phượng, Quy, Long ──── Tứ linh trong truyền thuyết vào thời khắc này như muốn phá tan phong ấn, rít gào mãnh liệt dưới bầu trời đêm.
Hách Liên Cô Tuyết nắm lấy trường kiếm, hồng mâu lóe lên sắc thái lạnh lùng, lặng yên vô hối.
Nguyệt, tha thứ cho ta. . .
Trường kiếm vạch nên một đường trong gió, Hách Liên Cô Tuyết nâng tay, quyết tuyệt đâm xuyên qua trái tim. . .
Một mảnh đỏ tươi từ ***g ngực hồng y nam tử trào ra, vấy lên Tứ linh đồ. Một khắc kia, thiên quang vạn trượng, tứ linh thánh đồ bị máu tươi nhuộm đẫm dần dần bừng sáng. Quang hoa rực rỡ chiếu rọi nơi chân trời, phong ấn bị đóa đóa huyết hoa hòa tan, tứ linh thần thể ngủ say trăm năm rốt cuộc đã trọng sinh. . .
Cô Hoàng linh huyết. . .
Bạch y nam tử thống khổ nhắm mắt lại, không đủ can đảm để tiếp tục nhìn một màn phía trên đoạn nhai.
Nguyên lai Cô Hoàng linh huyết để khai mở Tứ linh đồ chính là tâm linh chi huyết của Hách Liên Cô Tuyết. . .
Bạch y nam tử cắn chặt môi, từng giọt lệ bi thống không ngừng ướt tràn khóe mi. Những gì xảy ra đều lọt vào mắt hắn, nhưng hắn lại bất lực.
Việc duy nhất hắn có thể làm đó là tuân thủ lời hứa ngày trước.
.
Hồng y nam tử quỳ rạp trong hỏa diễm, máu từ ***g ngực từng giọt một nhỏ xuống biển lửa lóe lên điểm điểm yêu hoặc.
Hoa đào đầy trời rơi vào biển lửa, khô quăn, tan biến. . .
Bỗng nhiên, tứ linh xoay chuyển trên không trung chậm rãi hiện rõ thân hình. Chúng nó rống giận đầy dữ tợn, phẫn nộ giãy dụa, tựa hồ không tìm thấy chủ nhân dẫn dắt. Hào quang từ trên thân tứ linh hạ xuống, xỏ xuyên qua nền đất tạo thành vô số hỏa động. Tinh tượng hỗn loạn, cuồng phong nổi lên, mọi người vội vàng chạy trốn, một tràng hạo kiếp vào lúc này chính thức mở màn.
“Các ngươi đừng náo loạn được không. . .” Hách Liên Cô Tuyết gắt gao ôm chặt ***g ngực đang ứa máu của mình, cảnh vật trước mắt ngày càng trở nên mơ hồ, thanh âm suy yếu nhưng không mất uy nghiêm vang vọng, “Các ngươi nghe, chủ nhân của các ngươi là Nam Cung Lộng Nguyệt! Vĩnh thế chi chủ là Nam Cung Lộng Nguyệt !”
Giờ khắc này, bốn đầu thần thú buồn bực bất an tựa hồ cảm ứng được điều gì, chậm rãi bình ổn lửa giận. Hách Liên Cô Tuyết cố gắng đứng dậy, hắn giơ cao tay, đem chút lực lượng cuối cùng của mình dung nhập vào một đạo quang mang hỏa hồng, bắn lên thân thể của tứ linh đang xoay quanh trên không.
Bốn tiếng rít gào vang vọng khắp thiên địa, cùng lúc đó, một đóa tuyết liên hỏa hồng như tạo vật của thần linh dần nở rộ giữa không trung. Dưới chân trời, cánh hoa bung ra đỏ rực như bị thiêu đốt, lại như thiên quang độ hóa chúng sinh, lan tràn khắp bốn phía, vạch trên bầu trời ám lam từng đạo yêu mang lưu hồng.
Trên bầu trời đêm, ánh sao rực rỡ, bốn đầu thần thú vờn quanh Hồng Liên, hệt như đang bảo vệ chủ nhân của mình. Linh quang yêu tử giữa liên tâm xoay tròn rồi đột ngột lao thẳng lên trời, phá tan chín tầng mây, nở rộ sinh mệnh lực vô cùng cường hãn ! (liên tâm: tâm sen, cái cụm chứa hạt màu xanh ở giữa hoa sen ấy)
“Huyết liên. . . Là Huyết liên. . . !” Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, trong tâm chợt vang lên một thanh âm cổ lão thần thánh.
Liên sinh, Hoàng vẫn. . . (vẫn = vẫn lạc = tử vong)
Hách Liên Cô Tuyết trầm thấp cười ra tiếng, máu tươi trong miệng trào ra không ngớt. Liệt hỏa đang thiêu đốt thân thể hắn, đôi cánh Phượng Hoàng sau lưng chảy xuống từng giọt huyết lệ. . .
“Yêu nghiệt! Thiêu chết yêu nghiệt hoặc thế kia !”
“Trưởng lão của chúng ta bị yêu nghiệt kia hại chết, hoặc thế yêu nghiệt không thể lưu !”
“Huyết liên đã sinh, nhất định sẽ có tội phạt buông xuống, yêu nghiệt loạn thế không được đồ độc nhân gian !”
Vô số đao kiếm hướng mạt hồng ảnh phía trên đoạn nhai đâm tới, Hách Liên Cô Tuyết mỉm cười, căn bản không đem mục quang phẫn nộ của những người kia để vào trong mắt.
Cùng lúc đó nơi phương xa, mật thất bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ nháy mắt phá tan. Đồ đằng sau lưng yêu tà nam tử vào lúc này đột nhiên tản mát sắc thái quỷ dị. Tà mâu tử hồng sắc thoáng mở, tử phát yêu dã loạn vũ trong gió, ma tính tà khí quanh thân yêu tà nam tử lan ra bốn phía, băng lãnh nhiếp nhân.
──── Cô Tuyết !
Yêu tà nam tử phi thân nhảy lên, giống như một đoàn mây tím lưu chuyển, chậm rãi cùng Huyết liên dung nhập thành một thể, hướng đoạn nhai tới gần. . .
.
────【 Tuyết • Ức 】──── (ức: nhớ lại)
Phía trên đoạn nhai, ánh lửa ngập trời, liệt hỏa hừng hực vây quanh thiêu đốt toàn thân hồng y nam tử, như thể Phượng Hoàng gãy cánh đang lưu lại vũ điệu mị hoặc cuối cùng trong nhân thế.
Hồng y nam tử nhàn nhạt mỉm cười, hồng phát bay tán loạn, hồng mâu lóe lên quang mang trong suốt tuyệt nhiên chưa bao giờ có.
Chẳng hề lưu luyến loạn thế hồng trần, hư ảo ẩn hiện đi vào giấc mộng, âm thầm tìm kiếm những thứ đã mất đi.
Ký ức như giấc mộng thoáng hiện trong đầu tạo thành từng hình ảnh rời rạc nhưng rõ ràng. Liệt hỏa đốt cháy thân thể hắn, đâu đâu cũng một màu đỏ rực như máu, không phân biệt rõ là mây đỏ hay lửa thiêu.
Phù sinh nhất mộng, hắn sớm biết tính mạng của mình tối nay sẽ chấm dứt, lúc này có thể thản nhiên đối mặt với tất cả, chỉ lưu luyến một đôi mắt thâm tử sắc. . .
Thân thể thiêu đốt trong hỏa diễm , hết thảy nhất định sẽ kết thúc vào đêm nay.
.
Ta chưa nói cho hắn biết, nghiệt hỏa thiêu trụi Cô Hoàng huyết đó là hồn diệt phách tán. Ta chưa nói cho hắn biết,quang minh tối nay là ân huệ cuối cùng trời cao ban cho ta.
Những gì ta còn nhớ rõ, những gì còn sót lại trong mảnh ký ức vụn vặt này chỉ là đôi mắt thâm tử sắc kia.
Sáng ngời mà cô tịch.
.
Từ trước đến nay ta vốn là một kẻ lãnh huyết bạc tình, nhưng hết lần này tới lần khác trong tâm vẫn không buông bỏ được hắn.
Hắn tốt như vậy, đẹp như vậy. . . đến mức trái tim bạc tình của ta cũng vỡ vụn. . .
Ta nợ hắn rất nhiều.
Thiếu hắn mười năm chờ đợi, thiếu hắn một ước định vĩnh viễn bên nhau.
.
Liên sinh, Hoàng vẫn. . .
Ta Hách Liên Cô Tuyết đã định trước vì hắn mà chảy cạn tiên huyết trọn đời. . .
Nhưng ta chưa từng hối hận.
Thân thể càng đau đớn chứng minh ta càng yêu hắn.
Nỗi đau thấu tận linh hồn, đau đến mức khiến ta mất đi cảm giác.
Suốt hai mươi mốt năm, ta chưa bao giờ có nhiều ngày vui vẻ như vậy.
Nếu không có Huyết dạ yêu la, ta căn bản không thể biết được.
Nguyệt của ta a. . .
Hắn đã được ta khắc sâu vào trong cốt tủy.
.
Nguyệt,
Khi ngươi lấy thân phận vĩnh thế chi chủ nhìn xuống thiên hạ,
Nhất định phải nhớ rõ trên đời này từng có một người gọi là Hách Liên Cô Tuyết.
Ta muốn ngươi mỗi khi nhìn đến từng tấc đất trong thiên hạ sẽ nhớ tới ta,
Nhớ tới quá khứ của chúng ta, nhớ tới khoảng thời gian chúng ta ở cùng một chỗ.
Ngươi nhất định, sẽ không quên ta. . .
.
Nguyệt,
Nếu có kiếp sau,
Ta thật sự hy vọng chính mình có thể hảo hảo sống được một lần trọn vẹn.
Mang theo ký ức về ngươi,
Hảo hảo sống một lần.
.
Tràng pháo tuyết kia,
Thật sự đẹp quá.
Đẹp đến mức ta không đành lòng dứt khỏi giấc mộng này,
Nguyệt,
Có lẽ ngươi lại muốn trách ta tự quyết định, trách ta làm chuyện điên rồ.
Thế nhưng ta thật sự không thể đứng yên mà nhìn bộ dáng thống khổ của ngươi.
Ta không chịu được ngươi ở trước mặt ta gắng gượng mỉm cười, càng không chịu được nỗi bi thương ngươi ẩn nhẫn giấu trong lòng không thể phóng thích.
Ta không quan tâm thế gian có bao nhiêu tội phạt hàng lâm lên thân ta, càng không quan tâm sinh mệnh của mình đến khi nào sẽ chấm dứt.
Ta chỉ biết,
Thế gian này có một người gọi là Nam Cung Lộng Nguyệt,
Ta nguyện vì hắn,
Dốc hết tính mạng. . .
.
Ngọn lửa vẫn như cũ thiêu đốt, không trung thâm lam một màu u ám, tất cả mọi người nhìn đến, khỏa Cô Hoàng tinh sáng ngời kia ngay tại một khắc hồng y nam tử nhắm mắt lại, vẫn lạc. . .
***
Tác giả :
Tự Thủy Kiêu Dương