Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 140: Huyết dạ yêu la (nhất)
Thiên Địa Minh bị hủy diệt, truyền kỳ từng vững vàng không ngã hôm nay sụp đổ trong đám phế tích hóa thành tiếng thở dài của thế nhân. Một hồi huyết chiến mấy ngày trước đã khiến võ lâm chính đạo tổn thất nặng nề, bóng dáng của hai vị anh hùng cũng dần vùi lấp theo thời gian.
Mọi người chỉ chứng kiến một nam tử anh tuấn từng chút một đào ra mớ hài cốt rách nát từ đám phế tích, trên mặt không một tia biểu tình.
Gió thu thương lãnh khiến bóng lưng của hắn trở nên nhạt nhòa mơ hồ, cước đạp đại địa hướng phương xa đi tới.
Từ nay về sau, không còn Tư Đồ minh chủ, không còn Nhân trung chi long.
Đào lý xuân phong nhất bôi tửu, giang hồ dạ vũ thập niên đăng. Giữa chốn hồng trần, triều lãng nổi lên cuồn cuộn, hết thảy huy hoàng nay cũng chỉ là quá khứ, trở thành một mạt giấy trắng mực đen dưới ngòi bút của Bách Hiểu Sinh.
.
Giang hồ truyền lưu: Nhật Nguyệt Giáo và Ngạo Thần Cung tiêu diệt Thiên Địa Minh, tổn hại nặng nề võ lâm chính đạo.
Giang hồ truyền lưu: kẻ sát hại minh chủ phu nhân chính là Nam Cung Lộng Nguyệt, còn người chủ sự phía sau màn tạc hủy Thiên Địa Minh chính là Hách Liên Cô Tuyết.
Bởi vì trên tường thành có người nhìn thấy cảnh tượng Lộng Nguyệt tung một chưởng xuyên thấu ***g ngực Sở Vân Sương.
Bởi vì đối phương dùng Phích Lịch Đạn tạc hủy Thiên Địa Minh, phóng mắt khắp thiên hạ, chỉ Ngạo Thần Cung mới sở hữu loại hỏa khí này.
Lời đồn càng truyền càng sai trái đủ mọi phiên bản, mọi người không tìm ra hung thủ liền đem toàn bộ tội lỗi quy về hai đại ma đầu.
.
Một mạt tiếu ý lơ đãng treo bên khóe môi, không biết là đang châm chọc vận mệnh hay đang chế nhạo chính bản thân hắn.
Mộ Vân Khuynh chắp tay mà đứng, bạch y tung bay như phù vân trên cao. Dưới bầu trời đêm sáng rọi ánh sao, gió thu lạnh lẽo khiến lòng người se sắt, lại không cách nào thổi tan niềm thương nhớ trong lòng.
Hắn biết, tối nay hồng y nam tử nhất định sẽ đến.
Chỉ cần là sự tình liên quan đến người nọ, mạt yêu hồng băng lãnh kia tuyệt sẽ không còn vô tình, ngay cả ánh mắt cũng ẩn ẩn thoáng hiện quang mang nhu hòa nhất.
“Mộ lâu chủ, biệt lai vô dạng?” Một giọng nói thanh lãnh truyền vào trong tai Mộ Vân Khuynh, hắn xoay người ngẩng đầu, mạt yêu hồng trước mắt vĩnh viễn đều khiến người ta huyễn mục thần mê, hoặc huyễn tâm thần.
Hách Liên Cô Tuyết chậm rãi tiêu sái tới gần bạch y nam tử. Dung nhan yêu mị tái nhợt gần như trong suốt, nhãn mâu thâm hồng tựa huyết, dưới ánh trăng chiếu rọi chợt trở nên mỹ lệ động lòng người.
Mộ Vân Khuynh chăm chú nhìn hồng y nam tử, nếu không phải bởi gương mặt không có chút huyết sắc, hắn căn bản không nhìn ra Hách Liên Cô Tuyết hôm nay so với ngày xưa có gì khác biệt.
“Ngươi đã đến rồi. . .”
Cô Tuyết cười lạnh, “Mộ lâu chủ sớm biết ta sẽ đến, sao phải hỏi lời thừa như vậy?”
Thần sắc Mộ Vân Khuynh không hề thay đổi, dung nhan như ngọc tựa hồ thế gian không gì có thể khiến hắn xúc động, “Nếu ta cho ngươi biết đây là một cái bẫy, ngươi vẫn cố ý đến gặp ta?”
“Nếu là kế hoạch của chính Vân Khuynh, ta sẽ phụng bồi đến cùng.” Hách Liên Cô Tuyết đem Xích Long Đồ trong tay đặt lên bàn, mỉm cười thản nhiên, “Bởi vì ngươi là thủ hạ của Lộng Nguyệt, ta đương nhiên sẽ không đả thương ngươi.”
Hồng mâu hơi nâng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt oánh nhuận như hắc ngọc. Khóe môi khẽ nhếch bỗng trở nên tà lãnh, tiếu ý sâu xa không thể suy đoán, “Bất quá, nếu ngươi phụng kẻ khác làm chủ, ta nhất định sẽ giết ngươi.”
Gió thu ban đêm xuyên qua làn tóc hỏa hồng rực rỡ, tà khí băng hàn đẩy lên cực hạn, dung nhan tái nhợt như mộng ảo lại vẫn như trước đầy cao ngạo lạnh lùng không cho phép kẻ khác tiếp cận.
“Cô Tuyết, hôm nay ta hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng.”
Ánh mắt của Mộ Vân Khuynh bình lặng trong suốt như hắc diệu thạch, hắn dừng một chút rồi lạnh nhạt mở miệng, “Tính mạng của ngươi được bảo toàn, nhưng không thể yêu Nam Cung Lộng Nguyệt; hoặc là. . . Mạng của ngươi chốc lát sẽ chấm dứt. . .” Đồng tử thâm u thoáng nhộn nhạo thủy quang, mang theo một phần chờ đợi cùng đánh cược, “Ngươi sẽ lựa chọn bên nào?”
Nhãn mâu băng hồng nhẹ nhàng giương lên, “Vân Khuynh, hỏi một vấn đề như vậy không có ý nghĩa.” Hách Liên Cô Tuyết ghé sát vào gương mặt Mộ Vân Khuynh, dường như muốn đem thanh âm của mình hoàn toàn trút vào tai hắn, “Không yêu Nam Cung Lộng Nguyệt, ta sẽ chết.”
Thân hình Mộ Vân Khuynh chấn động, nụ cười đầy chua xót thê lương cố gắng áp chế xao động nơi đáy lòng.
Có lẽ sớm đã biết được đáp án, nhưng vẫn cực lực tự thuyết phục bản thân còn có đường phản hồi.
Nội tâm như có ngàn tầng sóng cuộn nhấp nhô quay cuồng, ngữ khí kiên quyết không cho phép nghi ngờ phất qua tâm của bạch y nam tử, phá tan phòng tuyến vốn bình đạm như nước.
Người nọ ở trong lòng hắn đến tột cùng chiếm vị trí thế nào, có thể làm cho hồng y nam tử lãnh huyết si cuồng đến mức này!
“Ngươi sẽ hối hận, Hách Liên Cô Tuyết!” Mộ Vân Khuynh vô pháp khiến bản thân trấn định, “Ngươi biết rõ, thiên mệnh chú định, ngươi và hắn nguyên bản không thể gần nhau, hà tất phải tự đẩy mình lâm vào vạn kiếp bất phục?!”
Hách Liên Cô Tuyết vừa định mở miệng, bỗng nhiên ***g ngực giống như bị mũi kiếm mạnh mẽ đâm thủng. Máu tươi sôi trào trong cơ thể dũng mãnh tràn lên yết hầu lại bị hắn gắt gao đè nén.
Mấy ngày nay, cảm giác khác thường này liên tục xuất hiện. Đó là nỗi đau đớn khắc sâu vào tận cốt tủy, tựa hồ có thứ gì đó đang chậm rãi hút đi huyết dịch của hắn, từ từ hao mòn sinh mệnh.
Nhất là về đêm, loại tra tấn ấy thậm chí so với thời điểm tu luyện Sáng Thần Cửu Thức còn thống khổ gấp trăm ngàn lần. Nhưng Hách Liên Cô Tuyết không phát ra nửa điểm kêu gào đau đớn, hắn không thể để cho đám thuộc hạ phát hiện bản thân dị dạng, mà chuyện này càng không thể truyền vào tai Lộng Nguyệt.
Hắn biết rõ, Ám Dạ Minh nhất định là muốn nhất tiễn hạ song điêu, dùng tính mạng của hắn uy hiếp Lộng Nguyệt. Nếu mình đã rơi vào tình trạng này, yêu tinh kia tuyệt không thể lại cuốn vào trong đó. . .
Cánh tay đặt sau lưng nắm lấy thạch thai, đau đớn kịch liệt khiến đầu ngón tay hắn chảy ra tơ máu đỏ tươi. Hách Liên Cô Tuyết nỗ lực chống đỡ thân thể của mình, miễn cưỡng nở nụ cười lạnh nhạt, “Không sao cả, ta cũng sớm không còn quan tâm.”
Hắn không quan tâm. . .
Ngoại trừ người nọ ra, ngay cả mạng của mình cũng đều không quan tâm!
Hách Liên Cô Tuyết, rốt cuộc nên thương ngươi si, hay nên cười ngươi ngốc?
Ngươi cho rằng từng cơn đau đớn suy yếu gần đây cùng việc không ngừng hộc máu chỉ là chuyện nhỏ sao?
Hách Liên Cô Tuyết. . .
Đừng quá tàn nhẫn với chính mình.
Bàn tay Mộ Vân Khuynh run rẩy vô thố, suy nghĩ luôn luôn lý trí giờ khắc này biến thành một mảnh hỗn độn. Hắn đem vật cầm trong tay ném cho hồng y nam tử đứng ở phía đối diện, mục quang nổi lên một tia hờ hững thản nhiên, “Ngươi nên biết, thứ này Lộng Nguyệt không bao giờ để ngoài thân.”
Cô Tuyết vươn tay tiếp lấy khối bích ngọc màu băng lam, nhãn mâu thâm hồng đột nhiên trợn to, tất cả đau đớn trong cơ thể vào lúc này đều bị bỏ ra sau đầu, “Huyễn thủy hàn!”
Huyễn thủy hàn bích thuần triệt một màu xanh thẳm thánh khiết, dung nhập máu của hai người!
Từ khi Huyễn thủy hàn phục hồi nguyên bản, Lộng Nguyệt chưa bao giờ bỏ xuống bích ngọc, luôn mang theo nó bên người.
Hắn nói, trong khối bích ngọc này có hơi ấm của Tuyết nhi, chỉ cần chạm vào hắn liền có thể cảm nhận được.
Hắn nói, khối bích ngọc này dung nhập máu của hắn cùng Tuyết nhi, đời này hắn sẽ không rời, vĩnh viễn không vứt bỏ!
Nguyệt. . .
Ngày đó, mình đã nói rất nhiều lời nhẫn tâm, còn vô tình quyết tuyệt rời đi, yêu tinh kia có hay không bối rối, có hay không khổ sở. . .
Bỗng nhiên, thừa dịp Cô Tuyết còn đang thất thần, hai đạo hắc sắc thân ảnh từ phía sau bạch y nam tử bay vút qua, muốn chộp lấy Xích Long Đồ trên thạch thai.
Hách Liên Cô Tuyết nháy mắt kịp phản ứng, hắn tung một cước đá lên thạch thai. Nương theo bàn đá vỡ tan, Xích Long Đồ bị ném lên không trung, cùng với sóng nước nổi lên bốn phía che phủ chân trời u ám.
Hồng y nam tử mũi chân khẽ điểm, phi thân nhảy vọt lên. Hỏa hồng trường phát tung bay tản mát khí tức thị huyết tà mỹ, dải lụa đỏ rực từ trong tay áo bắn ra, lướt qua khoảng không quyết tuyệt rít gào như muốn xé rách linh hồn, cuốn lấy cổ họng hai hắc y nhân. Cổ tay vừa chuyển đã cắt đứt đầu hai người.
Trong giây lát, bảy sợi xích thép sắc bén tựa trường xà hung mãnh trong bóng tối đan thành một chiếc lưới, bổ nhào đến mạt yêu hồng bao vây.
Hách Liên Cô Tuyết ngửa ra sau, bạch ngọc địch ném lên không trung, xẹt qua màn trời ảm đạm. Bảy sợi xích thép cấp tốc bay về, tản ra quang mang như quỷ thần làm cho người ta kinh hãi, điện thiểm lôi quang, chói mắt tựa quỷ mị. Lợi mang yêu hồng đan xen vào bảy sợi xích hình thành một cảnh tượng hoa mỹ, chiếu sáng cả màn đêm.
Gió mạnh rít gào, hồi quang lấp lóe, ngưng quang như luyện, giao thác quấn quanh. Bạch ngọc địch giữa không trung phút chốc bắn ra ngàn thanh kiếm nhận phi nhanh vun vút, vạn trượng tề phát.
Hách Liên Cô Tuyết lơ lửng trên bầu trời chuyển thân, vầng sáng huyết sắc trong bàn tay cùng ngàn thanh kiếm quang theo bốn phương tám hướng lao thẳng đến lưới xích.
“ẦM ────” Một tiếng chấn vang đáy hồ, bảy sợi xích đan thành lưới hoàn toàn vỡ tan, nháy mắt phân ra từng đoạn.
“Ngươi cư nhiên. . . còn có thể sử xuất Sáng Thần Cửu Thức!” Một hắc y nhân hoảng sợ nói.
Nhãn mâu băng hồng nheo lại, cùng với bảy tiếng kêu thảm thiết, đám hắc y nhân giấu mình trong bóng đêm đều rơi vào tình trạng toái thể đoạn thi, nhanh chóng chìm xuống hồ nước.
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, làn nước trong suốt bị máu nhuộm đẫm thành một phiến đỏ tươi.
“Ha ha ha. . . Hách Liên Cô Tuyết, tư vị trúng độc thế nào?”
“Ám Dạ Minh!”
Một thanh âm hạnh tai nhạc họa trải rộng khắp ám không, hắc y nhân tựa quỷ ảnh bắt lấy Xích Long Đồ sắp sửa rơi vào nước. Mái tóc hắc bạch phân minh như thôi hồn phù của ác quỷ, cùng hỏa hồng yêu hoặc hình thành màu sắc tương phản rõ rệt.
“Ngươi thua, Hách Liên Cô Tuyết, lần bố cục này ngươi nhất định phải thua!”
“Vậy sao?” Khóe môi Hách Liên Cô Tuyết gợi lên một tia cười tà mị yêu lãnh, tràn đầy khinh miệt cùng trào phúng, “Chúng ta liền thử xem.”
Chốc lát, chỉ nghe thấy một tiếng nổ thật lớn vang lên, Xích Long Đồ mà Ám Dạ Minh vừa đoạt được đột ngột nổ tung. Ánh lửa quyết nhiên xông thẳng lên bầu trời, bao trùm lấy hắc y quỷ ảnh cùng với hơn trăm tên Ám Hà tử sĩ ẩn nấp chung quanh. Huyết nhục hoành thi bi thảm cực kỳ, mùi máu tươi nồng đậm phun ra khí tức tử vong âm lãnh độc lạt!
Xích Long Đồ giả hóa ra ẩn giấu thuốc nổ bên trong!
Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng nở nụ cười, phảng phất hoa Mạn châu sa tà ác nở rộ tội nghiệt yêu mị.
Ta thua, đám người các ngươi cũng phải gánh chịu cái giá càng thêm thảm thống!
.
Gió bụi còn chưa tan, đêm tối lạnh triệt nội tâm.
Từng phiến cốt cách đau nhức kéo theo lãnh khí xẹt qua kinh lạc toàn thân Hách Liên Cô Tuyết, hắn từ trên không hạ xuống, phải dựa vào thạch trụ phía sau mới miễn cưỡng ổn định thân thể.
“Vân Khuynh, ngươi lại hợp tác với người của Đại Ám Hà. . .”
Hách Liên Cô Tuyết gắt gao ôm ngực, trận trận đau đớn tựa như bị người xé rách khiến hắn nhất thời đầu váng mắt hoa.
Nhãn mâu thâm hồng tràn ngập thị huyết tà khí đầy ma tính, mồ hôi lạnh từng giọt một chảy xuống nhỏ trên mặt đất. Hách Liên Cô Tuyết một phen bóp chặt cổ Mộ Vân Khuynh, lãnh khốc quyết nhiên không có nửa điểm cảm tình.
“Một câu hỏi cuối cùng, vì sao ngươi phản bội Lộng Nguyệt?”
Mộ Vân Khuynh đạm mạc cười khẽ, căn bản không đem sinh tử đặt trong mắt, “Bởi ta không muốn hắn có được ngươi.”
Vẻ ngoan tuyệt trong hồng mâu phút chốc ngưng trệ!
Bạch y nam tử nắm chặt cổ tay Hách Liên Cô Tuyết, tựa hồ muốn tăng thêm lực đạo trong tay hắn, tiếu ý mềm mại như gió, “Cô Tuyết, sau cùng xin khuyên ngươi một câu, đừng lấy mạng của mình ra chơi đùa. . .”
Thanh âm của Mộ Vân Khuynh chợt đình chỉ, Cô Tuyết đột nhiên ý thức được chuyện gì. Hắn nháy mắt xoay người, chống lại chưởng phong lãnh liệt từ phía sau đánh tới!
Máu đỏ sẫm từ khóe môi Cô Tuyết uốn lượn chảy xuống, từng giọt một lưu lại vết tích trên nền đất lạnh lẽo.
Trận nổ vừa rồi chỉ phá hủy cánh tay trái của hắn, Tu La tử sĩ tựa quỷ ảnh đẫm máu tiến đến, huyết văn trên gương mặt vặn vẹo gào thét khát vọng muốn ẩm huyết.
“Không nổ chết ta, Hách Liên Cô Tuyết, có phải ngươi rất thất vọng?”
Hách Liên Cô Tuyết tà mị cười lạnh, “Như vậy là đủ rồi, phế bỏ tay trái của ngươi, về sau e rằng ngươi không thể sử độc.”
Ám Dạ Minh thần tình phẫn hận nheo mắt lại, yêu nghiệt chết tiệt đáng giận này hẳn là cố ý phế đi cánh tay chuyên sử độc của hắn!
Hách Liên Cô Tuyết khẽ hất chiếc cằm tinh xảo, dung nhan yêu mị tái nhợt gần như trong suốt khiến nhân tâm rung động không có nửa phần yếu thế.
“Ám Dạ Minh, đã không còn tay trái ngươi chẳng khác nào là một phế nhân, bởi vì tay phải của ngươi căn bản không dùng được!” Lãnh mâu như độc nhận nhìn thẳng vào hắc y nam nhân, biểu tình vĩnh viễn đều là kiêu ngạo không hề uể oải vì thất bại.
Vô luận thương thế nặng đến mức nào, vô luận gánh chịu bao nhiêu dày vò, cặp hồng mâu lãnh ngạo cô tuyệt kia chưa bao giờ thay đổi.
Không ai biết thân thể Hách Liên Cô Tuyết rốt cuộc đã phải thừa nhận bao nhiêu thống khổ tra tấn, phòng tuyến cuối cùng quyết không thể sụp đổ vào lúc này!
Nguyệt, hôm nay ta giúp ngươi phế đi nam nhân kia, về sau hắn sẽ không còn năng lực sử độc hại ngươi!
“A a. . . cuối cùng cũng rơi vào bẫy, Hách Liên cung chủ lại vì Lộng Nguyệt lấy thân thiệp hiểm.” Khóe môi Ám Dạ Minh gợi lên một tia cười lạnh lùng trào phúng, “Hách Liên cung chủ băng tuyết thông minh cư nhiên vì một người vô pháp có được mà si cuồng đến bước này, ngay cả cạm bẫy cũng cam tâm tình nguyện lao vào, thật là giúp bản tôn mở mang kiến thức.”
Hách Liên Cô Tuyết cười lạnh, hắn xoay người nhìn về phía Mộ Vân Khuynh, không chút để ý tới lời nói của Ám Dạ Minh, tựa hồ hắc y nhân trong mắt hắn không hề tồn tại, “Ta chỉ muốn ngươi cho ta biết, chỉ cần trả lời một câu là tốt rồi.”
Mộ Vân Khuynh khẽ nhắm mắt, căn bản không có dũng khí nhìn vào đôi hồng mâu kia thêm nửa khắc.
Cô Tuyết, biết rõ là cạm bẫy, ngươi vẫn cố ý đến chứng thực, có phải không?
Cô Tuyết, ngươi vì hắn, ngay cả mạng cũng không muốn. . .
Thân thể Hách Liên Cô Tuyết chập chờn bên bờ vực gần như sụp đổ, nhưng hắn vẫn như trước tận lực chống đỡ, cố gắng không để cho bản thân ngã xuống. Hắn nắm chặt vạt áo bạch y nam tử, ghé sát bên tai Mộ Vân Khuynh, huyết khí cùng đau đớn dâng lên trong người khiến hắn hô hấp cũng bất ổn. . .
“Lộng Nguyệt hắn. . . không ở Đại Ám Hà phải không?”
Mộ Vân Khuynh cắn chặt môi, giờ khắc này hắn cỡ nào muốn ôm lấy người trước mặt, cho dù chỉ một thoáng cũng đủ đền bù nỗi tưởng niệm ngày đêm mong nhớ.
Nhưng hắn không thể!
Gương mặt không có nửa điểm cảm tình đem tình tự phức tạp che giấu gần như hoàn mỹ, ngay một sát na Mộ Vân Khuynh gật đầu thừa nhận, hắn rõ ràng nghe được một tiếng thở dốc như trút được gánh nặng. . .
Cô Tuyết cười nhạt một tiếng, máu tươi không ngừng trào ra bên khóe môi, yêu tinh này không có việc gì bày trò mất tích, hại ta vì ngươi lo lắng lâu như vậy. . .
Đau đớn trong ngực xé rách thân thể hắn, mạt yêu hồng kia rốt cuộc dỡ bỏ hết thảy gánh nặng trầm trọng, vô lực ngã xuống. . .
Mộ Vân Khuynh vừa muốn tiếp lấy thân thể lảo đảo trước mặt hắn, Ám Dạ Minh lại giành trước một bước, chỉ dùng một cánh tay đem hồng y nam tử gắt gao ôm vào trong ngực. Ánh mắt trong khoảnh khắc lưu chuyển tình tự phức tạp, như oán hận, lại như si luyến. . .
Nam tử kiêu ngạo không cho phép bản thân thất bại này mang theo thân thể đầy vết thương, thà rằng bước vào cạm bẫy cũng muốn chứng thực một đáp án cuối cùng mới bằng lòng an tâm. . .
Huyết sắc ban văn trên gương mặt thối lui, Ám Dạ Minh chăm chú nhìn dung nhan hắn từng ảo tưởng cả ngày lẫn đêm, nhớ đến cái tên mà hắn thống hận nhất. Thứ tình cảm người bên ngoài không thể nhìn ra chợt tràn ngập đáy mắt, tiếng cười khàn đục lại vang lên, “Hách Liên Cô Tuyết, ngươi cũng có ngày hôm nay. . .”
Vì yêu tà nam tử kia, ngươi cư nhiên cũng lạc đến tình trạng này!
Thân ảnh hắc sắc chợt lóe, nương theo tiếng cười cuồng dã, huyết sắc trong đêm sau khi mạt yêu hồng rời đi trở nên ảm đạm không còn ánh sáng.
Hai canh giờ trước, Ám Hà đệ tử nghe ngóng được Lộng Nguyệt đã mất tích ba ngày ba đêm, căn bản không tìm ra nửa điểm dấu vết lưu lại.
Một canh giờ trước, Mộ Vân Khuynh nói cho Hách Liên Cô Tuyết: Lộng Nguyệt sở dĩ không biết tung tích là vì bị nhốt ở Đại Ám Hà, phải dùng Xích Long Đồ để đổi lấy tính mạng của Lộng Nguyệt.(kinzie3012.wordpress.com)
Không lâu sau, Hách Liên Cô Tuyết một mình đi đến nơi hắn vốn biết trước là cạm bẫy, phế bỏ Ám Dạ Minh, tàn sát toàn bộ Ám Hà đệ tử chỉ vì có được một đáp án khiến mình có thể yên lòng.
Lộng Nguyệt mất tích ko liên quan với Đại Ám Hà.
Tâm buông lỏng, nhiệm vụ hoàn thành, hắn có thể nhắm mắt, bất luận chuyện gì cũng ko quan tâm. . .
.
Tiếng ho khẽ vang lên, liên tục không ngừng như muốn vặn bung tâm phế đến xuất huyết, Mộ Vân Khuynh từ từ quỵ xuống, không còn tiếp tục che giấu nỗi bi thương.
Cô Tuyết, trong lòng ngươi, Lộng Nguyệt phải chăng so với tính mạng bản thân càng thêm trọng yếu. . .
Cô Tuyết, ngươi chưa bao giờ thất bại, kẻ thua là ta. . .
Mọi người chỉ chứng kiến một nam tử anh tuấn từng chút một đào ra mớ hài cốt rách nát từ đám phế tích, trên mặt không một tia biểu tình.
Gió thu thương lãnh khiến bóng lưng của hắn trở nên nhạt nhòa mơ hồ, cước đạp đại địa hướng phương xa đi tới.
Từ nay về sau, không còn Tư Đồ minh chủ, không còn Nhân trung chi long.
Đào lý xuân phong nhất bôi tửu, giang hồ dạ vũ thập niên đăng. Giữa chốn hồng trần, triều lãng nổi lên cuồn cuộn, hết thảy huy hoàng nay cũng chỉ là quá khứ, trở thành một mạt giấy trắng mực đen dưới ngòi bút của Bách Hiểu Sinh.
.
Giang hồ truyền lưu: Nhật Nguyệt Giáo và Ngạo Thần Cung tiêu diệt Thiên Địa Minh, tổn hại nặng nề võ lâm chính đạo.
Giang hồ truyền lưu: kẻ sát hại minh chủ phu nhân chính là Nam Cung Lộng Nguyệt, còn người chủ sự phía sau màn tạc hủy Thiên Địa Minh chính là Hách Liên Cô Tuyết.
Bởi vì trên tường thành có người nhìn thấy cảnh tượng Lộng Nguyệt tung một chưởng xuyên thấu ***g ngực Sở Vân Sương.
Bởi vì đối phương dùng Phích Lịch Đạn tạc hủy Thiên Địa Minh, phóng mắt khắp thiên hạ, chỉ Ngạo Thần Cung mới sở hữu loại hỏa khí này.
Lời đồn càng truyền càng sai trái đủ mọi phiên bản, mọi người không tìm ra hung thủ liền đem toàn bộ tội lỗi quy về hai đại ma đầu.
.
Một mạt tiếu ý lơ đãng treo bên khóe môi, không biết là đang châm chọc vận mệnh hay đang chế nhạo chính bản thân hắn.
Mộ Vân Khuynh chắp tay mà đứng, bạch y tung bay như phù vân trên cao. Dưới bầu trời đêm sáng rọi ánh sao, gió thu lạnh lẽo khiến lòng người se sắt, lại không cách nào thổi tan niềm thương nhớ trong lòng.
Hắn biết, tối nay hồng y nam tử nhất định sẽ đến.
Chỉ cần là sự tình liên quan đến người nọ, mạt yêu hồng băng lãnh kia tuyệt sẽ không còn vô tình, ngay cả ánh mắt cũng ẩn ẩn thoáng hiện quang mang nhu hòa nhất.
“Mộ lâu chủ, biệt lai vô dạng?” Một giọng nói thanh lãnh truyền vào trong tai Mộ Vân Khuynh, hắn xoay người ngẩng đầu, mạt yêu hồng trước mắt vĩnh viễn đều khiến người ta huyễn mục thần mê, hoặc huyễn tâm thần.
Hách Liên Cô Tuyết chậm rãi tiêu sái tới gần bạch y nam tử. Dung nhan yêu mị tái nhợt gần như trong suốt, nhãn mâu thâm hồng tựa huyết, dưới ánh trăng chiếu rọi chợt trở nên mỹ lệ động lòng người.
Mộ Vân Khuynh chăm chú nhìn hồng y nam tử, nếu không phải bởi gương mặt không có chút huyết sắc, hắn căn bản không nhìn ra Hách Liên Cô Tuyết hôm nay so với ngày xưa có gì khác biệt.
“Ngươi đã đến rồi. . .”
Cô Tuyết cười lạnh, “Mộ lâu chủ sớm biết ta sẽ đến, sao phải hỏi lời thừa như vậy?”
Thần sắc Mộ Vân Khuynh không hề thay đổi, dung nhan như ngọc tựa hồ thế gian không gì có thể khiến hắn xúc động, “Nếu ta cho ngươi biết đây là một cái bẫy, ngươi vẫn cố ý đến gặp ta?”
“Nếu là kế hoạch của chính Vân Khuynh, ta sẽ phụng bồi đến cùng.” Hách Liên Cô Tuyết đem Xích Long Đồ trong tay đặt lên bàn, mỉm cười thản nhiên, “Bởi vì ngươi là thủ hạ của Lộng Nguyệt, ta đương nhiên sẽ không đả thương ngươi.”
Hồng mâu hơi nâng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt oánh nhuận như hắc ngọc. Khóe môi khẽ nhếch bỗng trở nên tà lãnh, tiếu ý sâu xa không thể suy đoán, “Bất quá, nếu ngươi phụng kẻ khác làm chủ, ta nhất định sẽ giết ngươi.”
Gió thu ban đêm xuyên qua làn tóc hỏa hồng rực rỡ, tà khí băng hàn đẩy lên cực hạn, dung nhan tái nhợt như mộng ảo lại vẫn như trước đầy cao ngạo lạnh lùng không cho phép kẻ khác tiếp cận.
“Cô Tuyết, hôm nay ta hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng.”
Ánh mắt của Mộ Vân Khuynh bình lặng trong suốt như hắc diệu thạch, hắn dừng một chút rồi lạnh nhạt mở miệng, “Tính mạng của ngươi được bảo toàn, nhưng không thể yêu Nam Cung Lộng Nguyệt; hoặc là. . . Mạng của ngươi chốc lát sẽ chấm dứt. . .” Đồng tử thâm u thoáng nhộn nhạo thủy quang, mang theo một phần chờ đợi cùng đánh cược, “Ngươi sẽ lựa chọn bên nào?”
Nhãn mâu băng hồng nhẹ nhàng giương lên, “Vân Khuynh, hỏi một vấn đề như vậy không có ý nghĩa.” Hách Liên Cô Tuyết ghé sát vào gương mặt Mộ Vân Khuynh, dường như muốn đem thanh âm của mình hoàn toàn trút vào tai hắn, “Không yêu Nam Cung Lộng Nguyệt, ta sẽ chết.”
Thân hình Mộ Vân Khuynh chấn động, nụ cười đầy chua xót thê lương cố gắng áp chế xao động nơi đáy lòng.
Có lẽ sớm đã biết được đáp án, nhưng vẫn cực lực tự thuyết phục bản thân còn có đường phản hồi.
Nội tâm như có ngàn tầng sóng cuộn nhấp nhô quay cuồng, ngữ khí kiên quyết không cho phép nghi ngờ phất qua tâm của bạch y nam tử, phá tan phòng tuyến vốn bình đạm như nước.
Người nọ ở trong lòng hắn đến tột cùng chiếm vị trí thế nào, có thể làm cho hồng y nam tử lãnh huyết si cuồng đến mức này!
“Ngươi sẽ hối hận, Hách Liên Cô Tuyết!” Mộ Vân Khuynh vô pháp khiến bản thân trấn định, “Ngươi biết rõ, thiên mệnh chú định, ngươi và hắn nguyên bản không thể gần nhau, hà tất phải tự đẩy mình lâm vào vạn kiếp bất phục?!”
Hách Liên Cô Tuyết vừa định mở miệng, bỗng nhiên ***g ngực giống như bị mũi kiếm mạnh mẽ đâm thủng. Máu tươi sôi trào trong cơ thể dũng mãnh tràn lên yết hầu lại bị hắn gắt gao đè nén.
Mấy ngày nay, cảm giác khác thường này liên tục xuất hiện. Đó là nỗi đau đớn khắc sâu vào tận cốt tủy, tựa hồ có thứ gì đó đang chậm rãi hút đi huyết dịch của hắn, từ từ hao mòn sinh mệnh.
Nhất là về đêm, loại tra tấn ấy thậm chí so với thời điểm tu luyện Sáng Thần Cửu Thức còn thống khổ gấp trăm ngàn lần. Nhưng Hách Liên Cô Tuyết không phát ra nửa điểm kêu gào đau đớn, hắn không thể để cho đám thuộc hạ phát hiện bản thân dị dạng, mà chuyện này càng không thể truyền vào tai Lộng Nguyệt.
Hắn biết rõ, Ám Dạ Minh nhất định là muốn nhất tiễn hạ song điêu, dùng tính mạng của hắn uy hiếp Lộng Nguyệt. Nếu mình đã rơi vào tình trạng này, yêu tinh kia tuyệt không thể lại cuốn vào trong đó. . .
Cánh tay đặt sau lưng nắm lấy thạch thai, đau đớn kịch liệt khiến đầu ngón tay hắn chảy ra tơ máu đỏ tươi. Hách Liên Cô Tuyết nỗ lực chống đỡ thân thể của mình, miễn cưỡng nở nụ cười lạnh nhạt, “Không sao cả, ta cũng sớm không còn quan tâm.”
Hắn không quan tâm. . .
Ngoại trừ người nọ ra, ngay cả mạng của mình cũng đều không quan tâm!
Hách Liên Cô Tuyết, rốt cuộc nên thương ngươi si, hay nên cười ngươi ngốc?
Ngươi cho rằng từng cơn đau đớn suy yếu gần đây cùng việc không ngừng hộc máu chỉ là chuyện nhỏ sao?
Hách Liên Cô Tuyết. . .
Đừng quá tàn nhẫn với chính mình.
Bàn tay Mộ Vân Khuynh run rẩy vô thố, suy nghĩ luôn luôn lý trí giờ khắc này biến thành một mảnh hỗn độn. Hắn đem vật cầm trong tay ném cho hồng y nam tử đứng ở phía đối diện, mục quang nổi lên một tia hờ hững thản nhiên, “Ngươi nên biết, thứ này Lộng Nguyệt không bao giờ để ngoài thân.”
Cô Tuyết vươn tay tiếp lấy khối bích ngọc màu băng lam, nhãn mâu thâm hồng đột nhiên trợn to, tất cả đau đớn trong cơ thể vào lúc này đều bị bỏ ra sau đầu, “Huyễn thủy hàn!”
Huyễn thủy hàn bích thuần triệt một màu xanh thẳm thánh khiết, dung nhập máu của hai người!
Từ khi Huyễn thủy hàn phục hồi nguyên bản, Lộng Nguyệt chưa bao giờ bỏ xuống bích ngọc, luôn mang theo nó bên người.
Hắn nói, trong khối bích ngọc này có hơi ấm của Tuyết nhi, chỉ cần chạm vào hắn liền có thể cảm nhận được.
Hắn nói, khối bích ngọc này dung nhập máu của hắn cùng Tuyết nhi, đời này hắn sẽ không rời, vĩnh viễn không vứt bỏ!
Nguyệt. . .
Ngày đó, mình đã nói rất nhiều lời nhẫn tâm, còn vô tình quyết tuyệt rời đi, yêu tinh kia có hay không bối rối, có hay không khổ sở. . .
Bỗng nhiên, thừa dịp Cô Tuyết còn đang thất thần, hai đạo hắc sắc thân ảnh từ phía sau bạch y nam tử bay vút qua, muốn chộp lấy Xích Long Đồ trên thạch thai.
Hách Liên Cô Tuyết nháy mắt kịp phản ứng, hắn tung một cước đá lên thạch thai. Nương theo bàn đá vỡ tan, Xích Long Đồ bị ném lên không trung, cùng với sóng nước nổi lên bốn phía che phủ chân trời u ám.
Hồng y nam tử mũi chân khẽ điểm, phi thân nhảy vọt lên. Hỏa hồng trường phát tung bay tản mát khí tức thị huyết tà mỹ, dải lụa đỏ rực từ trong tay áo bắn ra, lướt qua khoảng không quyết tuyệt rít gào như muốn xé rách linh hồn, cuốn lấy cổ họng hai hắc y nhân. Cổ tay vừa chuyển đã cắt đứt đầu hai người.
Trong giây lát, bảy sợi xích thép sắc bén tựa trường xà hung mãnh trong bóng tối đan thành một chiếc lưới, bổ nhào đến mạt yêu hồng bao vây.
Hách Liên Cô Tuyết ngửa ra sau, bạch ngọc địch ném lên không trung, xẹt qua màn trời ảm đạm. Bảy sợi xích thép cấp tốc bay về, tản ra quang mang như quỷ thần làm cho người ta kinh hãi, điện thiểm lôi quang, chói mắt tựa quỷ mị. Lợi mang yêu hồng đan xen vào bảy sợi xích hình thành một cảnh tượng hoa mỹ, chiếu sáng cả màn đêm.
Gió mạnh rít gào, hồi quang lấp lóe, ngưng quang như luyện, giao thác quấn quanh. Bạch ngọc địch giữa không trung phút chốc bắn ra ngàn thanh kiếm nhận phi nhanh vun vút, vạn trượng tề phát.
Hách Liên Cô Tuyết lơ lửng trên bầu trời chuyển thân, vầng sáng huyết sắc trong bàn tay cùng ngàn thanh kiếm quang theo bốn phương tám hướng lao thẳng đến lưới xích.
“ẦM ────” Một tiếng chấn vang đáy hồ, bảy sợi xích đan thành lưới hoàn toàn vỡ tan, nháy mắt phân ra từng đoạn.
“Ngươi cư nhiên. . . còn có thể sử xuất Sáng Thần Cửu Thức!” Một hắc y nhân hoảng sợ nói.
Nhãn mâu băng hồng nheo lại, cùng với bảy tiếng kêu thảm thiết, đám hắc y nhân giấu mình trong bóng đêm đều rơi vào tình trạng toái thể đoạn thi, nhanh chóng chìm xuống hồ nước.
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, làn nước trong suốt bị máu nhuộm đẫm thành một phiến đỏ tươi.
“Ha ha ha. . . Hách Liên Cô Tuyết, tư vị trúng độc thế nào?”
“Ám Dạ Minh!”
Một thanh âm hạnh tai nhạc họa trải rộng khắp ám không, hắc y nhân tựa quỷ ảnh bắt lấy Xích Long Đồ sắp sửa rơi vào nước. Mái tóc hắc bạch phân minh như thôi hồn phù của ác quỷ, cùng hỏa hồng yêu hoặc hình thành màu sắc tương phản rõ rệt.
“Ngươi thua, Hách Liên Cô Tuyết, lần bố cục này ngươi nhất định phải thua!”
“Vậy sao?” Khóe môi Hách Liên Cô Tuyết gợi lên một tia cười tà mị yêu lãnh, tràn đầy khinh miệt cùng trào phúng, “Chúng ta liền thử xem.”
Chốc lát, chỉ nghe thấy một tiếng nổ thật lớn vang lên, Xích Long Đồ mà Ám Dạ Minh vừa đoạt được đột ngột nổ tung. Ánh lửa quyết nhiên xông thẳng lên bầu trời, bao trùm lấy hắc y quỷ ảnh cùng với hơn trăm tên Ám Hà tử sĩ ẩn nấp chung quanh. Huyết nhục hoành thi bi thảm cực kỳ, mùi máu tươi nồng đậm phun ra khí tức tử vong âm lãnh độc lạt!
Xích Long Đồ giả hóa ra ẩn giấu thuốc nổ bên trong!
Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng nở nụ cười, phảng phất hoa Mạn châu sa tà ác nở rộ tội nghiệt yêu mị.
Ta thua, đám người các ngươi cũng phải gánh chịu cái giá càng thêm thảm thống!
.
Gió bụi còn chưa tan, đêm tối lạnh triệt nội tâm.
Từng phiến cốt cách đau nhức kéo theo lãnh khí xẹt qua kinh lạc toàn thân Hách Liên Cô Tuyết, hắn từ trên không hạ xuống, phải dựa vào thạch trụ phía sau mới miễn cưỡng ổn định thân thể.
“Vân Khuynh, ngươi lại hợp tác với người của Đại Ám Hà. . .”
Hách Liên Cô Tuyết gắt gao ôm ngực, trận trận đau đớn tựa như bị người xé rách khiến hắn nhất thời đầu váng mắt hoa.
Nhãn mâu thâm hồng tràn ngập thị huyết tà khí đầy ma tính, mồ hôi lạnh từng giọt một chảy xuống nhỏ trên mặt đất. Hách Liên Cô Tuyết một phen bóp chặt cổ Mộ Vân Khuynh, lãnh khốc quyết nhiên không có nửa điểm cảm tình.
“Một câu hỏi cuối cùng, vì sao ngươi phản bội Lộng Nguyệt?”
Mộ Vân Khuynh đạm mạc cười khẽ, căn bản không đem sinh tử đặt trong mắt, “Bởi ta không muốn hắn có được ngươi.”
Vẻ ngoan tuyệt trong hồng mâu phút chốc ngưng trệ!
Bạch y nam tử nắm chặt cổ tay Hách Liên Cô Tuyết, tựa hồ muốn tăng thêm lực đạo trong tay hắn, tiếu ý mềm mại như gió, “Cô Tuyết, sau cùng xin khuyên ngươi một câu, đừng lấy mạng của mình ra chơi đùa. . .”
Thanh âm của Mộ Vân Khuynh chợt đình chỉ, Cô Tuyết đột nhiên ý thức được chuyện gì. Hắn nháy mắt xoay người, chống lại chưởng phong lãnh liệt từ phía sau đánh tới!
Máu đỏ sẫm từ khóe môi Cô Tuyết uốn lượn chảy xuống, từng giọt một lưu lại vết tích trên nền đất lạnh lẽo.
Trận nổ vừa rồi chỉ phá hủy cánh tay trái của hắn, Tu La tử sĩ tựa quỷ ảnh đẫm máu tiến đến, huyết văn trên gương mặt vặn vẹo gào thét khát vọng muốn ẩm huyết.
“Không nổ chết ta, Hách Liên Cô Tuyết, có phải ngươi rất thất vọng?”
Hách Liên Cô Tuyết tà mị cười lạnh, “Như vậy là đủ rồi, phế bỏ tay trái của ngươi, về sau e rằng ngươi không thể sử độc.”
Ám Dạ Minh thần tình phẫn hận nheo mắt lại, yêu nghiệt chết tiệt đáng giận này hẳn là cố ý phế đi cánh tay chuyên sử độc của hắn!
Hách Liên Cô Tuyết khẽ hất chiếc cằm tinh xảo, dung nhan yêu mị tái nhợt gần như trong suốt khiến nhân tâm rung động không có nửa phần yếu thế.
“Ám Dạ Minh, đã không còn tay trái ngươi chẳng khác nào là một phế nhân, bởi vì tay phải của ngươi căn bản không dùng được!” Lãnh mâu như độc nhận nhìn thẳng vào hắc y nam nhân, biểu tình vĩnh viễn đều là kiêu ngạo không hề uể oải vì thất bại.
Vô luận thương thế nặng đến mức nào, vô luận gánh chịu bao nhiêu dày vò, cặp hồng mâu lãnh ngạo cô tuyệt kia chưa bao giờ thay đổi.
Không ai biết thân thể Hách Liên Cô Tuyết rốt cuộc đã phải thừa nhận bao nhiêu thống khổ tra tấn, phòng tuyến cuối cùng quyết không thể sụp đổ vào lúc này!
Nguyệt, hôm nay ta giúp ngươi phế đi nam nhân kia, về sau hắn sẽ không còn năng lực sử độc hại ngươi!
“A a. . . cuối cùng cũng rơi vào bẫy, Hách Liên cung chủ lại vì Lộng Nguyệt lấy thân thiệp hiểm.” Khóe môi Ám Dạ Minh gợi lên một tia cười lạnh lùng trào phúng, “Hách Liên cung chủ băng tuyết thông minh cư nhiên vì một người vô pháp có được mà si cuồng đến bước này, ngay cả cạm bẫy cũng cam tâm tình nguyện lao vào, thật là giúp bản tôn mở mang kiến thức.”
Hách Liên Cô Tuyết cười lạnh, hắn xoay người nhìn về phía Mộ Vân Khuynh, không chút để ý tới lời nói của Ám Dạ Minh, tựa hồ hắc y nhân trong mắt hắn không hề tồn tại, “Ta chỉ muốn ngươi cho ta biết, chỉ cần trả lời một câu là tốt rồi.”
Mộ Vân Khuynh khẽ nhắm mắt, căn bản không có dũng khí nhìn vào đôi hồng mâu kia thêm nửa khắc.
Cô Tuyết, biết rõ là cạm bẫy, ngươi vẫn cố ý đến chứng thực, có phải không?
Cô Tuyết, ngươi vì hắn, ngay cả mạng cũng không muốn. . .
Thân thể Hách Liên Cô Tuyết chập chờn bên bờ vực gần như sụp đổ, nhưng hắn vẫn như trước tận lực chống đỡ, cố gắng không để cho bản thân ngã xuống. Hắn nắm chặt vạt áo bạch y nam tử, ghé sát bên tai Mộ Vân Khuynh, huyết khí cùng đau đớn dâng lên trong người khiến hắn hô hấp cũng bất ổn. . .
“Lộng Nguyệt hắn. . . không ở Đại Ám Hà phải không?”
Mộ Vân Khuynh cắn chặt môi, giờ khắc này hắn cỡ nào muốn ôm lấy người trước mặt, cho dù chỉ một thoáng cũng đủ đền bù nỗi tưởng niệm ngày đêm mong nhớ.
Nhưng hắn không thể!
Gương mặt không có nửa điểm cảm tình đem tình tự phức tạp che giấu gần như hoàn mỹ, ngay một sát na Mộ Vân Khuynh gật đầu thừa nhận, hắn rõ ràng nghe được một tiếng thở dốc như trút được gánh nặng. . .
Cô Tuyết cười nhạt một tiếng, máu tươi không ngừng trào ra bên khóe môi, yêu tinh này không có việc gì bày trò mất tích, hại ta vì ngươi lo lắng lâu như vậy. . .
Đau đớn trong ngực xé rách thân thể hắn, mạt yêu hồng kia rốt cuộc dỡ bỏ hết thảy gánh nặng trầm trọng, vô lực ngã xuống. . .
Mộ Vân Khuynh vừa muốn tiếp lấy thân thể lảo đảo trước mặt hắn, Ám Dạ Minh lại giành trước một bước, chỉ dùng một cánh tay đem hồng y nam tử gắt gao ôm vào trong ngực. Ánh mắt trong khoảnh khắc lưu chuyển tình tự phức tạp, như oán hận, lại như si luyến. . .
Nam tử kiêu ngạo không cho phép bản thân thất bại này mang theo thân thể đầy vết thương, thà rằng bước vào cạm bẫy cũng muốn chứng thực một đáp án cuối cùng mới bằng lòng an tâm. . .
Huyết sắc ban văn trên gương mặt thối lui, Ám Dạ Minh chăm chú nhìn dung nhan hắn từng ảo tưởng cả ngày lẫn đêm, nhớ đến cái tên mà hắn thống hận nhất. Thứ tình cảm người bên ngoài không thể nhìn ra chợt tràn ngập đáy mắt, tiếng cười khàn đục lại vang lên, “Hách Liên Cô Tuyết, ngươi cũng có ngày hôm nay. . .”
Vì yêu tà nam tử kia, ngươi cư nhiên cũng lạc đến tình trạng này!
Thân ảnh hắc sắc chợt lóe, nương theo tiếng cười cuồng dã, huyết sắc trong đêm sau khi mạt yêu hồng rời đi trở nên ảm đạm không còn ánh sáng.
Hai canh giờ trước, Ám Hà đệ tử nghe ngóng được Lộng Nguyệt đã mất tích ba ngày ba đêm, căn bản không tìm ra nửa điểm dấu vết lưu lại.
Một canh giờ trước, Mộ Vân Khuynh nói cho Hách Liên Cô Tuyết: Lộng Nguyệt sở dĩ không biết tung tích là vì bị nhốt ở Đại Ám Hà, phải dùng Xích Long Đồ để đổi lấy tính mạng của Lộng Nguyệt.(kinzie3012.wordpress.com)
Không lâu sau, Hách Liên Cô Tuyết một mình đi đến nơi hắn vốn biết trước là cạm bẫy, phế bỏ Ám Dạ Minh, tàn sát toàn bộ Ám Hà đệ tử chỉ vì có được một đáp án khiến mình có thể yên lòng.
Lộng Nguyệt mất tích ko liên quan với Đại Ám Hà.
Tâm buông lỏng, nhiệm vụ hoàn thành, hắn có thể nhắm mắt, bất luận chuyện gì cũng ko quan tâm. . .
.
Tiếng ho khẽ vang lên, liên tục không ngừng như muốn vặn bung tâm phế đến xuất huyết, Mộ Vân Khuynh từ từ quỵ xuống, không còn tiếp tục che giấu nỗi bi thương.
Cô Tuyết, trong lòng ngươi, Lộng Nguyệt phải chăng so với tính mạng bản thân càng thêm trọng yếu. . .
Cô Tuyết, ngươi chưa bao giờ thất bại, kẻ thua là ta. . .
Tác giả :
Tự Thủy Kiêu Dương