Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 110: Hàn khiếu bí
Năm ngày sau, ánh nắng diễm liễm rọi vào Minh Thần Điện.
Trong đại điện, đám thuộc hạ cung kính chờ đợi, nhưng trên chủ vị ở trên cao vẫn không có bóng người xuất hiện.
“Cung chủ đã năm ngày chưa ra tẩm cung.” Thần sắc Tập Phong có vẻ u ám.
“Ta đi tìm cung chủ.” Điệp Triệt chuẩn bị hướng Mộc Tuyết Các đi đến, lại bị Vô Nhai ngăn cản.
Vô Nhai nhìn về phía mọi người, cũng không giải thích gì nhiều, chỉ thản nhiên nói vài câu lấy lệ, “Những ngày gần đây thân thể cung chủ không khỏe, buổi nghị sự hôm nay hủy bỏ.”
Mọi người giật mình ngây ngốc trong chốc lát, không khỏi có chút khó có thể tưởng tượng, kỳ thực đám thuộc hạ của Ngạo Thần Cung bởi vì e ngại cung chủ uy hiếp, mặt ngoài làm bộ như không biết, nhưng phân nửa trong lòng sớm đã rõ ràng.
Nhật Nguyệt Giáo và Ngạo Thần Cung xung khắc như nước với lửa, đây là sự thật cả giang hồ không người không biết không người không hiểu. Nhưng không biết đã bao nhiêu lần, Nhật Nguyệt giáo chủ minh mục trương đảm tiến vào tẩm cung của cung chủ, hơn nữa không chút nào tị hiềm, căn bản không đem đám thuộc hạ của Ngạo Thần Cung để vào mắt, càng không quan tâm đến những ánh mắt kinh ngạc hoảng sợ dõi theo.
Năm ngày trước, có vài người còn tận mắt chứng kiến cung chủ cùng Thánh thủ độc tiên đồng thời tiến vào Mộc Tuyết Các, sau đó năm ngày chưa xuất hiện. Trong Mộc Tuyết Các xảy ra chuyện gì, mọi người không khỏi suy đoán vài phần.
Ngạo Thần cung chủ, một nam tử lãnh huyết vô tình đến tận cùng, duy độc đối với Thánh thủ độc tiên không giống người thường, chỉ dựa vào điều này cũng có thể đoán được quan hệ của bọn họ.
Chúng thuộc hạ trong điện bái biệt Tứ đại tòa sử, mang theo nghi hoặc trong lòng cung kính thối lui.
Vô Nhai nhìn về phía Điệp Triệt, thần sắc vẫn như trước không đổi, “Nếu không có sự tình gì đặc thù, không cần phải quấy rầy cung chủ.”
Đối với quan hệ giữa Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết, Vô Nhai cũng khá minh bạch, tình ti dây dưa khó đoạn mà sâu sắc, vài lần đều bị Vô Nhai chứng kiến tận mắt. Loại ràng buộc lẫn nhau không cho phép bất luận kẻ nào chen chân vào này, cho dù lúc trước cung chủ của hắn mặt ngoài làm ra vẻ không thèm để ý, chung quy vẫn không thể dối lòng.
Cũng giống như Vô Nhai cùng Vô Lệ, ràng buộc cấm kỵ siêu việt huyết thống, cảm tình như vậy kéo dài hơn hai mươi năm lại chưa từng biến đổi.
Mà chủ nhân của bọn họ, vĩnh viễn đều là tồn tại để người khác nhìn lên sợ hãi than. Tổn thương người khác, lại phong bế chính mình, trái tim bị đóng băng chỉ có thể nhờ vào an ủi cùng bảo hộ lẫn nhau chậm rãi hòa tan. Hai người như vậy, trừ bỏ đối phương, căn bản không ai có thể xứng đáng với bọn họ.
.
Trong Mộc Tuyết Các khói nhẹ lượn lờ khắp bốn phía.
Yêu nhan gần trong gang tấc đang ngủ vô cùng an nhàn, Lộng Nguyệt nâng lên chiếc cằm của người trong lòng, hai cánh môi lại một lần nữa thiếp hợp. Hương sen phiêu tán quanh quẩn bên chóp mũi, khơi gợi dục niệm năm ngày vẫn chưa thối lui, lửa nóng ôn tồn.
Nhẹ nhàng vén lên lọn tóc hỏa hồng bị mồ hôi tẩm ướt qua vô số lần, thâm tử sắc phượng mâu theo phần cổ gợi cảm dần trượt xuống. Khối thân thể yêu dã mị cảm đến mức tận cùng này, mỗi một chỗ đều có dấu vết của Lộng Nguyệt hắn lưu lại, không buông tha cho bất kỳ nơi nào. Suốt năm ngày năm đêm chiếm đoạt cùng phóng túng, suốt năm ngày năm đêm hai khối thân thể dây dưa không rời, mỗi thời mỗi khắc đều điên cuồng đến cực hạn.
“Mấy ngày rồi?” Vân mi đen nhánh bị những nụ hôn như lửa kinh động, ý thức mơ hồ dần thanh tỉnh. Thanh âm khàn khàn tràn ra, khô khốc mà vô lực.
“Năm ngày.” Bàn tay Lộng Nguyệt luồn qua sau đầu Cô Tuyết, kéo hắn kề sát mặt mình, hôn lên cánh môi có chút khô nứt. Đầu lưỡi mềm mại trên hai phiến môi khẽ đảo qua, ngậm ướt trở lại một màu trơn bóng.
Thân thể Hách Liên Cô Tuyết đau nhức gần như chết lặng. Năm ngày đòi lấy cùng xâm chiếm đã làm cho toàn thân hắn mỗi một chỗ đều gánh chịu đến cực hạn. Nhưng chỉ cần còn có ý thức, hắn liền tận mọi khả năng phối hợp với Lộng Nguyệt, thỏa mãn dục niệm cuồng dã đầy chiếm đoạt như dã thú của yêu tà nam tử.
“Còn muốn tiếp tục sao?” Con ngươi thâm hồng đã không đủ khí lực duy trì mở ra, giọng nói khàn khàn vang lên, ý nghĩ một mảnh hỗn độn. (yếu mà đòi ra gió =“=)
“Ngươi cứ nói đi?” Lộng Nguyệt tà khí khẽ nhướn phượng mâu, đem thân thể vô lực của Cô Tuyết ôm vào trong ngực, nâng lên gương mặt của hắn nhẹ nhàng cười, “Ta sợ Tuyết bảo bối của ta chịu không được.” (anh cũng có hơn gì mà bày đặt =”=)
Lông mi hơi nhíu, Cô Tuyết không nóng không lạnh nói, “Ngươi biết là tốt rồi.” Theo sau dừng một chút, khẩu khí bỗng nhiên trở nên sắc bén, “Bất quá ta cần phải nói trước, nếu một ngày nào đó, Lộng Nguyệt ngươi làm chuyện không nên làm, ta sẽ đem ngươi áp mười ngày mười đêm, cho ngươi chân chính biết thế nào là tinh tẫn nhân vong.”
Tử mâu híp lại, Lộng Nguyệt mỉm cười không nói. Lập tức hắn dùng đầu lưỡi ôn nhuận vuốt ve khuôn mặt yêu mỹ, cạy mở cánh môi đã bị hắn xâm lược qua không biết bao nhiêu lần, làm càn khiêu khích đầu lưỡi mềm mại có chút vô lực đáp lại, dây dưa quấn quanh cùng múa.
Ngay khi ấy, một con phi điểu hỏa hồng sắc đáp xuống trên bệ cửa sổ, kinh nhiễu hoa đào phủ đầy đại thụ. Cánh hoa tiêu sái đón gió bay lên lọt vào tẩm cung, đáp xuống đám lông vũ đẹp đẽ của phi điểu.
Huyền Hỏa thu cánh, không hề phát ra tiếng vang, tựa hồ không muốn đánh vỡ một màn duy mỹ mà mê hoặc trước mắt.
Cánh môi thiếp hợp lưu luyến rời đi, Lộng Nguyệt đem thân mình vô lực của Cô Tuyết thả xuống tháp. Bàn tay lập tức phất nhẹ, hồng bào rơi trên mặt đất nháy mắt che đậy thân thể xích lõa yêu dã của ái nhân.
Tựa hồ ý thức được điều gì, đầu lưỡi trơn nhẵn đảo qua vành tai, thanh âm mềm nhẹ dịu dàng ở bên tai Cô Tuyết vang lên, “Ta về trước.”
Hồng mâu khẽ mở ra, trong khoảnh khắc lóe sáng một mạt dị quang câu nhân, mang theo nhu thủy động tình, lại ẩn ẩn một tia bất mãn, thanh âm có chút lạnh lẽo, “Đem ta ăn no rồi phủi áo bỏ đi?”
Huyền Hỏa đứng trên bệ cửa, nó nghiêng đầu nhìn chủ nhân của mình, ánh mắt lợi hại sắc bén như hồng ngọc dần trở nên nhu hòa.
Lộng Nguyệt tà mị ngả ngớn nhếch môi, kỳ thực năm ngày năm đêm ân ái cũng chưa làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn. Lời nói băng lãnh vừa rồi mang theo chút lưu luyến cùng không muốn xa rời khiến đáy lòng Lộng Nguyệt một lần nữa sôi trào nóng rực như lửa.
Lộng Nguyệt cúi người, đem Cô Tuyết đặt dưới thân. Đầu lưỡi không an phận nhẹ nhàng liếm cắn phần cổ bị mồi lửa bao trùm, lúc này đã nảy lên màu sắc đỏ tươi, “Tuyết nhi luyến tiếc ta?”
Bộ vị mẫn cảm vì bị Lộng Nguyệt thân hôn mà run rẩy khó nhịn, Cô Tuyết buồn bực hừ một tiếng, đem hồng bào xả ra, ôm lấy cổ yêu tà nam tử, ngậm cánh môi của hắn, muốn hắn lưu lại một lát.
Lộng Nguyệt kéo thân mình Cô Tuyết kề sát vào trong ngực, tăng thêm lực đạo hôn môi. Thâm tử sắc phượng mâu nhiễm một tầng mặc sắc tối đen, tô điểm nồng đậm tình ý.
“Nói! Có phải thật sự luyến tiếc ta?” Đẩy lên cằm của yêu mị nam tử, phượng mâu hẹp dài mang theo tà khí thản nhiên ngả ngớn.
Cô Tuyết nắm lấy tử phát trơn mềm, hơi nghiêng đầu đặt bên tai Lộng Nguyệt nhẹ giọng thì thầm: “Ta luyến tiếc ngươi. . . Nghe rõ sao?”
Lộng Nguyệt cười khẽ ra tiếng, phảng phất từ trong lời nói ôn nhu kia chiếm được một chút an ủi cùng thỏa mãn. Hắn gắt gao ôm lấy thân thể Cô Tuyết, vùi đầu gặm cắn bờ vai bị diễm sắc bao phủ, hôn lên thật lâu, vuốt ve phần lưng trần trụi mềm nhẵn. Loại phong tư mị sắc này bị Lộng Nguyệt xem hết trong đáy mắt.
Không muốn buông tay, hắn vĩnh viễn cũng không muốn buông ra yêu nghiệt câu hồn này.
Luyến tiếc, hắn rốt cuộc cũng biết luyến tiếc yêu tinh phong hoa tà mị kia.
Lộng Nguyệt thả lỏng cánh tay đang ôm lấy thân thể Cô Tuyết, nhẹ giọng nói, “Chờ ta xử lý sự vụ xong xuôi, lại tới tìm ngươi.” Ngón tay thon dài vuốt ve từng đường nét của gương mặt yêu mị, tiếu dung tà tứ treo bên khóe môi, “Từ giờ cho đến lúc đó, Tuyết nhi cần phải dưỡng thân mình cho tốt.”
Cô Tuyết hừ lạnh một tiếng, hơi rũ xuống mi mắt, ngẫm nghĩ một trận, sau bật ra một câu khiến Lộng Nguyệt có chút bất ngờ, “Ngươi muốn điều tra sự tình về Đại Ám Hà Cung?”
Lộng Nguyệt giật mình ngây người trong giây lát, nụ cười hơi nhạt đi, không biết nên đáp lại thế nào.
Vân mi bỗng nhiên ngưng tụ thành một mạt lãnh sương, lui đi lửa nóng. Hách Liên Cô Tuyết đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước giằng co cùng Ám Dạ Minh, loại tà thuật kỳ dị đó, còn có ánh mắt phẫn hận nhìn hắn. Không khỏi khiến người ta đoán không ra trong con ngươi quỷ dị kia đến tột cùng che giấu điều gì.
“Rốt cuộc Ám Dạ Minh tu luyện loại công phu nào?” Có thể đem thân thể phân tách thành một loại thân hình tựa bọt nước giống như quỷ mị, phảng phất u quỷ không thuộc về nhân gian, cũng vô pháp hạ thủ chặt đứt thân thể.
“U ám nhẫn thuật.” Tiếu ý tà mị thối lui, nhãn mâu tử sắc ẩn ẩn nhàn nhạt lãnh ý, thêm vài phần âm trầm.
Hách Liên Cô Tuyết cả kinh, hồng mâu hơi nheo lại, đáy mắt phút chốc xẹt qua một mạt huyết quang sắc bén.
U ám nhẫn thuật, là cấm kỵ chi thuật thần bí nhất truyền lưu tại Đông Doanh hơn một trăm năm trước, dung hợp huyễn thuật, thuẫn thuật, chú thuật, vu chung thuật bốn loại thuật pháp khó phá giải nhất làm một thể. Năm đó, tà phái Đông Doanh sáng tạo ra U ám nhẫn thuật từng dùng môn võ công này huyết tẩy thiên hạ võ lâm. Chẳng qua về sau không biết vì nguyên nhân gì, tà phái Đông Doanh kia trong một đêm bị người giảo sát, U ám nhẫn thuật từ đó cũng biến mất trên giang hồ. (giảo sát: treo cổ; Đông Doanh: Nhật Bản xưa)
Nhưng ảnh hưởng bởi U ám nhẫn thuật mang lại vẫn chưa chấm dứt, từng có không biết bao nhiêu người vì tu tập võ công của môn phái này mà tự hủy thân vong. Không ai biết phương pháp tu hành chính thống của tà thuật, mọi người chỉ rõ một câu: Hủy thân đoạn huyết, nhập ám vô minh.
Không biết đường lối tu tập, càng không có phương pháp phá giải, U ám nhẫn thuật chiếm giữ chí tôn vị trong muôn vàn tà thuật thần bí cũng theo Đại Ám Hà quật khởi một lần nữa hiện thế. Như vậy xem ra, một tràng huyết tinh phong vân chiến của cả thiên hạ võ lâm sắp sửa khai màn.
.
Lúc này, trong hắc ám địa quật, chỉ có vài ngọn nến hôn ám trên vách tường đang cháy. Địa quật lạnh như băng lan tràn khí tức ẩm thấp âm lãnh khiến người ta toàn thân run lên bần bật.
Một tiếng tiếp một tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp tòa địa quật sâu thẳm tối đen. Tiếng nước nhỏ giọt tí tách như âm phù nảy lên mỗi khi sinh mệnh kết thúc, từ trên tường đá chảy xuống dưới, pha lẫn vị máu tanh, thê lãnh thấu xương.
Huyền y nam tử mở ra cơ quan địa quật, bước trên hành lang thâm u được xây thành từ bạch cốt, xuyên qua từng khóm hoa hồng đen nhiễm huyết, đi vào bên một thủy trì bị máu tươi nhuộm đẫm. Nhãn mâu màu bích lục nhẹ nhàng đảo qua, nhìn hắc y nam nhân đang tĩnh tọa trên thạch thai, khóe môi vạch nên một nụ cười.
Mấy chục cổ thi thể ngâm trong Huyết trì, huyết nhục trên thân mình bị xé rách mơ hồ, bạch cốt lộ ra dày đặc. Cả địa quật tràn ngập khí tức lạnh lẽo nhập cốt, tanh tưởi hương vị tử vong.
Hắc y nam nhân chậm rãi mở mắt, mái tóc dài hắc bạch phân minh không gió tự động, lộ ra nửa bên mặt loang lổ huyết văn. Cánh môi như đang nhỏ máu, đỏ tươi chói mắt nhìn như không thực.
“Ngươi tới làm gì?” Hắc y nam nhân khinh thường nhếch môi, thanh âm băng lãnh khàn khàn khiến lòng người sợ hãi.
Bích đồng nam tử yên lặng hướng Ám Dạ Minh đi tới, nhìn thấy bàn tay còn đang chảy máu của hắn, đáy mắt hiện lên một mạt u quang, lạnh nhạt cười khẽ, “Đại tôn chủ bị thương?”
“Không liên quan đến việc của ngươi.”
“A a.” Bích đồng nam tử cười ra tiếng, không người có thể nhìn ra nụ cười kia đến tột cùng là tràn ngập thương xót hay quan thiết, giả dối mà trống rỗng. “Bị Hách Liên Cô Tuyết gây thương tích? Hay Lộng Nguyệt mà Hách Liên Cô Tuyết duy nhất sở ái trong lòng lộng thương?”
Ám Dạ Minh nhắm hai mắt, đè nén cơn tức giận đã lên đến cực hạn, không đáp lại nửa lời.
“Tốt lắm tốt lắm, vô luận là bị ai đả thương, ta đều không có hứng thú muốn biết. Bất quá ta muốn nói cho ngươi, Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết cũng không phải dễ đối phó. Tế thiên đại điển mấy ngày nữa, hai người bọn họ không có khả năng không hành động. Giáo vương vừa rồi đặc biệt dặn dò, Hỏa Phượng Đồ cùng Thanh Quy Đồ không cho phép xảy ra bất kỳ sơ xuất. Đại tôn chủ, lần này chỉ có thể nhờ vào ngươi.”
Ám Dạ Minh thản nhiên ân một tiếng, cũng không nhiều lời. Một lát sau, địa quật lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy tí tách phất qua bên tai hai người.
“Thế nào còn không đi?” Hắc y nam nhân lạnh lùng nói. Mỗi khi nhìn thấy bích đồng nam tử xuất hiện trước mặt, hắn đều có cảm giác thập phần chướng mắt.
“Ngươi có biết ngày đó ta gặp ai không?”
“Ai?”
Bích đồng nam tử cười khẽ, hơi chút thở dài, đáy mắt lóe lên một đạo quang mang khiến người ta suy xét không ra, “Có người nên trở lại.”
Ám Dạ Minh nhíu chặt chân mày, lạnh lùng nhìn về phía nam tử đang đứng bên Huyết trì.
“Tâm can bảo bối của Giáo vương, Mị Đồng.”
***
Trong đại điện, đám thuộc hạ cung kính chờ đợi, nhưng trên chủ vị ở trên cao vẫn không có bóng người xuất hiện.
“Cung chủ đã năm ngày chưa ra tẩm cung.” Thần sắc Tập Phong có vẻ u ám.
“Ta đi tìm cung chủ.” Điệp Triệt chuẩn bị hướng Mộc Tuyết Các đi đến, lại bị Vô Nhai ngăn cản.
Vô Nhai nhìn về phía mọi người, cũng không giải thích gì nhiều, chỉ thản nhiên nói vài câu lấy lệ, “Những ngày gần đây thân thể cung chủ không khỏe, buổi nghị sự hôm nay hủy bỏ.”
Mọi người giật mình ngây ngốc trong chốc lát, không khỏi có chút khó có thể tưởng tượng, kỳ thực đám thuộc hạ của Ngạo Thần Cung bởi vì e ngại cung chủ uy hiếp, mặt ngoài làm bộ như không biết, nhưng phân nửa trong lòng sớm đã rõ ràng.
Nhật Nguyệt Giáo và Ngạo Thần Cung xung khắc như nước với lửa, đây là sự thật cả giang hồ không người không biết không người không hiểu. Nhưng không biết đã bao nhiêu lần, Nhật Nguyệt giáo chủ minh mục trương đảm tiến vào tẩm cung của cung chủ, hơn nữa không chút nào tị hiềm, căn bản không đem đám thuộc hạ của Ngạo Thần Cung để vào mắt, càng không quan tâm đến những ánh mắt kinh ngạc hoảng sợ dõi theo.
Năm ngày trước, có vài người còn tận mắt chứng kiến cung chủ cùng Thánh thủ độc tiên đồng thời tiến vào Mộc Tuyết Các, sau đó năm ngày chưa xuất hiện. Trong Mộc Tuyết Các xảy ra chuyện gì, mọi người không khỏi suy đoán vài phần.
Ngạo Thần cung chủ, một nam tử lãnh huyết vô tình đến tận cùng, duy độc đối với Thánh thủ độc tiên không giống người thường, chỉ dựa vào điều này cũng có thể đoán được quan hệ của bọn họ.
Chúng thuộc hạ trong điện bái biệt Tứ đại tòa sử, mang theo nghi hoặc trong lòng cung kính thối lui.
Vô Nhai nhìn về phía Điệp Triệt, thần sắc vẫn như trước không đổi, “Nếu không có sự tình gì đặc thù, không cần phải quấy rầy cung chủ.”
Đối với quan hệ giữa Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết, Vô Nhai cũng khá minh bạch, tình ti dây dưa khó đoạn mà sâu sắc, vài lần đều bị Vô Nhai chứng kiến tận mắt. Loại ràng buộc lẫn nhau không cho phép bất luận kẻ nào chen chân vào này, cho dù lúc trước cung chủ của hắn mặt ngoài làm ra vẻ không thèm để ý, chung quy vẫn không thể dối lòng.
Cũng giống như Vô Nhai cùng Vô Lệ, ràng buộc cấm kỵ siêu việt huyết thống, cảm tình như vậy kéo dài hơn hai mươi năm lại chưa từng biến đổi.
Mà chủ nhân của bọn họ, vĩnh viễn đều là tồn tại để người khác nhìn lên sợ hãi than. Tổn thương người khác, lại phong bế chính mình, trái tim bị đóng băng chỉ có thể nhờ vào an ủi cùng bảo hộ lẫn nhau chậm rãi hòa tan. Hai người như vậy, trừ bỏ đối phương, căn bản không ai có thể xứng đáng với bọn họ.
.
Trong Mộc Tuyết Các khói nhẹ lượn lờ khắp bốn phía.
Yêu nhan gần trong gang tấc đang ngủ vô cùng an nhàn, Lộng Nguyệt nâng lên chiếc cằm của người trong lòng, hai cánh môi lại một lần nữa thiếp hợp. Hương sen phiêu tán quanh quẩn bên chóp mũi, khơi gợi dục niệm năm ngày vẫn chưa thối lui, lửa nóng ôn tồn.
Nhẹ nhàng vén lên lọn tóc hỏa hồng bị mồ hôi tẩm ướt qua vô số lần, thâm tử sắc phượng mâu theo phần cổ gợi cảm dần trượt xuống. Khối thân thể yêu dã mị cảm đến mức tận cùng này, mỗi một chỗ đều có dấu vết của Lộng Nguyệt hắn lưu lại, không buông tha cho bất kỳ nơi nào. Suốt năm ngày năm đêm chiếm đoạt cùng phóng túng, suốt năm ngày năm đêm hai khối thân thể dây dưa không rời, mỗi thời mỗi khắc đều điên cuồng đến cực hạn.
“Mấy ngày rồi?” Vân mi đen nhánh bị những nụ hôn như lửa kinh động, ý thức mơ hồ dần thanh tỉnh. Thanh âm khàn khàn tràn ra, khô khốc mà vô lực.
“Năm ngày.” Bàn tay Lộng Nguyệt luồn qua sau đầu Cô Tuyết, kéo hắn kề sát mặt mình, hôn lên cánh môi có chút khô nứt. Đầu lưỡi mềm mại trên hai phiến môi khẽ đảo qua, ngậm ướt trở lại một màu trơn bóng.
Thân thể Hách Liên Cô Tuyết đau nhức gần như chết lặng. Năm ngày đòi lấy cùng xâm chiếm đã làm cho toàn thân hắn mỗi một chỗ đều gánh chịu đến cực hạn. Nhưng chỉ cần còn có ý thức, hắn liền tận mọi khả năng phối hợp với Lộng Nguyệt, thỏa mãn dục niệm cuồng dã đầy chiếm đoạt như dã thú của yêu tà nam tử.
“Còn muốn tiếp tục sao?” Con ngươi thâm hồng đã không đủ khí lực duy trì mở ra, giọng nói khàn khàn vang lên, ý nghĩ một mảnh hỗn độn. (yếu mà đòi ra gió =“=)
“Ngươi cứ nói đi?” Lộng Nguyệt tà khí khẽ nhướn phượng mâu, đem thân thể vô lực của Cô Tuyết ôm vào trong ngực, nâng lên gương mặt của hắn nhẹ nhàng cười, “Ta sợ Tuyết bảo bối của ta chịu không được.” (anh cũng có hơn gì mà bày đặt =”=)
Lông mi hơi nhíu, Cô Tuyết không nóng không lạnh nói, “Ngươi biết là tốt rồi.” Theo sau dừng một chút, khẩu khí bỗng nhiên trở nên sắc bén, “Bất quá ta cần phải nói trước, nếu một ngày nào đó, Lộng Nguyệt ngươi làm chuyện không nên làm, ta sẽ đem ngươi áp mười ngày mười đêm, cho ngươi chân chính biết thế nào là tinh tẫn nhân vong.”
Tử mâu híp lại, Lộng Nguyệt mỉm cười không nói. Lập tức hắn dùng đầu lưỡi ôn nhuận vuốt ve khuôn mặt yêu mỹ, cạy mở cánh môi đã bị hắn xâm lược qua không biết bao nhiêu lần, làm càn khiêu khích đầu lưỡi mềm mại có chút vô lực đáp lại, dây dưa quấn quanh cùng múa.
Ngay khi ấy, một con phi điểu hỏa hồng sắc đáp xuống trên bệ cửa sổ, kinh nhiễu hoa đào phủ đầy đại thụ. Cánh hoa tiêu sái đón gió bay lên lọt vào tẩm cung, đáp xuống đám lông vũ đẹp đẽ của phi điểu.
Huyền Hỏa thu cánh, không hề phát ra tiếng vang, tựa hồ không muốn đánh vỡ một màn duy mỹ mà mê hoặc trước mắt.
Cánh môi thiếp hợp lưu luyến rời đi, Lộng Nguyệt đem thân mình vô lực của Cô Tuyết thả xuống tháp. Bàn tay lập tức phất nhẹ, hồng bào rơi trên mặt đất nháy mắt che đậy thân thể xích lõa yêu dã của ái nhân.
Tựa hồ ý thức được điều gì, đầu lưỡi trơn nhẵn đảo qua vành tai, thanh âm mềm nhẹ dịu dàng ở bên tai Cô Tuyết vang lên, “Ta về trước.”
Hồng mâu khẽ mở ra, trong khoảnh khắc lóe sáng một mạt dị quang câu nhân, mang theo nhu thủy động tình, lại ẩn ẩn một tia bất mãn, thanh âm có chút lạnh lẽo, “Đem ta ăn no rồi phủi áo bỏ đi?”
Huyền Hỏa đứng trên bệ cửa, nó nghiêng đầu nhìn chủ nhân của mình, ánh mắt lợi hại sắc bén như hồng ngọc dần trở nên nhu hòa.
Lộng Nguyệt tà mị ngả ngớn nhếch môi, kỳ thực năm ngày năm đêm ân ái cũng chưa làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn. Lời nói băng lãnh vừa rồi mang theo chút lưu luyến cùng không muốn xa rời khiến đáy lòng Lộng Nguyệt một lần nữa sôi trào nóng rực như lửa.
Lộng Nguyệt cúi người, đem Cô Tuyết đặt dưới thân. Đầu lưỡi không an phận nhẹ nhàng liếm cắn phần cổ bị mồi lửa bao trùm, lúc này đã nảy lên màu sắc đỏ tươi, “Tuyết nhi luyến tiếc ta?”
Bộ vị mẫn cảm vì bị Lộng Nguyệt thân hôn mà run rẩy khó nhịn, Cô Tuyết buồn bực hừ một tiếng, đem hồng bào xả ra, ôm lấy cổ yêu tà nam tử, ngậm cánh môi của hắn, muốn hắn lưu lại một lát.
Lộng Nguyệt kéo thân mình Cô Tuyết kề sát vào trong ngực, tăng thêm lực đạo hôn môi. Thâm tử sắc phượng mâu nhiễm một tầng mặc sắc tối đen, tô điểm nồng đậm tình ý.
“Nói! Có phải thật sự luyến tiếc ta?” Đẩy lên cằm của yêu mị nam tử, phượng mâu hẹp dài mang theo tà khí thản nhiên ngả ngớn.
Cô Tuyết nắm lấy tử phát trơn mềm, hơi nghiêng đầu đặt bên tai Lộng Nguyệt nhẹ giọng thì thầm: “Ta luyến tiếc ngươi. . . Nghe rõ sao?”
Lộng Nguyệt cười khẽ ra tiếng, phảng phất từ trong lời nói ôn nhu kia chiếm được một chút an ủi cùng thỏa mãn. Hắn gắt gao ôm lấy thân thể Cô Tuyết, vùi đầu gặm cắn bờ vai bị diễm sắc bao phủ, hôn lên thật lâu, vuốt ve phần lưng trần trụi mềm nhẵn. Loại phong tư mị sắc này bị Lộng Nguyệt xem hết trong đáy mắt.
Không muốn buông tay, hắn vĩnh viễn cũng không muốn buông ra yêu nghiệt câu hồn này.
Luyến tiếc, hắn rốt cuộc cũng biết luyến tiếc yêu tinh phong hoa tà mị kia.
Lộng Nguyệt thả lỏng cánh tay đang ôm lấy thân thể Cô Tuyết, nhẹ giọng nói, “Chờ ta xử lý sự vụ xong xuôi, lại tới tìm ngươi.” Ngón tay thon dài vuốt ve từng đường nét của gương mặt yêu mị, tiếu dung tà tứ treo bên khóe môi, “Từ giờ cho đến lúc đó, Tuyết nhi cần phải dưỡng thân mình cho tốt.”
Cô Tuyết hừ lạnh một tiếng, hơi rũ xuống mi mắt, ngẫm nghĩ một trận, sau bật ra một câu khiến Lộng Nguyệt có chút bất ngờ, “Ngươi muốn điều tra sự tình về Đại Ám Hà Cung?”
Lộng Nguyệt giật mình ngây người trong giây lát, nụ cười hơi nhạt đi, không biết nên đáp lại thế nào.
Vân mi bỗng nhiên ngưng tụ thành một mạt lãnh sương, lui đi lửa nóng. Hách Liên Cô Tuyết đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước giằng co cùng Ám Dạ Minh, loại tà thuật kỳ dị đó, còn có ánh mắt phẫn hận nhìn hắn. Không khỏi khiến người ta đoán không ra trong con ngươi quỷ dị kia đến tột cùng che giấu điều gì.
“Rốt cuộc Ám Dạ Minh tu luyện loại công phu nào?” Có thể đem thân thể phân tách thành một loại thân hình tựa bọt nước giống như quỷ mị, phảng phất u quỷ không thuộc về nhân gian, cũng vô pháp hạ thủ chặt đứt thân thể.
“U ám nhẫn thuật.” Tiếu ý tà mị thối lui, nhãn mâu tử sắc ẩn ẩn nhàn nhạt lãnh ý, thêm vài phần âm trầm.
Hách Liên Cô Tuyết cả kinh, hồng mâu hơi nheo lại, đáy mắt phút chốc xẹt qua một mạt huyết quang sắc bén.
U ám nhẫn thuật, là cấm kỵ chi thuật thần bí nhất truyền lưu tại Đông Doanh hơn một trăm năm trước, dung hợp huyễn thuật, thuẫn thuật, chú thuật, vu chung thuật bốn loại thuật pháp khó phá giải nhất làm một thể. Năm đó, tà phái Đông Doanh sáng tạo ra U ám nhẫn thuật từng dùng môn võ công này huyết tẩy thiên hạ võ lâm. Chẳng qua về sau không biết vì nguyên nhân gì, tà phái Đông Doanh kia trong một đêm bị người giảo sát, U ám nhẫn thuật từ đó cũng biến mất trên giang hồ. (giảo sát: treo cổ; Đông Doanh: Nhật Bản xưa)
Nhưng ảnh hưởng bởi U ám nhẫn thuật mang lại vẫn chưa chấm dứt, từng có không biết bao nhiêu người vì tu tập võ công của môn phái này mà tự hủy thân vong. Không ai biết phương pháp tu hành chính thống của tà thuật, mọi người chỉ rõ một câu: Hủy thân đoạn huyết, nhập ám vô minh.
Không biết đường lối tu tập, càng không có phương pháp phá giải, U ám nhẫn thuật chiếm giữ chí tôn vị trong muôn vàn tà thuật thần bí cũng theo Đại Ám Hà quật khởi một lần nữa hiện thế. Như vậy xem ra, một tràng huyết tinh phong vân chiến của cả thiên hạ võ lâm sắp sửa khai màn.
.
Lúc này, trong hắc ám địa quật, chỉ có vài ngọn nến hôn ám trên vách tường đang cháy. Địa quật lạnh như băng lan tràn khí tức ẩm thấp âm lãnh khiến người ta toàn thân run lên bần bật.
Một tiếng tiếp một tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp tòa địa quật sâu thẳm tối đen. Tiếng nước nhỏ giọt tí tách như âm phù nảy lên mỗi khi sinh mệnh kết thúc, từ trên tường đá chảy xuống dưới, pha lẫn vị máu tanh, thê lãnh thấu xương.
Huyền y nam tử mở ra cơ quan địa quật, bước trên hành lang thâm u được xây thành từ bạch cốt, xuyên qua từng khóm hoa hồng đen nhiễm huyết, đi vào bên một thủy trì bị máu tươi nhuộm đẫm. Nhãn mâu màu bích lục nhẹ nhàng đảo qua, nhìn hắc y nam nhân đang tĩnh tọa trên thạch thai, khóe môi vạch nên một nụ cười.
Mấy chục cổ thi thể ngâm trong Huyết trì, huyết nhục trên thân mình bị xé rách mơ hồ, bạch cốt lộ ra dày đặc. Cả địa quật tràn ngập khí tức lạnh lẽo nhập cốt, tanh tưởi hương vị tử vong.
Hắc y nam nhân chậm rãi mở mắt, mái tóc dài hắc bạch phân minh không gió tự động, lộ ra nửa bên mặt loang lổ huyết văn. Cánh môi như đang nhỏ máu, đỏ tươi chói mắt nhìn như không thực.
“Ngươi tới làm gì?” Hắc y nam nhân khinh thường nhếch môi, thanh âm băng lãnh khàn khàn khiến lòng người sợ hãi.
Bích đồng nam tử yên lặng hướng Ám Dạ Minh đi tới, nhìn thấy bàn tay còn đang chảy máu của hắn, đáy mắt hiện lên một mạt u quang, lạnh nhạt cười khẽ, “Đại tôn chủ bị thương?”
“Không liên quan đến việc của ngươi.”
“A a.” Bích đồng nam tử cười ra tiếng, không người có thể nhìn ra nụ cười kia đến tột cùng là tràn ngập thương xót hay quan thiết, giả dối mà trống rỗng. “Bị Hách Liên Cô Tuyết gây thương tích? Hay Lộng Nguyệt mà Hách Liên Cô Tuyết duy nhất sở ái trong lòng lộng thương?”
Ám Dạ Minh nhắm hai mắt, đè nén cơn tức giận đã lên đến cực hạn, không đáp lại nửa lời.
“Tốt lắm tốt lắm, vô luận là bị ai đả thương, ta đều không có hứng thú muốn biết. Bất quá ta muốn nói cho ngươi, Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết cũng không phải dễ đối phó. Tế thiên đại điển mấy ngày nữa, hai người bọn họ không có khả năng không hành động. Giáo vương vừa rồi đặc biệt dặn dò, Hỏa Phượng Đồ cùng Thanh Quy Đồ không cho phép xảy ra bất kỳ sơ xuất. Đại tôn chủ, lần này chỉ có thể nhờ vào ngươi.”
Ám Dạ Minh thản nhiên ân một tiếng, cũng không nhiều lời. Một lát sau, địa quật lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy tí tách phất qua bên tai hai người.
“Thế nào còn không đi?” Hắc y nam nhân lạnh lùng nói. Mỗi khi nhìn thấy bích đồng nam tử xuất hiện trước mặt, hắn đều có cảm giác thập phần chướng mắt.
“Ngươi có biết ngày đó ta gặp ai không?”
“Ai?”
Bích đồng nam tử cười khẽ, hơi chút thở dài, đáy mắt lóe lên một đạo quang mang khiến người ta suy xét không ra, “Có người nên trở lại.”
Ám Dạ Minh nhíu chặt chân mày, lạnh lùng nhìn về phía nam tử đang đứng bên Huyết trì.
“Tâm can bảo bối của Giáo vương, Mị Đồng.”
***
Tác giả :
Tự Thủy Kiêu Dương