Khuynh Thế Phồn Hoa
Chương 56
Tiệc tàn là lúc trăng đã lên cao, bóng đêm bao trùm lên khắp hoàng thành cổ kính. Các vị sứ giả sau khi hành lễ xong cũng nhanh chóng trở về phòng, trong lòng vẫn còn e ngại vị vương hậu tư sắc khuynh thành kia.
Tự cổ chí kim hồng nhan họa thủy, lần này không biết Nạp Thiểu Song còn tính giở trò gì, xem ra thất quốc sắp đánh vỡ sự yên bình suốt mấy mươi năm qua rồi.
Thái Dư điện vẫn chưa tháo xuống lụa đỏ chữ hỷ, không khí hôn lễ hãy còn lưu lại trong từ ngõ ngách, thậm chí Nạp Thiểu Song luyến tiếc cho người cất đi. Không cách nào Nạp Thiểu Song có thể quên được dáng vẻ người trong mộng quân lâm thiên hạ, nhất phái uy nghiêm, giang tay một cái đã có thể ôm ấp nàng ở trong lòng.
Ngày đó Khanh Nhược Lan mặc hoàng bào, phủ thêm ngoại bào đỏ thẫm, đôi mắt chân thành hướng về phía nàng, bàn tay đầy những vết chai do luyện kiếm để lại. Đẹp đẽ như một vầng nguyệt quang, soi rọi đến mọi ngóc ngách trong lòng nàng, phá tan xiềng xích vẫy vùng kiềm hãm, trở thành mãnh long uy dũng bay trên bầu trời cao rộng.
Nữ nhân này chính là tín ngưỡng trong lòng nàng.
Nạp Thiểu Song tẩy đi đôi chân mày được vẽ bằng bút Thanh Loa tỉ mỉ, liếc nhìn đế vương qua gương đồng, khóe môi bất giác cong lên.
"Bệ hạ, đừng xem tấu chương nữa."
Khanh Nhược Lan thoáng liếc nhìn nàng, rồi lại cúi đầu phê duyệt tấu chương của hôm nay: "Nàng mệt thì nghỉ ngơi trước đi, trẫm còn một chút là xong rồi."
Nghĩ ngợi một chốc, Nạp Thiểu Song đặt lại trâm cài tóc trên bàn, nhấc chân đi thẳng đến chỗ của Khanh Nhược Lan.
"Bệ hạ mau nhìn cô."
Khanh Nhược Lan bất đắc dĩ đặt lại tấu chương xuống bàn: "Song nhi, khuya rồi."
"Cô đã làm gì bệ hạ đâu." Nạp Thiểu Song bất mãn phồng má, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Khanh Nhược Lan: "Cô muốn san sẻ mọi việc với bệ hạ."
"Được rồi, trẫm biết nàng quan tâm trẫm, nhưng chuyện nàng cần làm nhất bây giờ là hảo hảo dưỡng thân thể, để rồi..." Khanh Nhược Lan đặt tay lên bụng của Nạp Thiểu Song, dịu dàng xoa xoa hai cái: "Sinh cho trẫm một tiểu hoàng nhi, thế nào?"
Nạp Thiểu Song xấu hổ cười, cầm lấy bàn tay đang đặt trên tiểu phúc của mình, ngọt ngào dâng lên một nụ hôn. Tất nhiên Khanh Nhược Lan không từ chối nụ hôn này, dịu dàng đáp lại, bàn tay dời ra phía sau lưng Nạp Thiểu Song dịu dàng ve vuốt.
Được thế Nạp Thiểu Song ngả ngồi vào lòng Khanh Nhược Lan, hai chân vòng qua eo của nàng, cả tay cũng không rảnh rỗi vòng qua cổ thu ngắn khoảnh cách giữa hai người. Hai thân thể nóng rực dán sát vào nhau, cách một lớp vải vẫn cảm nhận được nhịp tim hối hả, đồng thời hơi thở đối phương phả vào sườn mặt khiêu khích du͙ƈ vọиɠ chìm sâu trong cơ thể.
Khanh Nhược Lan đỡ lấy thắt lưng của Nạp Thiểu Song, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nàng còn có việc và đêm nay không thể tùy hứng được.
"Ưʍ... A Lan..." Nạp Thiểu Song mím chặt môi dưới, bất mãn hừ một tiếng, đôi đào hoa nhãn ẩn chứa một tầng sương mỏng, vừa mê hoặc vừa xinh đẹp.
"Được rồi, đừng nháo nữa."
Vỗ vỗ vào mông của Nạp Thiểu Song hai cái, Khanh Nhược Lan dịu dàng nói: "Hôm nay trẫm còn có việc, nàng ngủ trước đi, nhé?"
"Không muốn."
Nạp Thiểu Song giống như muốn dính chặt vào Khanh Nhược Lan, hai tay câu chặt cổ nàng, há miệng cắn một ngụm trên bờ vai mềm mại kia, bày ra dáng vẻ có chết cũng không buông.
Khanh Nhược Lan bất đắc dĩ thở dài, tay luồn vào tóc của Nạp Thiểu Song xoa xoa hai cái, dịu dàng mở miệng: "Tấu chương này không thể để qua ngày mai đâu, nàng ngoan ngoãn đi."
"Vậy..." Nạp Thiểu Song vẫn chưa rành tiếng Hán nên xem không hiểu tấu chương, đành nhỏ giọng yêu cầu: "Hay là cô ở đây."
"Nàng ở đây làm gì?"
Mặt nhỏ lộ ra một mạt ửng hồng, ngượng ngùng nói: "Không có bệ hạ, ngủ không được."
Khanh Nhược Lan phi thường hài lòng với câu trả lời này của tiểu dã miêu, cúi người ở bên khóe môi nàng đặt một nụ hôn: "Được rồi, trẫm ôm nàng như vậy một lúc nữa, sau đó thì phải đi ngủ, nhé?"
"Ni~"
Xoay người chọn một tư thế thoải mái ở trong lòng Khanh Nhược Lan, cằm đặt lên trên vai đế vương cọ dụi hai cái, mặt nhỏ đầy vẻ thỏa mãn. Nạp Thiểu Song thích mùi đàn hương trên cơ thể Khanh Nhược Lan, nó khiến nàng mê muội, như kẻ nghiện không thể thoát khỏi ma lực của thuốc phiện. Ở cạnh Khanh Nhược Lan, nàng yên tâm tuyệt đối, như thể buông bỏ mọi phòng tuyến gai nhỏ, làm một con mèo nhỏ cuộn người trong vòng tay ấm áp đó.
Chưa bao lâu, Nạp Thiểu Song đã ngọt ngào chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của đế vương.
Khanh Nhược Lan không ngại phiền, tay trái giữ thắt lưng của Nạp Thiểu Song, tay phải cầm tấu chương lên xem, đôi lúc sẽ quay sang nhìn gương mặt say ngủ khả ái kia.
Đời này nàng chỉ có một ước nguyện, chính là Song nhi của nàng có được một đời bình an khoái lạc, đôi đào hoa nhãn kia không vì chuyện gì mà nhuốm màu sầu muộn.
Mãi đến khi qua canh ba Khanh Nhược Lan mới giải quyết xong tấu chương, một đường ôm Nạp Thiểu Song trở về giường ngủ. Những lúc say giấc trong Nạp Thiểu Song như một đứa nhỏ chưa trưởng thành, cả người co cụm lại như con tôm, miệng hé mở nho nhỏ, gương mặt trắng sứ ngập tràn vẻ thỏa mãn, tay vẫn nắm chặt tay áo nàng không chịu buông.
Khanh Nhược Lan nhịn không được giúp Nạp Thiểu Song điều chỉnh tư thế ngủ, vô tình khiến vạt áo rơi xuống để lộ vai trần trắng nõn mềm mại.
Cũng khá lâu Khanh Nhược Lan chưa cùng ái hậu cá nước thân mật, mấy hôm nay sự vụ trên người lấy cạn tinh thần và sức lực của nàng, cơ thể cũng bắt đầu đòi hỏi được bù đắp.
Nhẹ nhàng giải khai y phục, thẳng tay ném bớt xuống giường.
Giường nệm bị đè ép xuống, rồi trở về vị trí ban đầu. Ánh nến loe loét cháy, hương trầm vẫn phảng phất giữa một đêm trăng sáng.
Nụ hôn rơi trên trán, lưu luyến rất lâu mới dời xuống gò má phúng phính đỏ hồng, nhịn không được cắn một cái, nhận lại được là tiếng rêи ɾỉ khó lòng kiềm nén của ái hậu. Lại dời đến cánh hoa mềm mại, lưu luyến day dưa, bàn tay cũng không rảnh rỗi mà lướt xuống kéo xả y phục trên người nàng.
Hơi thở nồng đượm hương lan, say sưa không dứt.
Mấy kẻ thoát khỏi phàm tâm nhiễu loạn, không động lòng trước một trang giai nhân tuyệt sắc?
Hơi thở nóng hổi phả bên gáy, không chút lưu tình để lại vết cắn đỏ sẫm. Cơ thể này như thuốc phiện, không cách nào dứt ra được, càng không nói đến khao khát muốn chạm đến mỗi ngày.
"Ưʍ..." Nạp Thiểu Song cựa quậy mấy cái, cảm giác nhồn nhột trên cổ khiến nàng khó chịu.
"Ngoan nào..."
Khanh Nhược Lan cố định thân thể Nạp Thiểu Song, thuận tay ném bỏ yếm hoa xuống sàn nhà, bàn tay hư hỏng sờ soạng nhũ phong hồng hào xinh đẹp.
"Đau..." Nạp Thiểu Song hãy còn rất buồn ngủ, ý thức của nàng mơ hồ rời rạc, chỉ biết ngực mình bị ai đó sờ nắn đau nhức.
"Trẫm sẽ nhẹ nhàng với nàng."
Vừa nói tay cũng vừa nhu lộng ngực trái, nhờ sự "chăm sóc" của nàng mà ngực của tiểu miêu hậu này đã không còn nhỏ như lúc trước, tuy không tính là lớn nhưng vẫn đáng để ưỡn ngực kiêu ngạo.
Khanh Nhược Lan thuận thế đè ép trên người ái hậu, dịu dàng ngậm lấy tiểu hồng đậu bên phải ra sức hút duẫn như muốn đem linh hồn của nàng nuốt trọn vào lòng.
Nạp Thiểu Song bắt đầu giãy dụa né tránh, chỉ là cơ thể lúc này của nàng không có chút sức lực nào, dù có phản kháng cũng bằng không, cực kỳ khó chịu sự quấy rầy này. Một lúc sau cảm giác tê buốt ở ngực dần dần mất đi, giống như trút được tảng đá đè nặng trong lòng, Nạp Thiểu Song khoan khoái thở ra một hơi rồi lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Bất quá Khanh Nhược Lan lại không có ý buông tha cho nàng, không qua công tác tiền hí liền tiến vào, nàng hiểu rõ thân thể của tiểu hồ ly này đủ ẩm ướt để nàng có thể đột ngột tiến vào.
"Ách..."
Nạp Thiểu Song gồng mình chống đỡ sự xâm nhập đột ngột từ phía trước, hoảng thủ hoảng cước túm lấy sàn đan, ý thức rời rạc dần trở lại. Chính ngay lúc đó đối phương lại mãnh liệt trừu sáp, không hề khoan nhượng, giống như muốn đem nàng kéo đến tận cùng giới hạn.
"A..."
Vốn dĩ nên phản kháng, Nạp Thiểu Song lại bật dậy câu chặt cổ của đối phương, dù là bốn bề chìm trong bóng tối nhưng nàng vẫn biết được người đang thượng mình là ai.
Khanh Nhược Lan đặc biệt hài lòng với phản ứng này của Nạp Thiểu Song, tay đỡ lấy thắt lưng nàng làm điểm tựa, du͙ƈ vọиɠ bên dưới được tiến sâu thêm một tấc.
"Ân... A Lan..." Nạp Thiểu Song há miệng ngậm vành tai của Khanh Nhược Lan, thở dốc nói: "Không phải, a~ không phải bệ hạ nói... ưʍ... hôm nay không được sao?"
"Nàng như vậy mê người, trẫm có thể không làm gì nàng sao?"
Nạp Thiểu Song ngượng ngùng cười, nhẹ nhàng di chuyển hông của mình, hùa theo hành động khi dễ của Khanh Nhược Lan. Chỉ cần là đối phương, nàng sẽ nguyện ý, không có bất kỳ bài xích thậm chí là ý nghĩ chống đối nào.
Cơ thể của nàng, linh hồn của nàng đều thuộc về một người tên Khanh Nhược Lan.
Du͙ƈ vọиɠ bên trong cơ thể không chịu an phận, hết lần này đến lần khác chạm đến điểm tối mẫn cảm của nàng, khiến cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy trong suиɠ sướиɠ.
Giữa lúc sóng triều lại nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khe khẽ của Khanh Nhược Lan bên tai, nàng ấy cũng giống như nàng, đang vô cùng phấn khích!
Nạp Thiểu Song cắn chặt môi dưới nhấn hông một cái, cơ thể lập tức co rúm lại, nhịn không được mà thét lên một tiếng cao vút. Kia cường đại du͙ƈ vọиɠ tiếp tục di chuyển, mãi đến khi không cầm cự nổi nữa mới phóng thích bạch dịch nóng hổibên trong.
"A!"
Nạp Thiểu Song run run một chốc, cả người bị rút hết sức lực ngã ngược ra phía giường, may mắn là được Khanh Nhược Lan kịp thời ôm lấy.
"Sanh nhi..." Khanh Nhược Lan cắn mạnh vào vành tai Nạp Thiểu Song, phấn khích nói: "Nàng đúng là cực phẩm..."
"Ưm, bệ hạ..."
Nạp Thiểu Song thở không được, há miệng hấp vội mấy ngụm không khí, nào ngờ đối phương lại nhân lúc đó mà hôn nàng, đầu lưỡi ma mãnh tiến vào xâm lược.
Nhu nộn tuyến thể vẫn còn run rẩy sau sóng triều lần nữa bị trừu sáp, khiến dịch thủy ẩm ướt từ bên trong tràn ra ngoài, ướt đẫm sàn đan dưới thân.
"Bệ hạ, chậm... a.... ngài xấu xa quá!"
"Song nhi ngoan, lần nữa nhé?"
Nạp Thiểu Song xấu hổ đánh vào vai nàng: "Cũng ở bên trong rồi... ưʍ... hỏi mấy lời này làm gì?"
Khanh Nhược Lan kéo khóe môi giảo hoạt cười, lần nữa kéo Nạp Thiểu Song vào đợt sóng triều mới, mãnh liệt hơn.
Tự cổ chí kim hồng nhan họa thủy, lần này không biết Nạp Thiểu Song còn tính giở trò gì, xem ra thất quốc sắp đánh vỡ sự yên bình suốt mấy mươi năm qua rồi.
Thái Dư điện vẫn chưa tháo xuống lụa đỏ chữ hỷ, không khí hôn lễ hãy còn lưu lại trong từ ngõ ngách, thậm chí Nạp Thiểu Song luyến tiếc cho người cất đi. Không cách nào Nạp Thiểu Song có thể quên được dáng vẻ người trong mộng quân lâm thiên hạ, nhất phái uy nghiêm, giang tay một cái đã có thể ôm ấp nàng ở trong lòng.
Ngày đó Khanh Nhược Lan mặc hoàng bào, phủ thêm ngoại bào đỏ thẫm, đôi mắt chân thành hướng về phía nàng, bàn tay đầy những vết chai do luyện kiếm để lại. Đẹp đẽ như một vầng nguyệt quang, soi rọi đến mọi ngóc ngách trong lòng nàng, phá tan xiềng xích vẫy vùng kiềm hãm, trở thành mãnh long uy dũng bay trên bầu trời cao rộng.
Nữ nhân này chính là tín ngưỡng trong lòng nàng.
Nạp Thiểu Song tẩy đi đôi chân mày được vẽ bằng bút Thanh Loa tỉ mỉ, liếc nhìn đế vương qua gương đồng, khóe môi bất giác cong lên.
"Bệ hạ, đừng xem tấu chương nữa."
Khanh Nhược Lan thoáng liếc nhìn nàng, rồi lại cúi đầu phê duyệt tấu chương của hôm nay: "Nàng mệt thì nghỉ ngơi trước đi, trẫm còn một chút là xong rồi."
Nghĩ ngợi một chốc, Nạp Thiểu Song đặt lại trâm cài tóc trên bàn, nhấc chân đi thẳng đến chỗ của Khanh Nhược Lan.
"Bệ hạ mau nhìn cô."
Khanh Nhược Lan bất đắc dĩ đặt lại tấu chương xuống bàn: "Song nhi, khuya rồi."
"Cô đã làm gì bệ hạ đâu." Nạp Thiểu Song bất mãn phồng má, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Khanh Nhược Lan: "Cô muốn san sẻ mọi việc với bệ hạ."
"Được rồi, trẫm biết nàng quan tâm trẫm, nhưng chuyện nàng cần làm nhất bây giờ là hảo hảo dưỡng thân thể, để rồi..." Khanh Nhược Lan đặt tay lên bụng của Nạp Thiểu Song, dịu dàng xoa xoa hai cái: "Sinh cho trẫm một tiểu hoàng nhi, thế nào?"
Nạp Thiểu Song xấu hổ cười, cầm lấy bàn tay đang đặt trên tiểu phúc của mình, ngọt ngào dâng lên một nụ hôn. Tất nhiên Khanh Nhược Lan không từ chối nụ hôn này, dịu dàng đáp lại, bàn tay dời ra phía sau lưng Nạp Thiểu Song dịu dàng ve vuốt.
Được thế Nạp Thiểu Song ngả ngồi vào lòng Khanh Nhược Lan, hai chân vòng qua eo của nàng, cả tay cũng không rảnh rỗi vòng qua cổ thu ngắn khoảnh cách giữa hai người. Hai thân thể nóng rực dán sát vào nhau, cách một lớp vải vẫn cảm nhận được nhịp tim hối hả, đồng thời hơi thở đối phương phả vào sườn mặt khiêu khích du͙ƈ vọиɠ chìm sâu trong cơ thể.
Khanh Nhược Lan đỡ lấy thắt lưng của Nạp Thiểu Song, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nàng còn có việc và đêm nay không thể tùy hứng được.
"Ưʍ... A Lan..." Nạp Thiểu Song mím chặt môi dưới, bất mãn hừ một tiếng, đôi đào hoa nhãn ẩn chứa một tầng sương mỏng, vừa mê hoặc vừa xinh đẹp.
"Được rồi, đừng nháo nữa."
Vỗ vỗ vào mông của Nạp Thiểu Song hai cái, Khanh Nhược Lan dịu dàng nói: "Hôm nay trẫm còn có việc, nàng ngủ trước đi, nhé?"
"Không muốn."
Nạp Thiểu Song giống như muốn dính chặt vào Khanh Nhược Lan, hai tay câu chặt cổ nàng, há miệng cắn một ngụm trên bờ vai mềm mại kia, bày ra dáng vẻ có chết cũng không buông.
Khanh Nhược Lan bất đắc dĩ thở dài, tay luồn vào tóc của Nạp Thiểu Song xoa xoa hai cái, dịu dàng mở miệng: "Tấu chương này không thể để qua ngày mai đâu, nàng ngoan ngoãn đi."
"Vậy..." Nạp Thiểu Song vẫn chưa rành tiếng Hán nên xem không hiểu tấu chương, đành nhỏ giọng yêu cầu: "Hay là cô ở đây."
"Nàng ở đây làm gì?"
Mặt nhỏ lộ ra một mạt ửng hồng, ngượng ngùng nói: "Không có bệ hạ, ngủ không được."
Khanh Nhược Lan phi thường hài lòng với câu trả lời này của tiểu dã miêu, cúi người ở bên khóe môi nàng đặt một nụ hôn: "Được rồi, trẫm ôm nàng như vậy một lúc nữa, sau đó thì phải đi ngủ, nhé?"
"Ni~"
Xoay người chọn một tư thế thoải mái ở trong lòng Khanh Nhược Lan, cằm đặt lên trên vai đế vương cọ dụi hai cái, mặt nhỏ đầy vẻ thỏa mãn. Nạp Thiểu Song thích mùi đàn hương trên cơ thể Khanh Nhược Lan, nó khiến nàng mê muội, như kẻ nghiện không thể thoát khỏi ma lực của thuốc phiện. Ở cạnh Khanh Nhược Lan, nàng yên tâm tuyệt đối, như thể buông bỏ mọi phòng tuyến gai nhỏ, làm một con mèo nhỏ cuộn người trong vòng tay ấm áp đó.
Chưa bao lâu, Nạp Thiểu Song đã ngọt ngào chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của đế vương.
Khanh Nhược Lan không ngại phiền, tay trái giữ thắt lưng của Nạp Thiểu Song, tay phải cầm tấu chương lên xem, đôi lúc sẽ quay sang nhìn gương mặt say ngủ khả ái kia.
Đời này nàng chỉ có một ước nguyện, chính là Song nhi của nàng có được một đời bình an khoái lạc, đôi đào hoa nhãn kia không vì chuyện gì mà nhuốm màu sầu muộn.
Mãi đến khi qua canh ba Khanh Nhược Lan mới giải quyết xong tấu chương, một đường ôm Nạp Thiểu Song trở về giường ngủ. Những lúc say giấc trong Nạp Thiểu Song như một đứa nhỏ chưa trưởng thành, cả người co cụm lại như con tôm, miệng hé mở nho nhỏ, gương mặt trắng sứ ngập tràn vẻ thỏa mãn, tay vẫn nắm chặt tay áo nàng không chịu buông.
Khanh Nhược Lan nhịn không được giúp Nạp Thiểu Song điều chỉnh tư thế ngủ, vô tình khiến vạt áo rơi xuống để lộ vai trần trắng nõn mềm mại.
Cũng khá lâu Khanh Nhược Lan chưa cùng ái hậu cá nước thân mật, mấy hôm nay sự vụ trên người lấy cạn tinh thần và sức lực của nàng, cơ thể cũng bắt đầu đòi hỏi được bù đắp.
Nhẹ nhàng giải khai y phục, thẳng tay ném bớt xuống giường.
Giường nệm bị đè ép xuống, rồi trở về vị trí ban đầu. Ánh nến loe loét cháy, hương trầm vẫn phảng phất giữa một đêm trăng sáng.
Nụ hôn rơi trên trán, lưu luyến rất lâu mới dời xuống gò má phúng phính đỏ hồng, nhịn không được cắn một cái, nhận lại được là tiếng rêи ɾỉ khó lòng kiềm nén của ái hậu. Lại dời đến cánh hoa mềm mại, lưu luyến day dưa, bàn tay cũng không rảnh rỗi mà lướt xuống kéo xả y phục trên người nàng.
Hơi thở nồng đượm hương lan, say sưa không dứt.
Mấy kẻ thoát khỏi phàm tâm nhiễu loạn, không động lòng trước một trang giai nhân tuyệt sắc?
Hơi thở nóng hổi phả bên gáy, không chút lưu tình để lại vết cắn đỏ sẫm. Cơ thể này như thuốc phiện, không cách nào dứt ra được, càng không nói đến khao khát muốn chạm đến mỗi ngày.
"Ưʍ..." Nạp Thiểu Song cựa quậy mấy cái, cảm giác nhồn nhột trên cổ khiến nàng khó chịu.
"Ngoan nào..."
Khanh Nhược Lan cố định thân thể Nạp Thiểu Song, thuận tay ném bỏ yếm hoa xuống sàn nhà, bàn tay hư hỏng sờ soạng nhũ phong hồng hào xinh đẹp.
"Đau..." Nạp Thiểu Song hãy còn rất buồn ngủ, ý thức của nàng mơ hồ rời rạc, chỉ biết ngực mình bị ai đó sờ nắn đau nhức.
"Trẫm sẽ nhẹ nhàng với nàng."
Vừa nói tay cũng vừa nhu lộng ngực trái, nhờ sự "chăm sóc" của nàng mà ngực của tiểu miêu hậu này đã không còn nhỏ như lúc trước, tuy không tính là lớn nhưng vẫn đáng để ưỡn ngực kiêu ngạo.
Khanh Nhược Lan thuận thế đè ép trên người ái hậu, dịu dàng ngậm lấy tiểu hồng đậu bên phải ra sức hút duẫn như muốn đem linh hồn của nàng nuốt trọn vào lòng.
Nạp Thiểu Song bắt đầu giãy dụa né tránh, chỉ là cơ thể lúc này của nàng không có chút sức lực nào, dù có phản kháng cũng bằng không, cực kỳ khó chịu sự quấy rầy này. Một lúc sau cảm giác tê buốt ở ngực dần dần mất đi, giống như trút được tảng đá đè nặng trong lòng, Nạp Thiểu Song khoan khoái thở ra một hơi rồi lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Bất quá Khanh Nhược Lan lại không có ý buông tha cho nàng, không qua công tác tiền hí liền tiến vào, nàng hiểu rõ thân thể của tiểu hồ ly này đủ ẩm ướt để nàng có thể đột ngột tiến vào.
"Ách..."
Nạp Thiểu Song gồng mình chống đỡ sự xâm nhập đột ngột từ phía trước, hoảng thủ hoảng cước túm lấy sàn đan, ý thức rời rạc dần trở lại. Chính ngay lúc đó đối phương lại mãnh liệt trừu sáp, không hề khoan nhượng, giống như muốn đem nàng kéo đến tận cùng giới hạn.
"A..."
Vốn dĩ nên phản kháng, Nạp Thiểu Song lại bật dậy câu chặt cổ của đối phương, dù là bốn bề chìm trong bóng tối nhưng nàng vẫn biết được người đang thượng mình là ai.
Khanh Nhược Lan đặc biệt hài lòng với phản ứng này của Nạp Thiểu Song, tay đỡ lấy thắt lưng nàng làm điểm tựa, du͙ƈ vọиɠ bên dưới được tiến sâu thêm một tấc.
"Ân... A Lan..." Nạp Thiểu Song há miệng ngậm vành tai của Khanh Nhược Lan, thở dốc nói: "Không phải, a~ không phải bệ hạ nói... ưʍ... hôm nay không được sao?"
"Nàng như vậy mê người, trẫm có thể không làm gì nàng sao?"
Nạp Thiểu Song ngượng ngùng cười, nhẹ nhàng di chuyển hông của mình, hùa theo hành động khi dễ của Khanh Nhược Lan. Chỉ cần là đối phương, nàng sẽ nguyện ý, không có bất kỳ bài xích thậm chí là ý nghĩ chống đối nào.
Cơ thể của nàng, linh hồn của nàng đều thuộc về một người tên Khanh Nhược Lan.
Du͙ƈ vọиɠ bên trong cơ thể không chịu an phận, hết lần này đến lần khác chạm đến điểm tối mẫn cảm của nàng, khiến cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy trong suиɠ sướиɠ.
Giữa lúc sóng triều lại nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khe khẽ của Khanh Nhược Lan bên tai, nàng ấy cũng giống như nàng, đang vô cùng phấn khích!
Nạp Thiểu Song cắn chặt môi dưới nhấn hông một cái, cơ thể lập tức co rúm lại, nhịn không được mà thét lên một tiếng cao vút. Kia cường đại du͙ƈ vọиɠ tiếp tục di chuyển, mãi đến khi không cầm cự nổi nữa mới phóng thích bạch dịch nóng hổibên trong.
"A!"
Nạp Thiểu Song run run một chốc, cả người bị rút hết sức lực ngã ngược ra phía giường, may mắn là được Khanh Nhược Lan kịp thời ôm lấy.
"Sanh nhi..." Khanh Nhược Lan cắn mạnh vào vành tai Nạp Thiểu Song, phấn khích nói: "Nàng đúng là cực phẩm..."
"Ưm, bệ hạ..."
Nạp Thiểu Song thở không được, há miệng hấp vội mấy ngụm không khí, nào ngờ đối phương lại nhân lúc đó mà hôn nàng, đầu lưỡi ma mãnh tiến vào xâm lược.
Nhu nộn tuyến thể vẫn còn run rẩy sau sóng triều lần nữa bị trừu sáp, khiến dịch thủy ẩm ướt từ bên trong tràn ra ngoài, ướt đẫm sàn đan dưới thân.
"Bệ hạ, chậm... a.... ngài xấu xa quá!"
"Song nhi ngoan, lần nữa nhé?"
Nạp Thiểu Song xấu hổ đánh vào vai nàng: "Cũng ở bên trong rồi... ưʍ... hỏi mấy lời này làm gì?"
Khanh Nhược Lan kéo khóe môi giảo hoạt cười, lần nữa kéo Nạp Thiểu Song vào đợt sóng triều mới, mãnh liệt hơn.
Tác giả :
Nhất Bán Công Tử