Khuynh Thế Đích Nữ
Chương 9: Phương thuốc cầu con trai
Editor: hoada
Trở về Tô phủ, Tô Khê Nguyệt tức giận không nói hai lời lập tức đi Hàm viện.
Nghe Tô Khê Nguyệt thêm dầu thêm muối nói về chuyện đã xảy ra ở Mai Trúc Viên, sắc mặt nhị di nương đăm chiêu, nói vậy thì xem ra, sau khi rơi xuống nước thì Tô Khanh Lạc không dễ dàng đối phó như trước nữa, chỉ sợ từ việc hôm nay mà Tô Khanh Lạc sẽ sinh ra ngăn cách đối với mình và Nguyệt Nhi.
Sau một hồi trấn an Tô Khê Nguyệt, thì giữ Tô Khê Nguyệt ở lại viện dùng cơm tối.
Mới vừa dùng xong bữa tối thì Tô Duy liền đi tới Hàm viện.
Thấy mẹ con hai người ngồi trong sảnh, ánh mắt Tô Duy nổi lên ánh nhìn dịu dàng, cười nói: “Nguyệt Nhi cũng ở đây à?”
“Thưa phụ thân, đúng vậy. Đã rất lâu phụ thân không có đến xem Nguyệt Nhi rồi, Nguyệt Nhi thật là nhớ phụ thân đấy.” Lập tức Tô Khê Nguyệt thu hồi sự không vui vừa rồi, nũng nịu kéo tay áo Tô Duy, bộ dạng của một tiểu nữ nhi.
“Được rồi được rồi, là phụ thân không tốt, do gần đây phụ thân quá bận rộn, quên đi xem Nguyệt Nhi thế nào.” Hiển nhiên Tô Duy rất thích Tô Khê Nguyệt làm nũng, cười đưa vật cầm trong tay cho Tô Khê Nguyệt: “Nhìn xem, đây là cái gì?”
Tô Khê Nguyệt nghi ngờ nhìn vào tay Tô Duy, sau đó mắt hạnh sáng lên: “Vòng tay này thật xinh đẹp!” Vừa nói vừa lấy vòng tay trong hộp nhung đeo lên tay, nhìn về phía ánh nến khoa tayddlqd múa chân nhìn thật kĩ: “Đây là phụ thân cho Nguyệt Nhi sao? Nữ nhi cám ơn phụ thân!”
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Tô Khê Nguyệt, Tô Duy cưng chiều cười một tiếng: “Đúng vậy, vòng tay này được làm từ hồng mã não, rất quý đấy.”
Nghe Tô Duy nói, Tô Khê Nguyệt càng thêm yêu thích chiếc vòng tay hồng mã não này. Chính mình luôn đặc biệt hâm mộ Tô Khanh Lạc luôn nhận được mọi thứ đồ vật giá trị xa xỉ, cuối cùng hôm nay mới có thể có món đồ trang sức hơn hẳn của tiểu tiện nhân kia rồi. Nghĩ tới đây, Tô Khê Nguyệt cười hả hê vuốt ve chiếc thoa màu đỏ thắm cài trên đầu.
Ở bên cạnh, Tô Duy từ ái nhìn Tô Khê Nguyệt và nhị di nương, cười cười, từ sau lưng lấy một cái hộp nhỏ khác đặt lên bàn. Nhị di nương nghi ngờ nhìn Tô Duy, chẳng lẽ cũng cho mình đồ trang sức?
Tô Duy thấy sự nghi ngờ trong mắt của nhị di nương, thì cười ý vị sâu xa nói: “Trong này là đồ tốt đấy.”
“Có tốt hơn đồ vòng tay hồng mã não không?” Nhị di nương cười trêu ghẹo nói.
“Dĩ nhiên còn tốt hơn.” Tô Duy hả hê nói.
Nghe Tô Duy nói làm cho nhị di nương thật tò mò không biết trong hộp có thứ đồ tốt gì.
Tô Duy vẫy vẫy tay áo, ý bảo nhị di nương ghé tai lại gần một chút, rồi nhỏ giọng nói vào bên tai nhị di nương. Chỉ thấy ánh mắt nhị di nương sáng lên, nét mặt thật vui sướng, có chút kích động nhìn Tô Duy.
Ở bên này, Tô Khê Nguyệt thấy cha mẹ lặng lẽ nói chuyện, dĩ nhiên không có bỏ qua sự vui sướng trong ánh mắt của mẫu thân, cười thầm: “Có lẽ phụ thân có chuyện muốn nói cùng mẫu thân, vậy Nguyệt Nhi đi về trước.” Giọng nói giống như có oán khí, kì thực là ranh mãnh. Nói xong liền lập tức chạy từng bước chân nhỏ ra ngoài.
Trên mặt nhị di nương có chút thẹn thùng, sẵng giọng mắng nhỏ: “Tiểu nha đầu thật quỷ quái này!”
Tô Duy thấy bộ dáng kiều mỵ của nhị di nương, thật giống với thiếu phụ đêm tân hôn, trong bụng chợt ngứa ngáy, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Hàm Nhi, chúng ta không thể bỏ phí thứ đồ tốt này đâu!” Nói rồi lập tức ôm lấy nhị di nương đi vào trong phòng.
Tối nay, bên trong Hàm viện một cảnh kiều diễm, cảnh xuân khắp phòng.
Sáng sớm, nhị di nương hầu hạ Tô Duy thay quần áo đi vào triều. Đợi sau khi Tô Duy đi, lòng nhị di nương tràn đầy vui mừng cầm lấy món đồ hôm qua Tô Duy cho mình, nhìn qua nhìn lại một lần. ddlqd Cuối cùng, cầm bút lên, viết vài chữ, sau khi kiểm tra tờ giấy cẩn thận rồi đưa cho Lăng Kỳ: “Ngươi đi phòng bếp bảo họ hàng ngày chế biến theo phương thuốc này, không được để xảy ra chuyện gì.”
Phương thuốc mà Tô Duy đưa cho nhị di nương chính là phương thuốc sinh con trai. Những năm gần đây, nhị di nương chỉ sinh ra một mình Tô Khê Nguyệt, dưới gối không có con trai, nàng luôn nóng nảy bất an.
Nguyên phối của Tô Duy là Tần Trinh cũng chỉ sinh một mình Tô Khanh Lạc rồi qua đời, dưới gối chỉ có một con thứ do tam di nương sinh, nhưng tam di nương là nha hoàn được Tần Trinh đề cử lên, cũng không có quyền thế gì, vì vậy Tô Duy đặt hi vọng vào nhị di nương, hi vọng nhị di nương có thể sinh cho mình con trai, đến lúc đó sẽ danh chính ngôn thuận đưa nàng lên làm kế thất, như vậy cũng coi như có con trai trưởng rồi.
Suy nghĩ của nhị di nương giống với Tô Duy, cho nên khi biết được toa thuốc này là do Tô Duy lấy được từ chỗ danh y, vì vậy nàng rất chờ mong. Chỉ cần có nhi tử, mình sẽ chân chính là phu nhân, con mình cũng sẽ là con trai trưởng của dòng nữ chính. Nghĩ đến Tần Trinh, hai mắt nhị di nương trở nên ác độc: Tần Trinh, con gái của ngươi rất nhanh sẽ đi xuống cùng với ngươi!
Trong Vi Lạc các.
Tô Khanh Lạc thoải mái tự nhiên nằm trên ghế dựa dưới tàng cây, trong tay cầm một quyển sách thuốc, thỉnh thoảng hớp một ngụm trà thơm ở trên bàn. Sau khi trọng sinh, nàng sâu sắc cảm giác cầm kỳ thư họa không có chút hữu dụng nào, như vậy chẳng bằng học chút y thuật để hộ thân. Huống chi, hiện tại cầm kỳ thư họa của nàng cũng đủ ứng phó rồi.
“Tiểu thư, đại tiểu thư tới.” Thanh Du ở phía trước bẩm báo. Từ lần trước, sau khi Tô Khanh Lạc triệu tập mọi người tới nói một ít chuyện thì từ đó người trong nội viện này đã trở nên có quy củ hơn.
“Ừ, để tỷ tỷ vào đi.” Tô Khanh Lạc xoa xoa thái dương nói, ánh mắt dời khỏi quyển sách thuốc. Chậm rãi duỗi lưng một cái, khép quyển sách lại, đưa cho Cẩn Nhi mang vào trong phòng. Nàng là tự ý xem sách thuốc, học y thuật, vì vậy nàng không muốn cho người khác biết.
“Xem ra muội muội rất tự tại nha!” Tô Khê Nguyệt liếc nhìn Tô Khanh Lạc đang ngồi trên ghế, nói tiếp: “Tỷ tỷ thật sự rất hâm mộ!”
Tô Khanh Lạc ngước mắt lên nhìn Tô Khê Nguyệt, thấy người đi theo bên cạnh Tô Khê Nguyệt đã đổi thành Lộ Nhi, cười cười: “Sao tỷ tỷ rảnh rỗi tới chỗ này của muội muội vậy?”
Nhận ra ánh mắt Tô Khanh Lạc đang giống như cười nhạo sự thất bại của mình ở Mai Trúc Viên, trong bụng hơi tức giận: “Hôm qua phụ thân trở về mang cho ta một vòng tay hồng mã não, ta nghĩ nhất định phụ thân sẽ cho muội vật tốt hơn, nên muốn tới đây nhìn một cái thử.” Tô Khê Nguyệt giống như lơ đãng vuốt ve vòng tay trên cổ tay, cười hả hê.
Tô Khanh Lạc chú ý tới nụ cười mờ ám của Tô Khê Nguyệt, khinh thường cười ra tiếng. Nhưng trên mặt vẫn làm bộ đau lòng nói: “Phụ thân… phụ thân chưa từng tới thăm muội muội.”
Tô Khê Nguyệt lấy được đáp án theo dự liệu, hài lòng cười, trên mặt cũng là dáng vẻ đồng tình nói: “Muội muội không nên thương tâm, có thể là phụ thân quá bận rộn. Nhưng là muội muội vẫn còn có ta và mẫu thân, cái này là cháo mẫu thân tự mình nấu bảo ta mang sang cho muội muội đó. ddlqdMẫu thân đối xử với muội còn tốt hơn so với ta, còn ta chỉ có thể ngửi được mùi thôi.” Tô Khê Nguyệt có ý làm ra vẻ ghen ghét.
Tô Khanh Lạc rất phối hợp cười một tiếng giống như rất cảm động: “Tỷ tỷ và nhị di nương đối tốt với muội muội, muội muội không biết phải báo đáp như thế nào mới phải!” Ý bảo Cẩn Nhi nhận lấy cháo.
“Cháo này dùng lạnh không tốt, muội muội mau thừa dịp còn nóng dùng đi.” Tô Khê Nguyệt mong đợi nhìn Tô Khanh Lạc.
Nhìn bộ dáng mong đợi của Tô Khê Nguyệt, Tô Khanh Lạc cười lạnh, nhận lấy cháo, tự mình rót ra một chén, ngay trước mặt Tô Khê Nguyệt hớp một miếng.
Trong lòng Tô Khê Nguyệt vui vẻ yên lòng, tiểu tiện nhân, ta xem ngươi còn có thể đắc ý được bao lâu! Trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng: “Ta cũng tới đây một lúc rồi, muội muội tiếp tục nghỉ ngơi đi, tỷ tỷ phải đi rồi.”
Đợi Tô Khê Nguyệt rời đi, mắt phượng Tô Khanh Lạc nghiêm túc hẳn lên.
Trở về Tô phủ, Tô Khê Nguyệt tức giận không nói hai lời lập tức đi Hàm viện.
Nghe Tô Khê Nguyệt thêm dầu thêm muối nói về chuyện đã xảy ra ở Mai Trúc Viên, sắc mặt nhị di nương đăm chiêu, nói vậy thì xem ra, sau khi rơi xuống nước thì Tô Khanh Lạc không dễ dàng đối phó như trước nữa, chỉ sợ từ việc hôm nay mà Tô Khanh Lạc sẽ sinh ra ngăn cách đối với mình và Nguyệt Nhi.
Sau một hồi trấn an Tô Khê Nguyệt, thì giữ Tô Khê Nguyệt ở lại viện dùng cơm tối.
Mới vừa dùng xong bữa tối thì Tô Duy liền đi tới Hàm viện.
Thấy mẹ con hai người ngồi trong sảnh, ánh mắt Tô Duy nổi lên ánh nhìn dịu dàng, cười nói: “Nguyệt Nhi cũng ở đây à?”
“Thưa phụ thân, đúng vậy. Đã rất lâu phụ thân không có đến xem Nguyệt Nhi rồi, Nguyệt Nhi thật là nhớ phụ thân đấy.” Lập tức Tô Khê Nguyệt thu hồi sự không vui vừa rồi, nũng nịu kéo tay áo Tô Duy, bộ dạng của một tiểu nữ nhi.
“Được rồi được rồi, là phụ thân không tốt, do gần đây phụ thân quá bận rộn, quên đi xem Nguyệt Nhi thế nào.” Hiển nhiên Tô Duy rất thích Tô Khê Nguyệt làm nũng, cười đưa vật cầm trong tay cho Tô Khê Nguyệt: “Nhìn xem, đây là cái gì?”
Tô Khê Nguyệt nghi ngờ nhìn vào tay Tô Duy, sau đó mắt hạnh sáng lên: “Vòng tay này thật xinh đẹp!” Vừa nói vừa lấy vòng tay trong hộp nhung đeo lên tay, nhìn về phía ánh nến khoa tayddlqd múa chân nhìn thật kĩ: “Đây là phụ thân cho Nguyệt Nhi sao? Nữ nhi cám ơn phụ thân!”
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Tô Khê Nguyệt, Tô Duy cưng chiều cười một tiếng: “Đúng vậy, vòng tay này được làm từ hồng mã não, rất quý đấy.”
Nghe Tô Duy nói, Tô Khê Nguyệt càng thêm yêu thích chiếc vòng tay hồng mã não này. Chính mình luôn đặc biệt hâm mộ Tô Khanh Lạc luôn nhận được mọi thứ đồ vật giá trị xa xỉ, cuối cùng hôm nay mới có thể có món đồ trang sức hơn hẳn của tiểu tiện nhân kia rồi. Nghĩ tới đây, Tô Khê Nguyệt cười hả hê vuốt ve chiếc thoa màu đỏ thắm cài trên đầu.
Ở bên cạnh, Tô Duy từ ái nhìn Tô Khê Nguyệt và nhị di nương, cười cười, từ sau lưng lấy một cái hộp nhỏ khác đặt lên bàn. Nhị di nương nghi ngờ nhìn Tô Duy, chẳng lẽ cũng cho mình đồ trang sức?
Tô Duy thấy sự nghi ngờ trong mắt của nhị di nương, thì cười ý vị sâu xa nói: “Trong này là đồ tốt đấy.”
“Có tốt hơn đồ vòng tay hồng mã não không?” Nhị di nương cười trêu ghẹo nói.
“Dĩ nhiên còn tốt hơn.” Tô Duy hả hê nói.
Nghe Tô Duy nói làm cho nhị di nương thật tò mò không biết trong hộp có thứ đồ tốt gì.
Tô Duy vẫy vẫy tay áo, ý bảo nhị di nương ghé tai lại gần một chút, rồi nhỏ giọng nói vào bên tai nhị di nương. Chỉ thấy ánh mắt nhị di nương sáng lên, nét mặt thật vui sướng, có chút kích động nhìn Tô Duy.
Ở bên này, Tô Khê Nguyệt thấy cha mẹ lặng lẽ nói chuyện, dĩ nhiên không có bỏ qua sự vui sướng trong ánh mắt của mẫu thân, cười thầm: “Có lẽ phụ thân có chuyện muốn nói cùng mẫu thân, vậy Nguyệt Nhi đi về trước.” Giọng nói giống như có oán khí, kì thực là ranh mãnh. Nói xong liền lập tức chạy từng bước chân nhỏ ra ngoài.
Trên mặt nhị di nương có chút thẹn thùng, sẵng giọng mắng nhỏ: “Tiểu nha đầu thật quỷ quái này!”
Tô Duy thấy bộ dáng kiều mỵ của nhị di nương, thật giống với thiếu phụ đêm tân hôn, trong bụng chợt ngứa ngáy, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Hàm Nhi, chúng ta không thể bỏ phí thứ đồ tốt này đâu!” Nói rồi lập tức ôm lấy nhị di nương đi vào trong phòng.
Tối nay, bên trong Hàm viện một cảnh kiều diễm, cảnh xuân khắp phòng.
Sáng sớm, nhị di nương hầu hạ Tô Duy thay quần áo đi vào triều. Đợi sau khi Tô Duy đi, lòng nhị di nương tràn đầy vui mừng cầm lấy món đồ hôm qua Tô Duy cho mình, nhìn qua nhìn lại một lần. ddlqd Cuối cùng, cầm bút lên, viết vài chữ, sau khi kiểm tra tờ giấy cẩn thận rồi đưa cho Lăng Kỳ: “Ngươi đi phòng bếp bảo họ hàng ngày chế biến theo phương thuốc này, không được để xảy ra chuyện gì.”
Phương thuốc mà Tô Duy đưa cho nhị di nương chính là phương thuốc sinh con trai. Những năm gần đây, nhị di nương chỉ sinh ra một mình Tô Khê Nguyệt, dưới gối không có con trai, nàng luôn nóng nảy bất an.
Nguyên phối của Tô Duy là Tần Trinh cũng chỉ sinh một mình Tô Khanh Lạc rồi qua đời, dưới gối chỉ có một con thứ do tam di nương sinh, nhưng tam di nương là nha hoàn được Tần Trinh đề cử lên, cũng không có quyền thế gì, vì vậy Tô Duy đặt hi vọng vào nhị di nương, hi vọng nhị di nương có thể sinh cho mình con trai, đến lúc đó sẽ danh chính ngôn thuận đưa nàng lên làm kế thất, như vậy cũng coi như có con trai trưởng rồi.
Suy nghĩ của nhị di nương giống với Tô Duy, cho nên khi biết được toa thuốc này là do Tô Duy lấy được từ chỗ danh y, vì vậy nàng rất chờ mong. Chỉ cần có nhi tử, mình sẽ chân chính là phu nhân, con mình cũng sẽ là con trai trưởng của dòng nữ chính. Nghĩ đến Tần Trinh, hai mắt nhị di nương trở nên ác độc: Tần Trinh, con gái của ngươi rất nhanh sẽ đi xuống cùng với ngươi!
Trong Vi Lạc các.
Tô Khanh Lạc thoải mái tự nhiên nằm trên ghế dựa dưới tàng cây, trong tay cầm một quyển sách thuốc, thỉnh thoảng hớp một ngụm trà thơm ở trên bàn. Sau khi trọng sinh, nàng sâu sắc cảm giác cầm kỳ thư họa không có chút hữu dụng nào, như vậy chẳng bằng học chút y thuật để hộ thân. Huống chi, hiện tại cầm kỳ thư họa của nàng cũng đủ ứng phó rồi.
“Tiểu thư, đại tiểu thư tới.” Thanh Du ở phía trước bẩm báo. Từ lần trước, sau khi Tô Khanh Lạc triệu tập mọi người tới nói một ít chuyện thì từ đó người trong nội viện này đã trở nên có quy củ hơn.
“Ừ, để tỷ tỷ vào đi.” Tô Khanh Lạc xoa xoa thái dương nói, ánh mắt dời khỏi quyển sách thuốc. Chậm rãi duỗi lưng một cái, khép quyển sách lại, đưa cho Cẩn Nhi mang vào trong phòng. Nàng là tự ý xem sách thuốc, học y thuật, vì vậy nàng không muốn cho người khác biết.
“Xem ra muội muội rất tự tại nha!” Tô Khê Nguyệt liếc nhìn Tô Khanh Lạc đang ngồi trên ghế, nói tiếp: “Tỷ tỷ thật sự rất hâm mộ!”
Tô Khanh Lạc ngước mắt lên nhìn Tô Khê Nguyệt, thấy người đi theo bên cạnh Tô Khê Nguyệt đã đổi thành Lộ Nhi, cười cười: “Sao tỷ tỷ rảnh rỗi tới chỗ này của muội muội vậy?”
Nhận ra ánh mắt Tô Khanh Lạc đang giống như cười nhạo sự thất bại của mình ở Mai Trúc Viên, trong bụng hơi tức giận: “Hôm qua phụ thân trở về mang cho ta một vòng tay hồng mã não, ta nghĩ nhất định phụ thân sẽ cho muội vật tốt hơn, nên muốn tới đây nhìn một cái thử.” Tô Khê Nguyệt giống như lơ đãng vuốt ve vòng tay trên cổ tay, cười hả hê.
Tô Khanh Lạc chú ý tới nụ cười mờ ám của Tô Khê Nguyệt, khinh thường cười ra tiếng. Nhưng trên mặt vẫn làm bộ đau lòng nói: “Phụ thân… phụ thân chưa từng tới thăm muội muội.”
Tô Khê Nguyệt lấy được đáp án theo dự liệu, hài lòng cười, trên mặt cũng là dáng vẻ đồng tình nói: “Muội muội không nên thương tâm, có thể là phụ thân quá bận rộn. Nhưng là muội muội vẫn còn có ta và mẫu thân, cái này là cháo mẫu thân tự mình nấu bảo ta mang sang cho muội muội đó. ddlqdMẫu thân đối xử với muội còn tốt hơn so với ta, còn ta chỉ có thể ngửi được mùi thôi.” Tô Khê Nguyệt có ý làm ra vẻ ghen ghét.
Tô Khanh Lạc rất phối hợp cười một tiếng giống như rất cảm động: “Tỷ tỷ và nhị di nương đối tốt với muội muội, muội muội không biết phải báo đáp như thế nào mới phải!” Ý bảo Cẩn Nhi nhận lấy cháo.
“Cháo này dùng lạnh không tốt, muội muội mau thừa dịp còn nóng dùng đi.” Tô Khê Nguyệt mong đợi nhìn Tô Khanh Lạc.
Nhìn bộ dáng mong đợi của Tô Khê Nguyệt, Tô Khanh Lạc cười lạnh, nhận lấy cháo, tự mình rót ra một chén, ngay trước mặt Tô Khê Nguyệt hớp một miếng.
Trong lòng Tô Khê Nguyệt vui vẻ yên lòng, tiểu tiện nhân, ta xem ngươi còn có thể đắc ý được bao lâu! Trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng: “Ta cũng tới đây một lúc rồi, muội muội tiếp tục nghỉ ngơi đi, tỷ tỷ phải đi rồi.”
Đợi Tô Khê Nguyệt rời đi, mắt phượng Tô Khanh Lạc nghiêm túc hẳn lên.
Tác giả :
Du Tiểu Thiên