Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
Chương 96: Không Được Buông Ra
Nhạc Vân Dương không hề có ý định che giấu sự hứng thú của mình đối với Ngu Thanh Thiển, thật ra thì trong lòng cũng có vài phần thử dò xét.
Từ khi lão đại của bọn họ để Ngu Thanh Thiển đến gần, đùa giỡn, đến lúc chủ động nắm tay của đối phương, một loạt hành động vô cùng mập mờ này, cũng để lộ ra rằng mối quan hệ của hai người rất không đơn giản.
Bọn họ cùng Phong Thần chung đội làm nhiệm vụ đã hơn ba năm, đối với nhau đều là những người bạn cùng vào sinh ra tử, biết rõ tính tình và cách cư xử của hắn với người khác.
Phong Thần tuyệt đối là cái loại đã không động tình thì thôi, một khi động tình thì sẽ hãm sâu trong đó, không cách nào yêu người thứ hai.
Hắn cảm giác được thái độ của Ngu Thanh Thiển đối với Phong Thần có điểm bất đồng, nên muốn thử thăm dò xem Ngu Thanh Thiển rốt cuộc là chỉ đùa giỡn với mình Phong Thần, thậm chí động tay động chân, hay là đối với mọi nam nhân tuấn mỹ đều như thế.
Đối với vẻ ngoài, thân phận, thực lực của mình, Nhạc Vân Dương vẫn luôn vô cùng tự tin, hắn theo đuổi nữ tử còn chưa bao giờ thất bại.
Thấy Nhạc Vân Dương nhiệt tình hứng thú như vậy, Phong Thần có thể đoán ra phần nào ý định của bạn tốt, nhưng vẫn không tự chủ mà nhăn mày.
Quan hệ giữa hắn và Ngu Thanh Thiển, đồng đội của hắn căn bản không biết rõ, cũng sẽ không hiểu. Hắn không hy vọng bọn họ mang thái độ thăm dò mà tiếp xúc với nàng.
Chỉ là hiện tại cũng không nên nói ra, hắn có ý định trò chuyện riêng với mấy người một chút.
Ngu Thanh Thiển ở Mạt Thế đã gặp rất nhiều loại người, đối với loại người phong lưu như Nhạc Vân Dương nàng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Nàng không ghét, nhưng mà cũng không có bất kỳ hứng thú nào.
Suy cho cùng ở trong lòng nàng, con mồi của nàng, Phong đại mỹ nhân mới là mỹ vị nhân gian.
"Chào mọi người, thật vinh hạnh khi được tạm thời gia nhập đội ngũ của mọi người." Ngu Thanh Thiển nở nụ cười nhẹ nhàng, sự xa cách nhàn nhạt trong mắt cũng rất dễ thấy.
Người nữ tử có ngoại hình vô cùng xinh đẹp tiến lên trước, thân thiện nở nụ cười với Ngu Thanh Thiển, nói: "Ngu Thanh Thiển, ta tên là Vân Tư Đình, ta rất thích tính cách của ngươi."
Đây là lời nói thật, nàng nhìn thấy biểu hiện của Ngu Thanh Thiển từ lúc ở trên bờ đến lúc xuống dưới sông, mặc dù tính tình đối phương hay thay đổi, nhưng không hiểu sao nàng lại rất thích.
Hoặc là nói nữ tử có thể làm cho lão đại của các nàng gần gũi, khiến lòng nàng xuất hiện một loại cảm xúc sùng bái khó hiểu, chuyện đó không liên quan đến số tuổi hay thực lực.
Ngu Thanh Thiển cũng thích người nữ tử ấm áp tươi sáng như ánh mặt trời này, cười đáp lại: "Ta cũng vậy, chúng ta rất có nhân duyên."
Tiếp theo mấy người còn lại cũng giới thiệu chính mình, gã nam tử vẫn luôn không mở miệng kia, khoa tay múa chân mấy cái chào hỏi nàng.
Ngu Thanh Thiển trong lòng ngẩn ra, trên mặt lại không có biểu lộ ra bất kỳ biểu cảm gì, đây là người câm.
Trong đội ngũ của nàng ở Mạt Thế có một anh chàng câm trong nóng ngoài lạnh, cho nên nhìn thấy người tương tự như vậy nàng không khỏi ôn hòa mấy phần, đưa tay tạo thành mấy ký hiệu.
"Ồ, nàng cũng biết ngôn ngữ của người câm!" Nhạc Vân Dương kinh ngạc nói.
Mấy người khác bao gồm cả Phong Thần cũng không nghĩ tới Ngu Thanh Thiển lại còn biết ngôn ngữ của người câm.
"Rất kỳ lạ sao?" Ngu Thanh Thiển tự tin cười đùa nói: "Cũng không nên coi thường ta."
Đối với bạn của bệnh mỹ nhân, thái độ của nàng vẫn tương đối hiền hoà.
"Chúng ta nào dám xem nhẹ ngươi, nếu không lão đại lại chẳng xé xác chúng ta ra." Nam tử có khuôn mặt trẻ con đùa giỡn đáp.
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, đáy sông đột nhiên cuồn cuộn nổi lên rất nhiều xoáy nước, giống như là muốn hút toàn bộ mọi người vào trong.
"Chúng ta theo nước xoáy đi xuống." Khuôn mặt Phong Thần toát ra vẻ nghiêm trọng.
"Được, mọi người cẩn thận." Đám người Nhạc Vân Dương phụ họa.
Phong Thần quay đầu dùng ánh mắt kiên định nhìn Ngu Thanh Thiển nói: "Không được buông ra."
"Ừ!" Đáy mắt trong suốt của Ngu Thanh Thiển nhiều ra vài phần rung động nhìn không thấu.
Từ Mạt Thế cho đến kiếp này, đây là người thứ nhất nói với nàng "Không được buông ra".
Đôi môi căng bóng khẽ cong lên, nàng phát hiện mình rất thích những lời này.
Nắm thật chặt bàn tay thon dài có lực của Phong Thần, ham muốn chiếm hữu hắn trong đáy lòng nàng càng thêm mãnh liệt.
Nàng thầm thì trong lòng: Bệnh mỹ nhân, là chàng yêu cầu ta không được buông chàng ra, cho nên chàng trốn không thoát.
Từ khi lão đại của bọn họ để Ngu Thanh Thiển đến gần, đùa giỡn, đến lúc chủ động nắm tay của đối phương, một loạt hành động vô cùng mập mờ này, cũng để lộ ra rằng mối quan hệ của hai người rất không đơn giản.
Bọn họ cùng Phong Thần chung đội làm nhiệm vụ đã hơn ba năm, đối với nhau đều là những người bạn cùng vào sinh ra tử, biết rõ tính tình và cách cư xử của hắn với người khác.
Phong Thần tuyệt đối là cái loại đã không động tình thì thôi, một khi động tình thì sẽ hãm sâu trong đó, không cách nào yêu người thứ hai.
Hắn cảm giác được thái độ của Ngu Thanh Thiển đối với Phong Thần có điểm bất đồng, nên muốn thử thăm dò xem Ngu Thanh Thiển rốt cuộc là chỉ đùa giỡn với mình Phong Thần, thậm chí động tay động chân, hay là đối với mọi nam nhân tuấn mỹ đều như thế.
Đối với vẻ ngoài, thân phận, thực lực của mình, Nhạc Vân Dương vẫn luôn vô cùng tự tin, hắn theo đuổi nữ tử còn chưa bao giờ thất bại.
Thấy Nhạc Vân Dương nhiệt tình hứng thú như vậy, Phong Thần có thể đoán ra phần nào ý định của bạn tốt, nhưng vẫn không tự chủ mà nhăn mày.
Quan hệ giữa hắn và Ngu Thanh Thiển, đồng đội của hắn căn bản không biết rõ, cũng sẽ không hiểu. Hắn không hy vọng bọn họ mang thái độ thăm dò mà tiếp xúc với nàng.
Chỉ là hiện tại cũng không nên nói ra, hắn có ý định trò chuyện riêng với mấy người một chút.
Ngu Thanh Thiển ở Mạt Thế đã gặp rất nhiều loại người, đối với loại người phong lưu như Nhạc Vân Dương nàng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Nàng không ghét, nhưng mà cũng không có bất kỳ hứng thú nào.
Suy cho cùng ở trong lòng nàng, con mồi của nàng, Phong đại mỹ nhân mới là mỹ vị nhân gian.
"Chào mọi người, thật vinh hạnh khi được tạm thời gia nhập đội ngũ của mọi người." Ngu Thanh Thiển nở nụ cười nhẹ nhàng, sự xa cách nhàn nhạt trong mắt cũng rất dễ thấy.
Người nữ tử có ngoại hình vô cùng xinh đẹp tiến lên trước, thân thiện nở nụ cười với Ngu Thanh Thiển, nói: "Ngu Thanh Thiển, ta tên là Vân Tư Đình, ta rất thích tính cách của ngươi."
Đây là lời nói thật, nàng nhìn thấy biểu hiện của Ngu Thanh Thiển từ lúc ở trên bờ đến lúc xuống dưới sông, mặc dù tính tình đối phương hay thay đổi, nhưng không hiểu sao nàng lại rất thích.
Hoặc là nói nữ tử có thể làm cho lão đại của các nàng gần gũi, khiến lòng nàng xuất hiện một loại cảm xúc sùng bái khó hiểu, chuyện đó không liên quan đến số tuổi hay thực lực.
Ngu Thanh Thiển cũng thích người nữ tử ấm áp tươi sáng như ánh mặt trời này, cười đáp lại: "Ta cũng vậy, chúng ta rất có nhân duyên."
Tiếp theo mấy người còn lại cũng giới thiệu chính mình, gã nam tử vẫn luôn không mở miệng kia, khoa tay múa chân mấy cái chào hỏi nàng.
Ngu Thanh Thiển trong lòng ngẩn ra, trên mặt lại không có biểu lộ ra bất kỳ biểu cảm gì, đây là người câm.
Trong đội ngũ của nàng ở Mạt Thế có một anh chàng câm trong nóng ngoài lạnh, cho nên nhìn thấy người tương tự như vậy nàng không khỏi ôn hòa mấy phần, đưa tay tạo thành mấy ký hiệu.
"Ồ, nàng cũng biết ngôn ngữ của người câm!" Nhạc Vân Dương kinh ngạc nói.
Mấy người khác bao gồm cả Phong Thần cũng không nghĩ tới Ngu Thanh Thiển lại còn biết ngôn ngữ của người câm.
"Rất kỳ lạ sao?" Ngu Thanh Thiển tự tin cười đùa nói: "Cũng không nên coi thường ta."
Đối với bạn của bệnh mỹ nhân, thái độ của nàng vẫn tương đối hiền hoà.
"Chúng ta nào dám xem nhẹ ngươi, nếu không lão đại lại chẳng xé xác chúng ta ra." Nam tử có khuôn mặt trẻ con đùa giỡn đáp.
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, đáy sông đột nhiên cuồn cuộn nổi lên rất nhiều xoáy nước, giống như là muốn hút toàn bộ mọi người vào trong.
"Chúng ta theo nước xoáy đi xuống." Khuôn mặt Phong Thần toát ra vẻ nghiêm trọng.
"Được, mọi người cẩn thận." Đám người Nhạc Vân Dương phụ họa.
Phong Thần quay đầu dùng ánh mắt kiên định nhìn Ngu Thanh Thiển nói: "Không được buông ra."
"Ừ!" Đáy mắt trong suốt của Ngu Thanh Thiển nhiều ra vài phần rung động nhìn không thấu.
Từ Mạt Thế cho đến kiếp này, đây là người thứ nhất nói với nàng "Không được buông ra".
Đôi môi căng bóng khẽ cong lên, nàng phát hiện mình rất thích những lời này.
Nắm thật chặt bàn tay thon dài có lực của Phong Thần, ham muốn chiếm hữu hắn trong đáy lòng nàng càng thêm mãnh liệt.
Nàng thầm thì trong lòng: Bệnh mỹ nhân, là chàng yêu cầu ta không được buông chàng ra, cho nên chàng trốn không thoát.
Tác giả :
Lam Bạch Cách Tử