Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
Chương 287: Cướp người (1)
Hạng nhất dược tễ bị Ngu Thanh Thiển cường thế đoạt lấy, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, trong đó bao gồm viện trưởng của năm đại viện cùng hai vị trưởng lão.
Bọn hắn trước đó đều cho rằng Lãnh Lăng Sương hẳn là sẽ giành được hạng nhất, không nghĩ tới Ngu Thanh Thiển chẳng những kỹ thuật khắc thực văn đã tiếp cận cấp chuyên gia, thậm chí ngay cả dược tễ học cũng đã tiếp cận cấp chuyên gia.
Thành tựu như vậy ở trong thế hệ trẻ tuổi cũng chỉ có Phong Thần mới làm được.
Tề trưởng lão của Hoàng viện nhìn Ngu Thanh Thiển, trên mặt lạnh lẽo cứng rắn mang theo ôn hòa nói: "Ngu Thanh Thiển, ngươi vô luận là thiên phú tu luyện, hay là thực văn cùng thiên phú dược tễ đều rất không tệ, đạt đến điều kiện đặc cách trúng tuyển của Hoàng viện chúng ta, ta hiện tại đại diện Hoàng viện đặc cách tuyển ngươi."
Trong lòng Cố trưởng lão của Thánh viện âm thầm mắng một câu, lão gia hỏa này thật sự là quá mất mặt, thế mà đề xuất muốn đặc cách tuyển Ngu Thanh Thiển trước một bước, trước đó rõ ràng chỉ có hắn có loại dự định này.
Ngu Thanh Thiển còn chưa trả lời, Cố trưởng lão liền cười híp mắt nói: "Tiểu nha đầu, lúc ngươi xông vào cấm địa trung tâm đảo, lão phu liền cho rằng ngươi chẳng những thiên phú ưu tú, nhân phẩm cũng rất tốt, Thánh viện chúng ta cũng đưa ra một danh ngạch đặc cách trúng tuyển, hi vọng ngươi có thể gia nhập Thánh viện chúng ta."
"Lão Cố, Thánh viện các ngươi đã cướp đi một Phong Thần, hiện tại lại muốn tới đoạt Ngu Thanh Thiển cùng Hoàng viện chúng ta?" Tề trưởng lão hơi hơi nhíu mày.
Trong thiên kiêu thế hệ trẻ tuổi, có Trì Mặc Nhiễm và Phong Thần xuất sắc nhất, nhưng là không biết vì cái gì, sau khi hai người kia được đặc cách trúng tuyển, đều lựa chọn Thánh viện, đây là chỗ đau lớn nhất của Hoàng viện bọn họ mấy năm trở lại đây.
Hiện tại Ngu Thanh Thiển biểu lộ ra thiên phú không thua kém hai người kia chút nào, thêm nữa phía sau nàng không có liên quan tới bảy đại gia tộc cùng tam đại đế quốc, so Phong Thần cùng Trì Mặc Nhiễm càng thích hợp chiêu mộ cùng bồi dưỡng trọng điểm.
Cố trưởng lão hừ lạnh một tiếng: "Lão phu trước đó ngay trước mặt mấy vị viện trưởng nói quyết định muốn đặc cách tuyển Ngu Thanh Thiển trước, thế nhưng ngươi lúc đó ngay cả cái rắm đều không có thả, bây giờ lại giở trò bịp bợm cướp người đi, lão phu còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu."
Hạt giống tốt như Ngu Thanh Thiển sao có thể để Hoàng viện cướp đi, tâm tư của lão gia hỏa này hắn đều hiểu rõ, nhưng tuyệt đối không thể để cho đối phương thực hiện được ý đồ.
Tề trưởng lão lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Cố trưởng lão: "Thánh viện các ngươi đừng có mà được voi đòi tiên."
"Hoàng viện các ngươi vẫn luôn vô sỉ như vậy, hiện tại lại muốn tiếp tục phát huy, lão phu sẽ không dung túng." Cố trưởng lão cũng lạnh mặt nói, tuyệt đối không nể tình.
Người phía dưới thấy hai người vốn xem như hòa khí trong nháy mắt bởi vì vấn đề tranh đoạt Ngu Thanh Thiển, một lời không hợp liền chửi mắng nhau, còn có loại chiều hướng muốn xuất thủ, lập tức đều lơ mơ.
Đây là tình huống gì vậy?
Bất quá ở trong lòng cũng không khỏi sinh lòng hâm mộ ghen ghét Ngu Thanh Thiển, nghe nói năm đó Thánh viện cùng Hoàng viện vì tranh đoạt Phong Thần mà có hai vị trưởng lão đánh nhau, không nghĩ tới Ngu Thanh Thiển cũng có được vinh hạnh đặc biệt này.
Móng tay Lãnh Lăng Sương khảm sâu vào lòng bàn tay, trong lòng ủy khuất không chịu được, điều này vốn dĩ là phong quang (*) của nàng, vậy mà tất cả đều bị nha đầu quê mùa Ngu Thanh Thiển kia cướp đi.
Lãnh Lăng Sương những năm gần đây tại Trì gia cùng Học viện Hoàng gia tây bộ được tâng bốc quá cao, cộng thêm mỗi lần dựa vào tin tức cùng kinh nghiệm ở kiếp trước xác thực là tìm được rất nhiều cơ duyên, vì vậy trong lòng sớm đã có loại ý nghĩ kiên định rằng nàng mới là thiên chi kiêu nữ.
Hiện tại loại danh tiếng vốn thuộc về mình lại bởi vì Ngu Thanh Thiển đột nhiên xuất hiện mà bị cướp đoạt, trong lòng thầm hận không thôi.
Sau khi nàng ta bình tĩnh lại, không khỏi suy nghĩ sâu xa, suy đoán Ngu Thanh Thiển có thể hay không cũng giống nàng đều có cảnh ngộ trùng sinh.
Nhưng là xem những tư liệu có được, Ngu Thanh Thiển hình như chưa bao giờ để lộ ra năng lực tiên tri gì, chính là lần trước đoạt lấy Thất Thải thần mộc, nàng ta nhìn ra được đối phương trước đó cũng không có chuẩn bị.
Chẳng lẽ là nàng ta đoán sai rồi? Nhưng là luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nếu là kiếp trước có nhân vật yêu nghiệt có thiên phú như Ngu Thanh Thiển, nàng hẳn đã nghe nói qua mới đúng.
***
(*) Phong quang: quang cảnh vinh quang.
Bọn hắn trước đó đều cho rằng Lãnh Lăng Sương hẳn là sẽ giành được hạng nhất, không nghĩ tới Ngu Thanh Thiển chẳng những kỹ thuật khắc thực văn đã tiếp cận cấp chuyên gia, thậm chí ngay cả dược tễ học cũng đã tiếp cận cấp chuyên gia.
Thành tựu như vậy ở trong thế hệ trẻ tuổi cũng chỉ có Phong Thần mới làm được.
Tề trưởng lão của Hoàng viện nhìn Ngu Thanh Thiển, trên mặt lạnh lẽo cứng rắn mang theo ôn hòa nói: "Ngu Thanh Thiển, ngươi vô luận là thiên phú tu luyện, hay là thực văn cùng thiên phú dược tễ đều rất không tệ, đạt đến điều kiện đặc cách trúng tuyển của Hoàng viện chúng ta, ta hiện tại đại diện Hoàng viện đặc cách tuyển ngươi."
Trong lòng Cố trưởng lão của Thánh viện âm thầm mắng một câu, lão gia hỏa này thật sự là quá mất mặt, thế mà đề xuất muốn đặc cách tuyển Ngu Thanh Thiển trước một bước, trước đó rõ ràng chỉ có hắn có loại dự định này.
Ngu Thanh Thiển còn chưa trả lời, Cố trưởng lão liền cười híp mắt nói: "Tiểu nha đầu, lúc ngươi xông vào cấm địa trung tâm đảo, lão phu liền cho rằng ngươi chẳng những thiên phú ưu tú, nhân phẩm cũng rất tốt, Thánh viện chúng ta cũng đưa ra một danh ngạch đặc cách trúng tuyển, hi vọng ngươi có thể gia nhập Thánh viện chúng ta."
"Lão Cố, Thánh viện các ngươi đã cướp đi một Phong Thần, hiện tại lại muốn tới đoạt Ngu Thanh Thiển cùng Hoàng viện chúng ta?" Tề trưởng lão hơi hơi nhíu mày.
Trong thiên kiêu thế hệ trẻ tuổi, có Trì Mặc Nhiễm và Phong Thần xuất sắc nhất, nhưng là không biết vì cái gì, sau khi hai người kia được đặc cách trúng tuyển, đều lựa chọn Thánh viện, đây là chỗ đau lớn nhất của Hoàng viện bọn họ mấy năm trở lại đây.
Hiện tại Ngu Thanh Thiển biểu lộ ra thiên phú không thua kém hai người kia chút nào, thêm nữa phía sau nàng không có liên quan tới bảy đại gia tộc cùng tam đại đế quốc, so Phong Thần cùng Trì Mặc Nhiễm càng thích hợp chiêu mộ cùng bồi dưỡng trọng điểm.
Cố trưởng lão hừ lạnh một tiếng: "Lão phu trước đó ngay trước mặt mấy vị viện trưởng nói quyết định muốn đặc cách tuyển Ngu Thanh Thiển trước, thế nhưng ngươi lúc đó ngay cả cái rắm đều không có thả, bây giờ lại giở trò bịp bợm cướp người đi, lão phu còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu."
Hạt giống tốt như Ngu Thanh Thiển sao có thể để Hoàng viện cướp đi, tâm tư của lão gia hỏa này hắn đều hiểu rõ, nhưng tuyệt đối không thể để cho đối phương thực hiện được ý đồ.
Tề trưởng lão lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Cố trưởng lão: "Thánh viện các ngươi đừng có mà được voi đòi tiên."
"Hoàng viện các ngươi vẫn luôn vô sỉ như vậy, hiện tại lại muốn tiếp tục phát huy, lão phu sẽ không dung túng." Cố trưởng lão cũng lạnh mặt nói, tuyệt đối không nể tình.
Người phía dưới thấy hai người vốn xem như hòa khí trong nháy mắt bởi vì vấn đề tranh đoạt Ngu Thanh Thiển, một lời không hợp liền chửi mắng nhau, còn có loại chiều hướng muốn xuất thủ, lập tức đều lơ mơ.
Đây là tình huống gì vậy?
Bất quá ở trong lòng cũng không khỏi sinh lòng hâm mộ ghen ghét Ngu Thanh Thiển, nghe nói năm đó Thánh viện cùng Hoàng viện vì tranh đoạt Phong Thần mà có hai vị trưởng lão đánh nhau, không nghĩ tới Ngu Thanh Thiển cũng có được vinh hạnh đặc biệt này.
Móng tay Lãnh Lăng Sương khảm sâu vào lòng bàn tay, trong lòng ủy khuất không chịu được, điều này vốn dĩ là phong quang (*) của nàng, vậy mà tất cả đều bị nha đầu quê mùa Ngu Thanh Thiển kia cướp đi.
Lãnh Lăng Sương những năm gần đây tại Trì gia cùng Học viện Hoàng gia tây bộ được tâng bốc quá cao, cộng thêm mỗi lần dựa vào tin tức cùng kinh nghiệm ở kiếp trước xác thực là tìm được rất nhiều cơ duyên, vì vậy trong lòng sớm đã có loại ý nghĩ kiên định rằng nàng mới là thiên chi kiêu nữ.
Hiện tại loại danh tiếng vốn thuộc về mình lại bởi vì Ngu Thanh Thiển đột nhiên xuất hiện mà bị cướp đoạt, trong lòng thầm hận không thôi.
Sau khi nàng ta bình tĩnh lại, không khỏi suy nghĩ sâu xa, suy đoán Ngu Thanh Thiển có thể hay không cũng giống nàng đều có cảnh ngộ trùng sinh.
Nhưng là xem những tư liệu có được, Ngu Thanh Thiển hình như chưa bao giờ để lộ ra năng lực tiên tri gì, chính là lần trước đoạt lấy Thất Thải thần mộc, nàng ta nhìn ra được đối phương trước đó cũng không có chuẩn bị.
Chẳng lẽ là nàng ta đoán sai rồi? Nhưng là luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nếu là kiếp trước có nhân vật yêu nghiệt có thiên phú như Ngu Thanh Thiển, nàng hẳn đã nghe nói qua mới đúng.
***
(*) Phong quang: quang cảnh vinh quang.
Tác giả :
Lam Bạch Cách Tử