Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
Chương 207: Thất thải thần mộc (4)
Lãnh Lăng Sương phóng ngọn lửa mình có được khi làm nhiệm vụ rèn luyện ở học viện ra, thấy Thất Thải Thần Mộc vùng vẫy trong đau đớn, lòng nàng không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác vui sướng.
Chỉ cần rễ của Thất Thải Thần Mộc bị ngọn lửa này đốt cháy sạch sẽ thì nó sẽ không thể nào bước vào vòng luân hồi được nữa, cành cây cũng không còn sinh mạng nữa, thế thì muốn chặt chém thế nào chẳng phải đều tùy ý nàng cả sao.
Lãnh Lăng Sương không có cách nào chặt gãy được Thất Thải Thần Mộc, chỉ có thể đợi đến khi linh hồn cây của Thất Thải Thần Mộc bị lửa thiêu chết thì nàng mới có thể ra tay được.
Toàn thân Ngu Thanh Thiển tỏa ra khí lạnh, nàng nghiêng đầu nhìn Phong Thần nói: “Ta không thể để Lãnh Lăng Sương thiêu hủy linh hồn cây của Thất Thải Thần Mộc, bắt đầu đi.”
Phong Thần nhìn ra được lúc này Ngu Thanh Thiển đang rất tức giận, hắn có thể cảm nhận được cơn phẫn nộ cùng cực của những gốc Linh Thực trong không gian Linh Thực của mình ngay lúc này, thậm chí chúng còn bắt đầu rục rịch muốn thoát ra ngoài nữa. Hắn cũng rất phản cảm trước cách làm của Lãnh Lăng Sương.
Linh Thực là gốc rễ của Linh Thực Sư, cả hai là nhất thể. Vạn mộc hữu linh, Linh Thực Sư nên đối đãi với các loài thực vật bằng một trái tim ôn hòa và thân thiết.
Thất Thải Thần Mộc đã sinh ra linh hồn của cây, chặt gãy cành lá với nó mà nói chỉ là chuyện cỏn con mà thôi, qua vài năm là lại mọc ra cành mới.
Dùng lửa để thiêu hủy rễ cây khiến cho linh hồn cây tiêu tan và khiến cho Thất Thải Thần Mộc mất đi linh tính thì việc chặt cây quả thật có thể trở nên rất dễ dàng, thế nhưng cách làm này đối với Linh Thực mà nói thật là quá tàn nhẫn.
Ngoài Phong Thần thì những Linh Thực trong không gian Linh Thực đặt trong cơ thể của những người khác cũng đều đồng loạt biểu đạt cơn căm phẫn đầy đồng tình với chủ nhân của mình, lúc này bọn chúng đều cảm nhận được sự đau đớn và tiếng gào thét của Thất Thải Thần Mộc.
“Cô ả Lãnh Lăng Sương này làm vậy có quá đáng lắm không.” Hỏa Ly Nhã nhíu chặt chân mày, vì có được Thất Thải Thần Mộc, ả đàn bà đó cũng không khỏi quá không từ thủ đoạn rồi.
Những người khác nhao nhao gật đầu: “Thật quá đáng, linh hồn cây của Thất Thải Thần Mộc bị thiêu hủy thì không thể nào luân hồi được nữa.”
Sắc mặt của mấy người Trì gia cũng không được tốt cho lắm, bọn họ đều là Linh Thực Sư, đều có một cảm giác thân thiết với thực vật, cách làm này của Lãnh Lăng Sương cũng giống như đạp nát căn cơ của gia tộc người ta ở nơi phàm trần vậy, thật là quá độc ác.
Bọn họ đều biết nếu Lãnh Lăng Sương không làm thế thì không thể nào chặt được Thất Thải Thần Mộc, cũng đồng nghĩa với việc nhiệm vụ này có khả năng sẽ thất bại, thế nên nàng ta mới không từ thủ đoạn như thế. Thế nhưng từ tận đáy lòng họ vẫn không có cách nào tán thành cách làm này cho được.
Nhưng bọn họ lại không thể ngăn nàng ta lại được, một là chắc chắn Lãnh Lăng Sương sẽ không từ bỏ nhiệm vụ, hai là bọn họ cũng không có cách nào để đi vào sâu trong rừng mưa được cả.
Đồng thời, mấy người trong Trì gia đều sinh ra một cảm giác đề phòng dành cho Lãnh Lăng Sương, đối xử với một gốc linh mộc mà cũng tàn ác như thế thì đối xử với người từng đắc tội với ả ta còn không phải là sẽ càng thêm đáng sợ hơn nữa sao.
Ngu Thanh Thiển triệu hoán Ma Hoàng Thảo đã tức giận ngút trời ra, toàn thân nàng liền được bảo vệ bởi một bộ áo giáp màu đỏ. Nàng trấn an Cửu Thải Ma Liên đang muốn chui ra và trao đổi ánh mắt với Phong Thần xong liền nhảy vào trong rừng mưa.
Lúc này Phong Thần đang mặc một bộ giáp màu bạc, trong tay ngưng tụ một đám mây màu bạc.
Ngu Thanh Thiển vừa nhảy vào rừng mưa, trên đầu liền có một đám mây màu bạc che chắn một phần ba lượng mưa cho nàng. Nàng nhanh nhẹn một cách kỳ lạ nhảy lên một gốc đại thụ màu đỏ.
Lúc sắp vào trong rừng mưa, Ngu Thanh Thiển đã dùng dị năng đặc thù hệ Mộc để giao tiếp với những cái cây bảy màu đã vô cùng phẫn nộ trong rừng mưa, chúng đều đồng ý giúp nàng một tay.
Đại thụ màu đỏ tự động chụm cành lá rậm rạp lại che chắn những hạt mưa rơi từ trên trời xuống cho Ngu Thanh Thiển.
Kế đó, Ngu Thanh Thiển và Phong Thần phối hợp vô cùng ăn ý, mỗi lần nàng nhảy lên và xuất hiện khoảng không là đám mây màu bạc nọ liền ngăn một phần ba lượng mưa cho nàng, khi nàng vừa đáp lên một gốc cây thì những cái cây bảy màu sẽ tự động chụm cành lá lại che chắn hai phần ba lượng mưa cho nàng.
Động tác của Ngu Thanh Thiển rất nhanh, chỉ trong chốc lát nàng đã tiếp cận một gốc đại thụ màu lam sau lưng Lãnh Lăng Sương.
Mọi người thấy thế đều ngẩn cả người ra, còn có thể băng qua rừng mưa kiểu đó được nữa ư?
Chỉ cần rễ của Thất Thải Thần Mộc bị ngọn lửa này đốt cháy sạch sẽ thì nó sẽ không thể nào bước vào vòng luân hồi được nữa, cành cây cũng không còn sinh mạng nữa, thế thì muốn chặt chém thế nào chẳng phải đều tùy ý nàng cả sao.
Lãnh Lăng Sương không có cách nào chặt gãy được Thất Thải Thần Mộc, chỉ có thể đợi đến khi linh hồn cây của Thất Thải Thần Mộc bị lửa thiêu chết thì nàng mới có thể ra tay được.
Toàn thân Ngu Thanh Thiển tỏa ra khí lạnh, nàng nghiêng đầu nhìn Phong Thần nói: “Ta không thể để Lãnh Lăng Sương thiêu hủy linh hồn cây của Thất Thải Thần Mộc, bắt đầu đi.”
Phong Thần nhìn ra được lúc này Ngu Thanh Thiển đang rất tức giận, hắn có thể cảm nhận được cơn phẫn nộ cùng cực của những gốc Linh Thực trong không gian Linh Thực của mình ngay lúc này, thậm chí chúng còn bắt đầu rục rịch muốn thoát ra ngoài nữa. Hắn cũng rất phản cảm trước cách làm của Lãnh Lăng Sương.
Linh Thực là gốc rễ của Linh Thực Sư, cả hai là nhất thể. Vạn mộc hữu linh, Linh Thực Sư nên đối đãi với các loài thực vật bằng một trái tim ôn hòa và thân thiết.
Thất Thải Thần Mộc đã sinh ra linh hồn của cây, chặt gãy cành lá với nó mà nói chỉ là chuyện cỏn con mà thôi, qua vài năm là lại mọc ra cành mới.
Dùng lửa để thiêu hủy rễ cây khiến cho linh hồn cây tiêu tan và khiến cho Thất Thải Thần Mộc mất đi linh tính thì việc chặt cây quả thật có thể trở nên rất dễ dàng, thế nhưng cách làm này đối với Linh Thực mà nói thật là quá tàn nhẫn.
Ngoài Phong Thần thì những Linh Thực trong không gian Linh Thực đặt trong cơ thể của những người khác cũng đều đồng loạt biểu đạt cơn căm phẫn đầy đồng tình với chủ nhân của mình, lúc này bọn chúng đều cảm nhận được sự đau đớn và tiếng gào thét của Thất Thải Thần Mộc.
“Cô ả Lãnh Lăng Sương này làm vậy có quá đáng lắm không.” Hỏa Ly Nhã nhíu chặt chân mày, vì có được Thất Thải Thần Mộc, ả đàn bà đó cũng không khỏi quá không từ thủ đoạn rồi.
Những người khác nhao nhao gật đầu: “Thật quá đáng, linh hồn cây của Thất Thải Thần Mộc bị thiêu hủy thì không thể nào luân hồi được nữa.”
Sắc mặt của mấy người Trì gia cũng không được tốt cho lắm, bọn họ đều là Linh Thực Sư, đều có một cảm giác thân thiết với thực vật, cách làm này của Lãnh Lăng Sương cũng giống như đạp nát căn cơ của gia tộc người ta ở nơi phàm trần vậy, thật là quá độc ác.
Bọn họ đều biết nếu Lãnh Lăng Sương không làm thế thì không thể nào chặt được Thất Thải Thần Mộc, cũng đồng nghĩa với việc nhiệm vụ này có khả năng sẽ thất bại, thế nên nàng ta mới không từ thủ đoạn như thế. Thế nhưng từ tận đáy lòng họ vẫn không có cách nào tán thành cách làm này cho được.
Nhưng bọn họ lại không thể ngăn nàng ta lại được, một là chắc chắn Lãnh Lăng Sương sẽ không từ bỏ nhiệm vụ, hai là bọn họ cũng không có cách nào để đi vào sâu trong rừng mưa được cả.
Đồng thời, mấy người trong Trì gia đều sinh ra một cảm giác đề phòng dành cho Lãnh Lăng Sương, đối xử với một gốc linh mộc mà cũng tàn ác như thế thì đối xử với người từng đắc tội với ả ta còn không phải là sẽ càng thêm đáng sợ hơn nữa sao.
Ngu Thanh Thiển triệu hoán Ma Hoàng Thảo đã tức giận ngút trời ra, toàn thân nàng liền được bảo vệ bởi một bộ áo giáp màu đỏ. Nàng trấn an Cửu Thải Ma Liên đang muốn chui ra và trao đổi ánh mắt với Phong Thần xong liền nhảy vào trong rừng mưa.
Lúc này Phong Thần đang mặc một bộ giáp màu bạc, trong tay ngưng tụ một đám mây màu bạc.
Ngu Thanh Thiển vừa nhảy vào rừng mưa, trên đầu liền có một đám mây màu bạc che chắn một phần ba lượng mưa cho nàng. Nàng nhanh nhẹn một cách kỳ lạ nhảy lên một gốc đại thụ màu đỏ.
Lúc sắp vào trong rừng mưa, Ngu Thanh Thiển đã dùng dị năng đặc thù hệ Mộc để giao tiếp với những cái cây bảy màu đã vô cùng phẫn nộ trong rừng mưa, chúng đều đồng ý giúp nàng một tay.
Đại thụ màu đỏ tự động chụm cành lá rậm rạp lại che chắn những hạt mưa rơi từ trên trời xuống cho Ngu Thanh Thiển.
Kế đó, Ngu Thanh Thiển và Phong Thần phối hợp vô cùng ăn ý, mỗi lần nàng nhảy lên và xuất hiện khoảng không là đám mây màu bạc nọ liền ngăn một phần ba lượng mưa cho nàng, khi nàng vừa đáp lên một gốc cây thì những cái cây bảy màu sẽ tự động chụm cành lá lại che chắn hai phần ba lượng mưa cho nàng.
Động tác của Ngu Thanh Thiển rất nhanh, chỉ trong chốc lát nàng đã tiếp cận một gốc đại thụ màu lam sau lưng Lãnh Lăng Sương.
Mọi người thấy thế đều ngẩn cả người ra, còn có thể băng qua rừng mưa kiểu đó được nữa ư?
Tác giả :
Lam Bạch Cách Tử