Khuynh Thành Tiểu Độc Phi
Chương 347: Tương ái tương sát (ý là yêu sẽ dẫn đến hoạ sát thân)
Edit: Sóc Là Ta -
Vinh thân vương dẫn Tấn vương trực tiếp đi tới hoàng cung. Lúc này, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong (uy nghiêm đỉnh đạc) trước đó của Tấn vương dường như đã biến mất mà thay vào đó chỉ còn là điệu bộ vô cùng chật vật.
Bàng Lạc Tuyết nhìn bóng lưng Tấn vương rời đi thì ánh mắt nàng chợt đăm chiêu như có điều suy nghĩ.
"Do nàng làm, đúng không?" Triệu Chính Dương nhỏ giọng hỏi.
"Vương gia đang nói gì, ta nghe không hiểu?" Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc quay đầu lại nhìn Triệu Chính Dương.
"Tấn vương này ta hiểu rất rõ, hắn cũng không phải một người hồ đồ như thế. Ta khẳng định là bởi vì Tuyết Nhi. Tuyết Nhi, rốt cuộc nàng muốn làm gì?" Triệu Chính Dương lo lắng nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết lạnh lẽo nhìn Triệu Chính Dương nói: "Ta có thể làm gì?"
Triệu Chính Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết lắc đầu: "Tuyết Nhi, chúng ta về phủ chứ?"
"Phủ?" Bàng Lạc Tuyết buồn cười nhìn Triệu Chính Dương, nước mắt đều sắp bật ra "Nói vậy bên cạnh huynh cũng có không ít người. Phụ thân ta vì sao mà chết, huynh có biết hay không?"
Triệu Chính Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết, ánh mắt né tránh. Bàng Quốc Công chết, tuy rằng không phải do Triệu Chính Dương giết nhưng hoàng hậu và hoàng đế đều có trách nhiệm trong chuyện này.
"Tuyết Nhi, huynh sẽ bồi thường cho muội." Triệu Chính Dương đưa tay ra nhưng bị Bàng Lạc Tuyết mạnh mẽ hất sang một bên.
"Huynh nói cái gọi là bồi thường chính là sai hạ nhân đánh tỳ nữ thiếp thân của muội sao? Địa vị của muội còn không bằng một đứa nha hoàn."
"Muội đừng như vậy." Đột nhiên Triệu Chính Dương cảm thấy rất sợ hãi.
Bàng Lạc Tuyết lấy ra một phong hưu thư ném trên đất, xoay người rời đi.
Triệu Chính Dương nhìn hai chữ “hưu thư” trên bề mặt phong thư nằm trên đất thì ánh mắt chua xót.
"Vương gia, Vương Phi đã đi rồi."
Bơi xuất hiện phía sau Triệu Chính Dương nói: "Vương gia, Vương Phi đã đi rồi."
Triệu Chính Dương nhặt phong thư lên, mạnh mẽ vo tròn thành cục.
"Có phải là ta đã sai rồi? Ta đã quá ích kỷ phải không?" Triệu Chính Dương lầm bầm lầu bầu nói.
"Một ngày nào đó Vương Phi sẽ hiểu, Vương gia yêu Vương Phi thật lòng. Có thể hiện tại Vương Phi còn chưa phát hiện ra, Vương gia cũng phải cho Vương Phi thời gian." Bơi an ủi nói.
Triệu Chính dương gật gù: "Đi thôi. Mặc kệ nàng muốn làm gì, chỉ cần nàng có thể vui vẻ thì ngay cả mạng sống của ta, ta cũng dâng cho nàng."
Bơi thở dài, tương ái tương sát, đại khái là như thế đi.
Bàng Lạc Tuyết thay y phục khác, còn Vinh thân vương mang theo thân tín của mình đứng ngoài cửa chờ.
Bàng Sách và công chúa Trường Nhạc cũng bước tới đỡ Vinh thân vương.
"Nhị tiểu thư, chuyện lần này là do Tấn vương đã làm chuyện quá phận. Bản vương nhất định phải khiến hắn trả giá thật lớn, nàng cũng nén bi thương. Bên cạnh đó, có lệnh của phu nhân rằng nàng nhất định phải bảo trọng thân thể."
"Đa tạ Vương gia." Bàng Lạc Tuyết hành lễ.
Ngày thứ hai thiết triều, quả nhiên mỗi đại thần, ai cũng đều tham tấu về việc làm của Tấn vương.
Tuy Hoàng đế cũng cảm thấy việc làm của Tấn vương có trơ trẽn nhưng rốt cuộc hắn cũng là nhi tử của chính mình nên có ý buông xuôi. Mãi đến tận khi nghe thấy hắn cãi lời thánh chỉ thì đây mới là mấu chốt quan trọng nhất. Trong lòng thầm nhủ nhất quyết sẽ thẳng tay trừng trị đứa nghịch tử này.
"Người đâu, đem nhốt Tấn vương vào trong thiên lao, chờ đợi xử lý."
Đến thời điểm Bàng Lạc Tuyết biết chuyện này thì nàng đang ở trong sân thưởng thức từng đóa hoa đang nở rộ.
Liên Diệp và Liên Ngẫu ở bên cạnh báo cáo tình hình rằng Tấn vương đã bị nhốt vào thiên lao.
Bàng Lạc Tuyết vuốt cánh hoa nói: "Còn chưa đủ, dù hoàng đế phạt nặng nhưng rốt cuộc hắn vẫn chưa muốn tính mạng của Tấn vương. Ta bảo đảm hắn sẽ xử phạt Tấn vương theo cách khác. Vì vậy, việc này cứ giao cho Thương Dực và quản gia đi."
"Tuân lệnh."
Thương Dực bước ra nói: “Tiểu thư, nghe nói Tam phu nhân rất thảm."
"Làm sao lại thảm?" Bàng Lạc Tuyết quay đầu lại nói: "Đúng đấy, ta cũng muốn biết có phải là thật thảm như vậy hay không?"
Tứ phu nhân chào một cái.
Bàng Lạc Tuyết gật gù.
"Tứ phu nhân."
"Đứng lên đi, ta cũng muốn nghe một chút rằng Tam phu nhân sẽ có kết cục gì. Hôm qua con tiện nhân kia sợ là cũng không còn mặt mũi nào để sống trên cõi đời này nữa." Tứ phu nhân trào phúng nói.
Liên Diệp bĩu môi: "Hiện tại chết cũng tốt, chúng ta đều biết tam tiểu thư là người như thế nào rồi."
"Đúng đấy, tâm tư tam tiểu thư cực kỳ độc ác. Tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng độc ác có thừa." Tứ phu nhân bưng chén để lên bàn trà.
"Nghe nói tam tiểu thư đã trở lại Vương Phủ, nhìn thấy Tấn vương không có ở đây thì cũng lo lắng. Tuy bọn hạ nhân vốn bị Tấn vương cấm khẩu, không cho phép nói ra chuyện này nhưng vẫn có nha hoàn huyên thuyên khiến bây giờ tam tiểu thư cũng biết rồi." Liên Diệp nói tới bát quái thì ánh mắt đều sáng sủa.
"Sau đó thì sao?" Tứ phu nhân gấp gáp hỏi.
"Còn có thể như thế nào, tam tiểu thư xông vào phòng của Tam phu nhân, đập phá tan nát. Cuối cùng lại cho nương mình một cái tát, mà việc này đều bị bọn nha hoàn đều nhìn thấy." Liên Ngẫu bĩu môi nói.
"Như vậy, tứ di nương có thể thoả mãn chưa?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.
"Thoả mãn, thoả mãn, coi như so với việc khiến nàng chết còn khó chịu hơn gấp trăm lần. Nhị tiểu thư thật sự có kế sách hay, cuối cùng mẫu tử bọn họ cũng không có kết quả tử tế." Tứ phu nhân độc ác nói.
Bàng Lạc Tuyết gật gù.
"Nhị tiểu thư, tam tiểu thư đã trở về." Tử Quyên nói.
"Ồ? Vào lúc này còn có tâm tình trở về?" Tứ di nương không hảo ý nói.
"Nàng trở về là bởi vì phu quân nàng."
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn tứ phu nhân, còn tứ phu nhân đứng dậy nói: "Phu nhân sai ta đi chuẩn bị chút tế phẩm, sau đó còn nhanh đến thăm lão gia. Thiếp thân đi chuẩn bị trước."
"Làm phiền tứ di nương."
Tứ phu nhân gật gù.
"Cho tam tiểu thư vào đây đi."
"Tuân lệnh tiểu thư."
"Nhị tỷ tỷ, tỷ nhất định phải giúp muội, nhất định phải giúp muội." Bàng Lạc Băng với một thân y phục của trắc phi Tấn vương lao vào nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn y phục nàng hào hoa phú quý nên cau mày tỏ vẻ không hài lòng nói: "Sao trắc phi Tấn vương đại giá quang lâm mà phủ Bàng Quốc Công chúng ta không có bẩm báo gì?"
Lời vừa tới miệng nhưng Bàng Lạc Băng cũng không dám nói, nàng nhìn thân mình trang điểm màu đỏ lộng lẫy như thế, chả trách sẽ khiến nhị tỷ tỷ tức giận.
"Nhị tỷ tỷ, cầu tỷ giúp ta cứu Vương gia." Bàng Lạc Băng quỳ trên mặt đất nói.
"Muội thật đề cao ta, làm sao ta có bản lĩnh để cứu hắn đây? Hài cốt phụ thân chưa lạnh, Tấn vương lại làm ra những chuyện đáng xấu hổ như vậy. Muội nói làm sao phụ thân an tâm, chẳng lẽ Băng Nhi cũng không phải nữ nhi của Bàng Quốc Công?"
Bàng Lạc Băng lập tức cởi chiếc áo khoác màu đỏ bên ngoài, chỉ làm lộ ra y phục màu trắng quỳ trên mặt đất.
"Băng Nhi cầu nhị tỷ tỷ cứu Tấn vương, Tấn vương là phu quân của Băng Nhi. Chuyện này cũng là do lỗi nương ta đã quyến rũ Tấn vương." Bàng Lạc Băng lúng túng nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng, ánh mắt như muốn kết liễu mạng sống của nàng vậy.
"Nếu cứu Tấn vương thì nương muội sẽ chết. Muội suy nghĩ kỹ chưa?" Bàng Lạc Tuyết nói.
"Muội biết muốn đánh đổi thì phải trả giá. Nàng là nương ta nhưng lại tán tận lương tâm, ngang nhiên dám quyến rũ nhi tư (trẻ nhỏ), lại khiến Vương gia dính đầy vết bẩn. Một nữ nhân như vậy cũng nên sớm bị ngâm lồng heo rồi." Bàng Lạc Băng nghiến răng nghiến lợi nói.
Nàng chỉ ở phủ Bàng Quốc Công mấy ngày mà nương mình lại làm ra những chuyện như vậy. Nàng hận không thể đi giết người nữ nhân kia. Mà những ngày qua Bàng Lạc Băng cũng thay đổi nhiều cách khiến Tam phu nhân lúng túng, bắt tam phu nhân nhốt trong phòng chứa củi hối lỗi. Nếu không phải tam phu nhân còn giá trị lợi dụng thì Bàng Lạc Băng đã sớm giết nàng rồi.
"Muội có biết đó là mẫu thân ruột thịt của mình không?"
"Chỉ cần có thể cứu Vương gia ra, việc gì muội cũng sẽ làm." Bàng Lạc Băng kiên định nói.
Hết chương 347.
Vinh thân vương dẫn Tấn vương trực tiếp đi tới hoàng cung. Lúc này, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong (uy nghiêm đỉnh đạc) trước đó của Tấn vương dường như đã biến mất mà thay vào đó chỉ còn là điệu bộ vô cùng chật vật.
Bàng Lạc Tuyết nhìn bóng lưng Tấn vương rời đi thì ánh mắt nàng chợt đăm chiêu như có điều suy nghĩ.
"Do nàng làm, đúng không?" Triệu Chính Dương nhỏ giọng hỏi.
"Vương gia đang nói gì, ta nghe không hiểu?" Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc quay đầu lại nhìn Triệu Chính Dương.
"Tấn vương này ta hiểu rất rõ, hắn cũng không phải một người hồ đồ như thế. Ta khẳng định là bởi vì Tuyết Nhi. Tuyết Nhi, rốt cuộc nàng muốn làm gì?" Triệu Chính Dương lo lắng nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết lạnh lẽo nhìn Triệu Chính Dương nói: "Ta có thể làm gì?"
Triệu Chính Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết lắc đầu: "Tuyết Nhi, chúng ta về phủ chứ?"
"Phủ?" Bàng Lạc Tuyết buồn cười nhìn Triệu Chính Dương, nước mắt đều sắp bật ra "Nói vậy bên cạnh huynh cũng có không ít người. Phụ thân ta vì sao mà chết, huynh có biết hay không?"
Triệu Chính Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết, ánh mắt né tránh. Bàng Quốc Công chết, tuy rằng không phải do Triệu Chính Dương giết nhưng hoàng hậu và hoàng đế đều có trách nhiệm trong chuyện này.
"Tuyết Nhi, huynh sẽ bồi thường cho muội." Triệu Chính Dương đưa tay ra nhưng bị Bàng Lạc Tuyết mạnh mẽ hất sang một bên.
"Huynh nói cái gọi là bồi thường chính là sai hạ nhân đánh tỳ nữ thiếp thân của muội sao? Địa vị của muội còn không bằng một đứa nha hoàn."
"Muội đừng như vậy." Đột nhiên Triệu Chính Dương cảm thấy rất sợ hãi.
Bàng Lạc Tuyết lấy ra một phong hưu thư ném trên đất, xoay người rời đi.
Triệu Chính Dương nhìn hai chữ “hưu thư” trên bề mặt phong thư nằm trên đất thì ánh mắt chua xót.
"Vương gia, Vương Phi đã đi rồi."
Bơi xuất hiện phía sau Triệu Chính Dương nói: "Vương gia, Vương Phi đã đi rồi."
Triệu Chính Dương nhặt phong thư lên, mạnh mẽ vo tròn thành cục.
"Có phải là ta đã sai rồi? Ta đã quá ích kỷ phải không?" Triệu Chính Dương lầm bầm lầu bầu nói.
"Một ngày nào đó Vương Phi sẽ hiểu, Vương gia yêu Vương Phi thật lòng. Có thể hiện tại Vương Phi còn chưa phát hiện ra, Vương gia cũng phải cho Vương Phi thời gian." Bơi an ủi nói.
Triệu Chính dương gật gù: "Đi thôi. Mặc kệ nàng muốn làm gì, chỉ cần nàng có thể vui vẻ thì ngay cả mạng sống của ta, ta cũng dâng cho nàng."
Bơi thở dài, tương ái tương sát, đại khái là như thế đi.
Bàng Lạc Tuyết thay y phục khác, còn Vinh thân vương mang theo thân tín của mình đứng ngoài cửa chờ.
Bàng Sách và công chúa Trường Nhạc cũng bước tới đỡ Vinh thân vương.
"Nhị tiểu thư, chuyện lần này là do Tấn vương đã làm chuyện quá phận. Bản vương nhất định phải khiến hắn trả giá thật lớn, nàng cũng nén bi thương. Bên cạnh đó, có lệnh của phu nhân rằng nàng nhất định phải bảo trọng thân thể."
"Đa tạ Vương gia." Bàng Lạc Tuyết hành lễ.
Ngày thứ hai thiết triều, quả nhiên mỗi đại thần, ai cũng đều tham tấu về việc làm của Tấn vương.
Tuy Hoàng đế cũng cảm thấy việc làm của Tấn vương có trơ trẽn nhưng rốt cuộc hắn cũng là nhi tử của chính mình nên có ý buông xuôi. Mãi đến tận khi nghe thấy hắn cãi lời thánh chỉ thì đây mới là mấu chốt quan trọng nhất. Trong lòng thầm nhủ nhất quyết sẽ thẳng tay trừng trị đứa nghịch tử này.
"Người đâu, đem nhốt Tấn vương vào trong thiên lao, chờ đợi xử lý."
Đến thời điểm Bàng Lạc Tuyết biết chuyện này thì nàng đang ở trong sân thưởng thức từng đóa hoa đang nở rộ.
Liên Diệp và Liên Ngẫu ở bên cạnh báo cáo tình hình rằng Tấn vương đã bị nhốt vào thiên lao.
Bàng Lạc Tuyết vuốt cánh hoa nói: "Còn chưa đủ, dù hoàng đế phạt nặng nhưng rốt cuộc hắn vẫn chưa muốn tính mạng của Tấn vương. Ta bảo đảm hắn sẽ xử phạt Tấn vương theo cách khác. Vì vậy, việc này cứ giao cho Thương Dực và quản gia đi."
"Tuân lệnh."
Thương Dực bước ra nói: “Tiểu thư, nghe nói Tam phu nhân rất thảm."
"Làm sao lại thảm?" Bàng Lạc Tuyết quay đầu lại nói: "Đúng đấy, ta cũng muốn biết có phải là thật thảm như vậy hay không?"
Tứ phu nhân chào một cái.
Bàng Lạc Tuyết gật gù.
"Tứ phu nhân."
"Đứng lên đi, ta cũng muốn nghe một chút rằng Tam phu nhân sẽ có kết cục gì. Hôm qua con tiện nhân kia sợ là cũng không còn mặt mũi nào để sống trên cõi đời này nữa." Tứ phu nhân trào phúng nói.
Liên Diệp bĩu môi: "Hiện tại chết cũng tốt, chúng ta đều biết tam tiểu thư là người như thế nào rồi."
"Đúng đấy, tâm tư tam tiểu thư cực kỳ độc ác. Tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng độc ác có thừa." Tứ phu nhân bưng chén để lên bàn trà.
"Nghe nói tam tiểu thư đã trở lại Vương Phủ, nhìn thấy Tấn vương không có ở đây thì cũng lo lắng. Tuy bọn hạ nhân vốn bị Tấn vương cấm khẩu, không cho phép nói ra chuyện này nhưng vẫn có nha hoàn huyên thuyên khiến bây giờ tam tiểu thư cũng biết rồi." Liên Diệp nói tới bát quái thì ánh mắt đều sáng sủa.
"Sau đó thì sao?" Tứ phu nhân gấp gáp hỏi.
"Còn có thể như thế nào, tam tiểu thư xông vào phòng của Tam phu nhân, đập phá tan nát. Cuối cùng lại cho nương mình một cái tát, mà việc này đều bị bọn nha hoàn đều nhìn thấy." Liên Ngẫu bĩu môi nói.
"Như vậy, tứ di nương có thể thoả mãn chưa?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.
"Thoả mãn, thoả mãn, coi như so với việc khiến nàng chết còn khó chịu hơn gấp trăm lần. Nhị tiểu thư thật sự có kế sách hay, cuối cùng mẫu tử bọn họ cũng không có kết quả tử tế." Tứ phu nhân độc ác nói.
Bàng Lạc Tuyết gật gù.
"Nhị tiểu thư, tam tiểu thư đã trở về." Tử Quyên nói.
"Ồ? Vào lúc này còn có tâm tình trở về?" Tứ di nương không hảo ý nói.
"Nàng trở về là bởi vì phu quân nàng."
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn tứ phu nhân, còn tứ phu nhân đứng dậy nói: "Phu nhân sai ta đi chuẩn bị chút tế phẩm, sau đó còn nhanh đến thăm lão gia. Thiếp thân đi chuẩn bị trước."
"Làm phiền tứ di nương."
Tứ phu nhân gật gù.
"Cho tam tiểu thư vào đây đi."
"Tuân lệnh tiểu thư."
"Nhị tỷ tỷ, tỷ nhất định phải giúp muội, nhất định phải giúp muội." Bàng Lạc Băng với một thân y phục của trắc phi Tấn vương lao vào nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn y phục nàng hào hoa phú quý nên cau mày tỏ vẻ không hài lòng nói: "Sao trắc phi Tấn vương đại giá quang lâm mà phủ Bàng Quốc Công chúng ta không có bẩm báo gì?"
Lời vừa tới miệng nhưng Bàng Lạc Băng cũng không dám nói, nàng nhìn thân mình trang điểm màu đỏ lộng lẫy như thế, chả trách sẽ khiến nhị tỷ tỷ tức giận.
"Nhị tỷ tỷ, cầu tỷ giúp ta cứu Vương gia." Bàng Lạc Băng quỳ trên mặt đất nói.
"Muội thật đề cao ta, làm sao ta có bản lĩnh để cứu hắn đây? Hài cốt phụ thân chưa lạnh, Tấn vương lại làm ra những chuyện đáng xấu hổ như vậy. Muội nói làm sao phụ thân an tâm, chẳng lẽ Băng Nhi cũng không phải nữ nhi của Bàng Quốc Công?"
Bàng Lạc Băng lập tức cởi chiếc áo khoác màu đỏ bên ngoài, chỉ làm lộ ra y phục màu trắng quỳ trên mặt đất.
"Băng Nhi cầu nhị tỷ tỷ cứu Tấn vương, Tấn vương là phu quân của Băng Nhi. Chuyện này cũng là do lỗi nương ta đã quyến rũ Tấn vương." Bàng Lạc Băng lúng túng nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng, ánh mắt như muốn kết liễu mạng sống của nàng vậy.
"Nếu cứu Tấn vương thì nương muội sẽ chết. Muội suy nghĩ kỹ chưa?" Bàng Lạc Tuyết nói.
"Muội biết muốn đánh đổi thì phải trả giá. Nàng là nương ta nhưng lại tán tận lương tâm, ngang nhiên dám quyến rũ nhi tư (trẻ nhỏ), lại khiến Vương gia dính đầy vết bẩn. Một nữ nhân như vậy cũng nên sớm bị ngâm lồng heo rồi." Bàng Lạc Băng nghiến răng nghiến lợi nói.
Nàng chỉ ở phủ Bàng Quốc Công mấy ngày mà nương mình lại làm ra những chuyện như vậy. Nàng hận không thể đi giết người nữ nhân kia. Mà những ngày qua Bàng Lạc Băng cũng thay đổi nhiều cách khiến Tam phu nhân lúng túng, bắt tam phu nhân nhốt trong phòng chứa củi hối lỗi. Nếu không phải tam phu nhân còn giá trị lợi dụng thì Bàng Lạc Băng đã sớm giết nàng rồi.
"Muội có biết đó là mẫu thân ruột thịt của mình không?"
"Chỉ cần có thể cứu Vương gia ra, việc gì muội cũng sẽ làm." Bàng Lạc Băng kiên định nói.
Hết chương 347.
Tác giả :
Bình Quả Trùng Tử