Khuynh Thành Tiểu Độc Phi
Chương 183: Mặc Vô Song
Trong suốt buổi tiệc, Tấn Vương chỉ chú ý đến Thích Dao. Thích Dao thấy vậy nên cười hỏi “Vương Gia, trên mặt bản tiểu thư có gì lạ khiến vương gia nhìn ta từ nãy đến giờ vậy?”
Tấn vương khẽ cau mày, Bàng Lạc Tuyết nhìn Tấn vương nói “ Vương Gia, người cũng sắp trở thành tỷ phu của ta rồi, nếu tỷ tỷ biết vương gia cứ say đắm nhìn một nữ nhân khác chắc nàng sẽ ghen lắm đấy.”
Tấn vương nổi giận, còn những người chung quanh đều cười.
“Mùng ba tháng sau là một ngày tốt.” Yến Quý phi cười nói với hoàng đế.
Hoàng đế nhìn Tấn vương, cau mày nhìn hắn nói “ Tấn vương, tổ chức sát thủ kia thế nào?” Hoàng đế liếc mắt nhìn Tấn vương.
Tấn vương đau lòng, nhìn hoàng đế nói “ Tâu phụ hoàng, nhi thần định ngày mai sẽ khải tấu với phụ hoàng về chuyện này. Không ngờ hôm nay phụ hoàng hỏi, vậy nhi thần sai người mang đầu của bọn họ dâng lên phụ hoàng.”
Nói xong, thị vệ mang đầu của hơn mấy chục người, còn có vải quấn quanh đầu. Các tiểu thư sợ hãi la hét chói tai, còn Bàng Lạc Tuyết và Yến quý phi cũng chạy trốn nhưng trên mặt lại không biểu hiện chút xíu sợ hãi nào.
Hoàng đế Đông Tần nghĩ rằng nàng sợ, nên vội vàng sai người dọn dẹp.
Dự vương nói: “Tấn vương thật có bản lãnh, chỉ có một ngày mà có thể tiêu diệt được một tổ chức sát thủ lớn như vậy.”
Cả người Tấn vương lạnh lẽo, đây rõ ràng là việc muốn lấy tính mạng của hắn mà. Nhưng phụ hoàng đã tin tưởng hắn như thế nên hắn cũng không thể làm gì khác, đành phải miễn cưỡng nói: “Hoàng huynh khen nhầm rồi, ta làm được như vậy cũng nhờ Thiếu ty Mệnh giúp đỡ.”
Dự vương nhìn vẻ mặt Tấn vương đau lòng, trong lòng cũng thầm kinh hãi. Tấn vương thật sự rất tài giỏi, không ngờ tổ chức sát thủ lớn nhất Đông Tần Quốc lại do Tấn vương đứng đầu. Xem ra khát vọng soán ngôi vị của Tấn vương cũng không phải nhỏ.
Hoàng đế Đông Tần cười sảng khoái, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui mừng, tiến lên vỗ vai Tấn vương: “Hoàng nhi xử lý việc này rất tốt, trẫm cảm thấy rất hài lòng.”
Tấn vương ôm quyền, khuôn mặt khiêm tốn: “Phụ hoàng, những loạn thần tặc tử này lại dám hành thích phụ hoàng, nên nhi thần đã sớm tiêu diệt chúng rồi.”
“Hoàng đệ nói không sai, huống chi bọn họ lại dùng cờ hiệu của Tấn vương, khiến Nghi quý phi và Tấn vương bị uất ức. Tổ chức sát thủ này nên sớm bị tiêu diệt đích đáng.” Dự vương nói.
“Bệ hạ, máu chảy rất nhiều rồi khiến mọi người cảm thấy kinh hãi. Hôm nay là ngày vui của muội muội, hay là bệ hạ cũng nên ra lệnh sai người dọn dẹp nơi này.”
Nghi quý phi nhìn đâu đâu cũng thấy máu chảy đầy sân, đầu người rải rác nên trong lòng có chút kinh hãi.
Đông Tần Hoàng đế vung tay lên, thị vệ đem đầu của mấy chục người lui xuống.
Bàng Lạc Tuyết kéo cánh tay của Thích Dao “Bữa tiệc này chắc không xong rồi.”
“Bữa tiệc hoàng gia này thật lạ. Xem như hôm nay ta được mở rộng tầm mắt.” Thích Dao nói.
“Hãy chờ xem. Kịch hay còn ở phía sau.” Bàng Lạc Tuyết bưng ly rượu lên.
“Tiểu thư” Bạch Chỉ lặng lẽ nói chuyện vừa rồi cho Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết gật đầu một cái, ý bảo nàng biết rồi.
“Thế nào?” Thích Dao hỏi.
Bàng Lạc Tuyết kể chuyện mới vừa rồi cho Thích Dao. Thích Dao cũng cau mày.
“Dao tỷ tỷ, nếu có cơ hội thì nên nói cho sư phụ biết, để hắn cẩn trọng một chút.”
“Người sư huynh này cũng quá ngây thơ rồi. Đúng rồi, ta thấy Bạch Quân Nhược có trong bữa tiệc.” Thích Dao trêu ghẹo nói.
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn về phía Thích Dao nói.
Dự vương nhìn hoàng đế Đông Tần nói”Phụ hoàng, vừa rồi Yến Quý phi nói không sai, mùng ba tháng sau là một ngày tốt lành. Chắc hẳn Tấn vương cũng muốn sớm cưới đại tiểu thư Bàng gia.”
Trên mặt Nghi quý phi lộ ra nụ cười cổ quái hỏi “Thần thiếp cũng rất hài lòng về đại tiểu thư Bàng gia, thật không ngờ hai đứa bé lại tình đầu ý hợp như vậy. Nhưng hôm nay, thần thiếp lại không thấy nàng đến đây. Bàng quốc Công, đại tiểu thư nhà các ngươi đâu rồi? Sao hôm nay không có tới đây? Hôn sự của hai đứa cũng nên thương lượng một chút.”
Bàng Quốc Công nhớ tới gương mặt của Bàng Lạc Vũ, thầm mình còn cảm thấy sợ hãi trong lòng, huống chi Tấn vương phải ôm nàng ngủ mỗi đêm.
Bàng Quốc Công nghĩ mình nên giấu diếm thì tốt hơn, chắc chắn khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ sẽ không thể nào chữa khỏi. có lẽ bọn họ sẽ không hông tránh khỏi tội khi quân.
“Tâu bệ hạ, nữ nhi bị thương khi săn bắn nên hôm nay không đến dự tiệc được. mong bệ hạ và Yến quý phi lượng thứ.” Bàng Quốc Công đứng dậy hành lễ.
Khuôn mặt Nghi quý phi tươi cười, lại cúi đầu tỏ vẻ quan tâm nói: “Không biết đại tiểu thư có bị thương nghiêm trọng hay không? Mùng ba tháng sau là ngày tốt, nếu bỏ qua, Bổn cung cũng thấy đáng tiếc cho hai đứa.”
Bàng Quốc công còn chưa mở miệng, Bàng Lạc Tuyết cười nói: “Nương nương thật từ bi, tỷ tỷ chỉ bị kinh sợ, thân thể lại nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi hai ngày là khỏi. Nương nương yên tâm, dù thế nào tỷ tỷ cũng sẽ không bỏ qua hôn lễ của mình, huống chi điện hạ Tấn vương cũng từng đến thăm tỷ tỷ, nương nương yên tâm.”
Nghi quý phi nhìn về phía Tấn vương: “Tấn nhi, thương thế của đại tiểu thư thật sự không nặng?”
“Mẫu phi yên tâm, đại tiểu thư thật sự chỉ bị nhiễm phong hàn, rất nhanh sẽ khỏi thôi.” Tấn vương cũng không muốn tin chuyện này, nhưng sự thật chính là như vậy.
Nghi quý phi nhìn Bàng Lạc Tuyết xác nhận nói: “Thật sự chỉ nhiễm phong hàn.”
“Dạ, nương nương, thật sự chỉ bị nhiễm phong hàn.” Bàng Lạc Tuyết nói như đinh chém sắt.
Hoàng đế Đông Tần vui vẻ nói: “Vậy thì thật tốt, mùng ba tháng sau các ngươi sẽ cử hành hôn lễ, trẫm vẫn chờ bồng cháu đấy.”
“Bệ hạ, ngài vẫn chưa già, gấp gáp như vậy làm gì? Lại nói Yến Quý phi nương nương xinh đẹp động lòng người như vậy. Đến lúc đó bệ hạ muốn bao nhiêu hoàng tử mà không được.” Nghi quý phi trêu ghẹo nói, người khác không thấy móng tay của nàng đã cắm thật sâu vào lòng bàn tay mình.
“Tỷ tỷ Quý phi đang bắt nạt Vũ Dương, ta không thèm để ý người nữa.” Khuôn mặt Yến Quý phi đỏ ửng.
Nghi quý phi cố gắng che giấu nỗi lòng của mình: “Tâu bệ hạ, long thể hoàng hậu nương nương gần đây cũng khó chịu, thần thiếp muốn đi thăm tỷ tỷ, kính xin bệ hạ ân chuẩn.”
“Đây là việc phải làm, hoàng hậu có thai, khẩu vị cũng kém rất nhiều. Ngươi hãy sai Ngự Thiện Phòng làm chút thuốc bổ dâng lên.”
“Bệ hạ yên tâm, thần thiếp tuân mệnh.”
Bữa tiệc tiến hành được một nửa, hoàng đế Đông Tần nhìn về phía thái tử Nam Chiếu Quốc Sở Mộc Dương nói: “Lần này Nam Chiếu quốc đưa tới công chúa Vũ Dương, công chúa Trường Nhạc cũng đến phủ Bàng Quốc Công rồi, chỉ tiếc Bát công chúa còn quá nhỏ, nếu không trẫm cũng gả cho ngươi rồi.”
“Ý tốt của Đông Tần bệ hạ, bản thái tử ghi nhận. Nhưng ta và Bàng công tử cũng coi là bằng hữu, bản thái tử cũng muốn chúc phúc bọn họ.”
Bàng Sách đứng dậy nhìn công chúa Trường Nhạc, sau đó giơ ly rượu lên nói, “Đa tạ thái tử thành toàn. Hôm nay coi như là cám ơn, ngày khác nếu có dịp cần đến Bàng Sách ta, thái tử chỉ cần mở miệng, tại hạ nhất định không từ chối.” Dứt lời uống một hơi cạn sạch.
Sở Mộc Dương cũng tự nhiên ngửa đầu uống xong.
Hôm nay các vị đại thần đều mang khuê nữ đến, bọn họ cũng muốn nữ nhi mình được làm hoàng hậu. Hôm nay nếu thái tử Nam Chiếu Quốc coi trọng người nào, thì hoàng đế Đông Tần sẽ phong nàng ấy làm công chúa Đông Tần, được vinh quang gả sang Nam Chiếu quốc. Đây cũng chính là vị trí thái tử phi, tương lai cũng là hoàng hậu nương nương Nam Chiếu quốc, nên không ít đại gia khuê tú cũng có ý định này. Ai cũng liếc mắt nhìn về hướng Sở Mộc Dương đang ngồi.
Bàng Lạc Tuyết ngồi một bên xem kịch hay, Thích Dao cũng hả hê ngồi bên cạnh.
Sở Mộc Dương thở dài, một mình ngồi uống rượu giải sầu.
Nhị hoàng tử Sở Mộc Nguyệt nhìn Sở Mộc Dương, trong lòng càng khó hiểu. Thân là thái tử Nam Chiếu Quốc lại không kết hôn với nàng công chúa nào. Không lẽ lại như lời Dụ Độ sao? Đại ca mới chính là Nam Chiếu Quốc chân chính, không kẻ nào có thể đánh bại hắn.
Đang lúc Bàng Lạc Tuyết cho là bữa tiệc này thật lạ lùng, định trờ về nhà, thì Mặc gia chủ đi cùng Mặc Vô Song cầm ly rượu bước về phía dự vương.
Dự vương ngượng ngùng, cũng giơ ly rượu về phía họ.
Mặc gia chủ nhìn vẻ mặt của Mặc vô Song, hiểu ra rằng có lẽ nha đầu cũng phải lòng Dự vương rồi.
Mặc gia chủ hỏi “Không biết Vương Gia năm nay bao nhiêu tuổi?”
Hoàng đế Đông Tần nói “ Năm nay đã 16 rồi, thế nào Mặc gia lão đệ? Sao lại quan tâm tới Dự Vương của chúng ta.”
Mặc gia chủ cười ha ha mấy tiếng nói: “Nữ nhi Vô Song nhà ta năm nay cũng đã 14 rồi, ta thấy Tấn vương Điện hạ cũng phải lấy vợ. Hoàng hậu nương nương chắc cũng đang nóng lòng, không biết tiểu nữ có cơ hội phục vụ Dự vương Điện hạ hay không?”
Mặc Vô Song đứng dậy, thẹn thùng nhìn về phía Dự vương.
Bàng Lạc Tuyết không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn Dự vương. Ngược lại nàng muốn xem điện hạ tính toán thế nào.
Quả nhiên Triệu Chính Dương có chút tức giận, trong lòng hắn đã có một người, sẽ không ai có thể thay thế người trong lòng hắn.
Dự vương cười lớn, nhìn hoàng đế Đông Tần nói: “Phụ hoàng, trong lòng nhi thần đã có một người, không thể tiếp đãi Mặc gia tiểu thư được.”
Trong chốc lát, đáy mắt Mặc vô song mờ ảo. Nàng đường đường là đại tiểu thư Mặc gia của Bắc yên, ai cũng muốn đi theo nịnh bợ nàng, đuổi theo nàng thế cái người Dự vương này thật không biết phân biệt phải trái.
Mực Vô Song khai chiến nói: “Tâu Vương Gia, Dự vương Điện hạ, Vô Song không bằng nữ nhân kia ở điểm nào?”
Dự vương nhìn hoàng đế Đông Tần, hắn cũng không có ý muốn day dưa với Mặc gia tiểu thư.
Nhưng hoàng đế Đông Tần không ngờ còn có một Yến Quý phi bên cạnh, gương mặt Dự vương khôi ngô đã sớm làm lòng nàng si mê, làm sao nàng lại dễ dàng để Mặc gia tiểu thư si tâm vọng tưởng.
Yến Quý phi nhìn Mặc gia tiểu thư nói: “Mặc gia tiểu thư, nếu trong lòng Vương Gia đã có người, vậy tiểu thư đừng nên nhắc lại đề tài này.”
Mặc Vô Song nhìn Dự vương hỏi “Vương Gia, trừ phi huynh nói cho Vô Song rằng người kia thế nào? Nếu không Vô Song sẽ không từ bỏ.”
Dự vương cúi đầu nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: “Trong lòng ta, nàng là tiên nữ, lần đầu tiên ta gặp nàng, ta không thể quên được. Bộ dáng của nàng luôn luôn khắc sâu trong lòng ta. Thời điểm gặp nàng lần đầu, nàng đang khiêu vũ, nhảy múa đẹp như chim bay, uyển chuyển như rồng bay. Dáng nàng rực rỡ như thu cúc, tươi mát như rặng xuân tùng. Hình dáng nàng giống như mây che bóng nguyệt, phiêu lãng trong gió tuyết. Nhìn từ xa, giống như ánh bình minh đang ló dạng; tới gần, giống như đoá phù dung trên dòng sông xanh biếc. Bờ vai nhỏ gọn, eo thon thả, cổ cao ba ngấn, làm lộ khí chất yểu điệu, mảnh mai. Tóc nàng xoã ra, bay trong gió, môi đỏ, răng trắng, mắt sáng long lanh, làm lộ ra má lúm đồng tiền khiến lòng ta say đắm. Chiếc áo màu tím nhạt có khảm hoa văn, bên eo có một mảng thắt lưng thon gọn, quyến rũ được tết thành hình một con bướm. Tóc mây bay trong gió, chen vào cây trâm Kim sương có khảm kim cương màu bạc Lưu Tô, chiếu sáng lấp lánh. Đôi mắt sáng tinh anh, cánh tay thon nhỏ, eo nhỏ trắng như tuyết bước từng bước thong thả, dịu dàng. Y phục từ trên xuống dưới đều là màu tím, ống tay áo có thêu vài cây trúc đào màu hồng, dây thắt lưng màu trắng, một chiếc túi thơm nho nhỏ đeo quanh thắt lưng khiến nàng thật sự quyến rũ.,..Áo khoác ngắn tay mỏng hờ hững khoác lên người nàng, bờ vai thon thả, nõn nà khiến ta như đang lạc vào tiên cốc.
Tấn vương khẽ cau mày, Bàng Lạc Tuyết nhìn Tấn vương nói “ Vương Gia, người cũng sắp trở thành tỷ phu của ta rồi, nếu tỷ tỷ biết vương gia cứ say đắm nhìn một nữ nhân khác chắc nàng sẽ ghen lắm đấy.”
Tấn vương nổi giận, còn những người chung quanh đều cười.
“Mùng ba tháng sau là một ngày tốt.” Yến Quý phi cười nói với hoàng đế.
Hoàng đế nhìn Tấn vương, cau mày nhìn hắn nói “ Tấn vương, tổ chức sát thủ kia thế nào?” Hoàng đế liếc mắt nhìn Tấn vương.
Tấn vương đau lòng, nhìn hoàng đế nói “ Tâu phụ hoàng, nhi thần định ngày mai sẽ khải tấu với phụ hoàng về chuyện này. Không ngờ hôm nay phụ hoàng hỏi, vậy nhi thần sai người mang đầu của bọn họ dâng lên phụ hoàng.”
Nói xong, thị vệ mang đầu của hơn mấy chục người, còn có vải quấn quanh đầu. Các tiểu thư sợ hãi la hét chói tai, còn Bàng Lạc Tuyết và Yến quý phi cũng chạy trốn nhưng trên mặt lại không biểu hiện chút xíu sợ hãi nào.
Hoàng đế Đông Tần nghĩ rằng nàng sợ, nên vội vàng sai người dọn dẹp.
Dự vương nói: “Tấn vương thật có bản lãnh, chỉ có một ngày mà có thể tiêu diệt được một tổ chức sát thủ lớn như vậy.”
Cả người Tấn vương lạnh lẽo, đây rõ ràng là việc muốn lấy tính mạng của hắn mà. Nhưng phụ hoàng đã tin tưởng hắn như thế nên hắn cũng không thể làm gì khác, đành phải miễn cưỡng nói: “Hoàng huynh khen nhầm rồi, ta làm được như vậy cũng nhờ Thiếu ty Mệnh giúp đỡ.”
Dự vương nhìn vẻ mặt Tấn vương đau lòng, trong lòng cũng thầm kinh hãi. Tấn vương thật sự rất tài giỏi, không ngờ tổ chức sát thủ lớn nhất Đông Tần Quốc lại do Tấn vương đứng đầu. Xem ra khát vọng soán ngôi vị của Tấn vương cũng không phải nhỏ.
Hoàng đế Đông Tần cười sảng khoái, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui mừng, tiến lên vỗ vai Tấn vương: “Hoàng nhi xử lý việc này rất tốt, trẫm cảm thấy rất hài lòng.”
Tấn vương ôm quyền, khuôn mặt khiêm tốn: “Phụ hoàng, những loạn thần tặc tử này lại dám hành thích phụ hoàng, nên nhi thần đã sớm tiêu diệt chúng rồi.”
“Hoàng đệ nói không sai, huống chi bọn họ lại dùng cờ hiệu của Tấn vương, khiến Nghi quý phi và Tấn vương bị uất ức. Tổ chức sát thủ này nên sớm bị tiêu diệt đích đáng.” Dự vương nói.
“Bệ hạ, máu chảy rất nhiều rồi khiến mọi người cảm thấy kinh hãi. Hôm nay là ngày vui của muội muội, hay là bệ hạ cũng nên ra lệnh sai người dọn dẹp nơi này.”
Nghi quý phi nhìn đâu đâu cũng thấy máu chảy đầy sân, đầu người rải rác nên trong lòng có chút kinh hãi.
Đông Tần Hoàng đế vung tay lên, thị vệ đem đầu của mấy chục người lui xuống.
Bàng Lạc Tuyết kéo cánh tay của Thích Dao “Bữa tiệc này chắc không xong rồi.”
“Bữa tiệc hoàng gia này thật lạ. Xem như hôm nay ta được mở rộng tầm mắt.” Thích Dao nói.
“Hãy chờ xem. Kịch hay còn ở phía sau.” Bàng Lạc Tuyết bưng ly rượu lên.
“Tiểu thư” Bạch Chỉ lặng lẽ nói chuyện vừa rồi cho Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết gật đầu một cái, ý bảo nàng biết rồi.
“Thế nào?” Thích Dao hỏi.
Bàng Lạc Tuyết kể chuyện mới vừa rồi cho Thích Dao. Thích Dao cũng cau mày.
“Dao tỷ tỷ, nếu có cơ hội thì nên nói cho sư phụ biết, để hắn cẩn trọng một chút.”
“Người sư huynh này cũng quá ngây thơ rồi. Đúng rồi, ta thấy Bạch Quân Nhược có trong bữa tiệc.” Thích Dao trêu ghẹo nói.
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn về phía Thích Dao nói.
Dự vương nhìn hoàng đế Đông Tần nói”Phụ hoàng, vừa rồi Yến Quý phi nói không sai, mùng ba tháng sau là một ngày tốt lành. Chắc hẳn Tấn vương cũng muốn sớm cưới đại tiểu thư Bàng gia.”
Trên mặt Nghi quý phi lộ ra nụ cười cổ quái hỏi “Thần thiếp cũng rất hài lòng về đại tiểu thư Bàng gia, thật không ngờ hai đứa bé lại tình đầu ý hợp như vậy. Nhưng hôm nay, thần thiếp lại không thấy nàng đến đây. Bàng quốc Công, đại tiểu thư nhà các ngươi đâu rồi? Sao hôm nay không có tới đây? Hôn sự của hai đứa cũng nên thương lượng một chút.”
Bàng Quốc Công nhớ tới gương mặt của Bàng Lạc Vũ, thầm mình còn cảm thấy sợ hãi trong lòng, huống chi Tấn vương phải ôm nàng ngủ mỗi đêm.
Bàng Quốc Công nghĩ mình nên giấu diếm thì tốt hơn, chắc chắn khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ sẽ không thể nào chữa khỏi. có lẽ bọn họ sẽ không hông tránh khỏi tội khi quân.
“Tâu bệ hạ, nữ nhi bị thương khi săn bắn nên hôm nay không đến dự tiệc được. mong bệ hạ và Yến quý phi lượng thứ.” Bàng Quốc Công đứng dậy hành lễ.
Khuôn mặt Nghi quý phi tươi cười, lại cúi đầu tỏ vẻ quan tâm nói: “Không biết đại tiểu thư có bị thương nghiêm trọng hay không? Mùng ba tháng sau là ngày tốt, nếu bỏ qua, Bổn cung cũng thấy đáng tiếc cho hai đứa.”
Bàng Quốc công còn chưa mở miệng, Bàng Lạc Tuyết cười nói: “Nương nương thật từ bi, tỷ tỷ chỉ bị kinh sợ, thân thể lại nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi hai ngày là khỏi. Nương nương yên tâm, dù thế nào tỷ tỷ cũng sẽ không bỏ qua hôn lễ của mình, huống chi điện hạ Tấn vương cũng từng đến thăm tỷ tỷ, nương nương yên tâm.”
Nghi quý phi nhìn về phía Tấn vương: “Tấn nhi, thương thế của đại tiểu thư thật sự không nặng?”
“Mẫu phi yên tâm, đại tiểu thư thật sự chỉ bị nhiễm phong hàn, rất nhanh sẽ khỏi thôi.” Tấn vương cũng không muốn tin chuyện này, nhưng sự thật chính là như vậy.
Nghi quý phi nhìn Bàng Lạc Tuyết xác nhận nói: “Thật sự chỉ nhiễm phong hàn.”
“Dạ, nương nương, thật sự chỉ bị nhiễm phong hàn.” Bàng Lạc Tuyết nói như đinh chém sắt.
Hoàng đế Đông Tần vui vẻ nói: “Vậy thì thật tốt, mùng ba tháng sau các ngươi sẽ cử hành hôn lễ, trẫm vẫn chờ bồng cháu đấy.”
“Bệ hạ, ngài vẫn chưa già, gấp gáp như vậy làm gì? Lại nói Yến Quý phi nương nương xinh đẹp động lòng người như vậy. Đến lúc đó bệ hạ muốn bao nhiêu hoàng tử mà không được.” Nghi quý phi trêu ghẹo nói, người khác không thấy móng tay của nàng đã cắm thật sâu vào lòng bàn tay mình.
“Tỷ tỷ Quý phi đang bắt nạt Vũ Dương, ta không thèm để ý người nữa.” Khuôn mặt Yến Quý phi đỏ ửng.
Nghi quý phi cố gắng che giấu nỗi lòng của mình: “Tâu bệ hạ, long thể hoàng hậu nương nương gần đây cũng khó chịu, thần thiếp muốn đi thăm tỷ tỷ, kính xin bệ hạ ân chuẩn.”
“Đây là việc phải làm, hoàng hậu có thai, khẩu vị cũng kém rất nhiều. Ngươi hãy sai Ngự Thiện Phòng làm chút thuốc bổ dâng lên.”
“Bệ hạ yên tâm, thần thiếp tuân mệnh.”
Bữa tiệc tiến hành được một nửa, hoàng đế Đông Tần nhìn về phía thái tử Nam Chiếu Quốc Sở Mộc Dương nói: “Lần này Nam Chiếu quốc đưa tới công chúa Vũ Dương, công chúa Trường Nhạc cũng đến phủ Bàng Quốc Công rồi, chỉ tiếc Bát công chúa còn quá nhỏ, nếu không trẫm cũng gả cho ngươi rồi.”
“Ý tốt của Đông Tần bệ hạ, bản thái tử ghi nhận. Nhưng ta và Bàng công tử cũng coi là bằng hữu, bản thái tử cũng muốn chúc phúc bọn họ.”
Bàng Sách đứng dậy nhìn công chúa Trường Nhạc, sau đó giơ ly rượu lên nói, “Đa tạ thái tử thành toàn. Hôm nay coi như là cám ơn, ngày khác nếu có dịp cần đến Bàng Sách ta, thái tử chỉ cần mở miệng, tại hạ nhất định không từ chối.” Dứt lời uống một hơi cạn sạch.
Sở Mộc Dương cũng tự nhiên ngửa đầu uống xong.
Hôm nay các vị đại thần đều mang khuê nữ đến, bọn họ cũng muốn nữ nhi mình được làm hoàng hậu. Hôm nay nếu thái tử Nam Chiếu Quốc coi trọng người nào, thì hoàng đế Đông Tần sẽ phong nàng ấy làm công chúa Đông Tần, được vinh quang gả sang Nam Chiếu quốc. Đây cũng chính là vị trí thái tử phi, tương lai cũng là hoàng hậu nương nương Nam Chiếu quốc, nên không ít đại gia khuê tú cũng có ý định này. Ai cũng liếc mắt nhìn về hướng Sở Mộc Dương đang ngồi.
Bàng Lạc Tuyết ngồi một bên xem kịch hay, Thích Dao cũng hả hê ngồi bên cạnh.
Sở Mộc Dương thở dài, một mình ngồi uống rượu giải sầu.
Nhị hoàng tử Sở Mộc Nguyệt nhìn Sở Mộc Dương, trong lòng càng khó hiểu. Thân là thái tử Nam Chiếu Quốc lại không kết hôn với nàng công chúa nào. Không lẽ lại như lời Dụ Độ sao? Đại ca mới chính là Nam Chiếu Quốc chân chính, không kẻ nào có thể đánh bại hắn.
Đang lúc Bàng Lạc Tuyết cho là bữa tiệc này thật lạ lùng, định trờ về nhà, thì Mặc gia chủ đi cùng Mặc Vô Song cầm ly rượu bước về phía dự vương.
Dự vương ngượng ngùng, cũng giơ ly rượu về phía họ.
Mặc gia chủ nhìn vẻ mặt của Mặc vô Song, hiểu ra rằng có lẽ nha đầu cũng phải lòng Dự vương rồi.
Mặc gia chủ hỏi “Không biết Vương Gia năm nay bao nhiêu tuổi?”
Hoàng đế Đông Tần nói “ Năm nay đã 16 rồi, thế nào Mặc gia lão đệ? Sao lại quan tâm tới Dự Vương của chúng ta.”
Mặc gia chủ cười ha ha mấy tiếng nói: “Nữ nhi Vô Song nhà ta năm nay cũng đã 14 rồi, ta thấy Tấn vương Điện hạ cũng phải lấy vợ. Hoàng hậu nương nương chắc cũng đang nóng lòng, không biết tiểu nữ có cơ hội phục vụ Dự vương Điện hạ hay không?”
Mặc Vô Song đứng dậy, thẹn thùng nhìn về phía Dự vương.
Bàng Lạc Tuyết không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn Dự vương. Ngược lại nàng muốn xem điện hạ tính toán thế nào.
Quả nhiên Triệu Chính Dương có chút tức giận, trong lòng hắn đã có một người, sẽ không ai có thể thay thế người trong lòng hắn.
Dự vương cười lớn, nhìn hoàng đế Đông Tần nói: “Phụ hoàng, trong lòng nhi thần đã có một người, không thể tiếp đãi Mặc gia tiểu thư được.”
Trong chốc lát, đáy mắt Mặc vô song mờ ảo. Nàng đường đường là đại tiểu thư Mặc gia của Bắc yên, ai cũng muốn đi theo nịnh bợ nàng, đuổi theo nàng thế cái người Dự vương này thật không biết phân biệt phải trái.
Mực Vô Song khai chiến nói: “Tâu Vương Gia, Dự vương Điện hạ, Vô Song không bằng nữ nhân kia ở điểm nào?”
Dự vương nhìn hoàng đế Đông Tần, hắn cũng không có ý muốn day dưa với Mặc gia tiểu thư.
Nhưng hoàng đế Đông Tần không ngờ còn có một Yến Quý phi bên cạnh, gương mặt Dự vương khôi ngô đã sớm làm lòng nàng si mê, làm sao nàng lại dễ dàng để Mặc gia tiểu thư si tâm vọng tưởng.
Yến Quý phi nhìn Mặc gia tiểu thư nói: “Mặc gia tiểu thư, nếu trong lòng Vương Gia đã có người, vậy tiểu thư đừng nên nhắc lại đề tài này.”
Mặc Vô Song nhìn Dự vương hỏi “Vương Gia, trừ phi huynh nói cho Vô Song rằng người kia thế nào? Nếu không Vô Song sẽ không từ bỏ.”
Dự vương cúi đầu nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: “Trong lòng ta, nàng là tiên nữ, lần đầu tiên ta gặp nàng, ta không thể quên được. Bộ dáng của nàng luôn luôn khắc sâu trong lòng ta. Thời điểm gặp nàng lần đầu, nàng đang khiêu vũ, nhảy múa đẹp như chim bay, uyển chuyển như rồng bay. Dáng nàng rực rỡ như thu cúc, tươi mát như rặng xuân tùng. Hình dáng nàng giống như mây che bóng nguyệt, phiêu lãng trong gió tuyết. Nhìn từ xa, giống như ánh bình minh đang ló dạng; tới gần, giống như đoá phù dung trên dòng sông xanh biếc. Bờ vai nhỏ gọn, eo thon thả, cổ cao ba ngấn, làm lộ khí chất yểu điệu, mảnh mai. Tóc nàng xoã ra, bay trong gió, môi đỏ, răng trắng, mắt sáng long lanh, làm lộ ra má lúm đồng tiền khiến lòng ta say đắm. Chiếc áo màu tím nhạt có khảm hoa văn, bên eo có một mảng thắt lưng thon gọn, quyến rũ được tết thành hình một con bướm. Tóc mây bay trong gió, chen vào cây trâm Kim sương có khảm kim cương màu bạc Lưu Tô, chiếu sáng lấp lánh. Đôi mắt sáng tinh anh, cánh tay thon nhỏ, eo nhỏ trắng như tuyết bước từng bước thong thả, dịu dàng. Y phục từ trên xuống dưới đều là màu tím, ống tay áo có thêu vài cây trúc đào màu hồng, dây thắt lưng màu trắng, một chiếc túi thơm nho nhỏ đeo quanh thắt lưng khiến nàng thật sự quyến rũ.,..Áo khoác ngắn tay mỏng hờ hững khoác lên người nàng, bờ vai thon thả, nõn nà khiến ta như đang lạc vào tiên cốc.
Tác giả :
Bình Quả Trùng Tử