Khuynh Thành Tiểu Độc Phi
Chương 182: Yến Quý phi
Rốt cuộc Bàng Lạc Băng cũng cảm thấy yên tâm. Nàng nhìn bộ trang phục lộng lẫy của Bàng Lạc Tuyết, tuy trong lòng cảm thấy ghen tỵ, nhưng vẫn cố gắng che giấu, cười nói “Tỷ tỷ rất thích hợp với bộ trang phục công chúa này, trông tỷ tỷ thật đẹp.”
Bàng Lạc Tuyết cúi đầu cười hài lòng, thầm nghĩ mình đang nắm mọi thứ trong tay, tất cả sẽ là của mình.
“Vương phi muội muội tương lai cũng rất xinh đẹp, muội mau đi thay y phục đi.” Bàng Lạc Tuyết vuốt khuôn mặt của Bàng Lạc Băng nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Tử Quyên hỏi”Thích Dao đâu? Cả Liên Diệp và Liên Ngẫu nữa, sao ta không thấy các nàng ấy?” Hôm nay Bàng Lạc Tuyết muốn dẫn Thích Dao cùng đi, thế mà vừa thay y phục xong, nàng cũng không thấy các nàng ấy.
Tử Quyên thần bí mỉm cười, “Tiểu thư, đợi huyện chủ rời khỏi đây, Liên Diệp và Liên Ngẫu sẽ đến thay y phục cho nàng ấy. Có lẽ hai nha đầu này cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến đại cuộc.”
Bàng Lạc Tuyết ngồi trên xe ngựa, chờ đợi mòn mỏi. Đến lúc không thể chịu nổi, nàng mới sai Tử Quyên đi gọi thì đột nhiên Liên Diệp và Liên ngẫu mới từ từ dẫn ra một đại mỹ nhân mềm mại, dịu dàng.
Gương mặt nõn nà xinh đẹp, chiếc áo Thuý yên màu lục, trên người khoác mảnh yên sa mỏng màu trắng uốn lượn vòng quanh trăm hoa mai. Bờ vai nhỏ nhắn hài hoà với thắt lưng thon gọn làm lộ ra xương quai xanh vô cùng hấp dẫn. Vẻ tươi đẹp cùng với nét nũng nịu, mẫu đan Yên Sa làm tô vẻ thêm nét kiều mị ướt át. Tay áo nhẹ lay động, chiếc váy tung bay làm lộ nét phong tình, lông mày đẹp như chim bay, khuôn mặt mịn màng như hoa đào. Trên đầu nàng cài chiếc trâm Châu ngọc chói lọi, mái tóc xoã xuống đến eo. Hai bên gương mặt hồng hồng. một nụ cười cũng đủ làm bao nhiêu người mê mệt.
Thích Dao vốn yêu thích những y phục màu đậm, nhưng không ngờ hôm nay nàng mặc chiếc áo màu sáng này lại càng toả ra một bộ dáng khác, bộ dáng thật đặc biệt.
“Đây là tiểu thư đại gia của gia đình nào đây? Dáng dấp thật đẹp.” Bàng Lạc Tuyết cười nói.
Thích Dao liếc mắt nhìn. Đây là lần đầu tiên nàng tham gia bữa tiệc với thân phận là huyện chủ danh tiếng, nhưng bộ y phục này trông thật mất tự nhiên. Nàng cảm thấy mình rất kỳ quái.
“Tất cả đều là lỗi của hai người bọn họ, nói ta nhất định phải ăn mặc như thế này. Ta di chuyển thật khó khăn, hay là ta thay bộ y phục khác vậy.” Thích Dao nói xong xoay người muốn đi.
Bàng Lạc Tuyết bước đến nắm tay Thích Dao trêu ghẹo nói”Làm sao phải thay y phục khác? Đây chính là cung yến. Tỷ mặc như vậy rất đẹp. Nhanh lên nào, buổi tiệc sắp bắt đầu, Liên Diệp và Liên Ngẫu đã tốn công trang điểm cho tỷ thật đẹp, vậy tỷ cũng không nên làm mất lòng họ chứ.”
Liên Diệp và Liên Ngẫu làm bộ dáng uất ức. Thích Dao cũng đành phải nhượng bộ.
“Đi thôi, lần này tỷ dẫn theo Liên Diệp và Liên Ngẫu đi cùng. Còn ta dẫn Bạch Chỉ và Bạch Đinh.”
“Dạ, tiểu thư.”
Bữa tiệc được tổ chức là vì sắc phong Yến phi. Cũng như hoàng hậu dự đoán, lần này là tiệc sắc phong Yến phi trở thành Yến Quý phi. Mặc dù Nghi quý phi hiểu việc công chúa Nam Chiếu được sắc phong làm quý phi chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng bà cũng không ngờ lại xảy ra nhanh đến vậy.
Yến Quý phi được hoàng đế ban cho Hoa phủ, còn hoàng hậu vẫn nở nụ cười, ngồi một chút rồi trở về phủ.
Nghi quý phi cười gượng, sắc mặt Mai phi cũng không tốt. Có lẽ lần này hoàng đế thật sự sủng ái công chúa Nam chiếu quốc rồi.
Chư vị thần tử đem các loại quà tặng quý hiếm đến cho Yến Quý phi. Phủ Bàng Quốc Công Phủ cũng chuẩn bị một bộ trang sức Phỉ Thúy. Trang sức này chính là do Bàng Lạc Tuyết cùng Tứ phu nhân tự mình chọn. Bàng Lạc Tuyết hài lòng, sau đó mới sai người đưa tới.
Lần này bữa tiệc không chỉ là sắc phong quý phi nương nương, mà giống như chi sứ thần Tứ Quốc mở rộng tầm mắt.
Quả nhiên, hoàng đế Đông Tần nâng ly rượu lên, cười nói”Hôm nay trẫm thật vui, không những cưới được một Yến phi hiểu chuyện khéo léo như vậy, mà còn được gặp những anh hùng hào kiệt của tứ quốc, trẫm mong lần săn bắn tứ quốc sau, cũng sẽ lại được gặp những nhân tài đang đứng ở đây. Để trẫm kính các vị một ly. “
Mọi người nâng chén
“Cám ơn hoàng đế Đông Tần.”
Thích Dao lặng lẽ kéo ống tay áo của Bàng Lạc Tuyết hỏi “Công chúa Vũ Dương này nghe nói cũng không đơn giản.”
Bàng Lạc Tuyết nghiêng mặt sang bên, tò mò hỏi”Tỷ tỷ biết chuyện gì à?”
Thích Dao cười cao thâm nói “Tính tình của công chúa rất nội tâm. Mẹ cùa nàng là quý phi, xuất thân cao quý nhưng bạc mệnh, vừa sinh nàng ra đã qua đời. Sau đó, nàng được hoàng hậu nuôi dưỡng. Hoàng hậu cũng rất thích đứa con gái này. Qua lời kể của sư huynh ta, nhị hoàng tử Nam chiếu quốc, rằng hoàng hậu nuôi rắn để giữ nhan sắc mình nên công chúa tự nuôi rắn. Lần nào nàng cũng tự mình bắt rắn, và phục vụ cho hoàng hậu dùng. Nàng củng biết, để lên ngồi được vị trí hoàng hậu, thì bà cũng đã trải qua không ít khó khăn, có gian khổ nào mà bà không trải qua chứ. Cho nên, công chúa tự tay thử món ăn rắn cho hoàng hậu, có mấy lần suýt chết.”
Bàng Lạc Tuyết cũng kinh ngạc, xem ra công chúa Nam Chiếu quốc này thật sự là tự nguyện đến đây rồi. Dù sao nơi này cũng tốt hơn Nam Chiếu quốc, nhưng từ đầu đến cuối Bàng Lạc Tuyết đều cảm thấy cô công chúa này cũng không đơn giản như vậy, làm gì có một nữ nhi xinh đẹp mười mấy tuổi mà tự nguyện gả cho một nam nhân đáng làm cha mình chứ? Huống chi vị trí hoàng hậu lại vững chắc như thế, có lẽ Yến phi đang có ý đồ gì đây.
Yến Quý phi hướng về phía Hoàng đế nhỏ giọng nói mấy câu, Hoàng đế nhìn Bàng Lạc Tuyết một cái, vỗ vỗ vào tay của quý phi, thầm thì dặn dò mấy câu.
Nha hoàn của Yến Quý phi sửa lại chiếc váy dài của nàng. Còn Yến Quý phi bưng một ly rượu, đi tới trước mặt Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết và Thích Dao vội vàng đứng lên.
“Công chúa, vị này là?”
Yến phi tò mò hỏi.
Thích Dao hành lễ nói “Thần nữ là Thích Dao.”
Lần này hoàng đế nhìn lại, thầm nghĩ nữ nhi của tướng quân Thích thật xinh đẹp.
“Thì ra là huyện chủ.” Yến Quý phi giơ ly rượu nói
Lần này tất cả mọi người quay đầu lại nhìn, ánh mắt Tấn vương nhìn Thích Dao thật đáng sợ. Hắn cảm thấy nữ nhân này rất quen, người này chính là nữ thích khách lần trước. Hắn cảm thấy sợ hãi mỗi khi nàng nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Tấn vương bước đến nhìn Thích Dao, đột nhiên mỉm cười nói”Ta nhìn nàng rất quen, thì ra là lâu chủ lâu Thúy Vi Lâu.”
Lời nói của Tấn vương rất lớn tiếng, quả nhiên không ít người đều nhìn Thích Dao. Đến lúc này Bàng Lạc Tuyết đột nhiên hiểu ra vì sao Liên diệp và Liên Ngẫu phải hoá trang cho Thích Dao lộng lẫy là bởi vì các nàng không người khác nhận ra Thích Dao.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Tấn vương với ánh mắt sắc bén.
Thích Dao chỉ nhìn Tấn vương nói “Thích Dao bái kiến Vương Gia. Vương Gia có trí nhớ thật tốt, Thích Dao chính là lâu chủ Thuý vi Lâu, nhưng Vương Gia cũng là khách quen.”
Tấn vương nhìn ánh mắt mọi người, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng bối rối.
Yến Quý phi nói “Huyện chủ làm sao giữ mình trong sạch trong một bầu trời bị nhiễm bẩn như thế?”
Công chúa Trường Nhạc bước lên phía trước nói”Yến Quý phi nương nương, trước kia quý phi ở Nam Chiếu quốc, có thể là có nhiều quy củ, nhưng Đông Tần quốc lại không như thế. Thuý vi lâu không có ý nghĩa là thanh lâu thôi. Ta cũng đã từng đến đó rồi, cũng có tặng một ít bức hoạ cho Thuý vi lâu. Bản công chúa cũng đã từng cùng Thích Dao học hỏi nhiều điều”
Bàng Sách đứng bên cạnh, cưng chìu nhìn công chúa Trường Nhạc. Nha đầu này đang bênh vực cho Thích Dao.
Bàng Lạc Tuyết kéo tay Thích Dao nói “Thúy Vi Lâu là do ta cùng Dao tỷ tỷ mở ra. Quý phi nương nương thật sự không thích những nơi bướm hoa như thế này hay là quý phi bất mãn những nữ nhân của Đông Tần quốc như chúng ta đây?”
Ánh mắt Yến Quý phi thoáng qua một tia hung dữ. Nàng đang phải dựa dẫm vào Đông Tần quốc mà sống nên giờ không thể trách tội được hai vị công chúa này nên đành nói”Qua lời nói của hai vị công chúa, ta cũng không ngờ đại gia Đông Tần quốc cũng hiểu về thương mại như vậy. Ở Nam chiếu quốc chúng ta, có rất ít nữ nhân làm được điều đó. Các vị cứ xem Bổn cung lỡ lời, huyện chủ bỏ qua cho.”
“Huyện chủ từ trước đến giờ hào phóng, nương nương chưa từng lớn lên ở Đông Tần quốc chúng ta Đông Tần nê không hiểu. Sở dĩ Đông Tần quốc trở thành một cường quốc lớn mạnh như thế là vì chúng ta có một bệ hạ quân chủ, sáng suốt như vậy.” Bàng Lạc Tuyết nhìn hoàng đế Đông Tần nói.
Hoàng đế Đông Tần cười ha ha”Tuyết Nhi nói lời này làm ta rất thích nghe, ai nói nữ nhân không bằng nam nhân. Thích Dao tài giỏi như Thích tướng quân vậy. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử. “
Yến Quý phi cũng cười nói”Bệ hạ nói đúng lắm, xem ra nô tì không nhìn ra vấn đề.”
Hoàng đế Đông Tần nhìn Yến Quý phi có chút uất ức, vội vàng an ủi “Ái phi không cần khổ sở, mới vừa rồi là do lỗi của trẫm. Dân Đông Tần không giống Nam Chiếu quốc, dần dần khanh sẽ quen thôi.”
“Tạ ơn bệ hạ trấn an, nô tì không có việc gì, nô tì chỉ hâm mộ công chúa. Các nàng thật tài giỏi.”
Yến Quý phi như con chim nhỏ nép vào người, hoàng đế Đông Tần.
Dụ Độ bước đến trước mặt Yến Quý phi, nên quý phi nói mình hơi say muốn ra ngoài một lát. Bàng Lạc Tuyết nháy mắt với Bạch Chỉ, Bạch Chỉ lặng lẽ tho dõi họ.
“Công chúa, ngày mai chúng ta trở về Nam Chiếu quốc. Công chúa hãy bảo trọng.” Dụ Độ kéo mũ xuống, để lộ ra hình xâm trên mặt mình.
“Huynh chuẩn bị xong chưa?” Yến Quý phi không yên tâm hỏi.
“Công chúa yên tâm, thứ nàng muốn đều chuẩn bị xong, cộng với một thị nữ hiếm có, một ngàn người mới chọn được một người. Công chúa cứ yên tâm đi, ta và nhị hoàng tử chờ tin tức tốt của công chúa.”
Yến Quý phi nhếch miệng, “Hãy nói với nhị đệ hãy yên tâm, ta nhất định sẽ nắm được hoàng đế Đông Tần. Các nha hoàn bên cạnh ta sẽ dùng phép thuật để bỏ bùa họ. Quan trọng nhất la đứa bé. Huynh có mang đủ thuốc không?”
“Đủ cho nương nương ngươi dùng, hãy nhớ dùng đủ liều lượng, làm vậy sẽ không nguy hiểm gì đối với nương nương.” Dụ Độ không yên lòng nói.
“Huynh cũng mau trở về đi, nói với nhị hoàng tử, ta sẽ xử lý tốt việc này. Hắn cứ yên tâm.”
“Dạ, thuộc hạ cáo lui.” Dụ Độ đội mũ và khôi phục bộ dáng của mình.
Yến Quý phi nhìn hoàng cung Đông Tần, chỗ nào cũng đẹp hơn Nam Chiếu quốc, nhưng nàng biết, nếu muốn làm chủ nhân của nó còn khó khăn hơn việc làm tâm phúc bên cạnh hầu hạ hoàng hậu Nam chiếu quốc.
Mặc kệ khó khăn như thế nào, nàng nhất định, phải trở thành chủ nhân của toà cung điện tráng lệ này.
Bàng Lạc Tuyết cúi đầu cười hài lòng, thầm nghĩ mình đang nắm mọi thứ trong tay, tất cả sẽ là của mình.
“Vương phi muội muội tương lai cũng rất xinh đẹp, muội mau đi thay y phục đi.” Bàng Lạc Tuyết vuốt khuôn mặt của Bàng Lạc Băng nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Tử Quyên hỏi”Thích Dao đâu? Cả Liên Diệp và Liên Ngẫu nữa, sao ta không thấy các nàng ấy?” Hôm nay Bàng Lạc Tuyết muốn dẫn Thích Dao cùng đi, thế mà vừa thay y phục xong, nàng cũng không thấy các nàng ấy.
Tử Quyên thần bí mỉm cười, “Tiểu thư, đợi huyện chủ rời khỏi đây, Liên Diệp và Liên Ngẫu sẽ đến thay y phục cho nàng ấy. Có lẽ hai nha đầu này cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến đại cuộc.”
Bàng Lạc Tuyết ngồi trên xe ngựa, chờ đợi mòn mỏi. Đến lúc không thể chịu nổi, nàng mới sai Tử Quyên đi gọi thì đột nhiên Liên Diệp và Liên ngẫu mới từ từ dẫn ra một đại mỹ nhân mềm mại, dịu dàng.
Gương mặt nõn nà xinh đẹp, chiếc áo Thuý yên màu lục, trên người khoác mảnh yên sa mỏng màu trắng uốn lượn vòng quanh trăm hoa mai. Bờ vai nhỏ nhắn hài hoà với thắt lưng thon gọn làm lộ ra xương quai xanh vô cùng hấp dẫn. Vẻ tươi đẹp cùng với nét nũng nịu, mẫu đan Yên Sa làm tô vẻ thêm nét kiều mị ướt át. Tay áo nhẹ lay động, chiếc váy tung bay làm lộ nét phong tình, lông mày đẹp như chim bay, khuôn mặt mịn màng như hoa đào. Trên đầu nàng cài chiếc trâm Châu ngọc chói lọi, mái tóc xoã xuống đến eo. Hai bên gương mặt hồng hồng. một nụ cười cũng đủ làm bao nhiêu người mê mệt.
Thích Dao vốn yêu thích những y phục màu đậm, nhưng không ngờ hôm nay nàng mặc chiếc áo màu sáng này lại càng toả ra một bộ dáng khác, bộ dáng thật đặc biệt.
“Đây là tiểu thư đại gia của gia đình nào đây? Dáng dấp thật đẹp.” Bàng Lạc Tuyết cười nói.
Thích Dao liếc mắt nhìn. Đây là lần đầu tiên nàng tham gia bữa tiệc với thân phận là huyện chủ danh tiếng, nhưng bộ y phục này trông thật mất tự nhiên. Nàng cảm thấy mình rất kỳ quái.
“Tất cả đều là lỗi của hai người bọn họ, nói ta nhất định phải ăn mặc như thế này. Ta di chuyển thật khó khăn, hay là ta thay bộ y phục khác vậy.” Thích Dao nói xong xoay người muốn đi.
Bàng Lạc Tuyết bước đến nắm tay Thích Dao trêu ghẹo nói”Làm sao phải thay y phục khác? Đây chính là cung yến. Tỷ mặc như vậy rất đẹp. Nhanh lên nào, buổi tiệc sắp bắt đầu, Liên Diệp và Liên Ngẫu đã tốn công trang điểm cho tỷ thật đẹp, vậy tỷ cũng không nên làm mất lòng họ chứ.”
Liên Diệp và Liên Ngẫu làm bộ dáng uất ức. Thích Dao cũng đành phải nhượng bộ.
“Đi thôi, lần này tỷ dẫn theo Liên Diệp và Liên Ngẫu đi cùng. Còn ta dẫn Bạch Chỉ và Bạch Đinh.”
“Dạ, tiểu thư.”
Bữa tiệc được tổ chức là vì sắc phong Yến phi. Cũng như hoàng hậu dự đoán, lần này là tiệc sắc phong Yến phi trở thành Yến Quý phi. Mặc dù Nghi quý phi hiểu việc công chúa Nam Chiếu được sắc phong làm quý phi chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng bà cũng không ngờ lại xảy ra nhanh đến vậy.
Yến Quý phi được hoàng đế ban cho Hoa phủ, còn hoàng hậu vẫn nở nụ cười, ngồi một chút rồi trở về phủ.
Nghi quý phi cười gượng, sắc mặt Mai phi cũng không tốt. Có lẽ lần này hoàng đế thật sự sủng ái công chúa Nam chiếu quốc rồi.
Chư vị thần tử đem các loại quà tặng quý hiếm đến cho Yến Quý phi. Phủ Bàng Quốc Công Phủ cũng chuẩn bị một bộ trang sức Phỉ Thúy. Trang sức này chính là do Bàng Lạc Tuyết cùng Tứ phu nhân tự mình chọn. Bàng Lạc Tuyết hài lòng, sau đó mới sai người đưa tới.
Lần này bữa tiệc không chỉ là sắc phong quý phi nương nương, mà giống như chi sứ thần Tứ Quốc mở rộng tầm mắt.
Quả nhiên, hoàng đế Đông Tần nâng ly rượu lên, cười nói”Hôm nay trẫm thật vui, không những cưới được một Yến phi hiểu chuyện khéo léo như vậy, mà còn được gặp những anh hùng hào kiệt của tứ quốc, trẫm mong lần săn bắn tứ quốc sau, cũng sẽ lại được gặp những nhân tài đang đứng ở đây. Để trẫm kính các vị một ly. “
Mọi người nâng chén
“Cám ơn hoàng đế Đông Tần.”
Thích Dao lặng lẽ kéo ống tay áo của Bàng Lạc Tuyết hỏi “Công chúa Vũ Dương này nghe nói cũng không đơn giản.”
Bàng Lạc Tuyết nghiêng mặt sang bên, tò mò hỏi”Tỷ tỷ biết chuyện gì à?”
Thích Dao cười cao thâm nói “Tính tình của công chúa rất nội tâm. Mẹ cùa nàng là quý phi, xuất thân cao quý nhưng bạc mệnh, vừa sinh nàng ra đã qua đời. Sau đó, nàng được hoàng hậu nuôi dưỡng. Hoàng hậu cũng rất thích đứa con gái này. Qua lời kể của sư huynh ta, nhị hoàng tử Nam chiếu quốc, rằng hoàng hậu nuôi rắn để giữ nhan sắc mình nên công chúa tự nuôi rắn. Lần nào nàng cũng tự mình bắt rắn, và phục vụ cho hoàng hậu dùng. Nàng củng biết, để lên ngồi được vị trí hoàng hậu, thì bà cũng đã trải qua không ít khó khăn, có gian khổ nào mà bà không trải qua chứ. Cho nên, công chúa tự tay thử món ăn rắn cho hoàng hậu, có mấy lần suýt chết.”
Bàng Lạc Tuyết cũng kinh ngạc, xem ra công chúa Nam Chiếu quốc này thật sự là tự nguyện đến đây rồi. Dù sao nơi này cũng tốt hơn Nam Chiếu quốc, nhưng từ đầu đến cuối Bàng Lạc Tuyết đều cảm thấy cô công chúa này cũng không đơn giản như vậy, làm gì có một nữ nhi xinh đẹp mười mấy tuổi mà tự nguyện gả cho một nam nhân đáng làm cha mình chứ? Huống chi vị trí hoàng hậu lại vững chắc như thế, có lẽ Yến phi đang có ý đồ gì đây.
Yến Quý phi hướng về phía Hoàng đế nhỏ giọng nói mấy câu, Hoàng đế nhìn Bàng Lạc Tuyết một cái, vỗ vỗ vào tay của quý phi, thầm thì dặn dò mấy câu.
Nha hoàn của Yến Quý phi sửa lại chiếc váy dài của nàng. Còn Yến Quý phi bưng một ly rượu, đi tới trước mặt Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết và Thích Dao vội vàng đứng lên.
“Công chúa, vị này là?”
Yến phi tò mò hỏi.
Thích Dao hành lễ nói “Thần nữ là Thích Dao.”
Lần này hoàng đế nhìn lại, thầm nghĩ nữ nhi của tướng quân Thích thật xinh đẹp.
“Thì ra là huyện chủ.” Yến Quý phi giơ ly rượu nói
Lần này tất cả mọi người quay đầu lại nhìn, ánh mắt Tấn vương nhìn Thích Dao thật đáng sợ. Hắn cảm thấy nữ nhân này rất quen, người này chính là nữ thích khách lần trước. Hắn cảm thấy sợ hãi mỗi khi nàng nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Tấn vương bước đến nhìn Thích Dao, đột nhiên mỉm cười nói”Ta nhìn nàng rất quen, thì ra là lâu chủ lâu Thúy Vi Lâu.”
Lời nói của Tấn vương rất lớn tiếng, quả nhiên không ít người đều nhìn Thích Dao. Đến lúc này Bàng Lạc Tuyết đột nhiên hiểu ra vì sao Liên diệp và Liên Ngẫu phải hoá trang cho Thích Dao lộng lẫy là bởi vì các nàng không người khác nhận ra Thích Dao.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Tấn vương với ánh mắt sắc bén.
Thích Dao chỉ nhìn Tấn vương nói “Thích Dao bái kiến Vương Gia. Vương Gia có trí nhớ thật tốt, Thích Dao chính là lâu chủ Thuý vi Lâu, nhưng Vương Gia cũng là khách quen.”
Tấn vương nhìn ánh mắt mọi người, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng bối rối.
Yến Quý phi nói “Huyện chủ làm sao giữ mình trong sạch trong một bầu trời bị nhiễm bẩn như thế?”
Công chúa Trường Nhạc bước lên phía trước nói”Yến Quý phi nương nương, trước kia quý phi ở Nam Chiếu quốc, có thể là có nhiều quy củ, nhưng Đông Tần quốc lại không như thế. Thuý vi lâu không có ý nghĩa là thanh lâu thôi. Ta cũng đã từng đến đó rồi, cũng có tặng một ít bức hoạ cho Thuý vi lâu. Bản công chúa cũng đã từng cùng Thích Dao học hỏi nhiều điều”
Bàng Sách đứng bên cạnh, cưng chìu nhìn công chúa Trường Nhạc. Nha đầu này đang bênh vực cho Thích Dao.
Bàng Lạc Tuyết kéo tay Thích Dao nói “Thúy Vi Lâu là do ta cùng Dao tỷ tỷ mở ra. Quý phi nương nương thật sự không thích những nơi bướm hoa như thế này hay là quý phi bất mãn những nữ nhân của Đông Tần quốc như chúng ta đây?”
Ánh mắt Yến Quý phi thoáng qua một tia hung dữ. Nàng đang phải dựa dẫm vào Đông Tần quốc mà sống nên giờ không thể trách tội được hai vị công chúa này nên đành nói”Qua lời nói của hai vị công chúa, ta cũng không ngờ đại gia Đông Tần quốc cũng hiểu về thương mại như vậy. Ở Nam chiếu quốc chúng ta, có rất ít nữ nhân làm được điều đó. Các vị cứ xem Bổn cung lỡ lời, huyện chủ bỏ qua cho.”
“Huyện chủ từ trước đến giờ hào phóng, nương nương chưa từng lớn lên ở Đông Tần quốc chúng ta Đông Tần nê không hiểu. Sở dĩ Đông Tần quốc trở thành một cường quốc lớn mạnh như thế là vì chúng ta có một bệ hạ quân chủ, sáng suốt như vậy.” Bàng Lạc Tuyết nhìn hoàng đế Đông Tần nói.
Hoàng đế Đông Tần cười ha ha”Tuyết Nhi nói lời này làm ta rất thích nghe, ai nói nữ nhân không bằng nam nhân. Thích Dao tài giỏi như Thích tướng quân vậy. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử. “
Yến Quý phi cũng cười nói”Bệ hạ nói đúng lắm, xem ra nô tì không nhìn ra vấn đề.”
Hoàng đế Đông Tần nhìn Yến Quý phi có chút uất ức, vội vàng an ủi “Ái phi không cần khổ sở, mới vừa rồi là do lỗi của trẫm. Dân Đông Tần không giống Nam Chiếu quốc, dần dần khanh sẽ quen thôi.”
“Tạ ơn bệ hạ trấn an, nô tì không có việc gì, nô tì chỉ hâm mộ công chúa. Các nàng thật tài giỏi.”
Yến Quý phi như con chim nhỏ nép vào người, hoàng đế Đông Tần.
Dụ Độ bước đến trước mặt Yến Quý phi, nên quý phi nói mình hơi say muốn ra ngoài một lát. Bàng Lạc Tuyết nháy mắt với Bạch Chỉ, Bạch Chỉ lặng lẽ tho dõi họ.
“Công chúa, ngày mai chúng ta trở về Nam Chiếu quốc. Công chúa hãy bảo trọng.” Dụ Độ kéo mũ xuống, để lộ ra hình xâm trên mặt mình.
“Huynh chuẩn bị xong chưa?” Yến Quý phi không yên tâm hỏi.
“Công chúa yên tâm, thứ nàng muốn đều chuẩn bị xong, cộng với một thị nữ hiếm có, một ngàn người mới chọn được một người. Công chúa cứ yên tâm đi, ta và nhị hoàng tử chờ tin tức tốt của công chúa.”
Yến Quý phi nhếch miệng, “Hãy nói với nhị đệ hãy yên tâm, ta nhất định sẽ nắm được hoàng đế Đông Tần. Các nha hoàn bên cạnh ta sẽ dùng phép thuật để bỏ bùa họ. Quan trọng nhất la đứa bé. Huynh có mang đủ thuốc không?”
“Đủ cho nương nương ngươi dùng, hãy nhớ dùng đủ liều lượng, làm vậy sẽ không nguy hiểm gì đối với nương nương.” Dụ Độ không yên lòng nói.
“Huynh cũng mau trở về đi, nói với nhị hoàng tử, ta sẽ xử lý tốt việc này. Hắn cứ yên tâm.”
“Dạ, thuộc hạ cáo lui.” Dụ Độ đội mũ và khôi phục bộ dáng của mình.
Yến Quý phi nhìn hoàng cung Đông Tần, chỗ nào cũng đẹp hơn Nam Chiếu quốc, nhưng nàng biết, nếu muốn làm chủ nhân của nó còn khó khăn hơn việc làm tâm phúc bên cạnh hầu hạ hoàng hậu Nam chiếu quốc.
Mặc kệ khó khăn như thế nào, nàng nhất định, phải trở thành chủ nhân của toà cung điện tráng lệ này.
Tác giả :
Bình Quả Trùng Tử