Khuynh Thành Tiểu Độc Phi
Chương 152
Thích Dao biết, từ trước đến giờ không ai có thể qua mặt sư huynh về thủ đoạn chế độc dược. Thích Dao suy nghĩ một chút nói “Sư huynh, huynh phải cố gắng hết sức.”
“Dĩ nhiên là vậy rồi.” Sở Mộc Dương nhìn Thích Dao, cũng đoán được nha đầu này đang nghĩ gì. Mặc dù mình cũng từng nghiêm khắc với Thương Dực, nhưng dù sao hắn cũng là thuộc hạ của Bàng Lạc Tuyết, là một nam tử hán đại trượng phu nên mình rất khâm phục hắn.
Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy gương mặt của Sở Mộc Dương đầy mồ hôi, ý thức được hình như mình bức bách hắn quá, nên vội vàng nói “Sư phụ, hay là người cũng nên nghỉ ngơi đi, chắc hôm nay cũng không có thu hoạch gì đâu, chi bằng người đi ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta đi săn thú.”
Sở Mộc Dương suy nghĩ, ngày mai chính là ngày Tứ Quốc săn thú, mình đại diện cho Nam Chiếu quốc, cũng không thể để xảy ra bất cứ chyện gì.
“Vậy ta đi nghỉ ngơi trước đây, các ngươi cũng nghỉ ngơi đi.” Sở Mộc Dương nói với Bàng Lạc Tuyết và Thích Dao.
“Ừ. . . . . .” Hai người kia đồng thanh nói.
Ngay lúc này, bên ngoài có một giọng nói khác”Ai đó?”
Bàng Lạc Tuyết đoán được hôm nay có gì đó đang xảy ra trong sân, cho nên nàng đã phái cao thủ ra ngoài hết, còn giọng nói này giống giọng nói của ca ca dieendaanleequuydonn nàng. Chẳng phải ca ca đã tới Thuý Vi lâu xử lý mọi việc ở đó rồi sao? Tại sao hôm nay ở đây?
Bàng Lạc Tuyết và Thích Dao liếc mắt nhìn nhau, nàng mở cửa sổ ra, quả nhiên thấy Bàng Sách đang rút kiếm từ bên hông ra, chuẩn bị ứng chiến.
Bàng Lạc Tuyết hô lớn”Ca ca, tới đây.”
Trong lúc đó, thuộc hạ của Bàng Lạc Tuyết và thuộc hạ của Bạch Quân Nhược có ý muốn bảo vệ để Bàng Sách tiến về phía Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Sách nhảy ra khỏi cuộc chiến, đi tới bên cạnh Bàng Lạc Tuyết. Hắn nhìn trái phải một chút, lại xoay người nhìn Thích Dao, thấy các nàng đều bình an vô sự nên mới yên tâm, nhưng vẫn lên giọng trách cứ “Tuyết Nhi, muội ở đây làm gì? Sao lại có nhiều thích khách trong phủ như vậy?”
Bàng Lạc Tuyết rót một ly trà, đưa cho Bàng Sách. Bàng Sách vốn vội vã trở về nên khát nước. Sau khi uống xong, hắn nhìn Bàng Lạc Tuyết “Hãy trả lời huynh, không được lừa huynh, muội đã đắc tội với ai phải không?”
Thích Dao nói “ Bàng công tử, những người này là thuộc hạ của Bắc Yên và thuộc hạ của Tấn vương.”
Chân mày Bàng Sách nhíu lại, nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “ Huynh chỉ mới rời khỏi đây có vài ngày mà muội lại đắc tội với đại hoàng tử Bắc Yên rồi sao? Còn Tấn vương lại dám trêu chọc muội ư?”
Trong lòng Bàng Lạc Tuyết cảm thấy ấm áp. Nàng kéo Bàng Sách tới cửa sổ, hắn thấy Thương Dực đang nằm bất động ở đó, hoảng hốt nói “ Thương Dực sao vậy? Sao hắn lại ra nông nỗi này?”
Bàng Sách dường như rất tức giận. Đối với hắn, Thương Dực đã sớm trở thành bằng hữu của hắn từ rất lâu rồi. Hắn kính nể tính tình ngay thẳng, trung thành của Thương Dực. Thương Dực có một sức mạnh khiến người khác cảm thấy an tâm.
Nếu hắn biết, ai đả thương huynh đệ của mình, hắn nhất định sẽ không tha cho kẻ đó.
Thích Dao lắc đầu một cái “Thương Dực chính là bị Đại hoàng tử và nhị hoàng tử Bắc Yên đả thương. Những vết thương ngoài da của hắn sẽ nhanh chóng được hồi phục, nhưng quan trọng là độc dược của Bắc Yên đấy. Hắn bị họ hạ độc, nếu không có thuốc giải, e là Thương Dực sẽ không sống được bao lâu đâu. Hôm nay Tấn vương và người của Bắc Yên thông đồng với nhau đến hại chúng ta. Nếu không có sự giúp đỡ của Bạch công tử đây, e là chúng ta lành ít dữ nhiều.”
“Cái tên Tấn vương này, sắp làm con rể của phủ Bàng Quốc Công mà còn sắp xếp người tới đây hành thích chúng ta sao? Hắn không quan tâm đến người của phủ Bàng Quốc Công ư.” Bàng Sách hừ lạnh nói.
“Không sao, nếu hôm nay bọn họ đã đến thì hãy giữ bọn họ lại .” Bàng Lạc Tuyết âm trầm nói.
“Bạch Chỉ, Bạch Đinh, các ngươi mang theo nhiều người ra ngoài, đánh nhanh thắng nhanh. Đêm cũng đã khuya, ta cũng mệt rồi.” Bàng Lạc Tuyết miễn cưỡng nói.
“Dạ, tiểu thư.” Họ cung kính đáp.
Bàng Lạc Tuyết cũng không nghiêm khắc với bọn họ điều gì, nàng muốn xem bọn họ đối với nàng có trung thành hay không, hay là họ sẽ đem chuyện ngày hôm nay nói với Dự vương. Nếu không có thì nàng sẽ giữ bọn họ bên cạnh, còn nếu có thì Bàng Lạc Tuyết nhất định sẽ đuổi bọn họ đi, sẽ không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào.
Bốn người chiến đấu tới cùng, người của Đại hoàng tử Bắc Yên và Tấn vương cũng thất bại thảm hại. Chỉ một lát sau, bọn họ đều bị giết sạch.
Thuộc hạ của Bạch Quân Nhược thi lễ với Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết gật đầu một cái “Các ngươi hãy thay ta cám ơn chủ tử của các ngươi.”
“Dạ, nhị tiểu thư yên tâm.” Nói xong, họ xoay người bay về phía dược lâu.
Bàng Lạc Tuyết nhìn bọn họ. Thương Dực đào tạo mấy người này thật tốt. Tuy khắp người họ đều là máu me, cũng không bị tử thương nhiều.
Bàng Lạc Tuyết nói “Vì người của chúng ta chịu cực khổ nhiều, nên hãy cho thêm mỗi người một ngàn lượng. Còn người của Bắc Yên, hãy ném vào bãi tha ma để chó gặm.”
Thuộc hạ của Bàng Lạc Tuyết đều kích động, một ngàn lượng đủ cho bọn họ sống sung túc cả đời rồi. Họ nghĩ chủ nhân quả nhiên hào phóng.
Mọi người tuân mệnh làm việc, còn Tử Quyên cũng phái người giúp một tay.
Bàng Lạc Tuyết nhìn sát thủ, ánh mắt bất định.
Thích Dao nói “ Muội định làm gì với những tên sát thủ này?” Nàng cũng không biết vì sao Bàng Lạc Tuyết chỉ một giữ lại một thuộc hạ của Tấn vương.
Bàng Lạc Tuyết nói với Bạch Chỉ “Ngươi hãy đi tới Thiểu Ty Mệnh báo án, nói người của tổ chức sát thủ xuất hiện. Bây giờ là thời điểm Tứ Quốc săn thú, hắn buộc phải đi tới đây một chuyến.”
“Dạ, tiểu thư.” Bạch Chỉ tuân mệnh rời đi.
Bàng Lạc Tuyết nhìn người đang nằm trên đất, khóe miệng cong lên. Tấn vương, ta muốn xem ngươi còn có thể sống được bao lâu.
Bạch Chỉ đi thẳng vào trong phủ Thiểu Ty Mệnh, nhưng đi đến cửa bị thị vệ ngăn lại nói “Đứng lại, điêu dân (một từ ngữ khi quan viên nói chuyện với dân thường) từ đâu tới?”
Bạch Chỉ nói “ Ta tới báo án .”
Thị vệ nhìn hắn một lát rồi nói “Ngày mai hãy đến, giờ đại nhân đang ngủ, có gì ngày mai lại tới, cút đi.”
Bạch Chỉ cau mày nhìn hai người thị vệ, lạnh lùng nói “Các ngươi có mấy cái đầu mà dám vô lễ với ta như thế? Tiểu thư nhà chúng ta chính là đương kim quận chúa phủ Bàng Quốc Công Bàng Lạc Tuyết, lão gia nhà các ngươi dám chậm trễ sao, các ngươi đúng là có mắt không thấy Thái Sơn.”
Thị vệ nhìn nhau tỏ vẻ nghi ngờ. Nếu thật là người của Quận chúa, bọn họ đúng là gặp xui xẻo. Còn nếu không phải, bọn họ sẽ chặt đầu tên này vì tội mạo danh.
“Ngươi có chứng cớ gì khi nói ngươi là người của quận chúa?” Một người trong đám thị vệ to gan hỏi.
Bạch Chỉ hừ lạnh một tiếng, lấy ra yêu bài của phủ Bàng Quốc Công, thị vệ vội vàng quỳ xuống nói”Không biết cô nãi nãi là người của Quận chúa, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết.”
Bạch Chỉ thu hồi yêu bài cau mày thúc giục”Còn không mau đưa ta đi gặp lão gia các ngươi, chẳng lẽ ta còn phải thỉnh hắn tới đây hay sao?”
“Không dám, không dám, cô nương chờ chút, tiểu nhân đi bẩm báo ngay.” Thị vệ nói xong, liền vui mừng chạy vào bên trong.
Lúc này Thiểu Ty Mệnh đang muốn vuốt ve Cửu di nương, nhưng thị vệ bên ngoài bẩm báo “ Lão gia, lão gia, người đã ngủ chưa?”
Cửu di nương kéo tay Thiểu Ty Mệnh làm nũng.
Thiểu Ty Mệnh tức giận rống to “Ngươi không nhìn thấy bây giờ là giờ nào sao, có chuyện gì ngày mai lại bẩm báo. Nếu các ngươi cố tình làm hư chuyện tốt của lão gia, ta sẽ không tha cho các ngươi.”
Thị vệ ở bên ngoài khổ sở nói “Quận chúa phủ Bàng Quốc Công phái người tới báo án.”
“Cái gì? Quận chúa sao? Có chuyện gì để ngày mai lại nói.” Thiểu Ty Mệnh vừa miễn cưỡng trả lời, vừa vuốt ve gò núi đầy đặn của Cửu di nương, híp mắt ra vẻ đang thưởng thức.
Đột nhiên hắn nhớ tới điều gì, vội vàng đứng dậy mở cửa, quát thị vệ “Ngươi vừa nói ai? Quận chúa sao?”
Thị vệ đành phải bẩm báo “Quận chúa Tuyết của phủ Bàng Quốc Công phái nha hoàn tới đây báo án. Bẩm lão gia, ngài muốn tiếp hay không?”
Thiểu Ti Mệnh cảm thấy hối hận. Đây chính là Quận chúa Tuyết. Thiểu Ty Mệnh sao dám không không nghênh đón, nên tức giận quát “Ngươi còn không mau chuẩn bị. Nếu làm Quận chúa Tuyết nổi giận, ngay đến ô sa trên đầu ta cũng khó giữ, huống chi là các ngươi. “
Thiểu Ti Mệnh vừa chạy vừa mặc y phục, nhìn thấy Bạch Chỉ, hắn thi lễ nói “ Thần Thiểu Ti Mệnh, trời đã khuya chẳng hay Quận chúa muốn báo án gì?”
Bạch Chỉ lạnh lùng nói “Đại nhân cùng đi theo là được.”
“Dạ, hạ quan tuân theo ý của Quận chúa Tuyết.” Thiểu Ti Mệnh còn không dám thở mạnh, cúi đầu khom lưng nói.
Bạch Chỉ đi trước dẫn đường, trực tiếp đi tới Lạc Tuyết các. Vết máu vẫn còn rất mới, còn Bàng Lạc Tuyết trong y phục màu trắng đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn thi thể trên đất. Thiểu Ti Mệnh nhìn thi thể trong sân, hắn không nhịn được đành nôn mửa. Đây là trường hợp hy hữu, Quận chúa cứ đứng đó nhìn vết máu trên đất, giống như đang thưởng thức hoa tươi cảnh đẹp bình thường. Nếu là các tiểu thư khác, có lẽ sớm muốn nổi điên mất rồi.
“Thần, Thiểu Ti Mệnh, bái kiến Quận chúa” Thiểu Ti Mệnh vội vàng hành lễ nói.
“Ừ, đại nhân miễn lễ, trễ như thế còn gọi đại nhân tới đây, đại nhân sẽ không trách tội ta chứ?” Bàng Lạc Tuyết nhìn Thiểu Ti Mệnh nói.
“Không, hạ quan không dám” Thiểu Ti Mệnh lắc đầu lia lịa, rất sợ chọc bàng Lạc Tuyết nổi giận.
“Vậy thì tốt, hôm nay ta gọi ngươi tới đây cũng không phải là chuyện to tát gì. Hôm nay đại nhân cũng nhìn thấy, nơi này có thích khách. Nếu ta không phải mạng lớn, có lẽ đại nhân liền đi bẩm báo với hoàng hậu nương nương nói Quận chúa đã bị ám sát rồi.” Bàng Lạc Tuyết trêu ghẹo nói
Thiểu Ti Mệnh vội vàng cáo lỗi. Chỉ một câu trêu ghẹo của Bàng Lạc Tuyết khiến Thiểu Ti Mệnh sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ra ngày càng nhiều.
“Quận chúa có mệnh trời.” Thiểu Ti Mệnh vội vàng nịnh hót.
Bàng Lạc Tuyết nhếch khóe miệng, nói với Thiểu Ti Mệnh “Đại nhân không cần sợ, ta cũng không có ý gì. Như vậy đi, đại nhân đem người về tra khảo, nhất định phải tra ra sự thật. Hiểu không?”
“Dạ, hạ quan hiểu.”
“Thật là tốt quá, nhìn bọn họ giống thích khách liên minh .” Bạch Đinh đứng một bên nói.
Bàng Lạc Tuyết gật đầu một cái nói “Nhìn trang phục thì giống vậy. Chắc đại nhân cũng biết tra xét theo hướng nào.”
“Quận chúa yên tâm, hạ quan biết phải làm sao.” Thiểu Ti Mệnh vội vàng trả lời.
Bàng Lạc Tuyết hài lòng gật đầu, thuộc hạ thật dễ dạy. Không ngờ Thiểu Ti Mệnh này lại là một người hiểu chuyện.
Bàng Lạc Tuyết ngáp một cái, hướng về phía Thiểu Ti Mệnh nói “ Vậy đại nhân nhanh lên, sắc trời không còn sớm, chuẩn bị xong rồi, đại nhân có thể về Die nd da nl e q uu ydo n sớm nghỉ ngơi. Liên Diệp tới đây đỡ ta đi nghỉ ngơi.”
“Quận chúa nghỉ ngơi, ở đây có hạ quan rồi.”
Bàng Lạc Tuyết không từ chối, hôm nay nàng cũng thật sự mệt mỏi.
“Dĩ nhiên là vậy rồi.” Sở Mộc Dương nhìn Thích Dao, cũng đoán được nha đầu này đang nghĩ gì. Mặc dù mình cũng từng nghiêm khắc với Thương Dực, nhưng dù sao hắn cũng là thuộc hạ của Bàng Lạc Tuyết, là một nam tử hán đại trượng phu nên mình rất khâm phục hắn.
Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy gương mặt của Sở Mộc Dương đầy mồ hôi, ý thức được hình như mình bức bách hắn quá, nên vội vàng nói “Sư phụ, hay là người cũng nên nghỉ ngơi đi, chắc hôm nay cũng không có thu hoạch gì đâu, chi bằng người đi ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta đi săn thú.”
Sở Mộc Dương suy nghĩ, ngày mai chính là ngày Tứ Quốc săn thú, mình đại diện cho Nam Chiếu quốc, cũng không thể để xảy ra bất cứ chyện gì.
“Vậy ta đi nghỉ ngơi trước đây, các ngươi cũng nghỉ ngơi đi.” Sở Mộc Dương nói với Bàng Lạc Tuyết và Thích Dao.
“Ừ. . . . . .” Hai người kia đồng thanh nói.
Ngay lúc này, bên ngoài có một giọng nói khác”Ai đó?”
Bàng Lạc Tuyết đoán được hôm nay có gì đó đang xảy ra trong sân, cho nên nàng đã phái cao thủ ra ngoài hết, còn giọng nói này giống giọng nói của ca ca dieendaanleequuydonn nàng. Chẳng phải ca ca đã tới Thuý Vi lâu xử lý mọi việc ở đó rồi sao? Tại sao hôm nay ở đây?
Bàng Lạc Tuyết và Thích Dao liếc mắt nhìn nhau, nàng mở cửa sổ ra, quả nhiên thấy Bàng Sách đang rút kiếm từ bên hông ra, chuẩn bị ứng chiến.
Bàng Lạc Tuyết hô lớn”Ca ca, tới đây.”
Trong lúc đó, thuộc hạ của Bàng Lạc Tuyết và thuộc hạ của Bạch Quân Nhược có ý muốn bảo vệ để Bàng Sách tiến về phía Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Sách nhảy ra khỏi cuộc chiến, đi tới bên cạnh Bàng Lạc Tuyết. Hắn nhìn trái phải một chút, lại xoay người nhìn Thích Dao, thấy các nàng đều bình an vô sự nên mới yên tâm, nhưng vẫn lên giọng trách cứ “Tuyết Nhi, muội ở đây làm gì? Sao lại có nhiều thích khách trong phủ như vậy?”
Bàng Lạc Tuyết rót một ly trà, đưa cho Bàng Sách. Bàng Sách vốn vội vã trở về nên khát nước. Sau khi uống xong, hắn nhìn Bàng Lạc Tuyết “Hãy trả lời huynh, không được lừa huynh, muội đã đắc tội với ai phải không?”
Thích Dao nói “ Bàng công tử, những người này là thuộc hạ của Bắc Yên và thuộc hạ của Tấn vương.”
Chân mày Bàng Sách nhíu lại, nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “ Huynh chỉ mới rời khỏi đây có vài ngày mà muội lại đắc tội với đại hoàng tử Bắc Yên rồi sao? Còn Tấn vương lại dám trêu chọc muội ư?”
Trong lòng Bàng Lạc Tuyết cảm thấy ấm áp. Nàng kéo Bàng Sách tới cửa sổ, hắn thấy Thương Dực đang nằm bất động ở đó, hoảng hốt nói “ Thương Dực sao vậy? Sao hắn lại ra nông nỗi này?”
Bàng Sách dường như rất tức giận. Đối với hắn, Thương Dực đã sớm trở thành bằng hữu của hắn từ rất lâu rồi. Hắn kính nể tính tình ngay thẳng, trung thành của Thương Dực. Thương Dực có một sức mạnh khiến người khác cảm thấy an tâm.
Nếu hắn biết, ai đả thương huynh đệ của mình, hắn nhất định sẽ không tha cho kẻ đó.
Thích Dao lắc đầu một cái “Thương Dực chính là bị Đại hoàng tử và nhị hoàng tử Bắc Yên đả thương. Những vết thương ngoài da của hắn sẽ nhanh chóng được hồi phục, nhưng quan trọng là độc dược của Bắc Yên đấy. Hắn bị họ hạ độc, nếu không có thuốc giải, e là Thương Dực sẽ không sống được bao lâu đâu. Hôm nay Tấn vương và người của Bắc Yên thông đồng với nhau đến hại chúng ta. Nếu không có sự giúp đỡ của Bạch công tử đây, e là chúng ta lành ít dữ nhiều.”
“Cái tên Tấn vương này, sắp làm con rể của phủ Bàng Quốc Công mà còn sắp xếp người tới đây hành thích chúng ta sao? Hắn không quan tâm đến người của phủ Bàng Quốc Công ư.” Bàng Sách hừ lạnh nói.
“Không sao, nếu hôm nay bọn họ đã đến thì hãy giữ bọn họ lại .” Bàng Lạc Tuyết âm trầm nói.
“Bạch Chỉ, Bạch Đinh, các ngươi mang theo nhiều người ra ngoài, đánh nhanh thắng nhanh. Đêm cũng đã khuya, ta cũng mệt rồi.” Bàng Lạc Tuyết miễn cưỡng nói.
“Dạ, tiểu thư.” Họ cung kính đáp.
Bàng Lạc Tuyết cũng không nghiêm khắc với bọn họ điều gì, nàng muốn xem bọn họ đối với nàng có trung thành hay không, hay là họ sẽ đem chuyện ngày hôm nay nói với Dự vương. Nếu không có thì nàng sẽ giữ bọn họ bên cạnh, còn nếu có thì Bàng Lạc Tuyết nhất định sẽ đuổi bọn họ đi, sẽ không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào.
Bốn người chiến đấu tới cùng, người của Đại hoàng tử Bắc Yên và Tấn vương cũng thất bại thảm hại. Chỉ một lát sau, bọn họ đều bị giết sạch.
Thuộc hạ của Bạch Quân Nhược thi lễ với Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết gật đầu một cái “Các ngươi hãy thay ta cám ơn chủ tử của các ngươi.”
“Dạ, nhị tiểu thư yên tâm.” Nói xong, họ xoay người bay về phía dược lâu.
Bàng Lạc Tuyết nhìn bọn họ. Thương Dực đào tạo mấy người này thật tốt. Tuy khắp người họ đều là máu me, cũng không bị tử thương nhiều.
Bàng Lạc Tuyết nói “Vì người của chúng ta chịu cực khổ nhiều, nên hãy cho thêm mỗi người một ngàn lượng. Còn người của Bắc Yên, hãy ném vào bãi tha ma để chó gặm.”
Thuộc hạ của Bàng Lạc Tuyết đều kích động, một ngàn lượng đủ cho bọn họ sống sung túc cả đời rồi. Họ nghĩ chủ nhân quả nhiên hào phóng.
Mọi người tuân mệnh làm việc, còn Tử Quyên cũng phái người giúp một tay.
Bàng Lạc Tuyết nhìn sát thủ, ánh mắt bất định.
Thích Dao nói “ Muội định làm gì với những tên sát thủ này?” Nàng cũng không biết vì sao Bàng Lạc Tuyết chỉ một giữ lại một thuộc hạ của Tấn vương.
Bàng Lạc Tuyết nói với Bạch Chỉ “Ngươi hãy đi tới Thiểu Ty Mệnh báo án, nói người của tổ chức sát thủ xuất hiện. Bây giờ là thời điểm Tứ Quốc săn thú, hắn buộc phải đi tới đây một chuyến.”
“Dạ, tiểu thư.” Bạch Chỉ tuân mệnh rời đi.
Bàng Lạc Tuyết nhìn người đang nằm trên đất, khóe miệng cong lên. Tấn vương, ta muốn xem ngươi còn có thể sống được bao lâu.
Bạch Chỉ đi thẳng vào trong phủ Thiểu Ty Mệnh, nhưng đi đến cửa bị thị vệ ngăn lại nói “Đứng lại, điêu dân (một từ ngữ khi quan viên nói chuyện với dân thường) từ đâu tới?”
Bạch Chỉ nói “ Ta tới báo án .”
Thị vệ nhìn hắn một lát rồi nói “Ngày mai hãy đến, giờ đại nhân đang ngủ, có gì ngày mai lại tới, cút đi.”
Bạch Chỉ cau mày nhìn hai người thị vệ, lạnh lùng nói “Các ngươi có mấy cái đầu mà dám vô lễ với ta như thế? Tiểu thư nhà chúng ta chính là đương kim quận chúa phủ Bàng Quốc Công Bàng Lạc Tuyết, lão gia nhà các ngươi dám chậm trễ sao, các ngươi đúng là có mắt không thấy Thái Sơn.”
Thị vệ nhìn nhau tỏ vẻ nghi ngờ. Nếu thật là người của Quận chúa, bọn họ đúng là gặp xui xẻo. Còn nếu không phải, bọn họ sẽ chặt đầu tên này vì tội mạo danh.
“Ngươi có chứng cớ gì khi nói ngươi là người của quận chúa?” Một người trong đám thị vệ to gan hỏi.
Bạch Chỉ hừ lạnh một tiếng, lấy ra yêu bài của phủ Bàng Quốc Công, thị vệ vội vàng quỳ xuống nói”Không biết cô nãi nãi là người của Quận chúa, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết.”
Bạch Chỉ thu hồi yêu bài cau mày thúc giục”Còn không mau đưa ta đi gặp lão gia các ngươi, chẳng lẽ ta còn phải thỉnh hắn tới đây hay sao?”
“Không dám, không dám, cô nương chờ chút, tiểu nhân đi bẩm báo ngay.” Thị vệ nói xong, liền vui mừng chạy vào bên trong.
Lúc này Thiểu Ty Mệnh đang muốn vuốt ve Cửu di nương, nhưng thị vệ bên ngoài bẩm báo “ Lão gia, lão gia, người đã ngủ chưa?”
Cửu di nương kéo tay Thiểu Ty Mệnh làm nũng.
Thiểu Ty Mệnh tức giận rống to “Ngươi không nhìn thấy bây giờ là giờ nào sao, có chuyện gì ngày mai lại bẩm báo. Nếu các ngươi cố tình làm hư chuyện tốt của lão gia, ta sẽ không tha cho các ngươi.”
Thị vệ ở bên ngoài khổ sở nói “Quận chúa phủ Bàng Quốc Công phái người tới báo án.”
“Cái gì? Quận chúa sao? Có chuyện gì để ngày mai lại nói.” Thiểu Ty Mệnh vừa miễn cưỡng trả lời, vừa vuốt ve gò núi đầy đặn của Cửu di nương, híp mắt ra vẻ đang thưởng thức.
Đột nhiên hắn nhớ tới điều gì, vội vàng đứng dậy mở cửa, quát thị vệ “Ngươi vừa nói ai? Quận chúa sao?”
Thị vệ đành phải bẩm báo “Quận chúa Tuyết của phủ Bàng Quốc Công phái nha hoàn tới đây báo án. Bẩm lão gia, ngài muốn tiếp hay không?”
Thiểu Ti Mệnh cảm thấy hối hận. Đây chính là Quận chúa Tuyết. Thiểu Ty Mệnh sao dám không không nghênh đón, nên tức giận quát “Ngươi còn không mau chuẩn bị. Nếu làm Quận chúa Tuyết nổi giận, ngay đến ô sa trên đầu ta cũng khó giữ, huống chi là các ngươi. “
Thiểu Ti Mệnh vừa chạy vừa mặc y phục, nhìn thấy Bạch Chỉ, hắn thi lễ nói “ Thần Thiểu Ti Mệnh, trời đã khuya chẳng hay Quận chúa muốn báo án gì?”
Bạch Chỉ lạnh lùng nói “Đại nhân cùng đi theo là được.”
“Dạ, hạ quan tuân theo ý của Quận chúa Tuyết.” Thiểu Ti Mệnh còn không dám thở mạnh, cúi đầu khom lưng nói.
Bạch Chỉ đi trước dẫn đường, trực tiếp đi tới Lạc Tuyết các. Vết máu vẫn còn rất mới, còn Bàng Lạc Tuyết trong y phục màu trắng đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn thi thể trên đất. Thiểu Ti Mệnh nhìn thi thể trong sân, hắn không nhịn được đành nôn mửa. Đây là trường hợp hy hữu, Quận chúa cứ đứng đó nhìn vết máu trên đất, giống như đang thưởng thức hoa tươi cảnh đẹp bình thường. Nếu là các tiểu thư khác, có lẽ sớm muốn nổi điên mất rồi.
“Thần, Thiểu Ti Mệnh, bái kiến Quận chúa” Thiểu Ti Mệnh vội vàng hành lễ nói.
“Ừ, đại nhân miễn lễ, trễ như thế còn gọi đại nhân tới đây, đại nhân sẽ không trách tội ta chứ?” Bàng Lạc Tuyết nhìn Thiểu Ti Mệnh nói.
“Không, hạ quan không dám” Thiểu Ti Mệnh lắc đầu lia lịa, rất sợ chọc bàng Lạc Tuyết nổi giận.
“Vậy thì tốt, hôm nay ta gọi ngươi tới đây cũng không phải là chuyện to tát gì. Hôm nay đại nhân cũng nhìn thấy, nơi này có thích khách. Nếu ta không phải mạng lớn, có lẽ đại nhân liền đi bẩm báo với hoàng hậu nương nương nói Quận chúa đã bị ám sát rồi.” Bàng Lạc Tuyết trêu ghẹo nói
Thiểu Ti Mệnh vội vàng cáo lỗi. Chỉ một câu trêu ghẹo của Bàng Lạc Tuyết khiến Thiểu Ti Mệnh sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ra ngày càng nhiều.
“Quận chúa có mệnh trời.” Thiểu Ti Mệnh vội vàng nịnh hót.
Bàng Lạc Tuyết nhếch khóe miệng, nói với Thiểu Ti Mệnh “Đại nhân không cần sợ, ta cũng không có ý gì. Như vậy đi, đại nhân đem người về tra khảo, nhất định phải tra ra sự thật. Hiểu không?”
“Dạ, hạ quan hiểu.”
“Thật là tốt quá, nhìn bọn họ giống thích khách liên minh .” Bạch Đinh đứng một bên nói.
Bàng Lạc Tuyết gật đầu một cái nói “Nhìn trang phục thì giống vậy. Chắc đại nhân cũng biết tra xét theo hướng nào.”
“Quận chúa yên tâm, hạ quan biết phải làm sao.” Thiểu Ti Mệnh vội vàng trả lời.
Bàng Lạc Tuyết hài lòng gật đầu, thuộc hạ thật dễ dạy. Không ngờ Thiểu Ti Mệnh này lại là một người hiểu chuyện.
Bàng Lạc Tuyết ngáp một cái, hướng về phía Thiểu Ti Mệnh nói “ Vậy đại nhân nhanh lên, sắc trời không còn sớm, chuẩn bị xong rồi, đại nhân có thể về Die nd da nl e q uu ydo n sớm nghỉ ngơi. Liên Diệp tới đây đỡ ta đi nghỉ ngơi.”
“Quận chúa nghỉ ngơi, ở đây có hạ quan rồi.”
Bàng Lạc Tuyết không từ chối, hôm nay nàng cũng thật sự mệt mỏi.
Tác giả :
Bình Quả Trùng Tử