Khuynh Thành Tiểu Độc Phi
Chương 15: Gặp mặt ở bờ hồ sen
Editor: VinJR
Ngày thứ hai, thánh chỉ được truyền đến phủ Quốc Công phong Bàng Lạc Tuyết làm quận chúa. Thưởng châu báo đếm không xiết, khi Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy tặng phẩm năm vạn lượng vàng cùng mười vạn bạc, rất nhiều tiền mặt, hai mắt trong nháy mắt tỏa sáng. Ngoại trừ tiền tài để dùng, mục đích chính là dành cho đại sự sau này. Vật chất l.q.d thực sự chỉ là một đống vật chết, có điều chỉ có tiền tài này mới có thể giúp chính mình. Bàng quốc công mặc dù bất mãn chuyện hoàng hậu xử phạt đại nữ nhi của mình, thế nhưng dù sao cũng là nữ nhi của ông phạm lỗi trước, lại còn phong thưởng cho đích nữ của ông, coi như là đã hòa hoãn rất nhiều, vì thế mang hết người trong nhà ra lãnh chỉ tạ ơn.
Sau khi nhận chỉ, Liên Ngẫu cùng Liên Diệp đem đồ vật đi ghi chép vào sổ sách, đặt ở kho chứa nhỏ.Lúc này có người từ nơi khác đến nói Thích cô nương cho mời. Trong lòng Bàng Lạc Tuyết liền hiểu rõ, biết Thích Dao đã nghĩ thông suốt. Thích Dao thích hợp việc l.q.d kinh doanh hơn là nàng. Chỉ bất quá thù hận quá sâu. Tự mình báo thù phải cần người hợp sức, mà Thích Dao là người thích hợp nhất. Cho nên nàng thay y phục vội vã ra ngoài từ cửa sau, hôm nay cũng là thời cơ tốt để tiến hành bước tiếp theo của kết hoạch.
Như nàng nghĩ, Thích Dao đã sớm chờ ở trong phủ, Thích phủ dù sao cũng là nhà của nàng, tất cả mọi nơi đều là hồi ức trưởng thành của nàng, lúc trước Liên Ngẫu ma xuôi quỷ khiến mua Thích phủ này. Chắc hẳn xâu xa bên trong đều là ý trời, duyên phận thực sự là một chuyện thực kỳ diệu. Nàng lấy khăn che trên mặt xuống, sau đó đi tới:
"Được gặp tiểu thư, Thích Dao đa tạ tiểu thư đã ra tay cứu giúp, sau này sinh mạng của Dao nhi chính là của tiểu thư, chỉ cần tiểu thư có thể giúp Thích Dao báo thù, Thích Dao nguyện ý dù có chết cũng không hối hận." Thích Dao quỳ xuống khẩn thiết nói.
Nàng thấy Thích Dao trải qua việc này cũng đã thông suốt, thế là tiến lên đỡ nàng ấy đứng dậy. Nhìn một lát nói:
“Ngày ấy ta đã nói kẻ thù của ta cùng tỷ tỷ là chung một người, tỷ tỷ không quan tâm đến tính mạng, một mình đi ám sát, vạn nhất có chuyện không may xảy ra, phải đi đối mặt với người Thích gia dưới cửu tuyền thế nào đây. Để cho hắn chết cũng không phải là cách trả thù tốt nhất, tỷ tỷ đã theo ta, ta tất nhiên muốn hắn phải hối hận vì đã làm những chuyện như vậy, sau này tỷ tỷ ở nơi này đi, Thích phủ sẽ là nhà của tỷ, tòa nhà này liền đưa cho tỷ tỷ.”
Nơi này là nhà của Thích Dao, Thích Dao nghe xong rất cảm động, thề sống chết mang theo, đem quyết tâm trả thù chôn sâu trong lòng.
Nàng cười cười: “Thù thì phải báo, nhưng thời cơ chưa tới, hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo, chim bay cỏ mọc, ngày tốt cảnh đẹp như vậy, tỷ tỷ sao không cùng muội dạo chơi một chút.”
Thích Dao đương nhiên là đồng ý, cầm sa che lên mặt, mang theo Liên Diệp Liên Ngẫu đi cùng, cách bên cạnh Thích phủ không xa là hồ sen, mặc dù hiện tại hoa sen chưa nở mà rất nhiều hoa súng đã nở rộ, kiên cường đứng giữa mưa gió, không vướng chút bụi trần nhân gian. Nơi đây thời tiết bắt đầu lạnh. Hoa sen trong đầm hợp lại cũng thật sôi nổi. Nàng cùng với Thích Dao chạy nhảy ở bên cạnh hồ. Càng đi về phía l.q.d trước chính là tửu lâu lớn nhất kinh thành, Lâm Giang lâu, ở kiếp trước cuối cùng nàng mới biết chủ của Lâm Giang lâu này là Tấn vương. Mục đích của tửu quán là thu thập tin tức, cũng là nguồn thu nhập chính, hắn nghĩ muốn xưng vương thiết yếu nhất là dùng tiền tài để thu mua lòng người. Nghĩ đến chỗ này nàng mỉm cười nói:
“Không nghĩ tỷ tỷ như thế mà lại hứng thú đối với việc buôn bán của tửu quán này? Lâm Giang lâu này trên danh nghĩa là sản nghiệp của Tấn vương, không bằng chúng ta đến xem một chút. Được không?”
Thích Dao âm thầm kinh hãi, chủ tử tuy tuổi nhỏ nhưng hiểu biết lại không ít, nếu nàng tin tưởng giao bản thân cùng tính mạng cho chủ tử thì còn gì tốt bằng, thế là cười nói:
“Tiểu thư đã muốn, Dao nhi tất nhiên sẻ làm theo. Lúc nhà Dao nhi có chút sản nghiệp đã có một quản thời gian theo chân mẫu thân học xử lý qua. Tiểu thư thân phận không thể công khai trước mặt mọi người, chuyện đó hãy để Dao nhi trên danh nghĩa giúp tiểu thư xử lý.”
Bàng Lạc Tuyết nghĩ thầm quả nhiên không tìm lầm người, Thích Dao chính là trợ lực lớn nhất giúp nàng báo thù, vì thế hai người mang theo nha hoàn tiến vào Lâm Giang lâu, chọn phòng có cửa sổ có thể nhìn thấy hồ sen kia, gọi vài món điểm tâm tinh xảo, một bình rượu nhỏ. Nàng cùng với Thích Dao tỉ mỉ quan sát xung quanh, quả nhiên nơi này ngay cả ca nữ cũng đều xinh đẹp như vậy, mỗi người nhan sắc đều động lòng người. Quan viên triều đình cũng ra vào đông đúc, thật đúng là nơi thu thập tin tức.
Nàng cùng với Thích Dao ăn uống no say, cùng tản bộ dọc bên hồ, thật khéo đúng lúc nhìn thấy Tấn vương, có điều tầm mắt liền nhìn thấy nha hoàn ở bên cạnh của Tấn vương. Nha đầu kia xác thực là nha hoàn bên cạnh Bàng Lạc Vũ tên là Cúc Thanh, chẳng trách kiếp trước Bàng Lạc Vũ nói là bọn họ quen biết trước, yêu nhau trước. Hai người kia quả thực là trời sinh một đôi, sức nhẫn nại lớn như vậy, như thế mà cùng nhau liên hợp để lừa gạt nàng. Không biết các ngươi là yêu thương lúc nào, đã yêu nhau, muội muội ta đây sẻ giúp các ngươi một tay. Thích Dao cũng nhìn thấy Tấn vương, cho dù hận ý trong mắt đã tận lực thu lại, thế nhưng sát khí của người tập võ vẫn hiện ra, nàng nhẹ nhàng kéo nàng nói:
“Nha hoàn bên cạnh Tấn vương là của thứ tỷ của muội, không bằng cứ vờ như vô tình gặp được. Bất quá nhìn hai người này lén lút như vậy, chắc hẳn là không muốn để cho mọi người nhìn thấy. Nếu bọn họ đã làm vẻ ám muội, chúng ta càng phải tự nhiên đi tới.” Vì thế hai người bọn họ giả vờ thưởng thức phong cảnh bên hồ, cho đến lúc đi đến trước mặt bọn họ, nàng nháy mắt với Thích Dao, Thích Dao ngầm hiểu, dùng nội lực tạo một trận gió thổi rơi khăn mặt của nàng. Khi nàng khom lưng nhặt lên khăn che mặt, dùng ánh mắt kinh ngạc khi nhìn thấy Cúc Thanh cùng Tấn vương, Cúc Thanh đứng sau thân thể to lớn của Tấn vương nhanh chóng rời đi, mà Tấn vương lại thành khẩn đi tới bên cạnh nàng.
"Chào Vương gia" nàng nhàn nhạt hành lễ chuẩn bị rời đi.
"Nhị tiểu thư đi dạo như vậy, bên hồ gió lớn, tiểu thư phải cẩn thận thân thể, nhị tiểu thư bây giờ đã là quận chúa Đông Tần quốc, bản vương còn chưa chúc mừng nhị tiểu thư. Chờ mấy ngày sau nhất định sẻ đến quý phủ quấy rầy.” Tấn vương nói.
Trong lòng nàng một trận ghê tởm, cúi đầu lại nhìn thấy ngang hông Tấn vương mang theo một túi thơm hoàn toàn mới, được làm rất tinh xảo, chắc hẳn là Bàng Lạc Vũ đã đem cho hắn, Tụng Chi nhất định trốn không thoát bị phụ thân xử phạt, nha hoàn bên cạnh cũng chỉ có Cúc Thanh mới có, nhìn túi thơm hoàn toàn mới liền biết trái tim của Bàng Lạc Vũ sợ là đã đặt trên người hắn ta. Nàng mỉm cười:
“Đa tạ Tấn vương điện hạ, bất quá mấy ngày gần đây đại tỷ thần nữ bị thương, chỉ sợ có nhiều bất tiện, nên không thể chiêu đãi tốt Tấn vương điện hạ, thần nữ có việc, xin cáo lui trước.” Nói xong không đợi hắn phản ứng liền dẫn bọn họ rời đi.
Tấn vương ở phía sau nhìn Bàng Lạc Tuyết như suy nghĩ gì đó, Bàng Lạc Vũ mặc dù cập kê, mặc dù mình cũng thích nàng, nhưng dù sao cũng chỉ là thứ nữ, ở quốc công phủ nàng hoàn toàn bị động. Trái lại nhị tiểu thư này lại xứng với danh hiệu Tấn vương phi, tuy tiểu nha đầu này không phải khẩu vị của hắn, nhưng nếu vài năm sau nhất định sẻ xinh đẹp động lòng người. Nghĩ vậy liền có chủ ý.
Bàng Lạc Tuyết lại đem khăn the che lên mặt, đi tới ngã tư, nơi phồn hoa nhất kinh thành, tên là Di Hồng viện. Bọn người Thích Dao dù sao cũng là cô nương chưa lấy chồng, khó tránh khỏi đỏ mặt, có tiểu thư nào lại đi dạo kỹ viện. Bàng Lạc Tuyết cười khẽ nhưng cũng không giải thích.
Ban ngày, đương nhiên cũng không có ai, các cô nương đều đang nói chuyện, khi nhìn thấy mấy cô nương tiến vào, tròng mắt mọi người như muốn rớt ra, xoa mặt nhẹ mấy cái rồi nhìn nói: “Không biết chư vị cô nương có chuyện gì?”
Bàng Lạc Tuyết liếc nhìn cô gái xinh đẹp trang điểm đậm kia thản nhiên nói:
“Có một số việc muốn thương lượng cùng ma ma các người, chuẩn bị một gian phòng.”
Tự nhiên không dám chậm trể, thế là dẫn mọi người tới căn phòng nhã nhặn ở lầu hai.
Ngày thứ hai, thánh chỉ được truyền đến phủ Quốc Công phong Bàng Lạc Tuyết làm quận chúa. Thưởng châu báo đếm không xiết, khi Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy tặng phẩm năm vạn lượng vàng cùng mười vạn bạc, rất nhiều tiền mặt, hai mắt trong nháy mắt tỏa sáng. Ngoại trừ tiền tài để dùng, mục đích chính là dành cho đại sự sau này. Vật chất l.q.d thực sự chỉ là một đống vật chết, có điều chỉ có tiền tài này mới có thể giúp chính mình. Bàng quốc công mặc dù bất mãn chuyện hoàng hậu xử phạt đại nữ nhi của mình, thế nhưng dù sao cũng là nữ nhi của ông phạm lỗi trước, lại còn phong thưởng cho đích nữ của ông, coi như là đã hòa hoãn rất nhiều, vì thế mang hết người trong nhà ra lãnh chỉ tạ ơn.
Sau khi nhận chỉ, Liên Ngẫu cùng Liên Diệp đem đồ vật đi ghi chép vào sổ sách, đặt ở kho chứa nhỏ.Lúc này có người từ nơi khác đến nói Thích cô nương cho mời. Trong lòng Bàng Lạc Tuyết liền hiểu rõ, biết Thích Dao đã nghĩ thông suốt. Thích Dao thích hợp việc l.q.d kinh doanh hơn là nàng. Chỉ bất quá thù hận quá sâu. Tự mình báo thù phải cần người hợp sức, mà Thích Dao là người thích hợp nhất. Cho nên nàng thay y phục vội vã ra ngoài từ cửa sau, hôm nay cũng là thời cơ tốt để tiến hành bước tiếp theo của kết hoạch.
Như nàng nghĩ, Thích Dao đã sớm chờ ở trong phủ, Thích phủ dù sao cũng là nhà của nàng, tất cả mọi nơi đều là hồi ức trưởng thành của nàng, lúc trước Liên Ngẫu ma xuôi quỷ khiến mua Thích phủ này. Chắc hẳn xâu xa bên trong đều là ý trời, duyên phận thực sự là một chuyện thực kỳ diệu. Nàng lấy khăn che trên mặt xuống, sau đó đi tới:
"Được gặp tiểu thư, Thích Dao đa tạ tiểu thư đã ra tay cứu giúp, sau này sinh mạng của Dao nhi chính là của tiểu thư, chỉ cần tiểu thư có thể giúp Thích Dao báo thù, Thích Dao nguyện ý dù có chết cũng không hối hận." Thích Dao quỳ xuống khẩn thiết nói.
Nàng thấy Thích Dao trải qua việc này cũng đã thông suốt, thế là tiến lên đỡ nàng ấy đứng dậy. Nhìn một lát nói:
“Ngày ấy ta đã nói kẻ thù của ta cùng tỷ tỷ là chung một người, tỷ tỷ không quan tâm đến tính mạng, một mình đi ám sát, vạn nhất có chuyện không may xảy ra, phải đi đối mặt với người Thích gia dưới cửu tuyền thế nào đây. Để cho hắn chết cũng không phải là cách trả thù tốt nhất, tỷ tỷ đã theo ta, ta tất nhiên muốn hắn phải hối hận vì đã làm những chuyện như vậy, sau này tỷ tỷ ở nơi này đi, Thích phủ sẽ là nhà của tỷ, tòa nhà này liền đưa cho tỷ tỷ.”
Nơi này là nhà của Thích Dao, Thích Dao nghe xong rất cảm động, thề sống chết mang theo, đem quyết tâm trả thù chôn sâu trong lòng.
Nàng cười cười: “Thù thì phải báo, nhưng thời cơ chưa tới, hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo, chim bay cỏ mọc, ngày tốt cảnh đẹp như vậy, tỷ tỷ sao không cùng muội dạo chơi một chút.”
Thích Dao đương nhiên là đồng ý, cầm sa che lên mặt, mang theo Liên Diệp Liên Ngẫu đi cùng, cách bên cạnh Thích phủ không xa là hồ sen, mặc dù hiện tại hoa sen chưa nở mà rất nhiều hoa súng đã nở rộ, kiên cường đứng giữa mưa gió, không vướng chút bụi trần nhân gian. Nơi đây thời tiết bắt đầu lạnh. Hoa sen trong đầm hợp lại cũng thật sôi nổi. Nàng cùng với Thích Dao chạy nhảy ở bên cạnh hồ. Càng đi về phía l.q.d trước chính là tửu lâu lớn nhất kinh thành, Lâm Giang lâu, ở kiếp trước cuối cùng nàng mới biết chủ của Lâm Giang lâu này là Tấn vương. Mục đích của tửu quán là thu thập tin tức, cũng là nguồn thu nhập chính, hắn nghĩ muốn xưng vương thiết yếu nhất là dùng tiền tài để thu mua lòng người. Nghĩ đến chỗ này nàng mỉm cười nói:
“Không nghĩ tỷ tỷ như thế mà lại hứng thú đối với việc buôn bán của tửu quán này? Lâm Giang lâu này trên danh nghĩa là sản nghiệp của Tấn vương, không bằng chúng ta đến xem một chút. Được không?”
Thích Dao âm thầm kinh hãi, chủ tử tuy tuổi nhỏ nhưng hiểu biết lại không ít, nếu nàng tin tưởng giao bản thân cùng tính mạng cho chủ tử thì còn gì tốt bằng, thế là cười nói:
“Tiểu thư đã muốn, Dao nhi tất nhiên sẻ làm theo. Lúc nhà Dao nhi có chút sản nghiệp đã có một quản thời gian theo chân mẫu thân học xử lý qua. Tiểu thư thân phận không thể công khai trước mặt mọi người, chuyện đó hãy để Dao nhi trên danh nghĩa giúp tiểu thư xử lý.”
Bàng Lạc Tuyết nghĩ thầm quả nhiên không tìm lầm người, Thích Dao chính là trợ lực lớn nhất giúp nàng báo thù, vì thế hai người mang theo nha hoàn tiến vào Lâm Giang lâu, chọn phòng có cửa sổ có thể nhìn thấy hồ sen kia, gọi vài món điểm tâm tinh xảo, một bình rượu nhỏ. Nàng cùng với Thích Dao tỉ mỉ quan sát xung quanh, quả nhiên nơi này ngay cả ca nữ cũng đều xinh đẹp như vậy, mỗi người nhan sắc đều động lòng người. Quan viên triều đình cũng ra vào đông đúc, thật đúng là nơi thu thập tin tức.
Nàng cùng với Thích Dao ăn uống no say, cùng tản bộ dọc bên hồ, thật khéo đúng lúc nhìn thấy Tấn vương, có điều tầm mắt liền nhìn thấy nha hoàn ở bên cạnh của Tấn vương. Nha đầu kia xác thực là nha hoàn bên cạnh Bàng Lạc Vũ tên là Cúc Thanh, chẳng trách kiếp trước Bàng Lạc Vũ nói là bọn họ quen biết trước, yêu nhau trước. Hai người kia quả thực là trời sinh một đôi, sức nhẫn nại lớn như vậy, như thế mà cùng nhau liên hợp để lừa gạt nàng. Không biết các ngươi là yêu thương lúc nào, đã yêu nhau, muội muội ta đây sẻ giúp các ngươi một tay. Thích Dao cũng nhìn thấy Tấn vương, cho dù hận ý trong mắt đã tận lực thu lại, thế nhưng sát khí của người tập võ vẫn hiện ra, nàng nhẹ nhàng kéo nàng nói:
“Nha hoàn bên cạnh Tấn vương là của thứ tỷ của muội, không bằng cứ vờ như vô tình gặp được. Bất quá nhìn hai người này lén lút như vậy, chắc hẳn là không muốn để cho mọi người nhìn thấy. Nếu bọn họ đã làm vẻ ám muội, chúng ta càng phải tự nhiên đi tới.” Vì thế hai người bọn họ giả vờ thưởng thức phong cảnh bên hồ, cho đến lúc đi đến trước mặt bọn họ, nàng nháy mắt với Thích Dao, Thích Dao ngầm hiểu, dùng nội lực tạo một trận gió thổi rơi khăn mặt của nàng. Khi nàng khom lưng nhặt lên khăn che mặt, dùng ánh mắt kinh ngạc khi nhìn thấy Cúc Thanh cùng Tấn vương, Cúc Thanh đứng sau thân thể to lớn của Tấn vương nhanh chóng rời đi, mà Tấn vương lại thành khẩn đi tới bên cạnh nàng.
"Chào Vương gia" nàng nhàn nhạt hành lễ chuẩn bị rời đi.
"Nhị tiểu thư đi dạo như vậy, bên hồ gió lớn, tiểu thư phải cẩn thận thân thể, nhị tiểu thư bây giờ đã là quận chúa Đông Tần quốc, bản vương còn chưa chúc mừng nhị tiểu thư. Chờ mấy ngày sau nhất định sẻ đến quý phủ quấy rầy.” Tấn vương nói.
Trong lòng nàng một trận ghê tởm, cúi đầu lại nhìn thấy ngang hông Tấn vương mang theo một túi thơm hoàn toàn mới, được làm rất tinh xảo, chắc hẳn là Bàng Lạc Vũ đã đem cho hắn, Tụng Chi nhất định trốn không thoát bị phụ thân xử phạt, nha hoàn bên cạnh cũng chỉ có Cúc Thanh mới có, nhìn túi thơm hoàn toàn mới liền biết trái tim của Bàng Lạc Vũ sợ là đã đặt trên người hắn ta. Nàng mỉm cười:
“Đa tạ Tấn vương điện hạ, bất quá mấy ngày gần đây đại tỷ thần nữ bị thương, chỉ sợ có nhiều bất tiện, nên không thể chiêu đãi tốt Tấn vương điện hạ, thần nữ có việc, xin cáo lui trước.” Nói xong không đợi hắn phản ứng liền dẫn bọn họ rời đi.
Tấn vương ở phía sau nhìn Bàng Lạc Tuyết như suy nghĩ gì đó, Bàng Lạc Vũ mặc dù cập kê, mặc dù mình cũng thích nàng, nhưng dù sao cũng chỉ là thứ nữ, ở quốc công phủ nàng hoàn toàn bị động. Trái lại nhị tiểu thư này lại xứng với danh hiệu Tấn vương phi, tuy tiểu nha đầu này không phải khẩu vị của hắn, nhưng nếu vài năm sau nhất định sẻ xinh đẹp động lòng người. Nghĩ vậy liền có chủ ý.
Bàng Lạc Tuyết lại đem khăn the che lên mặt, đi tới ngã tư, nơi phồn hoa nhất kinh thành, tên là Di Hồng viện. Bọn người Thích Dao dù sao cũng là cô nương chưa lấy chồng, khó tránh khỏi đỏ mặt, có tiểu thư nào lại đi dạo kỹ viện. Bàng Lạc Tuyết cười khẽ nhưng cũng không giải thích.
Ban ngày, đương nhiên cũng không có ai, các cô nương đều đang nói chuyện, khi nhìn thấy mấy cô nương tiến vào, tròng mắt mọi người như muốn rớt ra, xoa mặt nhẹ mấy cái rồi nhìn nói: “Không biết chư vị cô nương có chuyện gì?”
Bàng Lạc Tuyết liếc nhìn cô gái xinh đẹp trang điểm đậm kia thản nhiên nói:
“Có một số việc muốn thương lượng cùng ma ma các người, chuẩn bị một gian phòng.”
Tự nhiên không dám chậm trể, thế là dẫn mọi người tới căn phòng nhã nhặn ở lầu hai.
Tác giả :
Bình Quả Trùng Tử