Khuynh Thành Phong Hoa
Chương 20: Mưa gió đêm trước
Tân niên này, bởi vì hoàng hậu Thượng Quan Nhã Nhi tỉnh lại làm cho cả hoàng cung lại tràn ngập hương vị vui mừng, hoàng hậu tỉnh tự nhiên hoàng thượng vui vẻ, một khi hoàng thượng vui vẻ tất cả mọi người đều được giải phóng. Buổi tối hôm nay, Hiên Viên Thương cũng qua một lần tết âm lịch ấm áp như gia đình người bình thường, cùng Dạ Mị, Hiên Viên Ngọc, phụ tử Thượng Quan Sở Hàn vây cùng một chỗ ăn một chút bữa cơm đoàn viên, người một nhà cùng một chỗ vui chơi giải trí tiếng nói tiếng cười không ngừng bay ra ngoài điện, thật sự ghen tị chết bao nhiêu người.
Trần Tinh Như tự nhiên là người đứng đầu trong đó, nàng sớm đã bị ghen tị oán hận biến thành che khuất tâm của mình, đang suy nghĩ hết mọi biện pháp thề phải đem Dạ Mị nhốt đánh vào địa ngục vĩnh viễn không siêu sinh!
Ngày hai năm mới, cũng là ngày lại mặt. Sáng sớm, Hiên Viên Thương liền mang theo Dạ Mị còn có một xe ngựa lễ vật hắn tự mình chuẩn bị chậm rãi xuất phát đi về phía Thượng quan gia. Dọc theo đường đi, tất cả người vây xem cuối cùng cũng chính mắt kiến thức đến sủng ái mà hoàng thượng đối với hoàng hậu, nhao nhao cảm khái quốc quân cùng quốc mẫu phu thê tình thâm, phong cảnh trường hợp như thế đủ để cho bất kỳ nữ tử gì ghen tị không thôi! Từ xưa tới nay có phi tử nào có được vinh hạnh để được hoàng thượng tự mình cùng đi lại mặt?
- Phụ thân, đại ca!
- Vi thần tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương! - Phụ tử Thượng Quan hướng Dạ Mị mỉm cười, trong mắt đều là yêu thương cùng sủng nịnh khó có thể che giấu, lập tức hướng hai người cung kính thi lễ.
- Nhạc phụ đại nhân, đại cữu tử đa lễ, hôm nay là ngày lại mặt, chúng ta sẽ không cần xen vào những lễ nghi nhàm chán này nữa, coi như là người bình thường một hồi đi! - Hiên Viên Thương cười nói, còn tự mình nâng phụ tử Thượng Quan dậy, quả nhiên là cho bộ tộc Thương Quan mặt mũi!
- Phụ thân, đại ca các ngươi này không phải chiết sát Nhã Nhi sao? Thương hắn là trượng phu của ta, chính là con rể của phụ thân, muội phu của đại ca, nào có các người hướng hắn hành lễ? Ngươi nói có đúng không? - Dạ Mị tà tà liếc Hiên Viên Thương một cái, trong ánh mắt tràn đầy ý tứ uy hiếp, giống như đang nói "Nếu ngươi dám không đồng ý cách nói của ta, kia về sau cũng đừng nghĩ lên giường của ta!"
Hiên Viên Thương thấy vậy nở nụ cười sủng nịnh, hắn nào dám đắc tội tiểu nữ nhân này a? Vì thế rất thuận theo phụ hoạ nói:
- Dạ, Nhã Nhi nói đúng, nhạc phụ đại nhân còn có đại cữu tử các ngươi tạm tha tiểu tế đi!
phụ tử Thượng Quan nhìn Hiên Viên Thương đùa giỡn bộ dáng đều sửng sốt, lập tức cười ha ha lên, không khí nhất thời liền ấm áp náo nhiệt lên. Dạ Mị thấy vậy mới vừa lòng thu hồi tầm mắt
- Phụ thân, đai ca, nơi này đều là một mảnh tâm ý của Nhã Nhi cùng Thương, các người đều nhận lấy đi.
- Nhã Nhi, như thế nào chuẩn bị nhiều như vậy? - Nhìn một rương lại một rương lễ vật, Thượng Quan Diệu Tổ nhịn không được kinh ngạc nói.
- Phụ thân, từ khi xuất giá Nhã Nhi đã không từng về nhà qua, lần này chuẩn bị lễ vật nhiều một chút cũng nên là, ngài hãy nhận lấy đi!
- Đúng vậy, nhạc phụ đại nhân, nơi này đều là Nhã Nhi tự mình chọn lựa cho các ngươi, không nhận lấy nhưng là làm phất tâm ý của nàng. - Hiên Viên Thương thấy bộ dáng Thượng Quan Diệu Tổ còn có chút do dự liền lập tức đi ra hát đệm, quả nhiên, Thượng Quan Diệu Tổ nghe nói là nữ nhi của mình dích thân chọn lựa liền lập tức cười hề hề nhận.
Thấy vậy, đáy mắt Hiên Viên Thương hiện lên một tia ánh sáng thực hiện được không dễ phát hiện. Nhưng Dạ Mị lại không chú ý tới, bởi vì nàng đang ở nghi hoặc lời Hiên Viên Thương nói, lễ vật này rõ ràng đều là hắn tự mình chọn lựa, chính là nàng cũng đại khái nhìn thoáng qua vài thứ này một chút! Bởi vì nàng cũng là tin tưởng Hiên Viên Thương chọn gì đó tuyệt đối sẽ không sai, cho nên mới dám yên tâm mà cho hắn toàn quyền làm chủ, nhưng là hiện tại vì cái gì hắn sẽ nói như vậy?
- Nhã Nhi, vào nhà. - Hiên Viên Thương thấy Dạ Mị đang ngẩn người, ánh mắt loé sáng liền bước nhanh đi đến bên người ôm eo nàng cùng nhau theo phụ tử Thượng Quan vào sân. Dạ Mị cũng bởi vậy mà đánh gãy suy nghĩ, rất nhanh lại dung nhập vào trong bầu không khí.
buổi tối mùng năm, Hiên Viên Thương tại trong thư phòng vội vàng xử lý công việc chồng chất xuống dưới trong khoảng thời gian này, mà Dạ Mị thì một người nhàm chán ở Loan Phượng cung ngẩn người. Đôi mi thanh tú gắt gao nhăn cùng một chỗ, hiển nhiên là đang tự hỏi chuyện phiền lòng nào. Kỳ thật nàng chính là đang mâu thuẫn đến cùng có muốn đem chuyện Hoa Thanh phái nói cho Hiên Viên Thương không. Hắn là một thế hệ đế vương, lấy việc gì cũng lo lắng cho quốc gia trước tiên, bên trong Hoa Thanh phái bảo vật chồng chất như núi, muốn bồi dưỡng ra một đám cao thủ cũng không phải việc khó, nếu hắn cũng nghĩ như vậy kia nên làm cái gì bây giờ? Chính mình còn đáp ứng với sư phụ muốn trọng chấn Hoa Thanh phái, vài thứ kia chính mình là như thế nào cũng không thể lấy ra dùng riêng. Nhưng nếu là không nói, nàng lại sẽ cảm thấy chính mình thực xin lỗi Hiên Viên Thương, bởi vì hai người cùng một chỗ quan trọng nhất là thẳng thắng thành khẩn.....
- Thượng Quan tiểu thư, ngây người nghiêm trọng quá cũng không phải là chuyện tốt gì. - Ngay tại khi Dạ Mị còn vây giữa mâu thuẫn, bên tai lại bỗng nhiên truyền đến một thanh âm lạnh nhạt, đem nàng làm hoảng sợ, thế cho nên nàng căn bản là không chú ý tới người kia xưng hô đối với nàng.
- Phàm thừa tướng? Sao ngươi lại tới đây? - Dạ Mị kinh ngạc nhìn trong phòng bỗng nhiên nhiều ra đến một cái bóng dáng màu trắng, nay chính nàng cũng là cao thủ Xuất Khiếu kỳ, nhưng lại bởi vì ngây người một chút cũng không từng phát hiện có người lẻn vào! Nếu người đến muốn mạng nàng mà nói, phỏng chừng chính mình không biết đã chết bao nhiêu lần!
- Đến nói lời từ biệt, ngày mai ta sẽ khởi hành về nước. - Phàm Trần rất muốn duy trì đạm mạc của hắn, nhưng không biết vì sao, từ sau khi chuyến đi Xích Viêm cực, trong lòng hắn liền thường xuyên không tự chủ được nhớ tới bóng dáng tuyệt sắc kia. Tối nay lại càng ma xui quỷ khiến ẩn vào cung đến, chính là muốn tại trước khi đi gặp mặt nàng một lần.
- Nga, kia cầu chúc Phàm thừa tướng thuận buồm xuôi gió. - Dạ Mị quái dị liếc nhìn Phàm Trần một cái nói. Này thật là cái nam nhân băng sơn kia? Sẽ không là có người giả mạo đi? Quan hệ của mình với hắn khi nào thì tốt như vậy, thế nhưng còn muốn nói lời từ biệt riêng?
- Chúng ta còn có thể gặp lại.
- Nga? Phàm thừa tướng tính khi nào lại đi sứ Long Việt?
- Không phải đi sứ Long Việt. Cho ngươi một lời khuyên, đừng đối với Hiên Viên hoàng dùng tình quá sâu! - Nói xong, bóng dáng Phàm Trần chợt lóe, không đợi Dạ Mị hỏi ra nghi hoặc của bản thân là không thấy bóng người.
- Bảo ta không cần đối với Thương dùng tình quá sâu? Phàm Trần khi nào thì cũng bát quái như vậy rồi? Chẳng lẽ hắn coi trọng ta không được? - Trong lòng Dạ Mị rất bực tức nghĩ, bất quá cũng không thực sự đem lời nói Phàm Trần để ở trong lòng.
- Mỹ nhân, có phải đang nghĩ bản thái tử hay không a? - Kế tiếp Phàm Trần sau, lại một cái thanh âm ngả ngớn vang lên tại bên tai Dạ Mị.
Đến cùng hôm nay là ngày mấy? Như thế nào một đám đều hướng về phía nàng chạy?
- Nam Cung Ly, trộm vào tẩm cung hoàng hậu cũng không phải là thói quen tốt gì.
- Hắc, bản thái tử cũng là quá nhớ nhung mỹ nhân thôi.
- Hôm nay không phải ngươi đi xem đại hội muôn hoa đua thắm khoe hồng sao? Như thế nào sẽ không gặp đến một người ngươi thích? Bản cung còn tưởng rằng hôm nay Nam Cung thái tử nhất định là muốn trái phải ôm ấp mỹ nhân trắng đêm triền miên đâu. - Dạ Mị xem nam nhân táo bạo dài một đôi mắt hoa đào này châm chọc nói. Dù sao không có lý do gì, mỗi lần Dạ Mị nhìn đến hắn liền muốn "khi dễ" một chút, ai kêu bộ dạng hắn đáng đánh đòn như vậy đâu?
- Mỹ nhân nhưng là ghen tị? dong chi tục phấn này sao có thể đánh đồng với mỹ nhân ngươi? Từ sau khi bản thái tử nhìn thấy mỹ nhân sẽ thấy không có tâm tình xem nữ nhân khác, quá xấu. - Mặc kệ Dạ Mị đối với hắn thế nào, mỗi lần Nam Cung Ly nhìn thấy nàng nhất định đều phải nói "tâm sự" với nàng thật tốt một phen, khiến cho Dạ Mị lúc nào cũng đau đầu vô cùng, dở khóc dở cười.
- Nam Cung Ly, ngươi có thể không buồn nôn như vậy hay không? Ngươi tốt xấu gì cũng là thái tử một quốc gia, như thế nào lại táo bạo như vậy? Nói đi, tìm ta có chuyện gì? - Dạ Mị dường như ghét nhìn hắn nói, khuôn mặt kia nhưng thật cực phẩm, nhưng tính cách như thế nào cũng cực phẩm như vậy đâu? Tuyết Yên quốc hoàng đế sẽ không cũng là cực phẩm đi? Không phải đều nói cha nào con nấy sao? Dạ Mị nghĩ, trong lòng một trận ác hàn. Ngươi nghĩ nghĩ a, nếu ngươi nhìn thấy một cái lão đầu nói lời nói táo bạo như Nam Cung Ly vậy, vậy ngươi có thể hay không nghĩ một cái nắm đấm đem hắn đánh ngay cả mẫu thân cũng không biết? Hoặc là trực tiếp một cước đem hắn đá đến ngoài không gian đi?
- Mỹ nhân ngươi luôn làm bản thái tử thương tâm như vậy, nhưng là bản thái tử càng ngày càng thích ngươi làm sao bây giờ? Ngày mai bản thái tử muốn đi, nhưng là rất luyến tiếc rời đi mỹ nhân a, bằng không mỹ nhân ngươi cùng bản thái tử bỏ trốn đi?
"Phốc" Dạ Mị nghe vậy trực tiếp phun một ngụm nước văng ra ngoài, Nam Cung Ly này quả nhiên là cực phẩm! Mệt hắn nghĩ ra, thái tử một quốc gia lại dụ dỗ mang hoàng hậu quốc khác bỏ trốn? Kia phỏng chừng là chuyện xấu đầu tiên từ trước đến nay đi? Nói không chừng còn có thể bị ghi vào sử sách....
- Mỹ nhân ngươi đừng kích động như vậy a, có phải rất vui vẻ hay không? Đồng ý lời bản thái tử nói rồi? - Nam Cung Ly mắt đầy chờ mong tiến đến trước mặt Dạ Mị hỏi, nhưng là lại bị Dạ Mị một chưởng không lưu tình chút nào hất ra xa.
- Đồng ý cái đại đầu quỷ nhà ngươi! Nam Cung Ly ngươi nam nhân táo bạo này, nếu không có chuyện thì cút nhanh lên cho bản cung! Bản cung chúc ngươi thuận buồm xuôi gió! - Dạ Mị nhìn Nam Cung Ly vẻ mặt ủy khuất nghiến răng nghiến lợi nói. Vì cái gì mỗi lần đều là nàng bị tức đến đỉnh đầu bốc khói? Nam Cung Ly này quả thật là khắc tinh của mình! Muốn hỏi người da mặt dày nhất rốt cục là ai? Dạ Mị cam đoan sẽ không chút do dự trả lời là Nam Cung Ly! Đánh, đánh không đi! Mắng, mắng không chạy! Ngươi muốn châm chọc hắn đi, hắn còn có thể cho là khen ngợi! Nếu lời nói thật sự khó nghe đâu, hắn thế nhưng trực tiếp giả vờ không biết! Tinh thần quả thật so với tiểu cường (tên một con gián trong phim hoạt hình ý nghĩa là rất lỳ lợm đánh hoài không chết) còn tiểu cường, cũng chính là phụ thân trong truyền thuyết của tiểu cường.
- Mỹ nhân, bản thái tử tuyệt đối là sẽ không buông tay! Đây là ngọc bội bên người của bản thái tử, là mẫu hậu của bản thái tử truyền xuống muốn giữ lại cho con dâu tương lai, hôm nay bản thái tử liền đem nó tặng cho ngươi chứng minh cho lòng của bản thái tử đối với ngươi! - Nam Cung Ly nói xong nhanh chóng đem một khối ngọc bội quăng vào trong tay Dạ Mị, Dạ Mị phản xạ có điều kiện đem nó bắt lấy vào tay, thời điểm đang muốn trả lại cho hắn lại phát hiện người thế nhưng kích động chạy! Dạ Mị ngạc nhiên, nếu không nhìn lầm thì nói, nàng thế nhưng nhìn đến bên tai Nam Cung Ly đỏ!
Là kỳ tích hay là chính mình hoa mắt? Nam Cung Ly trường kỳ trà trộn ở trong đám nữ nhân thế nhưng thẹn thùng rồi?
Dạ Mị ngơ ngác nhìn nhìn khối ngọc bội tinh xảo trong tay, mặt trên điêu khắc một con phượng hoàng giương cánh muốn bay, mặt trái còn có khắc hai chữ Nam Cung, thình lình chính là bảo bối của bộ tộc hoàng hậu tương truyền nhiều thế hệ, đồng thời cũng là tượng trưng thân phận một quốc gia chi mẫu Tuyết Yên quốc!
Dạ Mị chỉ cảm thấy chính mình cầm một củ khoai lang phỏng tay, vừa định vứt bỏ nó lại nhớ đến Nam Cung Ly nói đây là gì đó mà mẫu hậu lưu lại cho hắn, Dạ Mị chần chờ. Nếu là nàng không nhớ lầm thì nói, hoàng hậu Tuyết Yên quốc đã chết rất nhiều năm, Tuyết Yên hoàng đế cùng hoàng hậu kiêm điệp tình thâm, cho nên đến hiện tại đều không có lại lập hậu. Khối ngọc bội này cũng chính là di vật của mẫu hậu Nam Cung Ly, nếu là nàng liền đem nó đánh mất như vậy có phải hơi quá đáng hay không?
- Quên đi, vẫn là về sau có cơ hội thì trả lại cho hắn đi. - Dạ Mị bất đắc dĩ thở dài đem ngọc bội cất về. Kỳ thật trước kia tại thế kỷ 21 nói Dạ Mị là người vô tình cũng thật oan uổng nàng, ít nhất nàng đối với thân tình chính là cực kỳ coi trọng, bởi vì không có được đến qua, cho nên mới đương lúc nàng có được về sau lại càng sẽ quý trọng thêm. Đồng dạng suy bụng ta ra bụng người, Nam Cung Ly hẳn là cũng cực thương mẫu hậu hắn đi? Bằng không lại làm sao có thể đem di vật của nàng mang theo bên người đâu.
Ngoài phòng, một cái bóng đen rất nhanh lắc mình bay về phía ngự thư phòng, bóng dáng nhanh như thiểm điện, giống như là chưa bao giờ xuất hiện qua.
- Khởi bẩm hoàng thượng, Nam Cung Ly vừa rời đi Loan Phượng cung, còn đem ngọc bội Tuyết Yên hoàng hậu đưa cho hoàng hậu nương nương.
- Nga? Nam Cung Ly này quả thật là đủ phong lưu a! - Hiên Viên Thương nghe vậy mặt đều đen hơn phân nữa, nghiến răng nghiến lợi nói. - Kia hoàng hậu nương nương có nhận lấy không?
- Hoàng hậu nương nương đem nó để ở bên trong hộp trang điểm, thuộc hạ giống như mơ hồ nghe được hoàng hậu nương nương lầm bầm lầu bầu nói chờ về sau nếu có cơ hội nhìn thấy Nam Cung Ly lại đem ngọc bội trả lại cho hắn.
- Hừ! Ngươi đưa lỗ tai lại đây! - Tiếp theo, Hiên Viên Thương liền tại bên tai ảnh vệ nói ra kế hoạch của mình, mà kế hoạch liền thực hiện tại trong hai ngày này! Nam Cung Ly, nếu là ngươi chủ động đưa lên đến kia nếu trẫm không cần chằng phải là thật xin lỗi ngươi rồi? Ban đầu trẫm còn đang lo lắng có muốn giá họa ngươi hay không, ngươi nhưng thật ra giải ưu cho trẫm! Hừ! Trong lòng Hiên Viên Thương hừ lạnh một tiếng, tuy rằng Nam Cung Ly đem khối ngọc bội cho Dạ Mị chính xác làm hắn rất không dễ chịu, bất quá cũng quả thật giúp hắn một cái đại ân, đối với toàn bộ kế hoạch của hắn là trăm lợi mà không một hại!
- Hoàng thượng, Phàm Trần đã từng xuất hiện ở Loan Phượng cung qua. Hắn còn nói với hoàng hậu nương nương kêu nàng ngàn vạn lần không nên đối với hoàng thượng dùng tình quá sâu! - Ảnh vệ chi tiết đem hết thảy đều nói cho Hiên Viên Thương, chức trách của hắn chính là đem những gì nhìn thấy và nghe thấy bẩm báo chi tiết cho chủ tử của mình, cho nên sẽ không lo lắng tin tức có thể làm chủ tử mất hứng hay không hay là vẫn sẽ thế nào.
Hiên Viên Thương nghe vậy trong lòng nhúc nhích, bản sự của Phàm Trần hắn tự nhiên là biết được, chẳng lẽ hắn tính ra cái gì nên mới sẽ nhắc nhở nàng sao?
- Hắn còn nói cái gì? Hoàng hậu có phản ứng gì?
- Khác cũng là lời nói từ biệt, hoàng hậu nương nương giống như cũng không quá để ý.
- Ân, trẫm đã biết, bắt đầu từ lúc này ngươi sẽ không cần lại đi giám thị Loan Phượng cung, đi làm chuyện trẫm đã nói đi! Nhớ kỹ, nhất định phải "không dấu vết", không thể để người hoài nghi!
- Dạ, thuộc hạ cáo lui!
- Hiên Viên Thương tựa vào trên ghế thường (thường ở đây có nghĩa chỉ là ghế bình thường chứ không phải ghế vua hay còn gọi là long ngai) thở phào nhẹ nhõm.
- Hết thảy đều phải đã xong, Nhã Nhi, ngươi ngàn vạn đừng có trách ta, ta làm hết thảy đều là vì Long Việt. Ta có thể vì ngươi đi chết, nhưng là lại không thể đem giang sơn mà Hiên Viên thị nhiều thế hệ thủ hộ làm tiền đặt cược! - Hiên Viên Thương trầm trọng nhắm lại hai mắt, hắn có một loại dự cảm không tốt, giống như có cái gì đó cực kỳ quan trọng sẽ vĩnh viễn cách hắn mà đi. Hắn không biết là cái gì, cũng không muốn biết, tại thời điểm cuối cùng này, hắn tuyệt đối không cho phép có gì đó có thể dao động chuyện tình hắn quyết tâm xuất hiện!
Trần Tinh Như tự nhiên là người đứng đầu trong đó, nàng sớm đã bị ghen tị oán hận biến thành che khuất tâm của mình, đang suy nghĩ hết mọi biện pháp thề phải đem Dạ Mị nhốt đánh vào địa ngục vĩnh viễn không siêu sinh!
Ngày hai năm mới, cũng là ngày lại mặt. Sáng sớm, Hiên Viên Thương liền mang theo Dạ Mị còn có một xe ngựa lễ vật hắn tự mình chuẩn bị chậm rãi xuất phát đi về phía Thượng quan gia. Dọc theo đường đi, tất cả người vây xem cuối cùng cũng chính mắt kiến thức đến sủng ái mà hoàng thượng đối với hoàng hậu, nhao nhao cảm khái quốc quân cùng quốc mẫu phu thê tình thâm, phong cảnh trường hợp như thế đủ để cho bất kỳ nữ tử gì ghen tị không thôi! Từ xưa tới nay có phi tử nào có được vinh hạnh để được hoàng thượng tự mình cùng đi lại mặt?
- Phụ thân, đại ca!
- Vi thần tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương! - Phụ tử Thượng Quan hướng Dạ Mị mỉm cười, trong mắt đều là yêu thương cùng sủng nịnh khó có thể che giấu, lập tức hướng hai người cung kính thi lễ.
- Nhạc phụ đại nhân, đại cữu tử đa lễ, hôm nay là ngày lại mặt, chúng ta sẽ không cần xen vào những lễ nghi nhàm chán này nữa, coi như là người bình thường một hồi đi! - Hiên Viên Thương cười nói, còn tự mình nâng phụ tử Thượng Quan dậy, quả nhiên là cho bộ tộc Thương Quan mặt mũi!
- Phụ thân, đại ca các ngươi này không phải chiết sát Nhã Nhi sao? Thương hắn là trượng phu của ta, chính là con rể của phụ thân, muội phu của đại ca, nào có các người hướng hắn hành lễ? Ngươi nói có đúng không? - Dạ Mị tà tà liếc Hiên Viên Thương một cái, trong ánh mắt tràn đầy ý tứ uy hiếp, giống như đang nói "Nếu ngươi dám không đồng ý cách nói của ta, kia về sau cũng đừng nghĩ lên giường của ta!"
Hiên Viên Thương thấy vậy nở nụ cười sủng nịnh, hắn nào dám đắc tội tiểu nữ nhân này a? Vì thế rất thuận theo phụ hoạ nói:
- Dạ, Nhã Nhi nói đúng, nhạc phụ đại nhân còn có đại cữu tử các ngươi tạm tha tiểu tế đi!
phụ tử Thượng Quan nhìn Hiên Viên Thương đùa giỡn bộ dáng đều sửng sốt, lập tức cười ha ha lên, không khí nhất thời liền ấm áp náo nhiệt lên. Dạ Mị thấy vậy mới vừa lòng thu hồi tầm mắt
- Phụ thân, đai ca, nơi này đều là một mảnh tâm ý của Nhã Nhi cùng Thương, các người đều nhận lấy đi.
- Nhã Nhi, như thế nào chuẩn bị nhiều như vậy? - Nhìn một rương lại một rương lễ vật, Thượng Quan Diệu Tổ nhịn không được kinh ngạc nói.
- Phụ thân, từ khi xuất giá Nhã Nhi đã không từng về nhà qua, lần này chuẩn bị lễ vật nhiều một chút cũng nên là, ngài hãy nhận lấy đi!
- Đúng vậy, nhạc phụ đại nhân, nơi này đều là Nhã Nhi tự mình chọn lựa cho các ngươi, không nhận lấy nhưng là làm phất tâm ý của nàng. - Hiên Viên Thương thấy bộ dáng Thượng Quan Diệu Tổ còn có chút do dự liền lập tức đi ra hát đệm, quả nhiên, Thượng Quan Diệu Tổ nghe nói là nữ nhi của mình dích thân chọn lựa liền lập tức cười hề hề nhận.
Thấy vậy, đáy mắt Hiên Viên Thương hiện lên một tia ánh sáng thực hiện được không dễ phát hiện. Nhưng Dạ Mị lại không chú ý tới, bởi vì nàng đang ở nghi hoặc lời Hiên Viên Thương nói, lễ vật này rõ ràng đều là hắn tự mình chọn lựa, chính là nàng cũng đại khái nhìn thoáng qua vài thứ này một chút! Bởi vì nàng cũng là tin tưởng Hiên Viên Thương chọn gì đó tuyệt đối sẽ không sai, cho nên mới dám yên tâm mà cho hắn toàn quyền làm chủ, nhưng là hiện tại vì cái gì hắn sẽ nói như vậy?
- Nhã Nhi, vào nhà. - Hiên Viên Thương thấy Dạ Mị đang ngẩn người, ánh mắt loé sáng liền bước nhanh đi đến bên người ôm eo nàng cùng nhau theo phụ tử Thượng Quan vào sân. Dạ Mị cũng bởi vậy mà đánh gãy suy nghĩ, rất nhanh lại dung nhập vào trong bầu không khí.
buổi tối mùng năm, Hiên Viên Thương tại trong thư phòng vội vàng xử lý công việc chồng chất xuống dưới trong khoảng thời gian này, mà Dạ Mị thì một người nhàm chán ở Loan Phượng cung ngẩn người. Đôi mi thanh tú gắt gao nhăn cùng một chỗ, hiển nhiên là đang tự hỏi chuyện phiền lòng nào. Kỳ thật nàng chính là đang mâu thuẫn đến cùng có muốn đem chuyện Hoa Thanh phái nói cho Hiên Viên Thương không. Hắn là một thế hệ đế vương, lấy việc gì cũng lo lắng cho quốc gia trước tiên, bên trong Hoa Thanh phái bảo vật chồng chất như núi, muốn bồi dưỡng ra một đám cao thủ cũng không phải việc khó, nếu hắn cũng nghĩ như vậy kia nên làm cái gì bây giờ? Chính mình còn đáp ứng với sư phụ muốn trọng chấn Hoa Thanh phái, vài thứ kia chính mình là như thế nào cũng không thể lấy ra dùng riêng. Nhưng nếu là không nói, nàng lại sẽ cảm thấy chính mình thực xin lỗi Hiên Viên Thương, bởi vì hai người cùng một chỗ quan trọng nhất là thẳng thắng thành khẩn.....
- Thượng Quan tiểu thư, ngây người nghiêm trọng quá cũng không phải là chuyện tốt gì. - Ngay tại khi Dạ Mị còn vây giữa mâu thuẫn, bên tai lại bỗng nhiên truyền đến một thanh âm lạnh nhạt, đem nàng làm hoảng sợ, thế cho nên nàng căn bản là không chú ý tới người kia xưng hô đối với nàng.
- Phàm thừa tướng? Sao ngươi lại tới đây? - Dạ Mị kinh ngạc nhìn trong phòng bỗng nhiên nhiều ra đến một cái bóng dáng màu trắng, nay chính nàng cũng là cao thủ Xuất Khiếu kỳ, nhưng lại bởi vì ngây người một chút cũng không từng phát hiện có người lẻn vào! Nếu người đến muốn mạng nàng mà nói, phỏng chừng chính mình không biết đã chết bao nhiêu lần!
- Đến nói lời từ biệt, ngày mai ta sẽ khởi hành về nước. - Phàm Trần rất muốn duy trì đạm mạc của hắn, nhưng không biết vì sao, từ sau khi chuyến đi Xích Viêm cực, trong lòng hắn liền thường xuyên không tự chủ được nhớ tới bóng dáng tuyệt sắc kia. Tối nay lại càng ma xui quỷ khiến ẩn vào cung đến, chính là muốn tại trước khi đi gặp mặt nàng một lần.
- Nga, kia cầu chúc Phàm thừa tướng thuận buồm xuôi gió. - Dạ Mị quái dị liếc nhìn Phàm Trần một cái nói. Này thật là cái nam nhân băng sơn kia? Sẽ không là có người giả mạo đi? Quan hệ của mình với hắn khi nào thì tốt như vậy, thế nhưng còn muốn nói lời từ biệt riêng?
- Chúng ta còn có thể gặp lại.
- Nga? Phàm thừa tướng tính khi nào lại đi sứ Long Việt?
- Không phải đi sứ Long Việt. Cho ngươi một lời khuyên, đừng đối với Hiên Viên hoàng dùng tình quá sâu! - Nói xong, bóng dáng Phàm Trần chợt lóe, không đợi Dạ Mị hỏi ra nghi hoặc của bản thân là không thấy bóng người.
- Bảo ta không cần đối với Thương dùng tình quá sâu? Phàm Trần khi nào thì cũng bát quái như vậy rồi? Chẳng lẽ hắn coi trọng ta không được? - Trong lòng Dạ Mị rất bực tức nghĩ, bất quá cũng không thực sự đem lời nói Phàm Trần để ở trong lòng.
- Mỹ nhân, có phải đang nghĩ bản thái tử hay không a? - Kế tiếp Phàm Trần sau, lại một cái thanh âm ngả ngớn vang lên tại bên tai Dạ Mị.
Đến cùng hôm nay là ngày mấy? Như thế nào một đám đều hướng về phía nàng chạy?
- Nam Cung Ly, trộm vào tẩm cung hoàng hậu cũng không phải là thói quen tốt gì.
- Hắc, bản thái tử cũng là quá nhớ nhung mỹ nhân thôi.
- Hôm nay không phải ngươi đi xem đại hội muôn hoa đua thắm khoe hồng sao? Như thế nào sẽ không gặp đến một người ngươi thích? Bản cung còn tưởng rằng hôm nay Nam Cung thái tử nhất định là muốn trái phải ôm ấp mỹ nhân trắng đêm triền miên đâu. - Dạ Mị xem nam nhân táo bạo dài một đôi mắt hoa đào này châm chọc nói. Dù sao không có lý do gì, mỗi lần Dạ Mị nhìn đến hắn liền muốn "khi dễ" một chút, ai kêu bộ dạng hắn đáng đánh đòn như vậy đâu?
- Mỹ nhân nhưng là ghen tị? dong chi tục phấn này sao có thể đánh đồng với mỹ nhân ngươi? Từ sau khi bản thái tử nhìn thấy mỹ nhân sẽ thấy không có tâm tình xem nữ nhân khác, quá xấu. - Mặc kệ Dạ Mị đối với hắn thế nào, mỗi lần Nam Cung Ly nhìn thấy nàng nhất định đều phải nói "tâm sự" với nàng thật tốt một phen, khiến cho Dạ Mị lúc nào cũng đau đầu vô cùng, dở khóc dở cười.
- Nam Cung Ly, ngươi có thể không buồn nôn như vậy hay không? Ngươi tốt xấu gì cũng là thái tử một quốc gia, như thế nào lại táo bạo như vậy? Nói đi, tìm ta có chuyện gì? - Dạ Mị dường như ghét nhìn hắn nói, khuôn mặt kia nhưng thật cực phẩm, nhưng tính cách như thế nào cũng cực phẩm như vậy đâu? Tuyết Yên quốc hoàng đế sẽ không cũng là cực phẩm đi? Không phải đều nói cha nào con nấy sao? Dạ Mị nghĩ, trong lòng một trận ác hàn. Ngươi nghĩ nghĩ a, nếu ngươi nhìn thấy một cái lão đầu nói lời nói táo bạo như Nam Cung Ly vậy, vậy ngươi có thể hay không nghĩ một cái nắm đấm đem hắn đánh ngay cả mẫu thân cũng không biết? Hoặc là trực tiếp một cước đem hắn đá đến ngoài không gian đi?
- Mỹ nhân ngươi luôn làm bản thái tử thương tâm như vậy, nhưng là bản thái tử càng ngày càng thích ngươi làm sao bây giờ? Ngày mai bản thái tử muốn đi, nhưng là rất luyến tiếc rời đi mỹ nhân a, bằng không mỹ nhân ngươi cùng bản thái tử bỏ trốn đi?
"Phốc" Dạ Mị nghe vậy trực tiếp phun một ngụm nước văng ra ngoài, Nam Cung Ly này quả nhiên là cực phẩm! Mệt hắn nghĩ ra, thái tử một quốc gia lại dụ dỗ mang hoàng hậu quốc khác bỏ trốn? Kia phỏng chừng là chuyện xấu đầu tiên từ trước đến nay đi? Nói không chừng còn có thể bị ghi vào sử sách....
- Mỹ nhân ngươi đừng kích động như vậy a, có phải rất vui vẻ hay không? Đồng ý lời bản thái tử nói rồi? - Nam Cung Ly mắt đầy chờ mong tiến đến trước mặt Dạ Mị hỏi, nhưng là lại bị Dạ Mị một chưởng không lưu tình chút nào hất ra xa.
- Đồng ý cái đại đầu quỷ nhà ngươi! Nam Cung Ly ngươi nam nhân táo bạo này, nếu không có chuyện thì cút nhanh lên cho bản cung! Bản cung chúc ngươi thuận buồm xuôi gió! - Dạ Mị nhìn Nam Cung Ly vẻ mặt ủy khuất nghiến răng nghiến lợi nói. Vì cái gì mỗi lần đều là nàng bị tức đến đỉnh đầu bốc khói? Nam Cung Ly này quả thật là khắc tinh của mình! Muốn hỏi người da mặt dày nhất rốt cục là ai? Dạ Mị cam đoan sẽ không chút do dự trả lời là Nam Cung Ly! Đánh, đánh không đi! Mắng, mắng không chạy! Ngươi muốn châm chọc hắn đi, hắn còn có thể cho là khen ngợi! Nếu lời nói thật sự khó nghe đâu, hắn thế nhưng trực tiếp giả vờ không biết! Tinh thần quả thật so với tiểu cường (tên một con gián trong phim hoạt hình ý nghĩa là rất lỳ lợm đánh hoài không chết) còn tiểu cường, cũng chính là phụ thân trong truyền thuyết của tiểu cường.
- Mỹ nhân, bản thái tử tuyệt đối là sẽ không buông tay! Đây là ngọc bội bên người của bản thái tử, là mẫu hậu của bản thái tử truyền xuống muốn giữ lại cho con dâu tương lai, hôm nay bản thái tử liền đem nó tặng cho ngươi chứng minh cho lòng của bản thái tử đối với ngươi! - Nam Cung Ly nói xong nhanh chóng đem một khối ngọc bội quăng vào trong tay Dạ Mị, Dạ Mị phản xạ có điều kiện đem nó bắt lấy vào tay, thời điểm đang muốn trả lại cho hắn lại phát hiện người thế nhưng kích động chạy! Dạ Mị ngạc nhiên, nếu không nhìn lầm thì nói, nàng thế nhưng nhìn đến bên tai Nam Cung Ly đỏ!
Là kỳ tích hay là chính mình hoa mắt? Nam Cung Ly trường kỳ trà trộn ở trong đám nữ nhân thế nhưng thẹn thùng rồi?
Dạ Mị ngơ ngác nhìn nhìn khối ngọc bội tinh xảo trong tay, mặt trên điêu khắc một con phượng hoàng giương cánh muốn bay, mặt trái còn có khắc hai chữ Nam Cung, thình lình chính là bảo bối của bộ tộc hoàng hậu tương truyền nhiều thế hệ, đồng thời cũng là tượng trưng thân phận một quốc gia chi mẫu Tuyết Yên quốc!
Dạ Mị chỉ cảm thấy chính mình cầm một củ khoai lang phỏng tay, vừa định vứt bỏ nó lại nhớ đến Nam Cung Ly nói đây là gì đó mà mẫu hậu lưu lại cho hắn, Dạ Mị chần chờ. Nếu là nàng không nhớ lầm thì nói, hoàng hậu Tuyết Yên quốc đã chết rất nhiều năm, Tuyết Yên hoàng đế cùng hoàng hậu kiêm điệp tình thâm, cho nên đến hiện tại đều không có lại lập hậu. Khối ngọc bội này cũng chính là di vật của mẫu hậu Nam Cung Ly, nếu là nàng liền đem nó đánh mất như vậy có phải hơi quá đáng hay không?
- Quên đi, vẫn là về sau có cơ hội thì trả lại cho hắn đi. - Dạ Mị bất đắc dĩ thở dài đem ngọc bội cất về. Kỳ thật trước kia tại thế kỷ 21 nói Dạ Mị là người vô tình cũng thật oan uổng nàng, ít nhất nàng đối với thân tình chính là cực kỳ coi trọng, bởi vì không có được đến qua, cho nên mới đương lúc nàng có được về sau lại càng sẽ quý trọng thêm. Đồng dạng suy bụng ta ra bụng người, Nam Cung Ly hẳn là cũng cực thương mẫu hậu hắn đi? Bằng không lại làm sao có thể đem di vật của nàng mang theo bên người đâu.
Ngoài phòng, một cái bóng đen rất nhanh lắc mình bay về phía ngự thư phòng, bóng dáng nhanh như thiểm điện, giống như là chưa bao giờ xuất hiện qua.
- Khởi bẩm hoàng thượng, Nam Cung Ly vừa rời đi Loan Phượng cung, còn đem ngọc bội Tuyết Yên hoàng hậu đưa cho hoàng hậu nương nương.
- Nga? Nam Cung Ly này quả thật là đủ phong lưu a! - Hiên Viên Thương nghe vậy mặt đều đen hơn phân nữa, nghiến răng nghiến lợi nói. - Kia hoàng hậu nương nương có nhận lấy không?
- Hoàng hậu nương nương đem nó để ở bên trong hộp trang điểm, thuộc hạ giống như mơ hồ nghe được hoàng hậu nương nương lầm bầm lầu bầu nói chờ về sau nếu có cơ hội nhìn thấy Nam Cung Ly lại đem ngọc bội trả lại cho hắn.
- Hừ! Ngươi đưa lỗ tai lại đây! - Tiếp theo, Hiên Viên Thương liền tại bên tai ảnh vệ nói ra kế hoạch của mình, mà kế hoạch liền thực hiện tại trong hai ngày này! Nam Cung Ly, nếu là ngươi chủ động đưa lên đến kia nếu trẫm không cần chằng phải là thật xin lỗi ngươi rồi? Ban đầu trẫm còn đang lo lắng có muốn giá họa ngươi hay không, ngươi nhưng thật ra giải ưu cho trẫm! Hừ! Trong lòng Hiên Viên Thương hừ lạnh một tiếng, tuy rằng Nam Cung Ly đem khối ngọc bội cho Dạ Mị chính xác làm hắn rất không dễ chịu, bất quá cũng quả thật giúp hắn một cái đại ân, đối với toàn bộ kế hoạch của hắn là trăm lợi mà không một hại!
- Hoàng thượng, Phàm Trần đã từng xuất hiện ở Loan Phượng cung qua. Hắn còn nói với hoàng hậu nương nương kêu nàng ngàn vạn lần không nên đối với hoàng thượng dùng tình quá sâu! - Ảnh vệ chi tiết đem hết thảy đều nói cho Hiên Viên Thương, chức trách của hắn chính là đem những gì nhìn thấy và nghe thấy bẩm báo chi tiết cho chủ tử của mình, cho nên sẽ không lo lắng tin tức có thể làm chủ tử mất hứng hay không hay là vẫn sẽ thế nào.
Hiên Viên Thương nghe vậy trong lòng nhúc nhích, bản sự của Phàm Trần hắn tự nhiên là biết được, chẳng lẽ hắn tính ra cái gì nên mới sẽ nhắc nhở nàng sao?
- Hắn còn nói cái gì? Hoàng hậu có phản ứng gì?
- Khác cũng là lời nói từ biệt, hoàng hậu nương nương giống như cũng không quá để ý.
- Ân, trẫm đã biết, bắt đầu từ lúc này ngươi sẽ không cần lại đi giám thị Loan Phượng cung, đi làm chuyện trẫm đã nói đi! Nhớ kỹ, nhất định phải "không dấu vết", không thể để người hoài nghi!
- Dạ, thuộc hạ cáo lui!
- Hiên Viên Thương tựa vào trên ghế thường (thường ở đây có nghĩa chỉ là ghế bình thường chứ không phải ghế vua hay còn gọi là long ngai) thở phào nhẹ nhõm.
- Hết thảy đều phải đã xong, Nhã Nhi, ngươi ngàn vạn đừng có trách ta, ta làm hết thảy đều là vì Long Việt. Ta có thể vì ngươi đi chết, nhưng là lại không thể đem giang sơn mà Hiên Viên thị nhiều thế hệ thủ hộ làm tiền đặt cược! - Hiên Viên Thương trầm trọng nhắm lại hai mắt, hắn có một loại dự cảm không tốt, giống như có cái gì đó cực kỳ quan trọng sẽ vĩnh viễn cách hắn mà đi. Hắn không biết là cái gì, cũng không muốn biết, tại thời điểm cuối cùng này, hắn tuyệt đối không cho phép có gì đó có thể dao động chuyện tình hắn quyết tâm xuất hiện!
Tác giả :
Hư Vọng Phù Sinh