Khuynh Thành Phong Hoa
Chương 19: Gân mạch đứt đoạn, phá rồi sau đó lập
Chỉ thấy nguyên bản Xích Viêm còn an tĩnh quay chung quanh bốn phía bỗng nhiên hướng về Dạ Mị mãnh liệt toàn bộ đánh tới, lúc này Phàm Trần bên ngoài cũng phát hiện không thích hợp, nhưng thời điểm không đợi hắn làm ra phản ứng gì, chợt nghe bên trong Dạ Mị:
- A. - Kêu thảm một tiếng. Tại trong ánh mắt khiếp sợ của Phàm Trần, Xích Viêm trong Xích Viêm cực thế nhưng tất cả đều biến mất!
Mắt thấy bộ dáng Dạ Mị bên trong giống như rất thống khổ, thân thể lung lay thoáng động làm như tùy thời đều có thể ngã xuống đất, Phàm Trần nhanh chóng thuấn di tiến lên đỡ được nàng. Rốt cục, trước một giây khi Dạ Mị hoàn toàn mất ý thức trần như nhộng (không mặc gì cả) ngã vào lòng Phàm Trần, từ thủy đến chung, nàng đều đem Xích Viêm quả gắt gao nắm vào trong tay, thậm chí câu nói trước khi hôn mê đều là:
- Không cần bận tâm ta, nhất định phải mau chóng đem Xích Viêm quả mang về hoàng cung!
Phàm Trần thâm sâu nhìn thoáng qua nữ nhân trần như nhộng trong lòng mình, sắc mặt có chút xấu hổ đứng lên, đôi tay lạnh lẽo chạm đến da thịt nàng có loại cảm giác rất kỳ diệu, tê tê.... nhưng hắn cũng hiểu rõ, giờ phút này căn bản không có thời gian cho hắn đi suy nghĩ miên man, vừa nãy nếu không nhìn lầm thì nói, Xích Viêm này hẳn là tiến trong thân thể nàng. Bình tĩnh trong lòng, Phàm Trần cẩn thận giúp nàng kiểm tra thân thể một chút, nhưng kết quả lại làm hắn chấn kinh rồi.
Kinh mạch toàn thân đứt đoạn! Hơn nữa Xích Viêm này lại vẫn ở trong thân thể nàng chạy tán loạn, tùy ý hủy hoại thân thể nàng!
Gân mạch đứt đoạn có nghĩa là, về sau nàng chính là một phế nhân! Không nói tu vi biến mất, liền ngay cả cuộc sống giống như người thường cũng là xa cầu!
Phàm Trần lo lắng nhìn nàng hôn mê, nữ nhân này kiêu ngạo như thế, mạnh mẽ như thế, sau khi biến thành phế nhân nàng nên làm gì bây giờ? Phàm Trần là lần đầu tiên mê man, đau lòng cùng lo lắng trong lòng không cách nào lái đi được. Ôn nhu lau đi mồ hôi lạnh trên mặt thay nàng, Phàm Trần cởi y phục bên ngoài của bản thân đem nàng gắt gao ôm lấy, lập tức triệu hồi ra phi kiếm của mình nhanh chóng quay về.
Hắn thật sự không nắm chắt chữa khỏi thương thế của nàng, nhưng là nếu bỏ lỡ thời kì trị liệu tốt nhất, như vậy chính là một chút khả năng thành công cũng không có! Hắn, tuyệt đối không muốn nhìn đến kết quả như vậy!
Lúc trở về tốc độ ngự kiếm phi hành của Phàm Trần hiện rõ nhanh hơn không ít, cơ hồ đã muốn đến cực hạn, tại hắn không ngủ không nghỉ nỗ lực bay nhanh đem thời gian rút ngắn đến còn mười ngày!
- Phàm thừa tướng! Nhã Nhi nàng là làm sao vậy? - Phàm Trần trực tiếp mang theo Dạ Mị hôn mê như trước bay đến Càn Thanh cung, Thượng Quan Sở Hàn liếc mắt một cái liền nhìn đến biểu tình thống khổ dị thường của Dạ Mị, bay nhanh tiến lên đỡ được nàng nôn nóng hỏi, Hiên Viên Ngọc nghe tiếng tới rồi cũng vẻ mặt lo lắng quan tâm.
- Gân mạch đứt đoạn! - bốn chữ ngắn ngủi, lại làm trong lòng Thượng Quan Sở Hàn cùng Hiên Viên Ngọc sóng ta gió lớn, khiếp sợ? Đau lòng? đều không biểu đạt ra tâm tình của họ giờ phút này.
- Tại sao có thể như vậy?
- Xích Viêm hỏa đi vào trong cơ thể nàng.
- Cái gì? - Ngày đó bọn họ phát hiện không thấy Dạ Mị cũng đã đoán được nàng nhất định phải đi Xích Viêm cực, nhưng là mặc cho thế nào bọn họ cũng không từng nghĩ đến kết quả chờ đợi lại là như thế này! Nếu sớm biết rằng, có lẽ hẳn là nên cản nàng đi....
Chính là, thật sự bọn họ muốn ngăn thì ngăn được sao?
- Xích Viêm quả lấy được, sau đó ta sẽ vì Hiên Viên hoàng làm giải dược, bất quá hiện tại ta muốn nhìn thương thế của hoàng hậu trước.
- Thật sự? Là Nhã Nhi hái đến? - Kỳ tích! Thật là thiên đại kỳ tích! Tốt xấu cuối cùng cũng có tin tức tốt, trong lòng bọn họ buộc chặt lâu như vậy rốt cục cũng có thể thoải mái một lát, nhưng là đại giới phải trả có phải quá lớn một chút hay không? Thật sự đáng giá sao? Thượng Quan Sở Hàn cùng Hiên Viên Ngọc đều mê man, nếu để nàng biết, người yêu nàng lao lực thậm chí mất nửa cái mạng cứu trở về sẽ hướng người nhà nàng thân nhất hạ thủ, tâm tình của nàng sẽ là như thế nào?
- Ân, hiện tại đem nàng đưa đi Loan Phượng cung.
Lập tức, hai người Thượng Quan Sở Hàn cùng Hiên Viên Ngọc đi theo Phàm Trần hướng Loan Phượng cung đi đến, thời gian đã qua đi lâu lắm. Cho dù hắn đã muốn dùng hết toàn lực chạy, vẫn là bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
- Tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy? - Từ khi Dạ Mị đi rồi, trong lòng Thúy Y liền vẫn níu chặt, mỗi ngày đều đứng ở ngoài điện chờ, hy vọng có thể sớm ngày nhìn thấy nàng bình an trở về. Nhưng là khi nàng thấy đến tiểu thư mà bản thân tâm tâm niệm niệm nhớ, tim đều phải bị dọa đến nhảy ra ngoài, lập tức khóc đỏ mắt chạy tiến lên.
- Thúy Y, ngươi trước tránh ra, để Phàm Thừa tướng trị liệu cho Nhã Nhi. - Thượng Quan Sở Hàn trầm giọng nói.
Thúy Y nghe vậy nhanh chóng tránh ra một đường tuy rằng trong lòng cực kỳ lo lắng, chỉ là nàng tin tưởng y thuật của Phàm thừa tướng, nàng tin chắc Phàm thừa tướng nhất định sẽ trị khỏi cho tiểu thư nhà nàng!
Chẳng qua, lúc này đây sợ là nàng phải thất vọng.
- Phàm thừa tướng, đến cùng là Nhã Nhi có thể khỏi hẳn hay không? - Nhìn biểu tình càng phát ngưng trọng của Phàm Trần, tim Thượng Quan Sở Hàn, Hiên Viên Ngọc còn có Thúy Y đều lên tới cổ họng.
- Xích Viêm hỏa còn tại trong cơ thể nàng tán loạn, hiện tại căn bản không thể trị liệu, trừ phi nàng có thể thu phục được Xích Viêm hỏa!
- Thu phục Xích Viêm hỏa?! Điều này sao có thể! Xích Viêm hỏa thế nhưng là hỏa chủng lợi hại nhất thế gian! - Tại Tu Chân Giới, kỳ hỏa nhập thể cũng không phải chuyện lạ gì, muốn trở thành luyện đan sư hay luyện khí sư phải thông qua cách này mới có thể được đến hỏa chủng, người đã từng tại trong quá trình thu phục bị phản phệ cũng không phải số ít, mà hậu quả phản phệ nhẹ là dung mạo hủy hoại, gân mạch đứt đoạn, nặng thì hội phi yên diệt (tan thành tro bụi)! Kỳ hỏa bình thường đều có nguy hiểm lớn như vậy, Xích Viêm hỏa lại càng là bá chủ trong hỏa diễm, như vậy tính nguy hiểm càng thêm không cần nhiều lời.
Trong lòng đám người Thượng Quan Sở Hàn như trầm xuống đáy cốc, thu phục Xích Viêm hỏa, cái kia căn bản chính là thiên phương dạ đàm (chuyện ngàn lẻ một đêm ý là chuyện không thể xảy ra được hoặc là rất hiếm xảy ra)! Nhưng một khi không thể thu phục, Xích Viêm hỏa kia liền sẽ luôn luôn tại trong cơ thể Dạ Mị, tùy thời đều có nguy hiểm hóa thành tro bụi.
- Hiên tại chúng ta cũng chỉ có thể tin tưởng nàng. - Nói xong, Phàm Trần liền xoay người rời đi, hắn còn muốn hoàn thành kỳ vọng của nàng.
Mấy người luôn luôn ở lo lắng cho Dạ Mị căn bản không biết, căn bản giờ phút này Dạ Mị lòng muốn chết đều có! Bắt đầu từ khi Xích Viêm hỏa đi vào trong cơ thể nàng liền luôn luôn tùy ý phá hư kinh mạch toàn thân nàng, sau đó lại vì nàng chữa trị, lại phá hư.... giống như là một trò đùa dai không biết mệt của tiểu hài tử!
Tuy rằng Dạ Mị đã muốn hôn mê, nhưng ý thức nàng cũng là thanh tỉnh, đau đớn phải chịu trong khoảng thời gian này đã vượt xa tổng cộng cả kiếp trước lẫn kiếp này của nàng.
Trong lòng Dạ Mị đã sớm đem Xích Viêm hỏa mắng mấy chục lần, nhưng mỗi một lần đổi lấy cũng là trừng phạt càng thêm thống khổ! Được rồi, hảo nữ không ăn mệt trước mắt, món nợ này nàng trước nhớ kỹ. Vì thế Dạ Mị liền an tĩnh thừa nhận đau đớn mỗi lần đứt gân mạch, dần dần cũng liền chết lặng, Dạ Mị đang trong cơn nghẹn khuất căn bản không phát hiện sau khi gân mạch của chính mình mỗi một lần trải qua đứt gãy lại chữa trị độ kiên cường dẻo dai đều phải so với lúc trước tốt hơn một chút, nhưng lại có dấu hiệu mở rộng!
Rốt cục, Xích Viêm không hề tra tấn gân mạch nàng, trong lòng Dạ Mị vừa định hoan hô một tiếng, lại đột nhiên phát hiện nó thế nhưng lại bắt đầu phá hư các khí quan khác! Thậm chí còn có.... đan điền!
Ta nguyền rủa ngươi! Dạ Mị gấp gáp, đan điền là địa phương bảo bối nhất của người tu luyện, một khi đan điền bị hủy, đời này cũng đừng nghĩ lại tu luyện! Nha nha, ngươi Xích Viêm chết tiệt này! Đến tột cùng lão nương cùng ngươi có cái thù oán gì mà ngươi muốn tra tấn ta như vậy! Trong lòng Dạ Mị tức giận đến cực điểm, nhưng lại không thể làm gì, ai bảo đối phương là một ngọn lửa đâu?
Đánh? Đánh không thấy! Mắng? Nghe không hiểu! Giết? Mộng tưởng hảo huyền (suy nghĩ những gì không có thật)!
Hôm nay là tết âm lịch mỗi năm một lần, nhưng là không khí trên dưới hoàng cung cực kỳ quái dị, giống như toàn bộ hoàng cung đều bị một đám mây mù đen bao phủ bên trong. Nguyên lai, từ sau khi Hiên Viên Thương dùng giải dược tỉnh lại biết được tình trạng của Dạ Mị liền ngày đêm canh giữ tại trước giường nàng, tự tay đút nàng ăn canh, uống nước, chà lau thân thể cho nàng..... trừ bỏ chiếu cố Dạ Mị bên ngoài hắn liền không nói, không cười, cũng không để ý tới bất kỳ chuyện gì, sắc mặt giống như than đen, mặc cho ai đều có thể nhìn ra tâm tình của hắn.
Đối với hết thảy này, tự nhiên là Dạ Mị hoàn toàn không biết gì cả, giờ phút này nàng còn đang chìm đắm trong vui sướng tấn chức nhanh chóng đâu! Nguyên lai, ngày đó sau khi trải qua Xích Viêm hỏa cải tạo thân thể, đạt tới cảnh giới phá rồi sau đó lập trong truyền thuyết, tu vi tăng lên liên tục, đã muốn đạt đến Xuất Khiếu trung kỳ! Ưu việt to lớn như vậy Dạ Mị tự nhiên là vui sướng đến cười toe toét!
Bất quá nàng vẫn nhớ kỹ tra tấn mà Xích Viêm quả gây cho nàng đâu! Này không, trải qua một tháng "chiến đấu", Dạ Mị rốt cục thành công đem Xích Viêm hỏa thu phục! Thật có thể nói là song hỷ lâm môn! Không đúng, hơn nữa hái đến Xích Viêm quả, hẳn là tam hỉ lâm môn mới đúng! Này không phải vừa vặn xác định câu "phúc họa song đến" kia của Phàm Trần sao?
- Nhã Nhi! Ngươi tỉnh? - Hiên Viên Thương vẫn thâm tình nhìn chăm chú vào Dạ Mị đột nhiên phát hiện bé con trên giường thế nhưng mở hai mắt, vui vẻ vội vàng ôm cổ nàng.
Dạ Mị cẩn thận đánh giá nam nhân trước mắt này, có điểm bộ dáng ba phần không giống người bảy phần thật giống quỷ, nhìn nửa ngày mới thử hỏi một câu:
- Thương?
- Đúng vậy! Nhã Nhi ngươi như thế nào ngay cả ta cũng không biết! - Hiên Viên Thương vẻ mặt ủy khuất nói. Mệt hắn còn canh giữ nàng ngày đêm đâu, vừa mở mắt ra thế nhưng không biết chính mình!
- Dựa vào! Ngươi như thế nào biến thành bộ dáng quỷ này rồi? - Dạ Mị thật sự không thể tin được, Thương tuấn mỹ khí phách nhà nàng thế nhưng biến thành bộ dáng giống quỷ này rồi, gầy trơ cả xương, khuôn mặt tiều tụy, vẻ mặt dơ bẩn.... vì thế kích động chửi tục một câu đi ra.
Nghe vậy, rốt cục Hiên Viên Thương cũng hiểu rõ nguyên nhân, nhưng là lại càng ủy khuất:
- Thời gian dài như vậy ta vẫn canh giữ ngươi, nào có tâm tư sửa sang lại dung nhan a!
Giờ phút này, cuối cùng Dạ Mị mới lấy lại tinh thần, khẩn trương hỏi:
- Ngươi thế nào rồi? Giải cổ được không?
- Đã sớm giải, đã muốn không có việc gì. Nhã Nhi, ngươi sao lại ngu như vậy? Nếu ngươi bởi vậy mà có chuyện gì mà nói ngươi muốn ta làm sao bây giờ? Chuyện nguy hiểm như vậy về sau tuyệt đối không thể lại làm! - Tuyên ngôn có chút bá đạo nho nhỏ, lại bao hàm vô tận đau lòng cùng lo lắng.
- Vậy còn ngươi? Ai lại cho phép ngươi làm chuyện nguy hiểm như vậy rồi? Ngươi là vì ta mới biến thành như vậy, Thượng Quan Nhã Nhi ta cũng không muốn thiếu bất cứ kẻ nào, huống chi vẫn là một cái mạng.
- Ta là nam nhân của ngươi!
- Nam nhân của ta cũng không thể được! Ta cảnh cáo ngươi, nếu còn có lần sau ta cam đoan sẽ không xen vào ngươi nữa, cho dù ngươi bởi vì ta mà chết ta cũng sẽ không đau lòng, ngược lại có thể sẽ cố gắng quên tiếp tục cuộc sống tươi đẹp! - Lời nói nhìn như tuyệt tình, cũng là biến đổi phương pháp quyết tuyệt để đạt tới mục đích của chính mình, thì phải là tuyệt đối không cho phép hắn có lần tiếp theo, bởi vì nàng thật sự là sợ.
- Ngươi! Ngươi nữ nhân này thật tuyệt tình! Bất quá ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi quên ta, lại có lần sau ta sẽ không lại làm như vậy, ta sẽ cùng chết với ngươi! Cho dù đến âm phủ, ngươi cũng sẽ vẫn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ta, ngươi vĩnh viễn đều là nữ nhân của Hiên Viên Thương ta! - Khí phách vương giả hiển lộ không thể nghi ngờ, Hiên Viên Thương hung hăng đem Dạ Mị ôm cổ, gắt gao ôm vào trong lòng bản thân, giống như phải đem nàng tan vào máu thịt chính mình, như vậy hắn sẽ không cần lo lắng sẽ lại mất nàng...
- Thương, chúng ta đều không có việc gì, thật tốt. - Dạ Mị ôn nhu nhu thuận dán ở trong lòng hắn, hưởng thụ ấm áp đã lâu này, hai tay cũng gắt gao ôm phía sau lưng rộng lớn của hắn.
Hai người ôm nhau gắt gao thế mới biết, nguyên lai sinh li tử biệt thật sự cách bọn họ rất gần.... nhưng bọn hắn vạn vạn không nghĩ tới là, lần sinh tử một đường này không có thể làm cho bọn họ tách ra, mà sinh ly không lâu sau đó lại làm cho bọn họ vĩnh viễn trời nam đất bắc!
- A. - Kêu thảm một tiếng. Tại trong ánh mắt khiếp sợ của Phàm Trần, Xích Viêm trong Xích Viêm cực thế nhưng tất cả đều biến mất!
Mắt thấy bộ dáng Dạ Mị bên trong giống như rất thống khổ, thân thể lung lay thoáng động làm như tùy thời đều có thể ngã xuống đất, Phàm Trần nhanh chóng thuấn di tiến lên đỡ được nàng. Rốt cục, trước một giây khi Dạ Mị hoàn toàn mất ý thức trần như nhộng (không mặc gì cả) ngã vào lòng Phàm Trần, từ thủy đến chung, nàng đều đem Xích Viêm quả gắt gao nắm vào trong tay, thậm chí câu nói trước khi hôn mê đều là:
- Không cần bận tâm ta, nhất định phải mau chóng đem Xích Viêm quả mang về hoàng cung!
Phàm Trần thâm sâu nhìn thoáng qua nữ nhân trần như nhộng trong lòng mình, sắc mặt có chút xấu hổ đứng lên, đôi tay lạnh lẽo chạm đến da thịt nàng có loại cảm giác rất kỳ diệu, tê tê.... nhưng hắn cũng hiểu rõ, giờ phút này căn bản không có thời gian cho hắn đi suy nghĩ miên man, vừa nãy nếu không nhìn lầm thì nói, Xích Viêm này hẳn là tiến trong thân thể nàng. Bình tĩnh trong lòng, Phàm Trần cẩn thận giúp nàng kiểm tra thân thể một chút, nhưng kết quả lại làm hắn chấn kinh rồi.
Kinh mạch toàn thân đứt đoạn! Hơn nữa Xích Viêm này lại vẫn ở trong thân thể nàng chạy tán loạn, tùy ý hủy hoại thân thể nàng!
Gân mạch đứt đoạn có nghĩa là, về sau nàng chính là một phế nhân! Không nói tu vi biến mất, liền ngay cả cuộc sống giống như người thường cũng là xa cầu!
Phàm Trần lo lắng nhìn nàng hôn mê, nữ nhân này kiêu ngạo như thế, mạnh mẽ như thế, sau khi biến thành phế nhân nàng nên làm gì bây giờ? Phàm Trần là lần đầu tiên mê man, đau lòng cùng lo lắng trong lòng không cách nào lái đi được. Ôn nhu lau đi mồ hôi lạnh trên mặt thay nàng, Phàm Trần cởi y phục bên ngoài của bản thân đem nàng gắt gao ôm lấy, lập tức triệu hồi ra phi kiếm của mình nhanh chóng quay về.
Hắn thật sự không nắm chắt chữa khỏi thương thế của nàng, nhưng là nếu bỏ lỡ thời kì trị liệu tốt nhất, như vậy chính là một chút khả năng thành công cũng không có! Hắn, tuyệt đối không muốn nhìn đến kết quả như vậy!
Lúc trở về tốc độ ngự kiếm phi hành của Phàm Trần hiện rõ nhanh hơn không ít, cơ hồ đã muốn đến cực hạn, tại hắn không ngủ không nghỉ nỗ lực bay nhanh đem thời gian rút ngắn đến còn mười ngày!
- Phàm thừa tướng! Nhã Nhi nàng là làm sao vậy? - Phàm Trần trực tiếp mang theo Dạ Mị hôn mê như trước bay đến Càn Thanh cung, Thượng Quan Sở Hàn liếc mắt một cái liền nhìn đến biểu tình thống khổ dị thường của Dạ Mị, bay nhanh tiến lên đỡ được nàng nôn nóng hỏi, Hiên Viên Ngọc nghe tiếng tới rồi cũng vẻ mặt lo lắng quan tâm.
- Gân mạch đứt đoạn! - bốn chữ ngắn ngủi, lại làm trong lòng Thượng Quan Sở Hàn cùng Hiên Viên Ngọc sóng ta gió lớn, khiếp sợ? Đau lòng? đều không biểu đạt ra tâm tình của họ giờ phút này.
- Tại sao có thể như vậy?
- Xích Viêm hỏa đi vào trong cơ thể nàng.
- Cái gì? - Ngày đó bọn họ phát hiện không thấy Dạ Mị cũng đã đoán được nàng nhất định phải đi Xích Viêm cực, nhưng là mặc cho thế nào bọn họ cũng không từng nghĩ đến kết quả chờ đợi lại là như thế này! Nếu sớm biết rằng, có lẽ hẳn là nên cản nàng đi....
Chính là, thật sự bọn họ muốn ngăn thì ngăn được sao?
- Xích Viêm quả lấy được, sau đó ta sẽ vì Hiên Viên hoàng làm giải dược, bất quá hiện tại ta muốn nhìn thương thế của hoàng hậu trước.
- Thật sự? Là Nhã Nhi hái đến? - Kỳ tích! Thật là thiên đại kỳ tích! Tốt xấu cuối cùng cũng có tin tức tốt, trong lòng bọn họ buộc chặt lâu như vậy rốt cục cũng có thể thoải mái một lát, nhưng là đại giới phải trả có phải quá lớn một chút hay không? Thật sự đáng giá sao? Thượng Quan Sở Hàn cùng Hiên Viên Ngọc đều mê man, nếu để nàng biết, người yêu nàng lao lực thậm chí mất nửa cái mạng cứu trở về sẽ hướng người nhà nàng thân nhất hạ thủ, tâm tình của nàng sẽ là như thế nào?
- Ân, hiện tại đem nàng đưa đi Loan Phượng cung.
Lập tức, hai người Thượng Quan Sở Hàn cùng Hiên Viên Ngọc đi theo Phàm Trần hướng Loan Phượng cung đi đến, thời gian đã qua đi lâu lắm. Cho dù hắn đã muốn dùng hết toàn lực chạy, vẫn là bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
- Tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy? - Từ khi Dạ Mị đi rồi, trong lòng Thúy Y liền vẫn níu chặt, mỗi ngày đều đứng ở ngoài điện chờ, hy vọng có thể sớm ngày nhìn thấy nàng bình an trở về. Nhưng là khi nàng thấy đến tiểu thư mà bản thân tâm tâm niệm niệm nhớ, tim đều phải bị dọa đến nhảy ra ngoài, lập tức khóc đỏ mắt chạy tiến lên.
- Thúy Y, ngươi trước tránh ra, để Phàm Thừa tướng trị liệu cho Nhã Nhi. - Thượng Quan Sở Hàn trầm giọng nói.
Thúy Y nghe vậy nhanh chóng tránh ra một đường tuy rằng trong lòng cực kỳ lo lắng, chỉ là nàng tin tưởng y thuật của Phàm thừa tướng, nàng tin chắc Phàm thừa tướng nhất định sẽ trị khỏi cho tiểu thư nhà nàng!
Chẳng qua, lúc này đây sợ là nàng phải thất vọng.
- Phàm thừa tướng, đến cùng là Nhã Nhi có thể khỏi hẳn hay không? - Nhìn biểu tình càng phát ngưng trọng của Phàm Trần, tim Thượng Quan Sở Hàn, Hiên Viên Ngọc còn có Thúy Y đều lên tới cổ họng.
- Xích Viêm hỏa còn tại trong cơ thể nàng tán loạn, hiện tại căn bản không thể trị liệu, trừ phi nàng có thể thu phục được Xích Viêm hỏa!
- Thu phục Xích Viêm hỏa?! Điều này sao có thể! Xích Viêm hỏa thế nhưng là hỏa chủng lợi hại nhất thế gian! - Tại Tu Chân Giới, kỳ hỏa nhập thể cũng không phải chuyện lạ gì, muốn trở thành luyện đan sư hay luyện khí sư phải thông qua cách này mới có thể được đến hỏa chủng, người đã từng tại trong quá trình thu phục bị phản phệ cũng không phải số ít, mà hậu quả phản phệ nhẹ là dung mạo hủy hoại, gân mạch đứt đoạn, nặng thì hội phi yên diệt (tan thành tro bụi)! Kỳ hỏa bình thường đều có nguy hiểm lớn như vậy, Xích Viêm hỏa lại càng là bá chủ trong hỏa diễm, như vậy tính nguy hiểm càng thêm không cần nhiều lời.
Trong lòng đám người Thượng Quan Sở Hàn như trầm xuống đáy cốc, thu phục Xích Viêm hỏa, cái kia căn bản chính là thiên phương dạ đàm (chuyện ngàn lẻ một đêm ý là chuyện không thể xảy ra được hoặc là rất hiếm xảy ra)! Nhưng một khi không thể thu phục, Xích Viêm hỏa kia liền sẽ luôn luôn tại trong cơ thể Dạ Mị, tùy thời đều có nguy hiểm hóa thành tro bụi.
- Hiên tại chúng ta cũng chỉ có thể tin tưởng nàng. - Nói xong, Phàm Trần liền xoay người rời đi, hắn còn muốn hoàn thành kỳ vọng của nàng.
Mấy người luôn luôn ở lo lắng cho Dạ Mị căn bản không biết, căn bản giờ phút này Dạ Mị lòng muốn chết đều có! Bắt đầu từ khi Xích Viêm hỏa đi vào trong cơ thể nàng liền luôn luôn tùy ý phá hư kinh mạch toàn thân nàng, sau đó lại vì nàng chữa trị, lại phá hư.... giống như là một trò đùa dai không biết mệt của tiểu hài tử!
Tuy rằng Dạ Mị đã muốn hôn mê, nhưng ý thức nàng cũng là thanh tỉnh, đau đớn phải chịu trong khoảng thời gian này đã vượt xa tổng cộng cả kiếp trước lẫn kiếp này của nàng.
Trong lòng Dạ Mị đã sớm đem Xích Viêm hỏa mắng mấy chục lần, nhưng mỗi một lần đổi lấy cũng là trừng phạt càng thêm thống khổ! Được rồi, hảo nữ không ăn mệt trước mắt, món nợ này nàng trước nhớ kỹ. Vì thế Dạ Mị liền an tĩnh thừa nhận đau đớn mỗi lần đứt gân mạch, dần dần cũng liền chết lặng, Dạ Mị đang trong cơn nghẹn khuất căn bản không phát hiện sau khi gân mạch của chính mình mỗi một lần trải qua đứt gãy lại chữa trị độ kiên cường dẻo dai đều phải so với lúc trước tốt hơn một chút, nhưng lại có dấu hiệu mở rộng!
Rốt cục, Xích Viêm không hề tra tấn gân mạch nàng, trong lòng Dạ Mị vừa định hoan hô một tiếng, lại đột nhiên phát hiện nó thế nhưng lại bắt đầu phá hư các khí quan khác! Thậm chí còn có.... đan điền!
Ta nguyền rủa ngươi! Dạ Mị gấp gáp, đan điền là địa phương bảo bối nhất của người tu luyện, một khi đan điền bị hủy, đời này cũng đừng nghĩ lại tu luyện! Nha nha, ngươi Xích Viêm chết tiệt này! Đến tột cùng lão nương cùng ngươi có cái thù oán gì mà ngươi muốn tra tấn ta như vậy! Trong lòng Dạ Mị tức giận đến cực điểm, nhưng lại không thể làm gì, ai bảo đối phương là một ngọn lửa đâu?
Đánh? Đánh không thấy! Mắng? Nghe không hiểu! Giết? Mộng tưởng hảo huyền (suy nghĩ những gì không có thật)!
Hôm nay là tết âm lịch mỗi năm một lần, nhưng là không khí trên dưới hoàng cung cực kỳ quái dị, giống như toàn bộ hoàng cung đều bị một đám mây mù đen bao phủ bên trong. Nguyên lai, từ sau khi Hiên Viên Thương dùng giải dược tỉnh lại biết được tình trạng của Dạ Mị liền ngày đêm canh giữ tại trước giường nàng, tự tay đút nàng ăn canh, uống nước, chà lau thân thể cho nàng..... trừ bỏ chiếu cố Dạ Mị bên ngoài hắn liền không nói, không cười, cũng không để ý tới bất kỳ chuyện gì, sắc mặt giống như than đen, mặc cho ai đều có thể nhìn ra tâm tình của hắn.
Đối với hết thảy này, tự nhiên là Dạ Mị hoàn toàn không biết gì cả, giờ phút này nàng còn đang chìm đắm trong vui sướng tấn chức nhanh chóng đâu! Nguyên lai, ngày đó sau khi trải qua Xích Viêm hỏa cải tạo thân thể, đạt tới cảnh giới phá rồi sau đó lập trong truyền thuyết, tu vi tăng lên liên tục, đã muốn đạt đến Xuất Khiếu trung kỳ! Ưu việt to lớn như vậy Dạ Mị tự nhiên là vui sướng đến cười toe toét!
Bất quá nàng vẫn nhớ kỹ tra tấn mà Xích Viêm quả gây cho nàng đâu! Này không, trải qua một tháng "chiến đấu", Dạ Mị rốt cục thành công đem Xích Viêm hỏa thu phục! Thật có thể nói là song hỷ lâm môn! Không đúng, hơn nữa hái đến Xích Viêm quả, hẳn là tam hỉ lâm môn mới đúng! Này không phải vừa vặn xác định câu "phúc họa song đến" kia của Phàm Trần sao?
- Nhã Nhi! Ngươi tỉnh? - Hiên Viên Thương vẫn thâm tình nhìn chăm chú vào Dạ Mị đột nhiên phát hiện bé con trên giường thế nhưng mở hai mắt, vui vẻ vội vàng ôm cổ nàng.
Dạ Mị cẩn thận đánh giá nam nhân trước mắt này, có điểm bộ dáng ba phần không giống người bảy phần thật giống quỷ, nhìn nửa ngày mới thử hỏi một câu:
- Thương?
- Đúng vậy! Nhã Nhi ngươi như thế nào ngay cả ta cũng không biết! - Hiên Viên Thương vẻ mặt ủy khuất nói. Mệt hắn còn canh giữ nàng ngày đêm đâu, vừa mở mắt ra thế nhưng không biết chính mình!
- Dựa vào! Ngươi như thế nào biến thành bộ dáng quỷ này rồi? - Dạ Mị thật sự không thể tin được, Thương tuấn mỹ khí phách nhà nàng thế nhưng biến thành bộ dáng giống quỷ này rồi, gầy trơ cả xương, khuôn mặt tiều tụy, vẻ mặt dơ bẩn.... vì thế kích động chửi tục một câu đi ra.
Nghe vậy, rốt cục Hiên Viên Thương cũng hiểu rõ nguyên nhân, nhưng là lại càng ủy khuất:
- Thời gian dài như vậy ta vẫn canh giữ ngươi, nào có tâm tư sửa sang lại dung nhan a!
Giờ phút này, cuối cùng Dạ Mị mới lấy lại tinh thần, khẩn trương hỏi:
- Ngươi thế nào rồi? Giải cổ được không?
- Đã sớm giải, đã muốn không có việc gì. Nhã Nhi, ngươi sao lại ngu như vậy? Nếu ngươi bởi vậy mà có chuyện gì mà nói ngươi muốn ta làm sao bây giờ? Chuyện nguy hiểm như vậy về sau tuyệt đối không thể lại làm! - Tuyên ngôn có chút bá đạo nho nhỏ, lại bao hàm vô tận đau lòng cùng lo lắng.
- Vậy còn ngươi? Ai lại cho phép ngươi làm chuyện nguy hiểm như vậy rồi? Ngươi là vì ta mới biến thành như vậy, Thượng Quan Nhã Nhi ta cũng không muốn thiếu bất cứ kẻ nào, huống chi vẫn là một cái mạng.
- Ta là nam nhân của ngươi!
- Nam nhân của ta cũng không thể được! Ta cảnh cáo ngươi, nếu còn có lần sau ta cam đoan sẽ không xen vào ngươi nữa, cho dù ngươi bởi vì ta mà chết ta cũng sẽ không đau lòng, ngược lại có thể sẽ cố gắng quên tiếp tục cuộc sống tươi đẹp! - Lời nói nhìn như tuyệt tình, cũng là biến đổi phương pháp quyết tuyệt để đạt tới mục đích của chính mình, thì phải là tuyệt đối không cho phép hắn có lần tiếp theo, bởi vì nàng thật sự là sợ.
- Ngươi! Ngươi nữ nhân này thật tuyệt tình! Bất quá ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi quên ta, lại có lần sau ta sẽ không lại làm như vậy, ta sẽ cùng chết với ngươi! Cho dù đến âm phủ, ngươi cũng sẽ vẫn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ta, ngươi vĩnh viễn đều là nữ nhân của Hiên Viên Thương ta! - Khí phách vương giả hiển lộ không thể nghi ngờ, Hiên Viên Thương hung hăng đem Dạ Mị ôm cổ, gắt gao ôm vào trong lòng bản thân, giống như phải đem nàng tan vào máu thịt chính mình, như vậy hắn sẽ không cần lo lắng sẽ lại mất nàng...
- Thương, chúng ta đều không có việc gì, thật tốt. - Dạ Mị ôn nhu nhu thuận dán ở trong lòng hắn, hưởng thụ ấm áp đã lâu này, hai tay cũng gắt gao ôm phía sau lưng rộng lớn của hắn.
Hai người ôm nhau gắt gao thế mới biết, nguyên lai sinh li tử biệt thật sự cách bọn họ rất gần.... nhưng bọn hắn vạn vạn không nghĩ tới là, lần sinh tử một đường này không có thể làm cho bọn họ tách ra, mà sinh ly không lâu sau đó lại làm cho bọn họ vĩnh viễn trời nam đất bắc!
Tác giả :
Hư Vọng Phù Sinh