Khuynh Thành Nữ Vương Gia: Xấu Phu, Thị Tẩm Đi
Chương 13: Thất thố
Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
Theo đó là một mạt lam sắc chậm rãi đi vào, bóng người mơ hồ trong trí nhớ, lại dần dần quen thuộc rõ ràng.
Đến cùng cũng là nốt chu sa trong lòng nhiều năm, bạch nguyệt quang*.
*Có một so sánh khá nổi tiếng hồi trước (cũng không biết là của tác giả nào nữa) thường hay được nhắc đến trong truyện ngôn tình, nội dung đại khái là:
Trong cuộc đời một người đàn ông thường có hai loại hoa: một đóa hoa hồng trắng cùng một đóa hoa hồng đỏ. Nếu anh ta chọn hoa hồng trắng, nhiều năm sau hoa hồng trắng biến thành hạt cơm dính bên mép, hoa hồng đỏ trở thành nốt ruồi son (chu sa chí) trên ngực. Còn nếu anh ta chọn hoa hồng đỏ, sau này hoa hồng trắng liền thành ánh trăng sáng (bạch nguyệt quang) đầu giường, còn hoa hồng đỏ chính là vết máu muỗi.
“Thanh Ca!”
Tựa hồ là theo bản năng, truy đuổi người nọ đã thành thói quen.
“Nguyên lai là Cảnh Vương điện hạ!”
Mộ Dung Thanh Ca hình như cũng có chút ngoài ý muốn, ánh mắt khinh phiêu phiêu nhìn thoáng qua Vân Mạc, đối với Phượng Khuynh xa cách mà hành một cái lễ, “Gặp qua Cảnh Vương điện hạ!”
Ánh mắt Vân Mạc bỗng nhiên trầm lại, ngón tay hơi hơi uốn lượn.
Cào vào lòng bàn tay Phượng Khuynh, có chút ngứa.
Si mê thất thố trong nháy mắt liền không có.
“Mộ Dung công tử miễn lễ.”
Nhịn xuống dục vọng muốn thân cận hắn của cơ thể.
Kiếp trước lúc này nàng cũng mê luyến sâu sắc người này như vậy đi, thậm chí sau khi lên làm vua, cũng không từ thủ đoạn……
Trong lúc nhất thời lù lù bất động, ánh mắt có chút phức tạp mà nhìn về phía Mộ Dung Thanh Ca, trong lòng thở dài, hai người bọn họ xét ở phương diện nào đó cũng đều là người đáng thương.
Cả đời này, cũng không cần lại tiếp tục giẫm lên vết xe đổ.
Huống hồ, quay lại một đời, nàng đã sớm rõ ràng tâm của mình.
Hơi hơi nghiêng mặt nhìn Vân Mạc, trong mắt ôn nhu đến nỗi xuất hiện tinh quang: “A Mạc, đây là Mộ Dung đại công tử, ngươi nhận thức đi?”
Đồng thời nhẹ nhàng kéo tay Vân Mạc, kéo đến trước mặt mình một chút: “Mộ Dung công tử, đây là Vương phu của bổn vương, theo quy định ngươi cũng làm đúng lễ đi.”
Nàng thế nhưng không đi tới dìu hắn lên như trước kia, điều này đã đủ làm Mộ Dung Thanh Ca kinh ngạc, Cảnh Vương này thấy hắn không phải giống như ong mật thấy hoa, mặt dày mày dạn vây quanh, lần này cũng thật kỳ lạ!
Lúc này nhìn thấy sắc mặt lãnh đạm của nàng, tựa hồ không giống với thường ngày.
Thế nhưng còn gọi mình hướng xấu nam này hành lễ?
Nội tâm có chút khó chịu, lại nhìn đến sự kiên trì trong mắt của Phượng Khuynh, trong lòng chợt động, nàng đây là cố ý làm cho hắn xem?
Hắn không biết thân xác Phượng Khuynh đã sớm không phải lúc nàng mười lăm tuổi tuổi trẻ khí thịnh, thời khắc này trên người nàng có một loại trầm tĩnh cùng thong dong.
Đó là trải qua năm tháng lắng đọng mới có tang thương cùng thành thục.
Hắn cứ tưởng mình nghĩ đúng, trên mặt chợt cười, tựa hồ có chút chế nhạo Phượng Khuynh buồn cười. Hắn lại không thích nàng, Cảnh Vương này còn quấn lấy hắn như vậy, chẳng lẽ còn muốn mình làm nhỏ sao?
Tuy nghĩ như vậy nhưng hành động cũng không có nửa phần sai lầm, quy quy củ củ hướng Vân Mạc hành lễ: “Thanh Ca gặp qua Vương quân.”
Vân Mạc nhàn nhạt gật đầu: “Miễn lễ.”
Nói xong cũng không thèm nhìn Mộ Dung Thanh Ca một cái, quay đầu lại nhàn nhạt nói, “Vương gia, không phải nói đi thỉnh an hoàng gia gia sao? Đi nhanh đi!”
Trên tay đột nhiên dùng sức, thong thả ung dung kéo Phượng Khuynh đi vào bên trong.
Thế nhưng bị xấu nam kia lơ?
Mộ Dung Thanh Ca vừa mới đứng thẳng thân thể, trong mắt có tia không thể tưởng tượng, nhìn bóng dáng Phượng Khuynh có chút ngốc, nàng liền như vậy đi rồi?
Không biết vì cái gì, vốn dĩ nên cảm thấy may mắn, lại đột nhiên có một loại cảm giác vắng vẻ.
Là thói quen nàng luôn luôn truy đuổi phía sau mình sao? Như thế nào đột nhiên phát hiện, nàng tựa hồ cũng không phải vô tri thô lỗ như trong suy nghĩ của hắn trước kia?
Lắc đầu, quản nàng làm chi? Dù sao đã thành thân cùng xấu nam kia, sau này cũng sẽ không tiếp tục đến làm phiền mình.
“Minh thúc thúc, vậy Thanh Ca liền cáo lui.”
“A? Nga tốt tốt tốt!”
Minh thị nhân bừng tỉnh, phục hồi lại tinh thần, từ khi hai người này vừa mới chạm mặt, nội tâm hắn vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ Cảnh Vương thấy Thanh Ca công tử lại phát sinh tình huống gì.
Ở Phượng Đô ai lại không biết, Cảnh Vương tuy lạnh nhạt kiêu ngạo, nhưng lại ở trước mặt một người ôn hòa có lễ.
Người kia chính là Phượng Đô đệ nhất công tử —— Mộ Dung Thanh Ca.
Trước kia Cảnh Vương thiếu chút nữa kháng chỉ, còn không phải là vì Mộ Dung công tử sao?
Có điều hiện tại, thế nhưng, ngay cả mùi thuốc súng cũng không có, liền như vậy xong rồi?
Theo đó là một mạt lam sắc chậm rãi đi vào, bóng người mơ hồ trong trí nhớ, lại dần dần quen thuộc rõ ràng.
Đến cùng cũng là nốt chu sa trong lòng nhiều năm, bạch nguyệt quang*.
*Có một so sánh khá nổi tiếng hồi trước (cũng không biết là của tác giả nào nữa) thường hay được nhắc đến trong truyện ngôn tình, nội dung đại khái là:
Trong cuộc đời một người đàn ông thường có hai loại hoa: một đóa hoa hồng trắng cùng một đóa hoa hồng đỏ. Nếu anh ta chọn hoa hồng trắng, nhiều năm sau hoa hồng trắng biến thành hạt cơm dính bên mép, hoa hồng đỏ trở thành nốt ruồi son (chu sa chí) trên ngực. Còn nếu anh ta chọn hoa hồng đỏ, sau này hoa hồng trắng liền thành ánh trăng sáng (bạch nguyệt quang) đầu giường, còn hoa hồng đỏ chính là vết máu muỗi.
“Thanh Ca!”
Tựa hồ là theo bản năng, truy đuổi người nọ đã thành thói quen.
“Nguyên lai là Cảnh Vương điện hạ!”
Mộ Dung Thanh Ca hình như cũng có chút ngoài ý muốn, ánh mắt khinh phiêu phiêu nhìn thoáng qua Vân Mạc, đối với Phượng Khuynh xa cách mà hành một cái lễ, “Gặp qua Cảnh Vương điện hạ!”
Ánh mắt Vân Mạc bỗng nhiên trầm lại, ngón tay hơi hơi uốn lượn.
Cào vào lòng bàn tay Phượng Khuynh, có chút ngứa.
Si mê thất thố trong nháy mắt liền không có.
“Mộ Dung công tử miễn lễ.”
Nhịn xuống dục vọng muốn thân cận hắn của cơ thể.
Kiếp trước lúc này nàng cũng mê luyến sâu sắc người này như vậy đi, thậm chí sau khi lên làm vua, cũng không từ thủ đoạn……
Trong lúc nhất thời lù lù bất động, ánh mắt có chút phức tạp mà nhìn về phía Mộ Dung Thanh Ca, trong lòng thở dài, hai người bọn họ xét ở phương diện nào đó cũng đều là người đáng thương.
Cả đời này, cũng không cần lại tiếp tục giẫm lên vết xe đổ.
Huống hồ, quay lại một đời, nàng đã sớm rõ ràng tâm của mình.
Hơi hơi nghiêng mặt nhìn Vân Mạc, trong mắt ôn nhu đến nỗi xuất hiện tinh quang: “A Mạc, đây là Mộ Dung đại công tử, ngươi nhận thức đi?”
Đồng thời nhẹ nhàng kéo tay Vân Mạc, kéo đến trước mặt mình một chút: “Mộ Dung công tử, đây là Vương phu của bổn vương, theo quy định ngươi cũng làm đúng lễ đi.”
Nàng thế nhưng không đi tới dìu hắn lên như trước kia, điều này đã đủ làm Mộ Dung Thanh Ca kinh ngạc, Cảnh Vương này thấy hắn không phải giống như ong mật thấy hoa, mặt dày mày dạn vây quanh, lần này cũng thật kỳ lạ!
Lúc này nhìn thấy sắc mặt lãnh đạm của nàng, tựa hồ không giống với thường ngày.
Thế nhưng còn gọi mình hướng xấu nam này hành lễ?
Nội tâm có chút khó chịu, lại nhìn đến sự kiên trì trong mắt của Phượng Khuynh, trong lòng chợt động, nàng đây là cố ý làm cho hắn xem?
Hắn không biết thân xác Phượng Khuynh đã sớm không phải lúc nàng mười lăm tuổi tuổi trẻ khí thịnh, thời khắc này trên người nàng có một loại trầm tĩnh cùng thong dong.
Đó là trải qua năm tháng lắng đọng mới có tang thương cùng thành thục.
Hắn cứ tưởng mình nghĩ đúng, trên mặt chợt cười, tựa hồ có chút chế nhạo Phượng Khuynh buồn cười. Hắn lại không thích nàng, Cảnh Vương này còn quấn lấy hắn như vậy, chẳng lẽ còn muốn mình làm nhỏ sao?
Tuy nghĩ như vậy nhưng hành động cũng không có nửa phần sai lầm, quy quy củ củ hướng Vân Mạc hành lễ: “Thanh Ca gặp qua Vương quân.”
Vân Mạc nhàn nhạt gật đầu: “Miễn lễ.”
Nói xong cũng không thèm nhìn Mộ Dung Thanh Ca một cái, quay đầu lại nhàn nhạt nói, “Vương gia, không phải nói đi thỉnh an hoàng gia gia sao? Đi nhanh đi!”
Trên tay đột nhiên dùng sức, thong thả ung dung kéo Phượng Khuynh đi vào bên trong.
Thế nhưng bị xấu nam kia lơ?
Mộ Dung Thanh Ca vừa mới đứng thẳng thân thể, trong mắt có tia không thể tưởng tượng, nhìn bóng dáng Phượng Khuynh có chút ngốc, nàng liền như vậy đi rồi?
Không biết vì cái gì, vốn dĩ nên cảm thấy may mắn, lại đột nhiên có một loại cảm giác vắng vẻ.
Là thói quen nàng luôn luôn truy đuổi phía sau mình sao? Như thế nào đột nhiên phát hiện, nàng tựa hồ cũng không phải vô tri thô lỗ như trong suy nghĩ của hắn trước kia?
Lắc đầu, quản nàng làm chi? Dù sao đã thành thân cùng xấu nam kia, sau này cũng sẽ không tiếp tục đến làm phiền mình.
“Minh thúc thúc, vậy Thanh Ca liền cáo lui.”
“A? Nga tốt tốt tốt!”
Minh thị nhân bừng tỉnh, phục hồi lại tinh thần, từ khi hai người này vừa mới chạm mặt, nội tâm hắn vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ Cảnh Vương thấy Thanh Ca công tử lại phát sinh tình huống gì.
Ở Phượng Đô ai lại không biết, Cảnh Vương tuy lạnh nhạt kiêu ngạo, nhưng lại ở trước mặt một người ôn hòa có lễ.
Người kia chính là Phượng Đô đệ nhất công tử —— Mộ Dung Thanh Ca.
Trước kia Cảnh Vương thiếu chút nữa kháng chỉ, còn không phải là vì Mộ Dung công tử sao?
Có điều hiện tại, thế nhưng, ngay cả mùi thuốc súng cũng không có, liền như vậy xong rồi?
Tác giả :
Khanh Bách Chu