Khuynh Thành Ngự Thú Sư
Chương 48: Lực lượng đột ngột xuất hiện
Bị đánh trúng trong nháy mắt, đau đớn kịch liệt truyền đến khắp toàn thân, bên trong lồng ngực cuồn cuộn, trong miệng xuất hiện vị ngọt, một ngụm máu tươi liền phun ra.
Thấy tỉnh huống vậy, nam nhân kia cười phá lên, từng chữ một nói: “Lãnh Nguyệt Tâm, ngươi muốn giết ta? Lúc này đây ta liền sẽ giết ngươi.”
Dứt lời, liền một chân đá lên người Lãnh Nguyệt Tâm, làm thân thể của nàng ngã xuống địa phương trước đó không xa.
Nhìn Lãnh Nguyệt Tâm chật vật ngã trêи mặt đất, nam nhân từng bước từng bước đi về phía của nàng.
Toàn thân đau đớn như muốn mệnh, đôi tay Lãnh Nguyệt Tâm gắt gao nắm lấy, tổng cảm thấy từ bên trong thân thể có một cổ lực lượng cường đại đang chạy loạn bên trong, nàng muốn áp xuống nhưng vẫn không được.
Mắt thấy nam nhân kia chuẩn bị ra tay với Lãnh Nguyệt Tâm giống như vừa rồi, Lạc Ảnh có chút sốt ruột, đôi mắt lần thứ hai biến thành màu đỏ, nhưng trong nháy mắt lại biến thành màu đen.
Chỉ thấy Lãnh Nguyệt Tâm bên kia, nguyên bản người đang nằm trêи mặt đấ bá một tiếng lập tức đứng lên khỏi mặt đất, tốc độ cực nhanh hướng tới nam nhân kia mà đi, mỗi lần rat ay, đều mang theo một lực lượng phi thường cường hãn.
Lực lượng kia, hoàn toàn không phải một người tuyệt linh nhất tinh có thể ngăn cản.
Ánh sáng màu đỏ hiện lên, tóc đen bay múa, áo đen bay phất phới ở trong gió, cả người Lãnh Nguyệt Tâm chỉ trong nháy mắt di chuyển đến sau lưng nam nhân, công kϊƈɦ từ phía sau nam nhân.
Ngay thời điểm một quyền kia đánh trúng nam nhân, thân thể nam nhân bay về phía trước, khóe miệng hiện ra một ngụm máu tươi.
Lăng Sở Thiên vẫn luôn nhìn Lãnh Nguyệt Tâm bên kia, lúc hắn nhìn thấy Lãnh Nguyệt Tâm đem nam nhân kia đánh bay, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Thực lực của nam nhân kia thì hắn biết, tuyệt linh nhất tinh, tiền tính là hắn hiện tại là hóa linh cửu tinh cũng không phải là đối thủ của hắn, huống chi là Lãnh Nguyệt Tâm!
Bởi vì biến cố đột ngột, Lãnh Nguyệt Tâm cũng không biết được chính mình vì cái gì khi rat ay lại mang một lực lượng cường đại như thế, bất quá lực lượng kia thực sự mang đến chỗ tốt cho nàng, giúp cho nàng mau đánh bại nam nhân kia.
Chỉ là, ở thời điểm nam nhân kia ngã xuống không bao lâu, lực lượng trong thân thể nàng cũng biến mất!
Hắc y nhân còn lại cũng bị mấy người Lạc Ảnh và Đông Phương Ẩn giải quyết.
Nhìn nhìn thi thể chung quanh, Lạc Ảnh nhanh chóng tiến lên, ở tước mặt Lãnh Nguyệt Tâm ngừng lại.
Từ trong nhẫn không gian lấy ra một viên đan dược, Lạc Ảnh nói: “Đem nó ăn đi, đây là đan dược trị nội thương.”
Lãnh Nguyệt Tâm thấy vậy, duỗi tay lấy đan dược từ trong tay Lạc Ảnh, không có nghĩ nhiều, liền trực tiếp nuốt xuống.
Thấy vậy, lòng Lạc Ảnh nao nao, nhìn chằm chằm vào Lãnh Nguyệt Tâm.
Nhăn nhăn mày, Lãnh Nguyệt Tâm hỏi: “Trêи mặt ta có viết chữ gì à?”
Nghe được Lãnh Nguyệt Tâm hỏi như vậy, Lạc Ảnh mới hồi thần lại, ho khan hai tiếng, cũng không có trả lời câu hỏi của Lãnh Nguyệt Tâm.
Đông Phương Ẩn đem hết thảy những điều này xem ở trong mắt, nhớ đến lời nói lúc trước của Lăng Thiên, hắn nói nàng cùng với lực lượng cần tra có quan hệ, trong lòng liền đã có quyết định!
“Lãnh Nguyệt Tâm, những người này đều là người của lục đệ?” Lăng Sở Thiên đi đến Lãnh Nguyệt Tâm cách đó không xa, nhíu mắt lại hỏi.
Nghe được Lăng Sở Thiên hỏi như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm cười lạnh một tiếng, “Lăng Sở Thiên, xem ra ngươi đã sớm biết thân phận của đệ đệ ngươi, ta thật ra không nghĩ tới ngươi vẫn còn niệm tình huynh đệ, còn lưu hắn lại cho tới bây giờ.”
Bị Lãnh Nguyệt Tâm nói như vậy, Lăng Sở Thiên trong mắt xẹt qua một đạo quang mang, ngay sau đó nói: “Không phải ta muốn đem hắn lưu đến bây giờ, mà là bởi vì không có chứng cứ.”
Nghe hắn nói như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm chỉ là nhìn hắn một cái, cái gì cũng chưa nói, liền hướng tới con đường từng đi qua đi đến.
Chờ thời điểm đi đến bên người Lăng Sở Thiên, Lãnh Nguyệt Tâm lại bị Lăng Tiêu cản lại.
Nhìn cánh tay Lăng Tiêu đang ngăn trước mặt mình, Lãnh Nguyệt Tâm cười như không cười nói: “Như thế nào? Người của hoàng gia Lăng quốc đều thích ngăn cản người khác sao?”
Thấy tỉnh huống vậy, nam nhân kia cười phá lên, từng chữ một nói: “Lãnh Nguyệt Tâm, ngươi muốn giết ta? Lúc này đây ta liền sẽ giết ngươi.”
Dứt lời, liền một chân đá lên người Lãnh Nguyệt Tâm, làm thân thể của nàng ngã xuống địa phương trước đó không xa.
Nhìn Lãnh Nguyệt Tâm chật vật ngã trêи mặt đất, nam nhân từng bước từng bước đi về phía của nàng.
Toàn thân đau đớn như muốn mệnh, đôi tay Lãnh Nguyệt Tâm gắt gao nắm lấy, tổng cảm thấy từ bên trong thân thể có một cổ lực lượng cường đại đang chạy loạn bên trong, nàng muốn áp xuống nhưng vẫn không được.
Mắt thấy nam nhân kia chuẩn bị ra tay với Lãnh Nguyệt Tâm giống như vừa rồi, Lạc Ảnh có chút sốt ruột, đôi mắt lần thứ hai biến thành màu đỏ, nhưng trong nháy mắt lại biến thành màu đen.
Chỉ thấy Lãnh Nguyệt Tâm bên kia, nguyên bản người đang nằm trêи mặt đấ bá một tiếng lập tức đứng lên khỏi mặt đất, tốc độ cực nhanh hướng tới nam nhân kia mà đi, mỗi lần rat ay, đều mang theo một lực lượng phi thường cường hãn.
Lực lượng kia, hoàn toàn không phải một người tuyệt linh nhất tinh có thể ngăn cản.
Ánh sáng màu đỏ hiện lên, tóc đen bay múa, áo đen bay phất phới ở trong gió, cả người Lãnh Nguyệt Tâm chỉ trong nháy mắt di chuyển đến sau lưng nam nhân, công kϊƈɦ từ phía sau nam nhân.
Ngay thời điểm một quyền kia đánh trúng nam nhân, thân thể nam nhân bay về phía trước, khóe miệng hiện ra một ngụm máu tươi.
Lăng Sở Thiên vẫn luôn nhìn Lãnh Nguyệt Tâm bên kia, lúc hắn nhìn thấy Lãnh Nguyệt Tâm đem nam nhân kia đánh bay, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Thực lực của nam nhân kia thì hắn biết, tuyệt linh nhất tinh, tiền tính là hắn hiện tại là hóa linh cửu tinh cũng không phải là đối thủ của hắn, huống chi là Lãnh Nguyệt Tâm!
Bởi vì biến cố đột ngột, Lãnh Nguyệt Tâm cũng không biết được chính mình vì cái gì khi rat ay lại mang một lực lượng cường đại như thế, bất quá lực lượng kia thực sự mang đến chỗ tốt cho nàng, giúp cho nàng mau đánh bại nam nhân kia.
Chỉ là, ở thời điểm nam nhân kia ngã xuống không bao lâu, lực lượng trong thân thể nàng cũng biến mất!
Hắc y nhân còn lại cũng bị mấy người Lạc Ảnh và Đông Phương Ẩn giải quyết.
Nhìn nhìn thi thể chung quanh, Lạc Ảnh nhanh chóng tiến lên, ở tước mặt Lãnh Nguyệt Tâm ngừng lại.
Từ trong nhẫn không gian lấy ra một viên đan dược, Lạc Ảnh nói: “Đem nó ăn đi, đây là đan dược trị nội thương.”
Lãnh Nguyệt Tâm thấy vậy, duỗi tay lấy đan dược từ trong tay Lạc Ảnh, không có nghĩ nhiều, liền trực tiếp nuốt xuống.
Thấy vậy, lòng Lạc Ảnh nao nao, nhìn chằm chằm vào Lãnh Nguyệt Tâm.
Nhăn nhăn mày, Lãnh Nguyệt Tâm hỏi: “Trêи mặt ta có viết chữ gì à?”
Nghe được Lãnh Nguyệt Tâm hỏi như vậy, Lạc Ảnh mới hồi thần lại, ho khan hai tiếng, cũng không có trả lời câu hỏi của Lãnh Nguyệt Tâm.
Đông Phương Ẩn đem hết thảy những điều này xem ở trong mắt, nhớ đến lời nói lúc trước của Lăng Thiên, hắn nói nàng cùng với lực lượng cần tra có quan hệ, trong lòng liền đã có quyết định!
“Lãnh Nguyệt Tâm, những người này đều là người của lục đệ?” Lăng Sở Thiên đi đến Lãnh Nguyệt Tâm cách đó không xa, nhíu mắt lại hỏi.
Nghe được Lăng Sở Thiên hỏi như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm cười lạnh một tiếng, “Lăng Sở Thiên, xem ra ngươi đã sớm biết thân phận của đệ đệ ngươi, ta thật ra không nghĩ tới ngươi vẫn còn niệm tình huynh đệ, còn lưu hắn lại cho tới bây giờ.”
Bị Lãnh Nguyệt Tâm nói như vậy, Lăng Sở Thiên trong mắt xẹt qua một đạo quang mang, ngay sau đó nói: “Không phải ta muốn đem hắn lưu đến bây giờ, mà là bởi vì không có chứng cứ.”
Nghe hắn nói như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm chỉ là nhìn hắn một cái, cái gì cũng chưa nói, liền hướng tới con đường từng đi qua đi đến.
Chờ thời điểm đi đến bên người Lăng Sở Thiên, Lãnh Nguyệt Tâm lại bị Lăng Tiêu cản lại.
Nhìn cánh tay Lăng Tiêu đang ngăn trước mặt mình, Lãnh Nguyệt Tâm cười như không cười nói: “Như thế nào? Người của hoàng gia Lăng quốc đều thích ngăn cản người khác sao?”
Tác giả :
Dạ Tước Linh