Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu
Quyển 4 - Chương 170
Hách Cốc, Vô Cực Uyển.
Cỏ dại mọc um tùm, phòng xá ốc ngói cũng chưa từng được sửa chữa, vẫn là bộ dáng của hơn mười năm trước, Hách Cửu Tiêu không hề để ý đến nơi này, đây là địa phương mà hắn dùng để giam giữ phạm nhân, cũng dùng để thí nghiệm thuốc. Mùi máu tươi và hương thảo dược dường như dung hòa trong không khí, chưa bao giờ tán đi, cũng vĩnh viễn sẽ không tán đi, đã hợp thành nhất thể, hình thành một mùi vị độc đáo.
Đây là mùi vị của tử vong, băng hàn lạnh lẽo, ngay cả lãnh ý mùa đông cũng không thể sánh bằng cỗ tử khí ở trong Vô Cực Uyển. Hách Thiên Thần vừa tiến vào thì liền cảm giác trong không khí mơ hồ trôi nổi đủ loại oán ý.
“Ngươi ra ngoài đi, để ta thẩm vấn.” Hách Cửu Tiêu ở dưới đáy cốc nghe thấy những lời nói mớ của Hách Thiên Thần, hắn biết rằng nơi này không thích hợp với Hách Thiên Thần.
“Không sao, khí đó tình trạng thân thể không tốt nên không thể khống chế, hiện tại đã ổn, sẽ không còn ảnh hưởng đến ta.” Hách Thiên Thần đứng trước cửa, quan sát địa phương mà hơn mười năm qua hắn không còn nhìn thấy, bên trong cũng có rất nhiều thứ thuộc về ký ức của hắn.
Sau khi hạ sơn thì hắn và Hách Cửu Tiêu liền tắm rửa, nghỉ ngơi, dùng cơm, rồi ngủ một giấc rất sâu, còn được thoa lên người không ít loại dược liệu, chờ tình trạng thân thể của cả hai đều ổn định thì sắc trời đã tối đen.
Lần này người của Nam Vô đến đây không quá nhiều, nhưng lại có hiệu quả rất lớn, bây giờ tình thế đã được bình ổn, Hách Thiên Thần để bọn họ lập tức quay về Thiên Cơ Các để phòng ngừa có kẻ mượn gió bẻ măng.
Bất quá lần này hắn không quá lo lắng, giang hồ chính đạo chân chính sẽ không làm ra chuyện như vậy, còn những kẻ giả nhân giả nghĩa mua danh chuộc tiếng đều đã đến Vu Y Cốc, tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, cũng nghe được lời cảnh cáo của Mục Thịnh và Hoa Nam Ẩn, sau đó lại nghe thấy đám người Già Diệp đại sư lan truyền trên giang hồ là hai người vẫn chưa chết, trong lòng bọn họ tràn đầy lo lắng và kinh sợ, làm sao còn dám đi tìm phiền phức.
Những môn phái đã động thủ ngày đó thì đều sợ hãi, những ngày kế tiếp, bọn họ lúc nào cũng lo lắng có người tìm đến cửa, có người sẽ muốn lấy đầu của bọn họ lúc nửa đêm.
Hai tổ chức sát thủ nổi danh nhất cũng bí ẩn nhất ở trên giang hồ, Nam Vô và Nại Lạc đều thuộc về hai người bọn họ, nếu bọn họ muốn những người này biến mất trên võ lâm thì hoàn toàn không có gì khó khăn.
Còn có cái gì so với việc áp chế sai lầm đối tượng càng nghiêm trọng hơn? Trả giá cho sai lầm lúc này chính là danh dự, địa vị, thậm chí là tánh mạng. Trả giá đại giới quá lớn như vậy, bọn họ bắt đầu hối hận, sợ có người tìm đến tận nơi để trả thù.
Nhưng bọn họ lo lắng vào lúc này lại là dư thừa, trước khi Hách Thiên Thần cân nhắc về việc hồi báo đối với bọn họ, thì chuyện Vong Sinh phản bội là vấn đề đầu tiên phải được giải quyết.
Vong Sinh phản bội Thiên Cơ Các, đối với tất cả mọi người trong Các thì đây là một sự đả kích. Đừng nói là người trong Thiên Cơ Các, ngay cả Băng Ngự cũng không dám tin kẻ bán đứng Thiên Cơ Các lại là Vong Sinh, hắn vẫn nhớ rõ ngày ấy khi mọi người ngồi quây quần bên đống lửa, cùng nhau ăn lương khô uống rượu, hắn còn đùa giỡn với Vong Sinh và Xá Kỷ, chẳng lẽ khi đó Vong Sinh đã lập kế hoạch bán đứng chủ tử?
Vô luận như thế nào thì hắn cũng không hiểu, cũng không có ai biết rõ, vì vậy mới muốn hỏi cho minh bạch.
Những người khác đều đã rời khỏi, trong phòng chỉ còn một mình Vong Sinh quỳ trên mặt đất.
Đây là một gian phòng âm u ẩm ướt, trên tường thậm chí giăng đầy mạng nhện, ánh sáng rất tối, chỉ có vài tia sáng le lói lọt vào những khe cửa sổ bị phong kín, cũng là một màu âm u, vào đông nên ánh mặt trời rất nhạt, đến khi chiếu xuống nơi này thì đã sớm mất đi độ ấm.
Hách Thiên Thần chậm rãi đi vào, hắn nhìn Vong Sinh quỳ trên mặt đất, bộ dáng bình tĩnh vẫn không có gì khác trước, thay đổi y phục sạch sẽ, mái tóc cột cao, mỗi bước chân của hắn đều rất ổn định, hắn đi đến trước mặt Vong Sinh, chậm rãi thở dài.
Hách Thiên Thần không hề lên tiếng, nhưng Vong Sinh đã biết hắn muốn hỏi cái gì, vấn đề này thì Xá Kỷ và rất nhiều người đã hỏi qua, vì sao hắn muốn phản bội Thiên Cơ Các?
“Ngươi cũng biết ta không có tính nhẫn nại.” Người đầu tiên mở miệng là Hách Cửu Tiêu, hắn nghe thấy tiếng thở dài của Hách Thiên Thần, sắc mặt càng trở nên âm trầm, “Ta không cần biết vì sao ngươi phản loạn, ta chỉ muốn biết là ai sai ngươi làm như vậy?”
Những lời này giống như gió lạnh bên ngoài xuyên thấu vách tường, cuốn vào gian phòng ẩm ướt và lạnh lẽo, võ công của Vong Sinh bị chế ngự, toàn thân đều bị điểm huyệt, tay chân không thể cử động, lại bị cỗ hàn ý này chấn nhiếp, làn da trên mặt bắt đầu run rẩy, từ cần cổ hướng lên trên, dần dần chuyển thành sợ hãi.
Chỉ cần biết là kẻ nào giật dây, thì không có ai nghi ngờ Hách Cửu Tiêu sẽ là người đầu tiên hạ lệnh truy sát người này, bất luận người này là ai.
Vong Sinh cúi đầu, nhìn vào đôi hài màu xanh, cũng nhìn vào vạt y bào màu thanh lam bình lặng, cho dù gió thổi thì vẫn bất động. Chỉ có người này mới có thể trực tiếp đối diện với đôi mắt băng hàn và cỗ lãnh ý nhiếp nhân kia mà vẫn điềm nhiên trầm tĩnh.
Người này chính là vị chủ tử mà hắn đã trung thành và tận tâm phục vụ hơn mười năm qua.
Vong Sinh đã tùy thị Hách Thiên Thần từ rất lâu, lâu đến mức Hách Thiên Thần không nhớ chính xác là bao nhiêu năm, so với Xá Kỷ còn lâu hơn. Hắn vẫn nguyện trung thành với Hách Thiên Thần, nay hắn lại bán đứng Thiên Cơ Các, trộm ra xấp giấy chuyên dụng để tiết lộ cơ mật, thậm chí có thể đã liên thủ với Lý Miên Ca, vì sao hắn lại đột nhiên làm như vậy?
Đối với vấn đề của Hách Cửu Tiêu, Vong Sinh chỉ lắc đầu, giọng nói khàn đặc, “Không có, không có ai sai khiến.”
Hách Thiên Thần nhướng mi, “Ta thật sự không ngờ lại là ngươi.” Thản nhiên nói xong, trong lời nói của hắn có tiếc nuối, nhưng lại không thấy tức giận, mà chỉ hàm chứa ý tứ lạnh lùng.
Hắn rất ít khi dùng loại giọng điệu này để nói chuyện, Vong Sinh chấn động, nhưng vẫn nhìn xuống mặt đất, Hách Cửu Tiêu hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn Vong Sinh, “Ngươi có biết ngươi đã làm ra chuyện gì hay không? Hắn tin ngươi, nhưng ngươi lại lừa hắn.”
Muốn lừa Hách Thiên Thần cũng không dễ, nhưng nếu người lừa hắn lại là một người ở bên cạnh mười mấy năm qua, trung thành tận tâm, không hề lộ ra biểu hiện khác thường, cho dù đó là Hách Thiên Thần thì cũng sẽ không hoài nghi lòng trung thành của người này.
Hắn có thể nhìn thấu lòng người, không cùng bất kỳ ai tiếp cận, cũng không tin người ngoài, nhưng đối với người đi theo bên cạnh thì hắn đã quen, thói quen này gần giống như tín nhiệm, nếu không thì Hách Thiên Thần sẽ không để cho Vong Sinh đến gần hắn, Hách Cửu Tiêu thập phần khẳng định điểm này.
Đồng thời Hách Cửu Tiêu cũng ghi hận chuyện này, tuy rằng Vong Sinh chưa từng có ký ức, nhưng hắn biết hết thảy những điều liên quan đến Thiên Cơ Các, cũng bởi vì trong kí ức của hắn chỉ có Thiên Cơ Các, cho nên mới có thể khiến Hách Thiên Thần chấp nhận hắn đến gần, nhưng Hách Cửu Tiêu vẫn bất mãn đối với điều này.
Hắn không nói với Hách Thiên Thần sự bất mãn của hắn. Nhưng bây giờ, lại chính là Vong Sinh làm ra chuyện phản bội.
Hách Thiên Thần thoạt nhìn vẫn bình tĩnh, không thấy giận dữ, trong khi toàn thân của Hách Cửu Tiêu càng lúc càng âm trầm, bàn tay chắp sau lưng hơi giật giật, sau đó bị người đè lại.
Hách Thiên Thần lắc đầu nhìn hắn, “Nội thương của ngươi mới lành được một chút, đừng nên làm xằng”
Vong Sinh biết Hách Cửu Tiêu đã nổi lên sát ý, hoặc là muốn dùng thủ đoạn gì đó để bức cung hắn, rốt cục hắn cũng mở miệng, “Các chủ…Không, Hách Thiên Thần, ngươi giết ta đi.” Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt đờ đẫn, “Không ai sai khiến, cũng không có kẻ nào ép ta làm như vậy, là vì ta muốn giết ngươi.”
Ánh mắt của Hách Thiên Thần như mũi tiễn, nhíu chặt mày, “Ngươi không có thân nhân, thuở nhỏ đã đi theo ta, ta muốn biết lý do vì sao ngươi muốn giết ta.”
Vong Sinh tránh đi ánh mắt nhìn chăm chú của Hách Thiên Thần. Hách Thiên Thần yên lặng thở dài, lộ ra biểu tình thất vọng, “Năm đó ngươi từng giúp ta, ta vẫn nhớ rõ.”
Sắc mặt của Vong Sinh biến đổi một chút, Hách Cửu Tiêu phát hiện trong đó có chuyện hắn không biết, liền quay đầu nhìn Hách Thiên Thần, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hách Thiên Thần do dự một chút, sự do dự này khiến Hách Cửu Tiêu cảm thấy khó chịu, liền lạnh giọng hỏi, “Có chuyện gì hắn biết, mà ta lại không biết? Ngươi vẫn chưa nguyện ý nói cho ta biết?”
Thấy Hách Cửu Tiêu có thể sẽ hiểu lầm, Hách Thiên Thần bất đắc dĩ, vừa than thở vừa mỉm cười, “Không có việc gì, đó là chuyện của rất nhiều năm trước, khi đó ta còn nhỏ, đã xảy ra một chút chuyện, là Vong Sinh giúp ta, kể từ đó hắn bắt đầu đi theo ta.”
Hách Cửu Tiêu hoàn toàn không tin, Hách Thiên Thần vốn chỉ muốn nói một câu, nhưng Vong Sinh lại mở miệng, tựa hồ đang lâm vào hồi ức xa xưa, “Khi đó ta là người của Nam Vô, trong một lần nhiệm vụ, lão Các chủ cũng đi…”
Khi đó Vong Sinh đã đến Thiên Cơ Các được hai năm, hắn nhớ rõ lúc ấy mình hơn mười tuổi, vì bị mất trí nhớ nên hắn không biết chính xác niên kỷ của mình, hắn chỉ nhớ rõ Hách Thiên Thần khi ấy được mười tuổi.
Bọn họ bị dẫn đến một nơi để giết người, nhiệm vụ lần đó có vẻ quan trọng, Nam Vô điều động rất nhiều người, thậm chí cả Ngụy Tích Lâu cũng đích thân lên đường, là vì tiêu diệt một đám đạo phỉ, cố chủ bỏ ra không ít ngân lượng, người muốn giết cũng không ít, ước chừng có gần một trăm người. (cố chủ = người thuê)
Một trận huyết chiến, mặc dù hy sinh rất nhiều nhưng cuối cùng bên thắng vẫn là Nam Vô, đám đạo phỉ bị giết toàn bộ. Ngụy Tích Lâu ra lệnh, ngay cả một đứa nhỏ cũng không được buông tha, phàm là người ở trong trại thì phải bị tiêu diệt, không chừa một ai.
Trong quá trình, Hách Thiên Thần mắc phải một sai lầm, hắn vì một đứa nhỏ mà cầu xin tha thứ, tuổi tác của đứa nhỏ cũng xấp xỉ bằng hắn, kết quả là đứa nhỏ bị Ngụy Tích Lâu giết chết. Ngụy Tích Lâu nhắc nhở hắn đây là nhiệm vụ, không thể có lòng dạ đàn bà, không được nương tay, cho dù đối phương chỉ là một tiểu hài tử, thì vẫn là một nghiệp chướng.
Trên đời không có ai là vô tội, chỉ có mạnh yếu thắng thua. Nói xong những lời này, Ngụy Tích Lâu sai người ném Hách Thiên Thần vào một hang động chất đầy thi thể.
Vong Sinh vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm ấy, khi hắn lặng lẽ chạy đến hang động là lúc nửa đêm. Đào ra những thi thể thối nát chất chồng lên nhau, trong núi thi thể chính là Hách Thiên Thần, sắc mặt tái nhợt, lẳng lặng ngồi trong hang động hôi tanh và lấp đầy máu tươi, trên mặt vẫn còn lắm lem bùn đất, trên tay còn dính máu, nhưng rất im lặng.
Ngày đó ánh trăng dị thường sáng ngời, trong ký ức của Vong Sinh, tiểu hài tử nhỏ hơn hắn vài tuổi phát hiện hắn đến đây, ngẩng đầu nhìn hắn rồi lộ ra một nụ cười, dưới ánh trăng, ý cười thật ấm áp, nhưng thân thể của Hách Thiên Thần lại liên tục run rẩy.
Hách Thiên Thần tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống,Vong Sinh kinh hãi vươn tay kéo hắn lên, hỏi hắn có phải đang sợ hay không.
Hách Thiên Thần vẫn thản nhiên mỉm cười như trước, rồi lắc đầu, nhưng không hề lên tiếng, ngồi xổm xuống đất tựa như muốn nôn, rồi lại mạnh mẽ bịt kín miệng của mình, chờ đến khi buông tay, hắn không còn muốn nôn mửa, bờ môi có một vết máu thật sâu, sắc mặt vẫn trầm tĩnh.
Hắn nhẹ nhàng nói một tiếng đa tạ với Vong Sinh, sau đó xoay người rời đi.
Khi ấy Vong Sinh nhìn thấy bóng dáng của Hách Thiên Thần, trong lòng đã nảy lên một cảm giác khó hiểu, hắn bỗng nhiên rất kính nể, thật sự kính nể đối với tiểu hài tử nhỏ hơn hắn vài tuổi này.
Từ đó về sau, Hách Thiên Thần quả nhiên không hề chất vấn hay nghi ngờ mệnh lệnh của Ngụy Tích Lâu, hắn còn được Ngụy Tích Lâu đặc biệt khen ngợi, ban thưởng cái tên Đàn Y.
Đàn Y, Y chính là ‘Na’, Đàn Y tức là Đàn Na. (Đàn Na = bố thí, cúng dường, thí chủ)
Trong kinh Phật có một vương quốc Đàn Na, đó là nơi không có tà niệm, mọi người đều là những kẻ thích tích đức làm phước, loại trừ hết thảy tội ác, vì vậy đã khiến nơi đó trở nên phi thường thanh tịnh. Ban cho Hách Thiên Thần cái tên này là muốn hắn nhớ kỹ ác niệm của lòng người, muốn hắn nhìn thế nhân bằng đôi mắt Phật, thấy rõ hết thảy, thấu hiểu tất cả.
Vong Sinh không hiểu vì sao chỉ một đêm ở trong hang động đầy thi thể mà Hách Thiên Thần lại có sự biến hóa lớn như vậy, vì sao Các chủ lại nói cái gì mà mắt Phật rồi lại thanh liên, vì sao khi Hách Thiên Thần nghe Các chủ ban thưởng cái tên Đàn Y mà lại lộ ra biểu tình gần như đùa cợt, mặc dù chỉ trong chớp mắt nhưng lại làm cho khuôn mặt trẻ con trở nên thâm trầm và già dặn.
Từ đó về sau, Vong Sinh trở thành thủ hạ chính thức của Hách Thiên Thần, Đàn Y trở thành Đàn Y công tử được mọi người tán thưởng. Tuy nhiên, chuyện năm đó thì Vong Sinh thủy chung không hiểu.
Cho đến nay Vong Sinh vẫn chưa hiểu rõ, nhưng lại bỗng nhiên biết được một chuyện chưa từng ngờ đến.
“Ta không phải tên Vong Sinh, ta tên là Hạ Minh Viễn.” Vong Sinh đột nhiên ngẩng đầu, “Khi ngươi chín tuổi, ngươi đã giết một phạm nhân trốn khỏi ngục thất, hắn gọi là Hạ Hoằng, hắn là cha của ta!”
Vong Sinh không còn là Vong Sinh, hắn đã nhớ lại hết thảy. Hắn đến từ Yêu Hồ tộc.
Cỏ dại mọc um tùm, phòng xá ốc ngói cũng chưa từng được sửa chữa, vẫn là bộ dáng của hơn mười năm trước, Hách Cửu Tiêu không hề để ý đến nơi này, đây là địa phương mà hắn dùng để giam giữ phạm nhân, cũng dùng để thí nghiệm thuốc. Mùi máu tươi và hương thảo dược dường như dung hòa trong không khí, chưa bao giờ tán đi, cũng vĩnh viễn sẽ không tán đi, đã hợp thành nhất thể, hình thành một mùi vị độc đáo.
Đây là mùi vị của tử vong, băng hàn lạnh lẽo, ngay cả lãnh ý mùa đông cũng không thể sánh bằng cỗ tử khí ở trong Vô Cực Uyển. Hách Thiên Thần vừa tiến vào thì liền cảm giác trong không khí mơ hồ trôi nổi đủ loại oán ý.
“Ngươi ra ngoài đi, để ta thẩm vấn.” Hách Cửu Tiêu ở dưới đáy cốc nghe thấy những lời nói mớ của Hách Thiên Thần, hắn biết rằng nơi này không thích hợp với Hách Thiên Thần.
“Không sao, khí đó tình trạng thân thể không tốt nên không thể khống chế, hiện tại đã ổn, sẽ không còn ảnh hưởng đến ta.” Hách Thiên Thần đứng trước cửa, quan sát địa phương mà hơn mười năm qua hắn không còn nhìn thấy, bên trong cũng có rất nhiều thứ thuộc về ký ức của hắn.
Sau khi hạ sơn thì hắn và Hách Cửu Tiêu liền tắm rửa, nghỉ ngơi, dùng cơm, rồi ngủ một giấc rất sâu, còn được thoa lên người không ít loại dược liệu, chờ tình trạng thân thể của cả hai đều ổn định thì sắc trời đã tối đen.
Lần này người của Nam Vô đến đây không quá nhiều, nhưng lại có hiệu quả rất lớn, bây giờ tình thế đã được bình ổn, Hách Thiên Thần để bọn họ lập tức quay về Thiên Cơ Các để phòng ngừa có kẻ mượn gió bẻ măng.
Bất quá lần này hắn không quá lo lắng, giang hồ chính đạo chân chính sẽ không làm ra chuyện như vậy, còn những kẻ giả nhân giả nghĩa mua danh chuộc tiếng đều đã đến Vu Y Cốc, tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, cũng nghe được lời cảnh cáo của Mục Thịnh và Hoa Nam Ẩn, sau đó lại nghe thấy đám người Già Diệp đại sư lan truyền trên giang hồ là hai người vẫn chưa chết, trong lòng bọn họ tràn đầy lo lắng và kinh sợ, làm sao còn dám đi tìm phiền phức.
Những môn phái đã động thủ ngày đó thì đều sợ hãi, những ngày kế tiếp, bọn họ lúc nào cũng lo lắng có người tìm đến cửa, có người sẽ muốn lấy đầu của bọn họ lúc nửa đêm.
Hai tổ chức sát thủ nổi danh nhất cũng bí ẩn nhất ở trên giang hồ, Nam Vô và Nại Lạc đều thuộc về hai người bọn họ, nếu bọn họ muốn những người này biến mất trên võ lâm thì hoàn toàn không có gì khó khăn.
Còn có cái gì so với việc áp chế sai lầm đối tượng càng nghiêm trọng hơn? Trả giá cho sai lầm lúc này chính là danh dự, địa vị, thậm chí là tánh mạng. Trả giá đại giới quá lớn như vậy, bọn họ bắt đầu hối hận, sợ có người tìm đến tận nơi để trả thù.
Nhưng bọn họ lo lắng vào lúc này lại là dư thừa, trước khi Hách Thiên Thần cân nhắc về việc hồi báo đối với bọn họ, thì chuyện Vong Sinh phản bội là vấn đề đầu tiên phải được giải quyết.
Vong Sinh phản bội Thiên Cơ Các, đối với tất cả mọi người trong Các thì đây là một sự đả kích. Đừng nói là người trong Thiên Cơ Các, ngay cả Băng Ngự cũng không dám tin kẻ bán đứng Thiên Cơ Các lại là Vong Sinh, hắn vẫn nhớ rõ ngày ấy khi mọi người ngồi quây quần bên đống lửa, cùng nhau ăn lương khô uống rượu, hắn còn đùa giỡn với Vong Sinh và Xá Kỷ, chẳng lẽ khi đó Vong Sinh đã lập kế hoạch bán đứng chủ tử?
Vô luận như thế nào thì hắn cũng không hiểu, cũng không có ai biết rõ, vì vậy mới muốn hỏi cho minh bạch.
Những người khác đều đã rời khỏi, trong phòng chỉ còn một mình Vong Sinh quỳ trên mặt đất.
Đây là một gian phòng âm u ẩm ướt, trên tường thậm chí giăng đầy mạng nhện, ánh sáng rất tối, chỉ có vài tia sáng le lói lọt vào những khe cửa sổ bị phong kín, cũng là một màu âm u, vào đông nên ánh mặt trời rất nhạt, đến khi chiếu xuống nơi này thì đã sớm mất đi độ ấm.
Hách Thiên Thần chậm rãi đi vào, hắn nhìn Vong Sinh quỳ trên mặt đất, bộ dáng bình tĩnh vẫn không có gì khác trước, thay đổi y phục sạch sẽ, mái tóc cột cao, mỗi bước chân của hắn đều rất ổn định, hắn đi đến trước mặt Vong Sinh, chậm rãi thở dài.
Hách Thiên Thần không hề lên tiếng, nhưng Vong Sinh đã biết hắn muốn hỏi cái gì, vấn đề này thì Xá Kỷ và rất nhiều người đã hỏi qua, vì sao hắn muốn phản bội Thiên Cơ Các?
“Ngươi cũng biết ta không có tính nhẫn nại.” Người đầu tiên mở miệng là Hách Cửu Tiêu, hắn nghe thấy tiếng thở dài của Hách Thiên Thần, sắc mặt càng trở nên âm trầm, “Ta không cần biết vì sao ngươi phản loạn, ta chỉ muốn biết là ai sai ngươi làm như vậy?”
Những lời này giống như gió lạnh bên ngoài xuyên thấu vách tường, cuốn vào gian phòng ẩm ướt và lạnh lẽo, võ công của Vong Sinh bị chế ngự, toàn thân đều bị điểm huyệt, tay chân không thể cử động, lại bị cỗ hàn ý này chấn nhiếp, làn da trên mặt bắt đầu run rẩy, từ cần cổ hướng lên trên, dần dần chuyển thành sợ hãi.
Chỉ cần biết là kẻ nào giật dây, thì không có ai nghi ngờ Hách Cửu Tiêu sẽ là người đầu tiên hạ lệnh truy sát người này, bất luận người này là ai.
Vong Sinh cúi đầu, nhìn vào đôi hài màu xanh, cũng nhìn vào vạt y bào màu thanh lam bình lặng, cho dù gió thổi thì vẫn bất động. Chỉ có người này mới có thể trực tiếp đối diện với đôi mắt băng hàn và cỗ lãnh ý nhiếp nhân kia mà vẫn điềm nhiên trầm tĩnh.
Người này chính là vị chủ tử mà hắn đã trung thành và tận tâm phục vụ hơn mười năm qua.
Vong Sinh đã tùy thị Hách Thiên Thần từ rất lâu, lâu đến mức Hách Thiên Thần không nhớ chính xác là bao nhiêu năm, so với Xá Kỷ còn lâu hơn. Hắn vẫn nguyện trung thành với Hách Thiên Thần, nay hắn lại bán đứng Thiên Cơ Các, trộm ra xấp giấy chuyên dụng để tiết lộ cơ mật, thậm chí có thể đã liên thủ với Lý Miên Ca, vì sao hắn lại đột nhiên làm như vậy?
Đối với vấn đề của Hách Cửu Tiêu, Vong Sinh chỉ lắc đầu, giọng nói khàn đặc, “Không có, không có ai sai khiến.”
Hách Thiên Thần nhướng mi, “Ta thật sự không ngờ lại là ngươi.” Thản nhiên nói xong, trong lời nói của hắn có tiếc nuối, nhưng lại không thấy tức giận, mà chỉ hàm chứa ý tứ lạnh lùng.
Hắn rất ít khi dùng loại giọng điệu này để nói chuyện, Vong Sinh chấn động, nhưng vẫn nhìn xuống mặt đất, Hách Cửu Tiêu hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn Vong Sinh, “Ngươi có biết ngươi đã làm ra chuyện gì hay không? Hắn tin ngươi, nhưng ngươi lại lừa hắn.”
Muốn lừa Hách Thiên Thần cũng không dễ, nhưng nếu người lừa hắn lại là một người ở bên cạnh mười mấy năm qua, trung thành tận tâm, không hề lộ ra biểu hiện khác thường, cho dù đó là Hách Thiên Thần thì cũng sẽ không hoài nghi lòng trung thành của người này.
Hắn có thể nhìn thấu lòng người, không cùng bất kỳ ai tiếp cận, cũng không tin người ngoài, nhưng đối với người đi theo bên cạnh thì hắn đã quen, thói quen này gần giống như tín nhiệm, nếu không thì Hách Thiên Thần sẽ không để cho Vong Sinh đến gần hắn, Hách Cửu Tiêu thập phần khẳng định điểm này.
Đồng thời Hách Cửu Tiêu cũng ghi hận chuyện này, tuy rằng Vong Sinh chưa từng có ký ức, nhưng hắn biết hết thảy những điều liên quan đến Thiên Cơ Các, cũng bởi vì trong kí ức của hắn chỉ có Thiên Cơ Các, cho nên mới có thể khiến Hách Thiên Thần chấp nhận hắn đến gần, nhưng Hách Cửu Tiêu vẫn bất mãn đối với điều này.
Hắn không nói với Hách Thiên Thần sự bất mãn của hắn. Nhưng bây giờ, lại chính là Vong Sinh làm ra chuyện phản bội.
Hách Thiên Thần thoạt nhìn vẫn bình tĩnh, không thấy giận dữ, trong khi toàn thân của Hách Cửu Tiêu càng lúc càng âm trầm, bàn tay chắp sau lưng hơi giật giật, sau đó bị người đè lại.
Hách Thiên Thần lắc đầu nhìn hắn, “Nội thương của ngươi mới lành được một chút, đừng nên làm xằng”
Vong Sinh biết Hách Cửu Tiêu đã nổi lên sát ý, hoặc là muốn dùng thủ đoạn gì đó để bức cung hắn, rốt cục hắn cũng mở miệng, “Các chủ…Không, Hách Thiên Thần, ngươi giết ta đi.” Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt đờ đẫn, “Không ai sai khiến, cũng không có kẻ nào ép ta làm như vậy, là vì ta muốn giết ngươi.”
Ánh mắt của Hách Thiên Thần như mũi tiễn, nhíu chặt mày, “Ngươi không có thân nhân, thuở nhỏ đã đi theo ta, ta muốn biết lý do vì sao ngươi muốn giết ta.”
Vong Sinh tránh đi ánh mắt nhìn chăm chú của Hách Thiên Thần. Hách Thiên Thần yên lặng thở dài, lộ ra biểu tình thất vọng, “Năm đó ngươi từng giúp ta, ta vẫn nhớ rõ.”
Sắc mặt của Vong Sinh biến đổi một chút, Hách Cửu Tiêu phát hiện trong đó có chuyện hắn không biết, liền quay đầu nhìn Hách Thiên Thần, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hách Thiên Thần do dự một chút, sự do dự này khiến Hách Cửu Tiêu cảm thấy khó chịu, liền lạnh giọng hỏi, “Có chuyện gì hắn biết, mà ta lại không biết? Ngươi vẫn chưa nguyện ý nói cho ta biết?”
Thấy Hách Cửu Tiêu có thể sẽ hiểu lầm, Hách Thiên Thần bất đắc dĩ, vừa than thở vừa mỉm cười, “Không có việc gì, đó là chuyện của rất nhiều năm trước, khi đó ta còn nhỏ, đã xảy ra một chút chuyện, là Vong Sinh giúp ta, kể từ đó hắn bắt đầu đi theo ta.”
Hách Cửu Tiêu hoàn toàn không tin, Hách Thiên Thần vốn chỉ muốn nói một câu, nhưng Vong Sinh lại mở miệng, tựa hồ đang lâm vào hồi ức xa xưa, “Khi đó ta là người của Nam Vô, trong một lần nhiệm vụ, lão Các chủ cũng đi…”
Khi đó Vong Sinh đã đến Thiên Cơ Các được hai năm, hắn nhớ rõ lúc ấy mình hơn mười tuổi, vì bị mất trí nhớ nên hắn không biết chính xác niên kỷ của mình, hắn chỉ nhớ rõ Hách Thiên Thần khi ấy được mười tuổi.
Bọn họ bị dẫn đến một nơi để giết người, nhiệm vụ lần đó có vẻ quan trọng, Nam Vô điều động rất nhiều người, thậm chí cả Ngụy Tích Lâu cũng đích thân lên đường, là vì tiêu diệt một đám đạo phỉ, cố chủ bỏ ra không ít ngân lượng, người muốn giết cũng không ít, ước chừng có gần một trăm người. (cố chủ = người thuê)
Một trận huyết chiến, mặc dù hy sinh rất nhiều nhưng cuối cùng bên thắng vẫn là Nam Vô, đám đạo phỉ bị giết toàn bộ. Ngụy Tích Lâu ra lệnh, ngay cả một đứa nhỏ cũng không được buông tha, phàm là người ở trong trại thì phải bị tiêu diệt, không chừa một ai.
Trong quá trình, Hách Thiên Thần mắc phải một sai lầm, hắn vì một đứa nhỏ mà cầu xin tha thứ, tuổi tác của đứa nhỏ cũng xấp xỉ bằng hắn, kết quả là đứa nhỏ bị Ngụy Tích Lâu giết chết. Ngụy Tích Lâu nhắc nhở hắn đây là nhiệm vụ, không thể có lòng dạ đàn bà, không được nương tay, cho dù đối phương chỉ là một tiểu hài tử, thì vẫn là một nghiệp chướng.
Trên đời không có ai là vô tội, chỉ có mạnh yếu thắng thua. Nói xong những lời này, Ngụy Tích Lâu sai người ném Hách Thiên Thần vào một hang động chất đầy thi thể.
Vong Sinh vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm ấy, khi hắn lặng lẽ chạy đến hang động là lúc nửa đêm. Đào ra những thi thể thối nát chất chồng lên nhau, trong núi thi thể chính là Hách Thiên Thần, sắc mặt tái nhợt, lẳng lặng ngồi trong hang động hôi tanh và lấp đầy máu tươi, trên mặt vẫn còn lắm lem bùn đất, trên tay còn dính máu, nhưng rất im lặng.
Ngày đó ánh trăng dị thường sáng ngời, trong ký ức của Vong Sinh, tiểu hài tử nhỏ hơn hắn vài tuổi phát hiện hắn đến đây, ngẩng đầu nhìn hắn rồi lộ ra một nụ cười, dưới ánh trăng, ý cười thật ấm áp, nhưng thân thể của Hách Thiên Thần lại liên tục run rẩy.
Hách Thiên Thần tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống,Vong Sinh kinh hãi vươn tay kéo hắn lên, hỏi hắn có phải đang sợ hay không.
Hách Thiên Thần vẫn thản nhiên mỉm cười như trước, rồi lắc đầu, nhưng không hề lên tiếng, ngồi xổm xuống đất tựa như muốn nôn, rồi lại mạnh mẽ bịt kín miệng của mình, chờ đến khi buông tay, hắn không còn muốn nôn mửa, bờ môi có một vết máu thật sâu, sắc mặt vẫn trầm tĩnh.
Hắn nhẹ nhàng nói một tiếng đa tạ với Vong Sinh, sau đó xoay người rời đi.
Khi ấy Vong Sinh nhìn thấy bóng dáng của Hách Thiên Thần, trong lòng đã nảy lên một cảm giác khó hiểu, hắn bỗng nhiên rất kính nể, thật sự kính nể đối với tiểu hài tử nhỏ hơn hắn vài tuổi này.
Từ đó về sau, Hách Thiên Thần quả nhiên không hề chất vấn hay nghi ngờ mệnh lệnh của Ngụy Tích Lâu, hắn còn được Ngụy Tích Lâu đặc biệt khen ngợi, ban thưởng cái tên Đàn Y.
Đàn Y, Y chính là ‘Na’, Đàn Y tức là Đàn Na. (Đàn Na = bố thí, cúng dường, thí chủ)
Trong kinh Phật có một vương quốc Đàn Na, đó là nơi không có tà niệm, mọi người đều là những kẻ thích tích đức làm phước, loại trừ hết thảy tội ác, vì vậy đã khiến nơi đó trở nên phi thường thanh tịnh. Ban cho Hách Thiên Thần cái tên này là muốn hắn nhớ kỹ ác niệm của lòng người, muốn hắn nhìn thế nhân bằng đôi mắt Phật, thấy rõ hết thảy, thấu hiểu tất cả.
Vong Sinh không hiểu vì sao chỉ một đêm ở trong hang động đầy thi thể mà Hách Thiên Thần lại có sự biến hóa lớn như vậy, vì sao Các chủ lại nói cái gì mà mắt Phật rồi lại thanh liên, vì sao khi Hách Thiên Thần nghe Các chủ ban thưởng cái tên Đàn Y mà lại lộ ra biểu tình gần như đùa cợt, mặc dù chỉ trong chớp mắt nhưng lại làm cho khuôn mặt trẻ con trở nên thâm trầm và già dặn.
Từ đó về sau, Vong Sinh trở thành thủ hạ chính thức của Hách Thiên Thần, Đàn Y trở thành Đàn Y công tử được mọi người tán thưởng. Tuy nhiên, chuyện năm đó thì Vong Sinh thủy chung không hiểu.
Cho đến nay Vong Sinh vẫn chưa hiểu rõ, nhưng lại bỗng nhiên biết được một chuyện chưa từng ngờ đến.
“Ta không phải tên Vong Sinh, ta tên là Hạ Minh Viễn.” Vong Sinh đột nhiên ngẩng đầu, “Khi ngươi chín tuổi, ngươi đã giết một phạm nhân trốn khỏi ngục thất, hắn gọi là Hạ Hoằng, hắn là cha của ta!”
Vong Sinh không còn là Vong Sinh, hắn đã nhớ lại hết thảy. Hắn đến từ Yêu Hồ tộc.
Tác giả :
Hỏa Ly