Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 91: Xóm nghèo
Mấy người không hề phát hiện tồn tại của nam nhân áo tím, như trước đi theo hành trình của họ, hướng đi càng ngày càng bí ẩn, càng ngày càng hoang vắng.
Mùi lạ kỳ quái khó ngửi bay nhẹ trong không khí, con đường không tính là hẹp, thế nhưng hai bên tường cũng rất cũ rất bẩn.
Tần Vô Song chậm rãi nắm chặt tay Vân Khuynh.
Chờ bọn hắn từ khu phố dài bẩn thỉu này quẹo vào, tiếng rên rỉ gián đoạn truyền vào trong tai bọn họ.
Đó là một đám người bẩn thỉu mặc đồ cũ nát rách rưới dựa vào trên tường, thống khổ rên lên.
Trên mặt bọn họ dính tầng dày bụi bẩn nhìn không ra nguyên trạng, tóc tai mất trật tự xoã tung, bên trong còn kèm theo rơm rạ đất cát.
Trước mặt bọn họ đặt ra nửa cái bát vỡ, bát cũng bị bụi bao trùm nhìn không ra màu sắc vốn có.
Trong bát hoặc là một ít thức ăn thiu, hoặc là một hai đồng tiền.
Bọn họ gầy như que củi, da dẻ khô nứt mà tối tăm.
Lúc thấy Tần Vô Song, Vân Khuynh, Hiên Viên Liệt Thiên và Liên Phù những người áo mũ chỉnh tề này, bọn họ bỗng nhiên chìa tay ra loạn bò loạn gãi:
“Các công tử tiểu thư hảo tâm... Làm ơn bố thí một ít tiền đồng cho lão đi...”
Đó là một đám người già yếu khẽ rên:
Có người nhận ra Liên Phù:
“Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút, là ‘Bạch Liên thánh nữ’ tới.”
Đám người hỗn loạn này, có vài người trở nên quy củ, lại có mấy người co quắp:
“Thánh nữ...”
Thế nhưng bọn họ bần cùng đã phai đi hơn phân nửa lương tri con người, rất nhiều lúc, bọn họ bất chấp nữ tử này từng cứu giúp bọn họ, bọn họ chỉ nghĩ đến nữ tử này có thể mang đến cái gì cho bọn hắn, nhìn thấy nàng, bọn họ đã nghĩ muốn hướng nàng tìm lấy vài thứ.
“Đồ ăn của chúng ta đâu... Cái gì thánh nữ... Còn không phải là hư danh...”
Có người tranh cãi ầm ĩ, một vài bàn tay bẩn thỉu giãy dụa muốn kéo Liên Phù.
Hiên Viên Liệt Thiên đen mặt, nhấc chân đá văng một người:
“Cút qua một bên...”
Sắc mặt Liên Phù trở nên hơi trắng, trong đôi mắt đẹp là một mảnh bi thương:
“Vương gia... Bọn họ đều là người già yếu, không nên thô lỗ như vậy...”
Hiên Viên Liệt Thiên hừ lạnh:
“Không thô lỗ còn phải ôn nhu sao???
Then chốt là, loại thời gian này, ôn nhu hữu dụng???”
Hiển nhiên là vô dụng, những người kia như ong vỡ tổ chen lấn đến chỗ họ.
Liên Phù nhìn những người hoặc là khom lưng, hoặc là bò trên mặt đất đến gần họ, đột nhiên có chút hối hận:
“Ta... Không nên đề xuất muốn tới xem bọn họ...”
Đôi mắt của nàng lóe sáng:
“Thế nhưng... Hài tử, không giống với bọn họ... Những hài tử này, còn có hi vọng...”
Tần Vô Song che chở Vân Khuynh, cùng Hiên Viên Liệt Thiên nhìn nhau, Hiên Viên Liệt Thiên vẫn luôn coi Tần Vô Song là cừu địch lớn nhất, đột nhiên liền hiểu ý tứ trong mắt hắn.
Hầu như trong cùng thời khắc, Tần Vô Song ôm lấy Vân Khuynh, Hiên Viên Liệt Thiên ôm lấy Liên Phù, đầu ngón chân bọn họ điểm một cái, thi triển khinh công tuyệt diệu rời khỏi đám khất cái này.
“Dẫn đường đến chỗ Phù nhi muốn đi.”
Theo gió lạnh phương bắc đặc biệt có, thanh âm Hiên Viên Liệt Thiên đưa đến trong tai Tần Vô Song.
Tần Vô Song hơi gật đầu.
Đầu ngón chân điểm qua hai bên tường, đi sâu vào trong con đường nhỏ bẩn loạn này.
Không giống tiếng rên dọc theo đường đi, bên trong có vẻ rất an tĩnh.
Tần Vô Song hạ xuống trước một đại viện ( coi như là nơi có nhiều hộ gia đình ở), viện tử kia chỉ còn nửa cánh cửa, nghiêng đi treo ở một bên, như có như không muốn rơi xuống, nhìn qua cực kỳ nguy hiểm.
Tần Vô Song buông Vân Khuynh đẩy cửa đi vào, Hiên Viên Liệt Thiên cùng Liên Phù theo sau:
“Buông... Ai cho ngươi ôm ta...”
Liên Phù nguyên là nhu nhược, tới Tần gia, giống như là có tâm phúc, một điểm cũng không sợ Hiên Viên Liệt Thiên, một chút hoà nhã cũng không cho hắn, luôn luôn lạnh lùng với hắn, hoặc là ác ngôn mà nói.
Hiên Viên Liệt Thiên lờ đi, cường thế lôi kéo Liên Phù không ngừng giãy dụa theo Tần Vô Song và Vân Khuynh đi vào.
Bên trong có một đại thụ, rất thô, bốn năm tiểu hài tử đang trèo trên cây, hoặc là ở dưới tàng cây hì hì cười.
Trong viện còn có mấy người hài tử khác ngồi chồm hổm trên mặt đất nghịch đất cát.
Trong viện đại khái có năm sáu gian nhà tranh nhỏ nhìn như sắp đổ, có mấy tiểu hài tử ngồi đờ ra trước cửa.
Bọn họ đồng dạng nhỏ gầy nhìn không ra niên linh, đồng dạng bẩn hề hề nhìn không ra giới tính.
“Tiểu ngũ, tiểu mạc, tiểu hổ...”
Thấy hài tử này, Liên Phù kích động kêu lên.
Đám hài tử bỗng nhiên nghe thấy thanh âm Liên Phù đều là sửng sốt, tiếp theo nhìn về phía nàng, sau đó trong nháy mắt, vô luận là ở trên cây hay dưới tàng cây, vô luận là đang chơi hay đờ ra, toàn bộ hài tử chạy tới:
“Thánh nữ tỷ tỷ, ngươi rốt cục đến xem chúng ta...”
“Thánh nữ tỷ tỷ, chúng ta rất nhớ ngươi...”
Liên Phù một điểm cũng không ghét bỏ dơ bẩn trên người bọn họ, vuốt đầu bọn chúng:
“Sao các ngươi đều chơi???
Ta không phải đã nói muốn các ngươi học tập cho tốt sao???
Ngô tiên sinh đâu???”
Một tiểu hài tử lớn một chút chậm rãi tới gần nàng:
“Chúng ta... Không có tiền, Ngô tiên sinh không muốn dạy chúng ta... Thánh nữ tỷ tỷ đi không lâu, hắn liền không tới...”
Liên Phù sắc mặt đại biến:
“Cái gì... Hắn... Vậy, Mạc ca ca các người đâu??? Sao không thấy người khác???”
Mùi lạ kỳ quái khó ngửi bay nhẹ trong không khí, con đường không tính là hẹp, thế nhưng hai bên tường cũng rất cũ rất bẩn.
Tần Vô Song chậm rãi nắm chặt tay Vân Khuynh.
Chờ bọn hắn từ khu phố dài bẩn thỉu này quẹo vào, tiếng rên rỉ gián đoạn truyền vào trong tai bọn họ.
Đó là một đám người bẩn thỉu mặc đồ cũ nát rách rưới dựa vào trên tường, thống khổ rên lên.
Trên mặt bọn họ dính tầng dày bụi bẩn nhìn không ra nguyên trạng, tóc tai mất trật tự xoã tung, bên trong còn kèm theo rơm rạ đất cát.
Trước mặt bọn họ đặt ra nửa cái bát vỡ, bát cũng bị bụi bao trùm nhìn không ra màu sắc vốn có.
Trong bát hoặc là một ít thức ăn thiu, hoặc là một hai đồng tiền.
Bọn họ gầy như que củi, da dẻ khô nứt mà tối tăm.
Lúc thấy Tần Vô Song, Vân Khuynh, Hiên Viên Liệt Thiên và Liên Phù những người áo mũ chỉnh tề này, bọn họ bỗng nhiên chìa tay ra loạn bò loạn gãi:
“Các công tử tiểu thư hảo tâm... Làm ơn bố thí một ít tiền đồng cho lão đi...”
Đó là một đám người già yếu khẽ rên:
Có người nhận ra Liên Phù:
“Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút, là ‘Bạch Liên thánh nữ’ tới.”
Đám người hỗn loạn này, có vài người trở nên quy củ, lại có mấy người co quắp:
“Thánh nữ...”
Thế nhưng bọn họ bần cùng đã phai đi hơn phân nửa lương tri con người, rất nhiều lúc, bọn họ bất chấp nữ tử này từng cứu giúp bọn họ, bọn họ chỉ nghĩ đến nữ tử này có thể mang đến cái gì cho bọn hắn, nhìn thấy nàng, bọn họ đã nghĩ muốn hướng nàng tìm lấy vài thứ.
“Đồ ăn của chúng ta đâu... Cái gì thánh nữ... Còn không phải là hư danh...”
Có người tranh cãi ầm ĩ, một vài bàn tay bẩn thỉu giãy dụa muốn kéo Liên Phù.
Hiên Viên Liệt Thiên đen mặt, nhấc chân đá văng một người:
“Cút qua một bên...”
Sắc mặt Liên Phù trở nên hơi trắng, trong đôi mắt đẹp là một mảnh bi thương:
“Vương gia... Bọn họ đều là người già yếu, không nên thô lỗ như vậy...”
Hiên Viên Liệt Thiên hừ lạnh:
“Không thô lỗ còn phải ôn nhu sao???
Then chốt là, loại thời gian này, ôn nhu hữu dụng???”
Hiển nhiên là vô dụng, những người kia như ong vỡ tổ chen lấn đến chỗ họ.
Liên Phù nhìn những người hoặc là khom lưng, hoặc là bò trên mặt đất đến gần họ, đột nhiên có chút hối hận:
“Ta... Không nên đề xuất muốn tới xem bọn họ...”
Đôi mắt của nàng lóe sáng:
“Thế nhưng... Hài tử, không giống với bọn họ... Những hài tử này, còn có hi vọng...”
Tần Vô Song che chở Vân Khuynh, cùng Hiên Viên Liệt Thiên nhìn nhau, Hiên Viên Liệt Thiên vẫn luôn coi Tần Vô Song là cừu địch lớn nhất, đột nhiên liền hiểu ý tứ trong mắt hắn.
Hầu như trong cùng thời khắc, Tần Vô Song ôm lấy Vân Khuynh, Hiên Viên Liệt Thiên ôm lấy Liên Phù, đầu ngón chân bọn họ điểm một cái, thi triển khinh công tuyệt diệu rời khỏi đám khất cái này.
“Dẫn đường đến chỗ Phù nhi muốn đi.”
Theo gió lạnh phương bắc đặc biệt có, thanh âm Hiên Viên Liệt Thiên đưa đến trong tai Tần Vô Song.
Tần Vô Song hơi gật đầu.
Đầu ngón chân điểm qua hai bên tường, đi sâu vào trong con đường nhỏ bẩn loạn này.
Không giống tiếng rên dọc theo đường đi, bên trong có vẻ rất an tĩnh.
Tần Vô Song hạ xuống trước một đại viện ( coi như là nơi có nhiều hộ gia đình ở), viện tử kia chỉ còn nửa cánh cửa, nghiêng đi treo ở một bên, như có như không muốn rơi xuống, nhìn qua cực kỳ nguy hiểm.
Tần Vô Song buông Vân Khuynh đẩy cửa đi vào, Hiên Viên Liệt Thiên cùng Liên Phù theo sau:
“Buông... Ai cho ngươi ôm ta...”
Liên Phù nguyên là nhu nhược, tới Tần gia, giống như là có tâm phúc, một điểm cũng không sợ Hiên Viên Liệt Thiên, một chút hoà nhã cũng không cho hắn, luôn luôn lạnh lùng với hắn, hoặc là ác ngôn mà nói.
Hiên Viên Liệt Thiên lờ đi, cường thế lôi kéo Liên Phù không ngừng giãy dụa theo Tần Vô Song và Vân Khuynh đi vào.
Bên trong có một đại thụ, rất thô, bốn năm tiểu hài tử đang trèo trên cây, hoặc là ở dưới tàng cây hì hì cười.
Trong viện còn có mấy người hài tử khác ngồi chồm hổm trên mặt đất nghịch đất cát.
Trong viện đại khái có năm sáu gian nhà tranh nhỏ nhìn như sắp đổ, có mấy tiểu hài tử ngồi đờ ra trước cửa.
Bọn họ đồng dạng nhỏ gầy nhìn không ra niên linh, đồng dạng bẩn hề hề nhìn không ra giới tính.
“Tiểu ngũ, tiểu mạc, tiểu hổ...”
Thấy hài tử này, Liên Phù kích động kêu lên.
Đám hài tử bỗng nhiên nghe thấy thanh âm Liên Phù đều là sửng sốt, tiếp theo nhìn về phía nàng, sau đó trong nháy mắt, vô luận là ở trên cây hay dưới tàng cây, vô luận là đang chơi hay đờ ra, toàn bộ hài tử chạy tới:
“Thánh nữ tỷ tỷ, ngươi rốt cục đến xem chúng ta...”
“Thánh nữ tỷ tỷ, chúng ta rất nhớ ngươi...”
Liên Phù một điểm cũng không ghét bỏ dơ bẩn trên người bọn họ, vuốt đầu bọn chúng:
“Sao các ngươi đều chơi???
Ta không phải đã nói muốn các ngươi học tập cho tốt sao???
Ngô tiên sinh đâu???”
Một tiểu hài tử lớn một chút chậm rãi tới gần nàng:
“Chúng ta... Không có tiền, Ngô tiên sinh không muốn dạy chúng ta... Thánh nữ tỷ tỷ đi không lâu, hắn liền không tới...”
Liên Phù sắc mặt đại biến:
“Cái gì... Hắn... Vậy, Mạc ca ca các người đâu??? Sao không thấy người khác???”
Tác giả :
Vô Hoan Dã Tiếu