Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 79: Vô Song ghen
Chờ đến khi Vân Khuynh trở về ‘Phù Phong Các’ của Tần Vô Song, y dừng lại cước bộ, thu lại tâm tình hỗn loạn, chỉnh lý tốt biểu tình mới đẩy cửa đi vào.
Trong phòng một mảnh tối đen, Vân Khuynh mơ hồ có chút bất an.
Lẽ nào y về muộn như thế, muộn tới mứcc Vô Song đi ngủ rồi???
Hắc ám khiến y không nhìn thấy cái gì cả, y chỉ có thể dựa vào ký ức, đại thể sờ soạn hướng về phía giường.
“Đã trở về???”
Trong đêm đen, một đôi mắt lóe lên tâm tình phức tạp, từ khi y vào nhà xong, vẫn luôn tập trung vào y.
Thân thể Vân Khuynh dừng một chút.
Ba chữ kia, lạnh lùng, buốt giá, không mang theo một phân tình tự, y thậm chí có một ảo giác —-
Thanh âm kia là của Tần Vô Phong lạnh lùng nghiêm nghị, mà không phải Tần Vô Song luôn luôn ôn nhu với y.
“Ta còn tưởng rằng, ngươi đêm nay không định trở về...”
Thanh âm Tần Vô Song như trước không có phập phồng, gợn sóng bất kinh, Vân Khuynh nghe vào càng nghĩ khó chịu.
Đặc biệt nội dung Tần Vô Song nói, khiến tâm của y, bỗng nhiên co rụt lại.
Dĩ nhiên là một cổ đau đớn và áy náy từ đáy lòng mọc lên, trong bóng đêm y liếm liếm khóe môi, có chút co quắp nói:
“Ta từ trước chưa xử lý vết thương cho ai bao giờ... Cho nên, mất nhiều thời gian...”
Chẳng hiểu tại sao lại giải thích, là sợ Vô Song hiểu lầm sao???
Thế nhưng, y là người của Vô Song, đối phương là đệ đệ Vô Song, không cần lưu ý như vậy, không phải sao???
Tần Vô Song trong bóng tối nhìn chằm chằm vào y, nhìn thấy động tác của y, ánh mắt bỗng nhiên chợt lóe, tràn ngập nóng cháy vô tận.
Tần Vô Song im lặng đứng lên, chậm rãi tới gần Vân Khuynh.
Vân Khuynh cảm thấy áp lực trong bóng tối, phản xạ lui về phía sau một bước.
Đáng tiếc, đã chậm.
Tần Vô Song xuất thủ như điện, ôm y vào lòng.
Tần Vô Song cúi đầu, trước tiên lưu lại trên cổ Vân Khuynh một chuỗi dấu hôn ẩm ướt, tiện đà đưa môi đến bên tai y, thấp giọng nói:
“Khuynh nhi cùng tam đệ, đêm nay rốt cuộc là chuyện gì xảy ra???”
Vân Khuynh không tự chủ nắm chặt quần áo Tần Vô Song, trong lòng chậm rãi thở dài một hơi:
“Là ta thấy tam thiếu gia leo tường tiến viện, cho rằng hắn là kẻ trộm, cho nên dùng hòn đá ném hắn...”
“Không phải cái này...”
Tần Vô Song ngậm lấy vành tai y, chậm rãi hỏi:
“Ta hỏi, không phải cái này... Ta là hỏi ngươi, lúc ta và đại ca đến, ngươi và Vô Hạ đang làm gì???”
“Ách...”
Nói thật, Vân Khuynh đã quên khi đó đang làm gì.
“Đó là... Đó là...”
Y nỗ lực nhớ lại, nhưng bởi vì làn môi càng lúc càng lớn mật của Tần Vô Song, cùng bàn tay càng lúc càng không quy củ của hắn mà cuối cùng trong đầu trống rỗng.
Tay Tần Vô Song dễ dàng kéo áo y, chậm rãi vói vào, tùy ý xoa nắn làn da non mềm.
“Là cái gì???”
Làn môi nóng hổi của Tần Vô Song, đã trượt đến khóe môi của y.
“Biết không... Khuynh nhi, ngươi và tam đệ, lúc đó... Thoạt nhìn, như là đang... Hôn môi...”
Nói xong, hắn liền ngậm lấy môi Vân Khuynh, không chút khách khí cạy mở, cường thế đem lưỡi của mình đưa vào trong miệng Vân Khuynh, ép Vân Khuynh cùng hắn cộng vũ.
“Ngô...”
Vân Khuynh đột nhiên bị hôn, có chút kinh ngạc, thế nhưng nếp nhăn giữa lông mày của y chậm rãi biến mất.
Y cuối cùng hiểu ra...
Vô Song, đang ghen!!!
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Vân Khuynh cuối cùng cũng không còn thấp thỏm, y còn tưởng rằng Vô Song có ý kiến gì với chuyện đêm nay, hóa ra là ghen với việc nhỏ này.
Y chủ động đưa tay ôm lấy cổ Tần Vô Song, nhu thuận mở miệng, cùng lửa nóng của Tần Vô Song môi lưỡi giao triền.
Nụ hôn của Tần Vô Song mang theo một chút bất mãn, mang theo vài phần bất an, còn mang theo tức giận khó hiểu.
Vân Khuynh còn lại là từng chút thu nạp, tùy ý hắn duyện hấp giảo lộng.
Thẳng đến khi miệng không thể khép kín mà chảy ra nước bọt xuôi xuống cằm, thẳng đến khi hai chân Vân Khuynh như nhũn ra, khó có thể hô hấp, thẳng đến khi Vân Khuynh sắp nhịn không được đẩy Tần Vô Song ra. Tần Vô Song rốt cục buông y.
Trong bóng tối, Vân Khuynh nghe thấy thanh âm Tần Vô Song nặng nề không ít.
Chính y cũng tựa trên người Tần Vô Song thở dốc, chậm rãi mở miệng giải thích:
“Không có... Ta... Sao có thể cùng tam thiếu gia... Hôn môi...”
Cánh tay Tần Vô Song ôm y bỗng nhiên thắt chặt:
“Ta biết... Thế nhưng, thấy các ngươi dựa vào gần như vậy... Ta, khó chịu...
Còn có đại ca... Quá khác thường, đại ca, rất ít khi nghiêm khắc phê bình Vô Hạ... Lại là vì ngươi vừa mới nhận thức...”
Vân Khuynh nghe Tần Vô Song nói, trong ngực lộp bộp một chút.
Giống như sương mù dày đặc bị thổi tan, lần đầu gặp mặt đến giờ, Tần Vô Phong ở trong mắt y rõ ràng kỳ quái lên...
Lẽ nào...
Không, không, không, sao có thể được, như vậy cũng quá khó tin...
Trong lòng vừa tuôn ra một đáp án, liền lập tức bị Vân Khuynh phủ nhận.
Y che giấu ôm lấy Tần Vô Song, thanh âm mang theo ý tứ làm nũng hiếm có:
“Vô Song... Lẽ nào đại ca thật tình thương ta như đệ đệ, đối tốt với ta, ngươi không vui sao???”
Tần Vô Song giật mình:
“Không... Chỉ là... Quên đi. Không nói đến đại ca, chúng ta nói về tam đệ, ngươi vì sao muốn đi xử lý vết thương cho hắn...
Có ta và đại ca, ngươi hoàn toàn không cần làm vậy, tùy tiện gọi Long Kính Long Lê bọn họ xử lý cũng tốt...”
Vân Khuynh vốn có lý do lo lắng, bị Tần Vô Song nghi hoặc, cùng chất vấn hiện tại, toàn bộ lại càng khiến y lo lắng.
Nhất thời, không có âm hưởng.
Y không giải thích, Tần Vô Song lúc này vốn là tâm tình bất an, càng lúc càng khó chịu.
Không đợi Vân Khuynh phản ánh, cánh tay đặt bên hông Vân Khuynh, trực tiếp ôm ngang y lên.
Sau đó lời nói của Tần Vô Song lại vang lên, thanh âm của hắn tối nghĩa, ngưng trọng:
“Khuynh nhi, chúng ta nên có một hài tử thuộc về chính mình...”
Trong phòng một mảnh tối đen, Vân Khuynh mơ hồ có chút bất an.
Lẽ nào y về muộn như thế, muộn tới mứcc Vô Song đi ngủ rồi???
Hắc ám khiến y không nhìn thấy cái gì cả, y chỉ có thể dựa vào ký ức, đại thể sờ soạn hướng về phía giường.
“Đã trở về???”
Trong đêm đen, một đôi mắt lóe lên tâm tình phức tạp, từ khi y vào nhà xong, vẫn luôn tập trung vào y.
Thân thể Vân Khuynh dừng một chút.
Ba chữ kia, lạnh lùng, buốt giá, không mang theo một phân tình tự, y thậm chí có một ảo giác —-
Thanh âm kia là của Tần Vô Phong lạnh lùng nghiêm nghị, mà không phải Tần Vô Song luôn luôn ôn nhu với y.
“Ta còn tưởng rằng, ngươi đêm nay không định trở về...”
Thanh âm Tần Vô Song như trước không có phập phồng, gợn sóng bất kinh, Vân Khuynh nghe vào càng nghĩ khó chịu.
Đặc biệt nội dung Tần Vô Song nói, khiến tâm của y, bỗng nhiên co rụt lại.
Dĩ nhiên là một cổ đau đớn và áy náy từ đáy lòng mọc lên, trong bóng đêm y liếm liếm khóe môi, có chút co quắp nói:
“Ta từ trước chưa xử lý vết thương cho ai bao giờ... Cho nên, mất nhiều thời gian...”
Chẳng hiểu tại sao lại giải thích, là sợ Vô Song hiểu lầm sao???
Thế nhưng, y là người của Vô Song, đối phương là đệ đệ Vô Song, không cần lưu ý như vậy, không phải sao???
Tần Vô Song trong bóng tối nhìn chằm chằm vào y, nhìn thấy động tác của y, ánh mắt bỗng nhiên chợt lóe, tràn ngập nóng cháy vô tận.
Tần Vô Song im lặng đứng lên, chậm rãi tới gần Vân Khuynh.
Vân Khuynh cảm thấy áp lực trong bóng tối, phản xạ lui về phía sau một bước.
Đáng tiếc, đã chậm.
Tần Vô Song xuất thủ như điện, ôm y vào lòng.
Tần Vô Song cúi đầu, trước tiên lưu lại trên cổ Vân Khuynh một chuỗi dấu hôn ẩm ướt, tiện đà đưa môi đến bên tai y, thấp giọng nói:
“Khuynh nhi cùng tam đệ, đêm nay rốt cuộc là chuyện gì xảy ra???”
Vân Khuynh không tự chủ nắm chặt quần áo Tần Vô Song, trong lòng chậm rãi thở dài một hơi:
“Là ta thấy tam thiếu gia leo tường tiến viện, cho rằng hắn là kẻ trộm, cho nên dùng hòn đá ném hắn...”
“Không phải cái này...”
Tần Vô Song ngậm lấy vành tai y, chậm rãi hỏi:
“Ta hỏi, không phải cái này... Ta là hỏi ngươi, lúc ta và đại ca đến, ngươi và Vô Hạ đang làm gì???”
“Ách...”
Nói thật, Vân Khuynh đã quên khi đó đang làm gì.
“Đó là... Đó là...”
Y nỗ lực nhớ lại, nhưng bởi vì làn môi càng lúc càng lớn mật của Tần Vô Song, cùng bàn tay càng lúc càng không quy củ của hắn mà cuối cùng trong đầu trống rỗng.
Tay Tần Vô Song dễ dàng kéo áo y, chậm rãi vói vào, tùy ý xoa nắn làn da non mềm.
“Là cái gì???”
Làn môi nóng hổi của Tần Vô Song, đã trượt đến khóe môi của y.
“Biết không... Khuynh nhi, ngươi và tam đệ, lúc đó... Thoạt nhìn, như là đang... Hôn môi...”
Nói xong, hắn liền ngậm lấy môi Vân Khuynh, không chút khách khí cạy mở, cường thế đem lưỡi của mình đưa vào trong miệng Vân Khuynh, ép Vân Khuynh cùng hắn cộng vũ.
“Ngô...”
Vân Khuynh đột nhiên bị hôn, có chút kinh ngạc, thế nhưng nếp nhăn giữa lông mày của y chậm rãi biến mất.
Y cuối cùng hiểu ra...
Vô Song, đang ghen!!!
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Vân Khuynh cuối cùng cũng không còn thấp thỏm, y còn tưởng rằng Vô Song có ý kiến gì với chuyện đêm nay, hóa ra là ghen với việc nhỏ này.
Y chủ động đưa tay ôm lấy cổ Tần Vô Song, nhu thuận mở miệng, cùng lửa nóng của Tần Vô Song môi lưỡi giao triền.
Nụ hôn của Tần Vô Song mang theo một chút bất mãn, mang theo vài phần bất an, còn mang theo tức giận khó hiểu.
Vân Khuynh còn lại là từng chút thu nạp, tùy ý hắn duyện hấp giảo lộng.
Thẳng đến khi miệng không thể khép kín mà chảy ra nước bọt xuôi xuống cằm, thẳng đến khi hai chân Vân Khuynh như nhũn ra, khó có thể hô hấp, thẳng đến khi Vân Khuynh sắp nhịn không được đẩy Tần Vô Song ra. Tần Vô Song rốt cục buông y.
Trong bóng tối, Vân Khuynh nghe thấy thanh âm Tần Vô Song nặng nề không ít.
Chính y cũng tựa trên người Tần Vô Song thở dốc, chậm rãi mở miệng giải thích:
“Không có... Ta... Sao có thể cùng tam thiếu gia... Hôn môi...”
Cánh tay Tần Vô Song ôm y bỗng nhiên thắt chặt:
“Ta biết... Thế nhưng, thấy các ngươi dựa vào gần như vậy... Ta, khó chịu...
Còn có đại ca... Quá khác thường, đại ca, rất ít khi nghiêm khắc phê bình Vô Hạ... Lại là vì ngươi vừa mới nhận thức...”
Vân Khuynh nghe Tần Vô Song nói, trong ngực lộp bộp một chút.
Giống như sương mù dày đặc bị thổi tan, lần đầu gặp mặt đến giờ, Tần Vô Phong ở trong mắt y rõ ràng kỳ quái lên...
Lẽ nào...
Không, không, không, sao có thể được, như vậy cũng quá khó tin...
Trong lòng vừa tuôn ra một đáp án, liền lập tức bị Vân Khuynh phủ nhận.
Y che giấu ôm lấy Tần Vô Song, thanh âm mang theo ý tứ làm nũng hiếm có:
“Vô Song... Lẽ nào đại ca thật tình thương ta như đệ đệ, đối tốt với ta, ngươi không vui sao???”
Tần Vô Song giật mình:
“Không... Chỉ là... Quên đi. Không nói đến đại ca, chúng ta nói về tam đệ, ngươi vì sao muốn đi xử lý vết thương cho hắn...
Có ta và đại ca, ngươi hoàn toàn không cần làm vậy, tùy tiện gọi Long Kính Long Lê bọn họ xử lý cũng tốt...”
Vân Khuynh vốn có lý do lo lắng, bị Tần Vô Song nghi hoặc, cùng chất vấn hiện tại, toàn bộ lại càng khiến y lo lắng.
Nhất thời, không có âm hưởng.
Y không giải thích, Tần Vô Song lúc này vốn là tâm tình bất an, càng lúc càng khó chịu.
Không đợi Vân Khuynh phản ánh, cánh tay đặt bên hông Vân Khuynh, trực tiếp ôm ngang y lên.
Sau đó lời nói của Tần Vô Song lại vang lên, thanh âm của hắn tối nghĩa, ngưng trọng:
“Khuynh nhi, chúng ta nên có một hài tử thuộc về chính mình...”
Tác giả :
Vô Hoan Dã Tiếu