Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 316: Ngoại truyện 3.3 tương thân tương ái (tam)
Tần Vô Hạ thấy đại ca đã bắt đầu ăn, không khỏi tâm ngứa.
Hắn cũng muốn ăn Vân Khuynh nha, ăn tươi ăn tươi, ăn tươi thật tốt.
Giương mắt nhìn nhị ca của mình, nhị ca nhà mình bên kia xoay qua khuôn mặt tuyệt sắc ửng đỏ của Vân Khuynh, đang vẻ mặt ghen tuông hôn môi Vân Khuynh.
Hơi mím môi, môi Tần Vô Hạ dán lên tấm lưng trơn mềm phấn hồng của Vân Khuynh, ngón tay không tự chủ được mò lấy cúc huyệt giấu ở giữa hai gò đất đĩnh kiều của Vân Khuynh.
Lúc này toàn bộ nỗi lòng của Vân Khuynh đều dây dưa trên người Tần Vô Phong.
Dục vọng nóng cháy của Tần Vô Phong không ngừng ra vào trong cơ thể chặt trí của y, không khỏe đau nhức hỗn hợp với khoái cảm quen thuộc khiến thân thể y run nhè nhẹ, ý nghĩ chậm rãi thành một mảnh mơ hồ.
Thân thể Tần Vô Hạ không ngừng trượt, theo dục vọng phía trước không ngừng tiến nhập trong cơ thể Vân Khuynh, thắt lưng và hạ thể y không ngừng lay động, ngón tay Tần Vô Hạ vừa đụng tới cúc huyệt đóng chặt, lại vì người phía trước đâm vào thật sâu khiến cho cúc huyệt chật hẹp không hề báo trước ngậm lấy ngón tay hắn.
“Ách...”
Vân Khuynh lông mày nhíu chặt, nhẹ giọng thở ra.
Lúc này hậu huyệt chưa bị đụng chạm, bỗng nhiên bị ngón tay cứng rắn tách ra, đau đớn đột ngột khiến thân thể y nao núng một chút.
Tần Vô Phong chui ở trước ngực y, ngậm lấy nhũ tiêm cứng rắn như ru-bi gặm cắn cọ xát, dưới thân còn lại là không ngừng ma sát trong cơ thể Vân Khuynh, vào sâu ra cạn, từ chậm đến nhanh, từ khắc chế đến cuồng dã chậm rãi không thể khống chế...
Hiện tại thấy Vân Khuynh có chút không khỏe, không khỏi lấy một tay, đi tới địa phương hai người giao hợp, chậm rãi xoa ấn hạch tâm.
Mật huyệt vốn đã mẫn cảm không ngớt, bị Tần Vô Phong xoa ấn như thế, trở nên càng thêm mẫn cảm, mật huyệt ấm áp một trận co rút, song song gây cho Tần Vô Phong khoái cảm thật lớn, còn tràn ra lượng lớn ái dịch.
Vân Khuynh hai tay vô lực vòng qua cánh tay Tần Vô Phong, cánh môi bị hôn sưng đỏ còn đang trong tầm khống chế của Tần Vô Song, không thể phát sinh quá nhiều rên rỉ ngọt ngào.
Tần Vô Hạ biết đại ca nhà mình cố tình giúp mình, không khỏi hơi giật giật ngón tay chôn ở hậu huyệt Vân Khuynh, cực có kỹ xảo ấn nắn, chậm rãi tách ra tầng tầng nếp uốn.
Khoái cảm trước sau giáp kích như vậy khiến cho thân thể Vân Khuynh loạn run, ngọc hành đứng thẳng phía trước run rẩy chảy ra giọt nước mắt bạch trọc, đồng thời có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.
Tần Vô Hạ bắt lấy ngọc hành, đem ngọc hành nóng rực, sức sống mười phần xoa trong lòng bàn tay chậm rãi thưởng thức.
Ngọc hành vốn mẫn cảm đến cực điểm bị hắn âu yếm như vậy, lúc này nộp vũ khí đầu hàng, kịch liệt run run, ngọc hành phun ra dịch thể bạch trọc trơn dính, đều rơi vào trong tay Tần Vô Hạ.
Tần Vô Hạ hôn lên thắt lưng Vân Khuynh, chậm rãi rút ra bàn tay trong hậu huyệt Vân Khuynh, đem ngón tay dính đầy dịch thể bạch trọc của ngọc hành vừa rồi cùng nhau chen đi vào.
Bởi vì hậu huyệt lúc trước đã bị khai thác qua, vậy nên hiện tại tương đối dễ vào.
Vân Khuynh mơ mơ hồ hồ trong lòng đại khái cũng biết kế tiếp phải đối mặt với cái gì, chỉ là, toàn thân y bủn rủn, tê tê khắp nơi đều là điện lưu, bị ba nam nhân, hoặc là xâm chiếm, hoặc là hôn môi, hoặc là xoa nắn, y sớm đã buông tha giãy dụa từ lâu.
Y chỉ là mơ hồ nghĩ, tình huống như vậy chỉ có thể một lần như thế, sau đó tuyệt không thể phóng túng...
Nhẫn nại của Tần Vô Hạ không phải tốt, lúc trước làm công tác cẩn thận như vậy, đã khiến trán hắn ứa ra gân xanh.
Lúc này Vân Khuynh ở trong tình sự toàn thân ửng đỏ, bị gây xích mích động tình không gì sánh được, mị hoặc dị thường, khiến lý trí của hắn lập tức sụp đổ.
Đem hung khí ngẩng đầu ưỡn ngực thật lâu ở dưới thân mình ép đến bên cúc huyệt, vươn tay đỡ thắt lưng Vân Khuynh, chậm rãi đem hung khí của mình chen vào.
Tần Vô Phong hô hấp thật sâu, ôm lấy thân thể Vân Khuynh, tĩnh bất động, chế tạo cơ hội cho đệ đệ phía sau Vân Khuynh.
Vân Khuynh đầu đầy mái tóc đã bị mồ hôi ướt đẫm, y nhắm mắt lại nỗ lực thả lỏng hậu huyệt tiếp thu Tần Vô Hạ tiến nhập.
Thả lỏng hậu huyệt liền đè ép mật huyệt phía trước.
Tần Vô Phong thoải mái rên rỉ một tiếng, ngón tay đặt ở trên người Vân Khuynh, thật sâu rơi vào da thịt trắng mịn của y.
Tần Vô Hạ đỡ thắt lưng Vân Khuynh, gian nan đem mình đưa vào trong cơ thể Vân Khuynh, bên trong nhiệt độ cao nóng cháy hầu như muốn hòa tan hắn.
Tần Vô Phong phía trước không thể đợi thêm, vô pháp khắc chế, mãnh liệt động lên.
Tần Vô Hạ cũng như vậy, mỗi một lần đều thật sâu tiến nhập chỗ sâu nhất trong thân thể Vân Khuynh.
Dục vọng hai người ra vào trong cơ thể Vân Khuynh như là muốn đem toàn bộ thân thể Vân Khuynh đâm thủng, bọn họ thậm chí có thể ở trong tiểu huyệt nóng cháy mình xâm chiếm cảm thụ được sự tồn tại của đối phương.
Khóe mắt hơi nước sương mù của Vân Khuynh tràn ra giọt nước mắt trong suốt, y rất hoài nghi thân thể của mình sẽ bị Tần Vô Phong và Tần Vô Hạ hai người đâm hỏng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Tần Vô Song cũng không chịu buông tha y.
Đem cánh tay y ôm Tần Vô Phong kéo qua, hôn vành tai y, không cam lòng nói: “Bọn họ đều thư thái... Ta phải làm sao bây giờ, Khuynh nhi... Ngươi không thể bất công...”
Bàn tay trắng noãn mềm mại bị ép ấn tới dục vọng nóng cháy duy nhất không có xâm nhập trong cơ thể y, Vân Khuynh bị độ nóng kia dọa đến chỉ muốn bỏ tay ra, nhưng Tần Vô Song thế nào cũng không chịu buông tay.
Trong môi anh đào bị Tần Vô Song buông ra, đổ xuống kháng nghị rên rỉ hỗn loạn.
“Vô Song... Ngô ân... Không... Đừng... Buông tay...”
Tần Vô Song cũng không nghe theo, ép bàn tay nhỏ bé bao vây lấy dục vọng của hắn, đôi mắt màu mực mơ hồ đỏ lên, mồ hôi hột nóng hổi rơi xuống trên bờ vai trắng nõn của Vân Khuynh.
Tần Vô Song cúi đầu dùng cái lưỡi đỏ tươi liếm đi, thanh âm hắn mang theo thở dốc và mê hoặc, thổi vào bên tai Vân Khuynh, nhẹ nhàng nói: “Giúp ta có được không... Khuynh nhi... Ta cũng muốn thoải mái...”
Lông mi dày dài đen như mực của Vân Khuynh run rẩy, mặt trên nhiễm giọt nước mắt trong suốt, đặc biệt chọc người trìu mến.
Sợi tóc đen tuyền vì bị mồ hôi làm ướt, dính lên trán và hai gò má y, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của y tràn đầy tình tự mê man mất trật tự.
Tần Vô Song nói, vào trong tai y, chỉ là ông ông tác hưởng, y chỉ cảm thấy rất nhẹ rất nhẹ, rất êm tai rất êm tai, rốt cuộc là nói cái gì, y còn là hoàn toàn không có nghe vào.
Y vì bị dục vọng trước sau hai người bức bách trong thân thể, mà giãy dụa một chút, đối với vấn đề của Tần Vô Song, y chỉ là lộ ra nụ cười xinh đẹp với Tần Vô Song, chợt lóe trong mắt Tần Vô Song, dẫn tới Tần Vô Song tim đập gia tốc, Vân Khuynh giống như yêu tinh như vậy thật sự khiến hắn yêu thích không buông tay.
Nửa ngồi dậy, để đầu Vân Khuynh chôn ở gần bắp đùi hắn, cầm tay Vân Khuynh hôn lên, Tần Vô Song tiếp tục dụ dỗ y: “Đến, Khuynh nhi, giúp giúp ta...”
Hung khí nóng rực tím đỏ dán lên gò má ửng đỏ của Vân Khuynh.
Vân Khuynh lui một chút, cái đầu vốn mơ hồ có chút tỉnh táo lại.
“Ngươi...”
Thanh âm y có chút khàn đặc, một đôi con ngươi ngập nước trợn tròn hướng về phía Tần Vô Song thỉnh giáo.
Đến lúc này, y mới biết được Tần Vô Song đang đánh chủ ý gì: “Ngoan, ngậm lấy nó, giống như trước kia ta làm cho Khuynh nhi vậy...”
Giống như làm cho y???
Vân Khuynh nheo lại con ngươi ẩm ướt chậm rãi hồi tưởng.
Thế nhưng trong đầu y chỉ có khoái cảm lúc này, làm sao có thời giờ đi nghĩ cái khác, không khỏi nhíu mày một chút, mân mê cánh môi sưng đỏ: “Ta...”
Còn chưa nói xong, dục vọng nóng cháy đã bức tới bên môi y, cũng theo cái miệng nhỏ mở ra của y, hướng vào bên trong công tới.
Hắn cũng muốn ăn Vân Khuynh nha, ăn tươi ăn tươi, ăn tươi thật tốt.
Giương mắt nhìn nhị ca của mình, nhị ca nhà mình bên kia xoay qua khuôn mặt tuyệt sắc ửng đỏ của Vân Khuynh, đang vẻ mặt ghen tuông hôn môi Vân Khuynh.
Hơi mím môi, môi Tần Vô Hạ dán lên tấm lưng trơn mềm phấn hồng của Vân Khuynh, ngón tay không tự chủ được mò lấy cúc huyệt giấu ở giữa hai gò đất đĩnh kiều của Vân Khuynh.
Lúc này toàn bộ nỗi lòng của Vân Khuynh đều dây dưa trên người Tần Vô Phong.
Dục vọng nóng cháy của Tần Vô Phong không ngừng ra vào trong cơ thể chặt trí của y, không khỏe đau nhức hỗn hợp với khoái cảm quen thuộc khiến thân thể y run nhè nhẹ, ý nghĩ chậm rãi thành một mảnh mơ hồ.
Thân thể Tần Vô Hạ không ngừng trượt, theo dục vọng phía trước không ngừng tiến nhập trong cơ thể Vân Khuynh, thắt lưng và hạ thể y không ngừng lay động, ngón tay Tần Vô Hạ vừa đụng tới cúc huyệt đóng chặt, lại vì người phía trước đâm vào thật sâu khiến cho cúc huyệt chật hẹp không hề báo trước ngậm lấy ngón tay hắn.
“Ách...”
Vân Khuynh lông mày nhíu chặt, nhẹ giọng thở ra.
Lúc này hậu huyệt chưa bị đụng chạm, bỗng nhiên bị ngón tay cứng rắn tách ra, đau đớn đột ngột khiến thân thể y nao núng một chút.
Tần Vô Phong chui ở trước ngực y, ngậm lấy nhũ tiêm cứng rắn như ru-bi gặm cắn cọ xát, dưới thân còn lại là không ngừng ma sát trong cơ thể Vân Khuynh, vào sâu ra cạn, từ chậm đến nhanh, từ khắc chế đến cuồng dã chậm rãi không thể khống chế...
Hiện tại thấy Vân Khuynh có chút không khỏe, không khỏi lấy một tay, đi tới địa phương hai người giao hợp, chậm rãi xoa ấn hạch tâm.
Mật huyệt vốn đã mẫn cảm không ngớt, bị Tần Vô Phong xoa ấn như thế, trở nên càng thêm mẫn cảm, mật huyệt ấm áp một trận co rút, song song gây cho Tần Vô Phong khoái cảm thật lớn, còn tràn ra lượng lớn ái dịch.
Vân Khuynh hai tay vô lực vòng qua cánh tay Tần Vô Phong, cánh môi bị hôn sưng đỏ còn đang trong tầm khống chế của Tần Vô Song, không thể phát sinh quá nhiều rên rỉ ngọt ngào.
Tần Vô Hạ biết đại ca nhà mình cố tình giúp mình, không khỏi hơi giật giật ngón tay chôn ở hậu huyệt Vân Khuynh, cực có kỹ xảo ấn nắn, chậm rãi tách ra tầng tầng nếp uốn.
Khoái cảm trước sau giáp kích như vậy khiến cho thân thể Vân Khuynh loạn run, ngọc hành đứng thẳng phía trước run rẩy chảy ra giọt nước mắt bạch trọc, đồng thời có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.
Tần Vô Hạ bắt lấy ngọc hành, đem ngọc hành nóng rực, sức sống mười phần xoa trong lòng bàn tay chậm rãi thưởng thức.
Ngọc hành vốn mẫn cảm đến cực điểm bị hắn âu yếm như vậy, lúc này nộp vũ khí đầu hàng, kịch liệt run run, ngọc hành phun ra dịch thể bạch trọc trơn dính, đều rơi vào trong tay Tần Vô Hạ.
Tần Vô Hạ hôn lên thắt lưng Vân Khuynh, chậm rãi rút ra bàn tay trong hậu huyệt Vân Khuynh, đem ngón tay dính đầy dịch thể bạch trọc của ngọc hành vừa rồi cùng nhau chen đi vào.
Bởi vì hậu huyệt lúc trước đã bị khai thác qua, vậy nên hiện tại tương đối dễ vào.
Vân Khuynh mơ mơ hồ hồ trong lòng đại khái cũng biết kế tiếp phải đối mặt với cái gì, chỉ là, toàn thân y bủn rủn, tê tê khắp nơi đều là điện lưu, bị ba nam nhân, hoặc là xâm chiếm, hoặc là hôn môi, hoặc là xoa nắn, y sớm đã buông tha giãy dụa từ lâu.
Y chỉ là mơ hồ nghĩ, tình huống như vậy chỉ có thể một lần như thế, sau đó tuyệt không thể phóng túng...
Nhẫn nại của Tần Vô Hạ không phải tốt, lúc trước làm công tác cẩn thận như vậy, đã khiến trán hắn ứa ra gân xanh.
Lúc này Vân Khuynh ở trong tình sự toàn thân ửng đỏ, bị gây xích mích động tình không gì sánh được, mị hoặc dị thường, khiến lý trí của hắn lập tức sụp đổ.
Đem hung khí ngẩng đầu ưỡn ngực thật lâu ở dưới thân mình ép đến bên cúc huyệt, vươn tay đỡ thắt lưng Vân Khuynh, chậm rãi đem hung khí của mình chen vào.
Tần Vô Phong hô hấp thật sâu, ôm lấy thân thể Vân Khuynh, tĩnh bất động, chế tạo cơ hội cho đệ đệ phía sau Vân Khuynh.
Vân Khuynh đầu đầy mái tóc đã bị mồ hôi ướt đẫm, y nhắm mắt lại nỗ lực thả lỏng hậu huyệt tiếp thu Tần Vô Hạ tiến nhập.
Thả lỏng hậu huyệt liền đè ép mật huyệt phía trước.
Tần Vô Phong thoải mái rên rỉ một tiếng, ngón tay đặt ở trên người Vân Khuynh, thật sâu rơi vào da thịt trắng mịn của y.
Tần Vô Hạ đỡ thắt lưng Vân Khuynh, gian nan đem mình đưa vào trong cơ thể Vân Khuynh, bên trong nhiệt độ cao nóng cháy hầu như muốn hòa tan hắn.
Tần Vô Phong phía trước không thể đợi thêm, vô pháp khắc chế, mãnh liệt động lên.
Tần Vô Hạ cũng như vậy, mỗi một lần đều thật sâu tiến nhập chỗ sâu nhất trong thân thể Vân Khuynh.
Dục vọng hai người ra vào trong cơ thể Vân Khuynh như là muốn đem toàn bộ thân thể Vân Khuynh đâm thủng, bọn họ thậm chí có thể ở trong tiểu huyệt nóng cháy mình xâm chiếm cảm thụ được sự tồn tại của đối phương.
Khóe mắt hơi nước sương mù của Vân Khuynh tràn ra giọt nước mắt trong suốt, y rất hoài nghi thân thể của mình sẽ bị Tần Vô Phong và Tần Vô Hạ hai người đâm hỏng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Tần Vô Song cũng không chịu buông tha y.
Đem cánh tay y ôm Tần Vô Phong kéo qua, hôn vành tai y, không cam lòng nói: “Bọn họ đều thư thái... Ta phải làm sao bây giờ, Khuynh nhi... Ngươi không thể bất công...”
Bàn tay trắng noãn mềm mại bị ép ấn tới dục vọng nóng cháy duy nhất không có xâm nhập trong cơ thể y, Vân Khuynh bị độ nóng kia dọa đến chỉ muốn bỏ tay ra, nhưng Tần Vô Song thế nào cũng không chịu buông tay.
Trong môi anh đào bị Tần Vô Song buông ra, đổ xuống kháng nghị rên rỉ hỗn loạn.
“Vô Song... Ngô ân... Không... Đừng... Buông tay...”
Tần Vô Song cũng không nghe theo, ép bàn tay nhỏ bé bao vây lấy dục vọng của hắn, đôi mắt màu mực mơ hồ đỏ lên, mồ hôi hột nóng hổi rơi xuống trên bờ vai trắng nõn của Vân Khuynh.
Tần Vô Song cúi đầu dùng cái lưỡi đỏ tươi liếm đi, thanh âm hắn mang theo thở dốc và mê hoặc, thổi vào bên tai Vân Khuynh, nhẹ nhàng nói: “Giúp ta có được không... Khuynh nhi... Ta cũng muốn thoải mái...”
Lông mi dày dài đen như mực của Vân Khuynh run rẩy, mặt trên nhiễm giọt nước mắt trong suốt, đặc biệt chọc người trìu mến.
Sợi tóc đen tuyền vì bị mồ hôi làm ướt, dính lên trán và hai gò má y, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của y tràn đầy tình tự mê man mất trật tự.
Tần Vô Song nói, vào trong tai y, chỉ là ông ông tác hưởng, y chỉ cảm thấy rất nhẹ rất nhẹ, rất êm tai rất êm tai, rốt cuộc là nói cái gì, y còn là hoàn toàn không có nghe vào.
Y vì bị dục vọng trước sau hai người bức bách trong thân thể, mà giãy dụa một chút, đối với vấn đề của Tần Vô Song, y chỉ là lộ ra nụ cười xinh đẹp với Tần Vô Song, chợt lóe trong mắt Tần Vô Song, dẫn tới Tần Vô Song tim đập gia tốc, Vân Khuynh giống như yêu tinh như vậy thật sự khiến hắn yêu thích không buông tay.
Nửa ngồi dậy, để đầu Vân Khuynh chôn ở gần bắp đùi hắn, cầm tay Vân Khuynh hôn lên, Tần Vô Song tiếp tục dụ dỗ y: “Đến, Khuynh nhi, giúp giúp ta...”
Hung khí nóng rực tím đỏ dán lên gò má ửng đỏ của Vân Khuynh.
Vân Khuynh lui một chút, cái đầu vốn mơ hồ có chút tỉnh táo lại.
“Ngươi...”
Thanh âm y có chút khàn đặc, một đôi con ngươi ngập nước trợn tròn hướng về phía Tần Vô Song thỉnh giáo.
Đến lúc này, y mới biết được Tần Vô Song đang đánh chủ ý gì: “Ngoan, ngậm lấy nó, giống như trước kia ta làm cho Khuynh nhi vậy...”
Giống như làm cho y???
Vân Khuynh nheo lại con ngươi ẩm ướt chậm rãi hồi tưởng.
Thế nhưng trong đầu y chỉ có khoái cảm lúc này, làm sao có thời giờ đi nghĩ cái khác, không khỏi nhíu mày một chút, mân mê cánh môi sưng đỏ: “Ta...”
Còn chưa nói xong, dục vọng nóng cháy đã bức tới bên môi y, cũng theo cái miệng nhỏ mở ra của y, hướng vào bên trong công tới.
Tác giả :
Vô Hoan Dã Tiếu