Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 280: Lựa chọn hạnh phúc
Ngụy Quang Hàn có tính là nhân họa đắc phúc không???
Hoặc là, bị Chiến Thiên Y kéo về cổ đại, chỉ là một hồi rèn luyện, là ông trời bồi thường đối với Ngụy Quang Hàn lưng đeo cửu âm huyền mạch.
Cho dù hắn vì tình mệt mỏi, vì tình gây thương tích, nhưng hắn cuối cùng đã khắc phục được nhược điểm cửu âm huyền mạch, đột phá đại nạn sinh tử, còn có một cơ hội gần như là sống lại ở bên người mình yêu.
Ngụy Quang Hàn là đáng thương, nhưng vào giờ khắc này cũng là hạnh phúc, sự thống khổ của hắn đã qua đi, hôm nay nghênh đón chỉ có hạnh phúc.
“Minh, ngươi đang ở trong thần cơ mộng cảnh, như vậy ngươi còn muốn trở về không???”
Vân Khuynh nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, hồi đáp: “Đương nhiên phải đi về.”
Nam tử trước mắt là người y từng yêu, thế nhưng, bọn họ bỏ lỡ, giữa bọn họ lại trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn họ sao có thể trở lại như lúc ban đầu yêu thương đối phương???
Đi qua cổ đại, Vân Khuynh nhận thức Tần Vô Song, Tần Vô Phong, Tần Vô Hạ, sinh hạ Đại Bảo tiểu Bảo, mặc dù đã từng là Lạc Minh, nhưng y và Lạc Minh cũng có rất nhiều điểm khác biệt.
Trước mắt tất cả, là thứ y đã sớm bỏ qua, y hôm nay muốn theo đuổi, chỉ là cuộc sống bình tĩnh an nhàn trong Tần gia tại Giang thành Huỳnh Quang kia thôi.
Ngụy Quang Hàn có chút cay đắng nhìn y: “Có đôi khi, ở cùng với Lạc Minh, ta rất hận mình có hai trăm năm ký ức kia, ký ức về Vân Khuynh, còn Lạc Minh vẫn thuần túy như vậy, thuần trắng như lúc ban đầu, nhưng ta lại không phải Ngụy Quang Hàn vốn có.”
Vân Khuynh giật mình, đôi mắt vụt sáng một chút: “Không thể phủ nhận, Lạc Minh thuần trắng như vậy, chính là Lạc Minh ngươi yêu kia... Ngươi tuy rằng không phải Ngụy Quang Hàn lúc ban đầu, thế nhưng Ngụy Quang Hàn hiện tại càng thêm có thể bảo vệ tốt y, không phải sao???”
Bàn tay Ngụy Quang Hàn đặt trên đầu gối, chậm rãi buộc chặt: “Lẽ nào ngươi không cảm thấy không cam lòng sao???
Ta còn nhớ rõ ngươi năm xưa, cuồng nhiệt với ta như thế nào, nhưng ta một mực thương tổn ngươi... Ta hôm nay giác ngộ, hôm nay có thể dùng trạng thái hoàn hảo yêu thương y, tất cả đều là từ thương tổn ngươi, cho ngươi lớn lên trong thống khổ, ngươi không cảm thấy không cam lòng, không cảm thấy đố kị y sao???”
“Sao có thể!!!”
Vân Khuynh trừng lớn hai mắt: “Ta là y, y chính là ta, không phải sao, ta hà tất phải đố kị chính mình???”
Trên khuôn mặt điển trai của Ngụy Quang Hàn hiện lên một tia nghi hoặc: “Ngươi chính là y... Y chính là ngươi??? Thế nhưng, y là Lạc Minh, mà ngươi, lại thành Vân Khuynh.”
Vân Khuynh gục đầu xuống: “Lạc Minh và Vân Khuynh, về bản chất đều là cùng một người, chỉ là Vân Khuynh trải nghiệm nhiều hơn Lạc Minh, ngươi cần gì nhất định phải đem chúng ta coi như hai người... Nếu thực sự cho rằng hai người, ngươi sẽ phải chọn như thế nào, lựa chọn người nào đây???”
Ngụy Quang Hàn tỉ mỉ so sánh, cuối cùng bỗng nhiên cười to: “Minh, ngươi nói rất đúng, các ngươi vốn là một người, ta cần gì phải chấp nhất, ha hả, bảo ta chọn, vô luận người nào cũng tốt, đều là Minh.”
Đúng vậy, vô luận người nào cũng là Lạc Minh, cũng đều là Vân Khuynh.
Bọn họ là hai cá thể, nhưng cũng là cùng một người, bọn họ có thể cùng tồn tại trong hai không gian song song.
“Nếu là một người... Minh, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không???”
Vẻ mặt Ngụy Quang Hàn có chút kỳ dị, lại có chút chờ mong, cộng thêm vài phần thấp thỏm.
Vân Khuynh trong lòng căng thẳng, hơi nhắm mắt lại, y biết Ngụy Quang Hàn muốn hỏi cái gì, đáng trách chính là y không thể trốn tránh vấn đề này.
Trong đôi mắt tối tăm của Ngụy Quang Hàn xao động tình cảm kỳ dị nào đó: “Ngươi yêu ta không??? Ngươi còn yêu ta không??? Ngươi hiện tại, còn yêu ta không???”
Ba câu của Ngụy Quang Hàn, hỏi chính là đồng nhất một ý, một câu so với một câu càng cấp thiết.
Vân Khuynh vươn bàn tay, đánh giá cẩn thận một phen, nâng mi nói: “Lạc Minh yêu Ngụy Quang Hàn, Vân Khuynh lại yêu Tần gia huynh đệ.”
Y chỉ có thể nói vậy, cái khác, y không biết phải nói như thế nào.
“Lạc Minh yêu Ngụy Quang Hàn, như vậy Vân Khuynh thì sao, Vân Khuynh có thể vào lúc yêu Tần gia huynh đệ còn yêu Ngụy Quang Hàn???”
Ngụy Quang Hàn hỏi vấn đề này, muốn, chính là đáp án vấn đề này.
“Vân Khuynh chính là Lạc Minh.”
Vân Khuynh không có chính diện trả lời, nhẹ giọng mở miệng nói như vậy.
Vân Khuynh yêu Ngụy Quang Hàn không???
Đáp án là không biết.
Vân Khuynh là thật không biết mình có còn yêu Ngụy Quang Hàn hay không.
Lúc y là Vân Khuynhm y đã quyết định quên đi người này, làm lại từ đầu, sau khi nhìn thấy hắn, cảm giác của y đối với hắn cũng không còn kịch liệt giống như trước đây.
Y nghĩ, hẳn là không thương, không thương Ngụy Quang Hàn!!!
Hơn nữa, một lần kia, lúc Ngụy Quang Hàn thu Xích Huyết Kiếm trên núi Vô Danh, y lại bị Ngụy Quang Hàn dọa thiếu chút nữa ngừng thở.
Thế nhưng, lúc Ngụy Quang Hàn chết, y vẫn như trước đau nhức nội tâm khó chịu.
Rốt cuộc yêu hay không yêu, y đã mê man, chính y cũng không biết.
Thế nhưng, tới lúc này đây, yêu và không yêu đã không còn quan trọng.
Trước đây y từng tiếc nuối Ngụy Quang Hàn không thể ở bên Lạc Minh, hai người bọn họ hạnh phúc, là sự mong đợi tư ẩn nhất đáy lòng Vân Khuynh.
Hiện tại, tuy rằng y đang ở cổ đại, có người yêu khác, thế nhưng chỉ cần y biết tại thế giới kia, Lạc Minh và Ngụy Quang Hàn yêu nhau là được, y liền không còn tiếc nuối.
Lấy thân phận Vân Khuynh, y sẽ không cũng không thể tiếp thu Ngụy Quang Hàn, thế nhưng, Lạc Minh thế kỷ hai mươi thì khác, Lạc Minh thế kỷ hai mươi không biết Tần Vô Phong, không nhận ra Tần Vô Song, trong mắt trong lòng y chỉ có Ngụy Quang Hàn một người, vậy nên y có thể không hề cố kỵ ở bên Ngụy Quang Hàn.
Biết đâu đây là kết cục tốt nhất giữa y và Ngụy Quang Hàn.
Sau khi biết rõ tất cả ở đây, trước mắt Vân Khuynh trở nên trong sáng, không còn bối rối mình rốt cuộc yêu Ngụy Quang Hàn hay không, cũng không cần tiếp tục áy náy Ngụy Quang Hàn vì Đại Bảo mà chết, lại càng không cần vì mình đã từng bỏ lỡ Ngụy Quang Hàn mà tiếc nuối...
Sự tình phát triển tới cục diện ngày hôm nay, Vân Khuynh chỉ biết bỏ lỡ giữa bọn họ trước đó chính là duyên phận hôm nay.
Hạnh phúc như vậy, thật tốt.
Tinh Tú lão nhân nói không sai, hắn giúp Vân Khuynh cởi bỏ khúc mắc y lưu ý nhất.
Hơn nữa, xem ra, không chỉ là khúc mắc của y, cũng là khúc mắc của Ngụy Quang Hàn.
Hiện tại, hai người đều nghĩ thông, mặc kệ ở đáy lòng đối phương, chính mình có vị trí như thế nào, nói chung bọn họ đều hạnh phúc, đều không tiếc nuối.
Trên khuôn mặt Ngụy Quang Hàn mang theo dáng cười thật to, thần thái phi dương: “Hai trăm năm trước kia, ta chưa từng có nhất khắc nhẹ nhõm giống như bây giờ.”
Vân Khuynh cười yếu ớt, trong đôi mắt hiện lên mỉm cười: “Ngươi hiện tại hạnh phúc như vậy, tự nhiên là nhẹ nhõm.”
Ngụy Quang Hàn nằm ngửa tại sô pha, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên thủy tinh trên bàn: “Ước ao duy nhất chính là thân thể của ngươi tại cổ đại, ta và Minh đời này cũng không thể có hài tử của mình...
Chẳng qua, đừng chỉ nói ta, ta hạnh phúc, ngươi thì sao, ngươi cũng hạnh phúc chứ, Tần gia ba huynh đệ đối với ngươi rất không tệ.”
Vân Khuynh vươn tay vuốt lên sợi tóc rơi trên trán, dáng cười bên môi thành lớn: “Đó là tự nhiên, nhân sinh khổ đoản, chúng ta đều phải hạnh phúc mới đúng, đại ca, Vô Song thậm chí là Vô Hạ đối với ta đều tốt, thế nhưng, hiện tại, ta vẫn không thích Vô Hạ...”
“Minh, khiến ngươi bất an là lỗi của ta, bởi vì ta thương tổn, cho ngươi yêu một người, kỳ thực cũng không khó, chỉ cần người kia có cơ hội tiếp cận ngươi, có đủ kiên trì sưởi ấm cho ngươi, sủng ái ngươi... Tần Vô Hạ, hắn có một cơ hội kia, vậy nên ngươi yêu hắn, chẳng qua là vấn đề thời gian, Minh ngươi quá nhẹ dạ, quá dễ bị cảm động...
Nếu như Tần Vô Phong, Tần Vô Song bọn họ đích xác không phản đối, ngươi không ngại thử tiếp thu Tần Vô Hạ xem, chính ngươi cũng nói nhân sinh khổ đoản, không chịu nổi lăn qua lăn lại, có thể hạnh phúc liền tận lực làm cho mình hạnh phúc đi...”
Vân Khuynh gật đầu: “Ta sẽ suy nghĩ.”
Hai người lại ngồi một hồi, thời gian chậm rãi trôi qua trong trầm mặc, Vân Khuynh có chút bất an: “Ta không biết mộng này, lúc nào mới có thể kết thúc, ta cũng không biết mình lúc nào có thể trở lại... Ta phải trở lại như thế nào??? Ta có thể không về được hay không...”
Ngụy Quang Hàn mặt mày khẽ động: “Minh, ngươi không nên gấp gáp, Tinh Tú lão nhân nếu cho ngươi về đây, nhất định đã làm tốt dự định mang ngươi trở lại.”
Vân Khuynh đứng lên, một lần nữa đi tới cửa sổ sát đất: “Quang, ngươi không rõ, trong bụng ta còn có hài tử của Vô Hạ, ta sợ ta ở chỗ này quá lâu, sẽ không tốt cho hài tử...”
“Vân Khuynh.”
Vân Khuynh vừa mới nói xong, trống rỗng xuất hiện một đạo thanh âm già nua: “Ngươi thực sự quyết định trở về sao???”
“Tinh Tú lão nhân??? Đúng, ta muốn về, muốn về bên cạnh đại ca và Vô Song bọn họ.”
“Ngươi đã nhìn rõ tâm của ngươi chưa, sau khi lựa chọn, ngươi sẽ không còn cơ hội hối hận, ngươi có thể ở lại đó, một lần nữa bắt đầu với Ngụy Quang Hàn, coi như chuyện ngươi ở đây cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra...”
Tinh Tú lão nhân lời này là có ý gì???
Vân Khuynh có chút tức giận: “Kỳ thực ta chẳng bao giờ nghĩ tới mình có một ngày dĩ nhiên còn có thể trở về, ta vẫn cho rằng ta sẽ một mực ở lại thế giới kia.”
Lúc này, Ngụy Quang Hàn đột nhiên mở miệng nói: “Vân Khuynh, nếu như ta muốn ngươi, vì ta ở lại chỗ này, ngươi nguyện ý không???”
Vân Khuynh quay đầu lại nhìn hắn: “Lạc Minh chính là Vân Khuynh, y một mực ở bên cạnh ngươi.”
“Ha hả ha hả... Vân Khuynh, ta thực sự đã thấy rõ lòng của ngươi... Thật đúng là sợ ngươi sẽ chấp nhất tình yêu chưa kết thúc ở đời trước...”
Trong thanh âm Tinh Tú lão nhân mang theo ý cười, tâm Vân Khuynh chẳng biết tại sao bắt đầu trầm tĩnh lại, sau một khắc, thân thể mềm nhũn liền mất đi ý thức.
Ngụy Quang Hàn đúng lúc đỡ được thân thể Lạc Minh, hắn biết Vân Khuynh đã rời đi.
Nghiêng người hôn lên trán Lạc Minh, Ngụy Quang Hàn như phát thệ mở miệng nói: “Ta nhất định sẽ làm chúng ta rất hạnh phúc rất hạnh phúc...”
Hoặc là, bị Chiến Thiên Y kéo về cổ đại, chỉ là một hồi rèn luyện, là ông trời bồi thường đối với Ngụy Quang Hàn lưng đeo cửu âm huyền mạch.
Cho dù hắn vì tình mệt mỏi, vì tình gây thương tích, nhưng hắn cuối cùng đã khắc phục được nhược điểm cửu âm huyền mạch, đột phá đại nạn sinh tử, còn có một cơ hội gần như là sống lại ở bên người mình yêu.
Ngụy Quang Hàn là đáng thương, nhưng vào giờ khắc này cũng là hạnh phúc, sự thống khổ của hắn đã qua đi, hôm nay nghênh đón chỉ có hạnh phúc.
“Minh, ngươi đang ở trong thần cơ mộng cảnh, như vậy ngươi còn muốn trở về không???”
Vân Khuynh nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, hồi đáp: “Đương nhiên phải đi về.”
Nam tử trước mắt là người y từng yêu, thế nhưng, bọn họ bỏ lỡ, giữa bọn họ lại trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn họ sao có thể trở lại như lúc ban đầu yêu thương đối phương???
Đi qua cổ đại, Vân Khuynh nhận thức Tần Vô Song, Tần Vô Phong, Tần Vô Hạ, sinh hạ Đại Bảo tiểu Bảo, mặc dù đã từng là Lạc Minh, nhưng y và Lạc Minh cũng có rất nhiều điểm khác biệt.
Trước mắt tất cả, là thứ y đã sớm bỏ qua, y hôm nay muốn theo đuổi, chỉ là cuộc sống bình tĩnh an nhàn trong Tần gia tại Giang thành Huỳnh Quang kia thôi.
Ngụy Quang Hàn có chút cay đắng nhìn y: “Có đôi khi, ở cùng với Lạc Minh, ta rất hận mình có hai trăm năm ký ức kia, ký ức về Vân Khuynh, còn Lạc Minh vẫn thuần túy như vậy, thuần trắng như lúc ban đầu, nhưng ta lại không phải Ngụy Quang Hàn vốn có.”
Vân Khuynh giật mình, đôi mắt vụt sáng một chút: “Không thể phủ nhận, Lạc Minh thuần trắng như vậy, chính là Lạc Minh ngươi yêu kia... Ngươi tuy rằng không phải Ngụy Quang Hàn lúc ban đầu, thế nhưng Ngụy Quang Hàn hiện tại càng thêm có thể bảo vệ tốt y, không phải sao???”
Bàn tay Ngụy Quang Hàn đặt trên đầu gối, chậm rãi buộc chặt: “Lẽ nào ngươi không cảm thấy không cam lòng sao???
Ta còn nhớ rõ ngươi năm xưa, cuồng nhiệt với ta như thế nào, nhưng ta một mực thương tổn ngươi... Ta hôm nay giác ngộ, hôm nay có thể dùng trạng thái hoàn hảo yêu thương y, tất cả đều là từ thương tổn ngươi, cho ngươi lớn lên trong thống khổ, ngươi không cảm thấy không cam lòng, không cảm thấy đố kị y sao???”
“Sao có thể!!!”
Vân Khuynh trừng lớn hai mắt: “Ta là y, y chính là ta, không phải sao, ta hà tất phải đố kị chính mình???”
Trên khuôn mặt điển trai của Ngụy Quang Hàn hiện lên một tia nghi hoặc: “Ngươi chính là y... Y chính là ngươi??? Thế nhưng, y là Lạc Minh, mà ngươi, lại thành Vân Khuynh.”
Vân Khuynh gục đầu xuống: “Lạc Minh và Vân Khuynh, về bản chất đều là cùng một người, chỉ là Vân Khuynh trải nghiệm nhiều hơn Lạc Minh, ngươi cần gì nhất định phải đem chúng ta coi như hai người... Nếu thực sự cho rằng hai người, ngươi sẽ phải chọn như thế nào, lựa chọn người nào đây???”
Ngụy Quang Hàn tỉ mỉ so sánh, cuối cùng bỗng nhiên cười to: “Minh, ngươi nói rất đúng, các ngươi vốn là một người, ta cần gì phải chấp nhất, ha hả, bảo ta chọn, vô luận người nào cũng tốt, đều là Minh.”
Đúng vậy, vô luận người nào cũng là Lạc Minh, cũng đều là Vân Khuynh.
Bọn họ là hai cá thể, nhưng cũng là cùng một người, bọn họ có thể cùng tồn tại trong hai không gian song song.
“Nếu là một người... Minh, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không???”
Vẻ mặt Ngụy Quang Hàn có chút kỳ dị, lại có chút chờ mong, cộng thêm vài phần thấp thỏm.
Vân Khuynh trong lòng căng thẳng, hơi nhắm mắt lại, y biết Ngụy Quang Hàn muốn hỏi cái gì, đáng trách chính là y không thể trốn tránh vấn đề này.
Trong đôi mắt tối tăm của Ngụy Quang Hàn xao động tình cảm kỳ dị nào đó: “Ngươi yêu ta không??? Ngươi còn yêu ta không??? Ngươi hiện tại, còn yêu ta không???”
Ba câu của Ngụy Quang Hàn, hỏi chính là đồng nhất một ý, một câu so với một câu càng cấp thiết.
Vân Khuynh vươn bàn tay, đánh giá cẩn thận một phen, nâng mi nói: “Lạc Minh yêu Ngụy Quang Hàn, Vân Khuynh lại yêu Tần gia huynh đệ.”
Y chỉ có thể nói vậy, cái khác, y không biết phải nói như thế nào.
“Lạc Minh yêu Ngụy Quang Hàn, như vậy Vân Khuynh thì sao, Vân Khuynh có thể vào lúc yêu Tần gia huynh đệ còn yêu Ngụy Quang Hàn???”
Ngụy Quang Hàn hỏi vấn đề này, muốn, chính là đáp án vấn đề này.
“Vân Khuynh chính là Lạc Minh.”
Vân Khuynh không có chính diện trả lời, nhẹ giọng mở miệng nói như vậy.
Vân Khuynh yêu Ngụy Quang Hàn không???
Đáp án là không biết.
Vân Khuynh là thật không biết mình có còn yêu Ngụy Quang Hàn hay không.
Lúc y là Vân Khuynhm y đã quyết định quên đi người này, làm lại từ đầu, sau khi nhìn thấy hắn, cảm giác của y đối với hắn cũng không còn kịch liệt giống như trước đây.
Y nghĩ, hẳn là không thương, không thương Ngụy Quang Hàn!!!
Hơn nữa, một lần kia, lúc Ngụy Quang Hàn thu Xích Huyết Kiếm trên núi Vô Danh, y lại bị Ngụy Quang Hàn dọa thiếu chút nữa ngừng thở.
Thế nhưng, lúc Ngụy Quang Hàn chết, y vẫn như trước đau nhức nội tâm khó chịu.
Rốt cuộc yêu hay không yêu, y đã mê man, chính y cũng không biết.
Thế nhưng, tới lúc này đây, yêu và không yêu đã không còn quan trọng.
Trước đây y từng tiếc nuối Ngụy Quang Hàn không thể ở bên Lạc Minh, hai người bọn họ hạnh phúc, là sự mong đợi tư ẩn nhất đáy lòng Vân Khuynh.
Hiện tại, tuy rằng y đang ở cổ đại, có người yêu khác, thế nhưng chỉ cần y biết tại thế giới kia, Lạc Minh và Ngụy Quang Hàn yêu nhau là được, y liền không còn tiếc nuối.
Lấy thân phận Vân Khuynh, y sẽ không cũng không thể tiếp thu Ngụy Quang Hàn, thế nhưng, Lạc Minh thế kỷ hai mươi thì khác, Lạc Minh thế kỷ hai mươi không biết Tần Vô Phong, không nhận ra Tần Vô Song, trong mắt trong lòng y chỉ có Ngụy Quang Hàn một người, vậy nên y có thể không hề cố kỵ ở bên Ngụy Quang Hàn.
Biết đâu đây là kết cục tốt nhất giữa y và Ngụy Quang Hàn.
Sau khi biết rõ tất cả ở đây, trước mắt Vân Khuynh trở nên trong sáng, không còn bối rối mình rốt cuộc yêu Ngụy Quang Hàn hay không, cũng không cần tiếp tục áy náy Ngụy Quang Hàn vì Đại Bảo mà chết, lại càng không cần vì mình đã từng bỏ lỡ Ngụy Quang Hàn mà tiếc nuối...
Sự tình phát triển tới cục diện ngày hôm nay, Vân Khuynh chỉ biết bỏ lỡ giữa bọn họ trước đó chính là duyên phận hôm nay.
Hạnh phúc như vậy, thật tốt.
Tinh Tú lão nhân nói không sai, hắn giúp Vân Khuynh cởi bỏ khúc mắc y lưu ý nhất.
Hơn nữa, xem ra, không chỉ là khúc mắc của y, cũng là khúc mắc của Ngụy Quang Hàn.
Hiện tại, hai người đều nghĩ thông, mặc kệ ở đáy lòng đối phương, chính mình có vị trí như thế nào, nói chung bọn họ đều hạnh phúc, đều không tiếc nuối.
Trên khuôn mặt Ngụy Quang Hàn mang theo dáng cười thật to, thần thái phi dương: “Hai trăm năm trước kia, ta chưa từng có nhất khắc nhẹ nhõm giống như bây giờ.”
Vân Khuynh cười yếu ớt, trong đôi mắt hiện lên mỉm cười: “Ngươi hiện tại hạnh phúc như vậy, tự nhiên là nhẹ nhõm.”
Ngụy Quang Hàn nằm ngửa tại sô pha, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên thủy tinh trên bàn: “Ước ao duy nhất chính là thân thể của ngươi tại cổ đại, ta và Minh đời này cũng không thể có hài tử của mình...
Chẳng qua, đừng chỉ nói ta, ta hạnh phúc, ngươi thì sao, ngươi cũng hạnh phúc chứ, Tần gia ba huynh đệ đối với ngươi rất không tệ.”
Vân Khuynh vươn tay vuốt lên sợi tóc rơi trên trán, dáng cười bên môi thành lớn: “Đó là tự nhiên, nhân sinh khổ đoản, chúng ta đều phải hạnh phúc mới đúng, đại ca, Vô Song thậm chí là Vô Hạ đối với ta đều tốt, thế nhưng, hiện tại, ta vẫn không thích Vô Hạ...”
“Minh, khiến ngươi bất an là lỗi của ta, bởi vì ta thương tổn, cho ngươi yêu một người, kỳ thực cũng không khó, chỉ cần người kia có cơ hội tiếp cận ngươi, có đủ kiên trì sưởi ấm cho ngươi, sủng ái ngươi... Tần Vô Hạ, hắn có một cơ hội kia, vậy nên ngươi yêu hắn, chẳng qua là vấn đề thời gian, Minh ngươi quá nhẹ dạ, quá dễ bị cảm động...
Nếu như Tần Vô Phong, Tần Vô Song bọn họ đích xác không phản đối, ngươi không ngại thử tiếp thu Tần Vô Hạ xem, chính ngươi cũng nói nhân sinh khổ đoản, không chịu nổi lăn qua lăn lại, có thể hạnh phúc liền tận lực làm cho mình hạnh phúc đi...”
Vân Khuynh gật đầu: “Ta sẽ suy nghĩ.”
Hai người lại ngồi một hồi, thời gian chậm rãi trôi qua trong trầm mặc, Vân Khuynh có chút bất an: “Ta không biết mộng này, lúc nào mới có thể kết thúc, ta cũng không biết mình lúc nào có thể trở lại... Ta phải trở lại như thế nào??? Ta có thể không về được hay không...”
Ngụy Quang Hàn mặt mày khẽ động: “Minh, ngươi không nên gấp gáp, Tinh Tú lão nhân nếu cho ngươi về đây, nhất định đã làm tốt dự định mang ngươi trở lại.”
Vân Khuynh đứng lên, một lần nữa đi tới cửa sổ sát đất: “Quang, ngươi không rõ, trong bụng ta còn có hài tử của Vô Hạ, ta sợ ta ở chỗ này quá lâu, sẽ không tốt cho hài tử...”
“Vân Khuynh.”
Vân Khuynh vừa mới nói xong, trống rỗng xuất hiện một đạo thanh âm già nua: “Ngươi thực sự quyết định trở về sao???”
“Tinh Tú lão nhân??? Đúng, ta muốn về, muốn về bên cạnh đại ca và Vô Song bọn họ.”
“Ngươi đã nhìn rõ tâm của ngươi chưa, sau khi lựa chọn, ngươi sẽ không còn cơ hội hối hận, ngươi có thể ở lại đó, một lần nữa bắt đầu với Ngụy Quang Hàn, coi như chuyện ngươi ở đây cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra...”
Tinh Tú lão nhân lời này là có ý gì???
Vân Khuynh có chút tức giận: “Kỳ thực ta chẳng bao giờ nghĩ tới mình có một ngày dĩ nhiên còn có thể trở về, ta vẫn cho rằng ta sẽ một mực ở lại thế giới kia.”
Lúc này, Ngụy Quang Hàn đột nhiên mở miệng nói: “Vân Khuynh, nếu như ta muốn ngươi, vì ta ở lại chỗ này, ngươi nguyện ý không???”
Vân Khuynh quay đầu lại nhìn hắn: “Lạc Minh chính là Vân Khuynh, y một mực ở bên cạnh ngươi.”
“Ha hả ha hả... Vân Khuynh, ta thực sự đã thấy rõ lòng của ngươi... Thật đúng là sợ ngươi sẽ chấp nhất tình yêu chưa kết thúc ở đời trước...”
Trong thanh âm Tinh Tú lão nhân mang theo ý cười, tâm Vân Khuynh chẳng biết tại sao bắt đầu trầm tĩnh lại, sau một khắc, thân thể mềm nhũn liền mất đi ý thức.
Ngụy Quang Hàn đúng lúc đỡ được thân thể Lạc Minh, hắn biết Vân Khuynh đã rời đi.
Nghiêng người hôn lên trán Lạc Minh, Ngụy Quang Hàn như phát thệ mở miệng nói: “Ta nhất định sẽ làm chúng ta rất hạnh phúc rất hạnh phúc...”
Tác giả :
Vô Hoan Dã Tiếu