Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 28: Tiệm khởi sát khí
Lúc này, Thượng Quan Nhược Vũ còn chưa mở miệng, Thượng Quan Tôn nhân tiện nói:
“Đừng nói chuyện khác, đem ngọc bội trả lại cho tiểu Vũ trước.”
Ý nghĩa của ngọc kia không giống bình thường, là hắn tự tay điêu khắc cho Thượng Quan Nhược Vũ, hơn nữa, long phượng tường vân đồ ở mặt trên.
Long phượng có ý nghĩa cao quý cát tường.
Tường vân đại biểu cho dự báo tốt, biểu thị mong ước tốt đẹp đối với thời gian tới.
Kỳ thực hắn càng muốn điêu khắc uyên ương, tịnh đế liên, hoa sen, hoặc là đầu bạc điểu các loại.
Nhưng tiểu Vũ là muội muội hắn, hắn không thể làm rõ ràng như vậy, nhưng trong tư tâm hắn lại đích xác thích tiểu Vũ, nghĩ đến vương thất thân phận cao quý vẫn luôn luôn dùng long phượng để đại biểu nam nữ, đại biểu phu thê.
Cho nên long phượng tường vân đồ án hắn điêu khắc trên ngọc bội, đó là tâm huyết và tâm ý của hắn.
Hắn có thể nào cam tâm ngọc kia bị đơn giản thâu đi???
Cũng chính bởi vì vậy, cho nên lúc hắn vừa nghe Thượng Quan Nhược Vũ nói ngọc bị thâu, nàng bị người trêu chọc, hắn liền lập tức hỏi hai người đặc thù, thừa dịp Thượng Quan Nhược Vũ ngủ tự mình đi bắt người.
Nghe xong Thượng Quan Tôn khí thế bức người hỏi, Vân Khuynh bất đắc dĩ thả vai:
“Kỳ thực ta rất muốn đem ngọc bội trả lại cho các ngươi.... Đáng tiếc, rất xin lỗi, ta không biết ngọc bội kia, rốt cuộc ở nơi nào!!!”
Vân Khuynh chính là nói thật.
Tần Vô Song lúc nào thâu ngọc bội y không biết, thủ hạ của Tần Vô Song — lão nhân bán ngọc kia lúc nào đổi ngọc, đem ngọc đổi đi đâu, y cũng không biết.
Đáng tiếc Thượng Quan Tôn không tin, Thượng Quan Nhược Vũ cũng không tin:
“Ngươi và bại hoại kia rõ ràng là một khối, ngươi thế nào lại không biết ngọc bội của ta ở nơi nào???”
Thượng Quan Nhược Vũ vừa nghe Vân Khuynh không biết ngọc bội ở đâu cũng hoảng lên, đó là ca ca đưa cho nàng.
Chỉ cần là gì đó ca ca cho nàng, nàng đều bảo vệ hết mực, cho nên mới cầm khối ngọc bội tùy thân mang theo.
Vân Khuynh hơi cau mi, y mơ hồ phát hiện, ngọc bội kia, đối với hai người này mà nói, đều có ý nghĩa rất trọng yếu.
Trầm ngâm một chút, y mở miệng nói:
“Cô nương, ngươi luôn miệng nói Vô Song là người xấu, ngươi cũng không nói cho ta biết, Vô Song xấu ở chỗ nào — còn có, Vô Song vì sao lại lấy ngọc của ngươi???”
Đó là một vấn đề then chốt, bất quá Vân Khuynh ngực vẫn hướng về Vô Song, chỉ nói là Vô Song lấy ngọc của Thượng Quan Nhược Vũ, mà không phải là thâu.
Nhắc tới cái này, Thượng Quan Nhược Vũ tự biết đuối lý, hé ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú quyên lệ, chậm rãi đỏ ửng. Cong cong môi:
“Đó... Đó tự nhiên là ta không cẩn thận bị hắn thâu đi... Hắn làm trò trước mặt người ở trên đường đùa giỡn ta, lại ở trong tửu lâu không ngừng bảo ta đổi thức ăn...”
Kỳ thực, những việc này đều là việc nhỏ.
Ở đáy lòng Thượng Quan Nhược Vũ, chân chính lưu ý, là nàng thân là thần thâu thế gia, thâu kỹ dĩ nhiên không bằng Tần Vô Song, còn để Tần Vô Song không đem nàng vào mắt đổi ngọc, chạy trốn...
Những việc này, đều khiến nàng cảm thấy thất bại, cảm thấy mất mặt, nàng được Thượng Quan Tôn bao dung có chút nuông chiều, căn bản vô pháp tiếp thu liên tiếp đả kích như vậy —
Nàng dĩ nhiên khắp chỗ không bằng nhân gia.
Kinh qua thời gian Thượng Quan Nhược Vũ xấu hổ nghĩ và Vân Khuynh ‘Đấu pháp’, mặt Thượng Quan Tôn càng ngày càng đen.
Không phải bởi vì đoán được Thượng Quan Nhược Vũ đuối lý, mà là bởi vì trên mặt Thượng Quan Nhược Vũ thần sắc biến ảo phong phú —
Hắn không cho phép, cũng không hy vọng, trừ hắn ở ngoài, có bất luận cái gì một người, có thể ảnh hưởng tâm tình và tình tự của Thượng Quan Nhược Vũ có biên độ lớn như vậy.
“Bớt sàm ngôn đi, mau đưa ngọc giao ra đây, bằng không, ta muốn mạng của ngươi.”
Thượng Quan Tôn cũng không giống Thượng Quan Nhược Vũ như vậy, chỉ làm một ít tiểu nháo chuyện tình.
Hắn có một viên tâm ngoại trừ Thượng Quan Nhược Vũ, đối với tất cả mọi người đều là lãnh khốc.
Nhãn thần của hắn thâm độc, thần sắc lãnh liệt, có chút kinh hách đến Vân Khuynh.
Cũng bất quá là bởi vì Vân Khuynh không tập qua võ, bị sát khí bức, đáy lòng cũng nhất định sợ.
Chỉ là ngẩn ra liền lấy lại tinh thần:
“Chỉ sợ giết ta, các ngươi vĩnh viễn cũng tìm không về ngọc của các ngươi.”
Thượng Quan Tôn khinh thường cười nhạt, từ đáy lòng mọc lên chân chính sát khí:
“Ngọc mất, khắc lại là được, mạng của ngươi mất, liền thực sự mất!!!”
Vân Khuynh có chút hoảng hốt, mất mạng, liền thực sự mất sao??? Nếu là như vậy, cô hồn dã quỷ thuộc về hậu thế như y, lại có thể nào đứng ở trước mặt bọn họ???
“Đừng nói chuyện khác, đem ngọc bội trả lại cho tiểu Vũ trước.”
Ý nghĩa của ngọc kia không giống bình thường, là hắn tự tay điêu khắc cho Thượng Quan Nhược Vũ, hơn nữa, long phượng tường vân đồ ở mặt trên.
Long phượng có ý nghĩa cao quý cát tường.
Tường vân đại biểu cho dự báo tốt, biểu thị mong ước tốt đẹp đối với thời gian tới.
Kỳ thực hắn càng muốn điêu khắc uyên ương, tịnh đế liên, hoa sen, hoặc là đầu bạc điểu các loại.
Nhưng tiểu Vũ là muội muội hắn, hắn không thể làm rõ ràng như vậy, nhưng trong tư tâm hắn lại đích xác thích tiểu Vũ, nghĩ đến vương thất thân phận cao quý vẫn luôn luôn dùng long phượng để đại biểu nam nữ, đại biểu phu thê.
Cho nên long phượng tường vân đồ án hắn điêu khắc trên ngọc bội, đó là tâm huyết và tâm ý của hắn.
Hắn có thể nào cam tâm ngọc kia bị đơn giản thâu đi???
Cũng chính bởi vì vậy, cho nên lúc hắn vừa nghe Thượng Quan Nhược Vũ nói ngọc bị thâu, nàng bị người trêu chọc, hắn liền lập tức hỏi hai người đặc thù, thừa dịp Thượng Quan Nhược Vũ ngủ tự mình đi bắt người.
Nghe xong Thượng Quan Tôn khí thế bức người hỏi, Vân Khuynh bất đắc dĩ thả vai:
“Kỳ thực ta rất muốn đem ngọc bội trả lại cho các ngươi.... Đáng tiếc, rất xin lỗi, ta không biết ngọc bội kia, rốt cuộc ở nơi nào!!!”
Vân Khuynh chính là nói thật.
Tần Vô Song lúc nào thâu ngọc bội y không biết, thủ hạ của Tần Vô Song — lão nhân bán ngọc kia lúc nào đổi ngọc, đem ngọc đổi đi đâu, y cũng không biết.
Đáng tiếc Thượng Quan Tôn không tin, Thượng Quan Nhược Vũ cũng không tin:
“Ngươi và bại hoại kia rõ ràng là một khối, ngươi thế nào lại không biết ngọc bội của ta ở nơi nào???”
Thượng Quan Nhược Vũ vừa nghe Vân Khuynh không biết ngọc bội ở đâu cũng hoảng lên, đó là ca ca đưa cho nàng.
Chỉ cần là gì đó ca ca cho nàng, nàng đều bảo vệ hết mực, cho nên mới cầm khối ngọc bội tùy thân mang theo.
Vân Khuynh hơi cau mi, y mơ hồ phát hiện, ngọc bội kia, đối với hai người này mà nói, đều có ý nghĩa rất trọng yếu.
Trầm ngâm một chút, y mở miệng nói:
“Cô nương, ngươi luôn miệng nói Vô Song là người xấu, ngươi cũng không nói cho ta biết, Vô Song xấu ở chỗ nào — còn có, Vô Song vì sao lại lấy ngọc của ngươi???”
Đó là một vấn đề then chốt, bất quá Vân Khuynh ngực vẫn hướng về Vô Song, chỉ nói là Vô Song lấy ngọc của Thượng Quan Nhược Vũ, mà không phải là thâu.
Nhắc tới cái này, Thượng Quan Nhược Vũ tự biết đuối lý, hé ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú quyên lệ, chậm rãi đỏ ửng. Cong cong môi:
“Đó... Đó tự nhiên là ta không cẩn thận bị hắn thâu đi... Hắn làm trò trước mặt người ở trên đường đùa giỡn ta, lại ở trong tửu lâu không ngừng bảo ta đổi thức ăn...”
Kỳ thực, những việc này đều là việc nhỏ.
Ở đáy lòng Thượng Quan Nhược Vũ, chân chính lưu ý, là nàng thân là thần thâu thế gia, thâu kỹ dĩ nhiên không bằng Tần Vô Song, còn để Tần Vô Song không đem nàng vào mắt đổi ngọc, chạy trốn...
Những việc này, đều khiến nàng cảm thấy thất bại, cảm thấy mất mặt, nàng được Thượng Quan Tôn bao dung có chút nuông chiều, căn bản vô pháp tiếp thu liên tiếp đả kích như vậy —
Nàng dĩ nhiên khắp chỗ không bằng nhân gia.
Kinh qua thời gian Thượng Quan Nhược Vũ xấu hổ nghĩ và Vân Khuynh ‘Đấu pháp’, mặt Thượng Quan Tôn càng ngày càng đen.
Không phải bởi vì đoán được Thượng Quan Nhược Vũ đuối lý, mà là bởi vì trên mặt Thượng Quan Nhược Vũ thần sắc biến ảo phong phú —
Hắn không cho phép, cũng không hy vọng, trừ hắn ở ngoài, có bất luận cái gì một người, có thể ảnh hưởng tâm tình và tình tự của Thượng Quan Nhược Vũ có biên độ lớn như vậy.
“Bớt sàm ngôn đi, mau đưa ngọc giao ra đây, bằng không, ta muốn mạng của ngươi.”
Thượng Quan Tôn cũng không giống Thượng Quan Nhược Vũ như vậy, chỉ làm một ít tiểu nháo chuyện tình.
Hắn có một viên tâm ngoại trừ Thượng Quan Nhược Vũ, đối với tất cả mọi người đều là lãnh khốc.
Nhãn thần của hắn thâm độc, thần sắc lãnh liệt, có chút kinh hách đến Vân Khuynh.
Cũng bất quá là bởi vì Vân Khuynh không tập qua võ, bị sát khí bức, đáy lòng cũng nhất định sợ.
Chỉ là ngẩn ra liền lấy lại tinh thần:
“Chỉ sợ giết ta, các ngươi vĩnh viễn cũng tìm không về ngọc của các ngươi.”
Thượng Quan Tôn khinh thường cười nhạt, từ đáy lòng mọc lên chân chính sát khí:
“Ngọc mất, khắc lại là được, mạng của ngươi mất, liền thực sự mất!!!”
Vân Khuynh có chút hoảng hốt, mất mạng, liền thực sự mất sao??? Nếu là như vậy, cô hồn dã quỷ thuộc về hậu thế như y, lại có thể nào đứng ở trước mặt bọn họ???
Tác giả :
Vô Hoan Dã Tiếu