Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 271: Đòi lại đại bảo
Ngụy Quang Hàn còn nhớ rõ khi đó hắn là một học sinh trung học, nhưng chẳng hiểu tại sao lại xuyên qua đến Huỳnh Quang, xuyên vào trong người một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Khi vừa đến dị thế hắn kinh hoảng, là không gì sánh kịp.
Vào lúc hắn cho rằng mình sẽ chết, thì Chiến Thiên Y nhặt được hắn.
Chiến Thiên Y thu dưỡng hắn, từ nhỏ đem hắn mang theo bên người nuôi lớn, thu hắn làm đồ đệ, dạy cho hắn tuyệt học có một không hai.
Chiến Thiên Y luôn luôn lãnh ngạo với người khác, rất ít nói, luôn luôn đem tất cả sự tình nhìn rất thông thấu, luôn luôn lặng lẽ quan tâm mọi thứ vì hắn.
Chiến Thiên Y đối với hắn đặc biệt tốt, có thể nói, hắn là lo lắng duy nhất của Chiến Thiên Y, cũng là điều duy nhất Chiến Thiên Y quan tâm.
Chính bởi vì Chiến Thiên Y đối tốt với Ngụy Quang Hàn, cho nên Ngụy Quang Hàn sau khi biết nguyên nhân mình xuyên qua, không có trách cứ Chiến Thiên Y, chỉ trách thế sự bất đắc dĩ.
Huống hồ, sau đó, Chiến Thiên Y vì hắn, làm cho Lạc Minh sống lại trong thế giới này, dâng ra sinh mệnh của mình, điều này làm cho hắn sao có thể hận Chiến Thiên Y???
Chiến Thiên Y giúp Lạc Minh sống lại ở thế giới này, lúc chết đi, điều kiện duy nhất chính là muốn Ngụy Quang Hàn tìm được huyết đồng làm hắn sống lại.
Khi đó, Ngụy Quang Hàn miệng đầy đáp ứng.
Những năm gần đây, trong lòng Ngụy Quang Hàn chỉ có hai sự kiện, một là Lạc Minh, một là phục sinh Chiến Thiên Y.
Thế nhưng, hôm nay, vì hài tử này là hài tử của Lạc Minh, hắn dĩ nhiên chần chờ.
Sư phụ hắn, ở trên giường lớn khắc băng lạnh như băng, nằm hai trăm năm, hắn lại vì một hài tử ở trong tay mình mấy tháng, hài tử của Lạc Minh, chần chờ.
Không muốn cứu sư phụ hắn...
Hắn, sao có thể như vậy???
Thế nhưng...
Nếu thực sự giết hài tử này, hài tử vẫn còn nằm trong tã lót, thuộc về Lạc Minh, nếu như thực sự giết nó, hắn phải ăn nói thế nào với Lạc Minh???
Đời trước, hắn đã bởi vì mình, từng thương tổn Lạc Minh một lần, hắn sao có thể lần thứ hai làm ra chuyện như vậy???
Một ngày một đêm đã qua, Ngụy Quang Hàn nhưng còn đang mê man.
Chỉ còn lại một nửa thời gian...
Lúc này, Vân Khuynh bọn họ cũng chạy tới ‘Vô Gian luyện ngục’.
Tần gia huynh đệ, thậm chí là đại đa số ảnh vệ ám vệ Tần gia đều từng ở trong ‘Vô Gian luyện ngục’, đối với lối vào là phi thường quen thuộc.
Đó là một tòa thành ngầm cực lớn, ‘Vô Gian luyện ngục’ chưa bao giờ cự tuyệt bất luận kẻ nào tiến nhập, cũng sẽ không ngăn cản bất luận kẻ nào rời khỏi, chỉ cần có năng lực, ra vào không là vấn đề.
Chỉ là ‘Vô Gian luyện ngục’ giống như một địa ngục chân chính, ngoại trừ tử sĩ ở đó và đám người không ra được, người đi ra ngoài, chưa từng có ý nghĩ muốn trở lại.
Vân Khuynh mấy người rất dễ dàng tiến nhập ‘Vô Gian luyện ngục’.
Đó là một trấn nhỏ cổ quái trong tòa thành ngầm, không khí bên trong vô thì vô khắc phiêu dật hơi thở máu tanh, thậm chí ngay cả màu sắc không khí cũng là phấn hồng nhàn nhạt.
Đường cái rất an tĩnh, thế nhưng hai bên đường đứng đầy người.
Đủ loại người, bọn họ có người bẩn thỉu, có người áo mũ chỉnh tề, có người tuấn mỹ tiêu sái, có người lấm la lấm lét, bọn họ không hoàn toàn giống nhau, thậm chí là hoàn toàn khác nhau.
Thế nhưng, trên người bọn họ đều có hơi thở tương đồng.
Hơi thở thuộc về lang sói, con mắt bọn họ đều mơ hồ phiếm hồng, đứng dưới ánh dương quang nóng rực mà quỷ dị nhìn đoàn người Vân Khuynh vừa mới tiến đến ‘Vô Gian luyện ngục’.
‘Vô Gian luyện ngục’ là một nơi người ăn thịt người, những người này, nhìn Tần Vô Phong Tần Vô Song và Vân Khuynh bọn họ, ý niệm duy nhất trong đầu chính là uống máu bọn chúng, ăn thịt bọn chúng.
‘Vô Gian luyện ngục’ cũng là nơi cường giả vi tôn, những người này trước khi biết rõ năng lực của Vân Khuynh mấy người, không có một người dám đơn giản động thủ.
Tần Vô Song và Tần Vô Phong đem Vân Khuynh che chở ở trung gian bọn họ, cảnh giác nhìn đám người trên đường.
Người ở lại ‘Vô Gian luyện ngục’, hoặc là vừa tiến đến lịch lãm, hoặc là không có năng lực đi ra ngoài, hầu như không ai có thể địch nổi Tần Vô Phong đoàn người.
Tần Vô Song và Tần Vô Phong để giảm bớt một ít phiền phức, tự động phóng xuất ra uy áp và sát khí cường đại.
Năng lực của bọn họ khiến đám người kia liên tục lui về phía sau, nhưng bọn hắn vẫn như trước dùng ánh mắt nóng cháy quỷ dị nhìn bọn hắn chằm chằm, liếm môi, dưới đáy lòng huyễn tưởng thịt của bọn họ có bao nhiêu ăn ngon...
Ở trong ‘Vô Gian luyện ngục’, có hai loại tình huống, nhất định phải gặp ‘Vực chủ’.
Một là lúc vừa tiến nhập ‘Vô Gian luyện ngục’, phải uống huyết rượu thành chủ dâng tặng, hai là lúc rời đi thì cáo biệt ‘Vực chủ’.
Ngụy Quang Hàn ở chỗ này, cũng là vĩnh viễn một thân áo choàng tím, đem toàn thân mình, ngay cả đầu cũng bọc trong y bào màu tím, khiến người ngoài nhìn không thấy mảy may.
Đại Bảo bị hắn ôm vào trong ngực, cũng toàn thân bị áo choàng màu tím bao vây, khác biệt chính là, khuôn mặt Đại Bảo là lộ ra bên ngoài.
Ngụy Quang Hàn đã sớm nghe thấy thủ hạ nói lần này tới rất nhiều người, hắn đã chuẩn bị huyết rượu, còn thiếu chỉ là chiêu đãi mà thôi.
Nhưng mà khi hắn thấy người, cũng bỗng nhiên ngẩn ra.
Trước khi hắc bào tế tự Ám Dạ chết, đã nói qua Tần gia đã tìm được chỗ của huyết đồng, sẽ đến đoạt lại huyết đồng.
Khi đó, hắn không quá để ý, sau khi hắc bào tế tự Ám Dạ chết, hắn càng một mực phiền não rốt cuộc giữa hai loại lựa chọn khó khăn chọn lấy cái nào...
Hắn không nghĩ tới, thực sự không nghĩ tới Tần gia dĩ nhiên sẽ đến sớm như vậy, càng không nghĩ tới Vân Khuynh cũng tới đây.
Vân Khuynh từ lúc tiến nhập ‘Vô Gian luyện ngục’ liền cực kỳ không thích ở đây, thế nhưng y vẫn kiềm nén cảm thụ của mình.
Lúc này, y nhìn một đám người chẳng biết từ nơi này xuất hiện cầm khay ở trong tay, trên khay có vài ly rượu, mùi máu tươi nồng nặc trong rượu khiến người ta muốn nôn mửa.
Thế nhưng Vân Khuynh không có nôn, lực chú ý của y lập tức đã bị Ngụy Quang Hàn vừa mới xuất hiện, cùng với hài tử trong tay hắn hấp dẫn.
Trong giây lát, Vân Khuynh thậm chí quên mình đang ở nơi nào, quên bên người có người nào, y gần như chỉ muốn nhào tới trước người Ngụy Quang Hàn đoạt lại hài tử trong tay hắn.
“Đại Bảo!!!”
Động tác của y còn chưa làm ra, trong miệng cũng đã gọi tên hài tử của y.
Sau một khắc, Tần Vô Song và Tần Vô Phong đã một trái một phải cầm tay y, ngăn cản y tiến về phía trước.
Khuôn mặt giấu dưới áo choàng của Ngụy Quang Hàn hơi vặn vẹo, giơ tay với thuộc hạ bưng huyết rượu nói: “Xuống phía dưới.”
Sau đó một loạt người cấp tốc đi xuống.
Ngụy Quang Hàn đi xuống cầu thang, một người đối mặt với Tần Vô Song Tần Vô Phong Vân Khuynh đoàn người, hắn ôm hài tử trong tay, nhìn Vân Khuynh nói: “Hài tử này, là nghĩa tử của ta, ta đặt tên cho nó, Ngụy Tư Minh.”
Vân Khuynh bỗng nhiên ngây người, Tư Minh, Tư Minh, ý tứ trong đó, Vân Khuynh đã từng làm Lạc Minh sao không biết???
Thân thể Vân Khuynh bỗng nhiên có chút run, Tần Vô Phong Tần Vô Song một trái một phải, nắm chặt tay y, hơi ấm trên tay bọn họ, truyền tới tay y, cũng sưởi ấm tâm của y.
Vân Khuynh bắt đầu chậm rãi trầm tĩnh lại, y hít một hơi thật sâu, nhìn Ngụy Quang Hàn nói: “Vì sao muốn bắt Đại Bảo của ta???”
Ngụy Quang Hàn vươn ngón tay thon dài, lướt qua gò má Đại Bảo: “Tự nhiên là có nguyên nhân, nếu không, Minh, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tổn thương ngươi một lần nữa sao???”
Lông mi Vân Khuynh nhẹ nhàng run lên: “Trả hài tử lại cho chúng ta.”
“Các ngươi???”
Trên khuôn mặt trắng bệch gần như yêu dị giấu dưới áo choàng màu tím của Ngụy Quang Hàn mang theo nụ cười nghiền ngẫm.
Ánh mắt hắn nhất nhất từ trên người Tần Vô Phong lướt đến bàn tay nắm chặt của Tần Vô Phong cùng Vân Khuynh, lại chuyển qua khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo nôn nóng của Vân Khuynh, hơi dừng một chút, lại lướt đến đôi bàn tay nắm chặt của Vân Khuynh và Tần Vô Song cùng với khuôn mặt Tần Vô Song.
Nhìn một vòng xong, ánh mắt hắn lại lần nữa định trên khuôn mặt Tần Vô Phong, mở miệng nói: “Tần Vô Phong, chúng ta lại thấy mặt.”
Tần Vô Phong nhăn chặt lông mày, hừ lạnh một tiếng: “Đem Kính Huyền trả lại cho chúng ta.”
Ngụy Quang Hàn cười khẽ hai tiếng, xoay người, một lần nữa đi lên bậc thang, ngồi trên ghế dựa lớn phủ lông thú, bàn tay vẫn như trước xoa nhẹ khuôn mặt Đại Bảo: “Cho các ngươi, sư phụ ta làm sao bây giờ???”
Tần Vô Song hơi đi về phía trước một bước: “Sư phụ ngươi??? Hắn cùng với Đại Bảo có liên quan gì???”
Ngụy Quang Hàn nâng lên thân thể Đại Bảo, đem khuôn mặt an tĩnh của Đại Bảo, ánh mắt băng lãnh hiện ra trước mặt Vân Khuynh và Tần Vô Song Tần Vô Phong bọn họ: “Nhi tử các ngươi, là huyết đồng, nó có thể khiến sư phụ ta sống lại.”
“Huyết đồng? Sư phụ ngươi là??? Làm sao sống lại???”
Sống lại? Không phải chỉ có người sau khi chết mới có thể dùng từ này sao???
Sư phụ Ngụy Quang Hàn là ai, người, thực sự có thể khởi tử hồi sinh một lần nữa sống lại sao???
Trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Vô Phong tràn đầy nghi hoặc, liên tiếp hỏi hai vấn đề.
Ngụy Quang Hàn có vẻ có chút thong dong, hắn thờ ơ đáp: “Huyết đồng, là một tồn tại có mệnh cách kỳ lạ mà cường đại... Chiến Thiên Y, sư phụ ta là người đầu tiên đảm nhận võ lâm minh chủ hai trăm năm trước trên giang hồ Chiến Thiên Y, hai trăm năm trước, hắn đã chết, hiện tại, ta muốn đem khắn phục sinh.”
“Hai trăm năm trước!!!”
Tần Vô Phong và Tần Vô Song đều có vẻ hồi hộp không gì sánh được: “Ngụy Quang Hàn, ngươi rốt cuộc bao nhiêu???”
Ngụy Quang Hàn nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ: “Hơn hai trăm tuổi mà thôi... Sư phụ ta cho ta sinh mệnh, dưỡng dục ta, cho người ta yêu nhất có cơ hội sống lại, các ngươi nói ta có nên giúp hắn sống lại không???”
Lúc Ngụy Quang Hàn nói đến người yêu nhất, con mắt thẳng tắp nhìn Vân Khuynh, vấn đề trong miệng hắn, tựa như đang hỏi Vân Khuynh, cũng là đang hỏi mọi người, càng như là đang hỏi chính hắn.
Vân Khuynh trừng lớn hai mắt, nhìn hắn:
“Đại Bảo chỉ là Đại Bảo, ta không biết ngươi nói huyết đồng là cái gì, thế nhưng, cho người mình quan tâm sống lại tuy rằng là có thể, thế nhưng cũng không thể dùng một sinh mệnh vô tội khác để trao đổi.
Hơn nữa, người kia đã qua đời, nếu đã chết đi, cần gì phải sống lại???
Ngụy Quang Hàn, ngươi chẳng lẽ không biết thương hải tang điền, cảnh còn người mất sao. Sư phụ ngươi đã chết hơn hai trăm năm, hiện tại cho dù ngươi phục sinh hắn, người vật hoàn cảnh hắn quen thuộc đã không tồn tại, như vậy cho dù sống lại, lại có ý nghĩa gì???”
Khi vừa đến dị thế hắn kinh hoảng, là không gì sánh kịp.
Vào lúc hắn cho rằng mình sẽ chết, thì Chiến Thiên Y nhặt được hắn.
Chiến Thiên Y thu dưỡng hắn, từ nhỏ đem hắn mang theo bên người nuôi lớn, thu hắn làm đồ đệ, dạy cho hắn tuyệt học có một không hai.
Chiến Thiên Y luôn luôn lãnh ngạo với người khác, rất ít nói, luôn luôn đem tất cả sự tình nhìn rất thông thấu, luôn luôn lặng lẽ quan tâm mọi thứ vì hắn.
Chiến Thiên Y đối với hắn đặc biệt tốt, có thể nói, hắn là lo lắng duy nhất của Chiến Thiên Y, cũng là điều duy nhất Chiến Thiên Y quan tâm.
Chính bởi vì Chiến Thiên Y đối tốt với Ngụy Quang Hàn, cho nên Ngụy Quang Hàn sau khi biết nguyên nhân mình xuyên qua, không có trách cứ Chiến Thiên Y, chỉ trách thế sự bất đắc dĩ.
Huống hồ, sau đó, Chiến Thiên Y vì hắn, làm cho Lạc Minh sống lại trong thế giới này, dâng ra sinh mệnh của mình, điều này làm cho hắn sao có thể hận Chiến Thiên Y???
Chiến Thiên Y giúp Lạc Minh sống lại ở thế giới này, lúc chết đi, điều kiện duy nhất chính là muốn Ngụy Quang Hàn tìm được huyết đồng làm hắn sống lại.
Khi đó, Ngụy Quang Hàn miệng đầy đáp ứng.
Những năm gần đây, trong lòng Ngụy Quang Hàn chỉ có hai sự kiện, một là Lạc Minh, một là phục sinh Chiến Thiên Y.
Thế nhưng, hôm nay, vì hài tử này là hài tử của Lạc Minh, hắn dĩ nhiên chần chờ.
Sư phụ hắn, ở trên giường lớn khắc băng lạnh như băng, nằm hai trăm năm, hắn lại vì một hài tử ở trong tay mình mấy tháng, hài tử của Lạc Minh, chần chờ.
Không muốn cứu sư phụ hắn...
Hắn, sao có thể như vậy???
Thế nhưng...
Nếu thực sự giết hài tử này, hài tử vẫn còn nằm trong tã lót, thuộc về Lạc Minh, nếu như thực sự giết nó, hắn phải ăn nói thế nào với Lạc Minh???
Đời trước, hắn đã bởi vì mình, từng thương tổn Lạc Minh một lần, hắn sao có thể lần thứ hai làm ra chuyện như vậy???
Một ngày một đêm đã qua, Ngụy Quang Hàn nhưng còn đang mê man.
Chỉ còn lại một nửa thời gian...
Lúc này, Vân Khuynh bọn họ cũng chạy tới ‘Vô Gian luyện ngục’.
Tần gia huynh đệ, thậm chí là đại đa số ảnh vệ ám vệ Tần gia đều từng ở trong ‘Vô Gian luyện ngục’, đối với lối vào là phi thường quen thuộc.
Đó là một tòa thành ngầm cực lớn, ‘Vô Gian luyện ngục’ chưa bao giờ cự tuyệt bất luận kẻ nào tiến nhập, cũng sẽ không ngăn cản bất luận kẻ nào rời khỏi, chỉ cần có năng lực, ra vào không là vấn đề.
Chỉ là ‘Vô Gian luyện ngục’ giống như một địa ngục chân chính, ngoại trừ tử sĩ ở đó và đám người không ra được, người đi ra ngoài, chưa từng có ý nghĩ muốn trở lại.
Vân Khuynh mấy người rất dễ dàng tiến nhập ‘Vô Gian luyện ngục’.
Đó là một trấn nhỏ cổ quái trong tòa thành ngầm, không khí bên trong vô thì vô khắc phiêu dật hơi thở máu tanh, thậm chí ngay cả màu sắc không khí cũng là phấn hồng nhàn nhạt.
Đường cái rất an tĩnh, thế nhưng hai bên đường đứng đầy người.
Đủ loại người, bọn họ có người bẩn thỉu, có người áo mũ chỉnh tề, có người tuấn mỹ tiêu sái, có người lấm la lấm lét, bọn họ không hoàn toàn giống nhau, thậm chí là hoàn toàn khác nhau.
Thế nhưng, trên người bọn họ đều có hơi thở tương đồng.
Hơi thở thuộc về lang sói, con mắt bọn họ đều mơ hồ phiếm hồng, đứng dưới ánh dương quang nóng rực mà quỷ dị nhìn đoàn người Vân Khuynh vừa mới tiến đến ‘Vô Gian luyện ngục’.
‘Vô Gian luyện ngục’ là một nơi người ăn thịt người, những người này, nhìn Tần Vô Phong Tần Vô Song và Vân Khuynh bọn họ, ý niệm duy nhất trong đầu chính là uống máu bọn chúng, ăn thịt bọn chúng.
‘Vô Gian luyện ngục’ cũng là nơi cường giả vi tôn, những người này trước khi biết rõ năng lực của Vân Khuynh mấy người, không có một người dám đơn giản động thủ.
Tần Vô Song và Tần Vô Phong đem Vân Khuynh che chở ở trung gian bọn họ, cảnh giác nhìn đám người trên đường.
Người ở lại ‘Vô Gian luyện ngục’, hoặc là vừa tiến đến lịch lãm, hoặc là không có năng lực đi ra ngoài, hầu như không ai có thể địch nổi Tần Vô Phong đoàn người.
Tần Vô Song và Tần Vô Phong để giảm bớt một ít phiền phức, tự động phóng xuất ra uy áp và sát khí cường đại.
Năng lực của bọn họ khiến đám người kia liên tục lui về phía sau, nhưng bọn hắn vẫn như trước dùng ánh mắt nóng cháy quỷ dị nhìn bọn hắn chằm chằm, liếm môi, dưới đáy lòng huyễn tưởng thịt của bọn họ có bao nhiêu ăn ngon...
Ở trong ‘Vô Gian luyện ngục’, có hai loại tình huống, nhất định phải gặp ‘Vực chủ’.
Một là lúc vừa tiến nhập ‘Vô Gian luyện ngục’, phải uống huyết rượu thành chủ dâng tặng, hai là lúc rời đi thì cáo biệt ‘Vực chủ’.
Ngụy Quang Hàn ở chỗ này, cũng là vĩnh viễn một thân áo choàng tím, đem toàn thân mình, ngay cả đầu cũng bọc trong y bào màu tím, khiến người ngoài nhìn không thấy mảy may.
Đại Bảo bị hắn ôm vào trong ngực, cũng toàn thân bị áo choàng màu tím bao vây, khác biệt chính là, khuôn mặt Đại Bảo là lộ ra bên ngoài.
Ngụy Quang Hàn đã sớm nghe thấy thủ hạ nói lần này tới rất nhiều người, hắn đã chuẩn bị huyết rượu, còn thiếu chỉ là chiêu đãi mà thôi.
Nhưng mà khi hắn thấy người, cũng bỗng nhiên ngẩn ra.
Trước khi hắc bào tế tự Ám Dạ chết, đã nói qua Tần gia đã tìm được chỗ của huyết đồng, sẽ đến đoạt lại huyết đồng.
Khi đó, hắn không quá để ý, sau khi hắc bào tế tự Ám Dạ chết, hắn càng một mực phiền não rốt cuộc giữa hai loại lựa chọn khó khăn chọn lấy cái nào...
Hắn không nghĩ tới, thực sự không nghĩ tới Tần gia dĩ nhiên sẽ đến sớm như vậy, càng không nghĩ tới Vân Khuynh cũng tới đây.
Vân Khuynh từ lúc tiến nhập ‘Vô Gian luyện ngục’ liền cực kỳ không thích ở đây, thế nhưng y vẫn kiềm nén cảm thụ của mình.
Lúc này, y nhìn một đám người chẳng biết từ nơi này xuất hiện cầm khay ở trong tay, trên khay có vài ly rượu, mùi máu tươi nồng nặc trong rượu khiến người ta muốn nôn mửa.
Thế nhưng Vân Khuynh không có nôn, lực chú ý của y lập tức đã bị Ngụy Quang Hàn vừa mới xuất hiện, cùng với hài tử trong tay hắn hấp dẫn.
Trong giây lát, Vân Khuynh thậm chí quên mình đang ở nơi nào, quên bên người có người nào, y gần như chỉ muốn nhào tới trước người Ngụy Quang Hàn đoạt lại hài tử trong tay hắn.
“Đại Bảo!!!”
Động tác của y còn chưa làm ra, trong miệng cũng đã gọi tên hài tử của y.
Sau một khắc, Tần Vô Song và Tần Vô Phong đã một trái một phải cầm tay y, ngăn cản y tiến về phía trước.
Khuôn mặt giấu dưới áo choàng của Ngụy Quang Hàn hơi vặn vẹo, giơ tay với thuộc hạ bưng huyết rượu nói: “Xuống phía dưới.”
Sau đó một loạt người cấp tốc đi xuống.
Ngụy Quang Hàn đi xuống cầu thang, một người đối mặt với Tần Vô Song Tần Vô Phong Vân Khuynh đoàn người, hắn ôm hài tử trong tay, nhìn Vân Khuynh nói: “Hài tử này, là nghĩa tử của ta, ta đặt tên cho nó, Ngụy Tư Minh.”
Vân Khuynh bỗng nhiên ngây người, Tư Minh, Tư Minh, ý tứ trong đó, Vân Khuynh đã từng làm Lạc Minh sao không biết???
Thân thể Vân Khuynh bỗng nhiên có chút run, Tần Vô Phong Tần Vô Song một trái một phải, nắm chặt tay y, hơi ấm trên tay bọn họ, truyền tới tay y, cũng sưởi ấm tâm của y.
Vân Khuynh bắt đầu chậm rãi trầm tĩnh lại, y hít một hơi thật sâu, nhìn Ngụy Quang Hàn nói: “Vì sao muốn bắt Đại Bảo của ta???”
Ngụy Quang Hàn vươn ngón tay thon dài, lướt qua gò má Đại Bảo: “Tự nhiên là có nguyên nhân, nếu không, Minh, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tổn thương ngươi một lần nữa sao???”
Lông mi Vân Khuynh nhẹ nhàng run lên: “Trả hài tử lại cho chúng ta.”
“Các ngươi???”
Trên khuôn mặt trắng bệch gần như yêu dị giấu dưới áo choàng màu tím của Ngụy Quang Hàn mang theo nụ cười nghiền ngẫm.
Ánh mắt hắn nhất nhất từ trên người Tần Vô Phong lướt đến bàn tay nắm chặt của Tần Vô Phong cùng Vân Khuynh, lại chuyển qua khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo nôn nóng của Vân Khuynh, hơi dừng một chút, lại lướt đến đôi bàn tay nắm chặt của Vân Khuynh và Tần Vô Song cùng với khuôn mặt Tần Vô Song.
Nhìn một vòng xong, ánh mắt hắn lại lần nữa định trên khuôn mặt Tần Vô Phong, mở miệng nói: “Tần Vô Phong, chúng ta lại thấy mặt.”
Tần Vô Phong nhăn chặt lông mày, hừ lạnh một tiếng: “Đem Kính Huyền trả lại cho chúng ta.”
Ngụy Quang Hàn cười khẽ hai tiếng, xoay người, một lần nữa đi lên bậc thang, ngồi trên ghế dựa lớn phủ lông thú, bàn tay vẫn như trước xoa nhẹ khuôn mặt Đại Bảo: “Cho các ngươi, sư phụ ta làm sao bây giờ???”
Tần Vô Song hơi đi về phía trước một bước: “Sư phụ ngươi??? Hắn cùng với Đại Bảo có liên quan gì???”
Ngụy Quang Hàn nâng lên thân thể Đại Bảo, đem khuôn mặt an tĩnh của Đại Bảo, ánh mắt băng lãnh hiện ra trước mặt Vân Khuynh và Tần Vô Song Tần Vô Phong bọn họ: “Nhi tử các ngươi, là huyết đồng, nó có thể khiến sư phụ ta sống lại.”
“Huyết đồng? Sư phụ ngươi là??? Làm sao sống lại???”
Sống lại? Không phải chỉ có người sau khi chết mới có thể dùng từ này sao???
Sư phụ Ngụy Quang Hàn là ai, người, thực sự có thể khởi tử hồi sinh một lần nữa sống lại sao???
Trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Vô Phong tràn đầy nghi hoặc, liên tiếp hỏi hai vấn đề.
Ngụy Quang Hàn có vẻ có chút thong dong, hắn thờ ơ đáp: “Huyết đồng, là một tồn tại có mệnh cách kỳ lạ mà cường đại... Chiến Thiên Y, sư phụ ta là người đầu tiên đảm nhận võ lâm minh chủ hai trăm năm trước trên giang hồ Chiến Thiên Y, hai trăm năm trước, hắn đã chết, hiện tại, ta muốn đem khắn phục sinh.”
“Hai trăm năm trước!!!”
Tần Vô Phong và Tần Vô Song đều có vẻ hồi hộp không gì sánh được: “Ngụy Quang Hàn, ngươi rốt cuộc bao nhiêu???”
Ngụy Quang Hàn nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ: “Hơn hai trăm tuổi mà thôi... Sư phụ ta cho ta sinh mệnh, dưỡng dục ta, cho người ta yêu nhất có cơ hội sống lại, các ngươi nói ta có nên giúp hắn sống lại không???”
Lúc Ngụy Quang Hàn nói đến người yêu nhất, con mắt thẳng tắp nhìn Vân Khuynh, vấn đề trong miệng hắn, tựa như đang hỏi Vân Khuynh, cũng là đang hỏi mọi người, càng như là đang hỏi chính hắn.
Vân Khuynh trừng lớn hai mắt, nhìn hắn:
“Đại Bảo chỉ là Đại Bảo, ta không biết ngươi nói huyết đồng là cái gì, thế nhưng, cho người mình quan tâm sống lại tuy rằng là có thể, thế nhưng cũng không thể dùng một sinh mệnh vô tội khác để trao đổi.
Hơn nữa, người kia đã qua đời, nếu đã chết đi, cần gì phải sống lại???
Ngụy Quang Hàn, ngươi chẳng lẽ không biết thương hải tang điền, cảnh còn người mất sao. Sư phụ ngươi đã chết hơn hai trăm năm, hiện tại cho dù ngươi phục sinh hắn, người vật hoàn cảnh hắn quen thuộc đã không tồn tại, như vậy cho dù sống lại, lại có ý nghĩa gì???”
Tác giả :
Vô Hoan Dã Tiếu