Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 26: Huynh muội kỳ lạ
Vừa nhìn đến Thượng Quan Nhược Vũ, khuôn mặt khắc băng của nam tử kia, liền lập tức hòa tan thành một bãi xuân thủy.
Vân Khuynh nhìn líu lưỡi không ngớt.
Đây, đây, đây là khối băng vừa rồi???
Này cũng biến quá nhanh, cho dù có khác biệt đãi ngộ, cũng không cần rõ ràng như thế a!!!
Đang nghĩ ngợi, nam tử kia cũng đã thân thủ ôm trụ thắt lưng Thượng Quan Nhược Vũ, hướng Thượng Quan Nhược Vũ trong lòng hỏi:
“Tiểu Vũ, ngươi xem, có đúng hay không là y khi nhục ngươi???”
Thượng Quan Nhược Vũ lúc này mới biết Vân Khuynh tồn tại, từ trong lòng nam tử ngẩng đầu, nhìn về phía Vân Khuynh, vừa nhìn thấy y liền nhíu mày:
“A nha, ca, ta nói muốn tự mình đi tìm bọn họ tính sổ, ngươi thế nào đi — Thảo nào ta ở rừng đào ngủ tỉnh lại không thấy ngươi.”
Nam tử gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khuynh khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi mắt ngăm đen hiện lên một tia âm mai và sát khí, ngoài miệng nhưng hướng Thượng Quan Nhược Vũ trong lòng ôn nhu mở miệng:
“Ta phải bảo vệ tiểu Vũ, không cho bất luận kẻ nào khi dễ tiểu Vũ, nhưng y, trêu chọc tiểu Vũ, còn thâu ngọc ca ca thân thủ vì tiểu Vũ khắc —
Không thể tha thứ!!!”
Bốn chữ không thể tha thứ cuối cùng, là một chữ một chữ từ trong miệng hắn đọc ra.
Vân Khuynh nghe, tổng nghĩ hình như có một con rắn âm lãnh, bò lên trên lưng y, cũng đang liên tục nhúc nhích.
Rùng mình một cái, Vân Khuynh biết hai người kia không phải người thường, cũng có thể là người bình thường không thể trêu vào.
Nhưng càng là như thế, y lại càng nghĩ hảo ngoạn.
Vân Khuynh ánh mắt lóe lóe, nét mặt trang thương cảm hề hề, nhất phó hình dạng tự kỷ lại rất sợ chết nói:
“Cái kia, đợi một chút, trung gian này có đúng hay không có cái gì hiểu lầm???
Ta từ trước đến nay là tiểu lương dân thiện lương, lúc nào trêu chọc qua cô nương, lúc nào thâu ngọc của cô nương, các ngươi...
Các ngươi đừng ỷ vào mình người đông thế mạnh, lại người mang võ nghệ liền khi dễ người thành thật a!”
Người đông thế mạnh...
Vân Khuynh những lời này mới nói ra miệng liền cảm thấy thẹn thùng, kỳ thực đối phương cũng chỉ là nhiều người hơn y mà thôi, hẳn là không có người đông thế mạnh nghiêm trọng như vậy...
Nam tử nghe y vừa nói, trong mắt hiện lên khinh thường.
Nguyên bản hắn thấy Vân Khuynh áo mũ chỉnh tề, khuôn mặt không có người thường đuổi kịp, khí chất cũng là phi phàm, lại nghĩ tiểu Vũ tính tình ái ngoạn, còn tưởng rằng đối y có điều hiểu lầm.
Nhưng nghe xong Vân Khuynh nói sau, Vân Khuynh ở trong lòng hắn, lập tức rơi xuống thành một người ăn chơi trác táng bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.
Lúc này Thượng Quan Nhược Vũ buông tay ôm nam tử, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nam tử từ nhỏ cùng nàng lớn lên, lập tức biết ý tứ của nàng, buông ra cánh tay, đem nàng từ trong lòng thả xuống.
Trên khuôn mặt xinh đẹp khả ái của Thượng Quan Nhược Vũ mang theo tiếu ý, lập tức chuyển hướng Vân Khuynh, đang định đi hướng Vân Khuynh, ca ca của nàng nhưng thân thủ giữ nàng lại:
“Tiểu Vũ, chờ một chút.”
Thượng Quan Nhược Vũ quay đầu lại, ngửa đầu nhìn về phía khuôn mặt nam tử anh tuấn mà mang theo chút lạnh lùng, trong ánh mắt thật to tràn đầy nghi hoặc:
“Ân???”
Cảm giác được Thượng Quan Nhược Vũ hết sức chăm chú nhìn kỹ, nam tử kiều kiều bạc thần, dĩ nhiên bật cười, ôn nhu nói:
“Có người ngoài.”
Lúc Thượng Quan Nhược Vũ và Vân Khuynh còn không có phản ứng tới được, nam tử từ trong lòng lấy ra một chiếc lược mộc chất và một sợi dây cột tóc bạch sắc, tự mình bắt đầu vì Thượng Quan Nhược Vũ chải lên sợi tóc mặc sắc theo gió lay động của nàng.
Nam tử nhãn thần ôn nhu lại chuyên chú, động tác dưới tay cũng rất nhẹ.
Thượng Quan Nhược Vũ buông xuống mí mắt, lông mi dài nhỏ tiêm bạc run rẩy không ngớt, khuôn mặt mỹ lệ chậm rãi lan tràn một tia đỏ ửng.
Vân Khuynh mục trừng khẩu ngốc nhìn bọn họ.
Dưới đáy lòng nghi hoặc, y vừa rồi không có nghe sai, bọn họ, hẳn là huynh muội???
Thế nhưng, nhìn bọn họ khí tức trong lúc đó ấm áp lại ái muội, Vân Khuynh lại bắt đầu tổn thương đầu óc...
Vân Khuynh nhìn líu lưỡi không ngớt.
Đây, đây, đây là khối băng vừa rồi???
Này cũng biến quá nhanh, cho dù có khác biệt đãi ngộ, cũng không cần rõ ràng như thế a!!!
Đang nghĩ ngợi, nam tử kia cũng đã thân thủ ôm trụ thắt lưng Thượng Quan Nhược Vũ, hướng Thượng Quan Nhược Vũ trong lòng hỏi:
“Tiểu Vũ, ngươi xem, có đúng hay không là y khi nhục ngươi???”
Thượng Quan Nhược Vũ lúc này mới biết Vân Khuynh tồn tại, từ trong lòng nam tử ngẩng đầu, nhìn về phía Vân Khuynh, vừa nhìn thấy y liền nhíu mày:
“A nha, ca, ta nói muốn tự mình đi tìm bọn họ tính sổ, ngươi thế nào đi — Thảo nào ta ở rừng đào ngủ tỉnh lại không thấy ngươi.”
Nam tử gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khuynh khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi mắt ngăm đen hiện lên một tia âm mai và sát khí, ngoài miệng nhưng hướng Thượng Quan Nhược Vũ trong lòng ôn nhu mở miệng:
“Ta phải bảo vệ tiểu Vũ, không cho bất luận kẻ nào khi dễ tiểu Vũ, nhưng y, trêu chọc tiểu Vũ, còn thâu ngọc ca ca thân thủ vì tiểu Vũ khắc —
Không thể tha thứ!!!”
Bốn chữ không thể tha thứ cuối cùng, là một chữ một chữ từ trong miệng hắn đọc ra.
Vân Khuynh nghe, tổng nghĩ hình như có một con rắn âm lãnh, bò lên trên lưng y, cũng đang liên tục nhúc nhích.
Rùng mình một cái, Vân Khuynh biết hai người kia không phải người thường, cũng có thể là người bình thường không thể trêu vào.
Nhưng càng là như thế, y lại càng nghĩ hảo ngoạn.
Vân Khuynh ánh mắt lóe lóe, nét mặt trang thương cảm hề hề, nhất phó hình dạng tự kỷ lại rất sợ chết nói:
“Cái kia, đợi một chút, trung gian này có đúng hay không có cái gì hiểu lầm???
Ta từ trước đến nay là tiểu lương dân thiện lương, lúc nào trêu chọc qua cô nương, lúc nào thâu ngọc của cô nương, các ngươi...
Các ngươi đừng ỷ vào mình người đông thế mạnh, lại người mang võ nghệ liền khi dễ người thành thật a!”
Người đông thế mạnh...
Vân Khuynh những lời này mới nói ra miệng liền cảm thấy thẹn thùng, kỳ thực đối phương cũng chỉ là nhiều người hơn y mà thôi, hẳn là không có người đông thế mạnh nghiêm trọng như vậy...
Nam tử nghe y vừa nói, trong mắt hiện lên khinh thường.
Nguyên bản hắn thấy Vân Khuynh áo mũ chỉnh tề, khuôn mặt không có người thường đuổi kịp, khí chất cũng là phi phàm, lại nghĩ tiểu Vũ tính tình ái ngoạn, còn tưởng rằng đối y có điều hiểu lầm.
Nhưng nghe xong Vân Khuynh nói sau, Vân Khuynh ở trong lòng hắn, lập tức rơi xuống thành một người ăn chơi trác táng bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.
Lúc này Thượng Quan Nhược Vũ buông tay ôm nam tử, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nam tử từ nhỏ cùng nàng lớn lên, lập tức biết ý tứ của nàng, buông ra cánh tay, đem nàng từ trong lòng thả xuống.
Trên khuôn mặt xinh đẹp khả ái của Thượng Quan Nhược Vũ mang theo tiếu ý, lập tức chuyển hướng Vân Khuynh, đang định đi hướng Vân Khuynh, ca ca của nàng nhưng thân thủ giữ nàng lại:
“Tiểu Vũ, chờ một chút.”
Thượng Quan Nhược Vũ quay đầu lại, ngửa đầu nhìn về phía khuôn mặt nam tử anh tuấn mà mang theo chút lạnh lùng, trong ánh mắt thật to tràn đầy nghi hoặc:
“Ân???”
Cảm giác được Thượng Quan Nhược Vũ hết sức chăm chú nhìn kỹ, nam tử kiều kiều bạc thần, dĩ nhiên bật cười, ôn nhu nói:
“Có người ngoài.”
Lúc Thượng Quan Nhược Vũ và Vân Khuynh còn không có phản ứng tới được, nam tử từ trong lòng lấy ra một chiếc lược mộc chất và một sợi dây cột tóc bạch sắc, tự mình bắt đầu vì Thượng Quan Nhược Vũ chải lên sợi tóc mặc sắc theo gió lay động của nàng.
Nam tử nhãn thần ôn nhu lại chuyên chú, động tác dưới tay cũng rất nhẹ.
Thượng Quan Nhược Vũ buông xuống mí mắt, lông mi dài nhỏ tiêm bạc run rẩy không ngớt, khuôn mặt mỹ lệ chậm rãi lan tràn một tia đỏ ửng.
Vân Khuynh mục trừng khẩu ngốc nhìn bọn họ.
Dưới đáy lòng nghi hoặc, y vừa rồi không có nghe sai, bọn họ, hẳn là huynh muội???
Thế nhưng, nhìn bọn họ khí tức trong lúc đó ấm áp lại ái muội, Vân Khuynh lại bắt đầu tổn thương đầu óc...
Tác giả :
Vô Hoan Dã Tiếu