Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 25: Tiểu ốc trong rừng đào
“Ngươi là ai? Muốn mang ta đi đâu???”
Bị nam tử xa lạ ôm vào trong ngực, Vân Khuynh nghĩ phi thường không được tự nhiên, thậm chí là đáng ghét.
Y yêu thương Tần Vô Song ôm ấp, vòng tay kia bá đạo lại không mất ôn nhu, bất tri bất giác tập kích tất cả của y, đã thành thói quen, khó có thể từ bỏ.
Nam tử ôm y, cũng rất là anh tuấn, khuôn mặt lãnh ngạnh, nhãn thần lạnh lùng, bạc thần nhếch.
“Này, ngươi mau nói a. Dù sao cũng phải có một nguyên nhân chứ???”
Vân Khuynh không cảm thấy sợ, bởi vì y thủy chung tin tưởng Tần Vô Song sẽ tìm được y, không có nguyên nhân, chỉ là dưới đáy lòng tin tưởng như thế.
Nam tử kia ninh ninh lông mi, trong mắt hiện lên lạnh lùng nghiêm nghị, cúi đầu liếc nhìn Vân Khuynh.
Cái liếc mắt kia, thật là đem tâm Vân Khuynh đều đông lạnh.
Hảo lãnh, Vân Khuynh rụt lui cái cổ, không thèm nhắc lại.
Nam tử khinh công rất cao, cho dù ôm y cũng thân như tơ liễu, thoáng cái xẹt qua vài mét.
Vân Khuynh trong lòng không ngừng suy xét, y, hẳn là không có đắc tội người nào.
Như vậy, là địch nhân của Tần Vô Song sao???
Ách... Cũng có thể là người bọn hắn cùng nhau đắc tội...
Bỗng nhiên, Vân Khuynh nghĩ tới thiếu nữ bị Tần Vô Song nhiều lần trêu chọc...
Chẳng lẽ là nàng???
Vân Khuynh một đường loạn tưởng, chờ đến lúc y lấy lại tinh thần, đã bị nam tử đưa đến một chỗ thế ngoại đào nguyên ngoài vùng ngoại ô.
Nói là thế ngoại đào nguyên, thật sự là bởi vì dọc theo đường đi nở đầy hoa đào, toàn núi hoa đào khắp nơi.
Thâm hồng sắc, thiển hồng sắc, bay lả tả, dõi mắt nhìn lại, nơi nơi đều là hoa đào.
Nam tử cũng buông xuống Vân Khuynh.
Lúc này Vân Khuynh bị cánh hoa hồng nhạt trước mắt hấp dẫn, hương thơm đầy mũi làm y say sưa...
“Đẹp quá...”
Đứng ở trong rừng hoa đào bất quá nửa ngày, cánh hoa đều bay xuống lạc đầy người y.
“Đi!”
Nam tử nhìn y vẻ mặt dại ra ngây người dưới tàng cây hoa đào, không khỏi lại nhíu nhíu mày.
Thanh âm của hắn vẫn mang theo lãnh đến xương, Vân Khuynh thoáng cái liền tỉnh táo lại, bạch bạch nhãn, lẽ nào người này luyện công bị đóng băng qua sao? Nói không có một chút ôn độ.
Tuy rằng bất mãn, nhưng y biết, người làm dao thớt, ta làm thịt cá, lúc này vẫn là thuận theo mới tốt, cho nên liền thành thành thật thật đi theo phía sau nam tử.
Đi đến chỗ sâu trong, vẫn là hoa đào, nở cực kỳ diễm lệ.
Không biết qua bao lâu, mới ở chỗ sâu trong rừng hoa đào, lộ ra một tòa tiểu nhà tranh.
Vừa nhìn thấy tiểu ốc, đôi mắt dường như hàn băng của nam tử, lập tức nhu hoà xuống.
“Tiểu Vũ. Đi ra.”
Theo hắn gọi, cửa nhà tranh ‘Chi nha’ một tiếng mở.
Nữ tử một thân quần dài vàng nhạt tóc dài rối tung, chạy đi ra, thoáng cái nhào vào trong lòng nam tử, ôm cổ hắn:
“Ca ca.”
Vân Khuynh tập trung nhìn vào, thiếu nữ kia, quả nhiên là thiếu nữ bị Tần Vô Song thâu ngọc.
Thấy rõ sau y không khỏi vì thiếu nữ kia một trận thẹn thùng.
Xem ra chính cô ta không có biện pháp với Vô Song, liền để ca ca của mình đi lấy lại mặt mũi???
Bị nam tử xa lạ ôm vào trong ngực, Vân Khuynh nghĩ phi thường không được tự nhiên, thậm chí là đáng ghét.
Y yêu thương Tần Vô Song ôm ấp, vòng tay kia bá đạo lại không mất ôn nhu, bất tri bất giác tập kích tất cả của y, đã thành thói quen, khó có thể từ bỏ.
Nam tử ôm y, cũng rất là anh tuấn, khuôn mặt lãnh ngạnh, nhãn thần lạnh lùng, bạc thần nhếch.
“Này, ngươi mau nói a. Dù sao cũng phải có một nguyên nhân chứ???”
Vân Khuynh không cảm thấy sợ, bởi vì y thủy chung tin tưởng Tần Vô Song sẽ tìm được y, không có nguyên nhân, chỉ là dưới đáy lòng tin tưởng như thế.
Nam tử kia ninh ninh lông mi, trong mắt hiện lên lạnh lùng nghiêm nghị, cúi đầu liếc nhìn Vân Khuynh.
Cái liếc mắt kia, thật là đem tâm Vân Khuynh đều đông lạnh.
Hảo lãnh, Vân Khuynh rụt lui cái cổ, không thèm nhắc lại.
Nam tử khinh công rất cao, cho dù ôm y cũng thân như tơ liễu, thoáng cái xẹt qua vài mét.
Vân Khuynh trong lòng không ngừng suy xét, y, hẳn là không có đắc tội người nào.
Như vậy, là địch nhân của Tần Vô Song sao???
Ách... Cũng có thể là người bọn hắn cùng nhau đắc tội...
Bỗng nhiên, Vân Khuynh nghĩ tới thiếu nữ bị Tần Vô Song nhiều lần trêu chọc...
Chẳng lẽ là nàng???
Vân Khuynh một đường loạn tưởng, chờ đến lúc y lấy lại tinh thần, đã bị nam tử đưa đến một chỗ thế ngoại đào nguyên ngoài vùng ngoại ô.
Nói là thế ngoại đào nguyên, thật sự là bởi vì dọc theo đường đi nở đầy hoa đào, toàn núi hoa đào khắp nơi.
Thâm hồng sắc, thiển hồng sắc, bay lả tả, dõi mắt nhìn lại, nơi nơi đều là hoa đào.
Nam tử cũng buông xuống Vân Khuynh.
Lúc này Vân Khuynh bị cánh hoa hồng nhạt trước mắt hấp dẫn, hương thơm đầy mũi làm y say sưa...
“Đẹp quá...”
Đứng ở trong rừng hoa đào bất quá nửa ngày, cánh hoa đều bay xuống lạc đầy người y.
“Đi!”
Nam tử nhìn y vẻ mặt dại ra ngây người dưới tàng cây hoa đào, không khỏi lại nhíu nhíu mày.
Thanh âm của hắn vẫn mang theo lãnh đến xương, Vân Khuynh thoáng cái liền tỉnh táo lại, bạch bạch nhãn, lẽ nào người này luyện công bị đóng băng qua sao? Nói không có một chút ôn độ.
Tuy rằng bất mãn, nhưng y biết, người làm dao thớt, ta làm thịt cá, lúc này vẫn là thuận theo mới tốt, cho nên liền thành thành thật thật đi theo phía sau nam tử.
Đi đến chỗ sâu trong, vẫn là hoa đào, nở cực kỳ diễm lệ.
Không biết qua bao lâu, mới ở chỗ sâu trong rừng hoa đào, lộ ra một tòa tiểu nhà tranh.
Vừa nhìn thấy tiểu ốc, đôi mắt dường như hàn băng của nam tử, lập tức nhu hoà xuống.
“Tiểu Vũ. Đi ra.”
Theo hắn gọi, cửa nhà tranh ‘Chi nha’ một tiếng mở.
Nữ tử một thân quần dài vàng nhạt tóc dài rối tung, chạy đi ra, thoáng cái nhào vào trong lòng nam tử, ôm cổ hắn:
“Ca ca.”
Vân Khuynh tập trung nhìn vào, thiếu nữ kia, quả nhiên là thiếu nữ bị Tần Vô Song thâu ngọc.
Thấy rõ sau y không khỏi vì thiếu nữ kia một trận thẹn thùng.
Xem ra chính cô ta không có biện pháp với Vô Song, liền để ca ca của mình đi lấy lại mặt mũi???
Tác giả :
Vô Hoan Dã Tiếu