Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 206: Tâm tư Vô Hạ
Toàn bộ giãy dụa của Vân Khuynh đều là giãy dụa vô nghĩa, bởi vì Tần Vô Hạ từ lâu đã quyết tâm nhất định phải đem Vân Khuynh ở lại bên người...
Chí ít trước khi Tần Vô Hạ còn chưa biết rõ giữa Vân Khuynh và Tần Vô Phong Tần Vô Song rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cùng với Vân Khuynh vì sao rời nhà trốn đi, hắn tuyệt đối sẽ không để Vân Khuynh rời đi.
Đương nhiên, Tần Vô Hạ cũng sẽ không nói cho Tần Vô Phong và Tần Vô Song hành tung của Vân Khuynh.
Hắn biết Vân Khuynh rời khỏi Tần gia, tự nhiên là có nguyên nhân của y, hắn phải chờ tới khi biết được nguyên nhân kia, cân nhắc suy xét xong mới quyết định có nên tiết lộ hành tung của Vân Khuynh hay không.
Thực ra ngay từ lúc trước, Tần Vô Hạ cũng rất không vui vì Tần Vô Song luôn luôn chiếm lấy Vân Khuynh, hắn thật vất vả mới gặp được một người tương đương khiến hắn hứng thú, nhưng luôn luôn bị Tần Vô Song che đậy quá chặt, muốn gặp cũng chẳng gặp được.
Hiện tại Tần Vô Song không ở, Vân Khuynh lại có nhược điểm trên tay hắn, hắn sao có thể không lợi dụng cơ hội này đùa giỡn Vân Khuynh một phen?
Người ở Phù Vân sơn trang không ít, nhưng coi như thân cận với Vân Khuynh, thì chỉ có Tần Vô Hạ và Vân Hoán.
Từ lúc Vân Khuynh thỏa hiệp chăm sóc Tần Vô Hạ, y thật giống như giáng cấp thành thư đồng của Tần Vô Hạ, tuy rằng không làm chuyện thực chất gì, nhưng Tần Vô Hạ đi đâu cũng phải mang y theo.
Đến cuối cùng, Phù Vân sơn trang trang chủ Thủy Mộng Lan thậm chí còn đem phòng khách của Vân Khuynh, sắp xếp ở ngay bên cạnh phòng khách của Tần Vô Hạ.
Từ đó, ở trong mắt Phù Vân sơn trang trang chủ Thủy Mộng Lan, Vân Khuynh triệt để biến thành nam sủng của Tần Vô Hạ...
Thế nhưng dưới đáy lòng Thủy Mộng Lan cũng cho rằng Tần Vô Hạ thật không tinh mắt, dù sao Vân Khuynh dịch dung nhìn qua quá mức bình thường, hắn đã bắt đầu xem xét nam đồng xinh đẹp ở Khôn thành bên kia cho Tần Vô Hạ...
Đối với chuyện Vân Khuynh biến thành thư đồng của Tần Vô Hạ, Vân Hoán cũng không nói gì, nhìn qua dường như cũng không có phản ứng, nhưng thái độ của hắn đối với Vân Khuynh vẫn là hòa ái thân cận hơn người khác vài phần.
Lạc Diễm còn lại là kéo Hiên Viên Bất Kinh xem trò cười của tiểu sư đệ hắn, song song hắn cũng hiếu kỳ, tiểu sư đệ hắn thật sự buông tha cái người rõ ràng khiến hắn cảm thấy hứng thú kia, hay là Vân Hoán tự có dự định, đang âm mưu làm thế nào từ trong tay Tần tam công tử đem người cướp về?
Cách ngày tuyệt thế hảo kiếm hiện thế càng ngày càng gần, toàn bộ Tích Châu tràn ngập một loại bầu không khí khẩn trương, cái loại tình hình gió thổi mưa giông trước cơn bão này hầu như là đè ép mọi người khó có thể hô hấp.
Ở Phù Vân sơn trang hoặc là nói toàn bộ Tích Châu, kẻ chân chính không để tâm tới tuyệt thế hảo kiếm, không quan tâm đến việc này. Sợ cũng chỉ có Vân Khuynh, Long Liễm Long Khiêm cùng với mấy người Vân Hoán thôi!
Tần Vô Hạ tự nhiên cũng không ham muốn tuyệt thế hảo kiếm kia, thế nhưng bởi vì chức trách, hắn lại không thể không để bụng chuyện này.
Cách ngày tuyệt thế hảo kiếm hiện thế, cộng thêm hôm nay, chỉ có ba ngày.
Sáng sớm hôm nay, Tần Vô Hạ liền nói với Vân Khuynh: “Tiểu Long, ngày hôm nay đi ra ngoài với ta.”
Vân Khuynh thực sự không biết Tần Vô Hạ bị thương ở chỗ nào, từ sau khi y đáp ứng chăm sóc Tần Vô Hạ, Tần Vô Hạ mặc dù cũng kêu hắn làm một chút sự tình, nhưng đều là những chuyện cực kỳ dễ làm có thể có có thể không.
Về chuyện chăm sóc Tần Vô Hạ, Tần Vô Hạ cũng chưa đưa ra yêu cầu gì, Vân Khuynh quan sát hai ngày cũng không thấy Tần Vô Hạ rốt cuộc có chỗ nào giống người bị thương.
Hơn nữa, Tần Vô Hạ rất ác liệt, ví dụ như gọi cái tên Long Khiêm của y, không để ý lời của y chỉ thích gọi y là tiểu Long, Vân Khuynh sau một lúc bực mình cũng chỉ có thể chấp nhận vô điều kiện một cái xưng hô như vậy.
Tuy Vân Khuynh là vì chăm sóc Tần Vô Hạ mới ở lại Phù Vân sơn trang, nhưng ở Phù Vân sơn trang, Vân Khuynh vẫn thuộc về phạm trù khách nhân, cho nên đối với y Thủy Mộng Lan cũng không dám chậm trễ nửa phần, bởi vậy Vân Khuynh ở Phù Vân sơn trang, cũng coi như là nhàn hạ.
Đến hôm nay Tần Vô Hạ nói là muốn đi ra ngoài, Vân Khuynh tự nhiên không có dị nghị, y chỉ hy vọng Tần Vô Hạ sớm một chút kết thúc trò chơi chăm sóc buồn chán, để y rời xa nơi thị phi này.
Ra khỏi Phù Vân sơn trang, Tần Vô Hạ đi ở phía trước, Vân Khuynh cố ý rớt lại phía sau Tần Vô Hạ vài bước.
Đi ở phía sau, bóng dáng Tần Vô Hạ liền tự nhiên rơi vào trong mắt Vân Khuynh.
Ở bên ngoài Tần Vô Hạ dường như rất thích màu xanh, cao ngất ngạo nghễ như thân trúc, khí chất thanh tuyển, có thể khiến người ta dễ dàng tín phục.
Tần Vô Hạ thần thái nhàn nhã tiêu sái, đi ở trên đường thiếu nữ phụ nữ lão ẩu đi qua bên người hắn, đều nhịn không được ghé mắt không ngớt với hắn.
Vân Khuynh thấy vậy mím mím môi, lắc đầu không ngừng, không khỏi nhớ lại hồi trước lúc y mới gả cho Tần Vô Song, bọn họ từ kinh thành chạy tới phương bắc, lúc đi ở trên đường, cũng là bị người chăm chăm nhìn kỹ như vậy.
Nam tử Tần gia, bất luận là ai, bất luận ở nơi nào, hình như đều là nhân vật lòe lòe phát quang.
Vân Khuynh đang lúc ngẩn người, Tần Vô Hạ liền ngừng lại, chờ đến lúc Vân Khuynh ý thức được Tần Vô Hạ dừng lại, khóe miệng Tần Vô Hạ đã mỉm cười, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn y một lúc lâu.
“Đang suy nghĩ cái gì, xuất thần như thế?”
Trong mắt Vân Khuynh hiện lên một tia nghịch ngợm: “Đang suy nghĩ tam công tử ngươi thật sự là đẹp, khiến các tiểu thư cô nương thèm nhỏ dãi ba thước.”
Tần Vô Hạ vẫn chưa tức giận, chỉ là nhíu mày: “Như vậy, tiểu Long đối với tướng mạo của bản công tử, có phải là cũng thèm nhỏ dãi ba thước hay không?”
“...”
Đều là nam tử, cho dù đẹp mắt vậy thì thế nào, có cái gì để thèm nhỏ dãi?
Cho nên Vân Khuynh cự tuyệt trả lời vấn đề của Tần Vô Hạ.
Tần Vô Hạ không tiếng động cười cười, kéo tay y: “Chúng ta tới rồi, đi theo ta.”
Đến đây Vân Khuynh mới phát hiện y không biết từ lúc nào, đã cùng Tần Vô Hạ đi vào một ngõ nhỏ tương đối hẻo lánh.
Tần Vô Hạ nắm tay y, đến trước một cánh cửa tương đối cũ kỹ, nhẹ nhàng gõ ba tiếng.
Sau đó có một người toàn thân trang phục màu đen cung kính mở cửa.
Trên người người nọ mang theo băng lãnh, sát khí sắc bén, Vân Khuynh có chút không khỏe nhíu nhíu mày.
Lúc nhìn Tần Vô Hạ bên người, Vân Khuynh cưỡng chế loại cảm giác không khỏe này, theo sát Tần Vô Hạ vào cửa.
Trong viện rất rộng, cũng có vài phần thanh lịch, chí ít còn hơn cánh cửa cũ kỹ kia, trong viện còn đẹp hơn nhiều.
Một bóng dáng màu đen nghiêng người tựa lên một chiếc ghế dài, lúc Tần Vô Hạ đi vào người nọ ngẩng đầu cười cười với Tần Vô Hạ: “Tam sư huynh.”
Tần Vô Hạ gật gật đầu xong, nói với Vân Khuynh: “Đây là tiểu sư đệ của ta.”
Nói đến đây hắn dừng lại: “Song song, hắn cũng là tiểu sư đệ của hai ca ca ta, tên là Thương Vũ Túy.”
Vân Khuynh nhìn về phía người nọ, người nọ có một đôi mắt hẹp dài ẩn tình như hồ ly, diện mục cực kỳ tinh xảo, mang theo quyến rũ xinh đẹp nam tử ít có.
Vân Khuynh lần đầu tiên nhìn liền cảm thấy người này có khí chất rất giống Lạc Diễm, nhìn kỹ lại, mới phát hiện hai người không giống nhau, Lạc Diễm là xinh đẹp mang theo khí thế bức người, mà sư đệ trước mắt của Tần Vô Hạ này, lại có một loại quyến rũ u sầu gần như âm nhu.
Tần Vô Hạ ngồi xuống, ý bảo Vân Khuynh cũng ngồi xong mới mở miệng nói: “Thương hắn là Ám Ảnh Lâu lâu chủ, cũng giống Bách Hiểu Lâu đảm nhận tình báo, Ám Ảnh Lâu đảm nhận sát phạt. Lần này tuyệt thế hảo kiếm hiện thế, sợ là sẽ có biến cố phát sinh... Tiểu Long, từ giờ trở đi, ngươi ở tại chỗ này, ở cùng bọn họ, nếu phát sinh biến cố gì ngươi chỉ cần ở lại chỗ này, đâu cũng không được đi, chờ sau khi chuyện tuyệt thế hảo kiếm giải quyết xong, ta sẽ trở về đón ngươi.”
Lúc đầu, Vân Khuynh còn không rõ vì sao Tần Vô Hạ lại giới thiệu thân phận của Thương Vũ Túy cho y, chờ đến lúc Tần Vô Hạ nói hết, y mới hiểu ý của Tần Vô Hạ.
“Ngươi... Ngày đó, sẽ rất nguy hiểm sao?”
Tần Vô Hạ muốn đem y ở tại chỗ này, là bởi vì... Khi đó sẽ rất nguy hiểm?
Nếu như rất nguy hiểm, Tần Vô Hạ một người có thể chống đỡ không?
Lúc này Vân Khuynh rất muốn thẳng thắn thân phận của mình, sau đó để Long Liễm Long Khiêm đều thoải mái đến giúp đỡ Tần Vô Hạ...
Bên này Vân Khuynh còn đang lo lắng, bên kia Tần Vô Hạ đã tự tin tràn đầy nở nụ cười: “Nguy hiểm, tự nhiên sẽ có, thế nhưng đối với ta mà nói, chút nguy hiểm này cũng không tính cái gì, chỉ là...”
Tần Vô Hạ mắt mang trêu tức nhìn Vân Khuynh từ trên xuống dưới: ” Chỉ là tiểu Long ngươi thân thể tinh tế, võ công lại rách nát như vậy, ta là sợ ngươi ở bên người sẽ liên lụy ta...”
“...”
Vân Khuynh nhìn Tần Vô Hạ một trận câm nín, ra là sợ y liên lụy hắn, vậy mà y còn nghĩ Tần Vô Hạ là không muốn y rơi vào nguy hiểm mới lưu y lại.
Thấy đôi mắt màu mực của Vân Khuynh mang theo chán nản và không vui nhìn hắn, Tần Vô Hạ nhất thời tâm tình tốt, vươn tay kéo kéo búi tóc của Vân Khuynh: “Nhớ kỹ phải ở chỗ này ngoan ngoãn chờ ta nga, tiểu sư đệ hắn sẽ thay ta chăm sóc ngươi.”
Nghe xong Tần Vô Hạ nói như vậy, Vân Khuynh trừng mắt nhìn: “Tam công tử... Ta xem ngươi bị trọng thương đã khỏi hẳn, ngươi cũng không cần ta chăm sóc... Vậy có phải là ta không cần làm cái gì, muốn đi nơi nào thì đi chỗ ấy, không cần ở lại bên người tam công tử... Tự nhiên cũng không cần ở lại bên cạnh tiểu sư đệ của tam công tử?”
Lúc này đến phiên Tần Vô Hạ câm nín.
Hắn nói bị thương kêu Vân Khuynh chăm sóc hắn, cũng chỉ là lý do là hắn thuận miệng bịa ra mà thôi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới để Vân Khuynh chân chính chăm sóc hắn, hắn sao bỏ được để Vân Khuynh làm loại chuyện bọn người hầu làm chứ.
Thế nhưng, lúc vừa gặp lại, Vân Khuynh còn bộ dạng ngơ ngác dễ lừa, hiện tại sao lại phản ứng nhanh như vậy?
Tần Vô Hạ mặt âm trầm nói: “Tuy rằng bảo hộ tiểu Long tương đối phiền phức, nhưng ta đích xác cần người chăm sóc, tiểu Long vẫn là ở bên người ta đi...”
Nói xong lời này khuôn mặt Tần Vô Hạ vặn vẹo một chút.
Bởi vì hắn rõ ràng nhìn thấy tiểu sư đệ Thương Vũ Túy của hắn che miệng cười trộm, dáng dấp kia thực sự là chướng mắt không thôi, hắn hung hăng trừng mắt tiểu sư đệ hắn.
Sau đó Tần Vô Hạ lại cùng Thương Vũ Túy nói đến công tác chuẩn bị ngày tuyệt thế hảo kiếm hiện thế cần làm.
Vân Khuynh không có hứng thú, cũng nghe không vào, dĩ nhiên là nghe đến buồn ngủ.
Thanh âm Tần Vô Hạ và Thương Vũ Túy nói chuyện với nhau chậm rãi thấp xuống.
Khi Vân Khuynh tựa lưng lên ghế nhắm lại hai mắt, Tần Vô Hạ rốt cục im lặng, ra hiệu cho Thương Vũ Túy không nên mở miệng.
Sau đó hắn mềm nhẹ đem Vân Khuynh ôm lên, ôm vào trong phòng, giúp y cởi giày đắp chăn xong mới đi ra ngoài.
Thương Vũ Túy nhíu mày: “Lần đầu tiên thấy tam sư huynh cẩn thận tỉ mỉ đối đãi một người như vậy? Chẳng lẽ người này chính là người tam sư huynh nhắm tới?”
Tần Vô Hạ nét mặt mỉm cười, không trả lời vấn đề của hắn, mà là nói tiếp: “Tuy nói ta có tự tin ngày đó sẽ không xảy ra chuyện đại loạn gì, nhưng y ở bên ta dù sao cũng không an toàn, ngày kia tuyệt thế hảo kiếm hiện thế, đêm mai ngươi đến chỗ ta, đem y tới đây đi.”
Nghe Tần Vô Hạ nói như thế, Thương Vũ Túy rất hiếu kỳ: “Y rốt cuộc là ai? Ngươi thích y thật sao?”
Khuôn mặt Tần Vô Hạ đen sì: “Thương, ngươi suy nghĩ nhiều, lúc chúng ta quen nhau người này chính là mèo nhà... Ai... Chuyện thương tâm, ngươi vẫn là đừng nói tới thì hơn.”
“... Mèo nhà thì thế nào, nếu như thích thật, chỉ cần khiến y yêu ngươi thì có chuyện gì là không thể?”
Thương Vũ Túy nói khiến tâm Tần Vô Hạ bỗng nhiên nhảy một cái.
Nhưng sau một khắc, khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Vô Song hiện lên trong đầu hắn...
Hắn đang nghĩ cái gì vậy, Khuynh Khuynh, là người của nhị ca hắn...
Nếu là người khác, biện pháp Thương nói thật ra cũng có thể...
Thế nhưng, Vân Khuynh, hết lần này tới lần khác lại là người của nhị ca hắn...
Tác giả :
Vô Hoan Dã Tiếu