Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 125: Độc Tình Ti
Yêu cầu của Tần Vô Phong rất kỳ quái, không chỉ Lam Hiên không thể hiểu nổi, Vân Khuynh cũng không hiểu.
Chờ Nam Liệt dẫn bọn hắn dùng xong ngọ thiện, đến khi chỉ còn lại Vân Khuynh và Tần Vô Phong, Vân Khuynh rốt cục có cơ hội hỏi Tần Vô Phong ‘Tình ti’ rốt cuộc là vật gì.
“Đại ca, ta cảm thấy ngươi vừa hỏi Lam Hiên thật quái dị, Tình ti’ rốt cuộc là độc gì vậy?”
Sắc mặt Tần Vô Phong có chút kỳ quái:
“Khụ, ‘Tình ti’ là một loại độc rất kỳ lạ... Vân nhi không cần để ý, nói chung người nọ không có vấn đề.”
Vân Khuynh nhíu mày, có chút không vui Tần Vô Phong tận lực giấu diếm, nói:
“Đại ca là không muốn nói cho ta biết sao?”
Tần Vô Phong bất đắc dĩ thở dài:
“Không có. Thật sự là độc kia, có chút thần kỳ mà thôi, người trúng ‘Tình ti’, sẽ yêu người đầu tiên hắn nhìn thấy khi tỉnh lại...
Cho dù là không yêu, cũng sẽ có thiện cảm rất cường liệt.
Loại độc này, bình thường là quan to quý nhân dùng ở trên người phu nhân cơ thiếp của họ, thân phận của hắn như vậy... Dĩ nhiên lại có người hạ loại độc này...”
Tần Vô Phong vừa nói như thế, Vân Khuynh lại nhớ tới nam tử ngân bào nằm ở trên giường, tuy rằng khuôn mặt tiều tụy ốm yếu, thế nhưng không thể che giấu phong thái tài hoa, hẳn là một người nam tử thuộc giới thượng lưu ở bên ngoài.
“Thân phận của hắn...
Đại ca, hắn rốt cuộc có thân phận gì, vì sao ngươi lại không muốn cho hắn biết là ngươi cứu hắn?”
“...”
Tần Vô Phong nhấc lên chén trà trong tay, nhẹ nhấp một ngụm, con ngươi sâu thẳm càng thêm thâm thúy, mở miệng nói:
“Hắn, họ kép Hiên Viên.”
“Ách...”
Vân Khuynh giật mình, họ kép Hiên Viên, Hiên Viên là quốc họ Huỳnh Quang, y đương nhiên biết họ này có ý nghĩa gì.
Y chậm rãi ổn định tâm thần, kéo môi cười cười:
“Ra thế... Trách không được đại ca lại không muốn cứu hắn, thế nhưng, quan hệ giữa các ngươi cũng không đơn giản,vẫn cứu tốt hơn...
Ta nhớ kỹ cung đình đấu tranh rất lợi hại...
Biết đâu ‘Tình ti’ là do cơ thiếp của hắn hạ cũng không nhất định...”
Tần Vô Phong cúi đầu:
“Theo ta được biết, Huỳnh Quang hoàng tử, đến mười tám tuổi mới có thể thú thê tử đầu tiên, hơn nữa còn là chính thê, sau đó mới có thể thú các cơ thiếp khác, mà vị này, sang năm mới là sinh nhật mười tám tuổi...
Hơn nữa vị hôn thê của hắn, chính là tam tỷ của ngươi, Vân Thù!”
“A... Dĩ nhiên là thái tử điện hạ...
Năm ấy ta ở Vân phủ, nghe Vân vương gia nói có ý định để Vân Thù làm thái tử phi...”
Tần Vô Phong gật đầu:
“Đúng vậy, mẫu thân của hắn là hoàng hậu hiện nay, hắn chính là thái tử, Huỳnh Quang ngũ hoàng tử, Hiên Viên Trần Vũ, hoàng tử suy nhược, tử bằng mẫu quý ( con trai dựa vào địa vị của mẹ) leo lên vị trí thái tử.”
Vân Khuynh trừng mắt nhìn, trước đây xem cung đấu trong kịch truyền hình, chỉ biết là có mẫu bằng tử quý, thoáng cái bay lên trên đầu biến thành phượng hoàng, vậy ra cũng có tử bằng mẫu quý?
Thái tử không phải đều là lập lớn không lập nhỏ sao?
Thế nhưng, quy định thú thê của Huỳnh Quang hoàng tử cũng không tệ, rất tôn trọng chính thê...
Ách... Vân Khuynh đột nhiên phát hiện có chút không đúng, kinh ngạc mở miệng:
“Theo như lời đại ca, như vậy thái tử điện hạ còn chưa thú thê, vậy... Rốt cuộc là ai hạ ‘Tình ti’ cho hắn?”
Tần Vô Phong lắc đầu:
“Khuynh Vận lần này đến Tần gia, chính là vì xem chừng trạng huống nơi kinh thành, đương kim hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, các hoàng tử đều hết sức căng thẳng...
Thế nhưng, nếu là vì ngôi vị hoàng đế, hạ độc giết người không phải là nhanh hơn sao?
Vì sao lại là tình ti?”
Không biết sự tình rốt cuộc là như thế nào, mặc cho bọn họ thế nào phỏng đoán cũng đoán không ra vì sao độc ‘Tình ti’ lại hạ trên người thái tử gia tôn quý kia.
Thế nhưng... Vân Khuynh lúc này lưu ý chính là một việc khác.
“Đại ca, trước không nói thái tử điện hạ là trúng độc thế nào... Chỉ là, vừa rồi đại ca ngươi để thị vệ kia canh giữ ở bên thái tử điện hạ. Có thể nào không tốt hay không... Nếu như thái tử điện hạ tỉnh lại liền yêu người kia thì làm thế nào?”
Tần Vô Phong trầm mặc một hồi:
“Yêu thì yêu đi, dù sao thị vệ kia tuyệt đối trung thành với hắn.”
“Nhưng trung thành không phải ái tình... Nếu thái tử điện hạ bởi vì dược vật mới yêu hắn, hắn lại không yêu thái tử điện hạ thì sao?”
Vân Khuynh có chút tức giận, y nghĩ cảm tình của con người, không nên để cho một loại dược vật khống chế.
Tần Vô Phong có chút vô lực:
“Vậy ý của Vân nhi là?”
Hai mắt Vân Khuynh lòe lòe phát quang nhìn Tần Vô Phong:
“Lẽ nào không có phương pháp có thể triệt để giải quyết độc này?”
Tần Vô Phong bắt đầu trầm tư, suy nghĩ một lúc lâu:
“Sư phụ đã từng nói cho ta, ‘Tình ti’ tuy rằng lợi hại, nhưng làm thế nào cũng không thể vượt qua chân tình, nếu Hiên Viên Trần Vũ có người hắn yêu, hoặc là sau đó thật tình yêu một người, ảnh hưởng của ‘Tình ti’ tự nhiên sẽ giải trừ...”
Hắn nói những lời này căn bản là để Vân Khuynh không cần lo lắng, ai biết Vân Khuynh nghe xong khuôn mặt càng đen:
“Đại ca, nếu quả thực là như vậy, thị vệ Lam Hiên vậy làm sao?
Nếu như thái tử điện hạ trong lúc bị ‘Tình ti’ ảnh hưởng yêu Lam Hiên, đối tốt với Lam Hiên, khiến Lam Hiên không cẩn thận cũng yêu hắn nhưng sau đó hắn lại thật tình yêu người khác, vứt bỏ Lam Hiên thì sao...
Mặc kệ nói như thế nào, Lam Hiên đều quá đáng thương...”
Nghe xong Vân Khuynh nói, Tần Vô Phong triệt để chóang váng, nói theo cách của Vân Khuynh, vậy làm như thế nào cũng không viên mãn.
“Làm sao đây, lẽ nào cứ để thái tử điện hạ bất tỉnh như vậy?”
Vân Khuynh hiển nhiên cũng phát hiện chuyện này không thể song toàn, lẩm bẩm khổ não.
Người nói vô ý, người nghe cố tình.
Tần Vô Phong gật đầu:
“Được, nếu Vân nhi muốn bọn họ song toàn, như vậy ta trước hết không cho Hiên Viên Trần Vũ tỉnh lại.”
“Sau đó thì sao, làm sao bây giờ?”
Vân Khuynh hiếu kỳ hỏi, y nghĩ phá đầu cũng nghĩ không ra rốt cuộc nên làm thế nào, lẽ nào Tần Vô Phong nhanh như vậy đã có biện pháp?
Tần Vô Phong liếc mắt nhìn y:
“Ta để Long Khiêm quay về Bách Hiểu Lâu một chuyến, tra một chút xem ai hạ độc, rồi tra thêm Hiên Viên Trần Vũ có ái nhân hay không, nếu có, liền đưa người nọ đến đây rồi để Hiên Viên Trần Vũ tỉnh lại, nếu không được...”
Đôi mắt Tần Vô Phong híp lại:
“Nếu không được, vậy chờ Hiên Viên Trần Vũ tỉnh lại sau đó cũng hạ ‘Tình ti’ cho thị vệ kia là được.”
“Ách... Có thể hay không quá...”
Phiền phức? Âm hiểm?
Vân Khuynh giật mình, đây tính là cái gì?
Tình lữ nhân tạo?
Hãn, vẫn là mong thái tử kia có người lòng lòng thì hơn.
Ánh mắt Tần Vô Phong như nước, ôn hòa nhìn Vân Khuynh:
“Là có chút tốn thời gian, thế nhưng đối với Tần gia mà nói thì vẫn rất nhẹ nhàng, chúng ta chờ giải quyết xong vấn đề bọn họ liền trở về Tần phủ, trước khi ngươi sinh nở không bao giờ đi ra nữa.
Mỗi lần đều gặp chuyện, ta sợ Vân nhi xảy ra ngoài ý muốn.
Ngụy Quang Hàn lần trước khiến chúng ta tràn ngập hiểu rằng thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, huống hồ trong khoảng thời gian này bất luận là triều đình hay là giang hồ, đều phi thường không bình tĩnh.”
Tay Vân Khuynh ôn nhu xoa lên bụng mình, gật đầu:
“Ân, nghe đại ca.”
Hài tử trong bụng, chính y cũng coi trọng phi thường, tuyệt đối không thể xảy ra ngoài ý muốn.
“Thế nhưng, trước khi tiễn bước thái tử điện hạ và thị vệ kia, chúng ta đều phải ở chỗ này sao?”
Đôi mắt Tần Vô Phong lóe lóe:
“Không sao, chỉ cần ta ở bên người Vân nhi, Vân nhi muốn đi nơi nào cũng có thể.”
“Nga.”
Vân Khuynh đột nhiên câm nín, nghĩ trong lời nói của Tần Vô Phong tràn đầy một ít tình tự kỳ lạ, loại tâm tình này khiến y hoảng hốt.
Qua một lát, y ho nhẹ một tiếng:
“Ân, đại ca, ngày hôm nay chúng ta hoạt động có vẻ hơi nhiều, ta cảm thấy hơi mệt nga.”
Ý bên trong là, ta muốn ngủ, ngươi mau đi đi!
Dù sao người mang thai là lớn nhất, mặc kệ là ban ngày hay đêm tối, muốn ngủ lúc nào thì ngủ lúc ấy.
Huống hồ là y thực sự mệt mỏi.
Tần Vô Phong cũng muốn đi gọi Long Khiêm điều tra chuyện Hiên Viên Trần Vũ, liền cáo biệt Vân Khuynh, nhắc nhở Nam Liệt phái một ít thị vệ ở lại trong viện Vân Khuynh, trở về Tần phủ, bí mật triệu kiến Long Liễm và Long Khiêm.
Hướng hai người nói rõ sự tình, hắn mới yên tâm quay về ‘Hồi Xuân đường’.
Chờ đến khi Tần Vô Phong trở lại ‘Hồi Xuân đường’, xử lý xong mọi chuyện, trời đã có chút sầm tối.
Mấy ngày qua tuyết chưa ngừng rơi, bông tuyết trong suốt sáu cạnh mềm nhẹ nhỏ bé, chậm rãi bay lả tả bao trùm trên mặt đất, phủ lên trời đất một màu trắng bạc.
Tần Vô Phong một đường quay về ‘Hồi Xuân đường’, đầy người đầy mặt đầy đầu là bông tuyết chưa kịp tan, nhìn qua có chút chật vật.
Nam Liệt giật mình:
“Đại công tử gặp phải cường địch gì sao, sao lại chật vật như vậy?”
Tần Vô Phong lắc đầu, sắc mặt ngoài ý muốn có chút nhu hòa:
“Không có, chỉ là nghĩ chậm rãi đi trong trời mây đất tuyết cũng rất thoải mái, đã lâu không có nhẹ nhàng nhàn nhã như vậy.
Mấy ngày nay Vô Hạ đều xử lý tốt tất cả mọi chuyện, biết đâu...
Ngày sau, ta có thể buông tay để Vô Hạ Vô Song xử lý một vài sự tình, còn mình trộm lười một chút.”
Có lẽ là bởi vì tâm tình đích xác không sai, cũng có thể bởi vì Nam Liệt là người một tay hắn đưa lên, Tần Vô Phong không hề cố kỵ nói ra ý nghĩ của mình.
Nam Liệt nghe xong mỉm cười, gật đầu nói phải:
“Đích xác, đại công tử những năm gần đây, hẳn là rất mệt, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi một chút.”
Tần Vô Phong thở dài, phẩy đi tuyết lạc trên người, nghiêm mặt hỏi Nam Liệt:
“Tiểu công tử đi cùng với ta đâu? Bây giờ còn đang ngủ sao?”
Nam Liệt gật đầu:
“Đúng vậy, từ lúc đại công tử đi, tiểu công tử kia vẫn luôn ngủ, chưa từng tỉnh qua.”
Chờ Nam Liệt dẫn bọn hắn dùng xong ngọ thiện, đến khi chỉ còn lại Vân Khuynh và Tần Vô Phong, Vân Khuynh rốt cục có cơ hội hỏi Tần Vô Phong ‘Tình ti’ rốt cuộc là vật gì.
“Đại ca, ta cảm thấy ngươi vừa hỏi Lam Hiên thật quái dị, Tình ti’ rốt cuộc là độc gì vậy?”
Sắc mặt Tần Vô Phong có chút kỳ quái:
“Khụ, ‘Tình ti’ là một loại độc rất kỳ lạ... Vân nhi không cần để ý, nói chung người nọ không có vấn đề.”
Vân Khuynh nhíu mày, có chút không vui Tần Vô Phong tận lực giấu diếm, nói:
“Đại ca là không muốn nói cho ta biết sao?”
Tần Vô Phong bất đắc dĩ thở dài:
“Không có. Thật sự là độc kia, có chút thần kỳ mà thôi, người trúng ‘Tình ti’, sẽ yêu người đầu tiên hắn nhìn thấy khi tỉnh lại...
Cho dù là không yêu, cũng sẽ có thiện cảm rất cường liệt.
Loại độc này, bình thường là quan to quý nhân dùng ở trên người phu nhân cơ thiếp của họ, thân phận của hắn như vậy... Dĩ nhiên lại có người hạ loại độc này...”
Tần Vô Phong vừa nói như thế, Vân Khuynh lại nhớ tới nam tử ngân bào nằm ở trên giường, tuy rằng khuôn mặt tiều tụy ốm yếu, thế nhưng không thể che giấu phong thái tài hoa, hẳn là một người nam tử thuộc giới thượng lưu ở bên ngoài.
“Thân phận của hắn...
Đại ca, hắn rốt cuộc có thân phận gì, vì sao ngươi lại không muốn cho hắn biết là ngươi cứu hắn?”
“...”
Tần Vô Phong nhấc lên chén trà trong tay, nhẹ nhấp một ngụm, con ngươi sâu thẳm càng thêm thâm thúy, mở miệng nói:
“Hắn, họ kép Hiên Viên.”
“Ách...”
Vân Khuynh giật mình, họ kép Hiên Viên, Hiên Viên là quốc họ Huỳnh Quang, y đương nhiên biết họ này có ý nghĩa gì.
Y chậm rãi ổn định tâm thần, kéo môi cười cười:
“Ra thế... Trách không được đại ca lại không muốn cứu hắn, thế nhưng, quan hệ giữa các ngươi cũng không đơn giản,vẫn cứu tốt hơn...
Ta nhớ kỹ cung đình đấu tranh rất lợi hại...
Biết đâu ‘Tình ti’ là do cơ thiếp của hắn hạ cũng không nhất định...”
Tần Vô Phong cúi đầu:
“Theo ta được biết, Huỳnh Quang hoàng tử, đến mười tám tuổi mới có thể thú thê tử đầu tiên, hơn nữa còn là chính thê, sau đó mới có thể thú các cơ thiếp khác, mà vị này, sang năm mới là sinh nhật mười tám tuổi...
Hơn nữa vị hôn thê của hắn, chính là tam tỷ của ngươi, Vân Thù!”
“A... Dĩ nhiên là thái tử điện hạ...
Năm ấy ta ở Vân phủ, nghe Vân vương gia nói có ý định để Vân Thù làm thái tử phi...”
Tần Vô Phong gật đầu:
“Đúng vậy, mẫu thân của hắn là hoàng hậu hiện nay, hắn chính là thái tử, Huỳnh Quang ngũ hoàng tử, Hiên Viên Trần Vũ, hoàng tử suy nhược, tử bằng mẫu quý ( con trai dựa vào địa vị của mẹ) leo lên vị trí thái tử.”
Vân Khuynh trừng mắt nhìn, trước đây xem cung đấu trong kịch truyền hình, chỉ biết là có mẫu bằng tử quý, thoáng cái bay lên trên đầu biến thành phượng hoàng, vậy ra cũng có tử bằng mẫu quý?
Thái tử không phải đều là lập lớn không lập nhỏ sao?
Thế nhưng, quy định thú thê của Huỳnh Quang hoàng tử cũng không tệ, rất tôn trọng chính thê...
Ách... Vân Khuynh đột nhiên phát hiện có chút không đúng, kinh ngạc mở miệng:
“Theo như lời đại ca, như vậy thái tử điện hạ còn chưa thú thê, vậy... Rốt cuộc là ai hạ ‘Tình ti’ cho hắn?”
Tần Vô Phong lắc đầu:
“Khuynh Vận lần này đến Tần gia, chính là vì xem chừng trạng huống nơi kinh thành, đương kim hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, các hoàng tử đều hết sức căng thẳng...
Thế nhưng, nếu là vì ngôi vị hoàng đế, hạ độc giết người không phải là nhanh hơn sao?
Vì sao lại là tình ti?”
Không biết sự tình rốt cuộc là như thế nào, mặc cho bọn họ thế nào phỏng đoán cũng đoán không ra vì sao độc ‘Tình ti’ lại hạ trên người thái tử gia tôn quý kia.
Thế nhưng... Vân Khuynh lúc này lưu ý chính là một việc khác.
“Đại ca, trước không nói thái tử điện hạ là trúng độc thế nào... Chỉ là, vừa rồi đại ca ngươi để thị vệ kia canh giữ ở bên thái tử điện hạ. Có thể nào không tốt hay không... Nếu như thái tử điện hạ tỉnh lại liền yêu người kia thì làm thế nào?”
Tần Vô Phong trầm mặc một hồi:
“Yêu thì yêu đi, dù sao thị vệ kia tuyệt đối trung thành với hắn.”
“Nhưng trung thành không phải ái tình... Nếu thái tử điện hạ bởi vì dược vật mới yêu hắn, hắn lại không yêu thái tử điện hạ thì sao?”
Vân Khuynh có chút tức giận, y nghĩ cảm tình của con người, không nên để cho một loại dược vật khống chế.
Tần Vô Phong có chút vô lực:
“Vậy ý của Vân nhi là?”
Hai mắt Vân Khuynh lòe lòe phát quang nhìn Tần Vô Phong:
“Lẽ nào không có phương pháp có thể triệt để giải quyết độc này?”
Tần Vô Phong bắt đầu trầm tư, suy nghĩ một lúc lâu:
“Sư phụ đã từng nói cho ta, ‘Tình ti’ tuy rằng lợi hại, nhưng làm thế nào cũng không thể vượt qua chân tình, nếu Hiên Viên Trần Vũ có người hắn yêu, hoặc là sau đó thật tình yêu một người, ảnh hưởng của ‘Tình ti’ tự nhiên sẽ giải trừ...”
Hắn nói những lời này căn bản là để Vân Khuynh không cần lo lắng, ai biết Vân Khuynh nghe xong khuôn mặt càng đen:
“Đại ca, nếu quả thực là như vậy, thị vệ Lam Hiên vậy làm sao?
Nếu như thái tử điện hạ trong lúc bị ‘Tình ti’ ảnh hưởng yêu Lam Hiên, đối tốt với Lam Hiên, khiến Lam Hiên không cẩn thận cũng yêu hắn nhưng sau đó hắn lại thật tình yêu người khác, vứt bỏ Lam Hiên thì sao...
Mặc kệ nói như thế nào, Lam Hiên đều quá đáng thương...”
Nghe xong Vân Khuynh nói, Tần Vô Phong triệt để chóang váng, nói theo cách của Vân Khuynh, vậy làm như thế nào cũng không viên mãn.
“Làm sao đây, lẽ nào cứ để thái tử điện hạ bất tỉnh như vậy?”
Vân Khuynh hiển nhiên cũng phát hiện chuyện này không thể song toàn, lẩm bẩm khổ não.
Người nói vô ý, người nghe cố tình.
Tần Vô Phong gật đầu:
“Được, nếu Vân nhi muốn bọn họ song toàn, như vậy ta trước hết không cho Hiên Viên Trần Vũ tỉnh lại.”
“Sau đó thì sao, làm sao bây giờ?”
Vân Khuynh hiếu kỳ hỏi, y nghĩ phá đầu cũng nghĩ không ra rốt cuộc nên làm thế nào, lẽ nào Tần Vô Phong nhanh như vậy đã có biện pháp?
Tần Vô Phong liếc mắt nhìn y:
“Ta để Long Khiêm quay về Bách Hiểu Lâu một chuyến, tra một chút xem ai hạ độc, rồi tra thêm Hiên Viên Trần Vũ có ái nhân hay không, nếu có, liền đưa người nọ đến đây rồi để Hiên Viên Trần Vũ tỉnh lại, nếu không được...”
Đôi mắt Tần Vô Phong híp lại:
“Nếu không được, vậy chờ Hiên Viên Trần Vũ tỉnh lại sau đó cũng hạ ‘Tình ti’ cho thị vệ kia là được.”
“Ách... Có thể hay không quá...”
Phiền phức? Âm hiểm?
Vân Khuynh giật mình, đây tính là cái gì?
Tình lữ nhân tạo?
Hãn, vẫn là mong thái tử kia có người lòng lòng thì hơn.
Ánh mắt Tần Vô Phong như nước, ôn hòa nhìn Vân Khuynh:
“Là có chút tốn thời gian, thế nhưng đối với Tần gia mà nói thì vẫn rất nhẹ nhàng, chúng ta chờ giải quyết xong vấn đề bọn họ liền trở về Tần phủ, trước khi ngươi sinh nở không bao giờ đi ra nữa.
Mỗi lần đều gặp chuyện, ta sợ Vân nhi xảy ra ngoài ý muốn.
Ngụy Quang Hàn lần trước khiến chúng ta tràn ngập hiểu rằng thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, huống hồ trong khoảng thời gian này bất luận là triều đình hay là giang hồ, đều phi thường không bình tĩnh.”
Tay Vân Khuynh ôn nhu xoa lên bụng mình, gật đầu:
“Ân, nghe đại ca.”
Hài tử trong bụng, chính y cũng coi trọng phi thường, tuyệt đối không thể xảy ra ngoài ý muốn.
“Thế nhưng, trước khi tiễn bước thái tử điện hạ và thị vệ kia, chúng ta đều phải ở chỗ này sao?”
Đôi mắt Tần Vô Phong lóe lóe:
“Không sao, chỉ cần ta ở bên người Vân nhi, Vân nhi muốn đi nơi nào cũng có thể.”
“Nga.”
Vân Khuynh đột nhiên câm nín, nghĩ trong lời nói của Tần Vô Phong tràn đầy một ít tình tự kỳ lạ, loại tâm tình này khiến y hoảng hốt.
Qua một lát, y ho nhẹ một tiếng:
“Ân, đại ca, ngày hôm nay chúng ta hoạt động có vẻ hơi nhiều, ta cảm thấy hơi mệt nga.”
Ý bên trong là, ta muốn ngủ, ngươi mau đi đi!
Dù sao người mang thai là lớn nhất, mặc kệ là ban ngày hay đêm tối, muốn ngủ lúc nào thì ngủ lúc ấy.
Huống hồ là y thực sự mệt mỏi.
Tần Vô Phong cũng muốn đi gọi Long Khiêm điều tra chuyện Hiên Viên Trần Vũ, liền cáo biệt Vân Khuynh, nhắc nhở Nam Liệt phái một ít thị vệ ở lại trong viện Vân Khuynh, trở về Tần phủ, bí mật triệu kiến Long Liễm và Long Khiêm.
Hướng hai người nói rõ sự tình, hắn mới yên tâm quay về ‘Hồi Xuân đường’.
Chờ đến khi Tần Vô Phong trở lại ‘Hồi Xuân đường’, xử lý xong mọi chuyện, trời đã có chút sầm tối.
Mấy ngày qua tuyết chưa ngừng rơi, bông tuyết trong suốt sáu cạnh mềm nhẹ nhỏ bé, chậm rãi bay lả tả bao trùm trên mặt đất, phủ lên trời đất một màu trắng bạc.
Tần Vô Phong một đường quay về ‘Hồi Xuân đường’, đầy người đầy mặt đầy đầu là bông tuyết chưa kịp tan, nhìn qua có chút chật vật.
Nam Liệt giật mình:
“Đại công tử gặp phải cường địch gì sao, sao lại chật vật như vậy?”
Tần Vô Phong lắc đầu, sắc mặt ngoài ý muốn có chút nhu hòa:
“Không có, chỉ là nghĩ chậm rãi đi trong trời mây đất tuyết cũng rất thoải mái, đã lâu không có nhẹ nhàng nhàn nhã như vậy.
Mấy ngày nay Vô Hạ đều xử lý tốt tất cả mọi chuyện, biết đâu...
Ngày sau, ta có thể buông tay để Vô Hạ Vô Song xử lý một vài sự tình, còn mình trộm lười một chút.”
Có lẽ là bởi vì tâm tình đích xác không sai, cũng có thể bởi vì Nam Liệt là người một tay hắn đưa lên, Tần Vô Phong không hề cố kỵ nói ra ý nghĩ của mình.
Nam Liệt nghe xong mỉm cười, gật đầu nói phải:
“Đích xác, đại công tử những năm gần đây, hẳn là rất mệt, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi một chút.”
Tần Vô Phong thở dài, phẩy đi tuyết lạc trên người, nghiêm mặt hỏi Nam Liệt:
“Tiểu công tử đi cùng với ta đâu? Bây giờ còn đang ngủ sao?”
Nam Liệt gật đầu:
“Đúng vậy, từ lúc đại công tử đi, tiểu công tử kia vẫn luôn ngủ, chưa từng tỉnh qua.”
Tác giả :
Vô Hoan Dã Tiếu