Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 10: Thân thể đặc thù
“Ngươi...” Tần Vô Song mở miệng muốn nói.
Vân Khuynh vươn ra ngón tay trắng nõn điểm trụ môi hắn:
“Hư —- Vô Song, ngươi buông tay, cơ thể của ta, cùng thường nhân, là không đồng dạng như vậy.”
Tần Vô Song ngây thơ buông tay, giá y hỏa hồng trượt xuống mặt đất, Vân Khuynh trong giá y, chỉ mặc một bạch sắc áo đơn bán trong suốt.
Thân thể yểu điệu mảnh khảnh khiến Tần Vô Song không dám nhìn thẳng:
Vân Khuynh lại ôn hòa cười cười:
“Vô Song, có từng nghe qua song tính nhân???”
Tần Vô Song ngơ ngác lắc đầu.
Không biết vì sao, Vân Khuynh đột nhiên có chút hơi thấp thỏm và vô thố.
Tần Vô Song có thể hay không cho rằng thân thể y như vậy, là quái vật???
Có thể hay không nghĩ y rất quái dị...
Ngạch...
Vân Khuynh giật mình, có vẻ như quá để ý cái nhìn của Tần Vô Song???
Điều này sao có thể, dù sao, y vừa mới nhận thức Tần Vô Song, y thế nào có thể lưu ý Tần Vô Song như vậy???
Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt Vân Khuynh hơi trầm xuống, tâm cũng lặng xuống. Mở miệng giải thích nói:
“Song tính nhân là người vừa có nam tính đặc thù vừa có nữ tính đặc thù, thân thể... Rất kỳ quái...”
Vân Khuynh càng nói thanh âm càng thấp, trong lúc Tần Vô Song hiểu rõ mục trừng khẩu ngốc, cuối cùng tan đi.
Tần Vô Song hình dạng khó có thể tin, khiến Vân Khuynh hơi cau lại mi đầu, tâm cũng có chút lên men.
Y cho rằng, Tần Vô Song, là bất đồng.
Vân Khuynh thở dài một tiếng, sau đó thần tình lạnh lẽo, liền khom lưng chuẩn bị nhặt lên hỏa hồng giá y kia.
Quả nhiên, thế giới này không có mấy ai, nguyện ý tiếp thu dị loại như y vậy.
Kiếp trước y là một nam nhân, nam nhân không ai có thể tiếp thu, kiếp này không ai có thể tiếp thu một người nam nhân, mà y cũng không là một người nam nhân thuần túy, mà là...
Bất nam bất nữ...
Từ này, khiến tâm Vân Khuynh đau đớn một chút, nhưng y, lại đích xác có thân thể như vậy.
Mà ngay cả chính y cũng đáng ghét, đều không tiếp thụ được thân thể này, còn muốn ai quan tâm đến nó nữa???
Tuy rằng dưới đáy lòng Vân Khuynh không ngừng thoải mái chính mình, nhưng tình tự của y vẫn là trầm thấp xuống.
Nhưng mà...
Khi tay Vân Khuynh, vừa chạm đến hỏa hồng sắc giá y mềm mại, đã bị người từ bên hông ôm lấy.
Vân Khuynh bởi vì thất thần, bị cử động đột nhiên như vậy lại càng hoảng sợ.
Kinh hô một tiếng, liền ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vô Song.
Tần Vô Song lúc này đâu còn có mê man và khó có thể tin như vừa rồi, bạc thần hắn quyến rũ ra nhất mạt góc độ tà ác hoặc nhân, trong ánh mắt không còn che giấu thêm dục vọng cùng say mê, sắc thái khắp nơi tràn đầy ái muội, hoàn toàn là nhất phó hình dạng tà mị khiến kẻ khác tâm động.
“Ngươi...”
Vân Khuynh khiếp sợ đích mở miệng.
“Khuynh nhi, ta đâu có cho ngươi mặc vào y phục ngươi đã cởi???
“Thế nhưng ngươi... ” Không phải không thể tiếp thụ thân thể như vậy của y sao???
Vân Khuynh còn chưa hỏi xong, Tần Vô Song đã cúi đầu, hôn hôn trán y:
“Khuynh nhi ngốc, đó là ta quá mức kinh hỉ.
Tần gia chúng ta có tổ huấn, toàn bộ tử tôn, chỉ có thể thú một danh thê tử, vả lại cả đời không phụ lẫn nhau, bằng không sẽ bị trục xuất gia môn, hoặc là gia pháp xử trí.
Nguyên bản còn có chút tiếc nuối Khuynh nhi là nam nhi thân, chúng ta vô pháp có hài tử của mình, nhưng Khuynh nhi lại nói cho ta biết, thân thể của ngươi...
Đó thật đúng là một kinh hỉ lớn lao mà!!!”
Vân Khuynh ngẩn người, thân thể quái vật của y, trong mắt Tần Vô Song, lại là kinh hỉ???
Sau khi lấy lại tinh thần, Vân Khuynh nhắm mắt, tựa đầu chôn ở đầu trong lòng.
Vì sao, kiếp trước người nọ không đối đãi với y như vậy???
Vì sao đến bây giờ, y mới gặp gỡ một người Tần Vô Song như vậy???
Tần Vô Song... Tần Vô Song...
Vân Khuynh dưới đáy lòng nỉ non, mặc cho Tần Vô Song đem y đặt lên hỉ sàng.
Toàn bộ giường chiếu đều là sợi tóc mặc sắc rối tung của Vân Khuynh, hé ra khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn xinh xắn có vẻ dị thường trắng nõn suy nhược.
Tần Vô Song nâng thân thể y ở trên không, chỉ là nhìn y như vậy, đáy lòng liền vô pháp ức chế rung động không thôi.
Hắn hảo muốn đem Vân Khuynh như vậy, khóa ở trong ngực, không cho gặp phải một tia mưa gió, cẩn thận tỉ mỉ ôn nhu che chở.
Nhưng hắn thế nào biết nội tâm Vân Khuynh, lại cùng bề ngoài suy nhược nhỏ nhắn xinh xắn của y tuyệt đối trái ngược.
Vân Khuynh, kỳ thực là một người ích kỷ, một người yêu mình càng nhiều, một người kiên cường.
Tần Vô Song chậm rãi cúi xuống hôn Vân Khuynh, mà Vân Khuynh lại chủ động giơ lên cánh tay ôm lấy cổ hắn.
Nam nhân, vĩnh viễn không thể thiếu dục vọng, Tần Vô Song có, Vân Khuynh tự nhiên cũng có.
Nếu Vân Khuynh đã quyết định cùng Tần Vô Song thử nghiệm, như vậy bọn họ từng bước thân mật đó là tất nhiên.
Đã là là tất nhiên, Vân Khuynh cần gì phải giả bộ xấu hổ đẩy ra???
Khi môi bọn họ dán cùng một chỗ, Vân Khuynh liền chủ động mở miệng, mặc cho đầu lưỡi Tần Vô Song, đơn giản mà hoạt tiến vào trong.
Cùng thấm ướt với bọt, nước, nhũ, giao, dung.
Hiện tại duy nhất thiếu, chính là ý hợp tâm đầu.
Vân Khuynh nghĩ: nếu thời gian tới Tần Vô Song vẫn là Tần Vô Song, Vân Khuynh không hề là Vân Khuynh, như vậy ý hợp tâm đầu chính là chuyện sớm muộn.
Đầu lưỡi bọn họ dây dưa lẫn nhau, duyện hấp.
Tay Tần Vô Song, chậm rãi rút đi áo đơn còn sót lại trên người Vân Khuynh.
Không đến một hồi, thân thể Vân Khuynh bởi vì quanh năm thiếu khuyết ánh dương quang mà có vẻ trắng nõn nhẵn nhụi lại gầy gò, hoàn toàn bại lộ dưới ánh mắt Tần Vô Song.
Vân Khuynh nghĩ, Tần Vô Song lúc này, không chỉ có tay phảng phất mang theo điện lưu, không ngừng khiến thân thể hắn y tê dại, ngay cả con mắt cũng mang theo hỏa diễm, thiêu đốt mỗi một thốn da thịt của y.
Vân Khuynh có chút chùn chân.
Vào lúc này, mặc kệ Vân Khuynh xem qua sách gì, xem qua hình ảnh gì, biết cái gì kinh nghiệm, cũng vô dụng.
Trong óc y có chút thiếu dưỡng khí, mơ mơ màng màng, hỗn loạn, không biết nên nghĩ cái gì.
Y cho tới bây giờ chưa từng kinh lịch qua, một điểm cũng không nghĩ tự nhiên như trong tưởng tượng.
Mà là, chân tay luống cuống.
Trái ngược mà nói, động tác Tần Vô Song nhưng thật ra thành thạo nhẵn nhụi hơn.
Vân Khuynh vươn ra ngón tay trắng nõn điểm trụ môi hắn:
“Hư —- Vô Song, ngươi buông tay, cơ thể của ta, cùng thường nhân, là không đồng dạng như vậy.”
Tần Vô Song ngây thơ buông tay, giá y hỏa hồng trượt xuống mặt đất, Vân Khuynh trong giá y, chỉ mặc một bạch sắc áo đơn bán trong suốt.
Thân thể yểu điệu mảnh khảnh khiến Tần Vô Song không dám nhìn thẳng:
Vân Khuynh lại ôn hòa cười cười:
“Vô Song, có từng nghe qua song tính nhân???”
Tần Vô Song ngơ ngác lắc đầu.
Không biết vì sao, Vân Khuynh đột nhiên có chút hơi thấp thỏm và vô thố.
Tần Vô Song có thể hay không cho rằng thân thể y như vậy, là quái vật???
Có thể hay không nghĩ y rất quái dị...
Ngạch...
Vân Khuynh giật mình, có vẻ như quá để ý cái nhìn của Tần Vô Song???
Điều này sao có thể, dù sao, y vừa mới nhận thức Tần Vô Song, y thế nào có thể lưu ý Tần Vô Song như vậy???
Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt Vân Khuynh hơi trầm xuống, tâm cũng lặng xuống. Mở miệng giải thích nói:
“Song tính nhân là người vừa có nam tính đặc thù vừa có nữ tính đặc thù, thân thể... Rất kỳ quái...”
Vân Khuynh càng nói thanh âm càng thấp, trong lúc Tần Vô Song hiểu rõ mục trừng khẩu ngốc, cuối cùng tan đi.
Tần Vô Song hình dạng khó có thể tin, khiến Vân Khuynh hơi cau lại mi đầu, tâm cũng có chút lên men.
Y cho rằng, Tần Vô Song, là bất đồng.
Vân Khuynh thở dài một tiếng, sau đó thần tình lạnh lẽo, liền khom lưng chuẩn bị nhặt lên hỏa hồng giá y kia.
Quả nhiên, thế giới này không có mấy ai, nguyện ý tiếp thu dị loại như y vậy.
Kiếp trước y là một nam nhân, nam nhân không ai có thể tiếp thu, kiếp này không ai có thể tiếp thu một người nam nhân, mà y cũng không là một người nam nhân thuần túy, mà là...
Bất nam bất nữ...
Từ này, khiến tâm Vân Khuynh đau đớn một chút, nhưng y, lại đích xác có thân thể như vậy.
Mà ngay cả chính y cũng đáng ghét, đều không tiếp thụ được thân thể này, còn muốn ai quan tâm đến nó nữa???
Tuy rằng dưới đáy lòng Vân Khuynh không ngừng thoải mái chính mình, nhưng tình tự của y vẫn là trầm thấp xuống.
Nhưng mà...
Khi tay Vân Khuynh, vừa chạm đến hỏa hồng sắc giá y mềm mại, đã bị người từ bên hông ôm lấy.
Vân Khuynh bởi vì thất thần, bị cử động đột nhiên như vậy lại càng hoảng sợ.
Kinh hô một tiếng, liền ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vô Song.
Tần Vô Song lúc này đâu còn có mê man và khó có thể tin như vừa rồi, bạc thần hắn quyến rũ ra nhất mạt góc độ tà ác hoặc nhân, trong ánh mắt không còn che giấu thêm dục vọng cùng say mê, sắc thái khắp nơi tràn đầy ái muội, hoàn toàn là nhất phó hình dạng tà mị khiến kẻ khác tâm động.
“Ngươi...”
Vân Khuynh khiếp sợ đích mở miệng.
“Khuynh nhi, ta đâu có cho ngươi mặc vào y phục ngươi đã cởi???
“Thế nhưng ngươi... ” Không phải không thể tiếp thụ thân thể như vậy của y sao???
Vân Khuynh còn chưa hỏi xong, Tần Vô Song đã cúi đầu, hôn hôn trán y:
“Khuynh nhi ngốc, đó là ta quá mức kinh hỉ.
Tần gia chúng ta có tổ huấn, toàn bộ tử tôn, chỉ có thể thú một danh thê tử, vả lại cả đời không phụ lẫn nhau, bằng không sẽ bị trục xuất gia môn, hoặc là gia pháp xử trí.
Nguyên bản còn có chút tiếc nuối Khuynh nhi là nam nhi thân, chúng ta vô pháp có hài tử của mình, nhưng Khuynh nhi lại nói cho ta biết, thân thể của ngươi...
Đó thật đúng là một kinh hỉ lớn lao mà!!!”
Vân Khuynh ngẩn người, thân thể quái vật của y, trong mắt Tần Vô Song, lại là kinh hỉ???
Sau khi lấy lại tinh thần, Vân Khuynh nhắm mắt, tựa đầu chôn ở đầu trong lòng.
Vì sao, kiếp trước người nọ không đối đãi với y như vậy???
Vì sao đến bây giờ, y mới gặp gỡ một người Tần Vô Song như vậy???
Tần Vô Song... Tần Vô Song...
Vân Khuynh dưới đáy lòng nỉ non, mặc cho Tần Vô Song đem y đặt lên hỉ sàng.
Toàn bộ giường chiếu đều là sợi tóc mặc sắc rối tung của Vân Khuynh, hé ra khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn xinh xắn có vẻ dị thường trắng nõn suy nhược.
Tần Vô Song nâng thân thể y ở trên không, chỉ là nhìn y như vậy, đáy lòng liền vô pháp ức chế rung động không thôi.
Hắn hảo muốn đem Vân Khuynh như vậy, khóa ở trong ngực, không cho gặp phải một tia mưa gió, cẩn thận tỉ mỉ ôn nhu che chở.
Nhưng hắn thế nào biết nội tâm Vân Khuynh, lại cùng bề ngoài suy nhược nhỏ nhắn xinh xắn của y tuyệt đối trái ngược.
Vân Khuynh, kỳ thực là một người ích kỷ, một người yêu mình càng nhiều, một người kiên cường.
Tần Vô Song chậm rãi cúi xuống hôn Vân Khuynh, mà Vân Khuynh lại chủ động giơ lên cánh tay ôm lấy cổ hắn.
Nam nhân, vĩnh viễn không thể thiếu dục vọng, Tần Vô Song có, Vân Khuynh tự nhiên cũng có.
Nếu Vân Khuynh đã quyết định cùng Tần Vô Song thử nghiệm, như vậy bọn họ từng bước thân mật đó là tất nhiên.
Đã là là tất nhiên, Vân Khuynh cần gì phải giả bộ xấu hổ đẩy ra???
Khi môi bọn họ dán cùng một chỗ, Vân Khuynh liền chủ động mở miệng, mặc cho đầu lưỡi Tần Vô Song, đơn giản mà hoạt tiến vào trong.
Cùng thấm ướt với bọt, nước, nhũ, giao, dung.
Hiện tại duy nhất thiếu, chính là ý hợp tâm đầu.
Vân Khuynh nghĩ: nếu thời gian tới Tần Vô Song vẫn là Tần Vô Song, Vân Khuynh không hề là Vân Khuynh, như vậy ý hợp tâm đầu chính là chuyện sớm muộn.
Đầu lưỡi bọn họ dây dưa lẫn nhau, duyện hấp.
Tay Tần Vô Song, chậm rãi rút đi áo đơn còn sót lại trên người Vân Khuynh.
Không đến một hồi, thân thể Vân Khuynh bởi vì quanh năm thiếu khuyết ánh dương quang mà có vẻ trắng nõn nhẵn nhụi lại gầy gò, hoàn toàn bại lộ dưới ánh mắt Tần Vô Song.
Vân Khuynh nghĩ, Tần Vô Song lúc này, không chỉ có tay phảng phất mang theo điện lưu, không ngừng khiến thân thể hắn y tê dại, ngay cả con mắt cũng mang theo hỏa diễm, thiêu đốt mỗi một thốn da thịt của y.
Vân Khuynh có chút chùn chân.
Vào lúc này, mặc kệ Vân Khuynh xem qua sách gì, xem qua hình ảnh gì, biết cái gì kinh nghiệm, cũng vô dụng.
Trong óc y có chút thiếu dưỡng khí, mơ mơ màng màng, hỗn loạn, không biết nên nghĩ cái gì.
Y cho tới bây giờ chưa từng kinh lịch qua, một điểm cũng không nghĩ tự nhiên như trong tưởng tượng.
Mà là, chân tay luống cuống.
Trái ngược mà nói, động tác Tần Vô Song nhưng thật ra thành thạo nhẵn nhụi hơn.
Tác giả :
Vô Hoan Dã Tiếu