Khuynh Tẫn Thiên Hạ
Chương 157
“Vị công tử đây có muốn xem thử gì không?” – Một thiếu nữ nhanh nhẹn hoạt bát vừa kịp hồi thần, vội vàng cất tiếng gọi y lại.
Vô Song công tử xoay người lại tò mò nhìn cô, cũng chẳng hề biết rằng ánh sáng lung linh nửa hư nửa thực tỏa ra từ đôi đồng tử của mình đã khiến biết bao nhiêu trái tim con gái đập dồn như trống trận.
Cô gái đứng trước mặt nhìn y bằng một ánh mắt cố giấu nỗi e lệ thẹn thùng ở sâu trong đáy mắt, mặt hoa rạng rỡ tươi cười, má đào hây hây ửng đỏ: “Phấn hồng son môi của tiểu nữ ở đây đều là mặt hàng mới nhất đó! Công tử hạp nhãn với vị cô nương nào, chỉ cần tặng một hộp yên chi, cô nương ấy nhất định sẽ rất vui sướng hạnh phúc!”
Tiếu Khuynh Vũ nghe vậy buồn cười: “Người ấy không dùng được.”
“Sao cơ?” – Cô gái mở to hai mắt ngạc nhiên, “Có con gái nào lại không thích những vật phẩm này đâu!”
Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười lắc đầu, không nói gì thêm, thong thả rời đi.
Cô gái trong lòng rất thất vọng, nhưng chợt chú ý tới mấy cô gái khác không giấu hâm mộ xuýt xoa tràn lên mặt cùng vẻ gì đó thất thần, tự nhiên không khỏi cảm thấy đắc ý: nam nhân như vậy, có thể nói với y một câu thôi cũng là phúc đức tu luyện mấy kiếp của mình rồi. Y chắc sẽ không nhớ rõ mình vội vàng hấp tấp thế nào đâu, còn mình thì có muốn quên cũng không quên được.
Thiếu nữ quay đầu lại, thoáng liếc thấy một tên hành khất quần áo rách rưới đang trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vị bạch y công tử cao hoa thanh quý đang khoan thai bước đi. Cô bất giác rùng mình, thái độ của tên ăn mày này quá sức dọa người, giống như gã ta đối với vị công tử kia có thâm thù đại hận gì đó vô cùng nghiêm trọng.
“Sao lại thế được… Sao lại thế được…” – Tên hành khất lẩm bẩm một mình, hệt như kẻ điên lảm nhảm.
Kẻ ăn mày cùng đường mạt lộ, lang thang không chốn dung thân kia không ai khác, chính là Thái tử Đại Khánh ngày nào, Phương Giản Huệ!
Lại nói, ngày hôm đó đại quân Liêu Minh công chiếm Luân Thuần quận, Thái tử Phương Giản Huệ nhân lúc hỗn loạn vội vàng bỏ trốn, trong khi binh hoang mã loạn ai cũng chỉ lo bảo toàn cho chính mình, nào có ai rỗi rãi để ý hành tung của gã.
Do vội vã tẩu thoát, trên người không kịp mang theo đồng nào, gã phải sống nhờ vào mấy đồng bố thí của người qua kẻ lại. Nói ra cũng thấy kỳ quái, chẳng biết có phải nhân phẩm bạo phát hay không mà Bát Phương quân trùng điệp phong tỏa lại không để ý tới việc lùng bắt kẻ thất thế cô thân Phương Giản Huệ.
Vì vậy, con cá lọt lưới Phương Giản Huệ kia cứ thảnh thơi ăn mày sống tạm, lê la khắp chốn, một đường thẳng đến nơi dân cư đông đúc, giàu có dồi dào, Hoàng đô Đại Khuynh.
Mà, hiện tại, Phương Giản Huệ quả thực không dám tin vào con mắt đang trừng lớn sắp lồi ra của mình nữa!
Nhưng mà kẻ đó… Chính xác, không hề sai, chính là Tiếu Khuynh Vũ! Tuy rằng bản thân chưa bao giờ muốn thừa nhận, nhưng dung nhan bình đạm thanh tĩnh chẳng chút bụi trần đó, tác phong tư thái ung dung không ai sánh nổi đó, khiến cho ai đứng bên cạnh cũng phải ảm đạm thất sắc.
Không có bất cứ kẻ nào khác như vậy. Chỉ có y: Tiếu Khuynh Vũ!
Từ trước đến nay, điều an ủi duy nhất mà Phương Giản Huệ có được mỗi khi nghĩ đến Tiếu Khuynh Vũ chính là: may quá, y không đi được!
Một Tiếu Khuynh Vũ không tiện đi lại cũng đã khiến cho thiên hạ quần hùng nể sợ và kính phục sâu sắc, vậy một công tử Vô Song đi đứng điềm nhiên thế kia chẳng phải là…
Lại nhớ đến Phụ hoàng Phương Gia Duệ chết oan chết uổng, nhớ đến bản thân từ một Thái tử cao cao tại thượng mà bây giờ phải lưu lạc rày đây mai đó, bụng ăn không no, ngay cả một mái hiên trú tạm cũng chẳng có…
Lại tiếp tục so sánh với Vô Song công tử uy phong danh chấn thiên hạ, phong thái tao nhã nhẹ nhàng như thiên tiên, lại còn cái danh Thái tử chính thống nghe dân gian đồn đại không dứt… Đôi mắt Phương Giản Huệ vằn lên tia máu đỏ quạch, ngập tràn đố kỵ, oán hận, quai hàm không ngừng bạnh ra, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két.
Ngươi giỏi, ngươi giỏi lắm… Ngươi cướp đoạt hết thảy mọi thứ của ta, hại ta nước mất nhà tan, hại ta hai bàn tay trắng…
Tiếu Khuynh Vũ ngươi đợi đó!
Sẽ có một ngày… Sẽ có một ngày…
Tất nhiên là, Tiếu Khuynh Vũ hoàn toàn không chú ý đến tên hành khất tầm thường bên vệ đường ấy.
Cái mà Vô Song công tử quan tâm chú ý, chính là đại thế của thiên hạ.
Khi chưởng quầy của trà quán tiến vào gian phòng riêng thanh tịnh nhã trí nhìn thấy Tiếu Khuynh Vũ, thân ảnh cao hoa thanh lãnh ấy đang tựa vào bệ cửa sổ, đưa mắt nhìn bao quát bách tính đang đi đi lại lại nườm nượp ở con đường bên dưới.
Làn tóc dài đen như mực bay bay phơ phất trong không trung, sự cô tịch, hoang liêu bao bọc thân người không lời nào có thể kể hết được.
“Công… công tử…” – Người chưởng quầy dụi dụi mắt, bất giác quỳ sụp xuống sàn phòng! “Người… người cuối cùng… cuối cùng cũng có thể đi đứng được rồi, trời cao thật có mắt mà!”
Tiếu Khuynh Vũ áo trắng tựa tuyết, ngọc quan gài chặt mái tóc đen mun, ôn nhu đỡ người dậy: “Nước mắt nam nhi không dễ đổ, Bảo thúc lẽ ra phải vui mừng mới đúng chứ.”
Bảo thúc ngượng ngùng lau mắt qua loa: “Lão nô chỉ là, chỉ là quá kích động thôi… Haha, đã sống tới từng này tuổi rồi mà còn bị công tử chê cười… Thật xấu hổ, xấu hổ!”
“Công tử, đây là tin tình báo từ các nơi gửi đến.” – Bảo thúc cung kính trình lên một tập giấy mỏng.
Công tử Vô Song lướt mắt qua một lượt rồi cẩn thận xem xét từng chút một, thoạt nhìn có vẻ mạn bất kinh tâm, kỳ thực là mang toàn bộ nội dung tình báo ghi sâu nhớ kỹ trong lòng.
Hốt nhiên, Tiếu Khuynh Vũ chấn động toàn thân: Vũ lịch ngày mồng chín tháng hai, Lâm Y Y đi đến biên giới Hung Dã, ngất xỉu ven đường, được Đại hãn Hung Dã Mộ Dung Lệ cứu mạng.
Y Y…
Trong khoảnh khắc, bao nhiêu hồi ức dồn dập ùa về, như muốn chôn sống y dưới tầng tầng lớp lớp chuyện xưa tích cũ!
Còn nhớ, mình từ rất nhỏ đã bị liệt hai chân không thể đi lại, năm đó mới được sáu tuổi, Gia Duệ đế đưa mình đến phủ Tả thừa tướng Lâm Văn Chính nhờ nuôi dưỡng, nói với người ngoài rằng đó là bà con xa.
Mình ngay từ nhỏ đã lạnh lùng cô độc, trẻ con trong Tướng phủ không ai thèm đến gần chơi đùa, chỉ có duy nhất đứa con gái xinh xắn đó một mực đi theo mình, có đuổi cũng nhất định không đi.
Tám tuổi, chính mình xuống tay giết mẹ, mười tuổi, quyết định rời bỏ Hoành thành, du sơn ngoạn thủy. Ở cổng thành, người con gái đó thắt bím tóc hai bên đầu, khóc lóc vẫy tay tạm biệt. Một lần ly biệt, cách đến năm năm.
Năm năm thôi, cũng đủ để bản thân nếm trải tất cả những ấm lạnh của thế gian, đủ đoán định lòng người hung lương thiện ác, cũng đủ để làm cái tên công tử Vô Song danh chấn thiên hạ! Bây giờ nhớ lại, tại sao lúc ấy lại không hề nghĩ đến việc trèo lên tuyệt đỉnh loạn thế này, dùng tư thái tối cao ngạo, tối cường ngạnh mà liếc xuống những kẻ đã vứt bỏ mình khi xưa?
Rốt cuộc năm mười lăm tuổi, thành tài trở về; mười lăm tuổi, thiên hạ không ngớt truyền tụng ‘Được Vô Song là được thiên hạ’; mười lăm tuổi, nhậm chức Đại Khánh Hữu thừa tướng, nhận tiểu lâu làm tư dinh. Lúc này, mình rời khỏi phủ Tả thừa tướng, nơi đã trải qua những năm tháng thiếu niên, cũng tạm rời xa người bạn thanh mai trúc mã ấy…
Làm sao quên được biểu cảm thương tâm đến tuyệt vọng của nàng khi mình một mực cự tuyệt, làm sao quên được đôi mắt chứng kiến cảnh nhà tan người chết của nàng đờ đẫn tê dại không còn cảm xúc khi ấy. Người con gái xinh đẹp đó ở sau lưng mình đã gào lên điên loạn: “Một ngày nào đó ta sẽ bắt ngươi phải hối hận! Sẽ bắt ngươi phải hối hận!”
Thực sự… Đã không còn quay lại được nữa rồi…
“Biểu ca!”
Là ai gọi từ chốn mông lung mù mịt, văng vẳng bên tai tựa tiếng chuông ngân…
Hồi đó khi còn nhi đồng, ở hậu hoa viên, một người cứ mãi luẩn quẩn bên cạnh mình, không tài nào nhớ nổi gương mặt đứa bé gái vô tư vô lự nô đùa cười giỡn với mình khi ấy.
Chỉ nhớ, bầu trời của ngày hôm ấy rất xanh, xanh đến ám ảnh…
“Công tử, có cần chúng tôi…” – Bảo thúc vung tay làm một dấu hiệu ‘giết chết’.
“Không cần, thực ra Hung Dã mới chính là quê hương của nàng ấy.” – Tiếu Khuynh Vũ gấp quyển sách lại, trong lòng ẩn hiện lo lắng bất an, “Vì sao không thấy tình hình chiến sự Tây Nam?”
“Bẩm công tử, chiến loạn ở Tây Nam bị phong tỏa rất nghiêm ngặt, mật thám của chúng ta không ai có thể lọt ra khỏi khu vực phong tỏa, vì vậy đối với tình hình chiến sự hoàn toàn không có tin tức.”
Cảm giác bất an ngày càng hiện ra rõ ràng, càng nặng nề hơn. Mấy năm qua, hai người dù không phải lúc nào cũng gặp nhau, nhưng hắn ở bất cứ nơi đâu, làm bất cứ điều gì, hay gặp bất cứ nguy hiểm khó khăn nào, mình luôn luôn nắm trong lòng bàn tay, chứ không phải như bây giờ, một chút tin tức cũng không có.
Đợi đã!
Vũ lịch mồng chín tháng hai… Biên giới Hung Dã… Đại hãn Hung Dã Mộ Dung Lệ…
Khi đó, ở Tây Nam đang khói lửa ngợp trời, Đại hãn Hung Dã vì cớ gì lại xuất hiện ở khu vực biên cảnh?
Vô Song công tử khẽ nhíu đôi mày thanh tú: Hà huống gì, nơi đó lại có dãy núi Cổ Kỳ Lạp địa thế hiểm nghèo trấn ngự, chẳng có đường nào thông suốt Đại Khuynh hoặc Liêu Minh…
“Công tử, công tử… Không xong rồi!” – Tiểu nhị hớt hơ hớt hải xông vào nhã phòng, “Mật thám ở Tây Nam liều chết gửi cấp báo về: Hai tháng trước Cổ Kỳ Lạp sơn xảy ra động đất lớn, phá hủy địa thế hiểm trở, cách đây mấy ngày, đại quân Hung Dã đã theo đường núi Cổ Kỳ Lạp xâm nhập vào cánh Tây Nam của Đại Khuynh, Hoàn Vũ đế trở tay không kịp, Bát Phương quân thiệt hại nặng nề!”
Vô Song công tử xoay người lại tò mò nhìn cô, cũng chẳng hề biết rằng ánh sáng lung linh nửa hư nửa thực tỏa ra từ đôi đồng tử của mình đã khiến biết bao nhiêu trái tim con gái đập dồn như trống trận.
Cô gái đứng trước mặt nhìn y bằng một ánh mắt cố giấu nỗi e lệ thẹn thùng ở sâu trong đáy mắt, mặt hoa rạng rỡ tươi cười, má đào hây hây ửng đỏ: “Phấn hồng son môi của tiểu nữ ở đây đều là mặt hàng mới nhất đó! Công tử hạp nhãn với vị cô nương nào, chỉ cần tặng một hộp yên chi, cô nương ấy nhất định sẽ rất vui sướng hạnh phúc!”
Tiếu Khuynh Vũ nghe vậy buồn cười: “Người ấy không dùng được.”
“Sao cơ?” – Cô gái mở to hai mắt ngạc nhiên, “Có con gái nào lại không thích những vật phẩm này đâu!”
Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười lắc đầu, không nói gì thêm, thong thả rời đi.
Cô gái trong lòng rất thất vọng, nhưng chợt chú ý tới mấy cô gái khác không giấu hâm mộ xuýt xoa tràn lên mặt cùng vẻ gì đó thất thần, tự nhiên không khỏi cảm thấy đắc ý: nam nhân như vậy, có thể nói với y một câu thôi cũng là phúc đức tu luyện mấy kiếp của mình rồi. Y chắc sẽ không nhớ rõ mình vội vàng hấp tấp thế nào đâu, còn mình thì có muốn quên cũng không quên được.
Thiếu nữ quay đầu lại, thoáng liếc thấy một tên hành khất quần áo rách rưới đang trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vị bạch y công tử cao hoa thanh quý đang khoan thai bước đi. Cô bất giác rùng mình, thái độ của tên ăn mày này quá sức dọa người, giống như gã ta đối với vị công tử kia có thâm thù đại hận gì đó vô cùng nghiêm trọng.
“Sao lại thế được… Sao lại thế được…” – Tên hành khất lẩm bẩm một mình, hệt như kẻ điên lảm nhảm.
Kẻ ăn mày cùng đường mạt lộ, lang thang không chốn dung thân kia không ai khác, chính là Thái tử Đại Khánh ngày nào, Phương Giản Huệ!
Lại nói, ngày hôm đó đại quân Liêu Minh công chiếm Luân Thuần quận, Thái tử Phương Giản Huệ nhân lúc hỗn loạn vội vàng bỏ trốn, trong khi binh hoang mã loạn ai cũng chỉ lo bảo toàn cho chính mình, nào có ai rỗi rãi để ý hành tung của gã.
Do vội vã tẩu thoát, trên người không kịp mang theo đồng nào, gã phải sống nhờ vào mấy đồng bố thí của người qua kẻ lại. Nói ra cũng thấy kỳ quái, chẳng biết có phải nhân phẩm bạo phát hay không mà Bát Phương quân trùng điệp phong tỏa lại không để ý tới việc lùng bắt kẻ thất thế cô thân Phương Giản Huệ.
Vì vậy, con cá lọt lưới Phương Giản Huệ kia cứ thảnh thơi ăn mày sống tạm, lê la khắp chốn, một đường thẳng đến nơi dân cư đông đúc, giàu có dồi dào, Hoàng đô Đại Khuynh.
Mà, hiện tại, Phương Giản Huệ quả thực không dám tin vào con mắt đang trừng lớn sắp lồi ra của mình nữa!
Nhưng mà kẻ đó… Chính xác, không hề sai, chính là Tiếu Khuynh Vũ! Tuy rằng bản thân chưa bao giờ muốn thừa nhận, nhưng dung nhan bình đạm thanh tĩnh chẳng chút bụi trần đó, tác phong tư thái ung dung không ai sánh nổi đó, khiến cho ai đứng bên cạnh cũng phải ảm đạm thất sắc.
Không có bất cứ kẻ nào khác như vậy. Chỉ có y: Tiếu Khuynh Vũ!
Từ trước đến nay, điều an ủi duy nhất mà Phương Giản Huệ có được mỗi khi nghĩ đến Tiếu Khuynh Vũ chính là: may quá, y không đi được!
Một Tiếu Khuynh Vũ không tiện đi lại cũng đã khiến cho thiên hạ quần hùng nể sợ và kính phục sâu sắc, vậy một công tử Vô Song đi đứng điềm nhiên thế kia chẳng phải là…
Lại nhớ đến Phụ hoàng Phương Gia Duệ chết oan chết uổng, nhớ đến bản thân từ một Thái tử cao cao tại thượng mà bây giờ phải lưu lạc rày đây mai đó, bụng ăn không no, ngay cả một mái hiên trú tạm cũng chẳng có…
Lại tiếp tục so sánh với Vô Song công tử uy phong danh chấn thiên hạ, phong thái tao nhã nhẹ nhàng như thiên tiên, lại còn cái danh Thái tử chính thống nghe dân gian đồn đại không dứt… Đôi mắt Phương Giản Huệ vằn lên tia máu đỏ quạch, ngập tràn đố kỵ, oán hận, quai hàm không ngừng bạnh ra, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két.
Ngươi giỏi, ngươi giỏi lắm… Ngươi cướp đoạt hết thảy mọi thứ của ta, hại ta nước mất nhà tan, hại ta hai bàn tay trắng…
Tiếu Khuynh Vũ ngươi đợi đó!
Sẽ có một ngày… Sẽ có một ngày…
Tất nhiên là, Tiếu Khuynh Vũ hoàn toàn không chú ý đến tên hành khất tầm thường bên vệ đường ấy.
Cái mà Vô Song công tử quan tâm chú ý, chính là đại thế của thiên hạ.
Khi chưởng quầy của trà quán tiến vào gian phòng riêng thanh tịnh nhã trí nhìn thấy Tiếu Khuynh Vũ, thân ảnh cao hoa thanh lãnh ấy đang tựa vào bệ cửa sổ, đưa mắt nhìn bao quát bách tính đang đi đi lại lại nườm nượp ở con đường bên dưới.
Làn tóc dài đen như mực bay bay phơ phất trong không trung, sự cô tịch, hoang liêu bao bọc thân người không lời nào có thể kể hết được.
“Công… công tử…” – Người chưởng quầy dụi dụi mắt, bất giác quỳ sụp xuống sàn phòng! “Người… người cuối cùng… cuối cùng cũng có thể đi đứng được rồi, trời cao thật có mắt mà!”
Tiếu Khuynh Vũ áo trắng tựa tuyết, ngọc quan gài chặt mái tóc đen mun, ôn nhu đỡ người dậy: “Nước mắt nam nhi không dễ đổ, Bảo thúc lẽ ra phải vui mừng mới đúng chứ.”
Bảo thúc ngượng ngùng lau mắt qua loa: “Lão nô chỉ là, chỉ là quá kích động thôi… Haha, đã sống tới từng này tuổi rồi mà còn bị công tử chê cười… Thật xấu hổ, xấu hổ!”
“Công tử, đây là tin tình báo từ các nơi gửi đến.” – Bảo thúc cung kính trình lên một tập giấy mỏng.
Công tử Vô Song lướt mắt qua một lượt rồi cẩn thận xem xét từng chút một, thoạt nhìn có vẻ mạn bất kinh tâm, kỳ thực là mang toàn bộ nội dung tình báo ghi sâu nhớ kỹ trong lòng.
Hốt nhiên, Tiếu Khuynh Vũ chấn động toàn thân: Vũ lịch ngày mồng chín tháng hai, Lâm Y Y đi đến biên giới Hung Dã, ngất xỉu ven đường, được Đại hãn Hung Dã Mộ Dung Lệ cứu mạng.
Y Y…
Trong khoảnh khắc, bao nhiêu hồi ức dồn dập ùa về, như muốn chôn sống y dưới tầng tầng lớp lớp chuyện xưa tích cũ!
Còn nhớ, mình từ rất nhỏ đã bị liệt hai chân không thể đi lại, năm đó mới được sáu tuổi, Gia Duệ đế đưa mình đến phủ Tả thừa tướng Lâm Văn Chính nhờ nuôi dưỡng, nói với người ngoài rằng đó là bà con xa.
Mình ngay từ nhỏ đã lạnh lùng cô độc, trẻ con trong Tướng phủ không ai thèm đến gần chơi đùa, chỉ có duy nhất đứa con gái xinh xắn đó một mực đi theo mình, có đuổi cũng nhất định không đi.
Tám tuổi, chính mình xuống tay giết mẹ, mười tuổi, quyết định rời bỏ Hoành thành, du sơn ngoạn thủy. Ở cổng thành, người con gái đó thắt bím tóc hai bên đầu, khóc lóc vẫy tay tạm biệt. Một lần ly biệt, cách đến năm năm.
Năm năm thôi, cũng đủ để bản thân nếm trải tất cả những ấm lạnh của thế gian, đủ đoán định lòng người hung lương thiện ác, cũng đủ để làm cái tên công tử Vô Song danh chấn thiên hạ! Bây giờ nhớ lại, tại sao lúc ấy lại không hề nghĩ đến việc trèo lên tuyệt đỉnh loạn thế này, dùng tư thái tối cao ngạo, tối cường ngạnh mà liếc xuống những kẻ đã vứt bỏ mình khi xưa?
Rốt cuộc năm mười lăm tuổi, thành tài trở về; mười lăm tuổi, thiên hạ không ngớt truyền tụng ‘Được Vô Song là được thiên hạ’; mười lăm tuổi, nhậm chức Đại Khánh Hữu thừa tướng, nhận tiểu lâu làm tư dinh. Lúc này, mình rời khỏi phủ Tả thừa tướng, nơi đã trải qua những năm tháng thiếu niên, cũng tạm rời xa người bạn thanh mai trúc mã ấy…
Làm sao quên được biểu cảm thương tâm đến tuyệt vọng của nàng khi mình một mực cự tuyệt, làm sao quên được đôi mắt chứng kiến cảnh nhà tan người chết của nàng đờ đẫn tê dại không còn cảm xúc khi ấy. Người con gái xinh đẹp đó ở sau lưng mình đã gào lên điên loạn: “Một ngày nào đó ta sẽ bắt ngươi phải hối hận! Sẽ bắt ngươi phải hối hận!”
Thực sự… Đã không còn quay lại được nữa rồi…
“Biểu ca!”
Là ai gọi từ chốn mông lung mù mịt, văng vẳng bên tai tựa tiếng chuông ngân…
Hồi đó khi còn nhi đồng, ở hậu hoa viên, một người cứ mãi luẩn quẩn bên cạnh mình, không tài nào nhớ nổi gương mặt đứa bé gái vô tư vô lự nô đùa cười giỡn với mình khi ấy.
Chỉ nhớ, bầu trời của ngày hôm ấy rất xanh, xanh đến ám ảnh…
“Công tử, có cần chúng tôi…” – Bảo thúc vung tay làm một dấu hiệu ‘giết chết’.
“Không cần, thực ra Hung Dã mới chính là quê hương của nàng ấy.” – Tiếu Khuynh Vũ gấp quyển sách lại, trong lòng ẩn hiện lo lắng bất an, “Vì sao không thấy tình hình chiến sự Tây Nam?”
“Bẩm công tử, chiến loạn ở Tây Nam bị phong tỏa rất nghiêm ngặt, mật thám của chúng ta không ai có thể lọt ra khỏi khu vực phong tỏa, vì vậy đối với tình hình chiến sự hoàn toàn không có tin tức.”
Cảm giác bất an ngày càng hiện ra rõ ràng, càng nặng nề hơn. Mấy năm qua, hai người dù không phải lúc nào cũng gặp nhau, nhưng hắn ở bất cứ nơi đâu, làm bất cứ điều gì, hay gặp bất cứ nguy hiểm khó khăn nào, mình luôn luôn nắm trong lòng bàn tay, chứ không phải như bây giờ, một chút tin tức cũng không có.
Đợi đã!
Vũ lịch mồng chín tháng hai… Biên giới Hung Dã… Đại hãn Hung Dã Mộ Dung Lệ…
Khi đó, ở Tây Nam đang khói lửa ngợp trời, Đại hãn Hung Dã vì cớ gì lại xuất hiện ở khu vực biên cảnh?
Vô Song công tử khẽ nhíu đôi mày thanh tú: Hà huống gì, nơi đó lại có dãy núi Cổ Kỳ Lạp địa thế hiểm nghèo trấn ngự, chẳng có đường nào thông suốt Đại Khuynh hoặc Liêu Minh…
“Công tử, công tử… Không xong rồi!” – Tiểu nhị hớt hơ hớt hải xông vào nhã phòng, “Mật thám ở Tây Nam liều chết gửi cấp báo về: Hai tháng trước Cổ Kỳ Lạp sơn xảy ra động đất lớn, phá hủy địa thế hiểm trở, cách đây mấy ngày, đại quân Hung Dã đã theo đường núi Cổ Kỳ Lạp xâm nhập vào cánh Tây Nam của Đại Khuynh, Hoàn Vũ đế trở tay không kịp, Bát Phương quân thiệt hại nặng nề!”
Tác giả :
Thương Hải Di Mặc