Khuynh Tẫn Thiên Hạ
Chương 147
Thí mẫu sát phụ…
Thí mẫu sát phụ…
Thí mẫu sát phụ…
Khoảnh khắc cửa đại lao đóng kín, y biết rằng mình sẽ không còn trở lại nữa.
Đại tuyết đã tạnh, tuyết ngập tràn mặt đất, phản chiếu ánh ban mai hắt lên mắt người nhức nhối, trong đầu chỉ còn một mảnh hỗn độn, ong ong ê ẩm.
“Công tử?” – Trương Tẫn Nhai lo âu nhìn gương mặt tái nhợt của Tiếu Khuynh Vũ.
Tiếu Khuynh Vũ dõi mắt, mênh mang nhìn về phía cung điện hùng vĩ trang nghiêm.
Cung quỳnh điện ngọc, gác tía lầu son.
Nhưng mà, lạc vào trong mắt, chỉ là một khoảng hư vô trắng xóa.
Môn cung ở phía xa xa, vừa được dựng lên một tế đài, vang vọng tiếng hô to rõ ràng của vị Tế ti đứng tuổi: “Cửu Hạ (1) sôi trào, sinh linh đồ thán. Quốc thể một ngày chưa định, lòng dân một ngày chưa yên. Trời dẫn lòng dân, dân nương thiên ý, dân hiểu thiên cơ. Nay ngoài theo đại thế, trong thuận lòng dân, thiên định Hoàng đế, trao quyền cai trị quốc gia. Gần lấy tâm phủ thị chúng sinh, ủi an trăm họ, dẹp yên chiến loạn, mưu cầu thịnh trị thái bình. Xa hơn dùng nghĩa noi theo thánh nhân thuở trước, lập quốc kiến công. Bố cáo thiên hạ, ai nấy đều hay.”
Sau bài tế văn trang trọng, âm thanh ban dụ lệnh từ miệng vì thiên tử vừa đăng cơ uy dũng, hùng hồn mà rõ ràng từng chữ một vang vọng tứ phương. Thanh âm tuy không cao vút chói tai, song vạn dân vạn quân đều nghe rõ mồn một.
“Hôm nay chỉ rõ! Đổi quốc hiệu là ‘Khuynh’, từ nay về sau, con dân Đại Khánh sẽ trở thành con dân Đại Khuynh. Đổi niên hiệu là ‘Vũ’, năm Trẫm đăng cơ chính là Vũ lịch nguyên niên. Trẫm, đế hiệu ‘Hoàn Vũ’!”
Trên cao, thái dương rạng rỡ sắc vàng cam óng ánh, phút chốc lại lóa mắt vì ráng đỏ nhuốm hồng diễm lệ, như thể đột ngột mang u ám tối tăm hòa với sắc trời, tựa hồ hiển thị một dự báo nào đó.
“Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!!”
“Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!!”
Hồng nhật chói ngời, kim quang nơi nơi.
Phía dưới tế đài, bách tính người này tiếp nối người kia hướng về phía Hoàn Vũ đế quỳ rạp, binh lính nhung trang tề chỉnh, khôi giáp uy nghiêm hàng hàng lớp lớp khuỵu gối, ngút mắt xa trông, đại thảo nguyên khói tỏa gió bay, sóng cát cuồn cuộn mịt mù, mênh mông vô cùng vô tận.
Từ xa tít tắp, vô số hồi âm cộng hưởng, trùng trùng dội lại: “Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!!”
Vạn dân phủ phục, núi thét biển gầm, oanh lôi phong vũ, kinh động trời xanh.
Nhưng mà, Tiếu Khuynh Vũ dường như chỉ còn nghe thấy câu nói yếu ớt hư nhược mà quyết tuyệt lạnh lùng của hồng y nam tử đêm nào: “Nếu sớm muộn gì cũng phải giương đao bạt kiếm, vậy thì trước khi bị người khác cướp đoạt tất cả những thứ thuộc về mình, ta nguyện tiên hạ thủ vi cường. Nhược bằng một kiếp nhân sinh, một cõi hồng trần lại tàn bạo khốc liệt như vậy, ta thà bất chấp tất cả trèo lên tuyệt đỉnh cao quang, khiến hàng nghìn hàng vạn chúng sinh thiên hạ hết thảy phải quỳ gối phủ phục dưới chân mình!”
Công tử Vô Song nhẹ nhàng khép lại mi mắt: Tiếu Khuynh Vũ đời này, cuối cùng cũng được nhìn thấy ngươi quân lâm thiên hạ…
Không còn gì để tiếc nuối nữa, chỉ có một chút ê ẩm trong tim.
Nhất định không nhớ vẻ mặt tươi cười của ngươi đâu, chỉ nhớ gốc đào trăm tuổi nở hoa rợp trời năm ấy, xuân phong ***g lộng, lạc hoa phi vũ tựa cơn mưa màu hồng xào xạc tuôn rơi, thực sự là rất đẹp, rất đẹp.
Mà sao, giữa cơn mưa hoa diễm lệ, nụ cười của ngươi vẫn cứ phảng phất ẩn hiện, bụi hồng phi vũ, tán loạn đầy trời.
Nếu như ta đi rồi, sẽ còn ai ở bên ngươi, ngắm nhìn lạc hoa như mưa ấy nữa.
Thế nhưng… ngón tay đã giữ chặt bánh luân y, dụng lực xoay đi!
Nên ra đi, cuối cùng cũng phải ra đi.
Vậy đi!
Cứ kết thúc như vậy đi!
Luân y trượt vào phía sau rèm kiệu, kiệu khởi, lên đường.
Bát Thập Tứ vân kỵ hầu cận hai bên tả hữu.
Hoàng cung quá sức mênh mông rộng lớn, cũng không biết đã đi mất bao lâu.
Nhuyễn kiệu trắng lóa băng băng xuyên qua trường kiều, môn cung.
Vừa định đi xuống thềm Cửu Long Bạch Ngọc (2)…
“Tiếu Khuynh Vũ!!!” – Bất chợt, một tiếng gào lớn.
Chính là Phương Quân Càn, người vận long bào, lại xuất hiện trên đỉnh thềm!
Nhìn Hoàn Vũ đế đứng chặn trước mặt, hết thảy Bát Thập Tứ vân kỵ đều thực sự không biết phải làm gì lúc này cho phải.
Tiếu Khuynh Vũ ngồi trong kiệu không hề nghĩ rằng Phương Quân Càn lại có thể chạy thoát khỏi đại điển đăng cơ đến tận đây ngăn cản mình bỏ đi!
Thanh âm của Hoàn Vũ đế rất cố gắng đè nén tức giận: “Vô Song công tử đây là muốn đi đâu vậy?”
Tiếu Khuynh Vũ ở trong kiệu, một lời cũng không đáp lại.
“Nếu không phải Vệ Y nói cho ta biết sự việc, chỉ sợ Khuynh Vũ lại lần nữa làm người không từ mà biệt.”
Bức rèm trắng khẽ động, Vô Song công tử cuối cùng cũng chịu vén rèm kiệu lên, ngước mắt nhìn hắn, nhưng vẫn trầm mặc không nói lời nào như cũ.
Trương Tẫn Nhai trợn mắt há hốc mồm: Công tử chẳng phải nói rằng đã báo với Phương tiểu hầu gia hay sao? Chẳng lẽ lại không?! Vậy… cậu đem chuyện đó đi nói cho Phương Vệ Y…
Vậy chẳng lẽ… chính là mình làm hỏng đại sự của công tử!!!
“Nơi này không thuộc về ta, ta cũng không thuộc về nơi này.” – Y cuối cùng cũng mở miệng. Nhãn thần trống rỗng vô hồn, song cái nhếch mép cười vẫn nguyên vẹn kiên ngạnh, cứng cỏi, không có dù chỉ nửa phần thỏa hiệp.
Một trận bão giông sợ hãi khủng khiếp trước nay chưa từng xảy ra tứ phía nhất tề đập thẳng vào Phương Quân Càn.
Vô Song đi lần này là sẽ không bao giờ trở lại nữa. Với tâm tính của y, nhất định sẽ tìm một nơi thanh tịnh nào đó ẩn cư, mai danh ẩn tích, không để bất cứ ai quấy rầy. Chẳng lẽ, từ nay trở đi, thực sự sẽ không còn gặp lại?
Quyết không thể để y đi được! Bằng mọi giá phải giữ y ở lại!
Hắn nhìn thật sâu vào mắt y, nói từng chữ, từng chữ thật rõ ràng: “Phương Quân Càn bất cứ điều gì cũng có thể nhẫn nại, bất cứ điều gì cũng có thể nhường nhịn, chỉ cần Khuynh Vũ ở lại thôi…”
Tiếu Khuynh Vũ chỉ im lặng không nói, trên khuôn mặt tuấn tú đạm mạc hiện lên thần tình quật cường cao ngạo không ai sánh bằng: “Cho dù là trời hay là thần, cũng không thể miễn cưỡng Tiếu mỗ làm gì đó! Tiếu mỗ đã muốn đi, bất cứ ai cũng không cản được.”
Cho dù là trời hay là thần, cũng không thể miễn cưỡng huynh làm gì đó…
Y… không ngờ y lại cương liệt quyết tuyệt như vậy, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
Mà… hà huống chi Phương Quân Càn không phải trời cũng không phải thần, chỉ là một đế vương nơi trần thế mà thôi.
Đau đớn tột độ cộng với không chút cam tâm không ngớt trào lên chiếm cứ từng tấc da thịt của hắn, từng chút một hủy diệt hơi thở, sự sống, làm người ta run rẩy từng cơn, mà cuồng điên đến loạn trí.
“Vậy thì, huynh muốn đi phải bước qua xác của ta trước đã!”
Phút chốc, trước ngực truyền đến một cơn đau kinh khủng! Hắn gắng nhướng mắt, nhìn y trân trối, không dám tin đó là sự thật.
Tiếu Khuynh Vũ nắm chặt Hoàng Tuyền kiếm trong tay, mũi kiếm đâm vào ngực Phương Quân Càn, máu loang thấm ướt long bào huyền hắc miêu kim, trông như một đóa huyết hoa, yêu dị mị hoặc không nói nên lời.
Mũi kiếm lạnh như băng tiếp tục đâm vào thân thể Phương Quân Càn.
Phương Quân Càn không nhúc nhích.
Tiếu Khuynh Vũ cũng không nhúc nhích.
Chỉ có kiếm nhúc nhích…
Là Hoàng Tuyền kiếm mà Tiếu Khuynh Vũ nắm trong tay.
Phương Quân Càn, ngươi sẽ không biết được…
Một chén thuốc trụy thai ngày ấy, tuy Tiếu Khuynh Vũ vẫn còn giữ được tính mạng, song kinh mạch đều đứt đoạn, thân thể yếu nhược, khiến cho ta cả đời này ẩn bệnh trong người.
Chính tay đút độc dược cho mẫu thân uống khiến cho Tiếu Khuynh Vũ luôn luôn dằn vặt, không khi nào thanh thản, từ nay về sau, suốt cuộc đời, máu huyết, hơi thở chẳng bao giờ bình ổn được nữa.
Giúp ngươi ngàn dặm trốn chạy họa sát thân, chỉ cần một lần cố gắng nén hơi thở, cũng đủ bắt ta giảm thọ mười năm.
Như hôm nay, một lưỡi Hoàng Tuyền, tự tay ta đưa tiễn chính cha ruột của mình…
Trong lòng Tiếu Khuynh Vũ, kỳ thực là có oán hận.
Là ai đâm vào tim ai nhói buốt, là ai ngàn năm yêu hận chỉ để đổi lấy tuyệt đối lãng quên.
Phương Quân Càn chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày, nam tử ấy thực sự sẽ dùng kiếm đâm thấu ngực mình…
Phương Quân Càn mỉm cười yếu ớt: “Lần trước, Khuynh Vũ cũng đả thương đúng chỗ này của ta. Chỗ này, vẫn là chỗ này.”
Lời hứa nhạt nhòa hư ảo, lời thề tùy tiện đánh rơi.
Không biết phải làm sao hòa tan mất tư niệm hoài vọng của ai, đau thương bi thống của ai, oán hận cố giấu của ai.
Éo le tình thù, trái ngang yêu hận, khúc mắc ân oán.
Tay trái của Phương Quân Càn bấu chặt mũi nhọn của Hoàng Tuyền kiếm, lưỡi kiếm bén ngót rạch nát lòng bàn tay, một chuỗi huyết châu tiên diễm đặc quánh men theo nắm tay nhỏ giọt xuống nền đất!
“Trong lòng huynh, thực sự hận ta sao?”
Hắn nhìn thẳng vào y, tuyệt vọng mà đau đớn chìm sâu: bức bách đến tận nước này, mới nhìn thấu trong lòng huynh quả thực có oán hận. Vậy phải bức bách đến nhược nào, mới khiến cho ta nhìn ra chân ái trong lòng của huynh đây?
Không đủ can đảm đối diện với hắn, Tiếu Khuynh Vũ quay đi, nhẹ nhàng rút về Hoàng Tuyền kiếm sát khí tung hoành.
“Phương Quân Càn, ngươi chính tay giết cha giết mẹ, mà ta cũng chính tay giết cha giết mẹ. Ta cùng ngươi từ nay về sau, không nợ gì nhau nữa.”
Thì ra, bao nhiêu tình cảm, lại có thể tính toán rõ ràng đến như vậy.
Không nợ gì nhau? Huynh cùng ta?
Kiên cường áp chế khí huyết đang chực trào từ miệng vết thương, Phương Quân Càn ngửa cổ cười lớn một tràng.
Máu tươi không ngớt nhiễu xuống từ ngón tay, hắn vẫn ngửa đầu, khản tiếng kiệt lực: “Máu nhuộm giang sơn, khuynh đảo thiên hạ, đều chỉ vì huynh thôi!”
Y thản nhiên nhìn hắn, nhếch môi cười nhạt: “Đừng đem ta ra chống chế dã tâm của ngươi.”
Vừa xong câu nói ấy, Tiếu Khuynh Vũ đưa tay xuống cơ quan bên hông luân y gạt xuống, lưng ghế mang theo người xoay chếch lên một hướng khác, cũng đồng thời giấu đi biểu cảm thê lương tuyệt vọng trên gương mặt.
Không có gì làm tổn thương người ta bằng câu nói vừa rồi cả!
Phương Quân Càn trong một khoảnh khắc tê liệt không thể nói nổi lời nào. Trước ngực, khí huyết sôi trào bùng cháy, phải nhờ đến nắm tay gắt gao giữ chặt mới tạm kềm chế.
Gắt gao giữ chặt, nhưng vết thương vừa chớm, cuối cùng không thể giữ được nữa, dòng máu đỏ tươi phun ra, thấm ướt đẫm chiếc long bào hoa quý.
Tiếu Khuynh Vũ run rẩy toàn thân, mười ngón tay bấu chặt lấy tay vịn, cố gắng ức chế đến nỗi ngón tay trắng bệch.
Nhưng rốt cuộc, y vẫn không quay đầu lại. Hoặc là, không đủ can đảm quay đầu lại.
Chỉ e rằng một khi quay đầu lại, chính mình sẽ mềm lòng.
Rồi sẽ, không nỡ rời xa nam nhân ấy nữa.
Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ, từ xưa đến nay, chưa bao giờ là kẻ vì bản thân mình mà tổn thương đến thương sinh thiên hạ.
Nhưng mà, còn hắn?
Ngươi làm sao lại nhẫn tâm, đơn giản nói bỏ là bỏ hắn?
Mắt dõi theo cỗ kiệu màu trắng nhấc lên, đi ngang qua người mình, từ tốn xuống khỏi thềm, Phương Quân Càn cuối cùng không hề gọi lại.
Hoàn Vũ đế cô độc đứng trên đỉnh thềm Cửu Long Bạch Ngọc, miệng vết thương máu vẫn chảy không ngừng, khuôn mặt tái nhợt, hư nhược không chút huyết sắc, tựa hồ có thể quỵ xuống bất cứ lúc nào. Dõi mắt xa trông, vây quanh chỉ còn trùng trùng hoang liêu, cô tịch.
Phía sau lưng, chợt truyền đến thanh âm thì thầm rất nhỏ, như đang tự nói với mình:
“Ai có thể tụ thủ giang sơn, khuynh đảo thiên hạ chỉ để cùng người bên nhau… Này ái này si, chẳng lẽ người thực sự không hiểu?”
Khóe môi khẽ đảo, phía sau rèm, công tử Vô Song hé miệng đáp, không ai nghe được: “Ta hiểu.”
—oOo—
(1) Cửu Hạ: rút gọn lại của ‘Cửu Châu Hoa Hạ’
Cửu Châu: Trong truyền thuyết, chín châu tạo thành Trung Nguyên, gồm:
Châu Dự của đất Chu (vùng đất giữa hai sông Hà, Hán)
Châu Kí của đất Tấn (vùng đất giữa hai sông Hà)
Châu Duyện của đất Vệ (vùng đất giữa hai sông Tế, Hà)
Phía Đông đất Vệ có châu Thanh của đất Tề
Châu Tứ của đất Lỗ (sông Tứ)
Phía Đông đất Lỗ là châu Dương của đất Việt
Phía Nam là châu Kinh, đất Sở
Phía Tây là châu Úng, đất Tần
Phía Bắc là châu U, đất Yên
Ngoài ra còn có thuyết cho rằng Cửu Châu là chỉ ‘vùng đất mặt trời mọc’ ý chỉ nước Nhật Bản. Tuy nhiên xét theo quy mô được nhắc đến, người viết nghiêng về thuyết thứ nhất hơn. (theo viethoc.org)
Hoa Hạ: tên nước Trung Hoa từ thời cổ đến nay
Căn cứ vào ghi chép trong Tả truyện, nhà Hạ ở Trung Nguyên là một nước công bằng và chuẩn mực. Vì vậy, từ Hạ với nghĩa là to lớn được các triều đại về sau dùng để chỉ toàn bộ đất nước. Hoa cũng được dùng để chỉ quần áo đẹp mà các dân tộc cổ Trung Quốc thường mặc.
Cũng có thể Hạ chỉ sông Hạ Thuỷ (tên khác của sông Hán Thuỷ) còn Hoa chỉ Hoa Sơn. Cả hai con sông và ngọn núi này đều có ý nghĩa lịch sử và văn hoá quan trọng thời cổ đại Trung Quốc.(theo wikipedia)
(2) Cửu Long Bạch Ngọc giai: bậc thềm đá điêu khắc cửu long ngay phía trước Tử Cấm Thành
QUYỂN THỨ BẢY
Thí mẫu sát phụ…
Thí mẫu sát phụ…
Khoảnh khắc cửa đại lao đóng kín, y biết rằng mình sẽ không còn trở lại nữa.
Đại tuyết đã tạnh, tuyết ngập tràn mặt đất, phản chiếu ánh ban mai hắt lên mắt người nhức nhối, trong đầu chỉ còn một mảnh hỗn độn, ong ong ê ẩm.
“Công tử?” – Trương Tẫn Nhai lo âu nhìn gương mặt tái nhợt của Tiếu Khuynh Vũ.
Tiếu Khuynh Vũ dõi mắt, mênh mang nhìn về phía cung điện hùng vĩ trang nghiêm.
Cung quỳnh điện ngọc, gác tía lầu son.
Nhưng mà, lạc vào trong mắt, chỉ là một khoảng hư vô trắng xóa.
Môn cung ở phía xa xa, vừa được dựng lên một tế đài, vang vọng tiếng hô to rõ ràng của vị Tế ti đứng tuổi: “Cửu Hạ (1) sôi trào, sinh linh đồ thán. Quốc thể một ngày chưa định, lòng dân một ngày chưa yên. Trời dẫn lòng dân, dân nương thiên ý, dân hiểu thiên cơ. Nay ngoài theo đại thế, trong thuận lòng dân, thiên định Hoàng đế, trao quyền cai trị quốc gia. Gần lấy tâm phủ thị chúng sinh, ủi an trăm họ, dẹp yên chiến loạn, mưu cầu thịnh trị thái bình. Xa hơn dùng nghĩa noi theo thánh nhân thuở trước, lập quốc kiến công. Bố cáo thiên hạ, ai nấy đều hay.”
Sau bài tế văn trang trọng, âm thanh ban dụ lệnh từ miệng vì thiên tử vừa đăng cơ uy dũng, hùng hồn mà rõ ràng từng chữ một vang vọng tứ phương. Thanh âm tuy không cao vút chói tai, song vạn dân vạn quân đều nghe rõ mồn một.
“Hôm nay chỉ rõ! Đổi quốc hiệu là ‘Khuynh’, từ nay về sau, con dân Đại Khánh sẽ trở thành con dân Đại Khuynh. Đổi niên hiệu là ‘Vũ’, năm Trẫm đăng cơ chính là Vũ lịch nguyên niên. Trẫm, đế hiệu ‘Hoàn Vũ’!”
Trên cao, thái dương rạng rỡ sắc vàng cam óng ánh, phút chốc lại lóa mắt vì ráng đỏ nhuốm hồng diễm lệ, như thể đột ngột mang u ám tối tăm hòa với sắc trời, tựa hồ hiển thị một dự báo nào đó.
“Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!!”
“Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!!”
Hồng nhật chói ngời, kim quang nơi nơi.
Phía dưới tế đài, bách tính người này tiếp nối người kia hướng về phía Hoàn Vũ đế quỳ rạp, binh lính nhung trang tề chỉnh, khôi giáp uy nghiêm hàng hàng lớp lớp khuỵu gối, ngút mắt xa trông, đại thảo nguyên khói tỏa gió bay, sóng cát cuồn cuộn mịt mù, mênh mông vô cùng vô tận.
Từ xa tít tắp, vô số hồi âm cộng hưởng, trùng trùng dội lại: “Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!!”
Vạn dân phủ phục, núi thét biển gầm, oanh lôi phong vũ, kinh động trời xanh.
Nhưng mà, Tiếu Khuynh Vũ dường như chỉ còn nghe thấy câu nói yếu ớt hư nhược mà quyết tuyệt lạnh lùng của hồng y nam tử đêm nào: “Nếu sớm muộn gì cũng phải giương đao bạt kiếm, vậy thì trước khi bị người khác cướp đoạt tất cả những thứ thuộc về mình, ta nguyện tiên hạ thủ vi cường. Nhược bằng một kiếp nhân sinh, một cõi hồng trần lại tàn bạo khốc liệt như vậy, ta thà bất chấp tất cả trèo lên tuyệt đỉnh cao quang, khiến hàng nghìn hàng vạn chúng sinh thiên hạ hết thảy phải quỳ gối phủ phục dưới chân mình!”
Công tử Vô Song nhẹ nhàng khép lại mi mắt: Tiếu Khuynh Vũ đời này, cuối cùng cũng được nhìn thấy ngươi quân lâm thiên hạ…
Không còn gì để tiếc nuối nữa, chỉ có một chút ê ẩm trong tim.
Nhất định không nhớ vẻ mặt tươi cười của ngươi đâu, chỉ nhớ gốc đào trăm tuổi nở hoa rợp trời năm ấy, xuân phong ***g lộng, lạc hoa phi vũ tựa cơn mưa màu hồng xào xạc tuôn rơi, thực sự là rất đẹp, rất đẹp.
Mà sao, giữa cơn mưa hoa diễm lệ, nụ cười của ngươi vẫn cứ phảng phất ẩn hiện, bụi hồng phi vũ, tán loạn đầy trời.
Nếu như ta đi rồi, sẽ còn ai ở bên ngươi, ngắm nhìn lạc hoa như mưa ấy nữa.
Thế nhưng… ngón tay đã giữ chặt bánh luân y, dụng lực xoay đi!
Nên ra đi, cuối cùng cũng phải ra đi.
Vậy đi!
Cứ kết thúc như vậy đi!
Luân y trượt vào phía sau rèm kiệu, kiệu khởi, lên đường.
Bát Thập Tứ vân kỵ hầu cận hai bên tả hữu.
Hoàng cung quá sức mênh mông rộng lớn, cũng không biết đã đi mất bao lâu.
Nhuyễn kiệu trắng lóa băng băng xuyên qua trường kiều, môn cung.
Vừa định đi xuống thềm Cửu Long Bạch Ngọc (2)…
“Tiếu Khuynh Vũ!!!” – Bất chợt, một tiếng gào lớn.
Chính là Phương Quân Càn, người vận long bào, lại xuất hiện trên đỉnh thềm!
Nhìn Hoàn Vũ đế đứng chặn trước mặt, hết thảy Bát Thập Tứ vân kỵ đều thực sự không biết phải làm gì lúc này cho phải.
Tiếu Khuynh Vũ ngồi trong kiệu không hề nghĩ rằng Phương Quân Càn lại có thể chạy thoát khỏi đại điển đăng cơ đến tận đây ngăn cản mình bỏ đi!
Thanh âm của Hoàn Vũ đế rất cố gắng đè nén tức giận: “Vô Song công tử đây là muốn đi đâu vậy?”
Tiếu Khuynh Vũ ở trong kiệu, một lời cũng không đáp lại.
“Nếu không phải Vệ Y nói cho ta biết sự việc, chỉ sợ Khuynh Vũ lại lần nữa làm người không từ mà biệt.”
Bức rèm trắng khẽ động, Vô Song công tử cuối cùng cũng chịu vén rèm kiệu lên, ngước mắt nhìn hắn, nhưng vẫn trầm mặc không nói lời nào như cũ.
Trương Tẫn Nhai trợn mắt há hốc mồm: Công tử chẳng phải nói rằng đã báo với Phương tiểu hầu gia hay sao? Chẳng lẽ lại không?! Vậy… cậu đem chuyện đó đi nói cho Phương Vệ Y…
Vậy chẳng lẽ… chính là mình làm hỏng đại sự của công tử!!!
“Nơi này không thuộc về ta, ta cũng không thuộc về nơi này.” – Y cuối cùng cũng mở miệng. Nhãn thần trống rỗng vô hồn, song cái nhếch mép cười vẫn nguyên vẹn kiên ngạnh, cứng cỏi, không có dù chỉ nửa phần thỏa hiệp.
Một trận bão giông sợ hãi khủng khiếp trước nay chưa từng xảy ra tứ phía nhất tề đập thẳng vào Phương Quân Càn.
Vô Song đi lần này là sẽ không bao giờ trở lại nữa. Với tâm tính của y, nhất định sẽ tìm một nơi thanh tịnh nào đó ẩn cư, mai danh ẩn tích, không để bất cứ ai quấy rầy. Chẳng lẽ, từ nay trở đi, thực sự sẽ không còn gặp lại?
Quyết không thể để y đi được! Bằng mọi giá phải giữ y ở lại!
Hắn nhìn thật sâu vào mắt y, nói từng chữ, từng chữ thật rõ ràng: “Phương Quân Càn bất cứ điều gì cũng có thể nhẫn nại, bất cứ điều gì cũng có thể nhường nhịn, chỉ cần Khuynh Vũ ở lại thôi…”
Tiếu Khuynh Vũ chỉ im lặng không nói, trên khuôn mặt tuấn tú đạm mạc hiện lên thần tình quật cường cao ngạo không ai sánh bằng: “Cho dù là trời hay là thần, cũng không thể miễn cưỡng Tiếu mỗ làm gì đó! Tiếu mỗ đã muốn đi, bất cứ ai cũng không cản được.”
Cho dù là trời hay là thần, cũng không thể miễn cưỡng huynh làm gì đó…
Y… không ngờ y lại cương liệt quyết tuyệt như vậy, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
Mà… hà huống chi Phương Quân Càn không phải trời cũng không phải thần, chỉ là một đế vương nơi trần thế mà thôi.
Đau đớn tột độ cộng với không chút cam tâm không ngớt trào lên chiếm cứ từng tấc da thịt của hắn, từng chút một hủy diệt hơi thở, sự sống, làm người ta run rẩy từng cơn, mà cuồng điên đến loạn trí.
“Vậy thì, huynh muốn đi phải bước qua xác của ta trước đã!”
Phút chốc, trước ngực truyền đến một cơn đau kinh khủng! Hắn gắng nhướng mắt, nhìn y trân trối, không dám tin đó là sự thật.
Tiếu Khuynh Vũ nắm chặt Hoàng Tuyền kiếm trong tay, mũi kiếm đâm vào ngực Phương Quân Càn, máu loang thấm ướt long bào huyền hắc miêu kim, trông như một đóa huyết hoa, yêu dị mị hoặc không nói nên lời.
Mũi kiếm lạnh như băng tiếp tục đâm vào thân thể Phương Quân Càn.
Phương Quân Càn không nhúc nhích.
Tiếu Khuynh Vũ cũng không nhúc nhích.
Chỉ có kiếm nhúc nhích…
Là Hoàng Tuyền kiếm mà Tiếu Khuynh Vũ nắm trong tay.
Phương Quân Càn, ngươi sẽ không biết được…
Một chén thuốc trụy thai ngày ấy, tuy Tiếu Khuynh Vũ vẫn còn giữ được tính mạng, song kinh mạch đều đứt đoạn, thân thể yếu nhược, khiến cho ta cả đời này ẩn bệnh trong người.
Chính tay đút độc dược cho mẫu thân uống khiến cho Tiếu Khuynh Vũ luôn luôn dằn vặt, không khi nào thanh thản, từ nay về sau, suốt cuộc đời, máu huyết, hơi thở chẳng bao giờ bình ổn được nữa.
Giúp ngươi ngàn dặm trốn chạy họa sát thân, chỉ cần một lần cố gắng nén hơi thở, cũng đủ bắt ta giảm thọ mười năm.
Như hôm nay, một lưỡi Hoàng Tuyền, tự tay ta đưa tiễn chính cha ruột của mình…
Trong lòng Tiếu Khuynh Vũ, kỳ thực là có oán hận.
Là ai đâm vào tim ai nhói buốt, là ai ngàn năm yêu hận chỉ để đổi lấy tuyệt đối lãng quên.
Phương Quân Càn chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày, nam tử ấy thực sự sẽ dùng kiếm đâm thấu ngực mình…
Phương Quân Càn mỉm cười yếu ớt: “Lần trước, Khuynh Vũ cũng đả thương đúng chỗ này của ta. Chỗ này, vẫn là chỗ này.”
Lời hứa nhạt nhòa hư ảo, lời thề tùy tiện đánh rơi.
Không biết phải làm sao hòa tan mất tư niệm hoài vọng của ai, đau thương bi thống của ai, oán hận cố giấu của ai.
Éo le tình thù, trái ngang yêu hận, khúc mắc ân oán.
Tay trái của Phương Quân Càn bấu chặt mũi nhọn của Hoàng Tuyền kiếm, lưỡi kiếm bén ngót rạch nát lòng bàn tay, một chuỗi huyết châu tiên diễm đặc quánh men theo nắm tay nhỏ giọt xuống nền đất!
“Trong lòng huynh, thực sự hận ta sao?”
Hắn nhìn thẳng vào y, tuyệt vọng mà đau đớn chìm sâu: bức bách đến tận nước này, mới nhìn thấu trong lòng huynh quả thực có oán hận. Vậy phải bức bách đến nhược nào, mới khiến cho ta nhìn ra chân ái trong lòng của huynh đây?
Không đủ can đảm đối diện với hắn, Tiếu Khuynh Vũ quay đi, nhẹ nhàng rút về Hoàng Tuyền kiếm sát khí tung hoành.
“Phương Quân Càn, ngươi chính tay giết cha giết mẹ, mà ta cũng chính tay giết cha giết mẹ. Ta cùng ngươi từ nay về sau, không nợ gì nhau nữa.”
Thì ra, bao nhiêu tình cảm, lại có thể tính toán rõ ràng đến như vậy.
Không nợ gì nhau? Huynh cùng ta?
Kiên cường áp chế khí huyết đang chực trào từ miệng vết thương, Phương Quân Càn ngửa cổ cười lớn một tràng.
Máu tươi không ngớt nhiễu xuống từ ngón tay, hắn vẫn ngửa đầu, khản tiếng kiệt lực: “Máu nhuộm giang sơn, khuynh đảo thiên hạ, đều chỉ vì huynh thôi!”
Y thản nhiên nhìn hắn, nhếch môi cười nhạt: “Đừng đem ta ra chống chế dã tâm của ngươi.”
Vừa xong câu nói ấy, Tiếu Khuynh Vũ đưa tay xuống cơ quan bên hông luân y gạt xuống, lưng ghế mang theo người xoay chếch lên một hướng khác, cũng đồng thời giấu đi biểu cảm thê lương tuyệt vọng trên gương mặt.
Không có gì làm tổn thương người ta bằng câu nói vừa rồi cả!
Phương Quân Càn trong một khoảnh khắc tê liệt không thể nói nổi lời nào. Trước ngực, khí huyết sôi trào bùng cháy, phải nhờ đến nắm tay gắt gao giữ chặt mới tạm kềm chế.
Gắt gao giữ chặt, nhưng vết thương vừa chớm, cuối cùng không thể giữ được nữa, dòng máu đỏ tươi phun ra, thấm ướt đẫm chiếc long bào hoa quý.
Tiếu Khuynh Vũ run rẩy toàn thân, mười ngón tay bấu chặt lấy tay vịn, cố gắng ức chế đến nỗi ngón tay trắng bệch.
Nhưng rốt cuộc, y vẫn không quay đầu lại. Hoặc là, không đủ can đảm quay đầu lại.
Chỉ e rằng một khi quay đầu lại, chính mình sẽ mềm lòng.
Rồi sẽ, không nỡ rời xa nam nhân ấy nữa.
Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ, từ xưa đến nay, chưa bao giờ là kẻ vì bản thân mình mà tổn thương đến thương sinh thiên hạ.
Nhưng mà, còn hắn?
Ngươi làm sao lại nhẫn tâm, đơn giản nói bỏ là bỏ hắn?
Mắt dõi theo cỗ kiệu màu trắng nhấc lên, đi ngang qua người mình, từ tốn xuống khỏi thềm, Phương Quân Càn cuối cùng không hề gọi lại.
Hoàn Vũ đế cô độc đứng trên đỉnh thềm Cửu Long Bạch Ngọc, miệng vết thương máu vẫn chảy không ngừng, khuôn mặt tái nhợt, hư nhược không chút huyết sắc, tựa hồ có thể quỵ xuống bất cứ lúc nào. Dõi mắt xa trông, vây quanh chỉ còn trùng trùng hoang liêu, cô tịch.
Phía sau lưng, chợt truyền đến thanh âm thì thầm rất nhỏ, như đang tự nói với mình:
“Ai có thể tụ thủ giang sơn, khuynh đảo thiên hạ chỉ để cùng người bên nhau… Này ái này si, chẳng lẽ người thực sự không hiểu?”
Khóe môi khẽ đảo, phía sau rèm, công tử Vô Song hé miệng đáp, không ai nghe được: “Ta hiểu.”
—oOo—
(1) Cửu Hạ: rút gọn lại của ‘Cửu Châu Hoa Hạ’
Cửu Châu: Trong truyền thuyết, chín châu tạo thành Trung Nguyên, gồm:
Châu Dự của đất Chu (vùng đất giữa hai sông Hà, Hán)
Châu Kí của đất Tấn (vùng đất giữa hai sông Hà)
Châu Duyện của đất Vệ (vùng đất giữa hai sông Tế, Hà)
Phía Đông đất Vệ có châu Thanh của đất Tề
Châu Tứ của đất Lỗ (sông Tứ)
Phía Đông đất Lỗ là châu Dương của đất Việt
Phía Nam là châu Kinh, đất Sở
Phía Tây là châu Úng, đất Tần
Phía Bắc là châu U, đất Yên
Ngoài ra còn có thuyết cho rằng Cửu Châu là chỉ ‘vùng đất mặt trời mọc’ ý chỉ nước Nhật Bản. Tuy nhiên xét theo quy mô được nhắc đến, người viết nghiêng về thuyết thứ nhất hơn. (theo viethoc.org)
Hoa Hạ: tên nước Trung Hoa từ thời cổ đến nay
Căn cứ vào ghi chép trong Tả truyện, nhà Hạ ở Trung Nguyên là một nước công bằng và chuẩn mực. Vì vậy, từ Hạ với nghĩa là to lớn được các triều đại về sau dùng để chỉ toàn bộ đất nước. Hoa cũng được dùng để chỉ quần áo đẹp mà các dân tộc cổ Trung Quốc thường mặc.
Cũng có thể Hạ chỉ sông Hạ Thuỷ (tên khác của sông Hán Thuỷ) còn Hoa chỉ Hoa Sơn. Cả hai con sông và ngọn núi này đều có ý nghĩa lịch sử và văn hoá quan trọng thời cổ đại Trung Quốc.(theo wikipedia)
(2) Cửu Long Bạch Ngọc giai: bậc thềm đá điêu khắc cửu long ngay phía trước Tử Cấm Thành
QUYỂN THỨ BẢY
Tác giả :
Thương Hải Di Mặc