Khuynh Tẫn Thiên Hạ
Chương 126
Phương tiểu hầu gia nắm chặt mảnh thư nhỏ trong tay, tức tối lầm bầm: “Cuối cùng cũng chịu nhớ là phải trở về rồi đấy!”
Chư tướng xúm xít lại hỏi: “Là thư của công tử gửi về sao?”
“Không phải y còn ai vào đây!” – Nói đoạn, thật cẩn thận giấu kỹ mảnh giấy. Ngữ khí vẫn tỏ vẻ tức giận phẫn nộ, song trên mặt, nét cười đang ửng lên rạng rỡ, không làm cách nào che giấu được, “Đợi y về đây rồi, nhất định phải dạy dỗ lại cho đàng hoàng mới được!”
Đột nhiên, đại môn mở toang, một cơn gió lạnh thấu xương xộc thẳng vào trong, không khí nhanh chóng bị buốt giá bao trùm!
Hết thảy mọi người có mặt ở đó đều không thể ngăn nổi bản thân rùng mình ớn lạnh.
“Tiểu hầu gia!” – Một vệ binh có nhiệm vụ thông báo từ ngoài hộc tốc xông vào, mồ hôi đầy đầu, mặt tái mét không chút huyết sắc, “Đại Khánh Tả thừa tướng Lâm Văn Chính từ Hoàng thành phái người cấp báo… Nói… nói công tử ở Hoàng đô…”
Phương Quân Càn một cước đá hắn té lăn trên đất, xốc cả trướng môn văng ra ngoài!
“Người đâu! Mau nói ta biết toàn bộ thật rõ ràng!”
“Tiểu, tiểu hầu gia, ngày mồng năm tháng chín, công tử tiến kinh cần vương, để tất cả binh mã ở lại ngoài thành, một mình vào điện… Kết quả… trúng mai phục của Hoàng đế… Vạn tiễn xuyên tâm…”
Sứ giả do Lâm Văn Chính phái đến kinh hoảng sợ hãi quỳ gối trước mặt Phương Quân Càn, cúi gằm mặt, giọng nói càng lúc càng nhỏ dần đi.
Phương Quân Càn giận dữ nhìn trừng trừng kẻ vừa mới đến: “KHÔNG, THỂ, THẾ ĐƯỢC!!!!”
Khuynh Vũ còn chưa về đến nhà, làm sao mà chết được chứ!
Khuynh Vũ làm sao có thể… chết… được!??
Cái này… đúng là khốn nạn vô sỉ, rõ ràng… dám ngang nhiên nguyền rủa Khuynh Vũ!
Túm chặt cổ áo của sứ giả lôi lên, hai mắt Phương Quân Càn long sòng sọc, vằn lên tia máu đỏ quạch, dữ tợn như thể sắp ăn tươi nuốt sống hắn: “Ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ, có tin bổn hầu lôi ngươi ra ngoài thiên đao vạn quả (1), bắt ngươi chết không toàn thây không hả?”
Sứ giả toàn thân run bắn, thất thanh kêu khóc: “Không, không liên quan tiểu nhân mà! Không phải tiểu nhân hại chết công tử mà… Hầu gia tha mạng! Hầu gia tha mạng…”
Hắn run lẩy bẩy cố gắng thanh minh chứng tỏ mình trong sạch: “Mệnh lệnh là của Hoàng thượng hạ xuống, tiểu nhân chỉ là tới báo tin, cái gì cũng không liên quan tới tiểu nhân mà…”
Nhìn trừng trừng đối phương đang trắng bệch vì kinh hãi, không ngừng há mồm hớp hớp không khí, khó khăn phun ra từng chữ đứt đoạn trong hơi thở phập phều. Bên tai Phương Quân Càn như có sấm rền chớp giật, ong ong ù ù, ầm ầm hết trận này đến trận khác, chấn động khủng khiếp đến độ hắn không thể đứng vững nữa.
Cũng không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, hắn mới từ trong trạng thái vô tri vô giác giật mình hồi tỉnh.
Giật mạnh tay ném tên sứ giả sang một bên, Phương Quân Càn hoang mang nhìn chung quanh, biểu cảm giống như một người mắc bệnh hiểm nghèo sẵn sàng đến đủ nơi, vái đủ thầy, uống đủ thuốc để chạy chữa.
Hắn vọt tới trước mặt Dương Hổ, hỏi dồn: “Tiểu Dương, chuyện này là giả đúng không, chẳng phải ngươi vừa mới ở bên Khuynh Vũ sao, y chẳng phải đang sống rất tốt sao, có đúng hay không?”
So với Phương Quân Càn, biểu hiện của Dương Hổ còn mờ mịt hơn, hai mắt đờ đẫn, ngốc dại, hồn như phiêu bạt tận cõi nào không rõ.
Phương Quân Càn lại lập tức chuyển hướng nhìn Thích Vô Ưu, ánh mắt tha thiết của hắn khiến Thích quân sư bối rối không biết làm sao, ấp úng ngập ngừng mãi không nói nổi nên lời.
Cuối cùng, Phương Quân Càn quay đầu hướng mắt về phía Cổ Mục Kỳ, biểu hiện của hắn khi ấy hệt như một người đang tuyệt vọng giữa dòng lũ xiết cố gắng níu lấy cành lục bình mong manh cứu mạng: “Lão Cổ, ngươi nói gì đi!”
Cổ Mục Kỳ vòng vo: “Công tử sẽ không dễ dàng mà đi như vậy… ơ… à… Hà huống chi khoảng cách từ Hoàng đô về đây xa xôi diệu vợi, tin tức… cũng có thể sai…”
“Đúng đúng đúng!” – Ánh mắt của Phương Quân Càn nhìn Cổ Mục Kỳ có thể nói là sánh ngang với vạn lần cảm kích, “Nhất định là vậy, nhất định là bọn họ lầm lẫn, nhất định là bọn họ lầm thôi! Mau lên, mau đi liên lạc với thám tử tại Hoàng thành kiểm tra thực hư! Không, không, bổn hầu phải tự mình về kinh một chuyến! Bổn hầu phải thân chinh dẫn binh cứu Khuynh Vũ trở về… Lập tức tập hợp Bát Phương quân, kêu gọi tất cả ba qua tướng sĩ… Phải cứu y, cứu y!”
Phương Quân Càn càng nói càng giống như lảm nhảm, câu nọ lẫn sang câu kia, ngay cả chính mình cũng không biết bản thân đang nói những gì, chính mình cũng không biết bản thân lộ ra bao nhiêu thê thảm. Hắn chỉ biết một điều rằng, hắn phải nói, phải liên tục nói, không thể để đầu óc nghỉ ngơi suy nghĩ. Hắn cự tuyệt mọi suy nghĩ.
Bởi vì, ý niệm đáng sợ ấy luôn lởn vởn trong đầu, chỉ cần hơi chạm nhẹ vào đều làm hắn đau đớn thống khổ vô hạn!
“Tiểu hầu gia,” – Sứ giả nơm nớp lo âu nói, “Lúc lâm chung, công tử để lại di ngôn…”
Di ngôn.
Hai chữ tựa như que sắt nung đỏ dí vào da thịt, như thể đem da thịt Phương Quân Càn lăn qua trở lại trên lò than rực lửa, toàn thân đầy thương tích, tứa máu tươi.
“Công… công tử nói… Xin lỗi, Tiếu Khuynh Vũ không về nhà được…”
Tên sứ giả sau đó còn nói những gì, Phương Quân Càn đã không còn nghe được nữa.
Mọi người ở đó chỉ thấy hắn từng bước, từng bước một lùi lại phía sau. Thân thể run rẩy tựa lá khô trước cuồng phong, chao đảo, ngả nghiêng muốn đổ xuống.
Thoáng chốc, ý thức trở nên mơ hồ. Năm năm tháng tháng tựa như khói khói mây mây, phất phơ bảng lảng, chỉ duy nhất còn lại một thân ảnh tịch liêu thanh nhã, chỉ duy nhất còn lại một đôi tay trắng nõn thê lương.
Còn những thứ khác, cả thế gian thiên hạ, đều như đang đổ sụp, tan biến vào hư không.
Cảm xúc mãnh liệt cuộn trào từ sâu trong ***g ngực, trong nháy mắt xâm chiếm toàn thân Phương Quân Càn, hắn gắt gao ôm lấy ngực, không thể thở nổi nữa.
Khuôn mặt hắn đột nhiên đỏ gay kỳ lạ, tuyệt đẹp tựa như ráng chiều nhuộm thắm làn da đang trắng bệch nhợt nhạt, hắn bất thình lình cúi gập người, bắt đầu ho khan, hết cơn này đến cơn khác, càng lúc càng gấp, càng lúc càng nặng nề, để đến cuối cùng, khóe môi bật ra tơ máu.
Từng đợt choáng váng như thể những đợt sóng dữ thi nhau dập vùi thân người chênh vênh không nơi bấu víu.
Chư tướng sĩ thất thanh kinh hãi thấy hắn ngã quỵ, cả người chìm vào một khoảng không tối đen vô hạn.
Buổi tối ngày hôm sau, Phương Quân Càn biến mất.
Thích quân sư nhìn mấy tên hộ vệ lăn lóc dưới đất, lại đưa mắt nhìn giường chiếu trống rỗng trong phòng: “Không phải đã để các ngươi ở đây chăm sóc trông chừng hầu gia cho tốt sao? Hầu gia đi đâu rồi?”
“Thích quân sư, Tiểu hầu gia vừa tỉnh liền muốn ra ngoài, thuộc hạ ngăn cản, kết quả bị hầu gia đánh ngã xuống đất.”
Thích Vô Ưu đứng sững, bi thương ngập lòng, hốt nhiên, thở dài một hơi thật sâu.
Chẳng hề có ai cam tâm tình nguyện tin rằng nam tử phong hoa tuyệt đại, thanh quý không chút tỳ vết kia đã từ bỏ họ mà đi mãi. Thậm chí, chỉ cần đề cập tới cái chết đối với y, mọi người đều vô hình cảm giác tựa như một sự khinh nhờn, bất kính.
Một lòng vì nước vì dân nhường ấy.
Tài hoa trác tuyệt vô song nhường ấy.
Thanh khiết vô hà, kinh tài tuyệt diễm nhường ấy.
Vậy mà… cũng không thể thoát trò cợt đùa trái ngang của tạo hóa trong chốn u minh…
Ngay cả bọn họ còn không tin, huống gì đến người chí tình chí ái như Phương Quân Càn.
Tiểu viện.
Tiểu lâu.
Phương Quân Càn nhẹ nhàng lướt những ngón tay vuốt ve bề mặt thư án trống trơn.
Đó là chiếc thư án to rộng bằng gỗ lê hoa (2), kể từ khi y ngụ tại tiểu lâu đến giờ cũng không thay cái khác, nghĩ lại cũng đã rất lâu rồi. Và vì mỗi khi y trầm tư suy nghĩ thường có thói quen gõ ngón tay xuống mặt bàn, lâu ngày, trên án thư tự nhiên có một điểm hơi bạc màu đi.
Đó là thư án của y, giấy bút trên bàn vẫn còn vấn vương hơi ấm ngày nào.
Phương Quân Càn muốn quay đi, nhưng thân thể cứ như hóa đá, hóa băng tại chỗ, không cách nào nhúc nhích nổi, không thể nghe theo lý trí sai khiến nữa.
Hắn đứng chết lặng, thân thể khe khẽ run rẩy.
Hắn xông vào tiểu viện, hắn điên cuồng tìm kiếm, tìm kiếm bất thứ thứ gì còn có thể lưu lại chút hơi ấm của ai kia.
Trong tiểu đình, phảng phất bóng dáng nhàn nhã thưởng trà, đàm luận.
Giữa cỏ hoa, mơ hồ khóe môi ung dung nhấp rượu, nhẹ cười.
Trên bàn cờ dường như còn nghe tiếng quân cờ vừa hạ. Len lỏi những dây cung còn lẩn khuất tiếng tình tang.
Này giường kia, tựa hồ còn thấy hai thân thể triền miên gắn bó. Mà, dù cho ai đó vẫn không chịu thắp đèn, thì vẫn mường tượng được dưới người mình một mảnh xuân tình ôn nhu mềm mại, vương vấn luyến lưu.
Nào ai ngờ đâu, một đêm miên man tình ý, điên đảo dung hoa, lại chính là – Vĩnh quyết!
Hắn đưa tay ôm mặt, bưng kín đôi mi, cảm giác được lòng lệ nóng ấm đang trào tuôn không kềm được.
Khuynh Vũ.
Thực sự, chưa từng nghĩ rằng, hai chữ quen thuộc vẫn thường trực nơi khóe miệng ấy, đến một ngày lại có thế khiến mình đau đớn thấu tim, thống khổ tê dại.
Lạc hoa tương ngộ, thưởng trà kết tri âm, tỉ võ thừa cơ hôn trộm, Hoàng Tuyền bồi tội, thay cha xuất chinh, liên thủ kháng địch… Hồi ức tựa từng mảnh lưu quang mềm mại, lặng lẽ chảy xuôi, trôi miết qua người hắn.
Khi chính mình đã mất đi tất cả, chỉ duy nhất y ở bên cạnh, bồi bạn với mình, cùng mình vượt qua mênh mang tuế nguyệt, phiêu bạt gió mưa.
Đào chi ước hẹn, hồng cân định tình, chỉ đỏ kết tóc…
Tình này, thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền.
Phương Quân Càn đột nhiên giật mình thật mạnh!
Không, không cần phải nhớ lại thêm gì nữa! Phương Quân Càn chỉ muốn gặp lại huynh thôi! Dù chỉ là một lần!
Tiểu lâu tối om, đưa tay sát mặt cũng không thấy ngón, chỉ còn hiện hữu một nỗi tuyệt vọng kinh khủng nhất cuộc đời này của hắn.
“Khuynh Vũ, van xin huynh đừng trốn nữa… Ra đây gặp ta đi mà!”
“Phương Quân Càn ở đây này!”
“Đừng đùa giỡn nữa… Thật đó!”
“Đừng bỏ lại ta cô đơn một mình ở lại chốn này!”
“Khuynh Vũ, huynh ở đâu, mau ra đây đi!!!”
Hắn cuống cuồng, hắn hoảng loạn, thậm chí, hắn vung tay phóng hỏa, những tưởng muốn thiêu đốt cơn ác mộng vẫn hoài ám ảnh mãi không thể thoát ra.
Khi Thích Vô Ưu cùng một đám binh sĩ đã được che chắn xông vào biển lửa tìm thấy Phương Quân Càn, hắn đang co ro, bó gối ngồi nép vào chân tường, cô độc, hoảng hốt, tựa như một tiểu hài tử bị bỏ rơi, trong tay trống rỗng chẳng còn lại gì.
Lửa táp khắp nơi, hung hăng quét cái lưỡi đỏ rực của mình vào mọi ngóc ngách, nào hoa lá cỏ cây, nào đình đài lầu các yếu ớt chống cự, đoạn ngả nghiêng nhấn chìm mình vào trong biển lửa bừng bừng, tan thành mây khói
Tiểu lâu lung lay sắp đổ, hồng y nam tử kia dường như chẳng hề nhận ra ngọn lửa càng lúc càng lan đến gần, nguy hiểm sắp ập xuống, chỉ lẳng lặng náu mình vào hốc tối, không nói không rằng, không nhúc nhích cử động.
Cục diện tự nhiên yên tĩnh quỷ dị lạ thường, trong nhất thời không một ai dám lên tiếng quấy nhiễu hắn.
Người ấy đi rồi!
Trái tim của hắn, cũng đã đi theo người ấy, tan nát, chết lịm, thiêu đốt, tan thành tro, hóa thành bụi.
Trong ánh mắt của hắn, chỉ còn mịt mù một mảnh tro bụi hoang tàn, chết chóc…
“Tìm khắp rồi…” – Phương Quân Càn co ro ở một góc tiểu lâu đang rừng rực lửa, ngơ ngác nói, “Ở đâu cũng không có y…”
—oOo—
(1): thiên đao vạn quả (千刀万剐): chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.
(2): lê hoa: cây lê, một loại cây gỗ quý, có hoa màu trắng rất đẹp.
Chư tướng xúm xít lại hỏi: “Là thư của công tử gửi về sao?”
“Không phải y còn ai vào đây!” – Nói đoạn, thật cẩn thận giấu kỹ mảnh giấy. Ngữ khí vẫn tỏ vẻ tức giận phẫn nộ, song trên mặt, nét cười đang ửng lên rạng rỡ, không làm cách nào che giấu được, “Đợi y về đây rồi, nhất định phải dạy dỗ lại cho đàng hoàng mới được!”
Đột nhiên, đại môn mở toang, một cơn gió lạnh thấu xương xộc thẳng vào trong, không khí nhanh chóng bị buốt giá bao trùm!
Hết thảy mọi người có mặt ở đó đều không thể ngăn nổi bản thân rùng mình ớn lạnh.
“Tiểu hầu gia!” – Một vệ binh có nhiệm vụ thông báo từ ngoài hộc tốc xông vào, mồ hôi đầy đầu, mặt tái mét không chút huyết sắc, “Đại Khánh Tả thừa tướng Lâm Văn Chính từ Hoàng thành phái người cấp báo… Nói… nói công tử ở Hoàng đô…”
Phương Quân Càn một cước đá hắn té lăn trên đất, xốc cả trướng môn văng ra ngoài!
“Người đâu! Mau nói ta biết toàn bộ thật rõ ràng!”
“Tiểu, tiểu hầu gia, ngày mồng năm tháng chín, công tử tiến kinh cần vương, để tất cả binh mã ở lại ngoài thành, một mình vào điện… Kết quả… trúng mai phục của Hoàng đế… Vạn tiễn xuyên tâm…”
Sứ giả do Lâm Văn Chính phái đến kinh hoảng sợ hãi quỳ gối trước mặt Phương Quân Càn, cúi gằm mặt, giọng nói càng lúc càng nhỏ dần đi.
Phương Quân Càn giận dữ nhìn trừng trừng kẻ vừa mới đến: “KHÔNG, THỂ, THẾ ĐƯỢC!!!!”
Khuynh Vũ còn chưa về đến nhà, làm sao mà chết được chứ!
Khuynh Vũ làm sao có thể… chết… được!??
Cái này… đúng là khốn nạn vô sỉ, rõ ràng… dám ngang nhiên nguyền rủa Khuynh Vũ!
Túm chặt cổ áo của sứ giả lôi lên, hai mắt Phương Quân Càn long sòng sọc, vằn lên tia máu đỏ quạch, dữ tợn như thể sắp ăn tươi nuốt sống hắn: “Ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ, có tin bổn hầu lôi ngươi ra ngoài thiên đao vạn quả (1), bắt ngươi chết không toàn thây không hả?”
Sứ giả toàn thân run bắn, thất thanh kêu khóc: “Không, không liên quan tiểu nhân mà! Không phải tiểu nhân hại chết công tử mà… Hầu gia tha mạng! Hầu gia tha mạng…”
Hắn run lẩy bẩy cố gắng thanh minh chứng tỏ mình trong sạch: “Mệnh lệnh là của Hoàng thượng hạ xuống, tiểu nhân chỉ là tới báo tin, cái gì cũng không liên quan tới tiểu nhân mà…”
Nhìn trừng trừng đối phương đang trắng bệch vì kinh hãi, không ngừng há mồm hớp hớp không khí, khó khăn phun ra từng chữ đứt đoạn trong hơi thở phập phều. Bên tai Phương Quân Càn như có sấm rền chớp giật, ong ong ù ù, ầm ầm hết trận này đến trận khác, chấn động khủng khiếp đến độ hắn không thể đứng vững nữa.
Cũng không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, hắn mới từ trong trạng thái vô tri vô giác giật mình hồi tỉnh.
Giật mạnh tay ném tên sứ giả sang một bên, Phương Quân Càn hoang mang nhìn chung quanh, biểu cảm giống như một người mắc bệnh hiểm nghèo sẵn sàng đến đủ nơi, vái đủ thầy, uống đủ thuốc để chạy chữa.
Hắn vọt tới trước mặt Dương Hổ, hỏi dồn: “Tiểu Dương, chuyện này là giả đúng không, chẳng phải ngươi vừa mới ở bên Khuynh Vũ sao, y chẳng phải đang sống rất tốt sao, có đúng hay không?”
So với Phương Quân Càn, biểu hiện của Dương Hổ còn mờ mịt hơn, hai mắt đờ đẫn, ngốc dại, hồn như phiêu bạt tận cõi nào không rõ.
Phương Quân Càn lại lập tức chuyển hướng nhìn Thích Vô Ưu, ánh mắt tha thiết của hắn khiến Thích quân sư bối rối không biết làm sao, ấp úng ngập ngừng mãi không nói nổi nên lời.
Cuối cùng, Phương Quân Càn quay đầu hướng mắt về phía Cổ Mục Kỳ, biểu hiện của hắn khi ấy hệt như một người đang tuyệt vọng giữa dòng lũ xiết cố gắng níu lấy cành lục bình mong manh cứu mạng: “Lão Cổ, ngươi nói gì đi!”
Cổ Mục Kỳ vòng vo: “Công tử sẽ không dễ dàng mà đi như vậy… ơ… à… Hà huống chi khoảng cách từ Hoàng đô về đây xa xôi diệu vợi, tin tức… cũng có thể sai…”
“Đúng đúng đúng!” – Ánh mắt của Phương Quân Càn nhìn Cổ Mục Kỳ có thể nói là sánh ngang với vạn lần cảm kích, “Nhất định là vậy, nhất định là bọn họ lầm lẫn, nhất định là bọn họ lầm thôi! Mau lên, mau đi liên lạc với thám tử tại Hoàng thành kiểm tra thực hư! Không, không, bổn hầu phải tự mình về kinh một chuyến! Bổn hầu phải thân chinh dẫn binh cứu Khuynh Vũ trở về… Lập tức tập hợp Bát Phương quân, kêu gọi tất cả ba qua tướng sĩ… Phải cứu y, cứu y!”
Phương Quân Càn càng nói càng giống như lảm nhảm, câu nọ lẫn sang câu kia, ngay cả chính mình cũng không biết bản thân đang nói những gì, chính mình cũng không biết bản thân lộ ra bao nhiêu thê thảm. Hắn chỉ biết một điều rằng, hắn phải nói, phải liên tục nói, không thể để đầu óc nghỉ ngơi suy nghĩ. Hắn cự tuyệt mọi suy nghĩ.
Bởi vì, ý niệm đáng sợ ấy luôn lởn vởn trong đầu, chỉ cần hơi chạm nhẹ vào đều làm hắn đau đớn thống khổ vô hạn!
“Tiểu hầu gia,” – Sứ giả nơm nớp lo âu nói, “Lúc lâm chung, công tử để lại di ngôn…”
Di ngôn.
Hai chữ tựa như que sắt nung đỏ dí vào da thịt, như thể đem da thịt Phương Quân Càn lăn qua trở lại trên lò than rực lửa, toàn thân đầy thương tích, tứa máu tươi.
“Công… công tử nói… Xin lỗi, Tiếu Khuynh Vũ không về nhà được…”
Tên sứ giả sau đó còn nói những gì, Phương Quân Càn đã không còn nghe được nữa.
Mọi người ở đó chỉ thấy hắn từng bước, từng bước một lùi lại phía sau. Thân thể run rẩy tựa lá khô trước cuồng phong, chao đảo, ngả nghiêng muốn đổ xuống.
Thoáng chốc, ý thức trở nên mơ hồ. Năm năm tháng tháng tựa như khói khói mây mây, phất phơ bảng lảng, chỉ duy nhất còn lại một thân ảnh tịch liêu thanh nhã, chỉ duy nhất còn lại một đôi tay trắng nõn thê lương.
Còn những thứ khác, cả thế gian thiên hạ, đều như đang đổ sụp, tan biến vào hư không.
Cảm xúc mãnh liệt cuộn trào từ sâu trong ***g ngực, trong nháy mắt xâm chiếm toàn thân Phương Quân Càn, hắn gắt gao ôm lấy ngực, không thể thở nổi nữa.
Khuôn mặt hắn đột nhiên đỏ gay kỳ lạ, tuyệt đẹp tựa như ráng chiều nhuộm thắm làn da đang trắng bệch nhợt nhạt, hắn bất thình lình cúi gập người, bắt đầu ho khan, hết cơn này đến cơn khác, càng lúc càng gấp, càng lúc càng nặng nề, để đến cuối cùng, khóe môi bật ra tơ máu.
Từng đợt choáng váng như thể những đợt sóng dữ thi nhau dập vùi thân người chênh vênh không nơi bấu víu.
Chư tướng sĩ thất thanh kinh hãi thấy hắn ngã quỵ, cả người chìm vào một khoảng không tối đen vô hạn.
Buổi tối ngày hôm sau, Phương Quân Càn biến mất.
Thích quân sư nhìn mấy tên hộ vệ lăn lóc dưới đất, lại đưa mắt nhìn giường chiếu trống rỗng trong phòng: “Không phải đã để các ngươi ở đây chăm sóc trông chừng hầu gia cho tốt sao? Hầu gia đi đâu rồi?”
“Thích quân sư, Tiểu hầu gia vừa tỉnh liền muốn ra ngoài, thuộc hạ ngăn cản, kết quả bị hầu gia đánh ngã xuống đất.”
Thích Vô Ưu đứng sững, bi thương ngập lòng, hốt nhiên, thở dài một hơi thật sâu.
Chẳng hề có ai cam tâm tình nguyện tin rằng nam tử phong hoa tuyệt đại, thanh quý không chút tỳ vết kia đã từ bỏ họ mà đi mãi. Thậm chí, chỉ cần đề cập tới cái chết đối với y, mọi người đều vô hình cảm giác tựa như một sự khinh nhờn, bất kính.
Một lòng vì nước vì dân nhường ấy.
Tài hoa trác tuyệt vô song nhường ấy.
Thanh khiết vô hà, kinh tài tuyệt diễm nhường ấy.
Vậy mà… cũng không thể thoát trò cợt đùa trái ngang của tạo hóa trong chốn u minh…
Ngay cả bọn họ còn không tin, huống gì đến người chí tình chí ái như Phương Quân Càn.
Tiểu viện.
Tiểu lâu.
Phương Quân Càn nhẹ nhàng lướt những ngón tay vuốt ve bề mặt thư án trống trơn.
Đó là chiếc thư án to rộng bằng gỗ lê hoa (2), kể từ khi y ngụ tại tiểu lâu đến giờ cũng không thay cái khác, nghĩ lại cũng đã rất lâu rồi. Và vì mỗi khi y trầm tư suy nghĩ thường có thói quen gõ ngón tay xuống mặt bàn, lâu ngày, trên án thư tự nhiên có một điểm hơi bạc màu đi.
Đó là thư án của y, giấy bút trên bàn vẫn còn vấn vương hơi ấm ngày nào.
Phương Quân Càn muốn quay đi, nhưng thân thể cứ như hóa đá, hóa băng tại chỗ, không cách nào nhúc nhích nổi, không thể nghe theo lý trí sai khiến nữa.
Hắn đứng chết lặng, thân thể khe khẽ run rẩy.
Hắn xông vào tiểu viện, hắn điên cuồng tìm kiếm, tìm kiếm bất thứ thứ gì còn có thể lưu lại chút hơi ấm của ai kia.
Trong tiểu đình, phảng phất bóng dáng nhàn nhã thưởng trà, đàm luận.
Giữa cỏ hoa, mơ hồ khóe môi ung dung nhấp rượu, nhẹ cười.
Trên bàn cờ dường như còn nghe tiếng quân cờ vừa hạ. Len lỏi những dây cung còn lẩn khuất tiếng tình tang.
Này giường kia, tựa hồ còn thấy hai thân thể triền miên gắn bó. Mà, dù cho ai đó vẫn không chịu thắp đèn, thì vẫn mường tượng được dưới người mình một mảnh xuân tình ôn nhu mềm mại, vương vấn luyến lưu.
Nào ai ngờ đâu, một đêm miên man tình ý, điên đảo dung hoa, lại chính là – Vĩnh quyết!
Hắn đưa tay ôm mặt, bưng kín đôi mi, cảm giác được lòng lệ nóng ấm đang trào tuôn không kềm được.
Khuynh Vũ.
Thực sự, chưa từng nghĩ rằng, hai chữ quen thuộc vẫn thường trực nơi khóe miệng ấy, đến một ngày lại có thế khiến mình đau đớn thấu tim, thống khổ tê dại.
Lạc hoa tương ngộ, thưởng trà kết tri âm, tỉ võ thừa cơ hôn trộm, Hoàng Tuyền bồi tội, thay cha xuất chinh, liên thủ kháng địch… Hồi ức tựa từng mảnh lưu quang mềm mại, lặng lẽ chảy xuôi, trôi miết qua người hắn.
Khi chính mình đã mất đi tất cả, chỉ duy nhất y ở bên cạnh, bồi bạn với mình, cùng mình vượt qua mênh mang tuế nguyệt, phiêu bạt gió mưa.
Đào chi ước hẹn, hồng cân định tình, chỉ đỏ kết tóc…
Tình này, thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền.
Phương Quân Càn đột nhiên giật mình thật mạnh!
Không, không cần phải nhớ lại thêm gì nữa! Phương Quân Càn chỉ muốn gặp lại huynh thôi! Dù chỉ là một lần!
Tiểu lâu tối om, đưa tay sát mặt cũng không thấy ngón, chỉ còn hiện hữu một nỗi tuyệt vọng kinh khủng nhất cuộc đời này của hắn.
“Khuynh Vũ, van xin huynh đừng trốn nữa… Ra đây gặp ta đi mà!”
“Phương Quân Càn ở đây này!”
“Đừng đùa giỡn nữa… Thật đó!”
“Đừng bỏ lại ta cô đơn một mình ở lại chốn này!”
“Khuynh Vũ, huynh ở đâu, mau ra đây đi!!!”
Hắn cuống cuồng, hắn hoảng loạn, thậm chí, hắn vung tay phóng hỏa, những tưởng muốn thiêu đốt cơn ác mộng vẫn hoài ám ảnh mãi không thể thoát ra.
Khi Thích Vô Ưu cùng một đám binh sĩ đã được che chắn xông vào biển lửa tìm thấy Phương Quân Càn, hắn đang co ro, bó gối ngồi nép vào chân tường, cô độc, hoảng hốt, tựa như một tiểu hài tử bị bỏ rơi, trong tay trống rỗng chẳng còn lại gì.
Lửa táp khắp nơi, hung hăng quét cái lưỡi đỏ rực của mình vào mọi ngóc ngách, nào hoa lá cỏ cây, nào đình đài lầu các yếu ớt chống cự, đoạn ngả nghiêng nhấn chìm mình vào trong biển lửa bừng bừng, tan thành mây khói
Tiểu lâu lung lay sắp đổ, hồng y nam tử kia dường như chẳng hề nhận ra ngọn lửa càng lúc càng lan đến gần, nguy hiểm sắp ập xuống, chỉ lẳng lặng náu mình vào hốc tối, không nói không rằng, không nhúc nhích cử động.
Cục diện tự nhiên yên tĩnh quỷ dị lạ thường, trong nhất thời không một ai dám lên tiếng quấy nhiễu hắn.
Người ấy đi rồi!
Trái tim của hắn, cũng đã đi theo người ấy, tan nát, chết lịm, thiêu đốt, tan thành tro, hóa thành bụi.
Trong ánh mắt của hắn, chỉ còn mịt mù một mảnh tro bụi hoang tàn, chết chóc…
“Tìm khắp rồi…” – Phương Quân Càn co ro ở một góc tiểu lâu đang rừng rực lửa, ngơ ngác nói, “Ở đâu cũng không có y…”
—oOo—
(1): thiên đao vạn quả (千刀万剐): chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.
(2): lê hoa: cây lê, một loại cây gỗ quý, có hoa màu trắng rất đẹp.
Tác giả :
Thương Hải Di Mặc